SAU KHI MẶC VÁY TÔI BẺ CONG ÔNG CHỦ

Bùm.

Ngón tay Tấn Viễn nắm chặt quả táo có chút nhũn ra.

Anh thế nào cũng không ngờ, Giang Hạc muốn tìm anh nói lại là cái này, anh vừa tưởng rằng kế hoạch của anh đã có hiệu quả, cậu tới tìm anh xóa bạn tốt, không ngờ cốt truyện lại có một bước ngoặt 180 độ, từ xóa bạn tốt trực tiếp biến thành mời trở thành bạn gái.

Tấn Viễn từng miếng từng miếng gặm táo, ngón tay thon dài lặp đi lặp lại trượt qua trượt lui trên màn hình, đem lời tỏ tình của Giang Hạc trong khung chat nhìn hết lần này đến lần khác, thẳng đến khi quả táo trên tay bị anh gặm đến chỉ còn lại một lõi hạt, anh mới vứt bỏ hạt táo trong tay, thu liễm ý cười treo ở bên môi, rũ mi mắt xuống, nâng điện thoại di động lên, bắt đầu đánh chữ.

Yuan: Thực xin lỗi.

Yuan: Tôi không nghĩ rằng chúng ta không hợp.

Yuan: Tôi không thể chấp nhận lời mời này của em.

Có lẽ đối diện cũng không nghĩ tới cậu lại bị cự tuyệt, vừa rồi còn náo nhiệt phi phàm giống như pháo nổ năm mới, thoáng cái tựa như qua năm mới xong người trong thôn đều phải đi làm việc, trong thôn thoáng cái lại yên tĩnh lại, im ắng.

Tấn Viễn rũ mắt nhìn đầu ngón tay mình, cũng không sốt ruột.

Không đợi bao lâu, điện thoại đã vang lên một tiếng, trong khung chat xuất hiện một câu trả lời từ đối diện như không dám tin.

Giang Hạc: Vì cái gì từ chối?

Tấn Viễn dựa theo kịch bản đã thiết lập từ sáng sớm bắt đầu hồi âm.

Yuan: Tôi có một khoảng cách quá lớn với em.

Yuan: Làm bạn cũng được.

Yuan: Làm bạn gái cũng không tránh khỏi quá không phù hợp.

Đối diện tựa hồ không nghĩ tới anh trả lời như vậy, lại vội hỏi:

Giang Hạc: Chênh lệch ở đâu lớn?

Yuan: Sinh hoạt, vòng tròn luẩn quẩn cũng không giống nhau...

Yuan: Em vừa nhìn là kiểu người rất hiểu biết giữ mình trong sạch, hoàn toàn không giống với những loại người như chúng tôi...

Giang Hạc: Loại người như các cô?

Giang Hạc: Là loại người này?

Giang Hạc: Tôi và cô không phải đều là người sao?

Giang Hạc: Còn phải phân chủng loại ư?

Tấn Viễn nhìn điện thoại di động, Giang Hạc gửi tới từng lời nói ngây thơ mà lại nghi ngờ, bên môi không khỏi cười ra tiếng, sao vẫn đơn thuần dễ lừa gạt như vậy.

Yuan: Tất nhiên là phân.

Yuan: Em sẽ hẹn tình một đêm à?

Yuan: Em sẽ đi hộp đêm sao?

Yuan: Em sẽ cùng tôi chơi SM chứ?

Yuan: Những điều này em sẽ không, em không phải là một người trong cùng vòng tròn luẩn quẩn với tôi, em có chắc chắn muốn chấp nhận một người phụ nữ như vậy làm bạn gái?

Tấn Viễn liên tiếp nói chuyện, trực tiếp đánh đối phương đến choáng váng đầu óc, thật lâu trong khung chat cũng không có tin tức truyền tới.

Ngay khi Tấn Viễn do dự có nên đi xem vòng kết bạn đã xóa bạn hay chưa, đối diện lại trở về một tin nhắn.

