Nụ hôn này mang theo hơi thở đầy ắp hương vị độc đáo của Giang Hạc, dịu dàng nho nhã, vừa chạm đã rời, nhưng trên môi Tấn Viễn vẫn lưu lại dấu ấn sâu sắc.
Sâu đến mức thẳng đến khi ngồi trên máy bay, Tấn Viễn vẫn còn nhớ rõ mùi vị nụ hôn kia, trong cái khổ chanh ngây ngô xen lẫn mùi thơm hoa sơn trà ngào ngạt.
Cực kỳ giống hương vị anh đã mong đợi nhiều năm, trong vị đăng đắng lộ ra ngọt ngào nhàn nhạt.
Bất đồng chính là, trước kia anh chỉ có thể dựa vào một chút vị ngọt duy nhất đó đem gói thành dư vị, mà giờ khắc này ngọt ngào là chen chúc mà đến, thấm đầy toàn bộ thể xác và tinh thần của anh.
Hà Lạc nhìn chằm chằm Tấn Viễn từ tối hôm qua đến giờ, trở về khóe miệng vẫn không bình tĩnh lại: "Có chuyện gì vui vẻ sao, cậu đều cười cả buổi sáng rồi. "
Tấn Viễn lấy ngón tay từ trên cánh môi xuống, kéo thẳng đường cong môi lại, bình tĩnh trả lời: "Không có gì. "
"Cậu cứ trợn tròn mắt nói dối đi." Hà Lạc mới không tin anh, "Cậu liền một cái bộ dáng phó xuân tâm nhộn nhạo, cậu cho rằng tôi nhìn không ra cậu đang cười cái gì? "
Khó có được thời điểm Hà Lạc cũng thông minh, Tấn Viễn hỏi hắn: "Cậu đã nhìn ra được cái gì? "
"Nhìn ra xuân tâm của cậu manh động", Hà Lạc lộ ra một nụ cười ý vị thâm trường với Tấn Viễn, "Tối hôm qua cậu trắng đêm không về, có phải là cùng người ta võng luyến* không?"
(*) Hẹn hò trực tuyến
Tấn Viễn trầm ngâm: "Võng luyến?"
"Đúng vậy," Hà Lạc tự nhiên nói, "Mấy ngày nay cậu ôm điện thoại di động ăn cơm đi đường đều nói chuyện phiếm, thỉnh thoảng nhận được hồi âm liền chuyển sang trạng thái cười một chút, không phải đang võng luyến thì đang làm cái gì?"
Tấn Viễn theo lời hắn suy nghĩ một chút, anh có biểu hiện rõ ràng như vậy sao?
Hình như là có.
"Không có võng luyến," Tấn Viễn ngữ khí qua quít bình thường, một chút cũng nhìn không ra đang nói dối, "Chỉ là đang nói chuyện phiếm với một người rất lợi hại trong công việc."
"Người rất lợi hại trong công việc?" Hà Lạc lập tức hứng thú, "So với cậu còn lợi hại hơn? "
Tấn Viễn khẳng định: "Ừ."
"Ai a..." Tấn Viễn nói như vậy, Hà Lạc càng tò mò, "Tôi có biết không?"
Để tránh cho hắn tiếp tục truy vấn, Tấn Viễn một mực bác bỏ: "Không biết, không phải chuyên ngành của chúng ta. "
"Ồ," lòng hiếu kỳ của Hà Lạc nhẹ nhàng hơn một chút, lại hỏi, "Vậy làm sao cậu biết người ta. "
"Cơ duyên trùng hợp," Tấn Viễn nhớ tới làm sao thêm WeChat, không nhìn thẳng vào Hà Lạc, cụp mắt hỏi hắn, "Cậu là định làm mười vạn câu hỏi vì sao à? "
"Tôi chính là tò mò, người nào lại có thể câu cậu đến chẳng màng ăn uống." Hà Lạc vuốt vuốt tóc, "Chúng ta nhóm tỷ muội đào, Viện Viện đã lâu không để ai vào mắt, người nào mà so với ba tỷ muội chúng tôi còn trọng yếu hơn. "
Lần thứ hai từ trong miệng bạn cùng giới nghe thấy hai chữ "Viện Viện", toàn thân Tấn Viễn cứng đờ, cả người khó chịu.
