SAU KHI CẬU CHỦ GIẢ MẤT KHỐNG CHẾ NƯỚC MẮT TRỞ THÀNH VẠN NGƯỜI MÊ


Ti Du nhìn người trước mặt, sao nhìn thế nào cũng cảm thấy giống như họ Lộc kia.Người trước mặt kéo cổ áo xuống, lộ ra toàn bộ khuôn mặt.Ti Du: "...”Không phải chính là họ Lộc đấy sao?Ti Du cũng không cảm thấy ngạc nhiên.Bây giờ cậu cũng đã miễn dịch khi vô tình gặp được những người này ở chỗ nào đó.Nói không chừng Thẩm Ngộ Bắc, Bùi Khuynh Thừa cũng đã đến rồi, ha ha."Thế nào? Có phải rất bất ngờ không!" Lộc Minh cười lộ tám chiếc răng.Ti Du nở một nụ cười xấu hổ mà không thất lễ với cậu ta: "Ừ.”Tạ Hoàn ở bên cạnh thấy vậy, cả người đều như lọt vào trong sương mù : "Không phải, làm sao cậu biết chúng tôi ở đây?”"Xem vòng bạn bè....”Lộc Minh đặt ván trượt tuyết trong tay xuống, cười nói: "Không phải mỗi năm hai người các cậu đều tới đây chơi một lần sao?”"Chậc chậc chậc, vậy cậu phải xem vòng bạn bè năm ngoái của anh Du nhỉ?”Tạ Hoàn cảm thán nói: "Lướt đến một năm trước thì cậu cũng lợi hại, vì làm quen với anh Du của tôi, cậu đúng là dùng đủ mọi cách.”Lộc Minh đưa mắt nhìn Ti Du, nở nụ cười, cũng không phản đối.Ti Du khựng lại, liếc mắt nhìn cậu ta, cái loại cảm giác kỳ lạ này lại ập tới rồi.Cậu cảm thấy có chỗ nào không đúng, tuy nhiên Tạ Hoàn nói rất có lý, ngoại trừ muốn kết bạn với cậu ra, mấy người kia cũng không có lý do khác để tiếp cận cậu.Nhưng lúc chụp ảnh trong nhà, thấy mấy ánh mắt của họ nhìn mình, cảm thấy không giống như là đang nhìn bạn bè, thật lòng mà nói, càng giống như...Ti Du từ từ nghiêng đầu nhìn Tạ Hoàn.Giống như ánh mắt khi con trai ngốc này nhìn Thanh Thiển."Ti Du." Giọng nói lúc nãy vang lên.Ti Du theo bản năng quay đầu lại nhìn, một người mặc quần áo trượt tuyết màu xanh đậm ở cách đó không xa đang đi về phía này.Người nọ cũng không mang mũ, chỉ thuận tay ôm cái ván trượt tuyết.Anh ta nhìn Ti Du khẽ cười, nói: "Không nghe thấy tôi gọi cậu sao?”Ti Du nở nụ cười, bình tĩnh nói: "Nghe thấy, tôi cho rằng nghe nhầm.


Dù sao lúc này, hai người đều nên nằm ngủ ở nhà trong thành phố Mạn mới đúng.”Thẩm Ngộ Bắc đứng trước mặt cậu, cúi xuống nhìn cậu, nói: "Đúng lúc tôi nổi hứng đi trượt tuyết, không ngờ lại gặp được cậu.

