SAU KHI CÙNG TINH PHÂN BÁ TỔNG LY HÔN

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

"Mời tôi ăn cơm?" Đường Trì không khỏi bật cười: "Hình như tôi và Thẩm tổng không quen biết đi."

Không hiểu ra sao.

Thẩm Hành Châu nói: "Nhất hồi sinh, nhị hồi thục, chúng ta ăn xong bữa cơm này, chẳng phải sẽ quen sao."

*Nhất hồi sinh, nhị hồi thục: Một lần thì lạ, hai lần thì quen.

Thấy Thẩm Hành Châu kiên trì như vậy, Đường Trì thực tò mò, đến cùng anh ta muốn giở trò quỷ gì: "Được thôi, ngày xác định địa điểm trước đi, bên này tôi sẽ xin nghỉ ra ngoài một chuyến."

"Được." Thẩm Hành Châu vui vẻ cúp máy.

Đường Trì vừa buông điện thoại xuống, Nghiêm Ngộ Sâm bưng đĩa đồ ăn chậm rãi bước tới: "Điện thoại của ai vậy?"

"Đối thủ của anh, ông chủ LA Thẩm Hành Châu, nói có thời gian mời tôi ăn cơm." Đường Trì kéo đĩa thức ăn của mình sang một bên, chừa chỗ cho Nghiêm Ngộ Sâm ăn cơm.

"Anh ta mời em ăn cơm?" Ánh mắt Nghiêm Ngộ Sâm đề phòng nói: "Lẽ nào vì biểu hiện mấy ngày nay của em quá tốt, muốn đục tường dụ người?"

Chuyện như vậy, mấy năm này ông chủ của LA đã làm không ít lần.

Nghiêm Ngộ Sâm nhọc nhằn khổ sở bồi dưỡng người, ngay tại lúc sắp debut, lại bị mặt hàng này dùng số tiền lớn dụ đi, trở thành mặt tiền của LA.

Không thể không phòng.

Nghiêm Ngộ Sâm vừa ngồi xuống, bóng đèn lớn 100 Watt Tiêu Hàn, rất thức thời chuyển sang bàn bên cạnh ngồi.

Đường Trì gắp sườn xào chua ngọt bỏ vào trong đĩa của Nghiêm Ngộ Sâm, sau đó gắp rau cải xanh cùng thịt bò của Nghiêm Ngộ Sâm bỏ vào đĩa của mình: "Anh ta xưng hô với tôi là Nghiêm tổng phu nhân, chứng minh anh ta biết mối quan hệ của tôi với anh, cho nên mục đích anh ta không phải đục tường dụ người."

Ai não tàn như vậy à, đục khoét tường còn đục đến đầu giường của đối thủ.

Nghiêm Ngộ Sâm nhíu mày: "Vậy anh ta tìm em làm gì?"

Vừa hỏi xong, điện thoại của Đường Trì lại vang lên, Thẩm Hành Châu gửi thời gian địa điểm hẹn.

Mười giờ sáng chủ nhật, nhà hàng Nhật Bản đường Thanh Phong.

"Chồng, đồng ý phê duyệt cho tôi đi." Đường Trì cười híp mắt nói với Nghiêm Ngộ Sâm.

Học viên muốn ra ngoài, nhất định phải có sự phê duyệt của huấn luyện viên trực tiếp mới đi được.

Nhưng mà, huấn luyện viên trực tiếp không có ý định phê duyệt cho Đường Trì.

Nghiêm Ngộ Sâm khó chịu nói: "Phê duyệt cho em, để em ăn cơm với người đàn ông khác? Em cảm thấy có khả năng sao?"

Đường Trì nâng mặt: "Nhưng tôi đã đáp ứng anh ta, cũng không thể nuốt lời đi."

"Tôi nghĩ rồi." Nghiêm Ngộ Sâm nghiêm túc nói: "Ngày mai tôi thay em đi."

"Em không biết, cái tên Thẩm Hành Châu này, đặc biệt cáo già, không biết xấu hổ. Thời gian em ở trong giới giải trí không lâu, em tùy tiện tiếp xúc với anh ta, chỉ sợ bị bán đi còn giúp anh ta đếm tiền." Nghiêm Ngộ Sâm làm như sự thật nói: "Nếu em không muốn lỡ hẹn, chi bằng để tôi đi thay em."

Đường Trì: "..." Lời này, sao có cảm giác như thể anh ì tôi, nguyện ý dân hiến thân mình vậy.