Không có Giang Hạc làm cho ôn nhu, không có Giang Hạc làm cho gợi cảm, cũng không có Giang Hạc làm cho tim đập nhanh, chỉ có cảm giác không thoải mái nói không nên lời.
Tấn Viễn nhíu mày, nói với Hà Lạc: "Sau này đừng ở trước mặt tôi gọi cái tên này. "
Nói xong anh còn lấy điện thoại di động ra, tìm được nhóm [3-3 Tỷ Muội Đào], đổi tên thành [3-3 Nam Nhân Bang].
Lạc Lạc không phải Lạc Lạc: Phát điên cái gì?
Gia Gia bằng Giai Giai: Oaa, rốt cuộc cũng sửa lại.
Kha Kha vẫn là Kha Kha: Xảy ra chuyện gì?
Tấn Viễn chính là Viện Viện: Sau này tôi không muốn nghe thấy mấy cậu gọi tôi bằng nữ danh nữa, tôi cũng không gọi tên nữ của các cậu nữa, mọi người đều thay đổi tên biệt danh đi.
Lạc Lạc không phải Lạc Lạc: Vì cái gì?
Gia Gia bằng Giai Giai: Tôi như nào cũng được.
Kha Kha vẫn là Kha Kha: Vì cái gì mà ép chụy em tôi?
Tấn Viễn không có giải thích, chỉ ném một bao lì xì vào trong nhóm.
Một lần nữa làm người Tấn Viễn: [tiền
lì xì: 3000]
Một lần nữa làm người Tấn Viễn: về sau ai còn gọi, mỗi một lần phạt 100, không trả đá ra đảo.
Thay hình đổi dạng Hà Lạc: Ok liền, đại lão.
Thanh thanh bạch bạch Đậu Gia: Ok liền, đại lão.
Cải tà quy chính Phùng Kha: Ok liền, đại lão.
Sau khi giải quyết xong chuyện này, Tấn Viễn cảm thấy một thân nhẹ nhõm, Chợt nhớ tới tối hôm qua vội vàng chăm sóc Giang Hạc, tiền chuyển khoản mỗi ngày còn chưa hoàn thành, kéo lê tài khoản chuẩn bị chuyển khoản.
Suy nghĩ một chút, lại đánh thêm một con số 0.
Hôm nay vui vẻ.
Tiết kiệm thêm cho tình yêu của anh.
Hà Lạc vốn còn muốn hỏi Tấn Viễn như thế nào đột nhiên không cho nhắc tới cái tên này, nhưng hắn thu tiền của Tấn Viễn rồi, rất nhanh liền đem tất cả nghi hoặc nuốt vào trong bụng.
Mặc kệ đi, có tiền cầm là được rồi.
Hạng mục nắm bắt thành công, Trần Hàm cũng không hẹp hòi, trực tiếp cho Tấn Viễn và Hà Lạc nghỉ hai ngày, để bọn họ ở nhà nghỉ ngơi tốt, lại trở về làm việc sau.
Không cần về công ty báo cáo, Tấn Viễn mừng rỡ bớt việc, sau khi tạm biệt bọn họ, trực tiếp kéo vali về nhà ngủ bù.
Đêm qua một đêm không ngủ, vừa trở lại khách sạn liền thu dọn hành lý lên máy bay, có thể kiên trì đến hạ đường huyết không phát tác, tất cả đều dựa vào tâm tình hôm nay của anh không tệ.
Về đến nhà, sau khi rửa mặt một trận, toàn tâm toàn ý rơi vào giường, hôn thiên hắc địa mà ngủ một giấc, tỉnh lại đã khoảng ba giờ chiều.
Tấn Viễn sảng khoái tinh thần đứng lên mở một lọ sữa bò chậm rãi uống, mở điện thoại ra, quả nhiên, trên điện thoại nhận được mấy tin tức người nào đó lo lắng hỏi thăm.
Tấn Viễn mân mân cánh môi dính bọt sữa, rũ mắt bình tĩnh nhìn mấy tin tức với ngữ khí lo lắng này, tuy rằng rất muốn thừa nhận, nhưng anh khắc chế chính mình, đầu ngón tay gõ nhẹ vài cái trên màn hình, trả lời hai chữ qua.
