SAU KHI NAM PHỤ PHÁ SẢN

Trần Trản lần đầu tham gia game show, chưa thạo cách tạo điểm nhấn.
Trong khi đợi cậu bưng thịt nướng ra, đạo diễn thay đổi định hướng, quyết định biên tập theo chủ đề ấm áp.
Thời gian dần trôi cùng tiếng nói cười, Trần Trản tận tình mời từng người trong ekip, quay xong còn tặng họ bùa hộ mệnh thế hệ thứ hai. Tuy tạo hình trông không ưa nổi, nhưng không ít người trẻ có cá tính vẫn khá thích thú.
Khi Ân Vinh Lan về tới, ekip cũng vừa ra đến cửa. Đôi bên chào hỏi vài câu, đạo diễn vốn còn muốn quay thêm đoạn này, nhưng nghĩ thấy Trần Trản đã rất tận tình với họ trong suốt quá trình quay, không thể mặt dày mở miệng, cuối cùng chỉ đành tiếc nuối trở về.
Trong sân đồ đạc bừa bộn, Ân Vinh Lan khom lưng dọn dẹp chén đũa, Trần Trản ngẩng đầu lên nói: "Trong phòng còn đồ ăn đó, anh vào ăn trước đi."
Ân Vinh Lan bảo chưa đói, cùng giúp cậu lau dọn. Lúc y rửa chén vô tình thấy giẻ lau vừa giặt ở cạnh bên, trên lớp vải còn vương lại vết máu chưa tẩy hết, nhíu nhíu mày.
Nếu là cắt trúng tay, không lý nào lại dùng giẻ lau cầm máu... Vết này trông giống dùng để lau máu trong bếp hơn.
Khi quay chương trình có làm thịt nướng, thịt rã đông rỉ ra máu là chuyện bình thường, nhưng không có màu đỏ tươi như thế.
Lúc này Trần Trản bưng bếp nướng sạch bong vào nhà, thấy y đang đứng tại chỗ ngẩn người, hỏi: "Làm sao vậy?"

