SAU KHI LY HÔN, CHỒNG CŨ NGÀY NÀO CŨNG GHEN


"Cô Lâm, chúng ta lại gặp nhau rồi!"
Lôi Kiêu mặc một bộ âu phục màu xám nhạt vui vẻ tiến đến.

Hắn vừa mới tiễn Lôi lão gia tử lên máy bay về nước B lại tình cờ trông thấy Lâm Ngọc Yên đứng chờ ở lối ra dành cho thân nhân.

Không bỏ qua bất kỳ cơ hội nào, hắn liền đi tới chào hỏi.
"Anh Lôi, trùng hợp vậy, anh cũng đến đón người sao?"
Lâm Ngọc Yên mỉm cười nói chuyện với Lôi Kiêu, hôm nay Lạc Lạc kết thúc công tác về nước, đã lâu rồi hai người không gặp nhau nên cô đã nói với Lạc Lạc là sẽ đến sân bay để đón, chuyến bay sẽ hạ cánh lúc mười một giờ trưa, vừa khéo để cả hai cùng ăn trưa và trò chuyện.
Ngày hôm nay Lâm Ngọc Yên mặc một bộ váy hồng nhạt, mái tóc được tết để một bên, trông cô lúc nào cũng dịu dàng và mỏng manh như cánh hoa mẫu đơn cần che chở.
"Tôi đưa ông nội về nước, còn cô?"
"Tôi đón bạn của tôi." Lâm Ngọc Yên nói thêm: "Cô ấy vừa kết thúc chuyến công tác dài, lâu rồi chúng tôi không gặp nhau."

"Vậy sao? Đợi một mình sẽ buồn chán lắm, tôi đợi cùng cô.

Cô có muốn uống cà phê không? Tôi mua cho cô."
"Không cần đâu, chuyến bay sắp đến rồi.

Anh Lôi làm việc ở tòa thị chính chắc sẽ bận rộn lắm, tôi không dám cản trở thời gian của anh."
Lâm Ngọc Yên khéo léo từ chối, một phần vì Lôi Kiêu là em trai của Lôi Vân, cô không muốn dính líu quá sâu với Lôi gia, có thể đây là nhìn nhận phiến diện nhưng phòng bệnh hơn chữa bệnh, cách xa Lôi Kiêu một chút đỡ rắc rối hơn.
"Thời gian của tôi không bận rộn như cô nghĩ đâu.

Tôi cũng không có ý đồ với cô hết, không cần đề phòng tôi như vậy đâu."
Lôi Kiêu nhìn ra được Lâm Ngọc Yên giữ khoảng cách rất xa với hắn, tuy rằng cô vẫn thân thiện nhưng rõ ràng thái độ hoàn toàn khác trước, có lẽ vì cô biết hắn là em trai của Lôi Vân chăng?
"Tôi...!không có đề phòng anh..."
Bị Lôi Kiêu vạch trần, Lâm Ngọc Yên có hơi xấu hổ.
"Chị tôi là chị tôi, tôi là tôi, hành vi của chị tôi không phản ánh toàn bộ Lôi gia hoặc là tôi đâu."
Lôi Kiêu cười nhạt, hắn cũng không muốn xé rách tâm tư của Lâm Ngọc Yên nhưng nếu không làm vậy sẽ khiến cô hiểu lầm hắn sâu sắc.
"Tôi..."
Lâm Ngọc Yên ngập ngừng, Lôi Kiêu nói không sai, hành vi của Lôi Vân không đại diện cho Lôi gia hoặc là hắn, chỉ là cô có chút...
Lâm Ngọc Yên cúi đầu im lặng.
"Bỏ đi, tôi cũng không muốn ép buộc người khác, tôi không làm phiền thời gian của cô nữa, tôi xin phép đi trước."

Lôi Kiêu thay đổi thái độ, hắn nói chuyện một cách lạnh lùng khiến Lâm Ngọc Yên càng cảm thấy có lỗi khi đánh giá hắn và Lôi Vân giống nhau.
Nghĩ lại, cô và hắn gặp nhau có mấy lần nhưng lần nào hắn cũng đối xử với cô hết mực tử tế.
Lôi Kiêu thật sự không vui khi bị đánh đồng với chị gái, từ nhỏ đến lớn, mỗi khi chị hắn gây ra chuyện gì, hắn cũng đều hứng chịu, bất kể hắn có nguyện ý hay không, người xung quanh đều đem hắn và Lôi Vân cùng đánh giá.

Không ít lần hắn gặp rắc rối vì hành vi cực đoan của Lôi Vân.

Chỉ có người của Lôi gia mới biết hắn và Lôi Vân khác biệt thế nào.
"Lôi Kiêu, tôi xin lỗi, tôi không có ý nghĩ anh giống nghị viên Lôi."
Mắt thấy Lôi Kiêu sắp sửa bỏ đi, Lâm Ngọc Yên hốt hoảng kéo góc áo của hắn lại, dù sao cũng là cô sai trước, hắn lại là khách thường xuyên đến quán cà phê ủng hộ, lại có ý kết bann với cô, cô không nên làm hắn cảm thấy buồn bực mới đúng.
"Tôi không muốn nói chuyện này nữa.

Cô Lâm có thể buông áo tôi ra không? Lôi kéo giữa chốn đông người sẽ không hay lắm!"
Lôi Kiêu không muốn giận dỗi với Lâm Ngọc Yên nhưng không hiểu sao thấy cô có thái độ mềm mỏng, hắn nổi lên ác ý muốn bắt nạt cô một chút.
Chắc chắn sẽ rất đáng yêu.

"Tôi xin lỗi, tôi..."
"Ngọc Yên, hy vọng lần sau gặp lại cô sẽ không còn suy nghĩ không hay về Lôi gia hay là tôi chỉ vì chị tôi."
Nói xong, Lôi Kiêu kiêu ngạo bỏ đi, mặc cho Lâm Ngọc Yên càng cảm thấy tội lỗi, thật ra hắn muốn quay đầu lại để xem nhưng lại không muốn cô biết hắn đang cố tình, nhịn xuống một chút, cơ hội gặp nhau giữa hắn và cô còn nhiều, không cần phải gấp gáp.
Lâm Ngọc Yên nhìn bóng lưng cô độc của Lôi Kiêu từ từ khuất dần giữa dòng người tấp nập ở sân bay càng thêm áy náy.

Vốn dĩ nghĩ xấu cho người khác đã không tốt, huống hồ còn bị vạch trần, Lôi Kiêu hẳn là giận lắm, lần sau có cơ hội gặp lại cô nhất định phải xin lỗi cho đàng hoàng tử tế.
"Yên Yên!"
Giọng nói của Lạc Lạc vang lên cắt ngang suy nghĩ tự trách của Lâm Ngọc Yên, chuyến bay của Lạc Lạc đã hạ cánh, mãi lo nghĩ về chuyện của Lôi Kiêu nên cô không để ý, bây giờ nhìn thấy cô ấy, mọi chuyện phiền não nên tạm gác lại, chuẩn bị một tinh thần tốt để gặp cô bạn thân lâu ngày xa cách.
Hôm nay cô đã lên kế hoạch dành cả ngày để bầu bạn với Lạc Lạc thì không nên bị vấn đề khác làm ảnh hưởng cuộc vui.
"Mừng cậu đã về!".


Bình luận

Truyện đang đọc