SAU KHI LY HÔN, CHỒNG CŨ NGÀY NÀO CŨNG GHEN


"Cậu đừng ích kỷ như vậy."
Trương Thế Bảo bày ra bộ mặt bị ức hiếp, oan ức với Phó Thần khi người này đang nhìn hắn bằng ánh mắt chết chóc, trong một phút, Trương Thế Bảo có cảm tưởng như Phó Thần sắp giết mình đến nơi chỉ vì hắn bắt tay với cô gái tên Lâm Ngọc Yên kia.
Từ bao giờ Phó Thần lại có tính chiếm hữu cao như vậy nhỉ? Là bạn thân đã lâu, hắn thực sự tò mò muốn biết lắm.
"Anh Trương nói gì vậy?"
Lâm Ngọc Yên khó hiểu hỏi.
"Nấu ăn nhiều quá nên não bị ngập dầu thôi, em không cần bận tâm." Phó Thần để mấy con tôm hắn đã bóc vỏ vào chén của Lâm Ngọc Yên hỏi: "Bữa ăn hôm nay có ngon không?"
"Cảm ơn, món ăn ở đây dĩ nhiên là ngon rồi, tôi rất muốn theo anh Trương học hỏi nấu nướng đó!"
Lâm Ngọc Yên cảm ơn theo phép tắc khi có người lịch sự bóc tôm cho mình đồng thời cũng khéo léo khen cả đầu bếp, nhưng quả thật món ăn tối nay đặc biệt ngon hơn hẳn, những lúc bình thường cô ghé ăn không được đặc sắc như vậy đâu.
"Được quý cô khen ngợi tôi rất vinh dự." Trương Thế Bảo cười: "Món ăn hôm nay của quý cô và các bạn là tôi đích thân xuống bếp."
"Anh Trương đích thân xuống bếp chẳng trách lại đậm đà hương vị như vậy."
"Nếu cô Lâm có thời gian có thể đến tìm tôi để học hỏi.


Tôi luôn hoan nghênh những người có hứng thú với nấu ăn."
Trương Thế Bảo cười nói đưa cho Lâm Ngọc Yên danh thiếp và một thẻ vip, thẻ vip này dùng để đặc phòng V.I.P không cần chờ lấy số, Phó Thần cũng có một cái.
"Rảnh rỗi tôi sẽ đến tìm anh Trương!" Lâm Ngọc Yên nhận danh thiếp và thẻ vip, lật đi lật lại xem kỹ rồi mới bỏ vào túi xách: "Cảm ơn anh Trương không giấu nghề với tôi."
"Người khác chưa hẳn đã được ưu ái như cô Lâm đâu."
Trương Thế Bảo cười ẩn ý.
Phó Thần ngồi bên cạnh lại trừng mắt với Trương Thế Bảo một cái.
"Anh mới mổ xong, đừng ăn mấy món làm độc."
Lâm Ngọc Yên lên tiếng ngăn cản khi thấy Phó Thần có ý định ăn món cua hấp.

Hắn vừa xuất viện chưa bao lâu, vết thương chắc chắn là chưa lành hẳn.
"Lúc nãy gặp đối tác hắn ăn không ít rồi, ăn thêm nữa cũng không làm hắn chết ngay đâu."
Trương Thế Bảo thừa cơ châm chọc.
Đúng là lúc nãy gặp đối tác Phó Thần có gọi hải sản nhưng kèm theo là mấy món vô cùng thanh đạm, nhìn thấy nét mặt thõa mãn của tên ấy khi được người ta lo lắng đột nhiên hắn nảy ra ý định châm dầu vào lửa.
"Đừng nghe hắn nói linh tinh, tôi không tùy tiện làm hại sức khỏe của mình khi có người lo lắng cho tôi đâu." Phó Thần đính chính: "Không phải em thích ăn hải sản, đồ ăn là dành cho em."
Phó Thần đem món cua hấp cẩn thận lấy thịt ra rồi bỏ vào chén của Lâm Ngọc Yên.

