SAU KHI CÙNG TINH PHÂN BÁ TỔNG LY HÔN

"Nhiệt độ máy điều hòa cũng không cao a." Đường Trì dùng mu bàn tay kề sát gáy Nghiêm Ngộ Sâm, lo lắng nói: "Không lẽ anh phát sốt?"

Khoảnh khắc cảm nhận xúc cảm mu bàn tay Đường Trì, mặt Nghiêm Ngộ Sâm càng đỏ hơn, giống như chú mèo chạm phải dây điện, nghiêng người né tránh: "Đừng động vào tôi."

Đường Trì nhìn phản ứng này của anh, không khỏi bật cười: "Anh đây là đang... thẹn thùng sao?"

"Không phải." Nghiêm Ngộ Sâm nhanh chóng phủ nhận, buông chai thuốc mỡ xuống di chuyển đến góc tường đứng cách Đường Trì vài bước chân: "Thời gian không còn sớm, cậu mau đi tập luyện đi."

Đường Trì ồ một tiếng, nhưng không lập tức rời đi, ánh mắt dừng trên người Nghiêm Ngộ Sâm bày tỏ một phen băn khoăn, cau mày: "Tôi thấy bộ dạng anh hơi quái quái, thật sự không sao?"

Vạn nhất lại bổ não như hôm qua, có chút lúng túng...

"Thật sự không sao." Nghiêm Ngộ Sâm né tránh tầm mắt Đường Trì nhìn tới.

Đường Trì nửa tin nửa ngờ liếc mắt nhìn anh, thời điểm quay người rời đi, Nghiêm Ngộ Sâm đột nhiên gọi cậu lại.

Đường Trì quay đầu: "Hả?"

Nghiêm Ngộ Sâm không quá muốn đối diện trực tiếp với Đường Trì, ánh mắt nhìn sang hướng khác: "Cái kia... chuyện tôi phát bệnh, cảm ơn cậu đã giúp tôi bảo mật."

Sau khi rời khỏi khu thành cổ, Nghiêm Ngộ Sâm liền gọi điện cho vị bác sĩ điều trị tại bệnh viện ngày hôm qua, nguyên bản sợ ông đem bệnh trạng khác thường của mình truyền ra ngoài, muốn cấm khẩu ông, nhưng thời điểm anh nhắc đến chuyện kia với bác sĩ, mới biết được ngày hôm qua Đường Trì đã dặn qua rồi.

Đường Trì hơi sửng sốt, qua một lúc mới hiểu được Nghiêm Ngộ Sâm đang nói tới chuyện gì, khẽ cười: "Không nghĩ tới chuyện nhỏ nhặt như vậy dĩ nhiên có thể khiến Nghiêm tổng của chúng ta tự mình nói lời cảm ơn."

Nghiêm Ngộ Sâm rũ mắt nhìn xuống, lông mi tựa như lông vũ hơi rung động, âm thanh thanh lãnh có chút run rẩy: "Đây không phải chuyện nhỏ nhặt."

Không biết tại sao, rõ ràng chỉ là một vài từ đơn giản không thể đơn giản hơn, nhưng lại khiến trái tim Đường co quắp một chút: "Đừng nói chuyện với tôi bằng giọng điệu này được không, biết rõ, tôi chỉ giúp anh giữ bí mật, không biết rõ, còn tưởng rằng anh đang giao phó cả đời cho tôi đấy."

Nghiêm Ngộ Sâm hít sâu một hơi, nâng mí mắt lên: "Bỏ đi, không nói lại cậu. Nói hung, lần này tôi nợ cậu một ân tình, để báo đáp tôi sẽ đáp ứng em một điều kiện, chỉ cần không vi phạm đạo đức, điều kiện gì đều được, cho dù là..." Anh dừng lại một chút, trong giọng hơi miễn cưỡng nói: "Kêu tôi giúp em theo đuổi Cố Chiêu Lương cũng được."

Đường Trì sau một hồi sửng sốt, đột nhiên phì —— bật cười thành tiếng.

Nghiêm Ngộ Sâm nhìn cậu đầy khó hiểu: "Cậu cười cái gì?"

"Cười anh đấy." Đường Trì khoanh tay trước ngực, kề sát mặt Nghiêm Ngộ Sâm, nheo mắt, ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm vào Nghiêm Ngộ Sâm: "Tôi thật sự rất hiếu kỳ, rốt cuộc anh có giới hạn của mình không vậy?"

Nghiêm Ngộ Sâm không hiểu: "Có ý gì?"

