SAU KHI CÙNG TINH PHÂN BÁ TỔNG LY HÔN

Anh đây là đang làm cái gì!

Hai tay Nghiêm Ngộ Sâm run run, xấu hổ tắt video, thuận tiện xóa video quay trộm kia đi.

Bất quá, mặc dù đã xóa video, nhưng những hình ảnh trong video hồi này vẫn còn đọng lại trong tâm trí Nghiêm Ngộ Sâm thật lâu, đuổi đi cũng không được.

Chỉ cần anh bình tĩnh một chút, hình ảnh Đường Trì nằm trên giường tự động hiện ra, sau đó lặp lại video ban nãy, còn tự động khuếch trương nội dung, não bổ ra không ít những hình ảnh linh tinh.

Nghiêm Ngộ Sâm cảm giác mình sắp điên rồi.

Anh lấy điện thoại ra, lập tức gọi điện cho bác sĩ tư nhân.

Điện thoại vừa kết nối, liền truyền tới giọng nói mừng rỡ của bác sĩ.

"Ngày chủ nhật còn có thể nhận được điện thoại từ Nghiêm tổng, xem ra lần trước bị đánh một gậy, cũng không phải chuyện xấu."

Loại bệnh nhân cách phân liệt này, nhân cách chủ cùng nhân cách phụ chuyển đổi tùy theo cơ địa từng người.

Điều kiện chuyển đổi của Nghiêm Ngộ Sâm chính là thời gian.

Mỗi tuần vào 5 giờ chiều ngày thứ sáu, anh sẽ biến thành Nghiêm Nhất Tự, 5 giờ chiều ngày chủ nhật hàng tuần, mới biến về Nghiêm Ngộ Sâm.

Nhưng...

"Cái gì không phải chuyện xấu, quả thực phải là cực xấu." Nghiêm Ngộ Sâm muốn tức giận, nhưng vẫn nỗ lực áp chế nói: "Sau khi tôi bị đánh một gậy, Nghiêm Nhất Tự không xuất hiện, nhưng lại khiến Nghiêm Đồng đi ra vào tối qua."

"Cái gì?" Bác sĩ quá mức kinh ngạc, cất cao giọng muốn phá vỡ âm thanh.

Màng nhĩ Nghiêm Ngộ Sâm hơi đau, trong nháy mắt đưa điện thoại cách xa tai một chút.

Bác sĩ bình ổn tâm tình: "Cậu xác định là cậu ta?"

Nghiêm Ngộ Sâm cắn răng nói: "Tôi xác định."

Mặc dù Nghiêm Ngộ Sâm bị bệnh mười lăm năm, nhưng từ những lần quan sát những năm này, nhân cách Nghiêm Đồng chỉ xuất hiện qua một lần vào mười hai năm trước, cũng chính là thời điểm anh mười bảy tuổi, hơn nữa tổng thời gian cậu ta xuất hiện chưa đầy 5 tiếng đồng hồ.

Dựa theo tiêu chuẩn y học chẩn đoán, Nghiêm Đồng cũng không tính là một nhân cách phụ hoàn chỉnh, bác sĩ thậm chí hoài nghi, vào thời điểm đó Nghiêm Ngộ Sâm chỉ đang ở trong trạng thái sắp phân liệt, nhưng trên thực tế cũng không có phát sinh chuyển đổi nhân cách, do vậy nhân cách gọi là Nghiêm Đồng bất quá chỉ là ảo giác của Nghiêm Ngộ Sâm.

Bác sĩ do dự nói: "Có bằng chứng rõ ràng nào cậu ta tồn tại không?"

Nghe vậy, Nghiêm Ngộ Sâm liền không kìm lòng được nhớ lại những hình ảnh trong video, mặt bỗng dưng nóng lên: "Không có."

Có cũng không thể nói ra.

Bác sĩ khổ sở nói: "Không có bằng chứng, chuyện này... không nói rõ được a."

Nghiêm Ngộ Sâm nghẹn một cục tức, cắn răng cường điệu nói: "Cậu ta thật sự xuất hiện."

Bác sĩ an ủi: "Được được được, Nghiêm tổng cậu trước tiên bớt giận, thay đổi tâm trạng quá nhiều đối với bệnh tình của cậu không tốt." Bác sĩ dừng một chút, hỏi: "Vậy trước khi chuyển đổi, có dấu hiệu gì không?"

