SAU KHI CÙNG TINH PHÂN BÁ TỔNG LY HÔN

Cố Chiêu Lương ngạc nhiên: "Tuy rằng chiếc xe kia không đẹp bằng xe của chú, nhưng ít nhiều gì cũng đáng giá năm triệu, làm vậy không hay lắm."

"Tôi mua thì chính là xe của tôi, tôi muốn làm gì cậu quản được sao." Nghiêm Ngộ Sâm bước tới trước mặt Cố Chiêu Lương, rũ mắt nói: "Bất quá, nói đến chiếc xe này, ngược lại tôi rất muốn hỏi cậu. Đây là quà sinh nhật Đường Trì tặng cậu, qua tay cậu lại đưa cho người khác là ý gì?"

Cố Chiêu Lương bật cười: "Có phải Đường Trì cáo trạng với chú không? Tôi cũng đã nói, cậu ta không phải loại người tốt lành gì."

"Cậu câm miệng!" Nghiêm Ngộ Sâm không vui nói.

Đây là lần thứ hai Nghiêm Ngộ Sâm vì Đường Trì mà nổi giận với Cố Chiêu Lương, Cố Chiêu Lương cau mày: "Chú, chẳng lẽ chú thích cậu ta rồi?"

Nghiêm Ngộ Sâm không tính che giấu: "Cậu giờ mới nhận ra sao?"

Cố Chiêu Lương nhất thời ngậm miệng.

Nghiêm Ngộ Sâm lạnh lùng nói: "Đường Trì ở trong lòng cậu là hình tượng gì, tôi không để tâm, nhưng nếu như cậu chửi bới em ấy ở trước mặt tôi thêm lần nữa, tôi sẽ biến tất cả sản nghiệp dưới danh nghĩa sở hữu nhà họ Cố các cậu thành bọt biển."

Cố Chiêu Lương vội la lên: "Chú chỉ vì một người ngoài, chẳng lẽ chú muốn cùng chúng ta đối nghịch sao?"

"Người ngoài?" Nghiêm Ngộ Sâm cười lạnh: "Cậu nói xem, cái gì gọi là người ngoài?"

Cố Chiêu Lương muốn nói gì đó, nhưng khi đối diện với ánh mắt của Nghiêm Ngộ Sâm, liền ngậm miệng.

Trong mắt Nghiêm Ngộ Sâm lóe lên tia oán hận: "Cậu cùng mẹ cậu, còn có cha cậu, trên danh nghĩa các người là người thân của tôi, nhưng nếu không có sự kiện năm đó, các người nơi nào quan tâm đến tôi? Những năm này, các người đối tốt với tôi, đều là các người nợ tôi, đương nhiên các người đều phải trả, nhưng chuyện này không đại biểu tôi xem các người là người thân."

"Cố Chiêu Lương, điểm này cậu nên học từ mẹ của cậu, chị ta khôn ngoan hơn cậu nhiều, chị ta hiểu tôi là hạng người gì, cho nên chỉ coi cậu là đao súng mà sai bảo, mượn cậu bày tỏ sự quan tâm cùng ý tốt, vậy tại sao chị ta không tự mình?" Ánh mắt Nghiêm Ngộ Sâm tối sầm lại: "Bởi vì chị ta biết, chị ta chỉ đang tự rước lấy nhục về mình mà thôi."

Cố Chiêu Lương nhỏ nhen nói: "Chú, rốt cuộc chú đang nói linh tinh gì vậy? Mẹ tôi là chị gái của chú, tại sao chú lại nói như thế?"

Nghiêm Ngộ Sâm liếc nhìn hắn, không nói tiếp, chỉ lấy ra một tấm thẻ đưa cho Giang Miện: "Trong thẻ có mười triệu tệ, ngày mai tôi sẽ cho người đến tìm cậu nói chuyện, đương nhiên, nếu như cậu không đồng ý, vậy thôi sẽ có cách khác khiến cậu bán cho tôi, nhưng nếu cậu muốn đợi tôi sử dụng đến bước kia, cậu cùng Cố Chiêu Lương chỉ có thể phải mất thể diện."

