SAU KHI NAM PHỤ PHÁ SẢN

Nơi phát ra âm thanh là một gian phòng nhỏ gần cầu thang.

Thấy người bên trong không định ra tới, Trần Trản đứng dậy, chuẩn bị phá cửa mà vào.

An Lãnh níu cậu lại: “Tuyệt đối không thể.”

Bên trong lại vang lên âm thanh: “Vào cũng không làm được gì, đừng phí công vô ích.”

Thứ Trần Trản không thiếu nhất chính là sức trẻ, vặn mở tay nắm cửa. Cửa không khoá, bên trong không một bóng người, trên bàn gỗ là một chiếc máy tính, âm thanh truyền ra từ nó: “Voice call là một công nghệ rất phổ biến.”

Giọng điệu rất bâng quơ, nhưng lại làm người ta có cảm giác không thoải mái: “Anh tin tưởng khoa học, hẳn phải nghĩ đến chứ.”

Trần Trản đứng cạnh máy tính: “Tôi chỉ có thể nghĩ đến với cách làm người của anh, kiêu căng tự phụ cho rằng mình nhất thiên hạ, đáng bị cô đơn tới cuối đời.”

Phía kia truyền đến ít tạp âm, như thể chuẩn bị mở miệng.

Trần Trản đã cướp lời trước: “Không thể sai được, nghe giọng là biết ỉu xìu, chắc chắn là người độc thân.”

Dứt lời trực tiếp đóng máy tính.

An Lãnh khó hiểu nói: “Mãi mới có cơ hội nói chuyện được, sao chỉ lo khẩu nghiệp?”

Trần Trản: “Đánh đòn phủ đầu rồi cắt đứt liên lạc, vậy mới có thể làm đối phương không thoải mái cả ngày.”

Không tài nào hiểu cách hành xử của cậu, An Lãnh cau mày: “Làm vậy anh được lợi lộc gì?”

Trần Trản nghiêm túc: “Tôi thấy vui.”

Một lát sau lại nói: “Khuyên anh sớm quy hàng đi, qua cuộc đối thoại vừa rồi, e rằng anh ta đã bắt đầu nghi ngờ anh.”

Đối với người kia, đừng nói ghi âm, chỉ nhìn thôi gã còn thấy sợ, mà Trần Trản nói sống động như thật, tựa như gã đúng thật có làm.

An Lãnh không thể nhịn được nữa: “Mời anh đi khỏi đây ngay.”

Trườc khi rời đi Trần Trản ực một hơi cạn sạch ly nước trên bàn, tận dụng triệt để tài nguyên.

Đợi cậu đi rồi, một người chậm rãi từ trên lầu bước xuống.

An Lãnh hơi sốt ruột nói: “Xin ngài tin tôi, tôi…”

Người xấu cũng phân chia đẳng cấp, loại như An Lãnh chỉ dám lén lút hại người, mà người trước mặt đây, chính là một kẻ trông văn minh tuân thủ luật pháp, nhưng thực tế lại hoàn toàn xuống tay theo ý mình.

Người đó xua tay cắt lời gã, bước xuống bậc thang cuối cùng.

An Lãnh cũng đã lâu không gặp đối phương, không nhịn được mà trộm liếc quan sát hắn ta. Vẫn là biểu cảm lạnh nhạt như trước, nhưng buồn cười là, một người tàn nhẫn thích chém giết như hắn, lại có một khuôn mặt hiền như Bụt.

Một ánh nhìn đảo đến, An Lãnh trong lòng khiếp đảm, vội vã thu lại dò xét.

“Trần Trản.” Người đàn ông đọc lên cái tên này hai lần, có chút tiếc nuối nói: “Cũng chỉ được đến thế.”

An Lãnh cẩn thận bưng tách trà tới, người đàn ông nhấp một ngụm, khoan thai nói: “Người kiêu ngạo, lanh trí, có óc kinh doanh, được người yêu tài giỏi khôn ngoan làm chỗ dựa.”

Nói tới đây xuỳ nhẹ một tiếng.

An Lãnh không khỏi nói: “Như thế còn chưa đủ sao?”