Cơm nước xong, Đường Trì tiếp tục huấn luyện.

Chủ nhật tuần sau sẽ tiến hành công diễn đoàn đội lần thứ nhất, địa điểm tại nhà thi đấu trung tâm thành phố, rất quan trọng, không thể gây cản trở người khác.

"Công diễn lần này, năm người một nhóm, lớp chúng ta tổng cộng có bốn nhóm, tiếp theo đây tôi sẽ đọc tình hình phân nhóm." Lão sư mở danh sách nói: "Nhóm thứ nhất, Đường Trì, Tiêu Hàn, Dư Văn Nhạc, Giản Hàng, Trương Tử Hằng."

Vừa bị điểm tên, mặt Trương Tử Hằng liền đen thui.

Tiêu Hàn liếc mắt nhìn Trương Tử Hằng, tò mò hỏi Đường Trì: "Cậu phát hiện ra không, Trương Tử Hằng gần đây thành thật hơn rất nhiều."

Đường Trì lắc đầu: "Không chú ý."

Nói thật.

Tuy rằng mới ngày thứ hai sau khi chia lớp, Trương Tử Hằng nói lời khiêu khích cậu, nhưng Đường Trì căn bản không để cậu ta ở trong lòng. Không phải người khác coi bạn là cái đinh trong mắt, thì hắn cũng xứng trở thành cái đinh trong mắt bạn, điều đó không tránh khỏi việc bạn đang coi trọng đối phương.

Có vài người, căn bản không cần thiết phải chú ý đến.

"Tôi nói này Trì ca, cậu không coi trọng người ta như vậy, người khác sẽ khó vượt mặt a." Tiêu Hàn nhìn qua rất hả hê nói: "Còn nhớ mới vào lớp mấy ngày, đuôi của tên này sắp dựng thẳng lên trời, gần đây không biết đã uống lộn thuốc gì, ngoan ngoãn như vậy, qua nhiên ba ngày không gặp kẻ sĩ, nhìn với cặp mắt khác xưa."

Đường Trì nhíu mày: "Tôi nghĩ cậu mới là người uống lộn thuốc ấy, tôi nhỏ hơn cậu, cậu bây giờ một miệng một tiếng Trì ca, cậu không thấy ngượng?"

Tiêu Hàn vung vung tay: "Cậu là vợ của ông chủ, tôi gọi thẳng tên luôn cảm thấy không lễ phép, không thể hiện được sự tôn trọng tôi dành cho ông chủ, gọi một tiếng ca thì tốt hơn. Bất quá, nếu cậu cảm thấy cái danh Trì ca này quá già, tôi cũng có thể gọi cậu là Trì tiểu ca ca."

"Cút." Đường Trì bật cười dùng cùi chỏ đụng Tiêu Hàn: "Tôi bảo đảm, nếu cậu dám gọi như vậy, Nghiêm Ngộ Sâm liền ném cậu ra ngoài."

Dấm chua vương ghen, mất hết tính người.

Tiêu Hàn ôm chặt lấy thân mình: "Hay là thôi đi."

Vừa dứt lời, lão sư vừa vặn đọc xong danh sách.

"Thưa lão sư, em có một câu hỏi, các vị trí trong nhóm chủ yếu là dancer, vocal và rapper, năm người một nhóm, hai người còn lại chỉ làm bình phong thôi sao?" Một người giơ tay hỏi.

Người kia bất kể là dancer vocal hay là rapper, đều thuộc người bình thường, có loại lo lắng này cũng là bình thường.

"Tình huống của lớp khác, tôi không rõ, nhưng đây đều là tiêu chuẩn Nghiêm tổng lập ra, lớp chúng ta năm người một nhóm, cũng không phải chỉ có ba vị trí này." Lão sư nói: "Đầu tiên chúng ta có hai vị trí vocal, một người phụ trách âm bổng, một người phụ trách âm trầm, tiếp theo là main dancer, một rapper, trong đó có một người nhảy dẫn phụ kiêm hát chính. Cho nên, bất luận các em đảm nhận vị trí nào, hoàn toàn không cần sợ sẽ trở thành đối tượng làm nền. Đương nhiên, nếu như bởi vì thực lực không đủ, mà tự động biến mình thành tấm bình phong, vậy thì tôi cũng không có cách nào."

