“Tuy nhiên,” Đường Trì thay đổi sắc mặt quay đầu sang nhìn Nghiêm Ngộ Sâm: “Anh không định giỏi thích với em, rốt cuộc chuyện anh suýt kết hôn với Hứa Hải là thế nào sao?”
Nghiêm Ngộ Sâm sửng sốt, bị ánh mắt Đường Trì dọa sợ, vội vàng giải thích: “Không phải, anh không có, anh còn không nhớ cậu ta là ai.”
“Phải không?” Đường Trì nheo mắt: “Nhưng em thấy ánh mắt cậu ta nhìn anh không giống tình cảm bình thường đâu.”
Nghiêm Ngộ Sâm cay mày: “Đó là việc của cậu ta, anh thật sự không có quan hệ gì với cậu ta, hơn nữa chẳng phải em biết anh cò gì đó với cậu ta sao?”
Đường Trì gác chân lên đùi Nghiêm Ngộ Sâm: “Vấn đề này chẳng phải trước đó em đã nói với anh rồi sao? Em tin anh, em cũng tin anh và cậu ta không có quan hệ gì cả, nhưng em khó chịu, em đang khó chịu đấy!”
Nghiêm Ngộ Sâm đặc biệt tự giác giúp Đường Trì mát xa chân: “Nếu không chúng ta… lên giường giải quyết đi?”
Sau trận vần nhau kịch liệt ngày hôm qua, Nghiêm mỗ tổng rốt cuộc cũng biết được bí quyết dỗ bảo bối nhà mình.
Đường Trì giẫm lên tay Nghiêm Ngộ Sâm: “Trước khi lên giường giải quyết, nói cho em biết lúc trước hai người hẹn hò nói những chuyện gì?”
Nghiêm Ngộ Sâm nghĩ ngợi: “Chỉ nói vài đề tài bình thường thôi, thích gì, không thích gì, thích ăn cái gì, không thích ăn cái gì…”
Nói đến đây, Nghiêm Ngộ Sâm đột nhiên dừng lại quay đầu hỏi Đường Trì: “Đúng rồi, bảo bối em có đặc biệt thích thứ gì không?”
Đường Trì ừm một tiếng: “Có.”
Nghiêm Ngộ Sâm đặc biệt chờ mong hỏi: “Cái gì vậy?”
Đường Trì liếc mắt nhìn Nghiêm Ngộ Sâm, cực kỳ tự nhiên nói: “Anh đó.”
Nghiêm Ngộ Sâm hơi sửng sốt, trong lúc nhất thời bỗng rất vui vẻ: “Anh biết em thích anh, anh đang hỏi em có thích gì khác không, ví dụ như xe hoặc là nhà gì đó.”
Đường Trì nhìn Nghiêm Ngộ Sâm: “Anh đột nhiên chuyển chủ đề, hỏi em cái này làm gì?”
Nghiêm Ngộ Sâm: “Không có gì, chỉ là anh và em ở bên em lâu như vậy rồi, anh vẫn không biết em thích cái gì.”
Đường Trì bật cười, làm mặt quỷ với Nghiêm Ngộ Sâm: “Nếu em nói, anh sẽ mua cho em sao?”
Nghiêm Ngộ Sâm: “Đương nhiên rồi!”
Đường Trì nghiêm túc nói: “Em muốn một cái kính viễn vọng thiên văn phản chiếu, cái loại có cấu hình cao nhất ấy.”
Nghe được yêu cầu này, Nghiêm Ngộ Sâm ngơ: “Em muốn cái này làm gì?”
Đường Trì nhướng mày: “Ngắm ngôi sao.”
Nghiêm Ngộ Sâm nháy mắt bắt được trọng điểm: “Em thích ngắm ngôi sao?”
“…” Đường Trì lúng túng nói: “Anh cứ coi như em thích đi.”
Thật ra là bệnh nghề nghiệp.
Đời trước, công việc của Đường Trì làm nghiên cứu viên tại đài thiên văn, cấp bậc tiến sĩ, làm việc ở đài thiên văn gần 6 năm, đối với loại kính thiên văn này thật ra có một loại tình cảm đặc biệt, tựa như bác sĩ khoa ngoại có cảm giác đặc biệt với dao mổ.