Người đàn ông: “Nếu muốn làm đối thủ của tôi, chưa đủ.”

Đang muốn cúi đầu nhấp thêm một ngụm, đột nhiên nhận ra gì đó, bất ngờ quay ngoắt đầu sang. Ngoài cửa sổ sát đất, một khuôn mặt đang áp sát lên kính, khoé miệng Trần Trản hơi cong cong, vẫy vẫy tay, dùng khẩu hình nói: Chào.

An Lãnh cũng giật mình, không ngờ người này còn chưa chịu đi, ngược lại vòng ra sân sau nhìn lén.

“Tên đó làm sao…”

Làm sao đoán được ngài có ở đây… Câu này còn chưa kịp hỏi xong, toàn bộ tách trà nóng uống dở đã ụp lên người gã.

Mắt người đàn ông mắt toé lửa: “Đồ ngu! Theo tao lâu như vậy, đến cái rèm cửa cũng không biết kéo!”

Cách một tấm kính, Trần Trản lấy điện thoại ra đưa lưng về cửa, chọn chế độ chụp tự động, tay giơ chữ V, đồng thời cũng thu người trong nhà vào ống kính.

Thoả mãn nhìn bức ảnh tự nhiên không filter không làm màu, tay đút túi thoải mái rời đi.

【 Hệ thống: Không đánh nhau sao? 】

Trần Trản: “Biết người biết ta trăm trận trăm thắng.”

Cậu dám cam đoan kẻ địch biết rất rõ thực lực của mình, không cần nghĩ đâu xa, phần lớn thông tin của cậu đều công khai trước truyền thông.

Nói rồi cúi đầu nhìn chằm chằm khuôn mặt người trong ảnh hồi lâu: “Khuôn mày này trông có hơi kỳ lạ.”

Trên đời luôn có rất nhiều lời đồn kì bí, chẳng hạn như nghe một bài hát nào đó sẽ làm người muốn tự sát, xem một thứ gì đó sẽ muốn chấm dứt cuộc đời… Khuôn mặt của người trong hình hoàn toàn có thể gia nhập hàng ngũ này.

Một khuôn mặt Phật, nếu người nào đang trong cảnh tuyệt vọng trông thấy, không chừng còn sẽ quỳ xuống vái lạy, sinh lòng kính ngưỡng. 

Bắt xe đi được một đoạn mới phát hiện, đã qua hai mươi phút, dựa theo giao hẹn, Trần Trản đúng ra phải báo bình an với Ân Vinh Lan từ năm phút trước.

Điện thoại đổ chuông mấy giây mới kết nối: “Có chút việc nên gọi chậm.”

“Không sao.”

Trần Trản: “Em đang…”

“Trên đường về nhà.” Ân Vinh Lan cười nói: “Anh cũng đang xem định vị.”

Trần Trản nhất thời nghẹn lời.

Xe chạy đến cửa biệt thự, Ân Vinh Lan đã đứng chờ ở ngoài, làn da được cây cối xanh um phía sau làm nền trông có vẻ trắng hơn một chút.

“Nói chuyện thế nào rồi?”

Trần Trản: “Em đã gợi lên được hứng thú của hắn ta.”

Ân Vinh Lan nhẹ nhàng nhướng mày.

Trần Trản: “Phải biết, lúc trước hắn thậm chí không thèm liếc em một cái.”

Tổng kết lại, kết luận một câu chắc nịch: “Xem như một lần gặp mặt tương đối thành công.”

Ân Vinh Lan gật đầu, xem ra là nói không thông rồi.

Từ khi về cho đến tận sắp ăn tối, Trần Trản cũng không nói năng gì nhiều, chỉ tập trung đánh máy.

Giờ khắc này, trong một biệt thự xa hoa khác, An Lãnh ngồi nghiêm chỉnh.

Người còn lại thì chỉ tuỳ ý dựa vào ghế, không đào sâu chuyện rèm cửa nữa.

