SAU KHI CẬU CHỦ GIẢ MẤT KHỐNG CHẾ NƯỚC MẮT TRỞ THÀNH VẠN NGƯỜI MÊ


Hơi ấm vẫn còn vương trên đôi tay, cả người Ti Du cảm thấy có chỗ nào không đúng lắm.

Cho đến bây giờ, ngay cả nhìn Ti Nguy Lâu cậu cũng không dám.

Cho nên vừa đến thời gian ăn cơm trưa, cậu liền vội vàng kéo theo Tạ Hoàn chạy đi.

Cũng như vừa rồi, cậu đã nghiêm túc tỉ mỉ phân tích một hồi.

Hành động lúc nãy của mình, hình như hơi quá đáng thì phải, đây vốn dĩ không phải là cách tiếp xúc bình thường giữa các nam sinh với nhau.

Việc này và những điều Ti Nguy Lâu nói bên tai cậu tối hôm đó, quá…… mập mờ rồi.

“Anh Du?” Miệng Tạ Hoàn còn đang ngậm nửa miếng ngó sen, đưa tay huơ huơ trước mặt Ti Du.

Ti Di hoàn hồn lại, nhìn về phía cậu ta.

Tạ Hoàn nghi ngờ, hỏi: “Cậu sao thế, ăn cơm cũng ngây người ra được, tớ hỏi cậu cậu có nghe không đấy?”“Cậu hỏi tớ gì cơ?” Ti Du đáp.

Tạ Hoàn: “Quả nhiên cậu không nghe thấy, tớ đang hỏi cậu đêm hôm đó sau khi tớ uống say ngủ thiếp đi, giữa các cậu đã xảy ra chuyện gì, tại sao lại biết họ thích cậu vậy?”Ti Du ôm lấy đầu, kể hết đầu đuôi ngọn ngành chuyện xảy ra sau khi cậu ta ngủ say.

“Ý cậu là, bây giờ họ đã theo đuổi cậu một cách trắng trợn rồi sao?” Tạ Hoàn lộ ra vẻ mặt hóng chuyện hỏi.

Ti Du gật đầu: “Đúng vậy.

Nhưng Thẩm Ngộ Bắc thì không tính, hy vọng anh ta có thể nghĩ thoáng một chút.

”Nhưng cậu không ôm hy vọng quá nhiều.

Vốn dĩ tầm nhìn của Tạ Hoàn đang đặt trên gương mặt cậu, bây giờ lại đang từ từ di chuyển, nhìn ra phía sau cậu.

Sau khi nhìn rõ người ấy, trong lòng cậu ta nghĩ thầm, chắc là nghĩ không thông rồi.

Ti Du phát hiện cậu ta không đúng lắm, vừa đang chuẩn bị quay đầu lại, nơi khóe mắt lại xuất hiện một thứ màu trắng nào đó.

“Đang ăn cơm à? Cho tôi ăn cùng với.

” Giọng nói mang theo ý cười của Thẩm Ngộ Bắc vang lên.

Ti Du nghiêng đầu nhìn qua đó, thì nhìn thấy Thẩm Ngộ Bắc mặc chiếc áo khoác trắng, người thì đã ngồi xuống chiếc sofa bên cạnh rồi.

Người dám không mặc đồng phục trong trường, thì cũng chỉ có Thẩm Ngộ Bắc thôi.

Ti Du cũng chưa từng làm như vậy bao giờ.

Kỹ năng nhìn mặt đoán ý của Tạ Hoàn lên sàn, cậu ta cảm thấy nơi đây không hoan nghênh mình, vì thế lập tức đứng dậy, nói: “A cái gì đó, tớ gặp được người quen, tớ đi ăn với họ nhé.

”Ti Du: “? ?”Đệt! Tên đần này không phải ngốc thật đấy chứ!Để lại một mình mình ở đây vậy sao?Thẩm Ngộ Bắc nhướng mày, sau đó nhìn Ti Du cười nói: “Hiếu thảo thật đấy, biết tạo không gian riêng cho cha mẹ rồi.

”Ti Du cảm thấy hạnh phúc khi mình vẫn chưa miếng cơm, uống ngụm nước nào, nếu không thì chắc chắn sẽ nôn đầy mặt anh ta.

“Có bệnh thì đi khám đi.

” Cậu cạn lời đáp.

Thẩm Ngộ Bắc cười nhẹ, gắp lấy miếng dưa leo đưa vào miệng, nhưng ánh mắt lại cứ nhìn chằm chằm vào Ti Du.

Ti Du cúi đầu uống canh, nhưng vẫn cảm thấy áp lực rất lớn.

