RẠP CHIẾU PHIM ĐỊA NGỤC

Lúc này,mọi người ngồi xe bus di tới khu Tân Bắc mở rộng. Bởi vì trên xe có điều hòa,nên cái lạnh cũng được xua tan bớt. Diệp Tưởng cũng có thể thở phào.

Thôn họ Tào cũng cách khu Tân Bắc mở rộng không quá xa nên chẳng bao lâu bọn họ đã tới đó rồi.

Sau khi xuống xe,nhìn những ngọn núi trùng trùng điệp điệp, Lý Tín Lăng nhìn Chu Trần Dục rồi hỏi:
-Anh có nhớ đường đi không?

-Có chứ. Hơn nữa, cô Dương cũng sẽ gặp chúng ta ở đó.

Tiếp đó, đoàn người không dừng lại dù chỉ 1 giây mà lập tức thẳng tiến đi tới đó.Phải biết rằng lúc này 1 phút 1 giây đối với bọn họ đều vô cùng quan trọng, nên bọn họ không thể nào lãng phí nó được. Chuyện phải làm trong ngày hôm nay chắc chắn cũng không ít.

Lúc này, Diệp Tưởng thỉnh thoảng đưa mắt nhìn Shirley. Căn cứ vào kịch bản gốc, Chu Tử Vinh vô cùng quan tâm tới an nguy của Tạ Văn Âm,tuy rằng chính bản thân Chu Tử Vinh cũng khó bảo toàn. Thậm chí, trong lòng Tử Vinh còn thoáng có chút căm ghét Kỷ Nhất Hàng.Hắn cảm thấy nếu người mà Văn Âm lựa chọn năm đó là mình thì sẽ không có chuyện bọn họ phải tới nhà của anh trai Nhất Hàng, sau đó bị hứng chịu nguyền rủa. Nhưng bởi vì Tạ Văn Âm yêu Kỷ Nhất Hàng, nên căn bản Tử Vinh cũng không thể trút toàn bộ trách nhiệm lên mình của Kỷ Nhất Hàng.

-Văn Âm.
Diệp Tưởng đến bên cạnh Shirley rồi khẽ nói:
-Cậu đừng sợ ! Trong 2 ngày này, mình và Nhất Hàng, nhất định sẽ nghĩ cách cứu cậu. Nhất định đấy !

Diệp Tưởng lúc này cũng cố gắng biểu hiện 1 ánh mắt nồng nàn tình cảm.Tuy rằng kỹ năng diễn xuất nét mặt cũng chẳng kiếm thêm được cho hắn chút vé chuộc cái chết nào, nhưng càng diễn xuất tốt bao nhiêu thì rủi ro NG sẽ càng thấp bấy nhiêu.

-À...... Cám ơn cậu, Tử Vinh.
Shirley kéo tay của «Hầu tước» mà không để ý tới Diệp Tưởng. Tạ Văn Âm hoàn toàn đặt hết hy vọng được cứu thoát lên người của Kỷ Nhất Hàng chứ không phải là Chu Tử Vinh.

Lúc này, Mạc Niệm Sinh vỗ vai của Diệp Tưởng rồi khẽ nói:
-Bỏ đi Tử Vinh! Cậu nên nghĩ cho mình trước thì hơn.

-Mình biết rồi...... Tuấn Hà.

khi bọn họ đi đến chân núi, bọn họ đã nhìn thấy từ xa nữ diễn viên thủ vai vợ của La Hách Thành [ do Lý Tín Lăng thủ vai], Ryu Seon Mi. Ryu Seon Mi sau khi nhìn thấy bọn họ cũng đi tới.

-Xuân Hoa !
Đây là lần đầu tiên Lý Tín Lăng gặp Ryu Seon Mi, nhưng hắn phải đóng giống như hai người lâu ngày mới được gặp nhau.Hắn chạy tới ôm lấy nàng rồi nói:
-Trong khoảng thời gian này em ở đâu vậy ?

Ryu Seon Mi vỗ vai hắn rồi nói:
-Xin lỗi anh,Hách Thành...... Là em đã liên luỵ tới anh và con.

