SAU KHI NAM PHỤ PHÁ SẢN

Chờ đến khi An Lãnh phản ứng lại mình vừa nói gì, hoảng sợ muốn giải thích, đầu bên kia đã cúp máy.

Trong lòng biết rằng nếu nói chậm về tình hình hiện tại thêm chút nữa có khả năng sẽ ôi thôi luôn, vội vàng phủi lá cây trên quần áo, quay người rời đi.

Chỉ có điều trong nháy mắt nghiêng người đó, thấy Trần Trản đứng chắp tay trên đỉnh núi, chỉ chăm chú nhìn đám hệ thống dẫm tới dẫm lui, trấn định cao giọng ngâm nga: "Ta khuyên trời này mau phóng khoáng, chớ để nhân tài bó lề khuôn." (*)

"..."

Bệnh à!

An Lãnh lắc đầu.

Ngay trong khoảng khắc này xuất hiện biến cố, bốn chấp pháp giả đang thi nhau dẫm bóng đột nhiên đồng loạt đánh tới, sát ý lẫm liệt không thua gì con người.

Hệ thống dường như sớm có dự liệu, nhảy khỏi vòng vây trước một bước. Kế hoạch bị nhìn thấu, hai phe liền khôi phục cục diện mồm to ngoác mồm nhỏ.

"Tại sao sức chiến đấu của nó mạnh đến vậy?"

Đều là hệ thống, hệ thống của mình chưa gì đã lụi.

【 Hệ thống: Cùng là con người, sao anh lại làm chân chạy cho tiên sinh? 】

An Lãnh bị hỏi ngược đến cứng miệng, chỉ có thể dùng mấy từ chuyên ngành cao siêu tự an ủi bản thân.

Các chấp pháp giả nghiêng đầu túm tụm thảo luận gì đó, cuối cùng cho ra kết luận - ngày sau tái chiến.

Đáng tiếc ai cũng không tin ai để rời đi trước, không muốn để lộ lưng cho đối phương.

Trần Trản là người đầu tiên hành động, thoải mái quay người đi xuống núi, hệ thống cũng theo ngay sau.

Mấy chấp pháp giả nhìn nhau, một kẻ trong đó nói: "Có cần xuống tìm tên kia không?"

Một tên khác lắc đầu: "Bị cắn đến mức đó sợ là không sống nổi, đi thôi."

"Dựa theo luật thế mạng, Trần Trản nhất định phải chết."

"Không cần lo. Hắn thường đổi hệ thống, chờ cái khác đến thay đánh lại cũng chưa muộn."

2

Nghị luận sôi nổi bên này không truyền đến tai Trần Trản, lúc lên núi có hệ thống giúp, không mất nhiều sức, lúc xuống núi thoải mái hơn tưởng tượng nhiều.

Trước khi về biệt thự ghé qua quán mua đồ ăn sáng, tiện thể sửa sang quần áo, xác nhận không có gì khác thường mới đi vào.

Như chưa hề có cuộc so găng, đánh thức Ân Vinh Lan, nở một nụ cười tươi rói: "Rời giường thôi."

Ân Vinh Lan ngồi dậy: "Bây giờ mấy giờ rồi?"

Trần Trản: "Mười giờ. Tối qua anh mệt quá nên em không gọi sớm."

Bốn mắt nhìn nhau, Trần Trản cười cười, đi múc cháo mới mua vào bát.

Tiếng nói hơi khàn khàn so với thường ngày của Ân Vinh Lan truyền đến: "Trên núi gió to, lần sau mặc thêm áo vào."

"..."

Yết hầu Trần Trản lên xuống: "Anh theo dõi em?"

Ân Vinh Lan sờ cổ tay cậu: "Lúc tỉnh không thấy em đâu, xem định vị."

Trần Trản thầm than tối qua chắc thiếu ngủ đến váng đầu, thế mà phạm phải sai lầm cấp thấp như vậy.

Thôi thì sống chết mặc bay.

