SAU KHI CẬU CHỦ GIẢ MẤT KHỐNG CHẾ NƯỚC MẮT TRỞ THÀNH VẠN NGƯỜI MÊ


Ngày hôm sau, Ti Du từ sáng sớm đã mang chiếc vòng đi trả rồi.Ti Nguy Lâu cứ nhất quyết đi theo cậu, thế là hai người cùng nhau đi đến trung tâm thương mại.Trả vòng tay xong, Ti Du chuẩn bị đi thêm vài tiệm xem mấy thứ khác nữa.“Anh nghĩ, chắc là Bùi Khuynh Thừa không thích vòng tay đâu.” Ti Nguy Lâu nói.Ti Du nghiêng đầu nhìn cậu: “Tại sao?”“Bởi vì cậu ta mỗi ngày đều phải viết, phải học, đeo vòng tay lên thì bất tiện đến mức nào.” Ti Nguy Lâu nói đến mức bản thân mình cũng tin luôn rồi.“Ồ.” Ti Du bỗng bừng tỉnh: “Thế anh đeo lên có phải cũng không thoải mái lắm không? Hay là đừng đeo nữa.”Ti Nguy Lâu: “.......Anh thấy thoải mái mà.”Ti Du cứ chọc chọc vai Ti Nguy Lâu, giễu cợt nói: “Anh đừng có bày mấy trò này ra nữa, em nhìn thấu hết đấy nhé.”Ti Nguy Lâu bật cười: “Anh không muốn em tặng đồ cho cậu ta.”“Anh không thích thì em không tặng nữa?”Ti Du nhướng mày: “Em với anh vẫn chưa có quan hệ gì hết, anh nói cũng chẳng có tác dụng gì.”Ti Nguy Lâu đáp: “Thế nếu như có rồi, em sẽ nghe anh đúng không?”“Có cũng không nghe.”Ti Du nói như vậy, nhưng cuối cùng vẫn không mua vòng tay cho Bùi Khuynh Thừa, mà đổi lại thành đồng hồ đeo tay.Đồng hồ này Ti Du cũng có một cái, khá là đẹp mắt.Ti Nguy Lâu đứng bên cạnh cậu, nhìn cậu trả tiền.“Đồng hồ này đẹp thế nhỉ.” Cậu nói Ti Du nghiêng đầu nhìn cậu, cạn lời nói: “Đừng nói nữa.”Ti Nguy Lâu bị giấm chua ghen đến tức chết: “Lại còn là kiểu đôi với em nữa.”“Im miệng đi.” Ti Du trừng mắt.Nhân viên thanh toán sớm đã nhận ra hai người họ rồi, chỉ là anh vẫn rất kính nghiệp, không thể hiện ra, nhưng khóe miệng cười có chút “công thức hóa” thì lại có gì đó không đúng lắm.Thanh toán xong, Ti Du cũng chẳng ngoảnh đầu lại nhìn, cứ tiến thẳng mà đi, Ti Nguy Lâu thì từng bước từng bước theo sau.Anh nhân viên bên trong tiệm sắp vui đến không chịu nổi rồi.Anh vội vàng kéo kéo tay một nhân viên khác, nói: “Đó là Ti Du phải không? Người đi bên cạnh chắc là bạn cùng phòng của cậu ấy! Đẹp đôi quá đi mất!”“Tôi thấy hai người họ kiểu gì cũng là một cặp rồi.” Một nhân viên khác cười nói: “Cô không nhìn thấy cách mà cậu bạn cùng phòng ăn giấm chua ghen ghen à, chậc chậc, cũng không biết cái đồng hồ đó là Tiểu Du mua cho ai.”Cậu nhân viên đáp: “Đúng rồi đấy.