-Tiểu Xuân đâu? Con nó thế nào rồi?

Tây Môn Khả Lệ của «Rạp chiếu phim địa ngục» tầng 15 nếu cũng tham gia thì nàng sẽ trở thành 1 thành viên chủ lực của bọn họ.Nhưng 1 cô bé như em rõ ràng không nên đi theo Dương Xuân Hoa tới đây.

-Em tạm thời gửi con ở nhà mẹ đẻ. Chúng ta nhất định phải bảo vệ con nó.
Ryu Seon Mi là 1 diễn viên mới gia nhập vào tập thể.Nhưng diễn viên này cũng chẳng có chút tên tuổi gì.Nàng không giống như Tây Môn Khả Lệ khi được biết tới như 1 thủ lĩnh nhỏ tuổi nhất lãnh đạo một rạp chiếu phim. Nhưng trong thời điểm này,dù chỉ cần có thêm 1 phần lực lượng cũng vô cùng quan trọng với bọn họ.

Ryu Seon Mi là một diễn viên người Hàn Quốc.Nàng là 1 diễn viên của «Rạp chiếu phim địa ngục» tầng 15. Thực lực của nàng vẫn còn cách 1 khoảng không nhỏ để đạt tới mốc diễn viên hạng 1. Trong 20 tầng « Rạp chiếu phim địa ngục » thì chỉ có 3 diễn viên người Hàn Quốc là nổi tiếng nhất : Seo Jun Sang, Park Tae Sang và Yoon In Hee. Người mà Ryu Seon Mi sùng bái nhất là “Thiên Diện nữ” Yoon In Hee. Ryu Seon Mi cảm thấy rất đáng tiếc khi lần này nàng phối hợp diễn xuất với «Rạp chiếu phim địa ngục» tầng 19 nhưng lại không thể nhìn thấy Yoon In Hee.

-Anh Triệu đây đã nói cho anh biết những chuyện mà em đã gặp phải trong thời gian này.
Lý Tín Lăng ôm chầm lấy Ryu Seon Mi:
-Em đừng nói gì cả.Anh biết trong khoảng thời gian này em cũng rất vất vả.Là anh có lỗi với em.Sau này hãy để anh bảo vệ cho em.

Đương nhiên,nói thì nói vậy nhưng trên thực tế,ở tình tiết cuối cùng của màn thứ 7, Lý Tín Lăng và Ryu Seon Mi cùng nhau bỏ mạng!

Lý Tín Lăng là người vô cùng tự tin,thậm chí phải nói là tự cao. Luận về sự sĩ diện thì ngay cả « Tuyết Chi Nữ Vương » Thành Tuyết Tùng cũng không thể so sánh với hắn.Hắn cũng nhìn thấy không biết bao nhiêu lần mình sẽ phải bỏ mạng trong kịch bản rồi.Lần này không chắc là lần nguy hiểm nhất,nhưng chắc chắn nó là lần ma quái nhất . Đương nhiên, cho dù là vậy thì Lý Tín Lăng cũng rất có lòng tin. Hắn tin tưởng mình sẽ không chết.

-Để anh giới thiệu cho em nhé. xem tại .
Lý Tín Lăng chỉ vào «Hầu tước» đứng ở phía sau rồi nói:
-Vị này là em trai của Kỷ Nhất Chu – người mà em luôn muốn tìm kiếm.

-Xin chào chị !
«Hầu tước» đi tới trước mặt Ryu Seon Mi.
-Tôi đã nghe anh Triệu đây nói hết những gì mà các anh chị đã trải qua cùng với anh trai tôi.Để để phòng, tôi vẫn muốn hỏi chị 1 câu. Những gì mà anh Triệu đã kể thật sự là những gì mà anh chị đã trải qua sao?

-Đúng vậy.

Ryu Seon Mi không chút do dự trả lời:
-Tôi biết chuyện này rất khó tin, nhưng đó là sự thật. Chúng tôi có lẽ chỉ còn sống chưa được tới 2 ngày.Nhưng dù chúng tôi có tìm kiếm thế nào cũng không thấy anh trai cậu đâu cả.