Cậu cố gắng lạnh lùng hết sức, nói: “Nếu như cậu cứ nhìn tôi như vậy mãi, tôi sẽ hất cả mâm cơm lên mặt cậu.


”Thẩm Ngộ Bắc lập tức thu tầm nhìn về, anh ta biết Ti Du nói được làm được, thật sự dám đấy.

“Nghe nói cậu học sinh giỏi kia của lớp các cậu muốn ôn tập cho cậu à?”Ti Du: “…… Sao cậu lại biết chuyện này?”Khóe môi Thẩm Ngộ Bắc giương lên, nói: “Tôi còn biết cậu ta muốn đến nhà cậu, giảng bài trong phòng ngủ của cậu, cứ như vậy ở cùng với cậu cả một buổi tối.

”Anh ta nói chậm rãi, ngày thường trong giọng điệu cũng mang theo ý cười.

Nhưng hôm nay lại không giống bình thường, Ti Du có thể dễ dàng nghe ra được sự lạnh lẽo trong lời nói của anh ta.

Ti Du: “……”Cậu quyết định im lặng, dùng ma thuật đánh bại ma thuật!Thẩm Ngộ Bắc cũng không có hứng thú ăn cơm gì, chỉ chầm chậm khuấy nhẹ canh trong bát.

“Khi nào thì cậu sửa xe?”Đây là điều bây giờ anh ta có thể nghĩ đến, cơ hội duy nhất có thể ở bên cạnh Ti Du một cách quang minh chính đại.

Ti Du không nhìn anh ta, trả lời: “Nói sau đi.

”Đó là xe của Ti Nguy Lâu, còn bây giờ giữa cậu và Ti Nguy Lâu đang lúng ta lúng túng, cậu cũng ngại nói thêm gì khác.

Thẩm Ngộ Bắc khoanh tay ngồi cạnh bàn, cứ nhìn Ti Du như vậy mãi.

Sau khi Ti Du phớt lờ ánh nhìn của anh ta, bữa cơm ăn ngon miệng hơn hẳn.

“Ti Du.

” Thẩm Ngộ Bắc gọi cậu.

“Hửm?”Thẩm Ngộ Bắc cười nói: “Không có gì, chỉ là muốn gọi cậu thôi.

”Ti Du ngước mắt nhìn anh ta một lúc, sau đó lại dời ánh mắt đi, im lặng tiếp tục uống canh.

“Tôi thật sự không thích con trai.

” Bỗng nhiên Ti Du lên tiếng.

Thẩm Ngộ Bắc nhếch mày: “Vậy cậu có thích cô gái nào chưa?”Ti Du mím môi: “Vẫn chưa.

”“Vậy không phải được rồi sao.

” Thẩm Ngộ Bắc cười: “Cậu cũng chưa từng thích cô gái nào, vậy tại sao cậu biết bản thân mình không thích con trai.

”Câu nói này hình như cũng đúng, nhưng cũng hình như không đúng lắm.

Ti Du không ăn nữa, Thẩm Ngộ Bắc đưa khăn giấy cho cậu.

“Cảm ơn.

” Ti Du nhận lấy lau miệng.

Cậu nhìn sang Thẩm Ngộ Bắc, sau đó nói: “Mặc dù cũng không phải không có khả năng đó, nhưng nếu như tôi có thích con trai đi chăng nữa, cũng không thích cậu đâu?”Thẩm Ngộ Bắc cứ nhìn cậu như vậy, thấp giọng nói: “Vậy cũng không sao, tôi thích cậu là được rồi.

”Ti Du rũ mắt xuống, không nói gì.

Im lặng một lúc lâu, Thẩm Ngộ Bắc lên tiếng: “Ti Du, tôi muốn sờ thử đầu cậu, được không?”Ti Du nhìn anh ta: “Tại sao?”Thẩm Ngộ Bắc trả lời: “Bởi vì cậu không cho tôi ôm cậu.

”Thật ra nguyên nhân thật sự, là vì Ti Nguy Lâu có thể xoa đầu Ti Du, nên Thẩm Ngộ Bắc cũng muốn, ít nhất không thể để Ti Nguy Lâu là “ngoại lệ” của Ti Du được.

Lộc Minh và Bùi Khuynh Thừa có thể không nhạy cảm như vậy, nhưng Thẩm Ngộ Bắc đã phát hiện ra, cách Ti Du đối xử với Ti Nguy Lâu không giống với những người khác.

Loại nhận thức này khiến Thẩm Ngộ Bắc cảm thấy bực bội.


