SAU KHI MẶC VÁY TÔI BẺ CONG ÔNG CHỦ

Thân phận gì?

Không biết vì sao lúc Giang Hạc nhìn thấy những lời này, ý niệm đầu tiên trong đầu nhảy ra chính là, lấy thân phận chồng của anh có được không?

Nhưng mà ngay khi cậu đang muốn đánh chữ, cái đầu óc nóng bỏng kia của cậu lại nhanh chóng thanh tỉnh lại, người trước mặt đang nói chuyện phiếm với cậu là Tấn Viễn, không phải Tấn Viện.

Tấn Viễn là đàn ông, Tấn Viện là phụ nữ.

Đàn ông không thể ở cùng một chỗ với đàn ông, cho nên cậu cũng vĩnh viễn không thành chồng của anh, mà Tấn Viễn cũng không phải vợ của cậu, vợ của cậu bất quá chỉ là do anh sắm vai một nhân vật ảo mà thôi.

Trong nháy mắt đó, cảm giác mất mát trong lòng Giang Hạc không thể diễn tả được, cậu chẳng qua chỉ là một tiểu nhân hèn hạ trốn sau lưng Tấn Viễn, ở trên người anh nhìn trộm cái bóng "Tấn Viện", cậu có tư cách gì đưa ra yêu cầu với anh.

Giang Hạc rũ mắt xuống, chậm rãi gõ ra mấy chữ.

Giang Hạc: Thân phận bạn bè.

Tấn Viễn rất nhanh liền cho cậu tin nhắn.

Tấn Viễn: Ồ.

Tấn Viễn: Nói như vậy, thân phận của người bạn Giang Tổng này còn có chút không đủ để nhắc nhở tôi.

Tấn Viễn: Tôi và Lạc Lạc cùng ăn ở bốn năm, đừng nói là ngôn ngữ cử chỉ thân mật một chút, thậm chí là chuyện riêng tư hơn cũng đã làm, nếu Giang Tổng luôn muốn tôi ngoan ngoãn nghe lời, còn phải mời Giang Tổng lấy ra thân phận thuyết phục hơn bạn bè mới được.

Ánh mắt Giang Hạc dừng lại hồi lâu trên tin nhắn cuối cùng Tấn Viễn gửi tới.

Cùng ăn cùng ở bốn năm...

Một cái gì đó riêng tư hơn?

Điều gì gọi là riêng tư hơn?!

Giang Hạc buông ánh mắt trên màn hình điện thoại, trầm mặt xuống, ngẩng đầu nhìn về phía Tấn Viễn đang ngồi trên bàn ăn, chỉ thấy Tấn Viễn cũng đang ngẩng đầu nhìn cậu, khoảnh khắc tầm mắt đối diện, cậu nhìn thấy đối phương nhẹ nhàng nhíu mày với cậu, trong đôi mắt đẹp đẽ tràn ngập trêu tức, rõ ràng là mang theo động tác khiêu khích, cậu không biết vì sao lại nhìn ra một chút hương vị đùa giỡn.

Giang Hạc mím chặt môi, giữa cậu và Tấn Viễn nếu như không có tầng quan hệ "Viện Viện" này kỳ thật ngay cả quan hệ bạn bè cũng không nổi, nhiều nhất cũng coi như là quan hệ cấp trên cấp dưới, cậu vừa rồi nói quan hệ bạn bè cũng đã nói cực kỳ miễn cưỡng, hiện tại Tấn Viễn bảo cậu xuất ra quan hệ so với Hà Lạc còn có sức thuyết phục hơn, cậu căn bản là không lấy ra được.

Nhưng lại cẩn thận suy ngẫm, cho dù hiện tại cậu đối mặt với "Viện Viện" bọn họ cũng hình như không có bất kỳ quan hệ thân mật nào hơn quan hệ bạn bè, từ đầu đến cuối chỉ có cậu tự mình cạo đầu làm một cách nóng bỏng, "Viện Viện" cũng chưa từng đáp ứng cậu cái gì, ngay cả bạn gái ngày đó cũng là chính cậu cưỡng cầu tới.

Vừa nghĩ đến đây, trong lồng ngực Giang Hạc giống như đột nhiên bị người ta rót vào rất nhiều chì, nặng trịch đè ép cậu không thở nổi.

Ánh mắt của cậu dạo một vòng trên dung nhan tràn đầy trêu đùa của Tấn Viễn, sau đó chậm rãi dời tầm mắt, rơi vào trên người Hà Lạc bên cạnh anh, nặng nề dừng lại, ánh mắt sâu thẳm cất bước rời khỏi căn tin.