Trên sân nhiều người như vậy mà tôi liếc mắt là có thể thấy cậu, rất khéo ha.”"A." Ti Du ngây ra nói: "Đúng là trùng hợp.”Thẩm Ngộ Bắc nhếch môi: "Điều này chứng minh hai ta có duyên, cậu xem không phải lần đó hai ta vô tình gặp nhau sao?”Lúc này Ti Du còn chưa trả lời, Lộc Minh đã không nghe lọt nữa, không nhịn được nói: "Con mẹ nó cậu xong chưa, không thể nói thẳng là đến tìm Ti Du à, giả bộ cái gì mà giả bộ?”"Còn vô tình gặp được, còn có duyên, cậu thấy ở đây có người tin ư?”Tạ Hoàn muốn nói cậu ta tin, nhưng nhìn bầu không khí trước mặt này, cậu ta cũng rất sợ mà trốn sau lưng Ti Du.Thẩm Ngộ Bắc liếc Lộc Minh, cười khẩy một tiếng, nói: "Ồ, cậu không có duyên nên ghen ghét người khác?”Lộc Minh cũng cười khẩy nói: "Muốn nói đến duyên phận, lúc hai đứa tôi cào bùn quen biết, cậu ở đâu mà nhảy ra nói có duyên?”Hai người đối mắt, không ai phục ai, người này chướng mắt người kia, giương cung bạt kiếm.Thật ra sở dĩ họ vội vã tới đây như vậy, không chỉ vì muốn ở cùng với Ti Du, cũng bởi vì hôm nay bị Ti Nguy Lâu kích thích.Lúc trước họ còn khờ dại cảm thấy tuổi Ti Du còn nhỏ, mình cũng vừa trưởng thành, cảm thấy đến lúc tốt nghiệp trung học còn gần hai năm, họ có thể tiến đến từ từ.Nhưng hôm nay sau khi chứng kiến cách Ti Nguy Lâu và Ti Du ở chung, họ mới giật mình, khi họ vẫn còn trong thân phận "Đối thủ một mất một còn" "Bạn chơi bóng" các kiểu thì Ti Nguy Lâu đã có thể mân mê tóc Ti Du, còn đến mức để Ti Du lấy nước giúp anh!Nhưng khi vừa bắt đầu, anh mới là người cách xa Ti Du nhất, lại trong lúc vô tình chiếm cứ thiên thời địa lợi.Lúc trước cũng không có ai trong số họ nhét Ti Nguy Lâu vào hàng ngũ tình địch, Ti Nguy Lâu cũng biểu hiện lạnh nhạt, nhưng hôm nay ở phòng bếp, rõ ràng là anh đang ra oai phủ đầu họ.Đang tuyên bố "chủ quyền" đối với Ti Du!Chủ quyền cái rắm, họ suýt nữa chết bất đắc kỳ tử tại chỗ!Họ dùng khứu giác tình địch có thể biết rõ, Ti Nguy Lâu và Ti Du không giống lúc trước.Cho nên hôm nay gặp nhau ở đây, thật ra khi họ nhìn thấy đối phương thì cũng không hề bất ngờ, nói không chừng Bùi Khuynh Thừa cũng đã đến, chẳng qua là còn chưa xuất hiện.Họ cũng biết rõ, từ giờ trở đi, mỗi người gần như đều sẽ thể hiện tình cảm ra bên ngoài."Tranh đấu" của họ đã bắt đầu!Ti Du yên lặng nhìn hai người họ, lòng chùng xuống.Hai người kia chướng mắt đối phương như vậy, vốn dĩ không giống như không thích nhau vì đều muốn kết bạn với cậu, ngược lại càng giống tranh giành người yêu giữa các quý phi phi tần trong phim cung đấu hơn.Ti Du: "......”Là cậu thiếu hiểu biết, không biết kết bạn cần căm thù "Người bạn" khác như vậy.Ti Du hít sâu, tạm thời dập tắt suy nghĩ kì lạ lờ mờ xuất hiện.Cậu xoay người ôm lấy tấm ván của mình, lại vỗ tay Tạ Hoàn, quay người đi tới cáp treo bên kia.Tạ Hoàn vội vàng đuổi kịp, hai người kia thấy thế cũng ngừng tức giận và đi theo.Ti Du thở dài, quả nhiên, hai người này đúng là