Trong lịch sử mua hàng của cậu ấy đã từng mua một chiếc như vậy rồi, chẳng trách cậu bạn đó lại ghen.”Mua đồng hồ xong, hai người cùng nhau đi ăn đồ Nhật.Ti Nguy Lâu trông thì có vẻ lạnh lùng thờ ơ, ấy thế mà lại sinh sự vô cớ với người phục vụ: “Sao lại không có giấm?”Ti Du che mặt, không nhịn được mà cười rồi.Cậu cầm lấy menu, gọi món lên cùng một lúc.Đợi sau khi người phục vụ đi rồi, Ti Du mới duỗi chân ra, đá đá vào chân Ti Nguy Lâu: “Anh bị làm sao đấy?”Ti Nguy Lâu cụp mắt xuống, rót nước cho cậu, không nói gì.Ti Du trừng mắt nhìn cậu: “Có đến mức đấy không? Bùi Khuynh Thừa dạy kèm cho em, em tặng cậu ta cái đồng hồ thì có làm sao?”“Nhưng đó là đồng hồ đôi.” Ti Nguy Lâu ngước mắt lên nhìn.Ti Du: “……….Em chỉ là thấy kiểu đồng hồ này của tiệm đẹp thôi.”“Ồ.” Ti Nguy Lâu trầm giọng: “Trong tiệm vòng tay thì em cũng chỉ thấy có hai cái là đẹp.”Ti Du dở khóc dở cười: “Anh im miệng đi.

Nói nữa là em giận đấy.”Ti Nguy Lâu nhìn cậu, mặc dù không có biểu cảm gì, nhưng cảm xúc trong đôi mắt đó rất dễ hiểu.Giống như kiểu “Được thôi.


Em lại dám vì cậu ta mà tức giận với anh.”Ti Du nhìn nhìn cậu, vẫn là cười rồi.Nhìn thấy Ti Du cười, khóe miệng Ti Nguy Lâu cũng từ từ nhếch lên.Ti Nguy Lâu quả thực là ghen rồi, nhưng cũng không đến mức tìm cớ gây sự vô lí.Cậu chỉ biết rằng Ti Du vẫn đang giận cậu chuyện hôm qua, cho nên mới tìm cách trêu chọc cậu.Ti Du uống ngụm nước, nhìn về phía Ti Nguy Lâu.Nói thật, dù đã quen nhau lâu lắm rồi nhưng Ti Du vẫn cảm thấy Ti Nguy Lâu rất đẹp trai.Khí chất lạnh lùng khó gần, vẻ ngoài lãnh đạm anh tuấn, nhưng sau khi thực sự tiếp xúc với cậu rồi Ti Du mới phát hiện, thực ra cậu là một người rất tinh tế và nhạy cảm.Cũng có thể là liên quan đến việc cậu từ nhỏ lớn lên ở trại trẻ mồ côi.Với tính cách như vậy, nói là EQ cao cũng được, là hay suy nghĩ nhiều cũng đúng, nói chung là rất khác so với những gì cậu thể hiện ra bên ngoài.Chỉ có vào lúc này, Ti Du mới cảm thấy cậu cũng là con người bình thường, có ưu điểm cũng có khuyết điểm, rất thực tế.“Sao thế?” Ti Nguy Lâu hỏi cậu.Ti Du lắc đầu: “Không có gì, em chỉ là thấy anh khá đẹp thôi.”Ti Nguy Lâu hơi sững sờ một lúc, sau đó cụp mắt xuống, uống một ngụm nước, biểu cảm càng giấu càng lộ.Ti Du chỉ là tùy tiện nói một câu, nhưng đột nhiên phát hiện ra, thế mà tai của Ti Nguy Lâu lại đang dần dần ửng đỏ lên rồi.“!”Vl, thì ra Ti Nguy Lâu cũng biết xấu hổ cơ à?Ti Du sửng sốt, cậu còn tưởng người mà trước giờ luôn bị trêu đến mặt đỏ bừng tim đập loạn chỉ có mỗi mình thôi chứ.Cậu chợt nhận ra một sự thật rõ ràng.Ti Nguy Lâu thực sự rất thích cậu.Ti Du đưa mắt đi chỗ khác, nụ cười trên môi lại càng lộ rõ hơn.Thì ra là thế.Cậu coi như là đã biết cách đối phó với một Ti Nguy Lâu “vô liêm sỉ” rồi.Tán thôi, cũng không phạm pháp.Sau khi ăn xong về khách sạn, hai người học việc của Eddie đi tới, giúp Ti Du cắt bỏ phần tóc nối trên đầu.Eddie cũng không phải là hôm nào cũng có thời gian rảnh, những việc nhỏ như cắt tóc này, cũng không cần anh ấy phải tự mình đến làm.Cắt tóc xong, Ti Du cảm thấy nhẹ cả người, dáng vẻ thì trông còn cao lên nữa.Suốt thời gian ấy Ti Nguy Lâu luôn ngồi bên cạnh cậu, cùng cậu chơi game.Đợi cậu cắt tóc xong rồi, Ti Nguy Lâu còn nhìn cậu thêm một lúc lâu nữa.Ti Du vuốt vuốt tóc, hỏi: “Thế nào? Có phải là đột nhiên cảm thấy tóc dài như ngày trước đẹp hơn bây giờ không?”Ti Nguy Lâu cười, đáp: “Không.


