SAU KHI LY HÔN, CHỒNG CŨ NGÀY NÀO CŨNG GHEN


Quán cà phê vẫn như mọi ngày đón tiếp rất nhiều khách vào quán, hôm nay Lâm Ngọc Yên đặc biệt cho người mang một cây piano đến và đích thân chơi đàn để phục vụ khách.

Cô chơi piano rất tốt, những bản nhạc cô đàn đều có hồn, âm điệu trầm bổng nhẹ nhàng thoải mái, vì thế mà khách trong quán ngồi nán lại lâu hơn để thưởng thức.
Thực ra mỗi khi tâm trạng của Lâm Ngọc Yên không tốt cô sẽ dùng âm nhạc để giải tỏa, mấy hôm nay vì chuyện Phó Thần có thích cô hay không làm cô rất đau đầu, tinh thần mỗi ngày đều bị nhiễu loạn, cô muốn tìm việc gì để đó tĩnh tâm lại.
Chơi piano chính là giải pháp của cô.
Lâm Ngọc Yên chơi bản nhạc cuối cùng trong ngày, đó là bản sonate nổi tiếng của Beethoven, bản nhạc vừa kết thúc, tiếng vỗ tay vang lên không ngớt, khách trong quán bây giờ mới lần lượt rời đi.
"Chị Ngọc Yên, hôm nay nhờ chị chơi đàn nên chúng ta thu nhập tăng vọt đó!"
Thẩm Thanh Đào vừa dọn dẹp vừa phấn khích nói.
"Vậy sao, xem ra sau này chị nên chơi đàn thường xuyên nhỉ?"
Lâm Ngọc Yên mỉm cười, cô xem lại sổ sách của hôm nay, lúc này chỉ mới xế chiều một chút nhưng lợi nhuận kiến được đúng là tăng nhiều hơn thường ngày, tâm trạng ủ rũ mấy ngày nay cũng vì chuyện này bay đến bãi biển để nghỉ mát.
"Chị Ngọc Yên giỏi quá, chuyện gì chị cũng biết, còn làm rất giỏi nữa!"
Hồ Mi Nhi khen ngợi không ngớt, trong mắt cô, Lâm Ngọc Yên chính là hình tượng nữ chính hoàn hảo trong mấy quyển tiểu thuyết tình cảm cô hay xem.

"Chịu khó học hỏi sẽ biết thôi." Lâm Ngọc Yên cười: "Em có muốn học đàn piano không? Chị dạy em."
"Thật sao? Muốn chứ, em muốn học."
Hồ Mi Nhi mừng rỡ reo lên.
"Cả em nữa, chị không được thiên vị dạy một mình cậu ta đâu đó!"
Thẩm Thanh Đào nói, bộ dạng bây giờ của cô bé giống như đang tranh sủng với Hồ Mi Nhi.
"Chị sẽ dạy cả hai là được.

Tiêu Quân, em có muốn học không?"
"Em không có hứng thú với âm nhạc, nhưng nếu chị dạy em làm kinh doanh thì em sẽ chú tâm để học đó."
Tiêu Quân vừa dọn bàn vừa đáp.
Mục tiêu của Tiêu Quân từ lâu là trở thành một doanh nhân thành đạt, vì gia cảnh không tốt nên hắn luôn phấn đấu làm giàu để mẹ hắn có cuộc sống tốt hơn.

Bắt đầu từ năm cấp ba, hắn đã làm thêm công việc bán thời gian để trang trãi học phí, san sẻ gánh nặng với mẹ.

Mấy năm học đại học cũng là tiền hắn đi làm thêm để dành đóng tiền học.

Ba của Tiêu Quâm là một tên cặn bã mê cờ bạc, rượu chè, gái gú, lúc ông ta còn sống cùng hai mẹ con thường đánh đập họ tàn nhẫn, sau này mẹ của Tiêu Quân không chịu nổi nữa nên ly hôn rồi mang hắn đến thành phố Hoa sinh sống.

