SAU KHI CẬU CHỦ GIẢ MẤT KHỐNG CHẾ NƯỚC MẮT TRỞ THÀNH VẠN NGƯỜI MÊ


Ti Du không ngờ tới Ti Nguy Lâu sẽ trở về, đợi sau khi hai bạn học nữ ra ngoài Ti Du bèn cúi người xuống.

Cậu đưa tay lấy mười bức thư tình ra, nhét vào trong túi của mình, chỉ để lại bức thư cậu viết kia.

Những bức thư này cậu bảo quản giúp Ti Nguy Lâu trước, đợi đến tối về nhà lại trả cho anh, như vậy cũng có thể bảo vệ mấy bạn nữ kia.

Ti Du cảnh giác nhìn trước ngó sau, không nhìn thấy ai mới nhẹ nhàng thở ra.

Thư tình tặng thì tặng rồi, chỉ là chưa biết tìm ai cáo trạng.

Ti Du còn đang suy nghĩ, không chú ý đến chỗ chân tường ngoài cửa có một người đang đứng.

Thể dục giữa giờ kết thúc rất nhanh, các bạn học náo nhiệt về lớp, cả dãy phòng học đều là tiếng người ồn ào.

Ti Du nằm bò trên bàn, mặt đặt giữa hai cánh tay, trên thực tế tất cả lực chú ý đều đặt ở bên cạnh.

Không lâu sau, Ti Nguy Lâu quay lại, dường như anh còn mua một chai nước, nhẹ nhàng đặt ở góc bàn.

Sau đó, anh thò tay vào ngăn bàn, có lẽ định lấy sách của tiết học sau ra.

Ti Du không nhịn được, lén nghiêng đầu, nhìn sang bên cạnh qua khe hở giữa hai cánh tay.

Cậu thấy Ti Nguy Lâu lấy ra một quyển sách ngữ văn, một bức thư tình xấu xí rơi ra theo, chính là bức thư của Ti Du.

Ti Nguy Lâu khựng lại một chút, cong eo chuẩn bị nhặt lên.

Ti Du vội vàng nhắm mắt lại, điều chỉnh lại biểu cảm, một bộ dáng không liên quan đến mình.

Ti Nguy Lâu cầm bức thư tình nhìn trước nhìn sau, dư quang thoáng nhìn sợi tóc mềm mại của Ti Du, khóe môi nhẹ nhàng cong lên.

Bức thư tình này rất qua loa lấy lệ, không chỉ là bức thư, ngay cả miệng bức thư cũng là dùng băng dính dán lại.

Ti Nguy Lâu muốn bóc nó ra một cách hoàn hảo không bị rách cũng phải phí chút sức lực, anh chợt hiểu Ti Du muốn làm gì, dù sao cũng không phải muốn hòa thuận với anh, vậy chỉ còn muốn hãm hại anh.

Vừa xấu xa vừa ngây thơ, trò trẻ con.

Ti Nguy Lâu buồn cười, khó khăn lắm mới bóc được thư ra, vừa lấy bức thư bên trong ra nhìn một cái, bên cạnh đã có một người đang đứng.

Đồng thời, người đó giơ tay trực tiếp túm bức thư trong tay Ti Nguy Lâu đi.


“Được đấy nhỉ, bây giờ nhận thư tình cũng quang minh chính đại như vậy?” Một giọng nam mang chút trào phúng truyền đến.

Ti Du ngẩn ra, lập tức nhìn qua bên cạnh.

Chủ nhiệm lớp A7 Vương Chí Dũng, cũng là giáo viên ngữ văn hồi lớp 10 của cậu, đang đứng bên cạnh Ti Nguy Lâu, trong tay đang cầm bức thư kia của cậu!Lòng Ti Du nháy mắt chìm xuống, ý định ban đầu của cậu chỉ là muốn cho Ti Nguy Lâu bị dạy dỗ một chút, nhưng dựa vào tác phong hành vi của Vương Chí Dũng, chắc chắn sẽ làm lớn chuyện này.

