SAU KHI NAM PHỤ PHÁ SẢN

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chữ viết trong sổ ngay ngắn chỉnh tề, Ân Vinh Lan đọc lướt qua một lượt, trong gần một tháng, chuyện tốt từ nhỏ đến lớn đều được ghi lại tỉ mỉ.
Tình trạng thảm thiết không thua thập đại khốc hình.
Trần Trản ngồi đối diện kiên trì chờ đợi, còn rất quan tâm mà pha cho y một ấm trà: "Cứ thoải mái, đừng sốt sắng."
Nghĩ thấy chạy trời không khỏi nắng, Ân Vinh Lan không lãng phí thời gian nữa, ngón tay vừa chạm đến mặt giấy, bỗng nhiên nói: "Tay anh không may lắm, em chọn đi."
Trần Trản cũng không khách khí, tay lật một cái, dừng trên không ốm mà rên.
Ân Vinh Lan thở phào khe khẽ... Vẫn chưa tính là quá thảm.
Mang tâm lý thử vận một chút, lấy sổ sang lật mấy lần, không một lần ngoại lệ đều ổn định đến tàn nhẫn mà đáp trúng biến đổi bất ngờ. Điều này làm y không khỏi nhớ ngày trước vung tiền như rác vào game, nhưng vẫn không tài nào kích hoạt được chiêu anh em hợp thể.
Trần Trản an ủi: "Trùng hợp thôi mà."
Như thể để nghiệm chứng điều gì, Ân Vinh Lan lấy ra một quyển sổ khác từ hộp sắt, thử nghiệm lần nữa.
Mỗi khi y ra tay, đều là những sự tích debut hoành tráng, mượn tiền vào đoàn vang bóng một thời, Trần Trản tuỳ tay lật thử, chỉ toàn cùng đi dạo công viên, hoặc lúc ăn trưa nhiều thêm một chén.
"Chẳng trách dạo này hot search giảm hẳn." Trần Trản chống cằm ngẫm nghĩ, mỗi lần cần lấy ý tưởng cậu đều tiện tay lật tư liệu sống, bây giờ nhìn lại thì ra do tay mình không đủ may.
Bên ngoài nổi lên chút sương mù, Ân Vinh Lan đi tới đóng cửa sổ.
Đất trời mờ ảo mông lung, cành cây vừa nhú chồi đã không còn rõ dáng dấp. Y nhớ Trần Trản rất thích viết vời trong những tiết trời âm u, vừa quay đầu lại nhìn, người kia quả nhiên cũng đã mở đèn bàn, ngón tay nhảy múa linh hoạt trên bàn phím --
Tôi sẽ mãi mãi không thể quên ngày đó.
Anh nói anh đã bệnh.
Khổ đau là thứ vừa công bằng lại vừa không công bằng nhất, nó tuỳ ý tìm một vật dẫn, đối phương có thể là một kẻ giàu sang bạc trăm bạc triệu, cũng có thể là một đứa trẻ nuốt bánh mì cầm cự qua ngày nơi xóm nghèo.
Lúc này quan hệ giữa chúng tôi cách một tầng ái muội như có như không.
Theo đúng kinh điển, diễn biến bình thường giữa những đôi yêu nhau khi một trong hai biết mình sinh bệnh, sẽ là lặng lẽ rời đi, hoặc dùng những từ mang đầy gai nhọn để làm người mình yêu hết hi vọng.
Mà anh thì... lại đem hồ sơ bệnh án đến.
"Em chính là thuốc." Giọng anh vô vàn khẩn thiết.
Ngụ ý, nếu không có tôi, bệnh tình sẽ trầm trọng hơn.
Bệnh án mở ra đặt trên bàn, anh ấy đọc tôi nghe từng chữ.
Đọc xong tôi kiểm tra lại lần nữa, sợ mình bỏ sót thông tin mấu chốt nào.
Tuổi xuân phơi phới, thân thể khoẻ mạnh, có vấn đề là ở tâm lý.
Từng gặp đạo đức bắt cóc ép nhường chỗ ngồi, từng gặp đạo đức bắt cóc khuyên người độ lượng,
Mà đạo đức bắt cóc buộc nhận lời yêu thì tôi mới thấy lần đầu.
"Được."
Không thể thấy chết mà không cứu, tôi gật đầu đồng ý lời tỏ tình của anh.
Một ngày nọ khi đã yêu nhau, tôi vì một số nguyên nhân mà gặp ảo giác, đến gặp bác sĩ tâm lý từng khám cho anh.
"Anh ta không có bệnh, chỉ có không ốm mà rên." Sau khi hỏi thăm, bác sĩ bình tĩnh nói với tôi.