"Còn có, nếu cấc cậu hiểu biết về CJ Entertainment, cần phải hiểu rõ tác phong của CJ, bốn chữ — có tài, có khí chất. Lần này tổ tiết mục phân phát cho các em bản ca khúc và biên vũ đạo, đều được chi ra số tiền rất lớn để mua từ nhà sáng tác nhạc và biên đạo nhảy nổi danh quốc tế. Ý của Nghiêm lão sư là, muốn để các em dùng hết khả năng để chứng minh bản thân xứng đáng số tiền đã bỏ ra, cho nên, phải thể hiện hết thảy một cách chuyên nghiệp nhất." Lão sư nói: "Đừng như một số chương trình tuyển tú trước đó, biến công diễn nhóm thành buổi hợp xướng. Tính khí Nghiêm tổng có lúc không quá tốt, nếu như kết quả cuối cùng màn trình diễn của các em không đạt yêu cầu, có lẽ sẽ phải chịu phạt."

"Nói chung, công diễn tuần sau, hi vọng mọi người thể hiện hết toàn lực." Lão sư nói xong, từng nhóm lựa chọn ca khúc cùng biên đạo của mình, đi theo huấn luyện viên tương ứng đến phòng luyện tập.

Mười giờ tối, bên trong phòng luyện tập B1.

"Điệu nhảy này tương đối khó, nhưng đối với một nghệ sĩ có trình độ, nhiều nhất sau khi xem ba lần có thể nhảy được, vừa rồi tôi đã biểu diễn qua năm lần, có người nào nguyện ý đứng ra nhảy thử một chút không?" Huấn luyện viên vũ đạo quan sát năm người, cuối cùng ánh mắt dừng lại trên người Đường Trì: "Màn trình diễn nhảy đôi ngày hôm qua, em nhảy rất tốt, có thiên phú, có muốn thử một chút không?"

"Được ạ." Đường Trì đừng nói có năng lực, mà đối với động tác vũ đạo đặc biệt có trí nhớ tốt.

Lần đầu xem qua, cơ bản đã có thể nhảy thử.

Ca khúc này rất giống với ca khúc 《 Odd boy 》mà trước đó Đường Trì biểu diễn, đều là loại hình tiết tấu nhanh thuộc thể loại Deep House, nhưng ở mặt biểu đạt cảm xúc, ca khúc 《 Dream World 》này đặc biệt hơn nhiều.

Bản thân 《 D.W 》thuộc về tiết tấu nhanh, nhưng giai điệu trữ tình hết sức ôn nhu nhẹ nhàng, không chỉ mang đến cảm giác tươi mới cho người nghe, còn có thể mang đến không gian phát huy khả năng biểu diễn cho mỗi thành viên trong nhóm, năng lực của bọn họ cũng sẽ được thể hiện nguyên vẹn trong bài hát này.

Đường Trì mở màn vô cùng tốt, thêm nữa kinh nghiệm biểu diễn thi đấu hữu nghị lúc trước, khả năng điều động động tác của 《 D.W 》vượt xa mong muốn của huấn luyện viên vũ đạo.

Động tác không chỉ trôi chảy tiêu chuẩn, hơn nữa cảm xúc thể hiện rất đúng chỗ.

"Rất tốt." Huấn luyện viên vũ đạo tán thưởng nói: "Quản lý biểu cảm không tồi, là mầm mống tốt. Những người khác chú ý một chút, thanh thứ hai của điệp khúc, độ khó của động tác rất lớn, tôi hi vọng các em có thể bỏ ra thời gian cùng nhau luyện tập."

Nói đến đây, huấn luyện viên vũ đạo nhớ tới một việc: "Đúng rồi, tiện đây tiết lộ cho các em một tin. Nhóm công diễn tuần sau có số phiếu cao nhất, sẽ được tổ tiết mục bỏ vốn tìm một đoàn đội chuyên nghiệp quay MV và tạo album mini cho các em, tiến hành bán toàn mạng. Đây là cơ hội hiếm có, tôi hi vọng cấc em mang hết toàn lực tranh giành cơ hội này."

Tiêu Hàn nhỏ giọng than thở nói: "Không hổ là CJ, quả nhiên có tiền." Cảm thán xong, cậu ta lại một mặt chân chó nhìn Đường Trì: "Trì ca, sau này nhờ cậu chiếu cố."

Đường Trì tâm mệt nói: "Nếu như cậu không thể debut, đổi nghề làm phóng viên săn tin, cũng không sợ chết đói đâu, không cần tôi chiếu cố."

