"Không cần cãi nhau nữa, cứ gọi người xét túi cầm tay của tôi là được.
Nếu có nhẫn tôi sẽ xin lỗi, nếu không có nhẫn, cô phải nói ra ai là người xúi giục cô hãm hại, làm tổn hại danh tiếng của tôi."
Cuối cùng Lâm Ngọc Yên cũng lên tiếng, thái độ bình tĩnh của cô làm cho Thái Mộc Nhi hơi chột dạ, nhất là khi bị ánh mắt sắc bén của cô nhìn chằm chằm, Thái Mộc Nhi vội vã quay đầu sang chỗ khác.
Phó Thần quan sát thái độ của Lâm Ngọc Yên biết chắc là cô đã biết trước chuyênh này, hắn không chần chừ liền gọi người đến xét túi.
Một đoàn cảnh vệ theo lệnh Phó Thần đi đến, cung kính cầm lấy túi của Lâm Ngọc Yên mang đi, rất nhiều người tụ tập quanh nơi xét túi.
Thái Mộc Nhi thấp thỏm lén lút nhìn xem những món đồ được lấy ra trong đó.
Trong lúc chờ đợi, Lâm Ngọc Yên vẫn bình chân như vại uống trà, ăn bánh, sự tĩnh lặng trong sảnh tiệc khiến người ta cảm thấy bức bối, lúc này toàn bộ sự tự tin của Thái Mộc Nhi không còn nữa, không hiểu sao cô ta lại có linh cảm chẳng lành về chuyện sắp xảy ra.
Lâm Đình Vũ và Lâm Khánh Xuyên cũng bình tĩnh đợi kết quả, chỉ có Lôi Kiêu là lo lắng nhìn về phía Lôi Vân mấy lần.
Chị gái hắn là loại người gì hắn còn không rõ hay sao, từ lúc Lôi Vân nằng nặc đòi đi theo hắn đã biết buổi tiệc này không thể nào suông sẻ diễn ra.
Lôi Kiêu nhân lúc không có ai chú ý liền rời khỏi sảnh tiệc, đến phòng quan sát camera của nhà hàng.
"Ở đây có chuyện gì vậy?"
Trương Thể Loan vô tội đi ra cùng Trương Giác nhìn sảnh tiệc ai nấy đều im lặng thì cảm thấy vô cùng đắc ý.
"Chị Thể Loan, cô ta ăn cắp nhẫn của em!"
Thái Mộc Nhi như tìm được phao cứu sinh vội vã chạy đến chỗ Trương Thể Loan tố cáo.
Vốn dĩ mọi người chỉ nghi ngờ nhưng hiện tại đã xác định chính xác kẻ chủ mưu của chuyện này là ai.
Họ không khỏi cười thầm trong bụng, lần nào Trương Thể Loan cũng chọn mấy người ngu như heo làm đồng bọn.
"Cô Lâm trộm nhẫn của em sao?"
Trương Thể Loan bày ra bộ dạng bất ngờ hỏi ngược lại, nhưng trong lòng đang vui mừng nhảy múa vì kế hoạch thành công.
Nghe câu hỏi của Trương Thể Loan, Trương Giác không khỏi nhíu mày nhìn con gái.
Đang yên đang lành lại xảy ra chuyện trộm cắp, chắc không phải lại là tác phẩm của con gái ông đó chứ?
"Đúng vậy chị Thể Loan, cô ta trộm nhẫn của em đó!"
Thái Mộc Nhi lại một lần nữa khẳng đinh.
"Cô diễn viên này, mong cô cẩn thận lời nói, chưa có chứng cứ xác thực, đừng nói em gái tôi trộm nhẫn của cô."
Lâm Đình Vũ khó chịu nói.
"Trước sau gì cũng có bằng chứng thôi!"
Thái Mộc Nhi khẳng định chắc nịch.
"Nói như thể cô chắc chắn em gái tôi là kẻ trộm vậy!" Lâm Khánh Xuyên mỉa mai: "Không lẽ cô có mắt thần nhìn thấy được tương lai sao?"
"Không cần có mắt thần tôi cũng biết!"
"Vậy thì mắt thần đó của cô chắc là đồ dởm nhỉ? Nếu là đồ thật sao có thể nhìn sai về người khác?"
Lâm Đình Vũ cười hỏi.
"Tôi không nhìn sai!"
Thái Mộc Nhi quát lớn.
Sảnh tiệc bắt đầu ồn ào tiếng cãi vã giữa Thái Mộc Nhi và anh em Lâm Đình Vũ, Trương Thể Loan đảo mắt qua Lâm Ngọc Yên, thấy cô ấy không hề tỏ ra lo lắng, trong lòng Trương Thể Loan cảm thấy vô cùng kì quái.
Lâm Ngọc Yên uống hết hai tách trà, Phó Thần ở bên cạnh lúc này mới chậm rãi mở miệng: "Em không sợ sao?"
"Có gì phải sợ chứ? Tôi không có làm thì không có gì phải sợ!"
Lâm Ngọc Yên cầm lấy đĩa bánh ngọt vừa ăn vừa nói.
Không ngờ trong bữa tiệc này còn có món bánh trái cây yêu thích của cô.
Không biết là Phó Thần hay Lâm Đình Vũ đã chuẩn bị nữa.
"Tự tin như vậy là em biết trước rồi sao?"
"Anh đoán thử xem!" Lâm Ngọc Yên cười ẩn ý, sau đó cô nói: "Lúc va phải cô ta ở nhà vệ sinh tôi đã cảm thấy kỳ quái, rõ ràng trước khi tôi vào nhà vệ sinh không có động tĩnh gì, nhưng khi tôi sắp ra ngoài thì cô ta lại đột ngột xông ra, cố ý va vào tôi khiến túi của tôi bị mở, cô ta nhặc giúp tôi sau đó chạy nhanh ra ngoài, tôi kiểm tra túi phát hiện đúng là có một chiếc nhẫn trong đó, loại nhẫn đó không quý giá, tôi để lại nó trong nhà vệ sinh.
Trong túi của tôi làm sao có được nữa!"
"Thông minh như vậy có biết là ai đứng phía sau chỉ đạo không?"
Phó Thần nhéo mũi Lâm Ngọc Yên cười hỏi.
"Cái này không cần nghĩ cũng biết là Trương Thể Loan giở trò rồi.
Xem ra cô ta ghen tức với tôi lắm.
Phó Thần, anh đúng là họa thủy."
Lâm Ngọc Yên trêu đùa lại.
"Người ảo tưởng tôi rất nhiều, không thể trách tôi được."
"Nếu anh xấu một chút thì an toàn cho tôi rồi!"
"Nếu tôi xấu một chút thì không xứng với em đâu!"
Phó Thần cố ý kề sát tai Lâm Ngọc Yên nói nhỏ khi hắn chú ý thấy Lâm Đình Vũ đang nhìn hai người, biểu hiện thân mật mờ ám làm cho Lâm Đình Vũ muốn bốc hỏa.
"Tại sao lại như vậy?".