Nói xong, Nghiêm Ngộ Sâm xoay người rời đi.

Cố Chiêu Lương đi theo: "Chú, rốt cuộc chú sao vậy?"

Nghiêm Ngộ Sâm lạnh lùng nói: "Tôi không nói chuyện với người không coi trọng quà sinh nhật người khác tặng."

Những thứ qua món quà đều là tâm ý từ người tặng, nếu qua tay đưa cho người khác, không cần quan tâm quyên nhân gì trong đó, vẫn khiến người ta phải khinh thường,

Cố Chiêu Lương giải thích: "Tôi không có, chú nghe tôi giải thích, chiếc xe kia là Đường Trì tặng tôi không sai, nhưng sau đó tôi liền đưa năm triệu trả lại cậu ta, một đồng cũng không thiếu."

Nghiêm Ngộ Sâm dừng bước: "Cậu trả tiền lại cho em ấy?"

Cố Chiêu Lương: "Cũng không phải, khi đó tôi không muốn tiếp xúc qua lại nhiều với cậu ta, hơn nữa, tôi cảm thấy nếu như trực tiếp đưa tiền cho cậu ta thì cậu ta cũng sẽ không lấy, cho nên đã gọi điện cho em trai cậu ta."

"Em trai?" Sắc mặt Nghiêm Ngộ Sâm thâm trầm nói: "Là cái người ham mê đánh bạc, em trai cùng mẹ khác cha của em ấy?"

"Đúng, tôi nói số tiền đó nhờ hắn đưa cho Đường Trì." Cố Chiêu Lương nhìn thần sắc Nghiêm Ngộ Sâm càng ngày càng lạnh, không khỏi nghi hoặc: "Có gì không ổn sao?"

Nghiêm Ngộ Sâm nắm lấy cổ áo Cố Chiêu Lương, trong mắt tràn ra lệ khí sắc lạnh dọa cho Cố Chiêu Lương phát sợ: "Cố Chiêu Lương, tôi hoài nghi đầu óc cậu có phải bị cửa kẹp đến ngủ rồi không?"

Cố Chiêu Lương mờ mịt: "Tôi làm sao?"

Nghiêm Ngộ Sâm cắn răng nói: "Người em trai kia của em ấy là loại người gì, cậu không biết sao? Cậu đưa tiền cho hắn, hắn căn bản không đưa tiền cho Đường Trì! Hơn nữa, hắn đánh bạc! Là đánh bạc đấy!"

Cố Chiêu Lương hình như phát hiện chỗ nào không đúng.

"Từ khi Đường Trì được đưa về Đường gia, mỗi tháng hắn đều sẽ tìm em ấy đòi tiền, ban đầu, Đường Trì đều mượn cớ bản thân em ấy không có tiền, mỗi tháng chỉ đưa cho hắn 10.000 tệ, mục đích chính là sợ món nợ sau lưng sẽ như quả cầu tuyết càng lúc càng lớn thêm. Dù sao ai cũng biết, một khi hắn không thể trả nổi tiền, những kẻ cho vay nặng lãi kia nhất định sẽ chuyển mục tiêu sang Đường Trì!" Nghiêm Ngộ Sâm tức giận nói: "Bây giờ thì hay rồi, cậu đưa hắn năm triệu, tôi dám cam đoan, không quá một tuần, tên kia nhất định sẽ đêm toàn bộ số tiền đổ vào sòng bạc! Hắn không trả được tiền, sẽ lại đi tìm Đường Trì, đánh cược càng nhiều, nợ cũng càng nhiều, bởi vì năm triệu kia của cậu, tôi thậm chí không dám tưởng tượng số nợ sau mông hắn tổng cộng bao nhiều tiền!"

Cố Chiêu Lương: "Tôi không nghĩ nhiều như vậy."

"Cậu đương nhiên không nghĩ được nhiều như vậy, bởi vì trong mặt cậu chỉ có bản thân." Nghiêm Ngộ Sâm buông hắn ra, miễn cưỡng đè xuống cơn giận: "Nói chung, nếu như Đường Trì gặp phải chuyện gì bất chắc chỉ vì năm triệu kia của cậu, tôi sẽ không để yên cho cậu."