Chân tướng bại lộ, mà lúc này tình cảm của chúng tôi đã ổn định, anh ấy đối xử với tôi rất tốt, di chúc cũng để một phần cho tôi, thậm chí chúng tôi còn nuôi chung một con chó.
Chuyện đã đến nước này thì còn làm gì được nữa?
Chỉ có thể cam chịu sống tiếp mà thôi!
...
Lúc Trần Trản đăng lên, thời gian đã gần đến không giờ.
Bình luận bên dưới vẫn sinh động như trước:
【 Quàng Thượng Meo Mụp: Thảo nào tôi cầm hoa hồng đứng trong vòng nến trái tim vẫn bị từ chối, hoá ra là dùng sai cách. 】
【 Quân Tử: Chiêu đạo đức bắt cóc này, thật sự hữu dụng đến vậy?! 】
【 Vua Chó Cỏ: Chuyện này nghe rất giống mang thai ngoài ý muốn phải cưới gã tệ bạc mình không yêu, sau này cũng không thể ly hôn vì áp lực cuộc sống. 】
【 Bánh Thang Bao Gạch Cua: Có tiền tiêu không hết, công việc đến đầy tay, miễn cưỡng sống qua ngày với một gã lắm tiền, đúng là tủi thân chết mất! 】
...
Ân Vinh Lan cũng góp một bình luận, bày tỏ đây gọi là duyên trời tác hợp. Đáng tiếc vì không đủ đặc sắc, không ai buồn đoái hoài, nên nhanh chóng bị nhấn chìm trong sóng gió.
Nhấc mắt lên liếc về Trần Trản một cái, người còn lại bất đắc dĩ, đành giúp y gian lận, tìm bình luận kia trả lời một câu.
Có tác giả trả lời, lập tức cũng có nhiều người xem kéo đến xây lầu.
"Vừa ý chưa?"
Có lẽ phát giác hành động vừa rồi quá trẻ con, Ân Vinh Lan bật cười, đặt điện thoại qua một bên.
Sương mù dày không tiện đi lại, tính theo phương diện thời gian, bây giờ đã sang ngày mới, Trần Trản cũng không đành đuổi người về: "Chó nhà anh tính sao đây?"
Ân Vinh Lan: "Đã gửi cửa hàng thú cưng chăm sóc mấy ngày."
Đều là người trưởng thành, một đêm thiên thời địa lợi nhân hoà, Ân Vinh Lan không chần chờ nữa, đi tới ôm lấy cậu từ phía sau.
Thân thể thon gầy, nhiệt độ ấm áp.
Ngay khi hết thảy sắp phát triển theo hướng hằng mong mỏi, đột nhiên trên lầu vang "xoảng" một tiếng.
Bị âm thanh này làm giật mình, không biết ai không đứng vững, chân lảo đảo một cái, cả hai cùng ngã sấp xuống. Cánh tay Ân Vinh Lan đang vòng trên người Trần Trản siết chặt, người còn lại lập tức trật eo.
Ra trận chưa chiến đã chết yểu, rạng sáng một giờ, Ân Vinh Lan không thể không từ bỏ đêm xuân ngàn vàng, lái xe đưa cậu đi cấp cứu.
Bác sĩ trước tiên kiểm tra eo có bầm hay hay không, vừa nhấn nhẹ một cái Trần Trản lập tức cau mày.
"Làm sao bị thế này?"
Trần Trản: "Tai nạn giao thông."
Bác sĩ: "Tông trúng đuôi xe?"
Trần Trản mặt không cảm xúc: "Hoàn toàn do lỗi xe sau."
Ân Vinh Lan tự biết đuối lý, đứng một bên im thin thít.
Bác sĩ lắc đầu, gần như cứ cách vài ngày là có một ca tai nạn giao thông phải vào bệnh viện, không khỏi khiển trách mấy câu: "Người thời nay thật sự không biết tự ý thức an toàn bản thân, tại sao không tập lái thành thạo rồi hẵng ra đường?"
Chụp x-quang xác định không gì đáng ngại, bác sĩ cho hai bình thuốc phun giảm đau, dặn dò cậu chú ý nghỉ ngơi, giảm bớt các hoạt động phải khom lưng.
Đai an toàn siết chặt cọ lên eo rất khó chịu, Trần Trản phải đệm một tay vào nơi tiếp xúc giữa dây và cơ thể mới thấy thoải mái hơn một chút.
Ân Vinh Lan cẩn thận hỏi: "Rất đau sao?"
Trần Trản lắc đầu.
Không tính là nghiêm trọng, so với lần gãy tay lúc vừa xuyên tới không lâu thì chẳng đáng là bao.
Thở dài, bấm máy gọi cho Vương Thành, thông báo tháng này phải dưỡng thương, không thể tham gia sự kiện.
