SAU KHI MẶC VÁY TÔI BẺ CONG ÔNG CHỦ

Đầu năm mới, chính là thời điểm công ty bận rộn nhất, tất cả mọi người lúc trở lại làm việc, Tấn Viễn lại vắng mặt, ở nhà tĩnh dưỡng một tháng.

Lý do là thân thể hao tổn quá độ, hạ đường huyết tái phát, ở nhà tiêm nửa tháng, vẫn là châm cứu trước mặt Giang Hạc.

Trong khoảng thời gian tĩnh dưỡng ở nhà, Tấn Viễn luôn cảm thấy trong ánh mắt Giang Hạc nhìn anh đều lộ ra hai chữ trần trụi không chịu nổi, lòng tự trọng bị tổn thương rất nhiều, cho nên hạ đường huyết vừa có chuyển biến tốt liền chạy về công ty làm việc.

Hà Lạc đã lâu không gặp Tấn Viễn, vừa thấy Tấn Viễn trở về đi làm, không có việc gì, luôn thích chạy đến văn phòng anh, vừa đẩy cửa ra, thấy Tấn Viễn lại vén quần áo lên, đối diện với gương trong phòng làm việc lại đang dán thuốc mỡ, sờ sờ dán dán, khó hiểu hỏi: "Cậu từ lúc trở về làm việc đã bắt đầu dán thuốc mỡ, dán đến bây giờ phải một hai tháng đi, sao còn dán?"

Tấn Viễn nhanh chóng dán thuốc mỡ, buông quần áo cất giấu, sắc mặt bình thản nói: "Không có việc gì, chính là có chút tổn hại cơ thắt lưng."

Hà Lạc rất khó hiểu: "Cậu đã làm cái gì, còn bị tổn thương cơ thắt lưng? nếu thật sự không được, đến bệnh viện chụp phim xem một chút đi."

"Năm mới làm chút công việc thể lực, không cẩn thận bị thương." Tấn Viễn mím môi một chút, không muốn tiết lộ cho Hà Lạc chuyện mất mặt như vậy, tận lực bình tĩnh nói, "Không có việc lớn gì, dán thuốc mỡ tĩnh dưỡng một thời gian là tốt rồi."

Hà Lạc yên tâm: "Vậy thì tốt, có vấn đề gì phải sớm đi khám bệnh, đừng để bệnh nhỏ kéo dài thành bệnh nặng."

Tấn Viễn chưa bao giờ cảm thấy ủy khuất như vậy gật gật đầu: "Ừm."

Trên thực tế anh không chỉ đi bệnh viện khám, còn phải đi tìm sư phụ nắn sương. Anh quá chán ghét thân thể bệnh tật này của mình, công việc thể lực hơi nặng một chút không làm được còn chưa tính, ngay cả làm loại chuyện này, cũng là làm một lần dán thuốc mỡ một lần, lần này càng nghiêm trọng hơn, trực tiếp kéo bị thương thắt lưng.

Nếu không phải gần đây Giang Hạc hình như cũng rất bận rộn, cứ năm lần đi công tác, để anh có thời gian lén dán thuốc mỡ, bằng không lại gặp phải ánh mắt nghi ngờ của cậu một lần nữa, lòng tự trọng của anh nhất định sẽ bùng nổ.

Cũng may đây chỉ là một vết thương nhỏ, theo thời gian trôi qua, vết thương trên thắt lưng Tấn Viễn dần dần khôi phục, hơn nữa hạng mục bận rộn, rất nhanh anh liền không có thời gian quan tâm chuyện lòng tự trọng, một lòng đều nhào vào dự án.

Chờ anh thoáng có chút thời gian rảnh rỗi, nửa năm đã trôi qua, mắt thấy sắp đến Tết Đoan Ngọ, lúc này anh hồi tưởng nửa năm qua, mới cảm thấy không thích hợp.

Trong nửa năm bận rộn này, Giang Hạc đi công tác đặc biệt thường xuyên, trong một tháng ít nhất phải đi công tác ba bốn lần, số lần nhiều nhất là bảy tám lần, tuy nói thời gian đều rất ngắn, một hai ngày đã trở về, nhưng trước kia thời điểm bận rộn nhất của công ty, cũng không thấy cậu thường xuyên đi công tác như vậy, lòng bất an của Tấn Viễn nhịn không được suy nghĩ lung tung.

