Chủ thần đột nhiên xuất hiện rồi lại đột nhiên rời đi, khiến Tang La vẫn luôn có chút bất an. Cô không biết mục đích hắn tới lần này có phải do hắn đã phát hiện ra điều gì hay không, sau này sẽ làm ra những gì.
Trong thế giới ABO, cô dần già đi, nằm trên giường bệnh, Ngải Nặc Đức cũng già nua cùng mái tóc bạc trắng nắm tay cô thật chặt.
Cô nhìn anh, trong mắt vẫn tràn đầy tình yêu, dù qua bao lâu, trái tim cô vẫn vì anh mà đập liên hồi. Cảm giác yêu một người tuyệt vời đến vậy, mà người mình yêu cũng yêu mình sâu đậm đến thế, càng là một chuyện hạnh phúc không gì sánh bằng.
Ngải Nặc Đức trồi trên xe lăn, nắm lấy tay cô, nhẹ nhàng hôn lên mu bàn tay ấy. Anh may mắn ra đi sau cô, như vậy thì cô sẽ không phải là người chịu nỗi nỗi đau chia ly này. Nhưng anh cũng không cảm thấy quá khó chịu, anh biết sau khi cô đi, anh sẽ lập tức đi theo cô.
Bọn trẻ ở bên ngoài xếp hàng dài khóc.
Tang La chậm rãi nhắm hai mắt lại, trong nháy mắt mất đi ý thức, dường như vẫn còn cảm nhận được Ngải Nặc Đức đang nắm thật chặt tay cô.
Cô tưởng bản thân sẽ mở mắt ra ở thế giới tiếp theo, thậm chí đã chuẩn bị tâm lý cho một trận chiến khốc liệt, bởi Chủ Thần đã tự mình ra tay rồi.
Không ngờ khi cô mở mắt, nhìn thấy một mảnh trắng xóa, bao quanh cô cũng toàn là màu trắng. Trong đầu cô đột nhiên lại xuất hiện một âm thanh:
“Thành công rồi!”
“Cô ấy thành công rồi!”
“Kẻ hèn nhát đó đã từ bỏ năm thế giới còn lại!”
“Tiếp theo đến thế giới của tôi rồi.”
“Bình tĩnh một chút, cô nhóc này vất vả rồi, giải thích với cô ấy chút đi.”
“Đúng vậy đúng vậy.”
Tang La sửng sốt một lúc lâu, sau đó, đột nhiên ánh sáng lóe lên, là ý thức thế giới?
Đúng là ý thức thế giới. Trước sự giải thích của các thần, Tang La hiểu rõ được nguyên nhân tất cả mọi chuyện.
Hóa ra là như vậy. Hóa ra chuyện Tang La mang theo ký ức mười thế giới tỉnh lại là kiệt tác của ý thức thế giới. Hơn nữa không chỉ có ý thức thế giới của cô và Ngải Nặc Đức, còn có ý thức thế giới của những nhân vật chính khác nữa.
Thế giới nhỏ hình thành, vốn là vì các dạng sinh mệnh trí tuệ trong thế giới lớn, họ sản sinh ra niềm tin và hy vọng sẽ tạo nên vận khí, khi vận khí đủ mạnh, thế giới nhỏ sẽ hình thành. Theo thời gian, những thế giới nhỏ này có vài cái sẽ biến mất, có vài cái sẽ phát triển mạnh mẽ, thậm chí cuối cùng tiến hóa hoàn toàn, hình thành một thế giới lớn mới, không cần có hai nhân vật nam nữ chính thì cũng có thể tự vận hành hoạt động.
Nhưng sự xuất hiện của Chủ Thần đã phá vỡ quy luật tự nhiên, những thế giới nhỏ vốn dĩ sẽ không biến mất, nhưng dưới tác động của Chủ Thần, do bị đoạt vận khí mà sụp đổ rồi biến mất, nhưng có vài thế giới tiên tiến hơn vẫn có ý thức sau khi sụp đổ, hình thành các mảnh vỡ trôi dạt trong vũ trụ. Tuy những mảnh vỡ của ý thức thế giới này tới từ các thế giới khác nhau nhưng cuối cùng vì một lực hấp dẫn vô hình mà gặp nhau, dung hòa, đồng thời tìm ra nguyên nhân thế giới của mình đột nhiên sụp đổ.
Những thế giới mà Chủ Thần hủy diệt nhiều không đếm xuể, nhóm thần càng ngày càng đông tụ tập lại một chỗ, cùng nhau giữ lại vận khí còn sót lại tới một trình độ đáng kể. Chúng thần sử dụng những vận khí này, trở về quá khứ, đồng thời khiến cho nhân vật chính trong một thế giới tỉnh lại.