Đến lúc đó không phải chỉ còn là chuyện riêng Ti Nguy Lâu nữa, mà là chuyện của cả lớp A5.

Anh Cố vừa đi, cậu lại gây ra chuyện hỗn loạn như vậy, như vậy sao được!“Thầy Cố của các cậu dạy các cậu như vậy sao?” Vương Chí Dũng cười lạnh một tiếng, cầm bức thư tình đi lên bục giảng.

Ti Nguy Lâu nhăn mày, đứng lên nói: “Thưa thầy, đó là đồ của em.

”Vương Chí Dũng ném bức thư bụp một cái lên trên bàn, tờ giấy bên trong bị anh ta cầm trong tay.

Anh ta không phản ứng lời nói của Ti Nguy Lâu, mà chỉ tự mình nhìn bức thư rồi đọc lên: “Bạn Ti Nguy Lâu thân mến, tớ thích cậu.

”“Hừ.

” Vương Chí Dũng cười lạnh, đọc tiếp: “Kể từ lần đầu tiên nhìn thấy cậu, tớ đã biết, cả đời này của tớ không có ai khác ngoài cậu…”Sắc mặt Ti Nguy Lâu trầm xuống, anh vốn có một gương mặt lạnh lùng, trầm mặt xuống trông rất khó trêu vào.

“Thưa thầy, đây là việc riêng tư của em, thầy làm như vậy là vi phạm quyền riêng tư của em.

” Giọng anh bình tĩnh, tuy nói kính ngữ, nhưng trong ngữ khí lại mang theo ý uy hiếp.

Vương Chí Dũng ném bụp bức thư lên mặt bàn, không quan tâm anh mà chuyển tầm mắt sang Ti Du ngồi bên cạnh.

Sắc mặt Ti Du cũng không dễ nhìn, lúc này lại bị anh ta nhìn như vậy, cậu mới nhớ ra giống như mình đã xem nhẹ một việc, khi cậu viết thư tình không đổi kiểu chữ!“Ti Du được lắm.

” Vương Chí Dũng cười nói: “Đã lên lớp 11 rồi vẫn không có chút tiến bộ nào, đúng là làm mất mặt bố mẹ nuôi cậu.

”“Viết bức thư tình này là muốn làm gì? Tỏ tình với bạn cùng bàn à? Không nhìn ra cậu còn là đồng tính luyến ái đấy.

”Vừa nói ra câu này, cả lớp đều ồn ào lên, tất cả mọi người kinh nghi bất định* mà nhìn bọn họ, biểu cảm rất phức tạp.

*惊疑不定 (kinh nghi bất định): Bởi vì sợ hãi, nghi hoặc mà không xác định được chủ ý Tạ Hoàn ngồi phía trước hai tay che miệng mới ngăn cho mình không mắng ra tiếng, mà cách một lối đi nhỏ, Lộc Minh và Bùi Khuynh Thừa đã choáng váng rồi.

Bọn họ đồng thời nhìn Ti Du, lại phát hiện người bị Ti Nguy Lâu che chắn kín mít, căn bản không nhìn thấy được người.

"Đủ rồi!" Ti Du đứng dậy, đang định nói gì đó, cổ tay đã bị Ti Nguy Lâu nhẹ nhàng nắm lấy.


Cậu kinh ngạc nhìn anh, chỉ thấy Ti Nguy Lâu đang nhìn người đứng trên bục giảng, lạnh nhạt nói: “Quan hệ giữa em và Ti Du, thầy chắc cũng biết chứ? Người một nhà bọn em đùa nhau thôi, thầy có nhất thiết phải nghiêm trọng hóa vấn đề lên như vậy hay sao?”Sắc mặt Vương Chí Dũng bắt đầu khó coi.

