SAU KHI MẶC VÁY TÔI BẺ CONG ÔNG CHỦ

Mặc dù rất động tâm, nhưng Tấn Viễn cuối cùng vẫn không đáp ứng lời mời sống chung của Giang Hạc, bởi vì anh không yên tâm để Tấn Tĩnh ở một mình trong tòa nhà chung cư.

Thời gian trôi qua, rất nhanh năm mới sắp đến, các đường phố của thành phố S đều bắt đầu treo đèn lồng đỏ sặc sỡ, các cửa hàng lớn thương nhân cũng lấy đêm Giáng sinh làm mánh lời quảng cáo, làm các loại hoạt động khác nhau, làm toàn bộ thành phố bao phủ trong một bầu không khí lễ hội nồng đậm.

Trước kia bên cạnh không có người làm bạn, trải qua tết đối với Giang Hạc mà nói không sao cả, nhưng hiện tại bên cạnh cậu có người, qua Giáng sinh cũng không cam lòng một mình tịch mịch.

Sớm hẹn Tấn Viễn, cùng nhau ăn tết.

Đêm Giáng sinh ngày đó tan việc, sáng sớm đã lái xe đến dưới lầu căn hộ Tấn Viễn chờ, âu phục giày da, tỉ mỉ lịch sự, đầu ngón tay đặt trên vô lăng gõ gõ giải trí, ánh mắt chớp chớp nhìn chằm chằm cửa chính của tòa nhà chung cư, giống như chú rể đến đón cô dâu khẩn trương mà hưng phấn.

Tấn Viễn là người có chút lãnh đạm, thậm chí trong lòng còn mang theo một chút cao ngạo như vậy, người khác đều cảm thấy anh khó có thể tiếp cận, giống như một nam thần cao lãnh, nhưng chỉ có Giang Hạc biết, anh ở trước mặt mình đến tột cùng có bao nhiêu lẳng lơ.

Bởi vì anh chỉ vì một mình cậu bách mị thiên kiều*

(*) Miêu tả người con gái dáng vẻ thướt tha, phong thái yêu kiều.

Những ngày này, mỗi buổi tối, cậu đều đem bộ dáng Tấn Viễn ở trước mặt cậu kéo ra nhấm nuốt, nam trang thì thanh lãnh, nữ trang kiều diễm, dưới thân cậu kiều mị thở dốc, trên người cậu khai phá rong đuổi, mỗi một mặt đều làm cho cậu thích không thôi.

Sao lại có người vừa vặn mọc trong lòng cậu như vậy, bảo cậu chìm trong dòng sông tình yêu, cậu không cách nào tự kiềm chế, cả đời cũng không có biện pháp tránh thoát ra ngoài.

Nghĩ đến nhiều hơn, ở chung lâu, Giang Hạc liền dần dần biết, Tấn Viễn kỳ thật rất không an phận, nhất là ở trước mặt cậu, liền thành tiểu gây chuyện, luôn làm các loại không thoải mái.

Cho nên đến đón anh cũng là một loại kinh nghiệm mới lạ, bởi vì cậu biết mỗi lần xuất hiện trước mặt cậu, tất nhiên sẽ mang cho cậu một cái hoàn toàn mới không giống anh.

Quả nhiên, khi tòa nhà chung cư xuất hiện bóng dáng thon dài quen thuộc kia, đầu ngón tay gõ trên vô lăng của cậu chợt dừng lại.

Trái tim giống như bị người ta nắm chặt một chút, vừa chặt vừa chát, rậm rạp chằng chịt tê dại.

Bởi vì cậu biết, chỉ có người chân chính yêu cậu, quan tâm đến cậu, mới có thể hao hết tâm tư ở trước mặt cậu trang điểm.

Mà Giang Hạc cậu đời này có lẽ cái gì cũng không thiếu, duy chỉ thiếu chính là tình yêu mà Tấn Viễn khăng khăng đối với cậu một lòng một mực.

Tấn Viễn ra khỏi cửa chính của tòa nhà chung cư, liếc mắt một cái liền thấy xe dừng ở cửa tòa nhà chờ anh, đi nhanh hai bước, tiến lên kéo cửa xe, ngồi lên.