Yuan: Không phải.
_____
Giang Hạc ngủ đến trưa mới tỉnh, việc đầu tiên làm khi tỉnh lại chính là chân trần khắp phòng tìm Viện Viện.
Thời điểm cậu phát sốt đầu óc mơ màng thủy chung không tỉnh lại, nhưng cậu có thể cảm giác được có người rất săn sóc một mực chiếu cố cậu.
Tuy rằng mơ mơ hồ hồ không nhìn rõ mặt, nhưng Giang Hạc dám khẳng định người chiếu cố cậu chính là người trong lòng cậu vẫn luôn nghĩ.
"Giang Tổng," Phùng Du gọi dịch vụ phòng trở về, thấy Giang Hạc chân trần tìm kiếm từng cái một trong phòng, không khỏi hỏi, "Ngài đang tìm cái gì vậy? "
Giang Hạc dừng động tác tìm kiếm, trả lời cô: "Lại tìm người chăm sóc tôi tối hôm qua, cô có thấy cô ấy không? "
Phùng Du lắc đầu: "Không có."
Tối hôm qua sau khi cô và người của Bác Việt hoàn tất hợp tác, trở về đã gần mười hai giờ, vừa vặn gặp được đội ngũ khoa học kỹ thuật của Tân Vũ trong thang máy muốn ra ngoài hát K, nghĩ đến lời nhắn nhủ Giang Hạc giao phó, dựa trên ý nghĩ tìm hiểu hư thực, cô cũng đi theo.
Nào ngờ người phụ trách khoa học kỹ thuật Tân Vũ quá nhiệt tình, một mực lôi kéo cô nói chuyện phiếm, mãi đến năm giờ sáng mới trở về, lúc trở về từ miệng nhân viên khách sạn biết chuyện Giang Hạc phát bệnh, hồn cô cũng bị dọa bay.
May mắn có một người tự xưng là bạn của Giang Hạc xuất hiện kịp thời, bằng không Phùng Du không dám tưởng tượng hôm nay cô sẽ đối mặt với một ông chủ như thế nào.
Giang Hạc thất lạc hỏi: "Cô ấy đi rồi à? "
"Đi rồi ạ." Dù sao Phùng Du từ khi đến phòng khách của ông chủ cũng không nhìn thấy ai.
Giang Hạc khó hiểu: "Tại sao cô ấy* lại rời đi? "
Phùng Du nào có biết, cô nghi hoặc nhìn qua Giang Hạc: "Ông chủ, anh ấy* không phải bạn của anh sao, anh hỏi anh ấy là biết. "
(*) 他: anh ấy, 她: cô ấy đều phát âm giống nhau.
Phùng Du nhắc nhở Giang Hạc, Giang Hạc mới cầm lấy điện thoại lên nhìn, quả nhiên trên điện thoại di động có tin nhắn tối hôm qua cậu gửi nhầm, cùng với rất nhiều giọng nói mà đối phương gửi cho cậu.
Lần này Giang Hạc càng thêm khẳng định người tối hôm qua chiếu cố cậu chính là Viện Viện.
Cậu vội vàng nhắn tin cho đối phương hỏi:
Giang Hạc: Tại sao lại rời đi.
Giang Hạc: Có việc gấp sao?
Giang Hạc: Thấy tin nhắn thì trả lời tôi.
Đối diện một mực vẫn không có tin tức trả lời, Giang Hạc bất đắc dĩ đành phải đi ăn cơm trước.
Cơm nước xong xuôi, bác sĩ khách sạn lại lên đo nhiệt độ cơ thể cho cậu, một lần nữa tiêm một mũi.
Hắn ta không nhìn thấy Tấn Viễn ở chỗ Giang Hạc, còn kinh ngạc hỏi một tiếng: "Tối hôm qua tiểu soái ca kia không ở..... "
"Tiểu --- soái --- ca" Giang Hạc nghe vậy, nhấm nuốt ba chữ này nhiều lần, trong lòng trầm xuống, hỏi bác sĩ, "Tối hôm qua chiếu cố tôi là một người đàn ông? "
"Đúng vậy a," bác sĩ tiêm cho cậu, còn tận lực cường điệu một chút, "Không chỉ lớn lên rất đẹp trai, mà còn đặc biệt lo lắng cho cậu."