Giang Hạc: Thế nhưng, Viện Viện, lần trước chúng ta gặp nhau, cô cũng không có ý định đến khách sạn.

Tấn Viễn: "...."

Giang Hạc: Mặc dù lời nói và hành động của cô rất táo bạo, nhưng tôi có thể thấy rằng cô thực sự là một cô gái rất bảo thủ.

Giang Hạc: Đối với những người đến gần không thèm để ý qua.

Giang Hạc: 8, 9 giờ nhất định phải về nhà.

Giang Hạc: Cô ở chỗ tôi cũng giống như các cô gái khác, cũng không có gì khác biệt, đừng quá hạ thấp bản thân.

Tấn Viễn: "..."

Yuan: Không, đó là ảo tưởng của em.

Yuan: Tôi đã luôn luôn ám chỉ em ngày hôm đó, là em không hiểu, cuối cùng tôi thấy em quá mực, tôi đành phải lựa chọn về nhà.

Hai tin tức này qua đi, điện thoại di động lại yên lặng hồi lâu, đôi mắt Tấn Viễn ảm đạm xuống, lần này hẳn là không sai biệt lắm.

Còn không đợi anh tắt điện thoại di động, điện thoại lại vang lên.

Giang Hạc: Hiểu rồi.

Giang Hạc: Cô đang trách tôi ngày đó không đưa cô đến khách sạn.

Giang Hạc: Vậy bây giờ tôi có thể bổ sung được không?

Tấn Viễn không nhịn được ho khan hai tiếng, hai gò má đỏ bừng, không phải, cậu bình thường nhìn thấy loại tin tức này đều là tránh né anh, sao hôm nay đột nhiên chủ động như vậy.

Đầu ngón tay Tấn Viễn nhẹ nhàng gõ hai cái trên màn hình, suy nghĩ một chút lại bắt đầu trả lời:

Yuan: Em cho rằng đi đến khách sạn chỉ đơn thuần là đến khách sạn a...

Yuan: Còng tay, roi da, nến.... Em có thể chấp nhận tất cả những thứ này không?

Giang Hạc: ......

Tấn Viễn nhìn chuỗi dấu chấm bỏ qua này, trong lòng yên ổn, xem ra lần này hẳn là bị hù dọa.

Tấn Viễn hiểu rõ Giang Hạc, cậu là một người không thể không làm theo khuôn phép, loại đồ vật vượt quá phạm vi nhận thức và phạm vi tiếp nhận của cậu, hẳn là sẽ không đụng chạm.

Giang Hạc: [Hình Ảnh]

Giang Hạc: Khách sạn đã được đặt, cô có muốn đến không?

Glucose trong bình đã truyền xong, Tấn Viễn kéo kim tiêm cắm trong mạch máu ra, tự mình đi rót nước, vừa uống một ngụm, liền thấy tin tức Giang Hạc gửi tới, nhất thời sặc đến hai má đỏ bừng.

Đây có phải là Giang Hạc không?

Tấn Viễn không khỏi có chút hoài nghi.

Yuan: Acc em bị hack???

Giang Hạc: Muốn tôi cấp chứng minh thư cho cô xem không?

Yuan: ......

Giang Hạc: Viện Viện, tôi đã nói tôi sẽ nghĩ cách hòa nhập vào cuộc sống của cô, nhất định sẽ làm được, mấy ngày qua tôi cũng có đi tìm hiểu những sở thích của cô.

Giang Hạc: Mặc dù người bình thường nghe rất khó chấp nhận, nhưng sau khi tôi đi tìm hiểu, tôi phát hiện những thứ cô thích, cũng có những hình thức rất dịu dàng, cũng sẽ không làm tổn thương thân thể, cô thích chơi những thứ này, tôi cũng có thể chơi với cô.

Yuan: Cảm giác em không giống tôi, sẽ chơi những thứ này.