Lâu như vậy không động vào, tay có hơi ngứa.
“Không thành vấn đề.” Nghe thấy bảo bối nhà mình bảo thích, Nghiêm mỗ tổng lập tức đáp ứng.
“Nhanh, rốt cuộc anh nói những chuyện gì với tên kia, còn chuyển chủ đề nữa, tối nay anh ngủ sô pha đi.” Đường Trì uy hiếp nói.
“Bảo bối, em vì một tên râu ria mà trừng phạt anh, em nhẫn tấm sao?” Nghiêm Ngộ Sâm cảm thấy mình đặc biệt ủy khuất.
Đường Trì mặt vô biểu tình nói: “Nhẫn tâm.”
Nghiêm Ngộ Sâm: “…”
Dưới sự “ép hỏi” ở Đường Trì, Nghiêm Ngộ Sâm cuối cùng cũng nói ra toàn bộ cuộc đối thoại khi đó.
Xét cho cùng, đều là cái người Hứa Hải kia hiểu sai ý.
Khi đó phải chia tay, Nghiêm Ngộ Sâm biết cậu ta phải xuất ngoại, nói câu lên đường bình an sớm ngày học thành tài về nước.
Câu này rất bình thường, hôm nay Nghiêm Ngộ Sâm và Hứa Hải gặp mặt mới biết được Hứa Hải hiểu lầm thành mình đợi cậu ta trở về.
Bất quá, đáng giận nhất là, Nghiêm Ngộ Sâm đã giải thích rõ với Hứa Hải, mà người ta vẫn không có ý định từ bỏ.
“Có lẽ cậu ta cảm thấy cậu ta ưu tú với em.” Đường Trì nhướng máy: “Nói chung là người rất có tự tin với bản thân, đều là không đụng tường nam không chịu quay đầu(1).”
(1) Nguyên văn 不撞南墙不回头: Không đụng tường nam không quay đầu; chỉ người cố chấp, không nghe lời người khác; giống như không thấy quan tài không đổ lệ; tường nam là tường ở phía nam, ở đây là chỉ bức tường bình phong (gọi là ảnh bích/ chiếu bích) chắn trước cửa hậu viên/nhà trong của các nhà có thế lực, địa vị theo kiến trúc xưa của người TQ.
“Vậy bảo bối em muốn làm thế nào?” Nghiêm Ngộ Sâm hỏi.
“Đương nhiên là,” Đường Trì nheo mắt, trong mắt hiện lên một tia sắc lạnh: “Nghiền nát sự tự tin kia của cậu ta.”
Thật thà được khoan hồng, ban đêm, Nghiêm tổng vẫn được như ý nguyện ôm tiểu kiều thê của mình ngủ.
Sáng ngày hôm sau, Đường Trì đến phòng luyện tập huấn luyện, Nghiêm Ngộ Sâm đi tìm đạo diễn.
“Cậu nói cái gì? Đường Trì chủ động lùi cấp tiếp nhận lời khiêu chiến của Hứa Hải?” Đạo diễn ngạc nhiên: “Đùa cái gì vậy?”
Lâm Vệ Kỳ cũng cảm thấy rất khiếp sợ: “Có thể trực tiếp tiến vào trận chung kết đã là cơ hội khó có được, Đường Trì dễ dàng từ bỏ như vậy có phải không ổn lắm không?”
Trương Đại Thạc nhướng mày: “Có thể hỏi nguyên nhân không?”
Nghiêm Ngộ Sâm lạnh lùng nói: “Nguyên nhân cá nhân, các cậu vẫn không cần biết thì tốt hơn.”
Từ Manh nói: “Thật ra tôi cảm thấy nếu đây là ý của Đường Trì, cũng không phải là không được. Dù sao nói thật, lần trước thi cá nhân, Đường Trì tuy nhận được hạng nhất nhưng khán giả bình luận không được tốt, hơn nữa có không ít người cảm thấy cậu ấy cầm hạng nhất là điều hữu danh vô thực(2). Đối thủ LA của chúng ta vẫn luôn lấy vấn đề này lăng xê, nói chúng ta làm việc không công bằng, cho nên Đường Trì chấp nhận lui về sau nhận khiêu chiến, đứng chung một vách xuất phát cùng với những học viên khác, mặc kệ là đối với cậu ấy hay là đối với chương trình của chúng ta, đều không phải là chuyện xấu.”