-Anh trai tôi lúc này sống chết không rõ.Tôi cũng chẳng thể tìm ra anh ấy. Hơn nữa, số di dộng của anh ấy lại được tổng đài thông báo là không tồn tại,nên cho dù chúng ta có tới tìm Công Ty Điện Tín để nhờ họ hỗ trợ định vị nơi tín hiệu di động được phát đinh cũng vô dụng. Tuy rằng tôi đã tới Sở Cảnh Sát địa phương để báo án,nhưng bọn họ không cho rằng vụ án này thuộc về vụ án mất tích.Họ cũng chỉ ghi lại hồ sơ mà thôi.

-Đám cảnh sát này đúng là chỉ biết sống dựa vào tiền thuế của dân !
Ryu Seon Mi nghiến răng nghiến lợi nói.
-Vậy cậu cũng không thể tìm thấy anh trai cậu sao? Anh trai cậu ngoài cậu ra không còn bạn bè thân thích gì à?

-Quan hệ xã hội của anh tôi khá hẹp.Ngày thường ngoại trừ những lúc đi làm ra thì gần như anh ấy rất ít tiếp xúc với ai.Quang năm suốt tháng anh ấy chỉ biết làm lụng mà thôi,ngay cả tôi cũng chẳng gặp được anh ấy mấy lần cả.Tôi cũng đã điện họi hai người bạn đồng nghiệp ở xí nghiệp điện lực của anh ấy,nhưng ngay cả 1 chút thông tin cũng không có.

-Sao lại như vậy......
Ryu Seon Mi cắn ngón tay cái, đôi đồng tử khẽ xoay chuyển.Nàng nói:
-Cậu tin được bao nhiêu phần trăm tất cả mọi chuyện?

-Trên cơ bản thì tôi tin hết tất cả những gì mà anh chị kể.

-Tôi nói cho cậu biết là cậu nên bỏ hai chữ ‘cơ bản’ đó đi. Đó là lời khuyên tốt nhất của tôi dành cho cậu đấy.

-Tôi sẽ ghi nhớ.

-Này này !
Shirley bỗng nhiên đưa hai tay chống nạnh rồi nhìn Ryu Seon Mi nói:
-Khuyên cái gì mà khuyên! Nói cho cùng thì chuyện này không phải do các anh chị gây ra sao ? Nếu không phải các anh chị làm loại việc thiếu đạo đức này,sau đó dụ dỗ cả anh trai của anh Nhất Hàng thì làm sao chúng tôi bị liên luỵ chứ ! Chị nên xem thái độ của chị thì hơn!

Diệp Tưởng vội vàng đi tới chặn Shirley và Ryu Seon Mi lại rồi nói:
-Bỏ đi Văn Âm. Lúc nay so đo xem trách nhiệm thuộc về ai cũng chẳng nghĩa lý gì đâu.Việc mà chúng ta cần làm lúc này là nghĩ xem phải làm thế nào để sống sót thì hơn !

Shirley « nổi giận đùng đùng » nói:
-Nhưng mình tức lắm ! Bọn mình không phải bị họ liên luỵ hay sao !

-Cô nói không sai.
Ryu Seon Mi hạ mình nói:
-Chuyện này quả thật tôi cũng có 1 phần trách nhiệm. Nhưng anh trai của cậu Nhất Hàng đây là do anh Triệu đưa tới,tôi cũng chỉ vừa mới nhận công việc này thôi. Các cô cậu sống trong nội thành nên chắc không hiểu.Những người có xuất thân là nông dân như chúng tôi muốn kiếm được 1 công việc cho ra hồn thực sự rất khó. Lúc trước nếu không phải vì khu Tân Bắc mở rộng được xây dựng biến những mảnh đất bao đời làm nông của cha ông chúng tôi thành những nhà máy xí nghiệp thì tôi đã có thể tiếp tục làm nông rồi. Người như tôi không có bằng cấp gì,chuyện gì cũng không biết làm,muốn kiếm 1 công việc đứng đắn thật sự rất khó khăn.

