SAU KHI NAM PHỤ PHÁ SẢN

(concerto: công-xéc-tô là một thể loại hòa tấu âm nhạc)

Nghe kể toàn bộ mà cứ như chìm vào mây mù.

Ân Vinh Lan tự lái xe tới đây, mai còn phải đi làm nên không thể ở lại Lô Thủy lâu hơn nữa.

Trần Trản sờ túi, may mà cậu mang bằng lái theo, tránh cho y mệt nhọc đường dài, cậu chủ động ngồi vào ghế lái.

Ân Vinh Lan thắt dây an toàn, hỏi: "Việc đã đến nước này, em tính thế nào nữa?"

Trần Trản liếc y một cái, tỏ vẻ chỉ muốn nhanh về nhà: "Vừa khéo em cũng muốn nếm mùi thần ngủ."

Có hai từ nhấn mạnh khác thường, đồng thời còn dừng ở giữa một chút, phảng phất ý quyến rũ mê hoặc.

Ân Vinh Lan sững sờ hai giây mới ý thức được cậu đang ám chỉ điều gì, hai tai ửng đỏ. Ở một phương diện khác, Trần Trản thường chiếm được lợi ngoài miệng, nhưng y mới là phái hành động.

"Thực chất cũng không hẳn là lừa người." Xe dừng đèn đỏ, Ân Vinh Lan chậm rãi lên tiếng: "Thần giả cũng là một loại thần."

Trần Trản nghe xong thấy buồn cười, Ngô tiên sinh thỉnh thoảng lại mỉa mai cậu xem thường sức mạnh công cụ đổi với hệ thống, mà chẳng phải chính bản thân hắn lại quên mất sức mạnh của đồng tiền ư?

Đối xử với người sống sờ sờ như NPC, coi tiền bạc như coin trong game.

Có thể Ân Vinh Lan cố tình dùng tài phú sáng lập một thế giới khoa học viễn tưởng nhỏ, mà y tự phong bản thân là thần trong đó.

Nghĩ tới đây, Trần Trản nhịn không nổi day day ấn đường... Rốt cuộc làm sao ảnh nghĩ ra được chuyện này?

Tiếng thở dài khẽ khàng truyền đến tai Ân Vinh Lan, nghiêng mặt sang nhìn cậu, lại không nói gì.

Trần Trản vẫn vui mừng vì chấp pháp giả hẵng còn rất sợ chết, biết trước thế đã kích một đợt thám tra(*). Nếu mấy khối cầu hẹn nhau bay đến, bị xem như sinh vật kì lạ, cho điện giật choáng rồi nộp lên viện nghiên cứu khoa học, cậu cũng không biết có nên kiếm chác chút đỉnh không.

(* thăm dò điều tra)

Ân Vinh Lan chú ý tới vẻ mặt cậu biến hóa, nhắc nhở: "Chuyên tâm lái xe."

Tiếp thu kiến nghị, Trần Trản tập trung tinh thần, thôi nghĩ lung tung, đạp ga tăng tốc.

Chào đón chủ nhân về nhà là vài tiếng chó sủa, Trần Trản xoa xoa đầu nó một hồi mới chịu yên.

Ân Vinh Lan vào nhà trước, hai tay đặt trên đùi, ngồi trên giường nghiêm chỉnh.

Trong nháy mắt bước vào phòng ngủ, Trần Trản hơi ngẩn ra... Đang làm gì đó?

Ân Vinh Lan nhắc: "Chả phải nói "muốn" thần ngủ hả?"

Giữa người yêu nhau chú trọng nhất là cảm xúc mãnh liệt say đắm, ví dụ cái ôm từ phía sau lưng có thể làm tim ta thình thịch gia tốc. Bây giờ y cứ ngồi chỗ đó đoan chính như vậy, như kiểu nhà binh chấp hành khẩu lệnh nhận nhiệm vụ, khiến Trần Trản nhất thời không biết... ra tay từ đâu.

"Thật ra anh có thể... làm dáng buông thả hơn tí." Cố gắng tìm từ uyển chuyển một chút truyền đạt thâm ý.

