SAU KHI CẬU CHỦ GIẢ MẤT KHỐNG CHẾ NƯỚC MẮT TRỞ THÀNH VẠN NGƯỜI MÊ


“Anh Du.” Tạ Hoàn và Bạch Thanh Thiển chen qua đám đông, dừng lại trước mặt Ti Du.Cậu ta hào hứng nhìn Ti Du và nói: “Anh Du, hai người cũng đến xem phim à.”“Ừ.”Ti Du hướng về phía Bạch Thanh Thiển mỉm cười, sau đó nhìn Tạ Hoàn, trêu chọc: “Cậu bảo với tớ hôm nay có việc bận, việc bận là đi hẹn hò cùng ai đó sao?”Tạ Hoàn ngượng ngùng gãi đầu, nói nhỏ với Ti Du: “Hôm nay bọn em đi cùng nhau cả ngày, còn đi xem phim và đi ăn uống cùng nhau.”Ti Du ngạc nhiên: “Được quá nhỉ, tốc độ nhanh vậy? Cậu rốt cuộc đã gây ấn tượng với người ta như nào thế?”Kia chính là Bạch Thanh Thiển, hoa khôi nổi tiếng của Cao Lãnh, từ nhỏ tới lớn, bạn học nam thích cô ấy có thể tạo một tới hai vòng tròn lớn.Lúc trước cô ấy tránh Tạ Hoàn như tránh tà, sao đột nhiên lại phát triển nhanh như vậy?Chẳng lẽ thật sự là do Tạ Hoàn đưa cô ấy về nhà hằng ngày?Tạ Hoàn suy nghĩ một lúc, rồi nói: “Em cũng không rõ lắm, nữ thần đột nhiên đổi ý.