-Được rồi ! Đừng nói nữa !
Chu Trần Dục đứng ra hoà giải:
-Nói tóm lại thì để tôi và cô Dương dẫn mọi người tới hang đá đó đã.Cứ tới đó rồi nói tiếp.

-Vậy anh chị dẫn đường đi !
«Hầu tước» nói.

-Được !

Chu Trần Dục và Ryu Seon Mi tuy chưa hề tới cái hang đá kia nhưng đường đi nước bước thế nào thì hai người đều được kịch bản chỉ dẫn 1 cách chi tiết.Bọn họ hoàn toàn có thể dẫn đường cho đám người «Hầu tước».

Vì thế, cả đám người kéo lên núi.

Lại 1 lần nữa đi lên ngọn núi này, trong lòng của Diệp Tưởng cũng yên tâm không ít. Lúc này đây, bên cạnh hắn có rất nhiều diễn viên, có thủ lĩnh của trận doanh Khu Ma-- «Hầu tước», có thủ lĩnh của «Rạp chiếu phim địa ngục» tầng 18 --Lý Tín Lăng cùng 1 đám diễn viên hạng 1 khiến áp lực của Diệp Tưởng cũng giảm bớt rất nhiều. Đương nhiên,tất cả chỉ là tạm thời. Đợi đến khi tình tiết tiếp tục phát triển thì gánh nặng đè nặng lên vai cả đám diễn viên sẽ nặng thêm. Đến lúc đó cũng không biết còn có mấy người còn có thể quan tâm đến hắn.

Trước mắt, Diệp Tưởng muốn nghĩ xem cái hang đó có thể nào tồn tại « Tiêu bản ác ma » hay không. Bản thể của « Tiêu bản ác ma » vốn có thể xuất hiện ở 2 nơi này nhất : một là hang đá đó, hai là nhà của Kỷ Nhất Chu. Hai nơi này bọn họ bắt buộc phải kiểm tra. Lúc này quần cường hội tụ (kẻ mạng đi cùng kẻ mạnh), cho dù hang đá đó có thật sự là đầm rồng hang hổ thì bọn họ cũng có thể xông vào 1 phen. Diệp Tưởng cũng không trông cậy vào việc lực lượng của 1 mình hắn có thể ngăn được sóng dữ.Chỉ cần ở những giây phút quan trọng, hắn có thể giúp đỡ được phần nào thì hắn đã cảm thấy mãn nguyện lắm rồi.

Ngọn núi này lúc này đã bị tuyết trắng phủ kín. Tuyết đóng trên mặt đất khiến đường đi trở nên khó đi hơn.Khi đặt chân xuống, bọn họ còn phải tìm cách rút chân lên khiến thể lực tiêu hao rất nhiều. Tuy rằng Diệp Tưởng hy vọng mau chóng đi tới hang đá đó,nhưng không phải cứ muốn đi mau là đi được. Cuối cùng, Diệp Tưởng còn rớt lại đằng sau cả Mạc Niệm Sinh và Lộ Nhã. Điều này khiến Diệp Tưởng cảm thấy rất bất an về biểu hiển của hắn trước mặt «Hầu tước». Thế nhưng, hắn cũng đành chịu. Chung quy thì vật bị nguyền rủa cũng không thể nào làm tan được tuyết !

-Vẫn còn chưa tới sao ?

Trong kịch bản phim đương nhiên sẽ không mô tả quá trình lên núi, mà phân cảnh này trong phim cũng được lược qua. Nhưng diễn viên vẫn cứ phải đóng. Do đó bọn họ phải đi hết thời gian bao lâu thì Diệp Tưởng cũng không biết.

-Còn 1 đoạn nữa thôi.
Chu Trần Dục quay ra nhìn Diệp Tưởng đã bị bỏ lại khá xa rồi nói:
-Cậu nhanh chân lên 1 chút.

Diệp Tưởng cũng chỉ biết cắn răng......

Khoảng chừng hơn 10 phút sau thì bọn họ đứng lại dưới 1 triền núi.Chu Trần Dục chỉ vào 1 hang động nhỏ ở chỗ đó rồi nói:
-Ở bên trong đây !

Rốt cuộc...... đã tới rồi !

Bình luận

Truyện đang đọc