Anh nhớ tới chuyện phòng the nửa năm nay của bọn họ chỉ đếm trên đầu ngón tay, lại nhớ tới lúc năm mới anh nằm ở nhà tĩnh dưỡng, nhìn vẻ mặt muốn nói lại thôi của cậu, anh bắt đầu hoài nghi, có phải mình không được, không thỏa mãn được Giang Hạc, làm cho cậu sinh ra bất mãn với mình.

Nhưng cẩn thận nhớ lại, anh lại cảm thấy không phải chuyện này, dù sao nửa năm nay, Giang Hạc đối với anh còn tốt như trước kia, nếu cậu thật sự cảm thấy anh không thỏa mãn được cậu, cậu có thể nói ra, bọn họ cũng không phải chỉ có loại phương pháp này, cũng không cần thường xuyên đi công tác để tỏ vẻ bất mãn đi.

Vừa lúc, Hà Lạc chơi trò chơi trong phòng làm việc của anh, Tấn Viễn không nghĩ ra thuận miệng hỏi hắn một câu: "Nếu công ty không bận rộn, nhưng đối tượng chung sống lại thường xuyên đi công tác, điều này chứng tỏ điều gì?"

Nửa năm nay, Tấn Viễn cũng càng ngày càng có dáng vẻ quản lý, lúc đi làm cũng sẽ lướt qua tin tức hot search gì đó, còn thường xuyên cùng Hà Lạc thảo luận hot search. Hà Lạc đang chơi trò chơi nghe thấy câu hỏi, cũng không nghĩ nhiều, theo bản năng liền trả lời: "Còn có thể chứng tỏ cái gì, người ta ở bên ngoài có chó khác."

Tấn Viễn nghe thấy lời này, phản ứng rất lớn thốt ra: "Không có khả năng! ”

Hà Lạc bị phản ứng của anh làm cho kinh hãi một chút, điện thoại di động đang chơi game trong tay thiếu chút nữa trượt ra ngoài, hắn thay đổi tư thế, nhún nhún vai khuyên nhủ: "Cậu bình tĩnh một chút, sao lại không có khả năng?"

"Liền..." Tấn Viễn lăn yết hầu, "Tuy nói là thường xuyên đi công tác, nhưng thời gian cũng không phải rất dài một hai ngày liền trở về, trở về cũng sẽ mang quà cho đối tượng chung sống, thái độ cũng giống như trước kia, hơn nữa trên người cũng không có hương vị khác, không giống bộ dáng nɠɵạı ŧìиɦ."

Đối với nhân phẩm của Giang Hạc, Tấn Viễn vẫn rất yên tâm, nếu như cậu thật sự không thích anh, hoặc là không muốn ở cùng một chỗ với anh, cậu sẽ thoải mái thẳng thắn nói với anh, sẽ không lén lút như vậy.

Hà Lạc khinh thường nói: "Cái này có cái gì ngạc nhiên, chưa thoả mãn... bên ngoài."

Tấn Viễn nhăn mày: "Ý cậu là sao? ”

"Chính là còn đang ở mức gặp mặt hoặc chỉ là có chút hảo cảm, còn chưa phát triển đến giai đoạn nảy sinh tình yêu với nhau." Hà Lạc giải thích một câu, lại sợ Tấn Viễn nghe không hiểu, rất thẳng thắn nói, "Thông tục mà nói, chính là đang ở giai đoạn tán gẫu, đều là chơi đùa lẫn nhau, còn chưa phát triển đến giai đoạn tiếp theo, nhưng có rất nhiều lần gặp mặt phải chú ý, bởi vì gặp mặt sẽ sinh ra ma sát, có ma sát liền rất dễ dàng sát ra tia lửa tình yêu, đều là người lớn, cậu hiểu được đi."

Cái này Tấn Viễn hiểu, bởi vì anh và Giang Hạc chính là bắt đầu như vậy.

Nhưng anh vẫn tin tưởng chắc chắn rằng Giang Hạc không phải là người biết làm ra chuyện như vậy, nhưng lời nói của Hà Lạc vẫn quanh quẩn bên tai anh, hơn nữa ngay từ đầu anh và Giang Hạc đã quen biết nhau như vậy, anh rất nghi ngờ có phải có người khác muốn thông đồng với Giang Hạc hay không.

Hạt giống hoài nghi nảy lên, buổi tối sau khi tan tầm trở về, Tấn Viễn không khỏi quan sát Giang Hạc nhiều một lát.