Như thế này cũng đẹp mà.”“Sai rồi.” Ti Du nhướng mày: “Anh nên nói là kiểu nào cũng đẹp hết.”Ti Nguy Lâu giật mình, thế mà lại không nghĩ ra nên trả lời lại như thế nào.Ti Du nhìn dáng vẻ đần người của Ti Nguy Lâu, biết rằng suy nghĩ của mình hồi sáng là không hề sai.Ti Nguy Lâu cái người này, đúng là không chịu được bị đùa mà!Tâm trạng của Ti Du bây giờ rất tốt, vô thức rũ rũ tóc, muốn gội đầu.Nhưng cậu lại quên mất là mình đã cắt tóc rồi, có mà rũ ra nỗi cô đơn.Ti Nguy Lâu phát hiện ra cử chỉ nhỏ này của Ti Du, cười nhẹ một cái.Ti Du lập tức quay đầu lại, trừng mắt nhìn cậu, hung dữ nói: “Không được cười!”Thế là Ti Nguy Lâu lại cố gắng nhịn lại.----------------------Chiều thứ hai, trận bóng giữa hai trường trung học phổ thông số ba và số một kéo dài suốt nửa tháng cuối cùng cũng bắt đầu.

Địa điểm là nhà thi đấu của trường Trung học số 1.Tiết một của buổi chiều còn chưa kết thúc, học sinh của trường Trung học số 1 đã đến ngồi kín cả nhà thi đấu, còn trường Trung học số 3 chỉ có khoảng 20 người đến, là thành viên của đội cổ động.Các bạn nữ mặc đồ thể thao màu đỏ và cầm trên tay những quả cầu bông to, mỗi người lại một vẻ xinh đẹp hơn.Trường Trung học số một không cử đội động vũ ra, nhưng học sinh của trường thì lại ngồi kín cả phòng, như vậy đã đủ tạo áp lực tâm lí rất lớn cho trường Trung học số 3 rồi.Vì lớp của Ti Du có ba bạn ở trong đội bóng của trường nên họ được ngồi ở vị trí rất thuận lợi, quay mặt về phía trung tâm của sân.Khán đài chỉ là những bậc thềm, những người có vóc dáng cao cao như Ti Du đều sẽ ngồi ở phía dưới cùng, cũng là vị trí gần sân bóng rổ nhất.Ti Du ngồi ở rìa ngoài cùng của đội, bên phải là Ti Nguy Lâu, còn bên trái, là ai không phải, lại vừa khéo là lớp của Thẩm Ngộ Bắc.Mà Thẩm Ngộ Bắc thì cũng ngồi ở gần cuối, cũng ở gần rìa ngoài cùng, không có chút khoảng cách gì với Ti Du, nhìn từ xa khéo người ta còn tưởng rằng lớp A10 và A5 là cùng một lớp chứ.Lần này Thẩm Ngộ Bắc lợi dụng vị trí là ủy viên ban thể dục của mình, đi vào bằng cửa nhỏ đằng sau.“Này.” Thẩm Ngộ Bắc đưa cho Ti Du một cốc đồ uống, nói: “Còn khoai tây chiên đấy, cậu có muốn ăn không?”Ti Du nhìn anh ta một cái, nói: “Cậu ăn một mình đi.”Cũng không biết có phải do quá nhạy cảm hay không, nhưng cậu đột nhiên cảm thấy, tất cả mọi ánh mắt trong nhà thi đấu đều đang đổ dồn về phía cậu vậy.Thẩm Ngộ Bắc cười: “Cậu sợ gì chứ? Tôi cũng đâu làm gì được cậu.”“Ai sợ cậu?” Ti Du cạn lời: “Cậu còn đầu độc tôi được nữa cơ à?”Thẩm Ngộ Bắc đáp: “Thế thì ăn đi.”