"Khoảng thời gian này đâu đâu cũng thấy chủ đề về anh, nghỉ ngơi một chút cũng ổn."
Vương Thành chỉ có một yêu cầu, hi vọng cậu có thể khiêm tốn ẩn cư sinh hoạt, giảm thiểu xuất hiện trước giới truyền thông.
Không thể tham dự sự kiện, việc lồng tiếng cũng phải dời theo, đồng nghĩa sẽ vơi mất một nguồn thu nhập rất lớn.
Trần Trản đăng một status trong friends list: Tai nạn phi lao động, trễ nãi công việc, Thần Tài đang rời bỏ tôi.
Danh sách bạn bè từ lâu đã không còn trống không như khi vừa đến, có những người nổi tiếng từng phỏng vấn cho cậu, cũng có một số công tử nhà giàu từng tiếp tay cho Ân Vinh Lan.
Không ai bình luận, chỉ có hơn trăm lượt like.
Cậu không hề nản lòng, lại đăng thêm một câu: Giải quyết ưu phền, cải mệnh online, cùng nhau giàu có.
Rốt cuộc cũng xuất hiện một bình luận, là sticker cười to.
Trần Trản trả lời rất nghiêm túc: Bản thân chính là ví dụ thành công điển hình.
Từ đó bên dưới không còn bình luận châm biếm.
Buổi tối lúc viết truyện, nhận được tin nhắn đầu tiên: [ Ông già dẫn về hai đứa con riêng, còn chưa kịp sang nhượng tài sản thì phải làm gì? ]
Trần Trản trả lời: [ Soán ngôi. ]
Đối phương nhanh chóng hồi âm: [ Thực lực không đủ. ]
Trần Trản: [ Tìm thông gia. ]
Sau mười phút, Trần Trản nhận được bốn vạn chín, xác nhận giao dịch thành công rồi gửi lại một sticker mỉm cười.
Ân Vinh Lan giúp cậu xoa rượu thuốc lên chỗ bong gân: "Vì kế thừa gia sản mà từ bỏ tự do hôn nhân là không đáng."
Trần Trản: "Có thể xem như coi mắt bản nâng cấp." Điều chỉnh lại tư thế ngồi một chút: "Sau này nhớ chú ý xem người này có hiềm nghi lừa hôn không."
Trong vòng ba ngày nhận hai vụ làm ăn, Trần Trản công bố ví dụ thành công của đương sự giấu tên, dốc sức tuyên truyền quảng bá.
Sau một thời gian làm ấm bằng thuốc giảm đau, khi thương tổn trên eo sắp lành hẳn, một vị khách bất ngờ đến thăm.

Lâm Trì Ngang tháo kính râm, thấy trong phòng nhiều thêm một người, nhíu mày: "Ở chung?"
Trần Trản: "Suýt chút nữa."
Ân Vinh Lan đang lau bàn mà thầm than trong dạ, loại chuyện này sai một li đi một dặm.
Trần Trản ngồi xếp bằng: "Tìm tôi có chuyện gì?"
Lâm Trì Ngang bước tới, trông càng giống như đến xem chuyện cười của cậu.
Đối với thái độ này Trần Trản vẫn chưa hề tỏ vẻ khó chịu, trái lại chân thành nói: "Cải mệnh online, muốn nhờ giúp đỡ?"
Một nhân vật thần kỳ từng cho rằng mẹ mình bị yểm bùa, đây rất có thể chính là khách hàng tiềm năng.
Lâm Trì Ngang hơi quay mặt đi, ánh mắt kinh thường, một phút sau mới giả vờ không chút bận tâm nói: "Anh thật sự biết xem bói?"
Trần Trản: "Không hiệu quả hoàn tiền 100%."
Ân Vinh Lan đang rửa khăn lau trong bếp, liếc mắt lướt ra nơi này, cảm thấy Lâm Trì Ngang lúc tuyệt vọng thật là cái gì cũng dám thử. Dù cho vận may gần đây không tốt, ba lần bốn lượt bị bế lên đồn, thì cũng không nên tin vào mấy lời đổi vận.
Đặc biệt là nhờ Trần Trản đổi.
Trần Trản cụp mắt nhấp một ngụm trà nóng, giọng điệu trầm ổn: "Ngẫm lại mà xem, tôi năm trước còn nghèo rớt mồng tơi, năm nay đã tiết kiệm đủ tiền mua nhà."
Dùng bản thân làm dẫn chứng, hiệu quả tẩy não rất cao.
Lâm Trì Ngang cuối cùng cũng xem như chịu nhìn thẳng vào cậu: "Vậy thì thử xem."
Trần Trản ho nhẹ một tiếng: "Điểm lại một chút, chuyện xui xẻo nhất anh từng gặp là gì?"