Anh phát hiện, Giang Hạc ngày trước ăn cơm thích cầm quyển sách ngồi đọc sách trước cửa sổ, hôm nay lại phá lệ cầm điện thoại di động nói chuyện không ngừng trên sô pha, thỉnh thoảng còn vui vẻ cười một chút, vừa nhìn đã thấy liền không giống như đang làm việc.

Tấn Viễn nhíu mày, từ phía sau sô pha đi tới, muốn nhìn xem cậu đang nói chuyện phiếm với ai, kết quả Giang Hạc lúc trước cũng không kiêng dè anh, nhưng khi anh đi tới phía sau cậu, cậu nhanh tay lẹ mắt khóa điện thoại.

Tấn Viễn: "..."

Tấn Viễn vốn chỉ có một chút hoài nghi lời nói của Hà Lạc, nhưng Giang Hạc làm rõ ràng như vậy, khiến anh có chút tin tưởng cách nói kia của Hà Lạc.

Tấn Viễn nhìn điện thoại di động bị Giang Hạc cất đi, híp mắt một chút, anh ngược lại muốn nhìn xem rốt cuộc tiểu yêu tinh nào đang gây chuyện.

Buổi tối, Tấn Viễn tức giận thừa dịp Giang Hạc rửa mặt, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm điện thoại Giang Hạc đặt bên cạnh sạc pin.

Từ khi bọn họ yêu nhau đến nay đều tin tưởng lẫn nhau và tôn trọng lẫn nhau, cũng không lật xem điện thoại của đối phương, nhưng phản ứng tối nay của Giang Hạc quá kỳ quái, kỳ quái đến mức Tấn Viễn đã sinh ra xúc động mãnh liệt muốn lật xem điện thoại của đối phương.

Tấn Viễn nhịn lại nhịn, cuối cùng vẫn là dưới sự hiếu kỳ mãnh liệt bò qua cầm điện thoại nhìn thoáng qua, anh chỉ liếc mắt một cái, nếu không có gì còn chưa tính, nếu thật sự có cái gì anh cũng muốn bóp chết hạt giống của Giang Hạc này từ trong nôi.

Tuy nhiên, Tấn Viễn thử mở khóa bằng mật khẩu sinh nhật 0909 mà Giang Hạc thường sử dụng, lại phát hiện không giải được, sau khi thử vài lần, cuối cùng anh cũng ý thức được, Giang Hạc đã thay đổi mật khẩu điện thoại!!

Thường xuyên đi công tác, nói chuyện phiếm với người khác rất vui vẻ, ở trước mặt anh nhanh chóng khóa màn hình, đổi mật khẩu điện thoại di động, vân vân một loạt vấn đề đều phản ánh với anh, Giang Hạc hình như có tình huống khác.

Tấn Viễn ngơ ngác ngồi trên giường, mím môi, không muốn tin tưởng sự thật này, nhưng lại không thể không bị hiện thực bày ra trước mặt đánh bại.

Tấn Viễn đang nghĩ câu chuyện, cả người liền rơi vào trong vòng tay ấm áp, thanh âm quen thuộc lại ôn nhu vang lên bên tai anh, "Sao không lau tóc?"

Nói xong trên đỉnh đầu Tấn Viễn đã bị người phủ lên một cái khăn mặt, sau một khắc, mái tóc nửa khô của anh đã bị người kiên nhẫn lau khô.

Ánh mắt Tấn Viễn vẫn nhìn chăm chú Giang Hạc, hơi nhếch môi, muốn hỏi tất cả nghi vấn của mình ra khỏi miệng, nhưng anh cảm giác được, thái độ của Giang Hạc đối với anh vẫn giống như trước kia, cũng không có bất kỳ khác biệt nào, cuối cùng vẫn lựa chọn tin tưởng cậu, cái gì cũng không hỏi.

Cho dù Giang Hạc giấu diếm anh, anh cũng không tin Giang Hạc yêu anh như vậy sẽ có tình huống gì khác. Tấn Viễn lắc đầu, vứt bỏ một ít ý nghĩ không thực tế trong đầu, dùng ánh mắt xinh đẹp như sao, một lần nữa nhìn chăm chú Giang Hạc: "Giang Hạc, anh yêu em."

Giang Hạc đang lau tóc cho Tấn Viễn, cúi đầu nhìn chăm chú vào ánh mắt anh, hô hấp chậm lại, không nhịn được cúi người hôn đôi mắt xinh đẹp của anh, đáp lại: "Em cũng yêu anh."

Sau đó nụ hôn này liền một phát không thể vãn hồi.