Đây là một ván cược, Tang La là người đầu tiên được họ chọn trúng, một khi thất bại, chúng thần sẽ biến mất hoàn toàn vì năng lượng không đủ.
Kết quả, ván cược của họ đã thắng rồi.
Dưới sự cố gắng của Tang La, năm thế giới đã thành công tiến hóa thành thế giới lớn. Năm ý thức thế giới này dựa theo thỏa thuận, phân chia vận khí hiện giờ của bản thân cho các mảnh vỡ ý thức thế giới còn chưa được giải cứu, để họ có thêm nhiều thời gian chờ đợi thay đổi số phận.
Các thần còn có cùng chung một mục tiêu, đó chính là gϊếŧ chết Chủ Thần. Có điều Chủ Thần tham lam, giảo hoạt nhưng lại nhát gan, hắn là sản phẩm của thế giới lớn, đẳng cấp cao hơn các thần chưa được tiến hóa thành công một chút. Mà sau khi các thần đã tiến hóa thành công, hắn sớm đã cao chạy xa bay, thế nên chỉ có thể dựa vào trụ cột của họ để hoàn thành mục tiêu này.
Bí ẩn của vũ trụ, với đầu óc của nhân loại nhỏ bé, có giải thích cũng chưa chắc hiểu được bao nhiêu. Nhưng Tang La lại rất để ý một chuyện.
“Thế nên, nghĩa là hiện giờ… nhiệm vụ của tôi đã kết thúc rồi sao?” Tang La có chút kinh ngạc, chưa kịp hoàn hồn. Cô tưởng cô vẫn phải chiến đấu một thời gian dài nữa.
Cô hỏi xong, trước mắt hiện ra một bức tranh. Cô nhìn thấy một người máy? Nó đang ở trong một không gian kín, có vẻ đã tắt máy rồi. Đột nhiên, hai mắt nó sáng lên, là màu đỏ tà ác. Nó vừa tỉnh lại, dáng vẻ đã như sắp sửa nổi trận lôi đình.
Lẽ nào… nó là Chủ Thần?
Chủ Thần rời khỏi thế giới của Tang La không lâu, thế giới nhỏ cấp S đã tiến hóa thành công, lại lỗ một khoản lớn!
Sau khi nó tức giận gϊếŧ chết mấy hệ thống và người công lược, thì cũng đã dần dần bình tĩnh lại.
Vận khí của thế giới cấp S rất khó lấy được, liên tiếp năm thế giới, dù nó có ra tay tương trợ, cũng không có người công lược nào thành công, đồng thời ai nấy đều một đi không trở lại. Mức độ này thật sự khiến người ta cảm thấy quá kinh khủng.
Nó trời sinh đã tham lam, nhát gan lại đa nghi, không khỏi có suy đoán, phải chăng có gì đó vượt qua tầm kiểm soát đã xảy ra?
Điều chưa biết đáng sợ, thậm chí có thể hủy diệt nó, mà nó lại không muốn bị hủy diệt. Đứng trước sống chết, lòng tham cũng phải lùi lại một nước. Có thể cướp được vận khí từ rất nhiều thế giới nhỏ, không cần phải mạo hiểm quá lớn. Tuy từ bỏ thế giới này, Chủ Thần rất không cam tâm, nhưng nếu còn để mất vận khí và thất bại nữa thì sẽ lợi bất cập hại.
Trước mắt nó là biển sương mù mịt, vô số chấm nhỏ sáng lấp lánh, có vài cái lờ mờ, có vài cái yếu ớt như ánh sao, một số lại sáng rực như ánh mặt trời. Những đốm sáng như mặt trời rất thưa thớt trong một mảng lớn, thậm chí cái sáng chói nhất trong đó còn đỏ như nham thạch, những cái như trái cây chín mọng, lại càng ít hơn.
Chủ thần duỗi vòi của mình ra, chọn ra năm cái màu đỏ như nham thạch trong số đó, nghiến răng nghiến lợi, không cam lòng gạt chúng ra khỏi “bàn ăn” của mình, biến mất trong biển sương mênh mông.
Sau đó, ánh mắt nó dừng ở nơi những đốm sáng tụ lại thành đoàn. Chúng tụ lại với nhau, chứng tỏ là một cặp nhân vật chính có nhiều thế giới. Những thế giới nhỏ này được hình thành muộn hơn những thế giới bị nó bỏ lại, vì không phải sản phẩm của một thời đại. Lần trước khi nó nhìn chúng, chúng còn là một mảnh trắng xóa mờ mịt, giờ đã biến thành màu đỏ rồi, tốc độ tiến hóa rất nhanh, một thời gian nữa sẽ tiến vào thời kỳ tiến hóa thành thế giới lớn.