Cơ hội học tập lần này thực sự quá khó có được, nhưng do Cố Triều trẻ hơn anh ta, bối cảnh lớn hơn, cơ hội vốn sẽ rơi vào tay anh ta bị cướp đi rồi.

Vốn dĩ anh ta không vừa ý Cố Triều, nhân cơ hội anh đi công tác, anh ta muốn đến lớp A5 kiếm chuyện, để cho Cố Triều xấu mặt.

Không ngờ thật sự để anh ta bắt được cơ hội, nhưng anh ta biết năng lực của nhà họ Ti.

Anh ta trước đây cũng không thích Ti Du, bởi vì vừa nhìn thấy cậu anh ta sẽ cảm thấy chênh lệch giữa người với người quá lớn, trong lòng cảm thấy không công bằng.

Nhưng anh ta kiêng dè thân phận của Ti Du, từ trước tới nay chưa từng biểu hiện ra thích hay không thích, cùng lắm cũng chỉ mượn cớ cậu học không tốt, không để ý không bận tâm đến cậu, coi cậu là người trong suốt.

Bây giờ Ti Du trở thành con nuôi của nhà họ Ti, anh ta vốn còn muốn mượn cơ hội này trả lại hết sự bực tức lúc trước phải chịu.

Nhưng nhìn hiện giờ, tên thiếu gia thật Ti Nguy Lâu này còn bảo vệ Ti Du, anh ta có muốn chê cười cũng phải nhìn mặt mũi nhà họ Ti.

Nếu không đừng nói là cơ hội học tập lần này, dù sau này có thêm bao nhiêu đi nữa, anh ta có khi không còn cơ hội nữa.

“Được, tôi thật không hiểu nổi các cô các cậu nữa rồi.

”Vương Chí Dũng liếc Ti Nguy Lâu một cái, nói: “Ngồi xuống hết đi, không phải là thầy không muốn các em đi sai đường hay sao, đợi sau này các em sẽ hiểu được khổ tâm của thầy cô.

”Nghe được câu này của anh ta, Ti Du như nuốt phải một con ruồi, cảm thấy thật buồn nôn.

“Anh Du đừng kích động!” Tạ Hoàn quay đầu, hai tay hợp thành chữ thập vái cậu: "Ngàn vạn lần đừng để cho anh ta có đầu đề câu chuyện để bàn tán.

”Ti Du sầm mặt, nhưng cuối cùng cũng không phủi tay trốn học.

"Thưa thầy, bây giờ thầy có thể trả lại thư cho em chưa ạ?”Ti Nguy Lâu lại quay lại dáng vẻ gặp biến cố cũng không lo sợ, nhưng nhìn anh có vẻ không lấy được thư về thì không bỏ qua.

Vương Chí Dũng cố làm mình trông có vẻ hoà nhã hơn, nói: "Được, nếu đã là hai người các em đùa vui với nhau, vậy cầm về đi, sau này đừng đùa như vậy nữa, đồng tính luyến ái không phải là chuyện đùa đâu.

”"Bây giờ đã là thời đại nào rồi, thầy vẫn có tư tưởng cũ kỹ như vậy?" Lộc Minh vẫn luôn không nói gì đột nhiên lên tiếng.

Mọi người nhìn cậu ta, thấy cậu ta thản nhiên dựa lưng vào ghế, cười như không cười nói: “Hôn nhân đồng tính đã hợp pháp, thầy nói như vậy là muốn thách thức quyền uy ư?”Sắc mặt Vương Chí Dũng càng khó coi hơn, một nhà họ Ti anh ta không muốn chọc đến, bây giờ lại thêm một Lộc Minh, bỗng nhiên anh ta nghĩ tới lúc trước khi chia lớp đã phát hiện lớp A5 này có rất nhiều phú nhị đại.

Những học sinh này thật ra vốn được chia đến lớp của anh ta, nhưng nhà trường lo họ không chịu quản lý, liền đổi hết sang cho Cố Triều.