Hơn nữa nếu so sánh với họ, Thẩm Ngộ Bắc ở lớp khác, lại không ở chung tiểu khu với họ, chỉ bao nhiêu đó thôi đã tụt lại phía sau một khoảng cách rất xa rồi.

Anh ta luôn nghĩ cách tìm cơ hội được ở chung với Ti Du.

“Được không?” Thẩm Ngộ Bắc hỏi lại lần nữa.

Ti Du tự sờ lên đầu mình, sau đó nói: “Sờ không thoái mái đâu, tôi sờ qua giúp cậu rồi.

”Thẩm Ngộ Bắc bật cười, đáp: “Cậu giúp tôi bằng cách nào đấy? Cậu là gì của tôi?”“Thì giúp như vậy thôi.

” Ti Du cũng cười rồi: “Tôi là người cậu không có được.

”Thẩm Ngộ Bắc nhếch mày, cười: “Chưa đến phút chót thì không ai nói trước được gì cả.

”Ti Du gật đầu: “Được thôi, vậy sau này mỗi ngày tôi đều từ chối cậu một lần.

”“Tôi đấy à, sẽ không để cậu nói với tôi được hai câu.

”Thẩm Ngộ Bắc cũng không để ý, nói: “Chỉ cần cậu vẫn chưa thích người khác, một giờ cậu từ chối tôi một lần cũng không vấn đề gì.

”Ti Du: “……”Suy nghĩ của anh ta và Lộc Minh thật giống nhau, vậy chỉ cần mình đến với người khác, có phải sẽ khiến cho họ biết khó mà lui không?Nhưng Ti Du cũng hiểu, cậu là một người hoàn toàn không hiểu biết gì về tình cảm, nếu như không phải là người cậu thích, cậu sẽ không ở cạnh người đó đâu.

“Gần đây cậu có đến lớp học múa không?” Thẩm Ngộ Bắc hỏi.

Ti Du gật đầu: “Có.

”Thẩm Ngộ Bắc nói: “Vậy tôi đưa cậu đi, cho cậu ngồi xe máy.

Còn nữa cuối tuần này được nghỉ cậu muốn làm gì?Đua xe Go Kart, có đi không?”Ti Du im lặng.

Có ý gì đây, không phải có ý muốn hẹn hò với cậu chứ?Thẩm Ngộ Bắc đứng dậy, đi đến ngồi bên cạnh Ti Du.

Chỗ Ti Du ngồi là chiếc sofa dài, vừa đủ ngồi được hai người, chỉ là hơi chật một chút.

“Cậu làm gì vậy?” Ti Du đề phòng mà ngồi nhích sang một bên.

Chỉ là bên còn lại của cậu là bức tường, không có chỗ né tránh.

Thẩm Ngộ Bắc thấy cậu như vậy, không nhịn được mà cười thành tiếng, nói: “Cậu nghĩ trước mặt mọi người như vậy tôi có thể làm gì?”“Ai biết được chứ, ngay cả đồng phục cậu cũng không mặc.

” Ti Du vẫn đề phòng như cũ.

Thẩm Ngộ Bắc gật đầu: “Vậy cũng đúng.

”“Tôi chỉ muốn gần cậu hơn một chút, đừng né tránh mà.

”Thẩm Ngộ Bắc đưa tay ra nắm lấy cánh tay cậu, kéo cả người hắn đổ nhào về phía mình.

Ti Du không nương theo, đưa tay lên đẩy vai anh ta: “Đừng ép tôi đánh cậu.

”Thẩm Ngộ Bắc hết chiêu, nhưng trong mắt anh ta, Ti Du như vậy cũng đáng yêu chết đi được.

Hai người cứ nhìn nhau như vậy vài giây.

“Chủ nhật hẹn hò với tôi đi.


” Cuối cùng Thẩm Ngộ Bắc cũng nói ra lời bản thân đã chuẩn bị từ sớm.

Ti Du: “! !”Đầu tiên cậu khiếp sợ một lúc, nhưng lại không có loại cảm giác tim đập mạnh, chỉ cảm thấy hoang mang.

Thẩm Ngộ Bắc ngồi rất gần cậu, gần đến nỗi cậu có thể thấy được sự mong chờ và căng thăng trong đáy mắt anh ta một cách rõ ràng.

Ti Du lại im lặng, sau đó lên tiếng: “Nếu như tôi đến, có phải sẽ cho cậu một loại ảo tưởng, giống như cậu có thể theo đuổi tôi vậy.

”Thẩm Ngộ Bắc bật cười: “Cậu đang sợ tôi trở thành lốp dự phòng của cậu sao?”“Không phải.

” Ti Du nghiêm túc nói: “Tôi đang sợ cậu trở thành chó theo đuôi.