Màu đỏ sáng rực này, mang ý nghĩa một năng lượng to lớn.
Nó thèm nhỏ dãi, đồng thời cũng cảm thấy chúng non nớt hơn thế giới của Tang La và Ngải Nặc Đức một chút, tuy sắp tiến vào thời kỳ tiến hóa, nhưng dù sao cũng vẫn chưa tiến vào, có lẽ sẽ không xuất hiện những tình huống khó giải quyết như trước kia.
Mơ một giấc mơ đẹp, tâm tình của nó khá hơn, quên sạch sành sanh mọi thiệt hại ở thế giới trước, cho người công lược cao cấp dưới trướng nó gửi đi tọa độ mục tiêu mới, sau đó ung dung ngồi ở chỗ của mình, tham lam nhìn về “bàn ăn” đầy những món ngon, đợi khi chúng vào bụng nó, chắc hẳn sẽ có cảm giác suиɠ sướиɠ khôn nguôi.
Cảnh tượng này dần dần biến mất trước mắt Tang La.
Vậy là, năm thế giới vừa bị Chủ Thần gạt ra, là năm thế giới tiếp theo của cô và Ngải Nặc Đức.
Nó đã từ bỏ thế giới dưới tay Tang La và Ngải Nặc Đức, thế nên năm thế giới của họ trong tương lai sẽ không có người công lược phá hoại, có thể đi theo đường vận mệnh vốn có, cô cũng không cần tỉnh lại nữa.
Tang La hiểu ra, sau đó dần dần, nở một nụ cười thoải mái.
Tuy cuối cùng cô không thể hoàn thành mục tiêu “gϊếŧ chết Chủ Thần” nhưng cô tin rằng, nữ chính tiếp theo nhất định có thể hoàn thành nhiệm vụ này. Nếu đây là một trận tiếp sức, cô đã hoàn hảo trao gậy cho đồng đội của mình, có một mở màn hoàn mỹ.
...
Ngày hè chói chang, gió nhè nhẹ, mây trôi hững hờ.
Tang La tỉnh dậy từ trong mơ, đột nhiên có cảm giác như mình vừa mơ thấy gì đó, lại giống như chẳng mơ thấy gì.
“Tang La, sắp muộn học rồi, con dậy chưa thế?” Tiếng của mẹ vọng tới từ dưới lầu.
Tang La lập tức tỉnh táo lại, nhanh chóng xuống giường rửa mặt, mặc đồng phục, gặm bánh mì, chạy về phía trạm xe bus, đuổi theo chiếc xe bus đã sắp đóng cửa.
Cô chạy tới nỗi hai má đỏ ửng, tóc tai lộn xộn, ngẩng đầu lên, nhưng đột nhiên đụng phải đôi mắt đen láy xinh đẹp.
Một thiếu niên mặc đồng phục giống cô đang kéo tay vịn trên xe bus đứng bên cạnh. Áo khoác ngoài màu lam, bên trong là sơ mi trắng, khuôn mặt sáng sủa, ngũ quan tinh xảo nam tính, thậm chí còn có chút cảm giác lạnh lùng xa cách. Trên xe còn có những bạn học nữ khác lén nhìn anh, nhưng lại không dám bắt chuyện.
Bên cạnh anh có một chỗ trống, nhưng dường như không ai có ý muốn ngồi, Tang La đi tới ngồi xuống.
Hình như khoảng cách hơi gần, cô ngửi được mùi hương bột giặt tinh tươm trên người anh, đột nhiên cảm thấy tâm trạng rất tốt. Cô quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, thấy bóng anh phản chiếu lên cửa kính, khóe miệng khẽ cong lên.
Cô cảm nhận được, ánh mắt anh dừng trên người cô, mãi một lúc lâu vẫn không dời đi, trong đôi mắt lạnh lùng bình tĩnh ấy, đột nhiên hơi lóe lên.
Mà dưới cái nhìn chăm chú của anh, trái tim cô như một quả bóng bay được bơm căng, nhẹ nhàng, bay bổng.
*Lavender team: Aiya, một bộ truyện nữa lại kết thúc rồi, cảm ơn mọi người đã đọc tới tận đây
Kế sau bộ này còn có 1 bộ truyện nữa, có thể coi là phần 2, nhưng là viết về một cặp đôi khác, vẫn sẽ là câu chuyện ngọt sủng người yêu định mệnh từ đời này qua đời khác, để tiếp nối quá trình đối đầu với Chủ Thần. Tác giả đã viết xong rồi, nếu mọi người muốn nhóm làm tiếp thì để lại ý kiến ở phần bình luận nhen.~ Hẹn gặp lại mọi người trong những bộ truyện sau:333