-Hí !
Trong phòng lúc này lần lượt vang lên những tiếng hít hơi. Trong đó không biết có bao nhiêu người đang đóng kịch, có bao nhiêu người sợ thật ? Chung quy lại thì diễn viên cũng khác nhân vật vì nhân vật có lẽ sẽ còn hoài nghi tính chân thực,chứ diễn viên sẽ hoàn toàn không nghi ngờ gì về những lời nói này.
-Thế......
Giọng của Shirley run run.
-Vậy say đó xảy ra chuyện gì ?
-Sau đó, tôi và cô Dương vội vàng bỏ chạy.Khi đó gần như chúng tôi bộc phát ra hết tất cả tiềm lực trong người.Không ngờ chúng tôi chạy thẳng xuống núi chỉ trong 1 hơi ! Khi chạy tới nơi có người chúng tôi mới yên tâm đứng lại.Khi đó chúng tôi còn dùng gương để kiểm tra.Cho tới khu chúng tôi phát hiện không có thứ gì đằng sau thì chúng tôi mới yên tâm.
Lúc này, Ân U Liên dựa người vào tường để quan sát bốn phía. Bóng đen kia xuất hiện do nàng đã kích hoạt tình tiết mới. Tình tiết sẽ phát triển thế nào không thể dự đoán trước vì nó không có trong kịch bản.Cũng may mà vật bị nguyền rủa của nàng còn chưa sử dụng lần nào.
Nàng lúc này đi tới cửa ra vào của thư viện. Trên đường đi,bên trong thư viên vẫn vô cùng im ắng.Bóng đen kia giống như chưa hề xuất hiện qua. Nhưng Ân U Liên không dám coi thường. Vừa di chuyển, nàng vừa chú ý tới động tĩnh bốn phía,ngay cả trên đầu cũng thế. Nếu bóng đen kia xuất hiện thì nàng sẽ lập tức lấy ra vật bị nguyền rủa.
Rốt cuộc, nàng chạm phải cửa hành lang.Nàng bèn xông ra ngoài chạy thẳng xuống cầu thang. Nhưng khi đi tới cửa ra vào của thưa viện thì nàng phát hiện nó đã bị khoá chặt !
Nàng không ngừng lay cửa,nhưng cánh cửa vẫn im lìm không động đậy!
Hiện tại có nên lấy ra vật bị nguyền rủa hay không trở thành 1 vấn đề vô cùng thiết yếu.Vào thời điểm nào mới nên lấy ra vật bị nguyền rủa vô cùng quan trọng vì rất nhiều vật bị nguyền rủa đều có 1 phạm vi ảnh hưởng giới hạn. Nếu quỷ hồn ở quá xa phạm vi này thì hiệu nguyền rủa ảnh hưởng lên nó cũng yếu đi. Huống chi,phần lớn vật bị nguyền rủa đều chỉ nên dử dụng trong 10 giây.
Hiện tại Ân U Liên giống như đang bị nhốt trong thư viện!
Ân U Liên từ từ quay đầu lại. Bên trong không gian tối tăm của thư viện giống như có 1 thứ khủng bố đang ẩn mình chỉ chực nhảy xổ ra bất cứ lúc nào. Ân U Liên dựa lưng vào cửa ra vào của thư viện đồng thời chuẩn bị sẵn sàng lấy ra vật bị nguyền rủa bất cứ lúc nào. «Hầu tước» không có ở đây, mà nàng cũng không phải linh môi sư, nên có thể quỷ ảnh tiếp cận quá nhanh khiến nàng không kịp sử dụng vật bị nguyền rủa,hoặc là nàng vô tình gây ra NG vì sử dụng vật bị nguyền rủa quá sớm. Nhưng ít nhiều gì thì nàng cũng sống qua mấy bộ phim kinh dị rồi,nên tuy rằng thực lực của nàng còn xa mới đạt tới trình độ hạng 1 nên trong bộ phim này nàng cũng chỉ đóng vai nhân vật phụ chạy cờ mà thôi,nhưng vật bị nguyền rủa mà nàng sở hữu khiến nàng cũng có năng lực tự bảo vệ chính mình.
Lúc này,trong bóng đem, sắc mặt tái nhợt của Ân U Liên khiến nàng rất giống như nữ quỷ đã chết nhiều năm rồi.Trên người nàng không ngừng toả ra khí tức lạnh lẽo.
Rốt cuộc trong chớp mắt,nàng đưa tay chạm vào gương mặt tái nhợt như nữ quỷ của nàng sau đó.....kéo lớp da mặt đó xuống!
Lớp da mặt này của nàng.....cũng là vật bị người chết nguyền rủa ! Nó cũng là vật bị nguyền rủa loại ký sinh giống như mái tóc quỷ của Miyazaki Meiko .Chỉ khi kéo xuống lớp da mặt này thì Ân U Liên mới phải trả vé chuộc cái chết ! Diệp Tưởng cảm thấy mặt của nàng giống như nữ quỷ cũng là điều đương nhiên vì « khuôn mặt » này của nàng vốn là lớp da mặt của nữ quỷ !