Văn phòng chủ tịch khoa học kỹ thuật Hạc Thành, Giang Hạc ngồi trên ghế sofa da, vừa uống trà vừa nhìn tài liệu trong tay, không biết vì cái gì, gần đây luôn làm việc không vào, lão thất thần.

Phùng Du ở một bên còn đang chờ cậu ra lệnh đã thêm ba lần lá bạc hà và lát chanh vào ấm trà hoa quả của cậu, lúc cô đang muốn thêm lần thứ tư, Giang Hạc chợt mở miệng: "Tiểu Du, cô có biết quan hệ thân mật hơn bạn bè là gì không?"

"A?" Đột nhiên Phùng Du bị hỏi ngẩn người, cô buông cái kẹp đang chuẩn bị gắp lát chanh tươi, suy nghĩ một chút trả lời: "Tri kỷ."

Giang Hạc nhíu mày, không hài lòng với câu trả lời này, lại hỏi: "Thân mật hơn tri kỷ thì sao?"

Lần này Phùng Du không chút suy nghĩ trả lời: "Người yêu."

Nói xong, cô dừng một chút, không đợi Giang Hạc mở miệng hỏi lần nữa, lại rất hiểu ý người khác thay cậu trả lời những câu hỏi còn lại: "Quan hệ hơn người yêu thêm một bước thì chỉ có vợ chồng và người nhà, Giang Tổng."

Nghe xong, Giang Hạc không quá cao hứng nâng chén trà trong tay nhấp vài ngụm, hiển nhiên Phùng Du nói mấy loại quan hệ này cũng không làm cậu hài lòng.

Nhưng ngoại trừ những quan hệ này, giữa cậu và Tấn Viễn hình như cũng không có quan hệ thân mật hơn so với bạn bè.

Cho nên, cậu bị Tấn Viễn nói như vậy, căn bản không có tư cách đi nhắc nhở anh ngừng tiếp xúc thân mật với người khác.

Cậu chỉ có thể trơ mắt nhìn anh cùng người khác anh anh em em, ôm ôm ấp ấp, thậm chí đi làm chuyện riêng tư hơn.

Vừa nghĩ đến sau này ngoại trừ cậu ra, bất luận kẻ nào cũng có thể ôm anh, hôn anh, tay Giang Hạc bưng chén trà liền không khỏi căng thẳng, gân xanh phía trên chợt lộ ra, thế nhưng mơ hồ có dấu hiệu phát run.

Giang Hạc liều mạng tự nhủ.

Tấn Viễn là nam nhân, không phải nữ nhân, anh ở chung với người khác như vậy là bình thường, trong đầu có ý niệm điên cuồng không lý trí kia lúc này mới an ổn lại.

Cậu đặt chén trà xuống, đọc xong văn kiện trong tay, cầm lấy điện thoại di động đặt ở bên cạnh bàn, muốn tìm người hỏi chút chuyện, vừa mới mở WeChat, trong vòng bạn bè nơi nào có một chấm đỏ nhỏ xuất hiện, cũng không nghĩ nhiều nhìn thoáng qua.

Tấn Viễn:

Lạc Lạc cố ý mang cho tôi canh gà bổ khí huyết, đặc biệt ngon, thật hy vọng sau này mỗi ngày đều có thể uống được...

[Hình ảnh]

"Phựt" một tiếng, Giang Hạc nghe thấy mình có một sợi dây mang tên lý trí bị đứt đoạn.

Cái gì gọi là hy vọng sau này mỗi ngày đều có thể uống được, hai ngày anh đi làm như hình với bóng dính vào nhau cũng đã đủ khiến người ta phiền lòng rồi, hiện tại ngay cả uống canh cũng ngán ngẩm không xong như vậy, căng tin công ty là để trưng bày hay là đồ ăn bên trong bạc đãi bọn họ, cần phải cố ý mang thức ăn từ bên ngoài.

Hơn nữa đây là tín hiệu nhỏ của Tấn Viễn, lần đầu tiên đăng vòng bạn bè, đăng một tin như vậy.

Giang Hạc đứng dậy, đi tới đi lui gần sô pha, đột nhiên mở miệng nói: "Từ trước đến nay khối lượng công việc của công ty chúng ta đều ở trong trạng thái cường độ cao, cứ tiếp tục như vậy rất bất lợi cho sức khỏe của nhân viên."

Phùng Du không hiểu vì sao Giang Hạc lại đột nhiên quan tâm đến vấn đề này, nhưng thấy thái độ của cậu nghiêm túc, cũng nghiêm túc nghe theo.