theo cậu đến đây.Sau khi ngồi lên cáp treo, cuối cùng Ti Du cũng thở phào nhẹ nhõm, lập tức lại bực bội vò đầu bứt tóc.Tạ Hoàn ngồi bên cạnh cậu, thấy thế hỏi: "Làm sao vậy anh Du?”"Chậc." Ti Du quay đầu nhìn cậu ta, lời nói đến bên miệng lại bị cậu nuốt vào.Tạ Hoàn: "? ?”Chuyện gì vậy, lại khó mở miệng như vậy sao?"Không sao đâu anh Du, cậu nói đi, cậu còn không tin tớ?”Tạ Hoàn vỗ vai cậu, nói: "Chắc chắn tớ sẽ giữ bí mật cho cậu, còn có thể đưa ra vài chủ ý cho cậu.”Ti Du quay đầu nhìn đằng sau, đúng lúc đối mặt với Lộc Minh, giống như cậu ta vẫn luôn nhìn cậu.Sau khi bị phát hiện nhìn lén, Lộc Minh cũng không sợ, ngược lại cười vẫy tay với cậu.Hai người Lộc Minh và Thẩm Ngộ Bắc ngồi hai chiếc cáp treo khác nhau, không ai đụng ai.Ti Du lại nhìn về phía Thẩm Ngộ Bắc, mặc dù cách hơi xa, chỉ có thể nhìn thấy lờ mờ bóng dáng của đối phương, nhưng Ti Du cảm thấy anh ta đang nhìn mình.Ti Du mím môi dưới, xoay lại.Nhưng sau khi chờ cậu xoay qua chỗ khác, nụ cười trên mặt Lộc Minh cứng lại.Chuyện gì xảy ra vậy?Ánh mắt vừa rồi của Ti Du phức tạp như vậy, sao dáng vẻ giống như là đã biết gì đó rồi?Cả người Lộc Minh cứng đờ, nhận thức đó lại xâm nhập vào trong đầu, Ti Du là trai thẳng!Ti Du lặng lẽ nhìn bầu trời màu xanh dương trong vắt cao vời và không một gợn mây trên đỉnh đầu."Có liên quan đến hai người họ sao?" Tạ Hoàn nhỏ giọng hỏi cậu.Ti Du nhíu mày, im lặng một hồi lâu, mới nói: "Hoàn Tử, tớ cảm thấy dường như không phải họ muốn kết bạn với tớ.”"A?" Tạ Hoàn không hiểu: "Vậy họ muốn làm gì?”Ti Du nghiêng đầu nhìn cậu ta, đối đầu với đôi mắt đầy nghi ngờ của cậu ta.Xây dựng đủ tâm lí cho mình, Ti Du mới khó khăn nói: "Tớ cảm thấy, họ muốn cùng tớ… ở chung.”Tạ Hoàn cười nói: "Không phải bây giờ đang ở chung với cậu sao? Lát nữa tớ còn trượt tuyết chung...”Nụ cười của cậu ta cứng đờ, đột nhiên kịp phản ứng lời nói của Tí Du là có ý gì.Ở chung? Là ở chung mà cậu ta hiểu sao!Cậu ta khiếp sợ nhìn Ti Du, Ti Du cũng nặng nề đối mặt với cậu ta.Tạ Hoàn: "! !”"Cậu nói họ muốn yêu đương với cậu?!”Cậu ta kịp thời hạ giọng nói, nhưng đè giọng nói xuống cũng không ngăn được sự khiếp sợ của cậu ta.Ti Du bực bội nói: "Tớ không biết, chỉ là cảm giác.”Thật ra cậu rất mẫn cảm đối với phương diện này, giống như lúc trước Hoắc Vũ Hàng xin Wechat của cậu, cậu trực tiếp biết đối phương ôm tâm tư gì.Nhưng mấy người Lộc Minh không giống vậy, mỗi một người đều không hợp với cậu lắm?Thậm chí cậu còn không nghĩ ra lý do mấy người này có thể thích cậu.Vẻ mặt Tạ Hoàn cũng hoảng hốt: "Cậu nói như vậy, hình như cũng có khả năng.”Cậu ta cẩn thận suy nghĩ.Từ lần đầu cậu ta ở bờ biển, cũng cảm thấy không đúng, sau đó đến cung văn hoá, sau đó lại đến đêm biểu diễn, sau này lại là các kiểu vô tình gặp được, đưa đón đến trường, cho tư liệu học tập...Tạ Hoàn càng nghĩ càng khiếp sợ, cả người cũng đã thông.Cậu ta đã hiểu, đây mẹ nó bạn bè gì chứ.