Mặc dù hai mẹ con sống rất cực khổ nhưng vui vẻ.
"Về vấn đề này thì chị không thể dạy em nhưng khi nào em thực tập, chị có thể giới thiệu em đến Lâm Thị."
"Chị sẽ giới thiệu em đến Lâm Thị thật sao?"
Tiêu Quân hai mắt sáng rỡ khi nghe sẽ được giới thiệu đến Lâm Thị.


Lâm Thị là một trong bốn công ty lớn ở thành phố Hoa và có vị trí nhất định trên thương trường quốc tế, chỉ cần có thể làm việc ở đó thì cuộc sống sau này của mẹ con hắn sẽ không cần phải lo nữa.
"Đúng vậy.

Khi nào em thực tập thì nói với chị nhé." Lâm Ngọc Yên nói: "Cả hai em nữa, nếu muốn đến Lâm Thị thực tập chị cũng có thể giới thiệu cho hai đứa."
"Chị Ngọc Yên, chị đúng là tốt nhất."
Thẩm Thanh Đào và Hồ Mi Nhi đồng thanh mừng rỡ.
"Được rồi, có khách vào kìa, đừng chơi nữa."
Lâm Ngọc Yên cười nói với hai cô bé, mắt thấy bóng dáng của một cô gái đang đi vào quán, Lâm Ngọc Yên vội nhắc nhở, ngay sau đó ai về vị trí ấy.

Tiêu Quân mang thực đơn trong quán đưa cho cô gái kia chọn thức uống.
Trương Thể Loan tháo kinh râm để dễ dàng quan sát quán cà phê Lôi Vân đề cập.

Không gian quán không quá lớn nhưng cách tận dụng mọi ngóc ngách đã khiến quán trong rộng rãi và thoáng đãng, hoa tươi có mặt khắp nơi, điều hòa mát mẻ và bản nhạc nhẹ phát qua loa khiến người ta có cảm giác thư thái khi ở trong quán, chẳng trách Lôi Vân lại nói quán này rất được ưa chuộng
Ngoài ra, Lôi Vân còn nói với cô ta, chủ quán chính là Lâm Ngọc Yên, lần trước không thể nhìn rõ mặt mũi, lần này cô ta phải nhìn xem là tiên nữ nơi nào có thể khiến Phó Thần chú ý và Lôi Kiêu hết lòng bênh vực.
Trong lần gặp trước, Lôi Kiêu thỉnh thoảng lại nhắc đến Lâm Ngọc Yên.
"Cho tôi một ly matcha đá xay và một phần bánh kem trà xanh."

Trương Thể Loan nhìn qua thực đơn một lượt rồi gọi món.
"Sẽ có ngay!"
Tiêu Quân cẩn thận ghi chú lại sau đó đi đến quầy pha chế đưa tờ giấy ghi món khách gọi cho Lâm Ngọc Yên.
Lâm Ngọc Yên và Thẩm Thanh Đào chia nhau thực hiện.
Trương Thể Loan ngồi ở góc khuất, cô ta quan sát kỹ ba cô gái của quán, theo cách nhìn người của mình bao năm nay trong ngành giải trí, cô ta đoán Lâm Ngọc Yên là người đang làm món matcha đá xay.

Từ động tác, cô ta hoàn toàn nhìn ra đó là tiểu thư đài các.
Trương Thể Loan âm thầm đánh giá Lâm Ngọc Yên, đó là một cô gái có nét đẹp dịu dàng, trong sáng, phong cách hoàn toàn trái ngược cô hay là Lôi Vân, với vẻ ngoài mềm yếu như cánh hoa trước gió thì làm sao không khiến đàn ông có cảm giác muốn che chở cho được, những cô gái như vậy luôn tạo cho phái mạnh niềm kiêu hãnh có thể bảo vệ họ với sức mạnh của mình
Trương Thể Loan không thể không thừa nhận, về điểm này, cô thua Lâm Ngọc Yên rồi.
"Xin lỗi đã để cô phải chờ, bánh kem và nước của cô đây."
Lâm Ngọc Yên đặt ly nước và đĩa bánh xuống cười nói.
"Trà xanh quả nhiên có tiếng có miếng, thật sự rất hấp dẫn người khác!".


Bình luận

Truyện đang đọc