Chỉ là anh ta sớm đã nghe nói nhóm phú nhị đại này nhìn nhau không thuận mắt, không ngờ bây giờ lại đứng cùng một chiến tuyến.

Vương Chí Dũng tự biết không thể đối đầu trực tiếp với bọn họ, lại không muốn tỏ ra yếu kém, đang giằng co, chuông vào lớp đã vang lên.

Anh ta như được đại xá, nói: “Được rồi vào lớp đi, Ti Du lên cầm bức thư này về.

”Ti Du không động đậy, cuối cùng Ti Nguy Lâu cũng buông lỏng cái tay đang nắm cậu ra, tự đi lên lấy thư về.

Tiết này trong lớp như không ai nghe giảng, mọi người đang tám rất khí thế trong nhóm chat không có thầy cô của lớp.

[Đọc thư tình của học sinh trước mặt mọi người, thật không có nhân phẩm.

][Chỉ có nhằm vào Ti Du mà bắt nạt thôi, năm ngoái không thấy thầy ấy nói một câu không tốt về Ti Du, bây giờ lại thành “bố mẹ nuôi” sẽ thất vọng, cạn lời.

][Thầy ấy nhằm vào lớp chúng ta không phải không có nguyên nhân, tin hóng được này, mau xem!]Có người ném một đường liên kết của một diễn đàn vào trong nhóm chat, nhấn vào xem, thấy rằng có người đang phổ cập về lần ra ngoài học tập này của Cố Triều.

[Xem xong về rồi đây, rõ ràng là bốn chọn một, hẳn thầy ấy sẽ không cho rằng cơ hội này là của mình rồi đấy chứ?][Có lẽ đã nghĩ như vậy rồi, thầy ấy cũng không thử nghĩ xem, tỉ lệ số người trên điểm chuẩn và tỉ lệ đỗ chuyên ngành năm đó của anh Cố có cái nào không phải đứng đầu trường Trung học số một chứ?]Đám người tám chuyện khí thế ngút trời, không ai để ý anh ta đang giảng cái gì, bắt nạt bạn cùng lớp của họ, đương nhiên là cùng chung mối thù.

Vương Chí Dũng cũng không quan tâm có bao nhiêu người nghe, dù sao anh ta đã làm hết nghĩa vụ, những điều cần giảng đều giảng hết rồi, học sinh không nghe giảng liên quan gì đến anh ta?Ti Du thấy điện thoại rung nhẹ, cậu hơi bực bội nên trực tiếp tắt máy đi.

Trong đầu cậu một đống lộn xộn, một mặt cảm thấy hôm nay mình hại người không thành ngược lại còn bị mất mặt, một mặt lại nghĩ không thông vì sao Ti Nguy Lâu lại giúp cậu, lẽ nào bởi vì anh không muốn mất mặt cùng cậu?Ti Du nghiêng đầu nhìn Ti Nguy Lâu, thấy đối phương đang cắm đầu cắm cổ luyện đề, dưới tay đè một quyển sách vật lý.

Mà bức thư xấu đau xấu đớn của cậu ở ngay cạnh tay anh, còn là ở bên trái, bên gần Ti Du hơn.

Ti Du càng nhìn bức thư tình kia càng tức, không nhịn được đưa tay muốn lấy bức thư kia về, nhưng khi cậu dùng hai đầu ngón tay kẹp được một góc của bức thư, còn chưa kịp lấy lại, Ti Nguy Lâu đã dùng khuỷu tay đè lại, hơn nữa anh còn quay đầu nhìn sang.

Ti Du khựng lại một chút, mặt mũi hằm hằm nói: “Đây là của tôi, trả cho tôi.

”“Cái gì của cậu?” Ti Nguy Lâu nhướn mày: “Tặng cho tôi rồi thì là của tôi.