Nghiêm Ngộ Sâm: "Chính là đột nhiên chóng mặt, sau đó trong đầu có một giọng nói khác, liên tục nói."

Bác sĩ: "Nói cái gì?"

Nghiêm Ngộ Sâm: "Không nhớ rõ."

Bác sĩ: "Trước khi chuyển đổi đã xảy ra chuyện gì?"

Trong những trường hợp bình thường, chuyển đổi nhân cách đều phải có điều kiện đi kèm, nhất định phải phát động một loại cơ chế nào đó, một nhân cách khác mới phải xuất hiện.

Nghiêm Ngộ Sâm nghĩ ngợi, có chút không vui nói: "Cùng cháu ngoại tôi trò chuyện mấy câu."

Bác sĩ: "Nói cái gì còn nhớ không?"

Nếu như không xem đoạn video kia, Nghiêm Ngộ Sâm khẳng định vẫn như thường ngày trả lới với bộ dạng lạnh lùng, nhưng hiện tại...

Anh nắm vành tai, ngữ khí rõ ràng có chút chật vật: "Tôi nói nó đừng động vào Đường Trì.... Nói nếu như sau này nó lại đến tìm Đường Trì gây sự, tôi sẽ ra tay với bạn trai nhỏ của nó."

Bác sĩ sững sờ: "Đường Trì... Chính là cái người hai năm trước, Nghiêm tổng ngài vì ổn định cổ phiếu công ty, đối tượng kết hôn tạm thời?"

Nghiêm Ngộ Sâm ừm một tiếng.

"Nhưng nếu giống như ngài miêu tả, cũng không đến mức khiến nhân cách chuyển đổi." Bác sĩ nói: "Có phải lúc đó cậu ấy đã nói những lời kíƈɦ ŧɦíƈɦ đến ngài không?"

Nghiêm Ngộ Sâm hồi tưởng lại tình huống lúc đó, cau mày nói: "Ông sẽ không định nói, vì vợ tôi thích cháu ngoại mình dẫn đến tôi chịu đả kích lớn, cho nên Nghiêm Đồng mới ra ngoài đấy chứ? Chuyện này không có khả năng! Tuyệt đối không có khả năng! Đường Trì không thích tôi, mà tôi cũng không thích cậu ấy, mặc dù cậu ấy cho tôi đội nón xanh khiến tâm tình tôi không tốt, nhưng không hoàn toàn đến nỗi như vậy!"

"Thôi, nói trong điện thoại không rõ ràng, buổi tối đến biệt thự đường Lâm Nguyên gặp mặt nói chuyện." Nói xong, Nghiêm Ngộ Sâm trực tiếp cúp điện thoại.

Đồng thời lúc đó, trong bệnh viện tư nhân ngoại thành, bác sĩ nhìn điện thoại bị treo, một mặt ngây ngốc, vì sao không thể nói rõ ràng a? Ông còn một câu chưa kịp nói mà!

Treo điện thoại xong, Nghiêm Ngộ Sâm tức giận đùng đùng đi trại huấn luyện.

Trước khi đi, không quên thay bộ đồ in hình thỏ con gặm cà rốt trên người, đồng thời ném hết đống búp bê thỏ hồng vào thùng, bán cho người thu gom phế phẩm...

10 giờ sáng, sân bóng rổ của trại huấn luyện.

"Tiêu Hàn, cho tôi!" Đường Trì mặc áo cầu thủ số 13, giơ tay tiếp được bóng Tiêu Hàn truyền tới, nhảy lên một cái ném thẳng vào trong rổ, lại nhận được một điểm nữa.

Trọng tài thổi còi: "Dừng! Nghỉ ngơi một lát."

Đường Trì đụng khuỷu tay với Tiêu Hàn, nhướng mày: "Chơi bóng không tồi nha."

"Nhưng mà không có khoác với cậu, nếu không phải chiều cao không đủ tiêu chuẩn, năm đó tôi đã tiến vào đội tuyển quốc gia rồi." Tiêu Hàn ném cho Đường Trì một chai nước khoáng: "Bất quá tôi vẫn không hiểu lắm, chúng ta tham gia chương trì tuyển chọn, tại sao Nghiêm tổng lại bắt chúng ta tập luyện bóng rổ?"