Trong xe bật hệ thống sưởi ấm, anh vừa lên xe, liền thay anh xua đi hàn khí quanh người.

Tấn Viễn kéo dây an toàn thắt chặt, nghiêng đầu, liền nhìn thấy đôi mắt ôn nhuận của Giang Hạc đang sáng quắc nhìn chằm chằm anh, lập tức tâm tình hơi tốt nhếch khóe môi.

Vì để Giang Hạc trải qua một đêm Giáng sinh không giống nhau, hôm nay anh cố ý mặc một thân phong cách Viện Viện mà trước kia anh chưa từng mặc, áo len dệt kim phối hợp với váy ngắn nếp gấp trắng tươi mát, không trang điểm, thu liễm sự hấp dẫn thường ngày ngoài ý muốn phóng khoáng, có vẻ vừa thanh thuần vừa vô tội.

Không ngoài dự đoán, vẫn hấp dẫn Giang Hạc không thể kiềm chế được.

Cảm nhận được ánh mắt tuần tra từng tấc từng tấc của Giang Hạc rơi trên người anh, hận không thể đem anh lột da phân thành xương tủy, Tấn Viễn ra vẻ không biết nháy mắt, mở miệng nói: "Học trưởng, hôm nay có sắp xếp gì không??

Vừa nói ra, anh liền rõ ràng cảm giác được Giang Hạc giật mình.

Anh từng gọi cậu đủ loại xưng hô, duy chỉ có hôm nay lần đầu tiên ở trước mặt cậu gọi là "học trưởng".

Giang Hạc thu liễm ánh mắt nóng rực rơi trên người Tấn Viễn, trầm mặc vài giây, thở dài gọi anh một tiếng: "Tấn Viễn."

"Suỵt!" Tấn Viễn biết cậu muốn nói cái gì, ngón trỏ đặt trên đôi môi ấm áp mà kiều diễm của cậu, cười nói, "Hôm nay anh là học muội của học trưởng, không phải Tấn Viễn!"

Bình thường đều là Giang Hạc đi ấn môi Tấn Viễn, lần đầu tiên bị Tấn Viễn đè môi lại, Giang Hạc còn cảm thấy có chút mới mẻ, suy nghĩ một chút, phụ họa cười nói: "Vậy hôm nay học trưởng dẫn học muội đi xem phim, học muội có thể hãnh diện nha."

"Chúng ta đều ngồi trên xe của học trưởng." Tấn Viễn mím môi, hỏi ngược lại, "Học trưởng em nói xem?"

Giang Hạc bị anh chọc cho nhẹ nhàng cười cười, không hỏi nữa, trực tiếp lái xe đến rạp chiếu phim lớn nhất thành phố S.

Thời gian hai người ở bên nhau cũng không ngắn, hết lần này tới lần khác còn chưa nghiêm túc đi qua quá trình hẹn hò.

Chủ yếu là Tấn Viễn quá thích không theo lẽ thường mà ra bài, khiến cho kế hoạch của Giang Hạc bị anh làm loạn thất bát tao, đành phải theo tiết tấu của anh mà đến.

Hôm nay rốt cục cũng để cho Giang Hạc bắt được một lần cơ hội biểu hiện của anh, mua vé xem phim hot nhất thời điểm lễ hội, lại chuẩn bị không ít đồ ăn vặt trái cây mà Tấn Viễn thích ăn.

Các cặp vợ chồng khác đều ôm hoa hồng hoặc hộp bỏng ngô vào rạp chiếu phim, mà Tấn Viễn lại mang theo túi lớn túi nhỏ vào rạp chiếu phim.

Tấn Viễn ôm một đống đồ ăn vặt ngồi trong rạp chiếu phim, cười thẳng với Giang Hạc: "Học trưởng đây là nuôi anh như heo sao?"

Giang Hạc nhìn hôm nay anh mặc một thân tươi mới như vậy, phối hợp với làn da trắng nõn lạnh lẽo của anh, giống như một học sinh trung học vừa trưởng thành, cũng cười theo: "Không thể sao?"

"Học muội nhìn tuổi còn đang phát triển thân thể, ăn nhiều một chút mới tốt."