"Tôi là vợ anh, hiện tại anh lại vì ân tình đáp ứng giúp tôi theo đuổi cháu ngoại mình." Đường Trì nói: "Coi như anh không thích tôi, cũng nên quan tâm danh tiếng của bản thân một chút đi chứ. Đường đường là tổng tài của tập đoàn Nghiêm thị, phu nhân trong nhà muốn hồng hạnh vượt tường, anh không sợ đối thủ cười nhạo anh sao."

Nghiêm Ngộ Sâm quay mặt đi: "Chuyện này không cần cậu quan tâm."

"Anh là chồng tôi, tôi không quản thì ai quản?" Đường Trì không dùng đến não, nghĩ sao liền trực tiếp nói ra, nói xong mới phát giác chính mình nói câu này có chút không thích hợp.

Cậu vừa tính mở miệng, liền bị Nghiêm Ngộ Sâm ngắt lời: "Coi như tôi là chồng em thì sao, cậu lại không thích tôi, căn bản không cần thiết phải như vậy."

Đường Trì cười nhạo: "Anh nói giống như anh đang thích tôi vậy."

"Làm sao cậu biết tôi thích..." Nghiêm Ngộ Sâm nói được một nửa, đưa mắt nhìn Đường Trì, có chút tức giận nói: "Xem như tôi thích, cần thiết sao? Trong lòng cậu còn không phải chỉ có Cố Chiêu Lương sao."

Đường Trì cau mày: "Lúc trước không phải tôi đã nói qua với anh rồi sao, tôi không có ý gì với Cố Chiêu Lương?"

Trong mắt Nghiêm Ngộ Sâm hiếm có lộ ra tia cố chấp: "Nhưng cậu từng vì muốn có được Cố Chiêu Lương, không ngần ngại bỏ thuốc nó, nếu như không phải người đại diện của Cố Chiêu Lương phát hiện ra sớm, cậu đã sớm lên giường với nó. Sau này thậm chí vì Cố Chiêu Lương, làm bằng mọi giá để tiến vào giới giải trí, còn giao dịch kết hôn với tôi. Nếu như cậu thật sự không có loại ý tứ kia với nó, cậu tại sao phải làm những chuyện này?"

"Tôi..." Đường Trì muốn giải thích, nhưng không thể tìm được bất kỳ lý do thích hợp nào cả, ngậm miệng nửa ngày, cuối cùng cam chịu từ bỏ: "Tôi không có lời nào để nói."

"Tôi biết, em không thích tôi, người em thích là nó." Nói mãi, tư duy của Nghiêm Ngộ Sâm phảng phất rơi vào một cái vòng kỳ lạ, vẫn luôn lẩm bẩm lặp lại mấy câu nói này: "Em không thích tôi."

"Em không yêu tôi."

"Đúng, em không yêu tôi, cũng không có người nào yêu tôi, không có người nào quan tâm tôi, không có ai..."

Nguyên bản Đường Trì còn đang tức giận, nhưng nhìn anh như vậy, cũng không nỡ nặng lời được: "Nghiêm Ngộ Sâm? Nghiêm Ngộ Sâm? Nghiêm Ngộ Sâm?"

Cậu nắm lấy vái Nghiêm Ngộ Sâm kêu vài tiếng, nhưng Nghiêm Ngộ Sâm vẫn không có phản ứng, vẫn đứng tại chỗ lẩm bẩm lặp đi lặp lại những lời vừa rồi, ánh mắt càng ngày càng kỳ quái.

Sẽ không phải tái phát bệnh đấy chứ? Đường Trì vỗ vỗ mặt Nghiêm Ngộ Sâm, khẩn trương: "Nghiêm Ngộ Sâm, anh bình tĩnh lại đi! Anh nhìn xem tôi là ai?"

Nhưng, mặc kệ cậu có gọi thế nào đều không có tác dụng, Nghiêm Ngộ Sâm vẫn như trước lặp đi lặp lại mấy câu kia ——— Em không thích tôi, em không yêu tôi, không có người nào yêu tôi, không có ai quan tâm tôi.

"Tôi quan tâm anh không phải được rồi sao? Anh tỉnh lại đi!" Đường Trì không có biện pháp: "Con mẹ nó, anh lại tái phát bệnh thần kinh gì a, tôi không thèm quản anh nữa!"

Bị Đường Trì rống một trận, Nghiêm Ngộ Sâm rốt cuộc cũng lấy lại bình tĩnh, ánh mặt từ từ khôi phục lại bình thường.

Một lúc sau, Nghiêm Ngộ Sâm mới hơi di chuyển tầm mắt nhìn về phía Đường Trì.

"Nghiêm Ngộ Sâm?" Đường Trì thăm dò gọi một tiếng.