"Tôi cũng không rõ, bất quá Bành ca có nói, tập luyện cái này có thể giúp một vài người nhảy kém trong lớp bọn mình nhanh chóng làm quen, nhân tiện bồi dưỡng một chút sự ngầm hiểu trong nhóm." Đường Trì mỉm cười lau mồ hôi, vặn mở nắp chai nước, ngửa cổ uống hai ngụm, mồ hôi hột nương theo độ cong của hầu kết chảy xuống, piu—— trực tiếp rơi vào trong áo bóng rổ rộng rãi.

Cách đó không xa, VJ lão sư lén lén lút lút thay đổi hướng ống kính, thu vào bộ dáng uống nước của Đường Trì.

"Dáng dấp kia, thật sự quá tuyệt, hơn nữa động tác ném bóng vào rớt vừa nãy, tuyệt đối có thể hút được đại song fan." VJ lão sư xem lại đoạn ghi hình, nhỏ giọng nói với tiểu thư ký mập mạp.

Tiểu thư ký mập mạp đắc ý nói: "Đương nhiên rồi, đây chính là tuyển thủ lớp B Nghiêm tổng tự mình định ra C vị nha, có khả năng không hút fan sao."

VJ cả kinh: "Nghiêm tổng để cậu ấy làm Center?"

"Còn chưa công bố đâu." Tiểu thư ký mập mạp ra hiệu hắn nói nhỏ giọng: "Nghiêm tổng nhà chúng tôi nói rồi, người có thể đứng ở C vị, không phải hiện tại ưu tú nhất, mà là tương lai phát triển tiềm lực to lớn nhất. Đường Trì lớn lên dễ nhìn, giọng hát dễ nghe, vũ đạo cũng tốt, nếu như được bồi dưỡng cẩn thận, chắc chắn sẽ thành người nổi tiếng nhất trong nhóm những người này."

"Xác thực như vậy." VJ nói xong, đột nhiên rầu rĩ nói: "Bất quá, bên phía Cố ảnh đế, dường như rất coi trọng Giang Miên ở lớp A, nhưng C vị chính chỉ có một, nếu muốn tranh đấu, chỉ sợ sẽ ảnh hường quan hệ giữa hai người bọn họ."

"Cố ảnh đế là một tay tổng tài nhà chúng tôi nâng đỡ, thực lực của hai người bọn họ căn bản không cùng một loại trình độ cấp bậc, càng không có khả năng dẫn đến tranh đấu đôi bên. Coi như muốn tranh, kết quả cuối cùng khẳng định là tổng tài nhà chúng tôi thắng." Tiểu thư ký mập mạp đối với tổng tài nhà mình có sự tự tin tuyệt đối.

Mặc dù thời gian Nghiêm Ngộ Sâm ở trong vòng giải tri không lâu, nhưng năng lực làm việc trong ngành của anh xác thực rõ như ban ngày.

Những năm này, các nghệ sĩ xuất thân từ CJ Entertainment cơ hồ chiếm một nửa vòng giải trí trong nước, thậm chí có một ít nghệ sĩ tiến ra nước ngoài, giành được những thành tựu nổi bật toàn cầu.

Lại nói, dưới sự điều hành của tập đoàn CJ, các kênh hoạt động IP khác nhau như công ty giải trí, nền tảng phát sóng trực tiếp, truyện tranh, tiểu thuyết và video cũng đã hình thành nên một chuỗi hoàn chỉnh, muốn nâng đỡ một nghệ sĩ bạo hồng, cũng không phải chuyện gì nhỏ.

*IP là viết tắt tiếng Anh của Internet Protocol - giao thức Internet. Những thiết bị điện tử hiện nay nhận diện và liên lạc với nhau trên mạng máy tính bằng cách sử dụng giao thức Internet. Chính vì vậy, mỗi thiết bị đều có IP riêng để tiện liên lạc, kết nối tương tự như địa chỉ nhà hay địa chỉ doanh nghiệp vậy.

( Phàn Phàn: Đoạn này mình không hiểu lắm vì không phải chuyên ngành, mọi người thông cảm nghen )

Về phía Cố Chiêu Lương, tuy rằng thân là ảnh đế, trong tay có không ít tài nguyên, giao thiệp cũng rộng, nhưng vẫn không thể sánh bằng Nghiêm Ngộ Sâm.