Nghiêm Ngộ Sâm nói: “Tôi cũng nghĩ như vậy, cho nên, làm phiền Trương Trình anh lên tiếng nói Đường Trì chủ động yêu cầu hạ thấp cấp bậc.”
Đạo diễn ngạc nhiên: “Nói là Đường Trì chủ động sao? Vì sao không nói tổ chương trình chúng ta điều chỉnh hệ thống thi đấu?”
Nghiêm Ngộ Sâm nhíu mày lạnh nhạt nói: “Trương Trình tôi phát hiện gần đây đầu óc anh có phải bị thứ gì đó làm hỏng rồi không?”
Đạo diễn nhận ra nguy cơ, khô cằn nói: “Có phải tôi nói sai gì rồi không?”
“Anh thật sự nghe hội nghị từ đâu? Anh còn hỏi vấn đề này?” Nghiêm Ngộ Sâm lạnh lùng nói: “Lâm Vệ Kỳ, cậu giải thích cho hắn rốt cuộc vì sao.”
Lâm Vệ Kỳ thở dài, nói: “Nếu tổ chương trình ra mặt điều chỉnh hệ thống thi đấu, vậy gián tiếp thừa nhận lời đồn mà LA đã lăng xê trước đó, tức thừa nhận chúng ta làm việc không công bằng, nói như vậy trong trường hợp này, trận đấu vòng loại và trận đấu bán kết đoàn đội, đều sẽ bị một số người theo dõi nhìn chằm chằm tìm ra những lỗi ra, đối với chúng ta sẽ tạo lên ảnh hưởng rất xấu. Nhưng nếu nói Đường Trì chủ động đưa ra yêu cầu, không chỉ không sinh ra ảnh hưởng cho tổ chương trình, hơn nữa, đối với danh tiếng của Đường Trì còn có chỗ lợi. Dù sao cậu ấy chủ động lui cấp khiêu chiến, đó chính là đang gián tiếp chứng minh, cậu ấy phải dùng thực lực chứng minh bản thân, ngay cả khi khán giả không nghĩ tới phương hướng này chúng ta cũng có thể mua thủy quân đưa khán giả suy nghĩ đến phương hướng này, một công đôi việc.”
Đạo diễn bừng tỉnh: “Thì ra là thế.”
Nghiêm Ngộ Sâm khó chịu nói: “Trương Trình, nếu lần sau anh còn trì độn như vậy nữa, anh lập tức thu dọn rời đi đi.”
Đạo diễn ủy khuất gãi gãi đầu.
Chờ hội nghị kết thúc, Nghiêm Ngộ Sâm rời đi, Từ Manh trêu chọc đạo diễn: “Tôi nói này lão Trương, hôm nay anh sao vậy, thất thần, khó trách Nghiêm tổng mắng anh.”
Đạo diễn thở dài: “Cho các cậu xem tin này các cậu sẽ biết.”
Nói xong, đạo diễn lấy điện thoại đặt lên bàn: “Đây là sáng hôm nay đột nhiên có một người bạn gọi điện nói cho tôi.”
Trong điện thoại là một văn bản, nội dung đại khái chính là đào sâu học vấn của Đường Trì, hạ thấp mấy lời nói cảu cậu, sau đó còn mời một chuyên gia phân tích hôn nhân của Đường Trì và Nghiêm Ngộ Sâm, phần cuối cùng còn dán chứng nhận ly hôn của Nghiêm Ngộ Sâm và Đường Trì, thậm chí còn có hình ảnh sau khi Đường Trì rời Cục Dân Chính cầm giấy ly hôn ở ven đường khóc.
Đạo diễn thở dài: “Tôi nói hắn nhanh chóng gỡ bỏ văn bản này nhưng khó bảo toàn, sau nay sẽ không còn loại tin tức này xuất hiện nữa, vạn nhất chúng ta không kịp thời phát hiện, chỉ sợ Nghiêm tổng lại một lần nữa làm chuyện tinh phong huyết vũ gì đó.”