”Thẩm Ngộ Bắc cười đến nỗi vai cũng run cả lên.

Anh ta nhìn sang Ti Du, thật sự muốn đưa tay ra ôm cậu vào lòng, xoa đầu cậu.

Tại sao lại đáng yêu như vậy cơ chứ?Rõ ràng là có ý tốt không muốn kéo cậu lại, còn xấu hổ như vậy, đáng yêu thật.

Đây có lẽ là trong mắt người tình hóa Tây Thi chăng, sau khi Thẩm Ngộ Bắc thông suốt, càng nhìn Ti Du càng cảm thấy thích.

“Không sao đâu, tôi tự nguyện mà.

”Thẩm Ngộ Bắc vẫn giữ dáng vẻ ấy, lười biếng cười: “Cậu đừng cảm thấy áp lực.

Thích cậu là chuyện của tôi, mọi việc làm cho cậu cũng là do tôi tự nguyện, nếu như cậu cảm thấy tôi làm phiền cậu chỗ nào thì cậu cứ nói cho tôi biết, tôi sẽ không như vậy nữa.

”Ti Du ngây người, không biết nên trả lời như thế nào.

Cậu hiểu ý của Thẩm Ngộ Bắc.

Những lời Thẩm Ngộ Bắc nói ra, thật sự bản thân cậu cũng thấy chua xót.

Anh ta từng là một người muốn làm gì thì làm cơ mà.

Trước kia anh ta rất thích dính lấy Ti Du, chỉ là những việc nhỏ nhoi như vô tình chạm vào cánh tay, anh ta cũng cảm thấy vui sướng.

Cho nên lúc đánh cầu với Ti Du, anh ta đã mượn những động tác tiếp xúc tay chân, để được chạm vào Ti Du.

Có lúc may mắn thì có thể như trận cầu lần trước, nhẹ nhàng ôm lấy eo của Ti Du.

Nhưng bây giờ tất cả đã không còn như trước nữa.

Ví dụ như Ti Du nói không thích người lạ chạm vào cậu, cho nên Thẩm Ngộ Bắc cũng không chạm vào cậu khi chưa có sự đồng ý.

Cho dù bây giờ họ đã thân với nhau, thậm chí Ti Du đã không bài xích, tự nguyện chủ động ôm lấy eo anh tay để leo lên xe, nhưng anh ta vẫn không dám làm càng.

Ngay cả việc sờ lên tóc cũng phải hỏi, không giống Ti Nguy Lâu…… Nghĩ đến đây, lòng Thẩm Ngộ Bắc lại chua xót.

So với Bùi Khuynh Thừa muốn ôn tập cho Ti Du, người mà Thẩm Ngộ Bắc lo lắng và đề phòng nhất, chính là Ti Nguy Lâu.

Đương nhiên, hai người còn lại cũng không thể xem thường.

Bây giờ mọi người đều đã thể hiện rõ ra mặt, đây chỉ là việc ai có thể khiến cho Ti Du rung động trước mà thôi.

Thẩm Ngộ Bắc đứng dậy, nói: “Được rồi, chuyện hẹn hò nói sau vậy.

Ăn no rồi đúng không? No rồi thì đi dạo xung quanh đi.

”Ti Du cũng đứng dậy theo, nhìn một cái vào chén của anh ta, hỏi: “Cậu không ăn nữa sao?”Thẩm Ngộ Bắc gọi hai món, căn bản chưa động đũa nào.

“Không ăn nữa, đi dạo cùng cậu quan trọng hơn ăn cơm.

”Ti Du: “.

”Hai người cầm lấy mâm cơm đi đổ, trên đường đi không nhìn thấy Tạ Hoàn, cũng không biết đã đi đâu rồi.

Thẩm Ngộ Bắc nghiêng đầu nhìn Ti Du, ý cười trên khóe môi rõ ràng hơn thường ngày nhiều.


Mặc dù chưa thể sờ tóc cậu, đáy lòng vẫn cảm thấy tiếc nuối, nhưng Thẩm Ngộ Bắc cũng không muốn ép cậu.

Vào lúc những ngươi khác đều cưng chiều, dỗ dành Ti Du, anh ta ép cậu, vậy không phải tự mình chặt đứt đường lui của mình sao?Giữa hai người cũng không có chuyện gì để nói cả, nhưng Thẩm Ngộ Bắc muốn hiểu rõ hơn về Ti Du, nên đã chọn những điều mình muốn biết để hỏi Ti Du, Ti Du cũng câu có câu không nói chuyện với anh ta.

Lúc lên đến tầng một, Ti Du liếc mắt thấy Ti Nguy Lâu.