"Còn nữa, nói bạn thân Vu Kiều kia của Giang Miện, nói cậu ta mở miệng ra nói chuyện sạch sẽ chút, tôi không quan tâm cậu ta từ đâu biết được chuyện tháng sau ly hôn của tôi và Đường Trì, nếu để tôi nghe được những lợi tương tự như ngày hôm nay, tôi sẽ đem tất cả những chuyện này đổ lên đầu Giang Miện." Nghiêm Ngộ Sâm gằn giọng nói: "Không phải cậu rất thích Giang Miện sao? Tôi xem cậu chấm dứt thế nào."

Nói xong, Nghiêm Ngộ Sâm trở về ký túc xá huấn luyện viên.

Cố Chiêu Lương trố mắt đứng tại chỗ, lúc lâu sau mới lấy lại tinh thần.

Bên này, trong kí túc xá học viên, Đường Trì vừa về liền bị ba người vây.

"Hôm nay rốt cuộc cậu đã đi đâu vậy?" Tiêu Hàn nói.

"Đúng vậy, phát sóng trực tiếp tối nay không đi, đây chính là cơ hội tốt để kiếm ánh sáng, thế mà lại để cái tên Vu Kiều khôn khiếp kia chiếm mất, thiệt thòi lớn cho cậu." Giản Hàng khó chịu nói.

Dư Văn Nhạc lấy điện thoại ra, tìm trang Weibo cá nhân của Đường Trì: "A, fan cậu như ong vỡ tổ, hung hăng nói tư bản làm loạn, phát sóng trực tiếp tối nay vốn nên có cậu, bọn họ ngồi xổm đợi nửa ngày, kết quả chờ đến lại là Vu Kiều."

Hỏi liên hoàn mệnh, Đường Trì nhất thời đau đầu: "Các cậu từng người một hỏi được không?"

Tiêu Hàn giành nói: "Trước tiên trả lời tôi, hôm nay cậu đi gấp như vậy, có phải Nghiêm tổng xảy ra chuyện gì không?"

Tiêu Hàn biết chuyện video của Nghiêm Ngộ Sâm, Đường Trì do dự một chút, nói: "Không có việc gì, buổi tra chúng ta nói chuyện điện thoại cãi nhau ầm ĩ một trận, anh ấy muốn dỗ tôi vui vẻ nên đi dạo phố mua đồ."

Tiêu Hàn không rõ: "Nhưng vì sao lúc đó bạn tôi hỏi Nghiêm tổng, hắn nối không phải? Nói thật, Nghiêm tổng trong video cho người cảm giác thật xa lạ."

Đường Trì cười nói: "Cậu nghĩ nhiều rồi, fan cp của hai chúng tôi gần đây tương đối nhiều, anh ấy sợ người khác nhận ra, cho nên mới không thừa nhận."

Tiêu Hàn nửa tin nửa ngờ nhìn Đường Trì, còn muốn hỏi gì đó, Đường Trì đã nhanh chóng nói sang chuyện khác: "Bất quá, các cậu nói Vu Kiều thay vào vị trí của tôi?"

Giản Hàng gật gật đầu.

Đường Trì cau mày: "Nhưng tối nhớ không sai, nhân khí của Vu Kiều thấp hơn so với ba người con lại mà."

*Nhân khí — 人气: Tính đại chúng, tính phổ biến, sự nổi tiếng, sự yêu mến của nhân dân; sự ưa thích của quần chúng.

Dư Văn Nhạc vỗ tay một cái: "Đây chính là điểm khả nghi lớn nhất, một người nhân khí trung bình, vậy mà trực tiếp vượt qua mấy người chúng ta, hành động chen lên tiêu chuẩn phát sóng trực tiếp, gian trá, có tấm màn đen."

Tiêu Hàn: "Đúng vậy đúng vậy, cậu đi hỏi Nghiêm tổng nhà cậu xem, rốt cuộc vì sao Vu Kiều lại được đi, nếu không chúng ta đều cảm thấy bất công."