Trong lòng Trần Trản hiểu rõ, vị tiên sinh kia sẽ không lãng phí thời gian, chắc chắn đang có một âm mưu khác.

【 Hệ thống: Sao hắn không lôi kéo kí chủ? 】

Trần Trản: "Kỳ phùng địch thủ, giống nhau ở chỗ đều muốn chinh phục."

Tất cả các nhân vật phản diện đều có đầy đủ tính cách đặc biệt này.

【 Hệ thống: Căn cứ theo thiết lập nhân vật trong "Muôn vàn tinh tú", kí chủ cũng là nhân vật phản diện. 】

Trần Trản giương mắt cười, đi ra sân vườn hít thở không khí, hời hợt nói: "Tôi cải tà quy chính rồi."

Dạo này trừ chuyện bán dưa, trên mọi phương diện cậu đều chú ý lời nói, thành công né hot search.

Trong lúc làm tổng vệ sinh nhà, Ân Vinh Lan tháo tạp dề, làm như lơ đãng hỏi: "Có muốn về xem một chuyến không?"

Đã hơn một tháng Trần Trản chưa về nhà, chủ yếu do đau lòng khi tài sản thành tro. Biết chắc y sẽ không vô cqớ nhắc đến, hỏi lại: "Sao đột nhiên nhớ tới chuyện này?"

Ân Vinh Lan: "Ông cụ gọi điện đến, nói gần đây có mấy lời đồn."

Đang lau cửa sổ kính liền dừng lại, Trần Trản nhảy xuống ghế: "Đồn gì?"

"Nhà em có ma."

Đầu tiên là ngẩn ra, sau đó trong mắt lộ ra nét tính toán, vẻ mặt khá nghiêm túc: "Chuyện này cần nhanh chóng giải quyết mới được."

Ân Vinh Lan cho là cậu nghĩ đến cái gì, bắt đầu nghiền ngẫm.

Lúc Trần Trản vắt cái giẻ ướt nghiêm túc nói: "Nếu không sẽ ảnh hưởng giá phòng."

Biểu cảm Ân Vinh Lan phức tạp: "Em lo cái này?"

1

Trần Trản nhướng mày: "Thì còn gì nữa?"

Khu dân cư nhỏ ít thanh niên trẻ tuổi, nhưng điều đặc biệt là chuyện bé như hạt vừng cũng lan nhanh như thế lửa xuống núi.

"Tôi đã nói với bà nhà kia có gì đó rồi, nghe nói nguyên nhân cháy cũng chưa tra ra được."

"Còn phải nói! Có hôm con trai tôi về tối muộn, thấy có cái bóng màu xanh lam đang đi bên trong."

Nói trôi chảy liến thoắng cứ như người trong cuộc, Trần Trản cũng muốn gia nhập.

Ân Vinh Lan phải đi làm nên không cùng đường với cậu, hai người đều không tin quỷ thần, cho là nhất định có kẻ dựng chuyện.

Ban ngày khó sinh sợ ma, Trần Trản làm một mạch mở cửa vào nhà.

Cửa sổ bị cháy không còn một mẩu, mỗi ngày gió lùa đầy tro bụi, nhưng may mà xua tan mùi than khét sặc sụa kia.

Trần Trản lần lượt kiểm tra mọi ngóc ngách, xác định không có người khác trong phòng.

Định kiểm tra thêm một lần nữa, chuông điện thoại di động đột nhiên vang lên, suýt nữa cậu sợ giật cả mình.

1

Điện thoại Ân Vinh Lan gọi: "Đã phát hiện gì chưa?"

Trần Trản: "Tạm thời chưa thấy gì?"

Trước mắt chưa thể chắc chắn kẻ Ngô tiên sinh kia giở trò quỷ, nhiều chuyện kỳ lạ đều bắt nguồn từ tưởng tượng của mấy người nhàn rỗi.

"Về sớm chút, anh gọi cơm rồi, chờ một lát có người đưa qua cho em."

Trần Trản: "Anh thì sao?"