Ti Nguy Lâu vẫn ngồi ở chỗ mà anh hay ngồi, nhưng điều khiến Ti Du kinh ngạc, chính là hôm nay có một người ngồi đối diện Ti Nguy Lâu.

Một cô gái, trông rất quen mắt.

“Đó không phải là nữ thần của Tạ Hoàn sao?” Thẩm Ngộ Bắc hỏi.

Ti Du gật đầu, rất ngạc nhiên.

Tại sao Ti Nguy Lâu và Bạch Thanh Thiển lại ngồi ăn cùng nhau?Bạn học ở xung quanh cũng vô thức nhìn về phía họ.

Không còn cách nào khác, Ti Nguy Lâu thì không cần nói, vừa đẹp trai lại học giỏi, không thu hút ánh nhìn của người khác mới lạ!Thẩm Ngộ Bắc nghiêng đầu qua sát biểu hiện của Ti Du.

May thay, Ti Du chỉ kinh ngạc, không hề có phản ứng ghen tuông nào cả.

Nếu không Thẩm Ngộ Bắc có thể đột tử ngay tại đây rồi.

“Đi thôi, đừng quản chuyện của người khác.

”Thẩm Ngộ Bắc lên tiếng, đưa tay nắm lấy cánh tay của Ti Du.

Ti Du quay đầu lại, đưa tay gạt tay anh ta ra: “Đừng nắm lấy tôi!”Thẩm Ngộ Bắc cười kéo tay lại, hai người lôi lôi kéo kéo đi về phía bên ngoài.

Ti Nguy Lâu nghe thấy tiếng động, thì đưa mắt lên nhìn về phía họ.

Kể từ lúc anh nhìn thấy họ, cho đến khi họ bước ra khỏi cửa, tầm khoảng mười bước chân, Ti Du vẫn không quay đầu nhìn anh một lần.

Dường như ánh mắt chỉ chứa đầy hình ảnh của Thẩm Ngộ Bắc mà thôi.

Ti Nguy Lâu đứng dậy, cầm mấy mâm cơm chuẩn bị rời đi.

Bạch Thanh Thiển phản ứng lại, vội vàng nói với bóng lưng anh: “Vậy thì quyết định như vậy nhé, trước khi tan học tôi sẽ tuyên bố.

”“Ừm.

” Ti Nguy Lâu không thèm quay đầu lại.

Anh vừa đi, ngay lập tức Tạ Hoàn không biết phóng ra từ góc nào, ngồi đối diện Bạch Thanh Thiển.

“Nữ thần à cậu dũng cảm thật đấy, cho đến bây giờ tớ vẫn không dám nói chuyện với cậu ta cho lắm.

”Bạch Thanh Thiển nhìn cậu ta, xùy cười một tiếng: “Có thể đừng nhát gan như vậy được không?”Thái độ này, lời nói này, làm gì có dáng vẻ nữ thần cao ngạo lạnh lùng nữa cơ chứ?Nhưng mà, Tạ Hoàn vẫn ngốc nghếch cười ha ha với cô ấy.

Như thế nào đi nữa nữ thần vẫn là tốt nhất.

Hai người Ti Du và Thẩm Ngộ Bắc đi ra khỏi nhà ăn, lại đi đến sân trường dạo hai vòng, Ti Du luôn thất thần, sắc mặt Thẩm Ngộ Bắc càng ngày càng tệ đi.

“Cậu đang nghĩ gì thế?” Anh ta hỏi.

Ti Du buột miệng nói ra: “Tại sao Ti Nguy Lâu và Bạch Thanh Thiển lại ăn cơm cùng nhau?”Thẩm Ngộ Bắc: “……”Sắc mặt anh ta lạnh dần, nhưng khóe miệng vẫn còn vương lại ý cười, nhưng mà là cười lạnh.

“Tại sao cậu lại cười một cách đáng sợ như vậy chứ!” Ti Du lùi về sau một bước.

Thẩm Ngộ Bắc nói: “Lúc ở bên cạnh tôi, có thể nào đừng nghĩ về người khác được không?”Ti Du ngây người: “Cái gì?”Thẩm Ngộ Bắc đứng yên nhìn cậu một lúc, sau đó bất lực lên tiếng: “Bỏ đi, cậu cũng không hiểu được đâu.

”Không đúng, cậu hiểu rồi.

Ti Du im lặng im miệng lại.

Thẩm Ngộ Bắc ghen rồi, còn là vì Ti Nguy Lâu nữa.

Quá đáng!------Tác giả có lời muốn nói: Quá đáng sao?.


Bình luận

Truyện đang đọc