Nghe thấy tiếng đáp lại của Nghiêm Ngộ Sâm, bấy giờ Đường Trì mới thờ phào nhẹ nhõm: "Con mẹ nó, vừa nãy thiếu chút nữa anh hù chết tôi rồi, có biết hay không? Tôi còn tưởng rằng anh biến thành Nghiêm Đồng."

"Xin lỗi." Nghiêm Ngộ Sâm ngồi xuống ghế sô pha, uể oải cúi thấp đầu.

Đường Trì cẩn thận từng chút nói: "Rốt cuộc vừa này anh xảy ra chuyện gì?"

Nghiêm Ngộ Sâm không lên tiếng.

Đường Trì cho rằng anh đang lo lắng, trước tiên nói: "Anh yên tâm, tôi sẽ không nói cho người khác."

Nghiêm Ngộ Sâm ngẩng đầu lên, trầm giọng: "Vậy em có nói cho Cố Chiêu Lương không?"

Vừa rồi Nghiêm Ngộ Sâm vì vấn đề của Cố Chiêu Lương mà không thể xoay chuyển cho nên mới xuất hiện dị thường kia, Đường Trì thật sự sợ mình lại nhắc đến cái tên này, vội vàng đảm bảo: "Sẽ không! Nếu như tôi nói cho anh ta biết, tôi lập tức biến thành chó con."

Nghiêm Ngộ Sâm lạnh lùng nói: "Coi như em nói cho nó biết, em cũng không thể thật sự biến thành chó con."

Đường Trì có chút tuyệt vọng: "Vậy anh nói xem phải làm sao bây giờ?"

Nghiêm Ngộ Sâm nghĩ nghĩ, một lúc sau thập phần nghiêm túc nói: "Nếu như em không giữ lời hứa, về sau phải vĩnh viễn ở bên cạnh tôi."

"...." Đường Trì không hiểu lắm: "Tôi ở lại bên cạnh anh, hình như đối với anh không có lợi ích gì đi."

Nghiêm Ngộ Sâm lạnh nhạt: "Đây là chuyện của tôi, em không cần quản, em chỉ cần trả lời tôi, có đồng ý hay không?"

Đường Trì giơ ba ngón tay lên trời, thở dài nói: "Được, nếu như tôi nói cho Cố Chiêu Lương, vĩnh viễn cả đời sau này sẽ ở lại bên cạnh anh."

Nghiêm Ngộ Sâm giơ ngón út tay phải ra, Đường Trì mộng bức.jpg: "Làm gì?"

Nghiêm Ngộ Sâm lạnh lùng nói: "Ngoéo tay."

Nói xong, dùng ngón út ngoéo tay với Đường Trì, sau đó thập phần nghiêm túc nhắc nhở: "Ngoéo tay, treo lên, một trăm năm, không được thất hứa, ấn dấu."

( Phàn Phàn: ... Không, Phàn không hiểu, thật sự không hiểu. )

Đầu ngón tay cái của hai người chạm vào nhau.

Sau khi nhìn một loạt hành động của Nghiêm Ngộ Sâm, Đường Trì không nhịn cười: "Nghiêm tổng, xin hỏi năm nay anh bao nhiêu tuổi rồi?"

Nghiêm Ngộ Sâm ánh mắt lạnh nhạt liếc nhìn Đường Trì: "Tôi biết em đang muốn nói tôi ấu trĩ, nhưng chỉ bằng cách này tôi mới an tâm được."

"Tùy anh." Đường Trì ngồi xuống bên cạnh Nghiêm Ngộ Sâm, quay sang hỏi: "Hiện tại có thể nói cho tôi biết vừa rồi có chuyện gì xảy ra với anh chưa?"

Nghiêm Ngộ Sâm trầm mặc một lúc lâu, trầm giọng nói: "Tôi có chướng ngại trong việc nhận dạng phân ly."

Đường Trì nghe không rõ: "Cái gì?"

Nghiêm Ngộ Sâm nhìn cậu: "Có nghĩa là nhân cách phân liệt."

Đường Trì: "...."

Nghiêm Ngộ Sâm: "Tôi biết sẽ rất khó để em tiếp thu, nhưng đây là sự thật. Cũng bởi vì lúc trước tôi bị người khác tiết lộ bệnh tình, khiến cổ phiếu của tập đoàn sụt giá, cho nên mới đồng ý giao dịch kết hôn với em."

Đường Trì bừng tỉnh, cho nên mục đích thật sự của Nghiêm Ngộ Sâm khi giao dịch kết hôn với nguyên chủ, trên danh nghĩa không phải bởi vì lo lắng tài sản cũng như các mối quan hệ khác, mà là vì muốn che giấu chuyện anh bị nhân cách phân liệt.

"Chuyện bệnh tình của anh, có ai biết không?" Đường Trì hỏi.