“Hoàn Tử cũng đem đồ ăn vặt theo rồi.”Ti Du cảm thấy bên phải mình có mấy ánh mắt đang bốc lửa hừng hực, càng không dám nhận đồ mà Thẩm Ngộ Bắc đưa.Trường hợp này, Ti Du cảm thấy làm hòa với Tạ Hoàn vẫn là tốt nhất.Thẩm Ngộ Bắc cũng hết cách, chỉ có thể nhai kẹo cao su, dựa vào bậc thềm ở phía sau nghiêng đầu nhìn Ti Du.Anh ta cảm thấy Ti Du có chút gì đó không giống rồi.Chính là lúc sau khi từ Bắc Kinh về.Bởi vì sau khi từ đó về, Thẩm Ngộ Bắc cũng có đến tìm Ti Du, nhưng cậu cứ thể mà bỏ đi, chẳng thèm nói lời nào.Đến cả khi tan học vào buổi tối, cậu cũng là đi theo xe của Tạ Hoàn, Lộc Minh cũng thế, chẳng có cách nào tiếp cận được cậu.Còn có Bùi Khuynh Thừa, mặc dù Ti Du đã về được hai ngày rồi, nhưng cậu ấy cũng chẳng thể đến dạy kèm cho Ti Du được nữa.Ánh mắt của Thẩm Ngộ Bắc có sự thay đổi, từ Ti Du chuyển sang người ngồi bên cạnh cậu là Ti Nguy Lâu.Ti Nguy Lâu vẫn là dáng vẻ lạnh lùng vạn năm không đổi đó, chẳng thể nhìn ra được gì.Anh ta có chút nóng ruột, không biết là Ti Du dạo này bị làm sao nữa.Anh ta cảm thấy áp lực, rất bức thiết, cảm giác Ti Du sắp được khai sáng rồi.Kể cả Ti Du có suốt ngày nhấn mạnh mình là trai thẳng đi cho nữa, nhưng Thẩm Ngộ Bắc vẫn biết, một lúc được mấy người con trai theo đuổi như thế, Ti Du không thể nào “thẳng” như thế được.Ti Du bây giờ bắt đầu đối xử khác lạ với mấy người họ, có khả năng là sắp được “khai sáng” thông suốt rồi.Thời điểm này, phải xem xem ai giành được cơ hội trước rồi.Anh ta nhìn Ti Du, ngẩn người một lúc thì nghe thấy tiếng ồn ào náo nhiệt trên sân đấu.Đội đại diện đến từ trường Trung học số 1 và số 3 bắt đầu ra sân.Ở giữa một đám người, Lộc Minh vẫn cứ tỏa sáng rõ ràng như vậy.Ti Du nhìn về phía Lộc Minh, cậu ta cũng quay lại nhìn Ti Du.Hai người nhìn nhau, Lộc Minh cười rạng rỡ, vẫy tay với Ti Du.Tâm điểm của khán giả lập tức đổ dồn về phía Ti Du.Cùng lúc đó, Thẩm Bắc Ngộ ngồi bên cạnh Ti Du giễu cợt, chửi một câu: “Đồ ngốc.”Mà Ti Nguy Lâu ngồi bên phải cậu thì dè dặt hơn, chỉ nói một tiếng: “Hừ.”Bùi Khuynh Thừa ngồi bên cạnh Ti Nguy Lâu, vô thức nhìn Ti Du một cái, đặt tay phải lên cổ tay trái, vuốt ve chiếc đồng hồ mà Ti Du tặng mình.Ti Du: “…….”Cậu ấy cười một cái.Các cầu thủ trên sân đã bắt đầu khởi động, cách thời gian thi đấu chính thức chỉ còn 10 phút nữa.Không biết Lộc Minh cùng các thành viên trong đội đã nói gì với nhau, sau đó lại nhìn về phía Ti Du mà cười.Ti Du: “……..”Cậu lập tức ngồi thẳng người dậy, trong lòng có chút căng thẳng.Ti Nguy Lâu lạnh lùng nhìn Lộc Minh, nhìn dáng vẻ hung phấn của cậu ấy khi chạy về phía Ti Du, sau đó thì hơi cúi người xuống nhìn đối mắt với Lộc Minh.