Lúc ở bệnh viện và cả lúc xuất viện, không có giây phút nào là cô không dặn dò hắn không được ăn đồ làm độc vết thương, vì không muốn làm cô không vui nên hắn rất ngoan ngoãn nghe theo.
"Vậy anh có uống rượu không?"
Lâm Ngọc Yên bất chợt hỏi.
Lần này, Phó Thần thật sự im lặng, mỗi lần gặp đối tác, làm sao hắn không uống rượu được, nhưng mà rượu cũng là thứ phải hạn chế.

"Tôi cũng là bất đắc dĩ..." Nhìn thấy Lâm Ngọc Yên nhíu mày, Phó Thần vội dỗ: "Tôi chỉ uống hai ly, dù sao cũng phải xả giao với đối tác mà.

Đúng rồi, tôi có nói Lương Tuấn mua cho em bánh ngọt, chắc cũng sắp mang đến rồi đó."
Phó Thần cố gắng chuyển chủ đề, mặc dù cách xưng hô của hai người rất bình thường nhưng kiểu nói chuyện lại làm người xung quanh liên tưởng đến vợ chồng trẻ đang giận lẫy nhau, đồng thời cũng khiến họ ăn nhiều cơm chó.
"Nếu trước kia anh cũng tốt với chị ấy như vậy thì đã không..."
Thẩm Thanh Đào nhịn không được lên tiếng, nhưng sao đó cô ý thức được mình không nên nói chuyện này nên im lặng.
"Đã không gì vậy?" Hồ Mi Nhi tò mò.
"Ăn đi!"
Tiêu Quân gắp một miếng thịt lớn bỏ vào miệng của Hồ My Nhi ngắn không cho cô ấy nói nữa.
Hồ Mi Nhi muốn phản kháng nhưng lần này đến lượt Thẩm Thanh Đào nhét thịt vào miệng cô.
"Trước kia đúng là lỗi của tôi.

Bây giờ tôi đang cố gắng sửa đổi."
Phó Thần không đầu không đuôi nói nhưng người trong cuộc như Lâm Ngọc Yên hiểu rõ hắn nói vậy là có ý gì.
"Tôi không tính toán chuyện cũ với anh nữa!"

Lâm Ngọc Yên cúi đầu ăn đồ ăn Phó Thần đã gắp cho mình, cô muốn che giấu cảm xúc hỗn độn đang hiện rõ rệt trên mặt.
"Tôi biết em rất rộng lượng."
Phó Thần ôm nhẹ bả vai của Lâm Ngọc Yên ý muốn trấn an cô.

Không khí trong phòng chùn xuống rõ rệt, ngoại trừ Hồ Mi Nhi, ai cũng thấy Lâm Ngọc Yên và Phó Thần có gì đó khó nói với nhau.

Trương Thế Bảo xoa xoa cằm suy nghĩ, trước giờ bên cạnh Phó Thần có không ít mỹ nữ, nhưng hắn không hề để mắt đến ai, cả lúc đi học cũng vậy, bất kể là ai lượn lờ trước mặt cũng đều bị hắn đuổi đi không thương tiêc, ngay cả cô vợ mới cưới cũng không ngoại lệ.
Như nhớ ra gì đó, Trương Thế Bảo nhìn Lâm Ngọc Yên rồi lại nhìn Phó Thần mấy lần, hắn nhớ cô vợ kia của Phó Thần cũng họ Lâm, lẽ nào là Lâm Ngọc Yên trước mặt hắn sao? Nếu đúng thì chuyện này rất thú vị nha.
Trương Thế Bảo không mù cũng không ngốc, hắn nhìn rõ Phó Thần rất có ý tứ với Lâm Ngọc Yên.
Theo đuổi vợ cũ, gương vỡ lại lành à? Cái này có thể viết thành tiểu thuyết đấy.
"Đúng rồi Thần, cậu có biết em gái tôi đã về nước không?".


Bình luận

Truyện đang đọc