Mí mắt Tấn Viễn hơi nhấc lên, trong ánh mắt tràn đầy ý cười: "Chờ thân thể phát triển tốt, đút cho học trưởng ăn sao?"

Đây chính là hấp dẫn trần trụi, hết lần này tới lần khác trên gương mặt thanh thuần của Tấn Viễn tràn đầy người vô tội, khiến Giang Hạc không dám động một chút tà niệm, vừa động đã có loại cảm giác cầm thú phạm tội với thiếu nữ vô tội.

Thật sự là kỳ quái.

Giang Hạc bất vi sở động, Tấn Viễn cũng không phải là chủ nhân an an phận phận, bộ phim vừa mới mở màn liền cầm hộp bỏng ngô đưa cho Giang Hạc: "Học trưởng đút cho anh ăn."

Giang Hạc bất đắc dĩ, nhận lấy hộp bỏng ngô, ngón tay thon dài trắng nõn lấy lên từng hạt bỏng ngô bị chiên đến ngọt ngào đút ở bên môi Tấn Viễn.

Ánh mắt Tấn Viễn chỉ cần dừng lại trên màn ảnh, có thứ gì đó đút ở bên môi, không chút nghĩ ngợi hoặc là mở môi ngậm lại, hoặc là dùng đầu lưỡi cuốn lấy, tuyệt không cảm thấy mình đây là đang trêu chọc người khác.

Xúc cảm ấm áp dính dính từng chút từng chút rơi vào đầu ngón tay Giang Hạc, giống như lông vũ cào cào lên người cậu, tim run rẩy.

Tuy nói lần trước Tấn Viễn đến nhà cậu, để cho cậu phát tiết một trận, nhưng Giang Hạc dù sao cũng là một nam nhân bình thường, vẫn là một nam nhân bước vào ba mươi tuổi mới tiếp xúc với tìиɦ ɖu͙ƈ, gần một tháng này không có tiếp xúc thân mật với Tấn Viễn, hiện tại là da thịt vừa chạm vào, các chức năng của thân thể đã được điều động.

Nhưng cậu cũng không sốt ruột, cơm ngon không sợ ăn muộn, chỉ có kiên nhẫn nấu xong nguyên liệu nấu ăn mới là món ngon nhất, người cũng giống nhau.

Cậu không vội, Tấn Viễn càng không vội, thậm chí căn bản cũng không có phương diện ý nghĩ kia.

Từ lần trước ở nhà Giang Hạc liên tiếp lòng tự trọng chịu thất bại, anh liền tăng cường ý nghĩ muốn rèn luyện thể lực, một tháng nay cùng Giang Hạc đều chỉ dám ôm ôm khanh khanh ta ta, nửa điểm cũng không dám vượt qua lôi trì nửa bước, chính là vì có thể một phát ngút trời, lấy chính phu cương.

Vì vậy, dòng thời gian này kéo dài hơn là tốt hơn cho anh.

Một người chỉ cần cho ăn, một người chỉ cần xem phim, một bộ phim, Tấn Viễn bị nội dung phim mê mẩn, mà Giang Hạc với bộ phim đối diện một chút cũng không có cảm giác.

Lúc ra khỏi rạp chiếu phim, Tấn Viễn còn chưa hết ý định tìm hiểu cốt truyện của bộ phim, kéo Giang Hạc còn muốn cùng cậu thảo luận lại.

Mà Giang Hạc chỉ nhìn anh, trong đôi mắt dịu dàng tràn đầy sủng nịch: "Anh đẹp hơn phim ảnh."

Một câu nói ngắn gọn nói cho Tấn Viễn biết, cậu không xem phim, cậu vẫn luôn nhìn anh.

Tấn Viễn vốn còn đang hưng trí bừng bừng thảo luận nội dung phim đột nhiên quên mất tất cả nội dung, người xung quanh đi qua bên cạnh anh cũng không có tri giác, chỉ có "bang bang" từng tiếng từng tiếng tim đập mạnh mẽ vang lên bên tai.

Hơn nửa ngày, anh mới hoàn hồn nói với Giang Hạc: "Không ngờ học trưởng còn rất biết trêu chọc học muội."