Ngay tại thời điểm VJ đang cùng tiểu thư ký Bành tán gẫu, Cố Chiêu Lương đột nhiên xuất hiện.

Tiểu thư ký mập mạp định tiến lên chào hỏi, Cố Chiêu Lương không nhìn anh ta trực tiếp bỏ qua đến trước mặt Đường Trì.

"Cậu đi cùng tôi một lát, tối có chuyện tìm cậu." Cố Chiêu Lương lạnh lùng nói.

Đường Trì nhìn hắn một cái, mờ mịt: "Có chuyện gì không thể ở đây nói sao?"

Đường Trì còn chưa kịp phản ứng lại, Cố Chiêu Lương liền túm lấy cậu kéo đi.

Tiểu thư ký thấy chuyện không ổn, nhanh chân chạy theo sát, nhưng bị vài học viên ngáng chân chặn lại, đợi anh ta thoát khỏi sân bóng, không biết Đường Trì bị Cố Chiêu Lương kéo đi nơi nào rồi.

Cùng lúc đó, bên trong phòng thiết bị đối diện sân bóng rổ.

Đường Trì nhìn cổ tay mình bị nắm chặt đến mức xuất hiện dấu vết đỏ ửng, khó chịu nói: "Lôi kéo người ta không nói, còn hạ thủ nặng như vậy, Cố đại ảnh đế anh thật bất lịch sự."

Cố Chiêu Lương khinh thường nói: "Đối với cậu, căn bản không cần thiết phải lịch sự."

Đường Trì lườm hắn: "Cho nên anh kéo tôi tới đây, rốt cuộc muốn nói chuyện gì?"

Cố Chiêu Lương trầm giọng: "Tôi cũng không muốn tiếp xúc với cậu lâu, nói, cậu giấu chú tôi ở nơi nào?"

Đường Trì bật cười: "Anh ta là người lớn đang sống sờ sờ, tôi có thể giấu anh ta ở đâu? Sợ rằng anh vẫn chưa tỉnh ngủ đi?"

Cố Chiêu Lương lạnh giọng nói: "Ngày hôm qua cậu nói chú ấy xuất viện, nhưng tôi tìm hết thảy một lượt những căn biệt thự của chú ấy, căn bản không thấy người, không phải cậu giấu chú ấy đi, chẳng lẽ chú ấy có thể tự nhiên biến mất không thấy tăm hơi?"

Đường Trì nheo mắt, nghi hoặc nhìn Cố Chiêu Lương: "Tôi nhớ không nhầm quan hệ của anh cùng Nghiêm Ngộ Sâm không tốt đến mức anh phải quan tâm anh ta đến mức này đi? Tại sao anh lại để bụng anh ta đi đâu như vậy?"

Vấn đề này, trên thực tế tại thời điểm Đường Trì đọc nguyên văn liền cảm thấy không đúng.

Nghiêm Ngộ Sâm cực kỳ lạnh nhạt với Cố Chiêu Lương, thậm chí có chút không có tình người, mà Cố Chiêu Lương xưa nay tính khí kiêu ngạo lại kém cỏi không quản Nghiêm Ngộ Sâm nói cái gì, lần sau gặp mặt vẫn giữ vẻ ôn tồn, hơn nữa đối với yêu cầu của Nghiêm Ngộ Sâm, cơ hồ vô tận đáp ứng.

Điều này căn bản không hợp logic.

Đường Trì nhìn Cố Chiêu Lương với ánh mắt ngờ vực: "Vào cuối tuần Nghiêm Ngộ Sâm thường mất liên lạc, cũng không phải ngày một ngày hai, trước kia cũng không thấy anh sốt sắng như vậy, làm sao lần này lại kích động như vậy?"

"Câm miệng!" Đường Trì vừa nói câu kia, cũng không biết tại sao kíƈɦ ŧɦíƈɦ Cố Chiêu Lương, Cố Chiêu Lương rõ ràng có chút mất khống chế, trực tiếp áp cậu lên tường.