Giang Hạc: Tôi quả thật không biết chơi lắm, nhưng tôi có thể thử tìm hiểu, tuy rằng tôi không còn trẻ như cô, nhưng tôi tốt xấu gì cũng làm mạng lưới Internet này đi, độ chấp nhận đối với những thứ mới mẻ cũng không thấp như cô tưởng tượng.

Giang Hạc: Tôi nghĩ rằng là một người bạn trai đủ điều kiện để đáp ứng một số nhu cầu cơ bản của bạn gái là điều nên làm.

Giang Hạc: Cô xem cô còn có vấn đề gì không?

Tấn Viễn đau đầu nhíu nhíu mày, Giang Hạc sao không dựa theo kịch bản anh thiết kế, hiện tại nội dung phim càng ngày càng lệch.

Yuan: Đương nhiên còn có.

Yuan: Tôi đã chơi đùa với rất nhiều đàn ông trước đây.

Yuan: Em sẽ không để ý ư?

Giang Hạc: .....

Giang Hạc: Tôi nghĩ rằng xã hội ngày nay không ai quan tâm đến điều này nữa.

Tấn Viễn cầm điện thoại di động, đều hơi luống cuống, anh đây là hạ mê hồn dược gì đó cho Giang Hạc sao, bất quá mới gặp mặt một lần, cậu như thế nào lại không phải là cậu.

Yuan: Về sau tôi đây ở một chỗ với em.

Yuan: Còn tìm người khác.

Yuan: Em không để ý?

Tấn Viễn cảm thấy là nam nhân hẳn là cũng không có cách nào dễ dàng tha thứ cho chuyện này đi, giống như Giang Hạc thì càng thêm không thể tiếp nhận.

Giang Hạc: Tôi nói không ngại cũng không khỏi quá giả.

Giang Hạc: Nhưng tôi nghĩ, nếu cô ở bên tôi, còn đi tìm người khác, vậy chỉ có thể chứng minh tôi không thỏa mãn được cô, mới để cho người khác có cơ hội.

Giang Hạc: Nhưng cô chưa từng ở bên tôi, làm sao cô biết tôi không thể thỏa mãn cô, tình yêu, tiền bạc, quyền thế, những thứ này tôi cũng không kém người khác, cô không có lý do gì để đi tìm người khác, huống hồ cũng rất khó tìm được người xuất sắc hơn tôi.

Giang Hạc chỉ thiếu điều trực tiếp hỏi Tấn Viễn, cậu đến tột cùng điểm nào so với người khác kém hơn, có cậu còn muốn đi tìm người khác?

Tấn Viễn bị Giang Hạc nói đến á khẩu không lói nên nhời, anh nghĩ, người trên thế giới này, sẽ không có người nào có thể kháng cự được bộ dáng này của Giang Hạc tồn tại.

Giang Hạc: Cô còn có vấn đề gì không?

Tấn Viễn híp mắt nhìn đại bộ phận phía trên đều là Giang Hạc bao dung lời nói của anh, suy nghĩ một chút, thử hỏi cậu.

Yuan: Em có khuynh hướng đồng tính luyến ái không?

Yuan: Tôi nghe nói rằng có một số người trước đây thích phụ nữ, và sau đó đột nhiên thích đàn ông, nếu em cũng có xu hướng này...

Giang Hạc: Không có.

Giang Hạc: Điểm này xin cô yên tâm.

Giang Hạc: Ba mươi năm trước, thậm chí ba mươi năm tới, tôi sẽ không có khuynh hướng về phương diện này.

Mí mắt Tấn Viễn giương lên thất vọng rơi xuống, giống như tinh thần rơi xuống.

Yuan: Ồ.

Yuan: Dù sao, chúng ta vẫn là không thích hợp.

Giang Hạc: Còn chỗ nào không thích hợp?