Giờ phút này khóe môi anh cong lên, mí mắt cong lên, cảm xúc vui sướng giấu không được, Giang Hạc nhìn thấy cũng nhịn không được khóe môi nhếch lên theo: "Học trưởng trước kia cũng không biết."

Giang Hạc nhìn thẳng Tấn Viễn, đôi mắt dịu dàng khẽ cong lên, tận tình rơi xuống ôn nhu của cậu: "Là sau khi gặp được học muội mới có thể."

À...

Đột nhiên đối mặt với Giang Hạc như vậy, Tấn Viễn cảm giác anh không có đất dụng võ, chỉ có thể ngơ ngác nhìn chăm chú vào cậu.

Anh không nói lời nào, Giang Hạc lại cười cười, giơ tay lên nhéo nhéo hai má tinh tế của anh, tiếp tục nói: "Cho nên, học muội có muốn cùng học trưởng yêu đương hay gì đó không?"

Thật kỳ quái, rõ ràng trên người Giang Hạc đang mặc âu phục thành thục, nhưng giờ khắc này, Tấn Viễn cảm giác thời gian quay ngược lại thời đại học của bọn họ, hình như anh thật sự ở trường cùng đàn anh của mình đến với một mối tình học đường tinh khiết.

"Được a." Tấn Viễn cong mắt, thật sự giống như một tiểu cô nương tấm chiếu mới, khó khăn lắm mới nắm được một ngón tay của Giang Hạc, khẩn trương mà lại ngây ngô nói, "Nếu học trưởng đã chân thành mời như vậy, học muội cũng tuyệt đối không có đạo lý cự tuyệt phải không?"

Mùa đông ở thành phố S không lạnh như các thành phố khác, cho nên Tấn Viễn ăn mặc đơn bạc cũng không cảm thấy lạnh, anh nắm tay Giang Hạc đi trên quảng trường người đến người đi bên ngoài rạp chiếu phim, xung quanh cửa hàng mở âm nhạc lễ hội hỗn loạn.

Trong nhân gian khói lửa duy nhất bọn họ là thanh lịch, tươi mát.

Giữa quảng trường có đài phun nước đang tận tình phun dưới ánh đèn neon, Tấn Viễn dắt Giang Hạc đi vào vòng cung của đài phun nước, nghe tiếng đài phun nước bên tai rơi xuống đất giống như đang mưa to, anh hài lòng đưa cho Giang Hạc một tấm thẻ ngân hàng: "Tiền kính mắt bồi thường cho học trưởng."

Giang Hạc cúi đầu nhìn thẻ ngân hàng đột nhiên xuất hiện trước mặt, sửng sốt: "Cái gì?"

"Học trưởng đem máy tính của em bồi thường cho anh." Tấn Viễn nắm lấy tay cậu, trân trọng đem thẻ ngân hàng đặt ở trong tay cậu, "Anh tự nhiên muốn đem kính của học trưởng bồi thường."

"Bất quá anh không biết độ kính của học trưởng, cũng không có phương thức liên lạc với học trưởng, không thể một lần nữa giúp học trưởng mua cặp kính, chỉ có thể đem tất cả những gì thiếu học trưởng đều bảo tồn trong tấm thẻ này, hy vọng có ngày nào đó gặp được học trưởng, giao cho học trưởng."

"Thời gian ba năm rưỡi, mỗi ngày một trăm đồng, tích góp đến bây giờ vừa vặn 131400. " Tấn Viễn đem từng ngón tay Giang Hạc mở ra, trong ánh mắt tràn đầy chân thành trước nay chưa từng có, "Anh nghĩ số tiền này đủ để trả tiền kính mắt của học trưởng, lãi nợ anh bồi thường phần đời còn lại của anh cho học trưởng được không?"

Tấn Viễn nói xong thấy Giang Hạc giống như bị dừng lại, ngơ ngác đứng tại chỗ, không nhúc nhích, cong mắt cười cười, lông mi mảnh khảnh giương lên, đôi mắt đen lấp lánh như sao, khoanh tay sau lưng, hơi khom lưng, nhìn thẳng Giang Hạc, nhẹ giọng hỏi cậu: "Học trưởng hiện tại có nhớ ra anh chưa?"

.....????????.....

10/9/2021

#NTT

Bình luận

Truyện đang đọc