An Lãnh chủ động gợi chuyện: “Tên đó biết được dáng vẻ của ngài…”

“Một khuôn mặt mà thôi, muốn đổi lúc nào cũng được.” Người đàn ông không buồn bận tâm, mà hỏi lại: “Máy nghe lén đã cài được hết?”

An Lãnh gật đầu: “Tổng cộng cài hai cái, sẽ không xảy ra sơ xuất.”

Nghĩ tới đây, tim đã thấy nhoi nhói, đổi máy nghe lén mini loại mới nhất này phải phí mất mấy trăm giá trị tẩy trắng.

“Tôi đã sắp kham không nổi,” An Lãnh cười khổ: “Nếu cứ tiếp tục thế này, sang năm chấp pháp giả sẽ xuống tay với tôi đầu tiên.”

“Một khi Trần Trản chết, giá trị tẩy trắng của hắn ta cũng đủ cho cậu hưởng thụ.”

An Lãnh cũng chỉ có thể tự an ủi bằng hi vọng này.

Không biết bắt đầu từ lúc nào, gã như một tay cờ bạc, không ngừng đổ vốn dốc lực, nhưng nhận lại thì gần như bằng không.

Biệt thự cũng khá lớn, âm thanh rõ ràng nhất chính là tiếng đồng hồ quả lắc, tiếng sột soạt nhỏ bé trên đèn trần gần như bị che lấp hoàn toàn.

Nếu bọn họ ngẩng đầu quan sát kỹ, lập tức sẽ phát hiện một khối cầu ngồi trên chùm đèn pha lê hoa lệ, trong tay còn cầm một quyển sổ cực nhỏ, đang dùng cánh tay ngắn đến khó có thể trông thấy mà tốc ký.

Điểm này hoàn toàn là do Trần Trản ảnh hưởng, trên thực tế nó vẫn có thể dùng não để ghi lại.

“Kí chủ vậy mà cũng có ngày bị mắc bẫy.” Hệ thống lầm bầm.

Trần Trản để nó lại để nghe trộm, đâu thể đoán ra đối phương cũng cài máy nghe lén lên người cậu.

Đây thật ra là một khuyết điểm của Trần Trản, cậu dựa vào bản thân quá nhiều, từ đó cũng xem nhẹ vô số sản phẩm tối tân của hệ thống. Nếu bình thường dựa dẫm vào công cụ một chút, cũng không đến nỗi bị hại bởi chiêu này.

Có cần thông báo một tiếng không?

Giữa lúc hệ thống đang cân nhắc rút lui trở về báo tin, hay tiếp tục ở lại ghi chép, An Lãnh đã bày thiết bị ra xong.

Người đàn ông không thích đeo tai nghe, nên An Lãnh chỉnh âm lượng lên mức to nhất, đồng thời còn bắt thêm loa khuếch đại.

Tạm thời chỉ có tiếng gõ phím không ngừng nghỉ.

An Lãnh liếc nhìn sắc mặt người đàn ông: “Hay là cứ để tôi ở đây trông chừng, ngài đi ăn cơm trước?”

Người đàn ông nhắm mắt nhẹ nhàng lắc đầu.

Qua hồi lâu, giữa lúc An Lãnh đang cố gắng không phát ra tiếng động nào quấy rầy đến hắn, người đàn ông chủ động mở miệng: “Biết vì sao tôi cho người đi đốt nhà Trần Trản không?”

An Lãnh: “Để che lấp việc trộm tài liệu.”

Người đàn ông bật cười: “Sai rồi, là để cho tên đó đến ở cùng bạn trai.” Khi cười ánh mắt rét lạnh, giương mắt nhìn đối diện: “Chỉ khi nào người ta bên cạnh người mình yêu nhất, mới có thể không chút đề phòng.”

An Lãnh bừng tỉnh: “Đều là để chuẩn bị cho lần nghe trộm này.”

Trên đèn trần, hệ thống chống cái mặt tròn vo, vì không có mắt mũi đầy đủ mà không rõ biểu cảm, thầm than thì ra còn có người thâm độc như kí chủ.

Lúc này, trong thiết bị rốt cuộc cũng truyền ra âm thanh khác, giọng Trần Trản nghe rõ mồn một: “Thật ra có một việc em luôn giấu anh.”