“Chậc.” Thẩm Ngộ Bắc không vui nhìn Lộc Minh.“Ti Du.” Lộc Minh cũng chẳng nói gì hết, cứ như vậy mà nhìn cậu thôi.Ti Du bị nhìn đến phát ngượng, nói: “Cậu cười cái gì, không đi khởi động đi à?”“Nhìn cậu còn tốt hơn cả đi khởi động làm nóng người.”Lộc Minh nói xong, đến chính mình cũng cảm thấy không lịch sự lắm.Sắc mặt của Ti Du có chút phức tạp.Thẩm Ngộ Bắc trực tiếp trợn trắng mắt: “Buồn nôn.”Nụ cười trên gương mặt Lộc Minh tắt dần, liếc nhìn anh ta một cái, sau đó chỉ vào đôi giày của mình, nói: “Thấy gì chưa? Giày Ti Du tặng tôi đấy.”Sắc mặt Thẩm Ngộ Bắc trở nên lạnh lùng.“Tôi phải đi đôi giày mà Ti Du tặng tôi để thi đấu.” Lộc Minh vừa nói vừa liếc nhìn Ti Nguy Lâu và Bùi Khuynh Thừa ở phía bên kia.Bùi Khuynh Thừa cau mày, vén tay áo đồng phục lên, để lộ ra chiếc đồng hồ giống hệt như của Ti Du.Điều này có nghĩa là, cậu ấy cũng có quà từ Ti Du.Ti Du đau cả đầu, đá Lộc Minh một cái: “Nhanh đi khởi động đi.”“Được thôi.” Lộc Minh cười.Sau đó, cậu ta lại nhìn vào mắt Ti Du, nói nhỏ: “Nếu như tôi có thể giành được 20 điểm thì cuối tuần này cậu đi chơi với tôi có được không?”Lời vừa thốt ra, mấy con mắt xung quanh đều dổ dồn về phía cậu với ánh mắt sắc lạnh.Ti Du mím môi, nghiêng đầu nhìn sang bên cạnh, vừa hay lại bắt gặp ánh mắt lạnh lùng thờ ơcủa Ti Nguy Lâu.“…………..”Thật là dọa người mà.Sự mong đợi trong mắt Lộc Minh dần dần biến mất, cậu ấy cười khổ, nói: “Không sao, tôi không ép cậu đâu.”Cậu ấy vừa nói câu này ra, cộng thêm với biểu cảm trên mặt, trông gần giống như một “trà xanh” vậy.Câu nói ấy cũng khiến cho Bùi Khuynh Thừa cà Ti Nguy Lâu phải chau mày.Chiêu này bọn họ quen thuộc hết rồi, dù sao thì đều đã dùng qua.Quả nhiên, Ti Du đã quen với những hành động như thế này, trong phút chốc có chút không biết phải làm sao.Cậu “hừ” một tiếng, duỗi tay đẩy Lộc Minh ra, nói: “Tôi biết rồi tôi biết rồi, đồng ý với cậu.


Tránh ra đi.”Sự mất mát của Lộc Minh bỗng chốc tiêu tan, biến thành điều bất ngờ.“Vậy thì tốt quá!” Lộc Minh vui mừng đến không cần che giấu cảm xúc.Ti Du cảm thấy số ánh mắt nhìn vào cậu lại nhiều lên rồi, thế nên nhanh chóng gật đầu.Lộc Minh thỏa mãn ý nguyện, chạy xuống sân đấu, cả người đều cười như được mùa.Ti Nguy Lâu cụp mắt xuống, cái lạnh trên người cậu khiến cho Ti Du cảm thấy như ngồi trên bàn kim.Bùi Khuynh Thừa cắn cắn môi, sắc mặt tái nhợt, cậu ấy lại đến muộn một bước rồi.Thẩm Ngộ Bắc cau mày nhìn Ti Du, đột nhiên hiểu ra rồi.Thì ra Ti Du này lại chơi cả đôi à, trà xanh với thẳng nam thì đúng là chuẩn không cần chỉnh mà..


Bình luận

Truyện đang đọc