Ân Vinh Lan: "Ekip đến hôm nay có bao nhiêu người?"
Trần Trản ngẫm nghĩ một chút: "Tính cả Bùi Ân Thu, mười hai người."
Ân Vinh Lan vận dụng trí nhớ siêu phàm, hồi tưởng lại hình ảnh khi mình về, vẫn đủ mười hai người. Nhìn lại Trần Trản, không phát hiện cậu có vết thương nào khác, xác định không người thương vong, lập tức không quẳng ra sau đầu.
Xếp gọn bếp nướng, khoé mắt thấy khăn lau ở một góc bàn, Trần Trản suy tư.
"Hôm nay có một vị khách không mời mà đến."
Lúc ăn cơm tối, Trần Trản chống cằm nhìn y, đột nhiên thốt lên.
Ân Vinh Lan nhìn thoáng qua cổ tay cậu.
Nhớ đến tác hại của việc chống cằm, Trần Trản ngồi lại ngay ngắn.
Ân Vinh Lan nhàn nhạt nói: "Sắp tới hè rồi, muỗi cùng bắt đầu nhiều lên."
Trần Trản không biết là y giả vờ nghe không hiểu, hay là cố tình đánh trống lảng.
Cho đến khi màn đêm hoàn toàn buông xuống, Ân Vinh Lan cũng không nhắc lại chữ nào, Trần Trản không khỏi thấy hơi khó hiểu.
Trên thực tế, tuy cách tiếp cận crush và chiêu trò cầu hôn rất thiếu EQ, nhưng trong chuyện tình cảm, Ân Vinh Lan chín chắn hơn Trần Trản rất nhiều.
Dưới cái nhìn của y, không một mối quan hệ nào có thể hoàn toàn vô tư thẳng thắn, đòi hỏi thật lòng quá độ chỉ tổ hại người hại mình.
Chủ nhật, chương trình đúng giờ lên sóng.
Trần Trản có vẻ rất thích ý, chuẩn bị sẵn ít thức ăn vặt chực chờ từ sớm, nom khác hẳn bình thường.
Đối chiếu với việc phim cậu diễn vai phụ phát sóng còn chẳng buồn xem, Ân Vinh Lan không khỏi nói: "Game show lần này có gì đặc biệt à?"
Hôm đó khi y trở về, Trần Trản đã cất tượng Quan Âm Cầu Tự, hẳn là không có gì đặc biệt lên hình.
Trần Trản cười xảo trá: "Lần đầu quay game show nên háo hức hơn ấy mà."
Ngoại trừ các fan, người chờ xem chương trình còn có An Lãnh.
Tin Trần Trản ngàn thu vĩnh biệt mãi không thấy đâu làm lòng gã rất bất an, không khác nào một kẻ đang mang tội giết người, gã không ngừng tìm kiếm tin tức có liên quan, cứ cách vài tiếng lại lên mạng tìm tin về Trần Trản.
"Không phải chấp pháp giả sẽ ra tay trong vòng một tuần hả?"
Căn phòng trống trải, không ai đáp lại gã.
Một lúc lâu sau, mới có một âm thanh máy móc vang lên: 【 Chú ý cách nói năng của anh. 】
An Lãnh không dám tỏ thái độ, giọng đầy nịnh nọt: "Trần Trản thật sự có nhiều giá trị tẩy trắng lắm sao?"
【 Tour tham quan của anh ta đã có ba nghìn hệ thống đặt trước, xếp lịch đến tận năm sau. 】
An Lãnh: "Đặt tour trước?"
Giọng máy móc giải thích qua loa vài câu, cuối cùng nói: 【 Chia làm nhiều đoàn tham quan, hôm qua đoàn số bảy vừa được đi. 】
An Lãnh luôn thấy câu này sai sai ở đâu, nghi hoặc: "Sao mi biết rõ đến vậy?"
Không nhận được trả lời, gã đột ngột đứng lên: "Đừng nói là mi cũng đăng ký!"
Tiếng nói vô cùng chát chúa, mà lần này hệ thống chỉ lặng như tờ.
Ngay trước khi gã muốn tìm thêm bằng chứng, đoạn quảng cáo cuối cùng trên màn hình máy tính cũng kết thúc, báo hiệu chương trình tiếp theo sắp lên sóng.
Màn hình chạy đầy chữ trông ngóng "Boygroup Trản Thu", An Lãnh muốn tắt chat mấy lần, nhưng không biết nghĩ gì, vẫn nhịn.
Mở đầu là đoạn đối thoại giữa Trần Trản và Bùi Ân Thu, ống kính thỉnh thoảng chuyển sang con chó ầm ĩ ngoài sân.
An Lãnh nhìn con chó cười lạnh: "Đúng là chủ nào chó đó."
Trong khi theo dõi, gã gần như không nói một lời, biểu cảm lạnh lùng và đôi mắt ấm áp tạo thành khác biệt rõ rệt.
Đến khi Trần Trản bưng một đĩa đầy thịt đã được thái mỏng thành từng lát, sắc mặt gã mới có biến hoá.
An Lãnh cảm thấy cả người như rơi xuống hầm băng: "Đó là... cái gì?"
Trên lớp thịt chi chít hoa văn, như chú ngữ của ác quỷ, mà khán giả đang xôn xao trên kênh chat dường như hoàn toàn không phát hiện:
"Nhìn ngon thật!"
"Tự nhiên muốn ăn thịt nướng quá."
"Vốn tưởng hôm nay được xem tấu hài, không ngờ lại ấm áp thế này! Xuân sang nướng thịt, trông mà thèm!"
...
Bình luận chạy rất nhanh, An Lãnh cố nén khó chịu trong dạ: "Bọn họ không thấy thịt này có vấn đề sao?"
【 Không có hệ thống sống nhờ sẽ không thấy được. 】

An Lãnh: "Thứ đó là..."
【 Thịt của hệ thống. 】

Chỉ bốn chữ ngắn gọn, nhưng lại mang đến kinh hãi khôn cùng.
Khi An Lãnh không trả đủ giá trị tẩy trắng mà bị xử lý cũng không thất thố đến mức này: "Sao hệ thống lại có thịt được?"
【 Để dễ sống nhờ trong não người. 】

Sững sờ hồi lâu, An Lãnh bỗng thấy buồn nôn, từ trước đến nay, gã vẫn cho rằng hệ thống là một sản phẩm công nghệ cao. Khi liên tưởng bản thân là vật chủ bị ký sinh, rốt cuộc không thể nén cơn sóng trào từ bao tử, chạy vào nhà vệ sinh nôn khan một hồi.
Khi gã trở ra, thịt nướng đã lên màu vàng mỡ màng như khoác lên lớp vỏ bánh trứng óng ả, rưới thêm gia vị, vô cùng ngon miệng.
An Lãnh khui một chai bia lạnh, nốc một hơi hơn nửa chai mới cảm thấy thoải mái hơn một chút.
【 Não chấp pháp giả nhất định rất ngon, tiếc thật. 】