Lâm Trì Ngang nhìn cậu, không nói lời nào.
Trần Trản: "Hiểu biết tình huống rất quan trọng."
Lâm Trì Ngang nhàn nhạt nói: "Vừa trả lời, chính là anh."
Sắc mặt Trần Trản không chút biến hoá, bảo anh cho biết ngày sinh tháng đẻ, nghe xong liền nhập vai bấm đốt tay tính toán: "Ngũ hành thiếu mộc, họ của anh đã có một chữ "Lâm", nhưng như thế vẫn chưa đủ."
Lâm Trì Ngang: "Làm sao mới đủ, đút tiền?"
Trần Trản trầm ngâm rồi nói: "Đổi tên không thích hợp, nhưng có thể lấy một cái nghệ danh..."
Lâm Trì Ngang: "Đi tiền theo truyền thống là được."
"Đừng bàn tới tiền nong, quá dung tục." Trần Trản chậm rãi nói: "Trước tiên có thể thử... Tú Tiên, Lâm Tú Tiên. Cái tên này có thể nói là đỉnh của đỉnh, hoàn toàn bù được hành mộc còn thiếu." [*]
Không khí bốn bề lặng ngắt.
Lâm Trì Ngang đứng lên, từ trên cao nhìn xuống cậu một cái, xoay người bỏ đi không một lần quay đầu lại.
Trần Trản đỡ eo, hỏi Ân Vinh Lan: "Sao không giữ chân khách hàng của em?"
Ân Vinh Lan nghĩ nghĩ, cuối cùng vẫn nói lời thật lòng: "Thành thật mà nói, anh đã rất ngạc nhiên khi anh ta không trực tiếp xuống tay."
Nhìn đồng hồ, mở tủ lạnh lấy rau dưa, vừa rửa rau vừa nói: "Trình độ đặt tên của em còn cần trau dồi."
Trần Trản không lo nói: "Dù sao sau này cũng không cần đặt tên cho con cái."
Còn về nhân vật trong tác phẩm, tuỳ tiện dùng một cái tên giả là xong, vốn chẳng tốn sức.
Tài nấu nướng của Ân Vinh Lan chỉ thường thường bậc trung, cơm tối cũng không bày vẽ quá nhiều, hai cháo một rau.
Lúc ăn nói đến việc Trần Trản vừa đề cập chuyện mua nhà.
Ân Vinh Lan vẫn chưa cản ngăn, còn vui đùa nói: "Dựa theo thu hoạch mấy ngày nay, em có thể mua đủ cả chỗ đậu xe."
Trầ Trản cũng thật sự nghiêm túc tính toán một phen, cau mày: "Còn thiếu chút đỉnh."
Có lẽ được khơi dậy ý chí chiến đấu, ăn cơm xong thấy vẫn chưa quá muộn, quyết định ra lò thêm một chương.
Đặt một loạt sổ trước mặt Ân Vinh Lan: "Lật đi."
Trong cơn hoảng hốt, Ân Vinh Lan sinh ra ảo giác như đang tuyển chọn phi tần chuẩn bị lâm hạnh đêm nay.
Đấu tranh tư tưởng chấm dứt, vẫn đẩy cho cậu lật thay như lần trước.
Trần Trản lắc đầu: "Em lật đều ra chủ đề quá bình thường."
Ân Vinh Lan buồn cười, tự mình ra tay: "Đừng hi vọng quá nhiều."
Dứt lời tuỳ ý lật ra.
Trần Trản tập trung nhìn sang, trên sổ ghi lại huyền thoại đối phương làm chủ tám nhóm fan.
Ân Vinh Lan hơi biến sắc, đột nhiên đóng sổ lại nói: "Cái này không được."
Một khi chân tướng truyền khắp thiên hạ, sau này ra ngoài mà không dẫn vệ sĩ chắc chắn sẽ bị đánh chết.
---
Lời tác giả:
Ân Vinh Lan: "Anh muốn mua lại bản quyền trọn bộ."
Trần Trản thờ ơ không động lòng: "Bảo vật vô giá."
Ân Vinh Lan: "Nói đi, làm sao mới có thể làm em xiêu lòng?"
Trần Trản: "Khóc cho em xem."
Lời Không Cánh:
Ân Vinh Lan belike:


---
Chú thích:
[*] Tú Tiên: 秀仙.
Chữ Tú nghĩa là đơm hoa, trổ hoa; bổ sung cho rừng (Lâm) chỉ có cây cối (chắc vậy =))
Chữ Tiên là thần tiên, hai chữ gộp lại nôm na là Tiên (Tung) Hoa (chém xạo đó =))))))

Bình luận

Truyện đang đọc