Ân Vinh Lan suy tư, cởi hai cúc áo phía trên, ánh mắt hỏi như vậy được chưa?

Trần Trản không đánh giá, học dáng của y ngồi đoan chính.

Hai bên nhìn nhau, Ân Vinh Lan không nhịn được nữa lắc đầu bật cười trước, có thể hiểu được cảm giác vừa rồi của "hớ nì".

"Kéo bè với Lâm Trì Ngang từ lúc nào đấy?"

Tình cảnh lúng túng cuối cùng thành tâm sự trong chăn.

Ân Vinh Lan: "Trước khi cầu hôn. Anh tư vấn phương pháp cho hắn, hắn hỗ trợ lại."

"Đủ lỗ vốn nhỉ." Hiếm khi Trần Trản nói thay cho Lâm Trì Ngang một câu.

Đêm nay ngủ không sâu giấc lắm, cậu gặp mộng trong mộng, mở mắt thấy họ Ngô cầm một con dao nhỏ máu đứng ở đầu giường, tàn bạo nói muốn đồng quy vu tận.

Tố chất tâm lý của Trần Trản cũng mạnh chẳng kém, không bị ác mộng dọa tỉnh, ngược lại vẫn dửng dưng đối diện. Cuối cùng cơn buồn ngủ khiến cậu nhắm mắt, trong thực tế lại vừa tỉnh luôn.

Trần Trản xuống giường kéo màn cửa sổ ra, từ từ nói: "Màn âm mưu này có thể kéo dài bao lâu?"

Ân Vinh Lan: "Nhiều nhất thì một tuần." Dừng một chốc rồi nói: "Nếu em muốn làm phát yên tâm luôn..."

2

Trần Trản nhấn mạnh lần thứ hai: "Em chỉ muốn tống hắn vào tù thôi."

Chứ không phải lên thiên đàng!

Ân Vinh Lan gật đầu: "Đừng để bụng quá, anh chỉ thuận miệng thôi." Rồi đi rửa mặt.

Trần Trản mỉm cười nhìn y ra ngoài, ý cười tắt ngúm.

【 Hệ thống: Một khi người ở lại biết bị lừa, hậu quả khó mà lường được. 】

Một kẻ điên trong lúc lên cơn thịnh nộ làm ra chuyện gì chả ai nói trước được. Trần Trản vẫn còn đang nghiền ngẫm, bỗng hệ thống đưa ra một giả thiết:【 Giả sử chấp pháp giả tin chuyện Ân Vinh Lan bịa ra, y mượn lực phản lực, rất có thể thành công soán vị, quân lâm thiên hạ.】

Trần Trản không cho ý kiến, chuyện còn chưa xảy ra ai mà biết được thế nào.

Mà nếu lúc trước cái tên hệ thống này kí sinh trong Ân Vinh Lan, một đứa bạo lực, một "thánh lươn" bằng cấp xịn trình độ cao, thiên hạ đại loạn!

Bị ác mộng ảnh hưởng, viết truyện mới càng lúc càng phát triển theo hướng nghiêm túc ---

Đa số cái chết đều có dấu hiệu báo trước, bệnh tật hoặc tuyệt vọng với cuộc đời.

Từ vụ đầu tiên người bị "lửa trời" đốt, quy luật này hoàn toàn bị phá vỡ. Chỉ ngắn ngủi trong một tháng, trên đường phố có đến năm người dân hoặc là tự cháy, hoặc bị sét đánh.

Ngay lúc này chủ nhân biệt thự nhìn sấm rền chớp giật lập lòe trên bầu trời, mơ hồ bất an.

Âm thanh lăn kéo cực gây chú ý.

Chủ biệt thự quay đầu lại, thấy bạn cùng nhà đi ra cùng chiếc vali.

"Muốn đi à?"

Bạn cùng phòng: "Thoát thân."

Chủ nhà đã sớm thấy hắn cằn nhằn liên miên không ngừng.