Dù sao cũng không quan trọng, quan trọng là cuối cùng em cũng có cơ hội rồi!”Ti Du bật cười, vỗ vai cậu ta.Tạ Hoàn nói về mình xong, lại liếc mắt nhìn về phía Ti Nguy Lâu, nhỏ giọng hỏi Ti Du: “Hai người có chuyện gì thế? Quan hệ bây giờ tốt như vậy?’ “Chuyện này…” Ti Du nhớ ra, cậu gần như không có thời gian để nói cho Tạ Hoàn biết, Ti Nguy Lâu cũng thích chuyện của cậu.Tạ Hoàn: “?”Chuyện gì đây, không nói nên lời sao?Ti Du quay sang nhìn Ti Nguy Lâu, đối phương cũng quay sang nhìn cậu.Nhìn nhau, Ti Du im lặng ngậm miệng, quyết định không nói cho Tạ Hoàn, kẻo cậu ta sẽ hét toáng lên.Chỉ là do Tạ Hoàn không nhìn ra, nhưng Bạch Thanh Thiển ở bên hiểu được.Cô ấy nở nụ cười đầy ẩn ý, thầm nghĩ thị lực của mình thật tốt, sẽ không bỏ lỡ CP!“Ti Du, cuộc thi cuối tuần này anh có tham gia không?”Bạch Thanh Thiển hỏi Ti Du: “Ca khúc đã chuẩn bị xong rồi sao?”Ti Du gật đầu: “Tốt lắm.”Lần này là một cuộc thi thường xuyên, cho nên việc lựa chọn các bài hát mang tính truyền thống, đều là những bài có thể phản ánh rõ nhất thực lực của các vũ công.Cho nên nó không rắc tối như các lễ hội trước đây.Cũng bởi vậy, có nhiều động tác khó nhằm kiểm tra người múa, yêu cầu về sức bền của người múa cũng khắt khe hơn.Tuy nhiên đây lại chính là thế mạnh của Ti Du, lần đầu tiên anh nổi danh trong giới, cũng là bởi vì những kỹ năng cơ bản tuyệt vời của mình.Nói đến các cuộc thi nghệ thuật, Bạch Thanh Thiển có nhiều kinh nghiệm hơn Ti Du rất nhiều.Đúng lúc bắt gặp nhau ở đây, bọn họ bắt đầu đứng tán gẫu.Tạ Hoàn đổi vị trí với cô ấy, để cô với Ti Du có thể dễ dàng nói chuyện.Ti Nguy Lâu đứng đút tay vào túi, thỉnh thoảng lại liếc nhìn Ti Du.Bởi vì vóc dáng Bạch Thanh Thiển nhỏ hơn Ti Du, xung quanh lại ồn ào, cho nên Ti Du hơi cúi người xuống để nói chuyện với cô ấy.Dù biết rằng hai người họ chỉ đang trò chuyện, nhưng Ti Nguy lâu vẫn cảm thấy hơi cáu kỉnh và bực bội.Bọn họ chỉ là đang nói về cuộc thi nghệ thuật, điều này có ích cho Ti Du, Ti Nguy Lâu dù có không vui, cũng sẽ không can thiệp vào.Cũng may lúc họ trò chuyện thời gian đã rất muộn rồi, vì vậy hai người không nói lâu, buổi biểu diễn cũng đá bắt đầu, Ti Du và Bạch Thanh Thiên ngừng nói chuyện.Sân khấu khổng lồ được thắp sáng với ánh đèn nhiều màu sắc rực rỡ, bảng hiệu khổng lồ ở phía trên sân khấu nhấp nháy, sân khấu được lấp đầy bởi những chiếc loa to khổng lồ.Lần này có tổng cộng mười ban nhạc biểu diễn, tất cả đều là những ban nhạc trẻ mới nổi trong hai năm trở lại đây, đổ tuổi của các thành viên đều là dưới hai mươi lăm tuổi.“Bắt đầu rồi!” Ti Du nhìn về phía sân khấu, có thể thông qua màn hình lớn phía trên sân khấu nhìn các thành viên ban nhạc.Ti Nguy Lâu gật đầu, nói: “Người đầu tiên xuất hiện trên sân khấu là Ban nhạc Học viện.”“Ban nhạc Học viện?”Ti Du không biết nhiều về rock, cho nên cũng không để ý mấy ban nhạc này lắm.”Ti Nguy Lâu hơi nghiêng đầu một chút rồi phổ cập khoa học cho cậu: “Bản nhạc em nghe lúc ở nhà buổi chiều, bảo là rất êm tai là bài “Ngông nghênh”, chính là bài hát rất nổi tiếng của bọn họ.”Lần này, Ti Du mới nhớ ra, ngạc nhiên nói: “Là bọn họ sao, thật trùng hợp!”Ti Nguy Lâu nhìn cậu, cười nói: “Trùng hợp sao?”Ti Du giật mình, nói: “Có phải là anh biết hôm nay bọn họ sẽ đến, cho nên mới cho em nghe bài đó?”Ti Nguy Lâu nhướng mày: “Thông minh đấy.


Cho em một phần thưởng nhỏ.”“Hả?” Ti Du nghi hoặc.Ngay sau đó, cậu nhìn thấy Ti Nguy Lâu lôi từ trong túi áo ra, rất nhiều rất nhiều vòng tay huỳnh quang, tổng cộng có ba mươi bốn cái.“Anh lấy đâu ra nhiều thế!” Ti Du ngạc nhiên cầm lấy chiếc vòng, đeo nó lên cổ tay mình.Nhưng do có quá nhiều vòng tay, cậu không thể nào đeo hết được, nên đã đưa cho Ti Nguy Lâu mấy cái nữa.“Em đeo cho anh đi.” Ti Nguy Lâu đưa tay ra.Ti Du cười, nói: “Nằm mơ đi.”Ti Nguy Lâu mỉm cười, cầm lấy chiếc vòng trong tay cậu, tự đeo vào.Người chủ trì trên sân khấu bắt đầu khởi động, bầu không khí dần trở nên sôi nổi.Tạ Hoàn hô lên vài cái với mọi người, sau đó phấn khích quay đầu lại nhìn Ti Du.“Cái này là cái gì thế!” Cậu ta ngạc nhiên nhìn chiếc vòng trên tay Ti Du, nói: “Anh Du anh Du, em cũng muốn!”Ti Du liếc nhìn Ti Nguy Lâu, Ti Nguy Lâu nở nụ cười, nói: “Tặng cậu.”Ti Du cảm thấy nhẹ nhóm, lấy một tá từ cổ tay mình, đưa cho Tạ Hoàn.Sau đó, cổ tay Tạ Hoàn và Bạch Thanh Thiển, cũng đeo một đống.Ti Du nhìn chằm chằm vào túi áo của Ti Nguy Lâu, nói: “Túi của anh lớn như vậy sao, có thể đựng được nhiều như vậy?”Ti Nguy Lâu cười, đưa cho cậu chiếc vòng: “Nếu tự mình tìm, có lẽ còn có những vật nhỏ khác đó.”“Thật không?” Ti Du hoài nghi nói.“Tự em xem không phải sẽ biết sao?” Ti Nguy Lâu nói, đưa mắt ra hiệu cho cậu lục túi áo của mình.Ti Du bán tín bán nghi, đút tay vào túi tìm.Các túi khá sâu, nhưng Ti Du không tìm được thứ gì khác cả.Vừa định rút tay ra, Ti Nguy Lâu cũng đút tay vào túi.Ti Du giật mình, ngay sau đó, tay cậu đã bị người đang mặc áo nắm lấy.Lòng bàn tay ấm áp nắm chặt lấy bàn tay hơi mát lạnh của cậu, hơi nóng không ngừng lan toả từ bàn tay, đi tới tận trái tim của Ti Du.Khuôn mặt của Ti Du nóng bừng lên.