Tiêu Hàn ủy khuất nói: "Không hổ là vợ Nghiêm tổng, không có tình người y như Nghiêm tổng."

Trước giờ cơm tối, bảng xếp hạng kết quả huấn luyện tuần trước được phát xuống.

Bản kết quả huấn luyện tổng cộng có hai phần, một phần là đánh giá của ban giám khảo tại hiện trường và cư dân mạng, phần còn lại, là đánh giá của Nghiêm Ngộ Sâm dành cả buổi chiều để xem video.

Phần kết quả huấn luyện thứ nhất có bao nhiêu đẹp đẽ, bản thứ hai thì có bấy nhiêu xấu.

Khuyết điểm của mỗi người đều được phát hiện dưới con mắt tinh tường gấp tám lần thấu kính của Nghiêm Ngộ Sâm, còn chuyên môn đánh giá từng chi tiết.

Nhẹ thì, mắng máu chó đầy đầu, nặng thì, dạy bảo người sống không còn gì luyến tiếc.

Đường Trì cũng không biết, chờ lúc hai bản kết quả huấn luyện với video ngoài lề hai ngày này được phát sóng, không biết cư dân mạng có bị sự tàn bạo của Nghiêm Ngộ Sâm hù chết không.

Ngày hôm nay Nghiêm Ngộ Sâm bận, không có thời gian đến dạy thêm cho Đường Trì, bên này sau khi mọi người kết thúc huấn luyện, Đường Trì cùng bọn Tiêu Hàn trở về ký túc xá.

Tắm xong, từ phòng tắm đi ra, tài khoản cá nhân WeChat của Đường Trì nhận được tin yêu cậu thêm bạn.

【 "Sói cô độc" yêu cầu thêm bạn 】

Nhìn nick name này, khóe miệng Đường Trì không khỏi giật giật, lúng túng gửi tin hỏi đối phương là ai.

Đối phương không nói tên, chỉ nói trong tay có một thứ khiến Đường Trì thấy hứng thú.

Sau khi đồng ý thêm bạn, Đường Trì liền nhận được một vài bức ảnh thân mật của cậu với Nghiêm Ngộ Sâm.

Sau đó, đối phương cấp tốc hủy kết bạn với cậu.

Một loại thao tác không dư thừa, khiến Đường Trì nhất thời không biết nên nói gì.

Cùng lúc đó, tòa nhà giải trí LA, văn phòng tổng tài.

"Ông chủ, bức ảnh đã gửi cho cậu ta, cậu ta cũng ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề." Thư ký tổng tài nghiêm túc nói.

Thẩm Hành Châu ký tên bản dự thảo huấn luyện thực tập sinh kỳ mới nhất, uể oải bấm mi tâm: "Tuy nói hủy đi mười tòa miếu, cũng không thể hủy hôn nhân của người khác, nhưng Nghiêm Ngộ Sâm quả thực hơi quá đáng, căn bản không cho LA chúng ta một con đường sống, điều này cũng không thể trách tôi."

Thư ký tổng tài phụ họa than thở nói: "Đều là anh ta đáng đời."

...........

Sáng ngày hôm sau, Thẩm Hành Châu sớm đến điểm hẹn.

Đợi nửa ngày, cánh cửa phòng riêng cuối cùng cũng vang lên, hắn sửa sang lại nở nụ cười chuyên nghiệp, vừa mới quay người chuẩn bị chào hỏi, nhìn thấy thân ảnh nam nhân cao lớn mặc bộ đồ màu đen, còn cao hơn mình một cái đầu, có chút sững sờ há hốc miệng.

"Nghiêm, Nghiêm Ngộ Sâm?"

Tình huống này là thế nào? Chẳng phải mình hẹn vợ Nghiêm Ngộ Sâm sao? Tại sao Nghiêm Ngộ Sâm lại tới đây?"

Tại thời điểm Thẩm Hành Châu không làm rõ được tình hình, Nghiêm Ngộ Sâm tao nhã bước tới trước mặt hắn, lộ ra nụ cười thanh lãnh xa cách: "Thẩm tổng, đã lâu không gặp."

Thẩm Hành Châu câu nệ cùng anh bắt tay: "Đã lâu không gặp."

Bất quá bản tổng tài không muốn thấy ngươi...

—————————

Phàn Phàn: Chương sau Nghiêm tổng kiểu....

—————————

=> Chương 37: Xào cp. [2]

Bình luận

Truyện đang đọc