Bạn cùng phòng: "Tôi đã lấy một thứ ở đây mang theo, nếu anh muốn giữ mạng có thể đi cùng tôi."

Chủ nhà tỉ mỉ kiểm tra một phen, không thấy đồ đáng giá nào bị mất. Đang suy nghĩ có nên yêu cầu kiểm tra hành lý không, đột nhiên ngưng mắt nhìn trên quần áo bạn cùng nhà mặc.

Không phải quần dài áo sơ mi như thường ngày, đây là một bộ đồ khá rộng rãi, hơi giống áo choàng đen, hoa văn thêu chỉ kim tuyến, nhìn kỹ thấy mấy chữ: N-M-T-L(*).

...

Sau khi Trần Trản đăng chương mới lên, ngả lưng tựa vào ghế, bĩu môi lầu bầu: "Đã nhắc rồi đấy, tận lực quan tâm giúp đỡ đó nha."

Khu bình luận y như cậu dự đoán, chưa gì đã có độc giả comment:

"NMTL = người mau trở lại, đường ngập mồm!"

Bình luận này được hưởng ứng rất nhanh, chỉ cần đọc qua chương này sẽ rất ấn tượng. Cũng coi như nhắc nhở Ngô tiên sinh động não đi, mau rời khỏi đảo.

Kế hoạch thì tốt đẹp, nhưng tiếc rằng không đủ kín kẽ. Trần Trản chỉ biết là hắn bị Ân Vinh Lan lừa đến một đảo nhỏ không người, nhưng không biết trên đảo chẳng có tín hiệu.

Ngô tiên sinh bị lừa đi khai hoang, chẳng có thời gian cũng không có điều kiện đi đọc truyện.

Mà mắt nhìn của cư dân mạng không phải tốt lắm, mà là mở "mắt thần" luôn rồi, có thể từ những chi tiết rất nhỏ suy ra ---

【 Làn Tóc Maria: Quần áo rộng rãi. Chắc chắn là bầu rồi á!】

【 Triệu Tam Thành: Lấy đi một thứ, lại mong được níu giữ, nên mới ám chỉ bằng "Người mau trở lại". 】

【wuhjg: Trời phạt giáng xuống, hắn lại vác bụng chạy, đáng thương quá! 】

Trên tay chỉ có một cái xẻng, Ngô tiên sinh đứng ở chỗ cao phóng mắt nhìn xung quanh, một dòng kênh hai bờ xanh biếc chảy ngang cắt hòn đảo thành đôi phần.

Chủ thần nói muốn giàu phải khai hoang, bảo thẳng hắn kém hơn Trần Trản chỉ vì phong thủy không hợp.

Trên đảo cây cối đơn điệu um tùm, nhìn có vẻ là gỗ sam.

"Nếu trồng đủ một nghìn cây đào, ta sẽ cho ngươi cả chốn đào nguyên*."

(* chỉ vùng đất tốt đẹp vốn không thật)

Vẫn đang nhớ lại lần gặp mặt "chủ thần", mơ hồ có cảm giác điều gì đó không ổn lắm, muốn cẩn thận cân nhắc lại đột nhiên bị cắt ngang.

【 Kí chủ? 】

Âm thanh nhạt nhẽo từ sâu trong đầu truyền đến.

Ngô tiên sinh lặng im chốc lát rồi nở nụ cười khoái trá: "Cuối cùng mày cũng tỉnh rồi."

Từ khi hệ thống rơi vào "hôn mê", chỗ nào hắn cũng bị Trần Trản dìm một bậc.

【 Hệ thống: Trung tâm mua bán đã mở hoàn toàn, giá trị tẩy trắng còn lại là 10351, có đổi đạo cụ không? 】

Trước mắt có bốn, năm cái hố mới đào, Ngô tiên sinh khoát một tay lên chiếc xẻng, híp mắt một cái: "Đổi một chiếc máy đào đất."

【 Hệ thống:... 】

Ngủ đông không có nghĩa là chuyện gì cũng không biết.