"Như vậy," Giang Hạc dừng một chút, âm điệu mạnh mẽ nói, "Vì sức khỏe của nhân viên mà suy nghĩ, cũng là vì để cho bọn họ sau này có thể lao vào làm việc tốt hơn, để cho căng tin bên kia chuẩn bị một chút, hôm nay giờ trà chiều mỗi nhân viên trong công ty đều đưa một chén canh bổ dưỡng, bổ sung một chút thân thể bọn họ tăng ca lâu dài."

Phùng Du: "..."

Mới đầu Phùng Du còn tưởng rằng Giang Tổng muốn tăng lương và phúc lợi cho nhân viên, không ngờ lại là chuyện đưa canh bồi bổ cho nhân viên đến thái quá như vậy.

Chửi bới thì chửi bới, nhưng Phùng Du vẫn đem chuyện Giang Hạc dặn dò làm thỏa đáng.

Cái gì gọi là phía trên một câu, phía dưới chạy gãy chân, căng tin khoa học kỹ thuật Hạc Thành hiện tại thấu hiểu rất rõ.

Khoa học kỹ thuật Hạc Thành không phải là một công ty nhỏ, chỉ riêng tòa nhà Hạc Thành đã có 39 tầng, ngoại trừ văn phòng lãnh đạo trên cùng, tầng còn lại mỗi tầng đều có gần một ngàn nhân viên, tính ra cũng có ba bốn vạn nhân viên, muốn chuẩn bị canh bồi bổ cho ba bốn vạn nhân viên này mỗi ngày không phải là chuyện nhỏ, bởi vậy phòng ăn ngoại trừ chuẩn bị ba bữa cơm mỗi ngày cho nhân viên ra còn phải phân ra một bộ phận người đến nấu canh, mỗi người đều sắp điên rồi.

Không riêng gì bọn họ sắp điên rồi, nửa tháng kế tiếp nhân viên khoa học kỹ thuật Hạc Thành cũng sắp điên rồi.

Canh bổ dưỡng này ngẫu nhiên uống thì cảm thấy không tồi, nhưng muốn mỗi ngày uống thì có chút tra tấn người khác.

Bốn giờ chiều, giờ trà chiều, Hà Lạc ôm một nồi canh gà nồng đậm, ngọt ngào nghiến răng nói chuyện với Tấn Viễn: "Cậu nói có kỳ quái không? từ ngày hôm đó tôi cùng cậu mang canh gà của mẹ tôi, ngày hôm sau công ty bắt đầu phát canh gà cho mọi người, mấy ngày nay ban ngày tôi ở công ty uống canh, buổi tối về nhà còn bị mẹ tôi bắt uống canh, uống canh đến mức tôi sắp nôn mửa."

Hắn ở một bên lề mề không muốn uống canh, Tấn Viễn lại cúi đầu một mình đã uống hơn phân nửa, có thể bởi vì nửa tháng nay tâm tình thoải mái cộng thêm mỗi ngày đều được bổ sung, khí sắc trên mặt anh phá lệ rất tốt, ngay cả màu môi quanh năm không có huyết sắc cũng dần dần đỏ thẫm lên, làm nổi bật dung mạo vốn không bình thường của anh.

"Tôi cảm thấy vẫn ổn." Tấn Viễn chậm rãi uống canh trước mặt mình, nghe Hà Lạc nói, nhẹ nhàng nhếch môi, "Công ty như vậy cũng là chủ động giúp dì giảm bớt gánh nặng không phải sao, đêm về tan tầm có thể để dì sau này không cần bận rộn."

"Không được," Hà Lạc khổ sở, "Ba tôi và anh trai tôi ở trên công trường cũng vất vả, cho dù tôi không uống, mẹ tôi cũng phải chuẩn bị cho bọn họ, vì không muốn mẹ tôi lo lắng, trở về tôi nắm mũi cũng phải uống thêm một chén canh, công ty cho canh lại không thể lãng phí, mỗi ngày tôi đều giống như bị phạt, ở nhà chịu một đao, ở công ty còn phải chịu một đao, quả thực quá thống khổ."

Tấn Viễn uống xong canh trong bát của mình, thấy Hà Lạc nâng bát canh một bộ khổ đại cừu thâm hoàn toàn không có dấu hiệu muốn uống, rút khăn giấy lau vết dầu mỡ bên môi, chủ động nói, "Nếu cậu không uống, không bằng tôi giúp cậu uống cho, tôi còn rất thích uống." Hà Lạc vừa nghe thấy lời này của Tấn Viễn, lập tức tựa như loại tù nhân được giải phóng ra khỏi lao ngục, vội vàng không ngừng đem bát canh trong tay mình đặt ở trước mặt Tấn Viễn: "Hắc, vậy tốt quá."