"Bác sĩ tư nhân của tôi." Nghiêm Ngộ Sâm liếc mắt nhìn cậu: "Với em nữa."

Đường Trì sửng sốt: "Cố Chiêu Lương và chị gái anh không biết sao?"

"Không biết." Nghiêm Ngộ Sâm rũ mắt xuống: "Tôi không muốn để bọn họ biết chuyện."

Đường Trì nhướng mày: "Tại sao?"

"Bởi vì biết cũng không có tác dụng, bọn họ chỉ thông cảm với tôi thôi." Ánh mắt Nghiêm Ngộ Sâm lạnh như băng: "Nhưng tôi không cần bọn họ phải thông cảm."

Mặc dù không biết cả nhà bọn họ giữa Nghiêm Ngộ Sâm cùng Cố Chiêu Lương có ân oán gì, nhưng Đường Trì cũng mơ hồ cảm nhận được, cậu không nên hỏi nhiều thì hơn.

Cậu giơ ngón tay đâm đâm lên mặt Nghiêm Ngộ Sâm, khẽ cười chuyển đề tài: "Anh không biết đâu, lúc tôi nghe anh nói bản thân anh tên Nghiêm Đồng, còn thần thần bí bí nói với tôi anh là sát thủ bỏ học từ sớm, tôi còn cho rằng có phải đầu anh bị úng nước rồi không, hóa ra là do tinh phân a."

Nghiêm Ngộ Sâm sờ vào nơi ngón tay Đường Trì đâm, đồng tử rung động nói: "Em không sợ tôi sao."

Đường Trì không rõ: "Tại sao tôi phải sợ?"

Nghiêm Ngộ Sâm nghiêm túc nói: "Bởi vì không biết tại thời điểm nào, tôi không phải là tôi, sẽ biến thành một người hoàn toàn xa lạ."

"Tuy rằng vừa bắt đầu tình trạng này không có ai có thể thích ứng ngay, nhưng từ từ rồi sẽ thành thói quen, cũng không có gì đáng sợ." Đường Trì nhíu mày: "So với chuyện này, thứ mà tôi để ý nhất chính là, anh có tổng cộng bao nhiêu nhân cách?"

Nghiêm Ngộ Sâm giơ ba ngón tay: "Ba nhân cách."

"Anh một, Nghiêm Đồng là hai." Đường Trì hiếu kỳ: "Vậy nhân cách thứ ba là ai?"

Nghiêm Ngộ Sâm: "Nhân cách thứ ba là ông chủ của quán bar L."

Đường Trì ngạc nhiên: "Chẳng trách thời điểm lúc đó nhân viên ở quan gọi anh là ông chủ, anh một mặt biểu tình đều không nhận ra ai."

"Nói chung, tôi đã đem hết thảy mọi chuyện nói cho em, em nhất định nhất định nhất định không được kể với người khác, đặc biệt là Cố Chiêu Lương." Nghiêm Ngộ Sâm nghiêm túc nói: "Nếu không tôi sẽ giữ em lại bên cạnh vĩnh viễn."

"Biết rồi." Nói đến đây, đột nhiên Đường Trì nhớ ra một việc: "Đúng rồi, tôi muốn hỏi anh một câu, lúc anh ngất xỉu ở phòng luyện tập, có tính là tai nạn lao động không?"

Nghiêm Ngộ Sâm mờ mịt: "Hỏi cái này để làm gì?"

Đường Trì: "Không có gì, sau khi anh bị ngất xỉu được đưa đến bệnh viện, tiền viện phí kiểm tra là tôi trả, muốn hỏi một chút có thể nói tổ chương trình trả lại tôi không?"

"..." Khóe miệng Nghiêm Ngộ Sâm giật một cái: "Trước kia em vì muốn theo đuổi Cố Chiêu Lương, trước sau không tiếc bỏ hai mươi mấy vạn tệ cũng không thấy nói gì, bây giờ bất quá chỉ tốn vài ngàn tệ trả tiền viện phí kiểm tra cho tôi, liền nghĩ đến việc đòi lại tiền, tại sao em lại hà tiện như vậy?"

Đường Trì: "????"

What? Tại sao mọi chuyện đều kéo Cố Chiêu Lương vào theo?

Nghiêm Ngộ Sâm khó chịu nói: "Lại nói, Nghiêm Đồng mới là người tiêu tiền của em, lại không phải tôi, muốn đòi tiền thì đi tìm cậu ta mà đòi, tôi không có tiền."

Đường Trì: "..."

( Phàn Phàn: Vị tổng tài keo kiệt nhất từ trước đến nay mình gặp. :) )









=> Chương kế tiếp - Chương 15: Một vò dấm chua.

Bình luận

Truyện đang đọc