Kỳ ngủ đông của hệ thống là để bảo trì cập nhật, bị Ân Vinh Lan chỉnh sửa dữ liệu tổng bộ méo mó thế nào khiến nó suýt nữa hỏng mất.

Nếu Trần Trản mà biết chuyện không chừng kết tri kỷ liền, từ góc độ bộ nhớ mà nói hệ thống Ngô tiên sinh có sức chiến đấu cao, nhưng trình độ ban A của hắn lại 9 điểm ba môn.

Trong quá trình bổ sung mã hóa, tình cảnh ngày trước không ngừng tái hiện.

Hệ thống nhớ lại những năm tháng Ngô tiên sinh rung trời chuyển đất ấy, cũng chứng kiến lòng dạ ác độc của hắn, coi mạng người như rơm như rác.

【 Hệ thống: Đạo cụ xử lý thi thể thuận tiện nhất là "nước tan xương". 】

Ngô tiên sinh kiên trì đào hố: "Tao muốn trồng cây."

【 Hệ thống: Repeat please. 】

Ngô tiên sinh không có hứng lặp lại, nhưng lại thuận miệng nói tới việc chủ thần bảo trồng cây.

【 Hệ thống: Có phải kí chủ bị mổ cắt thùy trước não* rồi không? 】

(* một hình thức phẫu thuật não để chữa bệnh tâm thần, đã bị loại bỏ do không có hiệu quả, các bạn có thể sợt gu gồ để biết thêm chi tiết)

1

Nói trắng ra cứ như coi hắn từ bệnh nhân tâm thần thành người bình thường vậy.

Câu hỏi này chắc chắn không phải khen ngợi đối với hắn, tuyệt đối là châm chọc!

Có tấm gương noi theo nên ít nhất hắn biết mình có đức hạnh gì. Ngô tiên sinh bất tri bất giác đã xem Trần Trản là thứ tham chiếu, bây giờ nhìn sang hệ thống bỗng ngộ ra điều hoang đường.

Giả sử chủ thần có tồn tại thật, bản thân nó có vị trí chí cao vô thượng, sao có thể ban cho cái nhiệm vụ ấu trĩ thế này?

Đứng bất động mấy giây, âm thanh đay nghiến từ trong cổ họng phát ra ---

"Trần - Trản!"

1

Hôm ra khỏi trạch viện đó bắt gặp tên kia chắc chắn không phải trùng hợp, ngẫm lại thì vừa bắt đầu đã là một cái bẫy chờ hắn tự chui vào.

Tay nắm xẻng siết chặt, thân cán gỗ xuất hiện vết nứt mơ hồ.

Ánh mắt Ngô tiên sinh rét lạnh có thể so với bùn đất lạnh lẽo cứng rắn xung quanh... Cứ luôn đùa gạt hắn, chắn chắn giờ khắc này Trần Trản đang đầy bụng cười thầm lắm đây.

"Oan uổng", từ này cứ như đo ni đóng giày với Trần Trản vậy.

Sao cậu có thể ngờ rằng họ Ngô kia cứ thế tự động bỏ qua kẻ cầm đầu, trực tiếp ghi loạn món nợ này lên cậu được chứ.

Gần đây cứ phát sinh chuyện ngoài ý muốn. Khi Trần Trản vừa khuyên nhủ họ Ngô quay về xong, nhận được điện thoại của Lâm Trì Ngang.

"Truyện mới thú vị đấy."

Đắn đo xem lời này có thâm ý gì, Trần Trản soát lại dàn ý truyện, tùy ý "Ừm" một tiếng.

"Không lầm đường lạc lối nữa là việc tốt." Lâm Trì Ngang ngừng một chốc, lại nói: "Đối với hai bên đều tốt cả."

Trần Trản liền hiểu được, nhớ tới người này bị Ân Vinh Lan "lừa tiền gạt lực", chả được cái gì tốt đẹp cả, thái độ lập tức từ qua loa trở nên ôn hòa, nghiêm túc đảm bảo: "Anh không có trong truyện này nữa đâu."

Im lặng mấy giây, đầu bên kia cũng chưa thấy nói gì.