Đường Trì đau đớn kêu lên một tiếng: "Anh không tìm được Nghiêm Ngộ Sâm, đầu tiên không phải nên nghĩ anh ta bận công việc, hoặc có việc cá nhân nào đó không thể về nhà, phản ứng đầu tiên lại cho rằng anh ta bị người khác bắt đi, rốt cuộc lời nói của anh có chỗ nào logic không?"

"Tôi nói cậu câm miệng!" Cố Chiêu Lương đỏ mắt, vung quyền muốn đánh lên mặt Đường Trì.

Không đợi Đường Trì trốn, cánh tay vừa nâng lên của Cố Chiêu Lương bị người khác giữ lấy.

"Nghiêm, Nghiêm Ngộ Sâm?" Đường Trì ngạc nhiên nhìn người đứng bên cạnh Cố Chiêu Lương.

Nghiêm Ngộ Sâm ừm một tiếng, trực tiếp siết tay Cố Chiêu Lương kéo hắn ra: "Tôi đã nói đừng tìm cậu ấy gây sự, cậu để lời tôi nói như gió thổi ngoài tai?"

"Chú, tôi..." Cố Chiêu Lương muốn giải thích, Nghiêm Ngộ Sâm trực tiếp ngắt lời: "Nếu có lần sau, tôi sẽ không bỏ qua cho cậu."

Nói xong, Nghiêm Ngộ Sâm kéo Đường Trì rời đi.

Vừa bước ra khỏi phòng thiết bị, Đường Trì rút tay ra khỏi cái nắm tay của Nghiêm Ngộ Sâm: "Đừng nắm tay tôi, đau."

Nghiêm Ngộ Sâm lúc này mới để ý đến vết ấn đỏ trên cổ tay Đường Trì, ban đầu thần sắc lạnh lùng nghiêm nghị đột nhiên ngẩn ra.

Đường Trì không biết có phải chính mình bị ảo giác không, cậu dường như đọc được ý trong mắt Nghiêm Ngộ Sâm có tia... áy náy, ngược lại khiến Đường Trì ngượng ngùng: "Anh đừng đưa ra bộ mặt này, do Cố Chiêu Lương siết chặt mới thành ra như vậy, không phải lỗi của anh."

Nghiêm Ngộ Sâm cầm tay Đường Trì, cau mày nói: "Để tôi bôi thuốc cho cậu."

"Chỉ là bị sưng nhẹ mà thôi, không cần bôi thuốc đâu." Mặc dù Cố Chiêu Lương siết rất tàn nhẫn, nhưng cậu là một người đàn ông, không đến mức yếu ớt như vậy.

"Huấn luyện buổi chiều có cường độ cao, không nhanh chóng giảm sưng, mồ hôi tiết ra sẽ rất đau." Nghiêm Ngộ Sâm đàng hoàng trịnh trọng nhìn Đường Trì, sau đó dẫn người đến căn phòng đạo sư của anh.

Nghiêm Ngộ Sâm tìm thuốc và bông tai, tỉ mỉ giúp Đường Trì bôi thuốc.

Thời điểm thuốc đụng vào mảnh da có chút đau, Nghiêm Ngộ Sam một bên bôi, một bên thổi.

Anh tỉ mỉ cẩn thận như thế, khiến Đường Trì có chút không thích ứng kịp: "Anh.... Anh không cần thiếp phải như vậy, tùy tiện cọ cọ là được rồi."

Nghiêm Ngộ Sâm căn bản không thèm để ý tới cậu, như cũng nên làm thế nào liền làm thế đó.

Đường Trì không tiếp tục khuyên nữa, bất quá nhìn bộ dáng bình thường của Nghiêm Ngộ Sâm, cậu hiếu kỳ hỏi: "Anh... nhớ được mình là ai rồi?"

"Hả?" Nghiêm Ngộ Sâm nghe thấy tiếng thì ngẩng đầu, thời điểm đối diện với ánh mắt của Đường Trì, hình ảnh trong video chết tiệt kia lập tức xông lên đại não, khuôn mặt xưa nay thanh lãnh không thể lý giải được xuất hiện một chút phi sắc.

Đường Trì mờ mịt: "Mặt anh tại sao lại đỏ vậy?"

Nghiêm Ngộ Sâm lập tức cúi đầu: "Có, có chút nóng."

=> Chương tiếp - Chương 14: Dấm vương thượng tuyến.

Bình luận

Truyện đang đọc