Muốn nhanh chóng kết bạn như vậy, đây rõ ràng là theo đuổi anh Du của cậu ta mà!Mỗi một người học sinh nam cấp 3 đều không đơn giản, không bộc lộ rõ tài năng mà theo đuổi, nếu không phải anh Du của cậu ta cơ trí, nói không chừng thật sự bị bẻ cong queo!"Anh Du." Tạ Hoàn quay đầu nhìn Ti Du, vẻ mặt nghiêm túc nói: "Cậu nói thật với tớ, cậu phản ứng kịp khi nào?Cậu có động lòng với họ không?”Ti Du liếc cậu ta một cái, nói: "Hai người họ à? Không có, làm sao có thể?”"Vậy Bùi Khuynh Thừa thì sao? Người ta đưa cho cậu tư liệu mà, còn nói sau khi trở về từ kì nghỉ là bắt đầu học bù cho cậu mà?”"Cũng không có!”Ti Du không nhịn được nói: "Tớ chỉ đột nhiên có loại cảm giác đó, cũng không chắc chắn.


Tớ cũng không thể hỏi trực tiếp, nếu không phải thì tớ sẽ xấu hổ biết bao?”Tạ Hoàn gật đầu: "Cũng đúng, vậy nếu không thì tớ đi thăm dò một chút?”"Đừng, với chỉ số thông minh kia của cậu, đoán chừng cậu còn chưa thử thăm dò là người ta cũng biết cậu có mục đích gì.”"A.”Hai người lại im lặng.Tạ Hoàn liên tục suy nghĩ, cho đến khi cáp treo đã đến đỉnh, cậu ta mới quyết định nói: "Quan sát trước đã, nhìn biểu hiện của họ.

Mà anh Du, nếu như họ thật sự thích cậu, bây giờ cậu tính làm sao?”Ti Du im lặng, thấp giọng nói: "Tránh xa.”Tình huống của họ không giống với Hoắc Vũ Hàng.Sở dĩ Ti Du quyết đoán từ chối Hoắc Vũ Hàng như vậy, trước khi thổ lộ với cậu mục đích Hoắc Vũ Hàng tiếp cận cậu khi họ gặp nhau lần đầu tiên quá rõ ràng.Hơn nữa phạm vi cuộc sống của họ không có điểm giao nhau, cho nên mặc dù Ti Du từ chối anh ấy, hai người họ cũng sẽ không xấu hổ, cũng sẽ không có ai biết.Nhưng nếu như bọn Lộc Minh thích cậu, Ti Du lại không thể làm mà không kiêng kỵ như vậy, không chỉ vì họ là bạn học của cậu cũng bởi vì khoảng thời gian ở chung này, không phải cậu không thay đổi cái nhìn về họ.Thậm chí, cậu đã nghĩ kỹ, nếu như họ đều muốn kết bạn với cậu, vậy cũng không phải cậu không thể chấp nhận.Ti Du im lặng dựng gậy, đứng tại chỗ mang găng tay.Bởi vì Tạ Hoàn đã có nhiệm vụ quan sát, cho nên cách cậu hơi xa, như vậy tầm nhìn mới rộng rãi.Quả nhiên, sau khi vị trí bên cạnh Ti Du để trống, Lộc Minh và Thẩm Ngộ Bắc mỗi người lập tức đứng ở một bên của cậu.Ti Du: "...”Cậu ho nhẹ một tiếng, kéo cổ áo lên trên cùng, chặn nửa khuôn mặt, chỉ lộ ra một đôi mắt."Thế nào, tiếp tục đua một chút không?”Lộc Minh thông thạo kiểu thể thao này, cũng muốn bộc lộ tài năng trước mặt Ti Du.