"Được đấy." Nhạt nhẽo nói hai tiếng, kết thúc cuộc gọi.

Trần Trản trầm tư vài giây... Lâm Trì Ngang sẽ không vô duyên vô cớ gọi điện đến, mục đích muốn nói thật sự là gì?

Đến giờ cậu chỉ mơ hồ cảm giác được người kia thể hiện... có hơi không thoải mái?

Nghĩ mãi không ra kết quả, nhíu mày nhìn dàn ý truyện mới, hình như "đứa con" này bát tự không hạp ba đẻ mình đây thì phải, từ khi đăng lên đến giờ người xung quanh cứ lẩm bà lẩm bẩm gì gì ấy.

Bỗng dưng cậu muốn biết Ân Vinh Lan bây giờ đang làm gì.

Người bên gối đang tiêu tiền. Ân Vinh Lan cho người thuê vài sinh viên hệ mỹ thuật vẽ tranh mình với Trần Trản, ý đồ khiến quần chúng tập trung lên couple chính thống.

Lúc này ý nghĩ táo bạo "dã man" đều hiện hết lên mặt, cấp dưới thấy hết.

Vốn tưởng sếp hóa đen mất tiêu rồi, kiểu người có tiền muốn biệt thự giam cầm play, hóa ra lại tìm những người này, quản lý Tieba, vẽ tranh, viết fan-fiction.

- -- Biện pháp văn minh thỏa lòng anh tôi hắn.

Ân Vinh Lan đảo mắt nhìn một cái, thấy ánh sáng kỳ dị trong mắt cấp dưới, nói: "Cách thấp nhất để hả giận là coi mạng người như cỏ rác, đỡ mất công phải ngó luật pháp."

Cấp dưới bị nhìn không hiểu sao chột dạ, lập tức cúi đầu che giấu biểu hiện run rẩy, thử thăm dò hỏi: "... Nếu như là sếp thì định làm sao?"

Ân Vinh Lan: "Học trí người xưa, nuôi vài môn khách, dẫn dắt quần chúng xây dựng mỹ quan bình thường."

Mỹ quan trong miệng y cứ như ăn "cơm tró" vậy.

Vừa dứt lời Ân Vinh Lan lên mạng tìm một lượt, chả có gì bất ngờ khi thấy người theo dõi topic về CP của mình và Trần Trản đang tăng vùn vụt.

Bài viết chưa là gì, nhưng có fanart trình độ thượng thừa với video biên tập tỉ mỉ, tình huống khác "bọt" lắm chớ.

Cấp dưới thực hiện đầy đủ quy tắc của một nhân viên sành sỏi, nịnh hót như không: "Cao kiến!"

Ân Vinh Lan nhẹ nhàng đong đưa ghế xoay, ngước mặt hỏi anh ta: "Có biết chỗ kỳ diệu nhất của cách này là gì không?"

Cấp dưới suy nghĩ một chốc, lắc đầu tui hông hiểu.

Ân Vinh Lan nhàn nhạt nói: "Thỏa mãn nhu cầu cá nhân cũng đồng thời chú ý tỉ lệ việc làm, thúc đẩy tăng trưởng GDP."

Trong không gian phòng tràn ngập sự trầm mặc đến nghẹt thở.

Cấp dưới không kiềm nổi phải kéo khóe miệng trở về.

Biểu cảm này vô tình bị Ân Vinh Lan bắt gặp: "Anh muốn nói cái gì?"

Cấp dưới căng thẳng nên thở hơi gấp, vẫn kiên định lắc đầu, nhưng nội tâm vẫn nghĩ là...

Hai từ "hóa đen" này thật sự bị ông chủ triệt để nhục nhã.

- --

Lời tác giả:

Trần Trản: Tôi là người tốt.

Ân Vinh Lan: Tôi cũng vậy.

Trần Trản: Chúng tôi là... cặp chồng chồng đẹp người đẹp nết!

Ân Vinh Lan: Đáng khen!

Bình luận

Truyện đang đọc