Giang Hạc ngước mắt lên, một lần nữa xác nhận với hắn: "Anh có chắc tối hôm qua người chăm sóc tôi là một người đàn ông không? "
Bác sĩ khẳng định: "Chắc chắn. "
Trái tim Giang Hạc hung hăng co giật một phát, chẳng lẽ người chiếu cố cậu tối hôm qua, không phải Viện Viện sao?
Cậu không tin!
Giang Hạc mím môi trắng bệch, lần nữa truy vấn người trong điện thoại.
Giang Hạc: Người chăm sóc tôi tối qua có phải là cô không?
Khó khăn chờ đợi như một thế kỷ, Giang Hạc đã nhận được một câu trả lời làm cho trái tim của cậu cảm thấy ớn lạnh.
Yuan: Không phải.
Vậy ai đã chăm sóc cậu tối qua...
Cậu nhớ rõ ràng là đã đụng phải bông tai của Viện Viện, hai bông hoa sơn trà nho nhỏ, tựa như bản thân cô, tinh khiết mùi thơm ngào ngạt, hấp dẫn cậu thật sâu.
Đầu ngón tay còn lưu lại xúc cảm của cô, bên tai còn hồi tưởng lại âm thanh của cô, trên môi còn đọng lại dư vị của cô, như thế nào lại không phải là cô ấy?
Giang Hạc khổ sở nhắm mắt lại.
Là một giấc mơ ư?
Có giấc mơ nào chân thật như vậy không? Chân thật đến giống như là thực sự tồn tại.
Yuan: Mặc dù không phải là em, nhưng tối qua em có nhờ bạn em qua chăm sóc anh hộ.
Yuan: Hiện tại anh ổn chưa?
Yuan: Anh không biết đâu, đêm qua khi nhận được tin nhắn của anh, em bị hù gần chết, tìm thật nhiều bạn bè ở thành phố A mới có người sẵn lòng đi chăm sóc anh.
Giang Hạc bị tiếng tin nhắn nhắc nhở tỉnh táo, nhìn trong khung chat quan tâm sắp tràn ra màn hình, đáy lòng chảy xuôi qua một tia ấm áp.
Chân nhân ở ngay chỗ này, cậu cần gì phải xoắn xuýt một giấc mộng hư vô mờ ảo, tương lai giữa bọn họ còn có càng nhiều... Đụng chạm chân thật hơn.
Giang Hạc: Bây giờ tốt hơn nhiều rồi.
Giang Hạc: Cảm ơn, tối qua lại gây thêm phiền phức cho cô.
Giang Hạc: Cũng thay tôi cảm ơn bạn bè của cô, có cơ hội thì mời anh ấy ăn cơm.
Yuan: Không có phiền toái, anh không sao là được rồi.
Giang Hạc: Ừ.
Giang Hạc sau khi đánh ra những lời này, dừng một chút, nghiêm túc gõ:
Giang Hạc: Viện Viện.
Yuan: Vâng?
Giang Hạc hít một hơi thật sâu.
Giang Hạc: Chờ tôi trở lại thành phố S, em có nguyện ý ra ngoài ăn cơm với tôi không?
Yuan: Ah...?
Ánh mắt Giang Hạc đột nhiên trở nên ôn nhu mà nghiêm túc.
Giang Hạc: Có thể là nói trên WeChat có chút đường đột, nhưng hình như chúng ta cũng chỉ có thể nói ở đây.
Giang Hạc: Nói ra có thể em không tin, rõ ràng chúng ta chỉ mới quen nhau hơn mười ngày, thậm chí ngay cả mặt cũng chưa từng gặp qua, nhưng tôi quả thật bị em hấp dẫn đến yêu thích.
Giang Hạc: Vốn loại chuyện thổ lộ này hẳn là nên ở trước mặt em nói, nhưng bên tôi còn phải rất nhiều ngày mới trở về thành phố S được, tôi không đợi được đến lúc đấy nói cho em biết, cho nên thật xin lỗi, chỉ có thể mạo muội một chút, chờ trở lại thành phố S tôi sẽ bổ sung một lời xin lỗi chính thức cho em, được không nào?
Giang Hạc: Thích em, muốn gặp em, có thể chứ?
---------
???
26/8/2021
#NTT