Đương nhiên, nếu như họ dám đến sân cao cấp thi đấu, đã chứng minh họ cũng không phải người mới, mà năng lực cũng không tệ.Ti Du nhìn cậu ta, đối diện với đôi mắt chăm chú lại sáng ngời của đối phương.Ti Du thu hồi ánh mắt, nói: "Đua, đánh cược cái gì?”Thẩm Ngộ Bắc nói tiếp: "Cơm tối đi.”Ti Du lại theo bản năng nhìn anh ta.Ừm, rồi nhìn lại lần nữa.Con ngươi của Thẩm Ngộ Bắc rất sâu, đồng tử hơi có màu nâu, dáng vẻ anh ta lúc nào cũng như muốn cười nhưng không cười.Nhưng hôm nay Ti Du nhìn ánh mắt của anh ta, lại chỉ thấy được vẻ vui vẻ chân thành và nghiêm túc trong đó.Ti Du mím môi dưới, thu hồi ánh mắt, đeo kính bảo hộ lên, nói: "Cứ như vậy đi, đến cuối cùng thì mời khách.”Tạ Hoàn vội vàng giơ tay nói: "Để tớ làm trọng tài!”Mọi người không có ý kiến gì, Ti Du và Tạ Hoàn trao đổi ánh mắt, âm thầm gật đầu.Đây cũng không phải cuộc tranh tài mà là một lần quan sát và thăm dò, quyết định sau này họ nên ở chung thế nào!Tạ Hoàn giơ tay, cất giọng đếm ba tiếng và một tiếng ra lệnh, ba bóng dáng đó lao xuống dưới nhanh như bay.Xanh đậm, vàng tươi, màu xanh sẫm, ba màu sắc như ba tia sáng, cầm tấm ván, lướt qua đường đua với tốc độ kinh người.Mọi người dồn dập liếc nhìn, chỉ thấy ba người kia mỗi người đều cao ráo, chân dài, mặc dù không thấy rõ mặt, cũng biết chắc chắn họ lớn lên cũng rất ưa nhìn!Tạ Hoàn vội vàng đi theo, không nhanh không chậm theo sát sau lưng họ, ánh mắt lướt qua trên người ba người họ.Đáng tiếc, tất cả mọi người đều che rất kín, nếu không thì cậu ta còn có thể nhìn thấy thần thái của mọi người.Ti Du luôn ở chính giữa, lúc vừa bắt đầu họ cũng không phát huy năng lực mạnh nhất, đường tuyết này rất dài, kéo căng nửa đoạn trước thì đằng sau sẽ khó đi.Lộc Minh là sinh viên thể dục, tố chất cơ thể đương nhiên khỏe hơn, cậu ta nhìn Ti Du, sau đó lớn tiếng nói: "Tôi đi trước!”Ti Du nhìn cậu ta, sau đó cũng chỉ thấy được bóng của cậu ta, người đã lao ra.Thẩm Ngộ Bắc cũng cười nói: "Cậu không được nha Ti Du, tôi cũng không đợi cậu nữa.”Dứt lời, anh ấy cũng vọt lên.Ti Du: "......”Đệch!Vẻ mặt của hai người họ thật là!Phải để cho họ biết rõ bản lĩnh của cậu chủ Ti!Nhân tố hiếu thắng trong cơ thể Ti Du xuất hiện quấy phá, cậu lập tức tăng tốc, nhanh chóng đuổi theo.Hai người kia phát hiện cậu theo kịp, cũng tăng tốc lần nữa, ba người cậu theo tôi đuổi, không ai nhường ai, tất cả đều liều mạng xông về phía trước.Cảm giác thăng bằng của Ti Du vốn mạnh nhất, nhưng không