”“Hả?” Ti Du sững sờ, ngay sau đó liền nghĩ thông suốt, chắc chắn Ti Nguy Lâu muốn giữ lại “hồ sơ phạm tội” của cậu, sau này sẽ lấy ra uy hiếp cậu.

Ti Du hung dữ nói: “Đừng nghĩ cậu vừa giúp tôi là tôi sẽ cảm kích cậu, tôi không phải người tốt đâu! Mau trả đồ cho tôi.

”Ti Nguy Lâu giữ chặt bức thư, quyết không nhượng bộ, thậm chí còn không thèm để ý đến cậu, mà quay đầu đi luyện đề tiếp.

Ti Du kéo mãi nhưng bức thư không động đậy chút nào: “! ” Người này khỏe như vậy sao? Ăn gì mà lớn đấy?—— Con người mà đã dính vào vận xui, uống nước đá cũng rắc răng.

Chuyện Ti Du viết thư tình cho Ti Nguy Lâu, chưa đến buổi trưa đã lan truyền khắp nơi, trên khắp các diễn đàn đều là các topic với lượt thảo luận rất cao như [Hot! Thiếu gia giả viết thư tình cho thiếu gia thật rồi!]Câu chuyện lên men hồi lâu, kết quả là vừa hết tiết đầu tiên của đầu giờ chiều, chủ nhiệm Hồ đích thân đến lớp 5.

Ông bảo mọi người đóng hết cửa trước và sau của lớp lại, sau đó vỗ bàn giận dữ nói: “Ti Du! Ti Nguy Lâu! Hai người các em đứng lên cho tôi!”Hai người im lặng một chốc, sau đó lại đồng thời đứng dậy.

Ti Nguy Lâu vẫn là khuôn mặt không biểu cảm, Ti Du ra vẻ vô tội, dường như không biết chính mình đã làm những gì.

Chủ nhiệm Hồ tức đến nỗi tay run lẩy bẩy: “Các em đã gây ra những chuyện gì vậy? Hả? Cố Triều vừa đi một ngày, các em đã nóng lòng gây rắc rối cho tôi rồi à.


”Ông chỉ Ti Du, mắng: “Còn viết thư tình! Em còn tưởng không ai biết em muốn làm gì sao, không phải muốn xem người ta bị xấu mặt à!”“Em đâu có đâu!” Ti Du vội vàng phản bác, vô tội nói: “Em chỉ muốn bày tỏ tình hữu nghị, nhưng lại ngại không dám nói trước mặt, nên mới viết một bức thư giãi bày một chút…”“Đừng có xạo!” Chủ nhiệm Hồ suýt chút nữa thì văng cả nước bọt ra.

Trong lớp truyền đến một tiếng cười trầm thấp, bị chủ nhiệm Hồ quát cho im luôn.

Ông tức đến nỗi liên tục vuốt mái tóc của mình, mái đầu vốn dĩ đã như Địa Trung Hải nay càng như sắp phát sáng, Ti Du hơi lo lắng mấy cọng tóc của thầy có bị tức rồi trọc luôn không.

“Được rồi, không nói chuyện này nữa, vậy còn chuyện sáng nay em đến muộn thì sao đây.

” Chủ nhiệm Hồ cứ nghĩ đến là tức: “Dám trốn tôi trèo tường à, sao nào, thật sự tưởng tôi không nhìn thấy hay sao?”Ti Du sốc luôn, nhất thời còn nghi ngờ chủ nhiệm Hồ thật sự là mánh khóe thấu trời, nhưng câu tiếp theo đã làm lộ ra chuyện thầy cũng chỉ là một người phàm mà thôi.