Sau khi lớp da mặt tái nhợt kia bị kéo xuống thì 1 gương mặt nữ giới tương đối bình thường lộ ra. Lớp da mặt của nữ quỷ kia sau khi được « kéo » xuống bỗng cười đầy dữ tợn!
Ân U Liên hiện tại không có sự lựa chọn. Nàng phải liều 1 keo thôi ! Nếu như thất bại, cho dù là nguyền rủa phục hồi hay vật bị nguyền rủa bước vào thời gian cooldown thì Ân U Liên cũng đều phải chết!
Mười giây trôi qua trong chớp mắt......
Ở phía bên kia, khi Chu Trần Dục miêu tả lại chuyện đã xảy ra, Diệp Tưởng « cảm thấy » đầu mình tê rần. Diễn xuất của Diệp Tưởng cũng hơi quá khoa trương,nhưng chỉ hắn mới biết thật ra mình đang sợ. Lúc ấy,cái gọi là “Tiêu bản ác ma” còn chưa làm xong, nên cái bóng đen mà họ nhìn thấy từ hình ảnh phản chiếu của mặt nước là ác linh trốn ra từ địa ngục. Kỷ Nhất Chu nghe được ý chí của ác ma truyền lại từ cỗ thi thể này, do đó y bị ác ma ảnh hưởng muốn chế tạo cái xác thành « Tiêu bản ác ma ». Y cũng giống như Nitemare vào năm đó. Lời tiên tri của Kỷ Nhất Chu rằng Triệu Hợp Thông và Dương Xuân Hoa sẽ nhìn thấy “hắn”cũng đã được ứng nghiệm.
Nghe Chu Trần Dục nói đến đây thì các diễn viên của «Rạp chiếu phim địa ngục» tầng 19 cũng đã có 1 cái nhìn cơ bản. « Tiêu bản ác ma » kia gần như chắc chắn chính là vật bị nguyền rủa của bộ phim này, hơn nữa vật bị nguyền rủa này chỉ e cũng không phải là thứ mà diễn viên bình thường có thể sở hữu. Một khi nguyền rủa phục hồi thì không phải cứ dùng cái chết là có thể đặt dấu chấm hết cho mọi chuyện. « Rạp chiếu phim địa ngục » tầng 19 tuy cũng chẳng biết được bao nhiêu về ác ma,nhưng có 1 điều mà họ biết chắc : đó là phàm là những bộ phim có đề cập đến « Ác ma » thì tử vong không phải là dấu chấm hết của mọi chuyện.Lúc đó nguyền rủa chỉ mới bắt đầu thôi !
-Anh lúc ấy thực sự nhìn thấy rõ ràng sao ?
Shirley không dám tin nói:
-Chuyện này… Không thể nào......
-Không thể nào......
Lý Tín Lăng không ngừng lắc đầu, nói:
-Chẳng lẽ cảnh tượng mà tôi nhìn thấy ở nhà mình không phải là ảo giác sao? Nếu chỉ có 1 mình tôi nhìn thấy thì còn có thể hiểu là tôi bị ảo giác,hay thôi miên gì đó. Nhưng nếu ngay cả các anh cũng nhìn thấy thì chẳng lẽ trên đời thực sự có « Ác ma » sao? « Địa ngục » thật sự tồn tại sao?
Diệp Tưởng nhìn Lý Tín Lăng. Rõ ràng nghe lời thoại là đoán được La Hách Thành đang sợ,nhưng nhìn mặt Lý Tín Lăng đâu có thấy sợ hãi gì đâu ! Lý Tín Lăng cho dù có sợ hãi thật thì y cũng tuyệt đối không biểu lộ điều đó trước mặt của người khác.Trong đám diễn viên hạng 1 thì y nổi tiếng là người sĩ diện.
-Tôi lúc ấy cũng tưởng có lẽ là mình gặp ảo giác nên nhìn nhầm rồi. Nhưng 1 người còn có thể nói là nhìn lầm, nhưng tôi và cô Dương đều nhìn thấy thì làm sao có thể nhầm được? Tôi và cô ấy cùng thấy 1 cảnh tượng giống nhau nên không thể nào cả 2 người cùng gặp ảo giác cùng 1 lúc chứ? Chứng tỏ rằng những thứ chúng tôi thấy là thật. Trên đời có rất nhiều hiện tượng khủng bố mà khoa học không thể giải thích được. Còn về phần thôi miên gì đó thì rõ ràng là mọi người bị mấy quyển tiểu thuyết li kỳ trinh thám Trung Quốc kia lừa rồi. Mọi người thật sự cho rằng thôi miên thần kỳ đến vậy sao.Cứ động chuyện gì không thể giải thích được là lôi thôi miên ra ?Mà cho dù chúng tôi có bị thôi miên thật thì ai thôi miên chúng tôi?Kỷ Nhất Chu sao? Không thể nào ! Nếu cậu ta có năng lực này thì muốn bao nhiêu tiền mà chả có,việc gì phải làm cái công việc thiếu đạo đức này?