Gã cho rằng hệ thống sẽ rất tức giận, chẳng ngờ nó lại tiếc miếng ăn trước.
Vô số nghi vấn quay cuồng trong lòng, nhưng dù sao An Lãnh cũng từng làm không ít nhiệm vụ, mau chóng lấy lại bình tĩnh, thế nhưng gã có hỏi gì hệ thống vẫn không trả lời một câu.
Game show cộng thêm quảng cáo chưa đầy hai tiếng.
Theo ánh tà dương dần phủ xuống, hình ảnh cuối cùng dừng ở cảnh mọi người rời đi... Trên mặt ai cũng chứa chan ý cười, cũng là dấu chấm mỹ mãn cho một ngày chan hoà ấm áp.
Trong biệt thự.
Trần Trản cũng không biết, hoặc nói đúng hơn là cũng không quan tâm mình vừa gây sang chấn tâm lý cho người khác, nhét một miếng trái cây khô vào miệng, híp mắt cười nói: "Không biết bao giờ mới được làm thịt nướng nữa đây?"
Ân Vinh Lan: "Thích lắm à?"

Trần Trản gật đầu.
Nhưng thật ra tâm lý cậu cũng không thoải mái như vẻ ngoài, âm thầm trao đổi với hệ thống: "Chúng nó có khi nào giận cá chém thớt không?"
Hãm hại người nhà là thủ đoạn thường dùng từ thuở xa xưa.
【 Hệ thống: Chấp pháp giả chỉ có làm việc theo quy tắc. 】

Nói cách khác, An Lãnh đổi công cụ chết thay, chấp pháp giả sẽ dốc cạn sức lực đuổi giết Trần Trản, đây chính là quy tắc của chúng nó.
"Nếu làm trái với quy tắc..."
【 Hệ thống: Sẽ bị xoá bỏ. 】