biết làm sao, trên đường của cậu xuất hiện một miếng nhựa nhỏ nhô lên, giống như là mảnh vỡ của kính bảo hộ.Mảnh vụn màu trắng tuyền, sau khi Ti Du thấy thì đã trễ, cậu khẩn cấp đạp gậy, dùng góc độ vô cùng mạo hiểm đi qua vật kia.Chỉ thoáng chốc, người dưới của cậu vẫn bị nghiêng, có điều cũng may là ổn định.Nhưng mà vì vậy, cậu bị hai người bỏ lại phía sau một khoảng cách không nhỏ.Ti Du cắn răng, tiếp tục theo sau.Mà lúc này, đã gần tới điểm cuối bọn họ thỏa thuận, Lộc Minh và Thẩm Ngộ Bắc đồng thời tăng tốc lần nữa.Hàm ý của họ đều là liều mạng, mặc dù là một trận đấu nho nhỏ như vậy, họ cũng không muốn bị đối phương đánh bại, cái đó giống như thua vậy.Cơ thể Ti Du nhẹ, nhưng tính thăng bằng rất tốt, hít thở khoảng hai hơi là lại đuổi tới.Thẩm Ngộ Bắc và Lộc Minh đồng thời nhìn về phía sau, bóng dáng màu vàng đó như một tia sáng, lao tới không hề kiêng kỵ gì.Không biết là bởi vì vận động, hay là bởi vì động lòng, tóm lại nhịp tim của họ đều vượt qua tần suất bình thường.Bây giờ Ti Du mới mặc kệ cái gì bạn bè hay không bạn bè, cậu chỉ muốn thắng!Ánh mắt Lộc Minh nóng rực, nhưng lại kiềm chế mắt của mình, không biết vì sao, cậu ta cảm thấy lúc này đây, cậu ta không thể thua!Cũng không phải là lòng háo thắng, chỉ đơn thuần là một loại trực giác.Bây giờ cậu ta vẫn còn hoảng hốt khi nhớ lại cái nhìn lúc nãy của Ti Du trên cáp treo.Cậu ta càng nghĩ càng thấy rằng có thể Ti Du đã nhìn ra chút gì đó.Nhưng Ti Du là trai thẳng!Lộc Minh nghiến răng, lúc trước cậu ta bị Ti Nguy Lâu chọc giận mất lý trí, bây giờ suy nghĩ một chút đã hơi sợ hãi.Khi Ti Du còn chưa cong, cậu ta phải đánh chết "trai thẳng", như vậy mới có thể tiếp tục đi bên cạnh Ti Du!Mà Thẩm Ngộ Bắc lại không kiêng kỵ gì, nhìn chằm chằm Ti Du không chớp mắt, đơn giản là vì anh ta ở phía sau Ti Du.Mặc dù cách quần áo trượt tuyết rất dày, anh ta cũng có thể tưởng tượng được vóc dáng thon dài của Ti Du, người luyện vũ đạo, lại trắng như vậy, cơ thể chắc chắn rất đẹp.Trong lòng nghĩ như vậy, tốc độ của anh ấy cũng không hề chậm.Thua bóng chuyền rất bình thường, nhưng đua xe kart cũng thua Ti Du, trong lòng anh ấy vẫn tiếc nuối, lần này đúng lúc thắng lại.Nói thật lòng, từ lần đầu tiên gặp nhau là anh ấy dường như đã có dục vọng chinh phục Ti Du.Dường như bây giờ không chỉ là dục vọng chinh phục, còn có rất nhiều những thứ khác, ví dụ như tán thưởng, ví dụ như hiếu kỳ, những thứ này làm cảm xúc hỗn loạn, lại khiến