"Trước khi nghỉ phép nhiều việc dồn quá, phải tăng ca."

Trần Trản do dự một chút, cuối cùng vẫn hỏi: "Không phải sợ em nên không dám về à?"

1

Trong công ty.

Ân Vinh Lan vừa uống hớp nước liền bị sặc, mặt đỏ tới mang tai, ho sù sụ.

Cấp dưới vội vã đưa giấy ăn.

Ân Vinh Lan phất phất tay, ra hiệu không có chuyện gì.

Tiếng Trần Trản vẫn có chút chần chờ, mang chút xíu an ủi khó nhận ra: "Anh không cần phải sợ."

Trước ánh mắt khó hiểu của cấp dưới, Ân Vinh Lan ra khỏi phòng nghe điện thoại, hạ giọng nói: "Tồn nhiều việc thật mà."

Trần Trản nửa tin nửa ngờ kết thúc trò chuyện.

Ra ngoài bắt taxi, tài xế là một thanh niên, nhận ra cậu qua lớp khẩu trang, cực kỳ hưng phấn: "Tôi có đọc tiểu thuyết của anh."

Trần Trản cười cười.

Tài xế: "Nghe nói anh đang ở chung với bạn trai?" Lời vừa nói ra khỏi miệng mới ý thức có chút mất lịch sự, nhanh chuyển đề tài: "Có phải nghe mấy tin ma quái nên về xem không?"

Cuối cùng vẻ mặt Trần Trản có chút thay đổi: "Anh cũng biết?"

"Trong ngành này của chúng tôi, tin tức nhanh lắm." Vừa khéo đến đèn đỏ, tài xế dừng lại nói tỉ mỉ: "Khu An Hà sắp khai trương trung tâm thương mại Lê Thành, gần đây cũng sôi sục mấy chuyện ma quỷ."

Trần Trản: "Ồ?"

Tài xế một hơi liên mồm kể vài chuyện, không nhịn được tự run một cái.

Bỗng nhiên Trần Trản nói: "Đến Lê Thành Plaza đi."

Tài xế thấy sắc trời dần tối, kinh ngạc: "Muốn tìm kích thích thì đầy nơi khác mà, huống hồ còn chưa khai trương, có gì xem đâu?"

Trần Trản lấy lý do hoang đường nhưng hợp lý không đỡ nổi: "Tôi là nhà văn."

Tài xế nghĩ các nhà văn muốn viết gì đều phải tự trải một phen, không khuyên nhiều nữa.

Nội thành chật chội chi chít, gần đây các trung tâm thương mại có xu hướng xây dựng ở ngoại thành, hôm nay gió lớn, ít người qua lại.

Vốn định nhảy cửa sổ đi vào, nhưng thấy không thích hợp lắm, Trần Trản đơn giản tìm một góc khuất chờ trời tối.

【 Hệ thống: Không sợ có ma? 】

Trần Trản: "Trên đời không có ma."

Thứ cậu không sợ nhất là yêu ma quỷ quái, có sống có chết, nhưng Trần Trản không tin luân hồi.

Trong lúc đợi bấm di động, bất tri bất giác trời đã tối sầm.

Trần Trản lựa đường, trèo cửa sổ vào.

Trong sảnh trống rỗng, các cửa hàng đang khóa, thang máy chưa hoạt động, nhìn có chút hoang vu.

Trần Trản đứng bên cạnh thang máy, ngửa đầu nhìn mấy lầu trên. Hoa văn trang trí trên trần nhà xa hoa diễm lệ, xung quanh gắn đèn màu, một khi được đưa vào hoạt động chắc chắn rất đẹp.

Đi lên cầu thang, lỗ tai Trần Trản hơi động, khẽ nghiêng mặt: "Ai?"

"Cái này phải hỏi cậu đấy." Một người đi ra từ trong bóng tối lạnh lùng nhìn cậu.

"Lâm Trì Ngang?"

Người đến trước mặt cậu, ánh mắt săm soi: "Sao cậu ở đây?"