Xác định không liên luỵ đến Ân Vinh Lan, Trần Trản từ bỏ ý tưởng đổi giá trị tẩy trắng lấy đạo cụ. Việc giao dịch với hệ thống ít được bao nhiêu thì hay bấy nhiêu.
【 Hệ thống: Đừng vội chủ quan, chúng nó chỉ cần không gây vết thương trí mạng, còn vết thương trên da thịt thì vẫn chấp nhận. 】
Trần Trản cau mày: "Sức chiến đấu tầm nào?"
【 Hệ thống: Kí chủ là mục tiêu đuổi giết, chúng nó có thể dùng hết toàn lực. Nhưng khi đối mặt với người thường thì chỉ có thể tác động lực bằng thân thể, sức chiến đấu không cao. 】
Điều này làm Trần Trản nhận ra thêm lần nữa, hệ thống chịu rất nhiều hạn chế từ thế giới này.
Lòng mang tâm sự, dựa vào sofa nhắm mắt nghỉ ngơi, lại nhanh chóng thiếp đi.
Ân Vinh Lan chuyển người sang chiếc giường cạnh sofa, đắp một lớp chăn phòng cảm lạnh. Bản thân thì nằm cạnh Trần Trản, không nhịn được mà dùng đầu ngón tay chạm nhẹ lên gò má trắng nõn, chỉ những lúc này y mới có thể cảm nhận được hơi thở ấm áp căng tràn sức sống.
Trần Trản có quá nhiều bí ẩn, mà y vẫn luôn quyết định vờ như không thấy.
Thật ra đến cả hệ thống của Trần Trản cũng lén lút đặt cho Ân Vinh Lan biệt danh Ninja Rùa.
Gì cũng "nín" được.
Trong bếp có tiếng lạo xạo, rất khẽ, nhưng Ân Vinh Lan đã tức khắc phát giác.
Không đánh thức Trần Trản, lấy ra một con dao quân đội, bước nhẹ nhàng xuống bếp.
Biệt thự quá lớn cũng có khuyết điểm, đi càng dài nguy hiểm càng cao. Phòng bếp đối diện sân sau, không có cây cối che chắn, ánh trăng sáng ngời, tầm nhìn tương đối rõ ràng.
Cạnh hồ bơi có một sinh vật hình tròn... Quá tròn, đến mức Ân Vinh Lan muốn tự lừa mình là dơi bay nhầm vào cũng không được.
Sinh vật hình tròn hiển nhiên là chấp pháp giả, nó đã xem game show, biết Trần Trản muốn giết gà doạ khỉ. Dưới tình huống như thế, nó quyết định dùng chiêu ngược lại, lập tức tiến hành săn giết vào tối nay, làm người không kịp ứng phó.
Sự xuất hiện của Ân Vinh Lan hiển nhiên là ngoài kế hoạch.
Chấp pháp giả chỉ có thể dùng lực thân thể tác động lên người thường, trong lúc đang suy nghĩ phải uy hiếp đối phương thế nào, trước mắt đã loé lên một luồng ánh sáng bạc. Nó nhanh nhẹn tránh đi, nhưng vẫn da vẫn toé máu.
"Thể chất rác rưởi." Chấp pháp giả thầm mắng.
Ân Vinh Lan không nghĩ nhiều như nó, thậm chí không hề phí chút tâm tư để nghĩ sinh vật không xác định này là thứ gì, chỉ tập trung tung từng đòn trí mạng. Dần dần, y phát hiện sức lực của nó thật sự rất bình thường, chỉ có thể dùng thân thể đập tới.
Chấp pháp giả muốn vận dụng sức mạnh phi thân thể mấy lần, nhưng một khi vừa nảy sinh ý tưởng, lập tức cảm nhận được cảnh báo xoá bỏ của thế giới.
Thất thần một giây, nó đã bị giẫm nghiền dưới chân.
Ân Vinh Lan xoay dao, đột nhiên lùi bước: "Đánh tao."
Chấp pháp giả sững sờ, yêu cầu quỷ gì thế này?
Đáng tiếc ánh sáng ảm đạm, chỉ có thể thấy một vùng tối trên mặt người kia.
"Mau lên." Ân Vinh Lan bức bách lần nữa.
Y biết rõ thứ tròn lẳn này hẳn là đến tìm Trần Trản, phát huy tinh thần tái chế rác thải, diễn khổ nhục kế, bồi đắp tình cảm.
Dao lượn lờ trước mắt, chấp pháp giả đành đáp ứng yêu cầu của y mà húc một cú thật mạnh.
Cơn đau xót nổi lên, thân thể Ân Vinh Lan hơi lảo đảo một chút liền đứng vững lại, tức thì nghiền chấp pháp giả dưới chân thêm một lần.
Mặt chấp pháp giả đã bẹp dí, ú ớ nói: "... Không phải... Đòi tôi đánh?"
Ân Vinh Lan từ trên cao nhìn xuống, ánh mắt rét lạnh đến hãi hùng: "Không bảo mày đánh vào mặt."
"..."
---
Lời tác giả:
Ân Vinh Lan tưởng tượng: Bị thương, muốn ôm muốn hôn muốn cùng giường cùng gối.
Chấp pháp giả: !@#¥ giống cầm thú này lại là thứ mụ đầu yêu đương!
Giải thích nhẹ:
An Lãnh và Trần Trản đều có hệ thống ký sinh, ở trong cùng một thế giới.
Trần Trản xuyên vào truyện về showbiz, nhân vật chính là Khương Dĩnh và Lâm Trì Ngang.
An Lãnh có thể là vào thể loại thương mại, chính trị gì đó. Sau khi qua cửa không muốn từ bỏ tài sản hiện có, nguyện vọng khi qua cửa là lấy công cụ thế mạng.
Về phần hệ thống:
Bản chất là một vật ký sinh. Nhất định phải tuân theo quy tắc, nếu không sẽ bay màu.
Chấp pháp giả phụ trách thu phí bảo hộ của người ở lại (vd An Lãnh ở lại thì phải đóng 1000gttt/năm ) và xử lý người ở lại nào không đóng đủ.
Chấp pháp giả không thể giết người bình thường, để phòng thân, chỉ có thể dùng sức lực thân thể.
Chấp pháp giả có thể vận dụng toàn bộ sức mạnh với đối tượng bị săn giết (vd Trần Trản, hoặc An Lãnh khi chưa dùng thế mạng), dốc hết sức lực chém giết đến khi hoàn tất.
Lời Không Cánh:
Tưởng tượng một cục mochi tưng tới tưng lui với Ân Vinh Lan là không sợ nổi =)))

Bình luận

Truyện đang đọc