Yuan: Em mỗi ngày đều triêu cửu vãn ngũ*, mà tôi thường có thời gian rảnh rỗi để đi thành phố điện tử chơi game, bình thường em còn không thể chạm vào nó, thích hợp chỗ nào?

(*) Đề cập đến việc đi làm lúc chín giờ sáng và tan sở lúc năm giờ tối.

Giang Hạc: Nếu cô nói điều này, tôi nghĩ rằng không có gì là không thể vượt qua.

Giang Hạc: [Hình Ảnh] Giang Hạc: Vốn là muốn giữ lại chờ sau khi cô đáp ứng tôi, lại coi như là kinh hỉ cho cô, nếu cô đã nói đến đây, tôi đành phải lấy ra.

Giang Hạc: Tôi biết cô rất thích trò chơi này, cho nên tôi mua nó, chuẩn bị làm thành trò chơi màn hình ảo có thể mang theo bên người, như vậy sau này cô đi đâu cũng có thể chơi, cũng không cần đi vào phòng trò chơi cướp vị trí nữa.

Tấn Viễn chợt nhớ tới Hà Lạc từng nói công ty hình như từ nước ngoài giới thiệu một hạng mục mới, không phải là trò chơi này chứ.

Tấn Viễn lăn yết hầu, bất an hỏi.

Yuan: Em vài ngày trước nói bận, chính là bận cái này?

Giang Hạc: Ừm.

Đầu ngón tay Tấn Viễn khẽ run lên.

Yuan: Khi nào bắt đầu chuẩn bị nó?

Giang Hạc: Đêm sau khi tách ra với cô.

Trách không được tối hôm đó cậu không trả lời tin nhắn của anh, sau đó cũng luôn nói đang bận, thời gian một tuần phải hoàn thành một hạng mục hoàn toàn mới, thời gian có bao nhiêu vội vàng có thể tưởng tượng được, thì ra cậu nói đang bận, đó không phải là có lệ, thật sự đang bận, hơn nữa còn đang bận vì anh.

"Aaa."

Trong đầu Tấn Viễn lại bắt đầu nổ pháo hoa.

Anh vẫn cảm thấy mình đã đủ trêu người, nhưng so với Giang Hạc, thật đúng là Đại Vu gặp Tiểu Vu.

Giang Hạc: Nếu cô không có vấn đề gì khác.

Giang Hạc: Vậy bây giờ có thể đồng ý làm bạn gái tôi không?

Mặt Tấn Viễn đã bị lời nói của Giang Hạc thổi đỏ đến mức không còn cách nào gặp người, anh nhìn hai câu hỏi cuối cùng trong khung chat.

Đầu ngón tay run rẩy, rốt cuộc không dám trực tiếp hồi âm.

Yuan: Thảo luận sau, thảo luận sau.

Vào ban đêm, đèn neon của thành phố được thắp sáng xung quanh hào quang của thành phố S, phản ánh dòng sông như nhuộm màu sắc, trở nên đầy màu mè.

Ở bờ sông, có một căn gác xép hoa lệ, toàn bộ gác mái từ trên xuống dưới treo đầy đèn màu lấp lánh, bên trong gác xép trải đầy hoa trà và hoa hồng mà Tấn Viễn yêu thích, trắng và đỏ đan xen, làm cho căn gác này rực rỡ như một câu chuyện cổ tích mộng ảo.

Giang Hạc mặc âu phục giày da dựa vào lan can bên cạnh gác xép, nhìn xuống dòng sông cuồn cuộn phía dưới, nhìn tin tức Tấn Viễn trả lời trong điện thoại di động, gương mặt anh tuấn vô cùng lộ ra một nụ cười.

Sống ba mươi năm, lần đầu tiên lý trí bất tỉnh xúc động đi làm những chuyện này, còn gặp phải một người, khẩu thị tâm phi, không dám đáp ứng làm bạn gái.

----------

29/8/2021

#NTT

Bình luận

Truyện đang đọc