Cậu ngước mắt nhìn Ti Nguy Lâu.Ti Nguy Lâu mỉm cười, nói: “Em lục nhầm túi rồi.”Sau đó, anh dùng tay còn lại lấy ra hai cây kẹo mút ở đầu túi bên kia.“Ăn không?” Anh hỏi.Ti Du gật đầu.Ti Nguy Lâu giơ cây kẹo mút trước mặt cậu, nói: “Anh không mở nó bằng một tay được.”Ti Du: “…Anh có thể buông tay em ra.”“Không muốn buông.” Tu Nguy Lâu thì thầm nói.Giọng anh trầm ấm, trong bầu không khí ồn ào như thế này không thể nghe thấy, nhưng Ti Du cảm thấy từ giọng điệu và phong thái của anh, anh đang tuỳ hứng nói câu này.“Tuỳ hứng” là từ được đặt cho Ti Nguy Lâu, không những không kỳ quái, mà ngược lại còn thấy anh có chút đáng yêu.Đáng yêu?!Nghĩ đến đoạn mô tả này, Ti Du đột nhiên cảm thấy ớn lạnh, vội vàng rút tay ra khỏi túi áo anh.Ti Nguy Lâu cũng không giữ lại, chỉ là mắt hơi cụp xuống thất vọng, lông mi khẽ run, như là có chút bất lực.Ti Du liếc nhìn anh, nhận lấy cây kẹo múi từ tay anh, mở một cây có vị táo, đặt vào khoé môi Ti Nguy Lâu.Ti Nguy Lâu ngẩn ra, sau đó cũng vô thức há mồm ra, cây kẹo mút tiến vào trong miệng.Anh quay đầu nhìn Ti Du, thấy cậu đem một cây khác có vị nho bỏ vào miệng.Ánh đèn lớn trên trên khấu bật sáng, phản chiếu trên khuôn mặt của Ti Du.


Đôi môi cậu hồng hào, đầu lưỡi hiện lên rồi biến mất (舌尖一晃而逝.


-raw đây ạ, em bế tắc=))Ti Nguy Lâu dùng răng nhẹ nhàng chà xát cây kẹo trong miệng, vị táo xanh tràn đầy khoang miệng, ngọt ngọt, chua chua.Ban nhạc trên sân khấu bắt đầu biểu diễn, cả sân vân động như bị rung chuyển bởi tiếng nhạc lớn.Lời bài hát đầu tiên được cất lên, gần như toàn bộ khán giả cũng hát theo: “Hãy để tôi một mình ngông nghênh Noi theo sông nước thời cổ Không cùng đẳng cấp chớ nhập bọn Ca một điệu xuyên thời đại.”Ti Du quay đầu nhìn Ti Nguy Lâu, đôi mắt sáng, mặt mày đường hoàng tự tin, tựa như lần đầu tiên khi cậu gặp Ti Nguy Lâu vậy.Nhìn một lần, bước không ra..


Bình luận

Truyện đang đọc