"Nghe đồn mấy chuyện kỳ lạ, trùng hợp nhà tôi cũng có." Thấy anh cau mày, Trần Trản lại mở miệng: "Thời gian tin đồn truyền ra không khác mấy."

Không nhìn ra vẻ mặt Lâm Trì Ngang có tin hay không, đi thẳng về phía trước.

Trần Trản: "Anh thì sao?"

Lâm Trì Ngang: "Đây là sản nghiệp Lâm thị."

Trần Trản: "Cũng không cần ông chủ trẻ tự mình đến kiểm tra."

Lâm Trì Ngang đột nhiên dừng bước, quay người nhìn cậu.

Trần Trản vẫy tay, không che giấu nghi vấn: "Lẽ nào tôi nói không đúng?"

Đối diện một lúc, rốt cuộc Lâm Trì Ngang mở miệng: "Vốn định ngày khai trương cầu hôn ở đây."

Ai mà ngờ lại có chuyện thế chứ, khiến ngày khai trương phải lùi ra sau.

"Chẳng trách..." Bức tường xung quanh đều được trang trí rất đẹp, không phải loại xa hoa sặc mùi tiền mới nổi.

Đi được mấy bước, Lâm Trì Ngang đột nhiên giơ tay, trong im ắng, Trần Trản nghe loáng thoáng có tiếng động từ dưới đất, ngồi xổm xuống gõ gõ sàn nhà.

Lâm Trì Ngang: "Khi nào khai trương sẽ có khu mua sắm dưới lòng đất."

Tiếp tục đi lên cầu thang, Lâm Trì Ngang: "Người sống cậu phụ trách, ma quỷ tôi xử lý."

Trần Trản kinh ngạc, cậu tưởng anh ta sợ ma mà.

"Anh tin cái đó?"

Lâm Trì Ngang liếc mắt nhìn cậu, không lên tiếng.

Trần Trản chăm chú nhìn người phía trước, thầm cau mày... Tại sao không sợ nữa?

Nghĩ lại, nếu đã là nam chính, dù sao cũng nên có chỗ hơn người. Lại thấy Lâm Trì Ngang tháo ba lô đang đeo vai đổi thành cầm trên tay, kiểu bất cứ lúc nào cần liền lập tức lấy đồ ra vậy.

Rút ngắn khoảng cách, có thể nghe thấy tiếng động càng lúc càng lớn.

Mặc dù Trần Trản không tin yêu ma quỷ quái, nhưng cũng cảm thấy loại âm thanh này khiến người ta sởn gai ốc. Đi nhanh hai bước, đuổi kịp Lâm Trì Ngang: "Anh thật sự có đồ diệt quỷ?"

Lâm Trì Ngang lấy ra một vật từ trong ba lô, ôm trước ngực.

"Đây là gì?"

Trần Trản muốn vòng ra phía trước xem.

Lâm Trì Ngang: "Ảnh bà cố của tôi."

4

"..."

"Lúc cố còn sống rất thương tôi, nếu có ma mãnh gì, nhất định sẽ đuổi giúp tôi."

1

Trần Trản dừng bước, câm nín, nửa ngày sau mới giương mắt nhìn anh, bình tĩnh nói: "... Nếu hôm nay tôi mà là quỷ, tuyệt đối không tha cho anh."

——————

Tác giả có lời muốn nói:

Lâm Trì Ngang: To gan thì lên trước đi, có quỷ chắn cho tôi.

Trần Trản:...

Kelly: Anh Lan sợ vợ cái gì? Mạnh mẽ lên!

- ------------

(*) nguyên văn thơ của Cung Tự Trân nhà Thanh:

Ngã khuyến thiên công trọng đẩu tẩu,

Bất câu nhất cách giáng nhân tài.

dịch nghĩa:

Ta khuyên ông trời cần phải phấn chấn lên

Đừng câu nệ vào lề thói để nhân tài xuất hiện

Bình luận

Truyện đang đọc