“Nhìn mà học tập bạn Bùi Khuynh Thừa, người ta phạm lỗi, ngay buổi trưa đã nộp bản kiểm điểm cho tôi rồi, còn em thì sao hả? Hôm qua còn chưa nộp cho tôi nữa đó!”Ti Du: “! ”Cậu xụ mặt nhìn qua Bùi Khuynh Thừa, muốn nhìn xem vị đại ca tự tiết lộ chuyện riêng của mình ra là người phương nào, tại sao lại bi3n thái như vậy?Bùi Khuynh Thừa choáng váng, theo bản năng đối diện với Ti Du, sau khi nhìn thấy ánh mắt u oán của cậu bèn đứng lên.

“Chủ nhiệm Hồ, là em đến muộn và trèo tường, không liên quan gì đến Ti Du.

”Chủ nhiệm Hồ rất có kiên nhẫn đối với học sinh giỏi của lớp: “Thầy biết em nghĩ cho bạn bè, nhưng không thể bao che em ấy như vậy được.

”“Cả khối 11 này, dám nhảy tường dưới mí mắt của tôi, cũng chỉ có mấy đứa Ti Du, trước sáng nay có lẽ em cũng không biết ở chỗ đó có cái lỗ đúng không?”Bùi Khuynh Thừa: “! ” Thầy liệu sự như thần!“Ti Du vốn có thể không đến muộn.

” Bùi Khuynh Thừa thở dài, giải thích: “Là do em dậy muộn bảo cậu ấy đợi em một lát, bọn em mới đến muộn.

Không thể trách Ti Du, cậu ấy là có lòng tốt.

”Chủ nhiệm Hồ còn chưa nói gì, Lộc Minh đã kinh ngạc nói: “Cậu dậy muộn để cậu ta chờ cậu? Hai người ở cùng nhau?”Mọi người cạn lời, nói thế nào mà nghe ra còn có ẩn ý bên trong nữa vậy?Mắt thấy càng nói càng loạn, chủ nhiệm Hồ đau đầu nói: “Được rồi, đừng nói nữa!”"Chuyện hôm nay coi như là một bài học, sau này các cậu đều phải thành thật cho tôi.

Hành vi đọc thư tình của học sinh giữa chốn đông người và trào phúng học sinh của thầy Vương cũng sai, tôi sẽ bảo thầy viết bản kiểm điểm.

”"Chuyện này coi như xong, thầy Cố của các em đi nâng cao năng lực bản thân rồi, các em cũng đừng kéo chân sau của thầy ấy.

”Chủ nhiệm Hồ lại dặn dò vài câu, sau đó mới nói: "Các em học thể dục tiết sau đúng không, đừng ngồi nữa, xuống lầu đi.

”Lúc này Lộc Minh mới đứng lên, nói: “Tiết này lớp mình nam chơi bóng rổ, nữ đánh cầu lông, mọi người nhớ lấy đồ dùng thiết bị nhé!”Trong lớp lại bắt đầu náo nhiệt, học sinh bị nhốt trong phòng cả nửa ngày trời vui mừng nhảy cẫng lên, cười đùa cùng nhau đi xuống lầu.

Ti Du và Tạ Hoàn đi cuối cùng, hiển nhiên Tạ Hoàn muốn nói thầm với cậu.

Nhưng không biết Lộc Minh có cọng dây thần kinh nào bị lệch hay không, cả người ghé vào bên cạnh Ti Du, vừa đề nghị, vừa châm chọc khiêu khích, chỉ vì muốn cậu đồng ý chơi bóng rổ với cậu ta.

"Được được được, cậu cút nhanh đi.

" Ti Du bực bội nói: "Tôi đánh với cậu, đừng lề mề nữa.

”Lộc Minh lập tức cười: “Cậu nói đó, đổi ý là chó con!”Nói xong cậu ta mới chạy ra ngoài trước, hẳn là chuẩn bị đi phòng thiết bị lấy đồ.

”-----Tác giả có lời muốn nói: Viết thư tình là việc đòi hỏi kỹ thuật cao, Tiểu Du của chúng ta không biết làm, để cho người khác viết đi!.


Bình luận

Truyện đang đọc