cho anh ấy muốn gần Ti Du thêm một chút!Ba người sánh vai cùng nhau, khoảng cách tới đích càng ngày càng gần.Nhưng vào lúc này, họ phát hiện một bóng dáng màu tím lao ra nhanh hơn họ, sau đó một dáng người rất đẹp dừng lại ngay đích.Là Tạ Hoàn!Cuối cùng, là Lộc Minh vọt lên trước, Ti Du và cậu ta gần như như đồng thời lao lên, họ thua Thẩm Ngộ Bắc nửa cây gậy.Đây là chính mắt Tạ Hoàn thấy.Thẩm Ngộ Bắc và Lộc Minh đều đổ mồ hôi, thở hổn hển, quay đầu nhìn Tạ Hoàn, hết sức khó tin.Người này mẹ nó theo kịp lúc nào?Ti Du tháo kính bảo hộ xuống, giải thoát cái cằm từ trong quần áo ra.Cậu thở phì phò, nhìn Tạ Hoàn, buồn cười nói: "Cậu được đấy Hoàn Tử, lúc trước vẫn che giấu sự vụng về với tớ đúng không?”"Cái gì." Tạ hoàn cười tiến đến bên cạnh cậu, nói: "Không phải ngày mồng một tháng năm tớ từng tới đây sao, khi đó đến cùng anh họ của tớ, kỹ thuật của anh ấy tốt chỉ điểm một chút cho tớ, không phải lúc ấy tớ có nói với cậu sao?”Ti Du giật mình: "Ồ đúng rồi, tớ nghĩ cậu khoác lác với tớ chứ.”Tạ Hoàn nghĩ lại, chẳng lẽ bình thường cậu ta chém gió rất giỏi à?Lộc Minh và Thẩm Ngộ Bắc đứng thở tại chỗ, tạm thời không có ai tới đây.Tạ Hoàn liếc nhìn họ, sau đó ghé sát vào Ti Du, nhỏ giọng nói: "Anh Du, tớ không nhìn ra cái gì hết, rất bình thường, thậm chí họ còn muốn thắng cậu.”Ti Du: "Dĩ nhiên là họ muốn thắng tớ, khi nào không thắng tớ mới kỳ lạ.”"Nhưng họ như vậy chẳng phải chứng minh không thích cậu rồi sao?”Tạ Hoàn nhíu mày nói: "Bình thường thích một người, nhất định theo bản năng sẽ nhường đối phương.


Tớ chưa từng cãi nhau với nữ thần của tớ là vì nhường cô ấy.”"Hơn nữa vừa rồi hai người họ còn khiêu khích cậu, nói cậu không được, loại hành vi này rất thẳng, có thể là lời nói của gay sao?”Ti Du khựng lại, nghi ngờ nói: "Vậy ý của cậu là tớ suy nghĩ nhiều?”Tạ Hoàn gật đầu: "Tớ cảm thấy đúng là cậu suy nghĩ nhiều rồi.”"Chậc." Ti Du híp mắt, suy nghĩ một chút nói: "Không được, hay là thử lại, nghĩ giúp tớ một chiêu.”"Sự thật hay thử thách thì sao?" Tạ Hoàn phấn khích nói: "Cậu không thấy sao, trong những bộ phim kia, vừa đến phân này thì đều là chiến trường không có khói thuốc súng! Bí mật gì cũng không thể che dấu!”Ti Du nhướng mày: "Được đấy.”--------------------Tác giả có lời muốn nói: Không biết buổi chiều có thể đổi mới kịp hay không, các bảo bối đừng đợi~Tiểu Du đang trên đường thông suốt, chương kế tiếp hỏa thiêu Tu La tràng!.


Bình luận

Truyện đang đọc