Nghe đến đó người đàn ông ngồi thẳng hơn đôi chút.

Một giọng nói khác vang lên, hẳn là Ân Vinh Lan: “Việc gì?”

Âm thanh của Trần Trản hơi yếu đi một chút, kèm theo thoang thoáng căng thẳng gần như không thể nhận ra: “Kì thật… Em là một con hồ ly.”

“Chín đuôi?”

“Chín đuôi.”

“Anh không tin.”

“Muốn xem thử không?”

Ngay sau đó là vài âm thanh rạo rực cao vút.

Có lẽ vì đã phái hệ thống đi theo dõi, Trần Trản không cần băn khoăn, đặc biệt phóng túng.

“Ư… Ứm…”

An Lãnh thật sự nghe không vô, chỉnh âm lượng nhỏ một chút, không biết có phải do năng lực trời phú, nghe tiếng sống động như âm thanh 3D.

Trên đèn trần, hệ thống tạm thời từ bỏ ý định đi báo tin. Theo tình hình trước mắt, có vẻ kí chủ sẽ không để lộ tin quan trọng gì được.

Hai gã đàn ông ngồi nghe một bộ phim tình cảm có tiếng không hình, bầu không khí sượng cứng đến rợn người, An Lãnh cố gắng cứu chữa đôi chút: “Chờ thêm chút nữa, bây giờ là lúc tên đó không đề phòng nhất, không chừng có thể nghe hắn ta buột miệng nói ra cái gì.”

Lại qua một quãng thời gian, người đàn ông không nhịn được cau mày: “Chẳng lẽ bọn này không ngủ sao?”

An Lãnh đã sớm tránh vào một góc lén lút chơi đấu địa chủ, đúng lúc người trong đó kêu lên “Đừng đi, quyết chiến đến hừng đông”, vô cùng hợp hoàn cảnh.

“Ngài đi ngủ trước đi, để tôi trông.” An Lãnh chột dạ đặt di động xuống, tập trung ngồi trước thiết bị.

Làm người viết tốc ký đủ tư cách, hệ thống ghi lại đầy đủ những lời này, đồng thời ghi chú thời gian rõ ràng.

Còn về người đàn ông kia, từ trước khi phóng hoả hắn ta đã cho An Lãnh điều tra rõ thân phận của Trần Trản, thậm chí từng lần mò tới cửa. Sau lại hay tin Ân Vinh Lan sắp nghỉ phép, mà Trần Trản thì gần như không có hoạt động nào cần hiện diện gần đây, nếu có sự thúc đẩy hai người nhất định sẽ có tiếp xúc nhiều hơn, từ đó đảm bảo khi đặt máy nghe lén sẽ phát huy được công dụng tối đa.

Đang tiếc đời không như mơ —

“Nếu như em nói em đến từ một thế giới khác, anh sẽ nghĩ thế nào?”

“Em là báu vật ông trời ban cho anh, đương nhiên là từ trên trời giáng xuống đây.”

Sau đó chính là ư ư ứ ứ.

“Nếu như có ngày em đột nhiên biết mất, anh phải sao đây?”

“Đời này phải trân trọng từng giây từng phút có em.”

Lại tiếp tục một hồi không thể tả.

Trải qua hai ngày thấm nhuần, An Lãnh giờ đây có thể mặt không biến sắc mà theo dõi, gã cảm thấy mình đã bị ép nghe mãi thành lãnh cảm.

Người đàn ông kia thỉnh thoảng đến thị sát tình hình, cuối cùng cũng không nhịn được nữa: “Chẳng lẽ trong đầu hai tên này chỉ có quện nhau thôi hả?”



Lời tác giả:

Hệ thống: Không phải, trong đầu kí chủ còn có tôi.

ps: Về việc vì sao hệ thống của An Lãnh không phát hiện 

hệ thống của Trần Trản đang nghe trộm, hạ hồi phân giải.

Lời Không Cánh:

Ủa khoan vậy vị tiên sinh này là phản diện hay ông mai??:D??

Bình luận

Truyện đang đọc