«Hầu tước» nói:
-Tôi có thể cam đoan anh trai tôi không phải là thôi miên sư. Anh ấy tuyệt đối không có năng lực này.Lại càng không nói tới chuyện có thể khiến cho người ta nhìn thấy ảo giác chân thực như vậy thì ngay cả thôi miên sư giỏi nhất thế giới cũng chỉ làm được đến thế là cùng, nên chuyện này là không thể.
Chu Trần Dục kể tiếp:
-Mà điều đó cũng mới chỉ là sự bắt đầu.
-Từ sau đó, tôi và cô Dương sống trong sợ hãi.Hơn nữa, chúng tôi bắt đầu nghĩ tới một việc : đó là cho dù có thế nào cũng phải nghĩ cách tìm được Kỷ Nhất Chu ! Nhưng tôi không biết nhà của Kỷ Nhất Chu ở chỗ nào. Mà cho dù có gọi điện thoại hỏi cậu ta thì cậu ta cũng không cho tôi biết địa chỉ. Nếu như tôi không biết nhà của cậu ấy thì làm sao tôi có thể ngăn được hành động của cậu ta. Chúng tôi cũng chẳng biết gì mấy về Kỷ Nhất Chu,cũng chẳng biết cậu ta có người thân nào ở thành phố Thiên Dương hay không. Nếu lúc đó tôi sớm biết cậu thì tôi đã không bị động như vậy.
-Kể từ lúc đó,ở chỗ sâu nhất của lòng hang đó, tôi đã dùng xẻng đào không biết bao lâu nhưng phía dưới lớp đá núi cũng chỉ có đá núi mà thôi. Con đường hầm tối om sâu hun hút kia không biết đã biến đi đâu. Khi đó, ta bắt đầu ý thức được, nếu những gì Kỷ Nhất Chu nói toàn bộ là thật, thì con đường hầm tối tăm kia có lẽ thật sự thông tới « Địa ngục » thật. Nhưng con đường đó chỉ xuất hiện có đúng 1 lần,sau đó nó biến mất tiêu. Có lẽ tôi sẽ không thể nào tìm thấy con đường đó. Cô Dương nói cách làm duy nhất hiện nay là tìm ra Kỷ Nhất Chu. Trong mấy ngày nay,chúng tôi đều phải đem theo 1 tấm gương mới dám ra ngoài để xem có thứ gì đáng sợ đi theo không. Chỉ khi không nhìn thấy quỷ ảnh khủng bố kia trong gương thì chúng tôi mới dám thả lỏng.
-Tối ba ngày trước,khi đó tôi vẫn đang làm việc trong hang. Tôi lúc đó vẫn không từ bỏ ý định tới nơi sâu nhất của lòng hang để tìm cửa hang kia.Nếu nó xuất hiện thì bí ẩn sẽ có câu trả lời.Nhưng nó vẫn không xuất hiện. Nhưng khi đó không biết tại làm sao mà người tôi run rẩy,ngay cả đứng cũng không vững . Sau đó tôi cảm thấy như sắp có chuyện gì đó rất đáng sợ xảy ra. Tôi liền lấy gương ra soi ! Nhưng trong gươngkhông có bất cứ điều gì bất thường cả. Tuy vậy cảm giác bất thường này không cách nào xua tan đi được. Ta cũng không biết vì sao lại như vậy . Lúc đó trong gương tôi thấy cô Dương đang chạy tới.Tôi vội vàng quay đầu lại nhìn thì nhìn thấy sắc mặt cô ấy trắng bệch chạy thẳng tới chỗ tôi rồi nói: « Anh Triệu, Triệu Hợp Thông này ! Không biết vì sao tôi,tôi cảm thấy rất sợ hãi.....".
-Xuân Hoa cũng thế sao?
Lý Tín Lăng vội vàng hỏi:
-Vì sao vậy ?
Diệp Tưởng biết chuyện sắp xảy ra.
Tối 3 ngày trước cũng là là lúc trong đoạn mở đầu của [ Tiêu bản ác ma ] ,khi mà Kỷ Nhất Chu “làm xong” tiêu bản ác ma!
-Lúc ấy,tôi cảm thấy có một đôi mắt ở 1 nơi nào đó xa xăm đang nhìn tôi ! Cảm giác này vô cùng chân thật.Lúc ấy đột nhiên tôi nhớ đến ngày đó,khi mà tôi nhìn thấy cái xác kia.Khi tôi nhìn vào hốc mắt sâu hoắm của cái xác kia,đầu óc của tôi như bị đôi mắt đó chiếm cứ.Tựa như thứ đang nhìn tôi là đôi mắt đó.
-Lúc đó tôi liền hiểu ra. « Tiêu bản » theo lời của Kỷ Nhất Chu chắc chắn đã làm xong! Theo lời của y thì bốn ngày sau, Ác ma dưới sự chỉ dẫn của « tiêu bản » sẽ tới thế giới này để đem chúng tôi vào « Địa ngục » !