Ngày hôm sau Tết Đoan Ngọ, Tấn Viễn và Giang Hạc không có gì bất ngờ đều dậy muộn, nhìn mặt trời sáng ngời ngoài cửa sổ, Giang Hạc xoa xoa tóc Tấn Viễn, ôn nhu đánh thức anh: "Bảo bối, thức dậy nghỉ lễ."

"Ngủ thêm một lát." Hiếm khi được nghỉ, Tấn Viễn không có một chút ý niệm nghĩ tới tiết kiệm trong đầu, ôm lấy cổ Giang Hạc, không muốn tỉnh.

"Vậy anh ngủ thêm một lát nữa." Giang Hạc hôn anh. "Em phải dậy, chuẩn bị cho anh một ngày vui, lúc này gần như đã đến."

Tấn Viễn ôm cổ Giang Hạc không buông tay kéo cậu vào trong chăn: "Cái gì ngạc nhiên, em chính là ngạc nhiên của anh, bánh ú của anh, anh trước tiên nếm thử hương vị."

Hai người ở trong chăn lăn qua lăn lại một hồi lâu, thẳng đến khi đều có chút thở dốc, Tấn Viễn lúc này mới buông Giang Hạc ra.

Giang Hạc mím môi bị Tấn Viễn coi như bánh ú mà gặm, buồn cười vỗ nhẹ lưng anh dỗ dành, "Đợi lát nữa tỉnh táo xuống lầu nghênh đón ngạc nhiên của em được không?"

Tấn Viễn hơi mở to hai mắt: "Được."

Giang Hạc thấy anh nghe lời, đắp chăn bị đá văng lại cho anh, sửa sang lại quần áo trên người một chút, đi xuống lầu.

Chờ người vừa đi, Tấn Viễn cọ cọ từ trên giường ngồi dậy, Hà Lạc từng nói, nếu tình cảm của hai người xuất hiện nguy cơ, đó chính là sống quá bình thản, không đủ nhiệt tình.

Ngẫm lại cũng đúng, trong nửa năm nay anh quá nhiều thời gian đều bận rộn dự án, mà Giang Hạc cũng thường xuyên đi công tác, hai người bọn họ đều không có thật tốt sống qua một đêm lãng mạn mà mãnh liệt, tình cảm có chút giảm xuống khó tránh khỏi, chỉ cần lấy lại đam mê là được.

Tấn Viễn hiểu Giang Hạc, biết làm thế nào có thể kíƈɦ ŧɦíƈɦ cậu nhất. Vừa vặn hôm nay không đi làm, có nhiều thời gian để cho bọn họ một ngày lãng mạn và đê mê.

Tấn Viễn từ trên giường đi xuống, đẩy cửa phòng thay đồ ra, mở ra một cái tủ quần áo nữ anh chưa từng mở qua, từ bên trong chọn mấy món đến trước mặt gương khoa tay múa chân vài cái, chọn một cái thuận mắt nhất mặc vào.

"Thứ này sao lại khó khoá như vậy."

Tấn Viễn đứng trước gương, tay trái bấm nút sau lưng, mồ hôi trên trán đều dồn ra, thỉnh thoảng còn phải liếc mắt nhìn vào trong gương một cái, có khóa đúng hay không, hơn nửa ngày trôi qua, anh mới đem mấy cái cúc áo này cài lại toàn bộ.

Anh thở phào nhẹ nhõm, chậm rãi đem quần áo thu dọn tốt, kéo làn váy, lại kéo quần phía dưới làn váy, kiểm tra một chút có chỗ nào không có gì không đúng, ở trước bàn trang điểm sửa sang lại tóc một chút, lấy son dưỡng môi bôi màu môi có chút tái nhợt, thấy trong gương toàn thân mình tràn ngập nữ tính, Tấn Viễn hài lòng cười cười, đẩy cửa chạy xuống dưới lầu.

"Bánh ú Giang Hạc, chúng ta đi..."

Tấn Viễn vừa xuống lầu liền đồng thời nghênh đón bốn đạo ánh mắt phân biệt đến từ ba mẹ, chị gái và Giang Hạc.

Nhất thời lời anh muốn nói đột nhiên dừng lại, sau đó hôm nay tất cả lãng mạn cùng kíƈɦ ŧɦíƈɦ vào giờ khắc này đều hóa thành bong bóng, mà ngạc nhiên Giang Hạc tặng cho anh, cũng biến thành....

Xã tử trước mặt cả gia đình.

.....????????.....

13/9/2021

#NTT

Bình luận

Truyện đang đọc