Nhân khí thua Đường Trì, chuyện này rất bình thường, dù sao ba người bọn họ trong lòng đều rõ ràng, bất luận nhan sắc hay tài nghệ, hiện tại Đường Trì đều ưu tú hơn bọn họ, nhưng Vu Kiều, một người lớp C, nhan sắc không thể tính quá đẹp, Vu Kiều dựa vào đâu leo lên đầu bọn họ?

Đường Trì ừm một tiếng: "Okay, lát tranh thủ tôi sẽ thử hỏi anh ấy, tôi nói ba vị đại ca này, các cậu có thể thả tôi đi tắm trước không, cả người tôi đều ám mùi thịt nướng rồi, tôi sắp chịu không được nữa."

Tiêu Hàn vẻ mặt hâm mộ nói: "Cậu được nha, bỏ phát sóng trực tiếp không quan tâm, đi ăn thịt nướng với Nghiêm tổng, quả nhiên, nam nhân kết hôn không giống cẩu độc thân chúng ta."

Giản Hàng tán thành gật đầu, sau đó kêu ra câu đặc biệt buồn nôn: "Bảo bối, chúng ta đi ăn thịt nướng đi."

Dư Văn Nhạc phụ họa nói: "Được, chồng à, anh muốn ăn nướng gì nha?"

Giản Hàng: "Đi ăn mười xiên thận nướng."

"Cút cút cút!" Đường Trì cầm gối ôm lên, trực tiệp đạp ba cái lên người bọn họ.

Tiêu Hàn đi đầu phá lên cười ha ha ha ha, nhưng cười được vài tiếng, ngoài cửa bị người gõ.

"402, hơn nửa đêm không chuẩn bị ngủ cười cái gì! Điên rồi sao? Còn cười nữa thì cút ra ngoài cho lão nương!"

Giọng nói của dì bảo vệ hùng dũng oai vệ khí phách hiên ngang phá xuyên cánh cửa, mạnh như vũ bão...

Cùng lúc đó, Nghiêm Ngộ Sâm rót một cốc cà phê, ngồi trên sofa, gọi điện cho Bành Nghiêu: "Tôi nghe nói bạn gái của cậu kinh doanh một cửa hàng đồ cũ trực tuyến?"

Bành Nghiêu mờ mịt: "Đúng vậy, có chuyện gì sao?"

Nghiêm Ngộ Sâm: "Chỗ bảo vệ tôi để lại ít đồ, còn nhãn hiệu kèm theo, cậu đi tìm chủ quán trả lại, còn lại một số đồ lưu niệm không thể trả, có thể phiền bạn cậu bán đi không? Bán được, chúng ta 50 - 50."

Bành Nghiêu hiếu kỳ: "Đồ lưu niệm gì vậy?"

Nghiêm Ngộ Sâm nói: "Cậu yên tâm, đều là đồ phiên bản giới hạn có giá trị, bán đi có thể kiếm được không ít lời."

"Không thành vấn đề." Bành Nghiêu sảng khoái nói.

Nghiêm Ngộ Sâm: "Còn một chuyện, cậu đi mua một cái máy gắp thú, ngày mai chuyển tới dưới lầu ký túc xá học viên."

Bành Nghiêu ngơ ngác: "Mua nó đề làm gì? Cung cấp giải trí miễn phía cho các học viên sao?"

"Miễn phí?" Nghiêm Ngộ Sâm lập tức phản bác: "Đương nhiên không miễn phí! Dưa theo giá cả thị trường, một tệ là một tệ, ba tệ một lần gắp, tiêu 50 tệ có thể chiết khấu vài phần trăm. Đúng rồi, thuận tiện bán sỉ máy gắp thú, trước khi trại huấn luyện kết thúc, máy gắp thú không thể trống không."

Anh phải kiếm lại số tiền Nghiêm Đồng đã tiêu, đó là tiền của anh, dựa vào đâu để Nghiêm Đồng tiêu nó?

————————

=> Chương 48: Cậu lương cố. [3]

Bình luận

Truyện đang đọc