Hắn vừa nói xong, các đồng nghiệp khác ở một bên không có động tĩnh gì cũng vội vàng vây quanh, đem canh trong tay mình bày ở trước mặt Tấn Viễn: "Tấn Viễn, nếu cậu thích, canh trong tay chúng tôi, cậu về sau tự nhiên lấy a."

Tấn Viễn nhìn năm sáu bát canh trên bàn, một mình anh chỉ có một cái dạ dày, cũng uống không được nhiều như vậy a.

Anh ngạc nhiên nhìn các đồng nghiệp xung quanh: "Mọi người ... Tại sao tất cả mọi người không thích uống?"

"Uống canh tuy rằng tốt," Một nam đồng nghiệp hơn ba mươi tuổi, trên mũi bịt một đoạn khăn giấy, nhíu mày mắng mỏ nói, "Nhưng người bình thường làm sao chịu được mỗi ngày bổ sung như vậy, cậu xem tôi đều bổ sung cho máu mũi, uống tiếp như vậy tôi sợ người còn chưa bị đột tử trước, đã bị canh bổ dưỡng này dưỡng chết."

Các đồng nghiệp khác chung quanh cực kỳ đồng ý gật gật đầu, ngay sau đó cũng gia nhập vào đội ngũ mắng mỏ.

"Cũng không biết ông chủ chúng ta cái dây nào lắp sai, cư nhiên cứ thời gian trà chiều lại cho chúng ta uống canh, cũng chỉ có anh ta nghĩ ra được, một ngày như vậy, có chút thời gian thả lỏng, anh ta đều có thể nghĩ đến phương pháp tra tấn người, thật sự là ép buộc người khác không chút nương tay."

"Cũng không phải, ngoài mặt là nói uống canh bồi bổ thân thể cho chúng ta, còn không phải là muốn dùng sức ép lực lượng lao động của chúng ta, để cho chúng ta sống thêm hai năm vì anh ta bán mạng."

"Ai, tâm hồn của người làm công trong họ là những người đàn ông cao quý, nhận mệnh đi, quyết định của công ty cũng không phải chúng ta có thể kiểm soát."

“......”

Một giờ trà chiều tốt đẹp, sững sờ bị đồng nghiệp chỉnh thành đại hội chửi bới, Tấn Viễn ngồi ở một bên lẳng lặng lắng nghe, lặng lẽ rũ mắt xuống, mu bàn tay bất giác liền phát động nóng lên.

Anh quá rõ ràng vì sao Giang Hạc lại đột nhiên để cho toàn bộ công ty uống canh.

Còn không phải bởi vì anh đăng lên vòng bạn bè kíƈɦ ŧɦíƈɦ cậu sao, cậu muốn cho anh uống canh, nhưng lại khẩu thị tâm phi không muốn thừa nhận là vì một mình anh chuẩn bị, đành phải biến thành như bây giờ.

Tấn Viễn xấu hổ sờ sờ mũi, chính mình gây ra họa, còn phải tự mình thu thập sạch sẽ mới được.

Anh lấy điện thoại di động ra, mở WeChat, mở tin nhắn bị đặt trên đầu liên lạc, suy nghĩ một chút gửi cho cậu một tin nhắn.

Tấn Viễn: Ông chủ, có thể nhờ em một chuyện được không?

Giang Hạc cũng không lập tức trả lời, phỏng chừng đang bận, ngay khi Tấn Viễn đang chuẩn bị buông điện thoại xuống, phía dưới khung WeChat nhảy lên mấy chữ "Đối phương đang nhập", anh cười cười, lại kiên nhẫn chờ đợi.

Giang Hạc: Chuyện gì?

Đầu ngón tay Tấn Viễn nhanh chóng ấn một hàng chữ trên màn hình.

Tấn Viễn: Có thể hủy bỏ phần canh của trà chiều không?

Giang Hạc: Tại sao?

Tấn Viễn: Ừm...

Tấn Viễn: Chỉ sợ tôi uống nữa bên dưới liền ——

Tấn Viễn lười biếng dựa vào ghế làm, khóe môi khẽ nhếch, đầu ngón tay trắng nõn thon dài chậm rãi gõ chữ trên màn hình.

Tấn Viễn: Sẽ nhịn không được tìm Giang Tổng ngài dập lửa.

----------

4/9/2021

#NTT

Bình luận

Truyện đang đọc