SAU KHI NỮ CHÍNH TỈNH LẠI

Chiếc gai nhọn màu đen đâm xuyên qua thân thể Ôn Ngọc như một lưỡi câu khổng lồ, câu được người rồi muốn bỏ trốn.

Băng giá lan tràn từ dưới lòng bàn chân Tang La, tốc độ nhanh hơn cả bóng đen, chỉ thoáng chốc khí lạnh đã tràn qua chân chúng, biến thành một bức tường băng thật dày ngay trước mặt chúng, chặn đường đi của chúng.

Thế công của Côn cũng ập đến ngay sau đó.

Một người là hệ tinh thần, một người là hệ tự nhiên có thể khống chế năng lực của thiên nhiên, hai con dị hình hoàn toàn không thể đối phó. Hai bóng đen đánh mất khả năng hành động vì công kích của hệ tinh thần, ngay sau đó lại bị băng giá đóng băng cả người, không thể nhúc nhích.

Tang La vội vàng chạy tới bên cạnh Ôn Ngọc. Bụng của anh bị đâm xuyên thủng một lỗ, máu đỏ tươi chảy ào ào, cả khuôn mặt tái nhợt, cánh môi không còn chút máu, thoạt nhìn vô cùng nguy hiểm.

Côn lập tức bế anh lên, Tang La trực tiếp tạo ra một chiếc thang trượt ở cửa sổ phòng thí nghiệm, kéo dài đến lầu y tế, rút ngắn thời gian di chuyển chỉ còn mấy giây.

Suốt cả quá trình, họ đều không rảnh rỗi mà liếc nhìn Ngải Nặc Đức lấy một lần.

Ngải Nặc Đức còn đứng trên tầng sáu, sắc mặt so với Ôn Ngọc còn khó coi hơn nhiều. Anh ta không ngờ lại như vậy, tại sao có thể như vậy? Rõ ràng Ôn Ngọc chính là dị hình chứ hoàn toàn không phải là nhà khoa học chân yếu tay mềm gì cả! Tại sao Ôn Ngọc lại không hiện nguyên hình? Chẳng lẽ anh ta vẫn phát hiện họ đang thử anh ta? Không sai, chắc chắn là như thế! Tên nam chính gian xảo chết tiệt này! Đúng là âm hiểm, chơi khổ nhục kế với mình chứ gì?!

Nghĩ tới sắc mặt vừa rồi của Tang La, nhớ lại những lời trước đó mà mình đã nói với cô ấy, gần như không khó để đoán được tâm trạng của cô ấy lúc này. Người công lược không khỏi hoảng loạn, ngay sau đó quả nhiên nghe thấy hệ thống báo cáo: “Tiến độ công lược nữ chính giảm xuống 20%, tiến độ công lược hiện tại là 75%.”

Anh ta siết chặt nắm tay đến mức xương cốt vang lên răng rắc. Sắp thành công lại bị nam chính phản kích một vố, lòng tự trọng của đàn ông và sự kiêu ngạo của người công lược đều bị đả kích, anh ta căm hận gần chết, chỉ hận không thể thả hai con dị hình đã bị đóng băng kia ra để chúng tiếp tục đi xử lý nam chính. Nhưng nếu làm như vậy thì e rằng sẽ càng khiến nữ chính bất mãn và nghi ngờ nhiều hơn.

Anh ta chỉ có thể nghiến răng nghiến lợi kìm nén.



Tòa nhà y tế ở nơi này được trang bị thiết bị y tế cao cấp và bác sĩ y tá. Toàn bộ khu vực viện nghiên cứu đều xoay quanh nhân vật nòng cốt bị trọng thương. Mặc dù khiến họ hoảng sợ, nhưng vẫn triển khai công tác cấp cứu một cách nhanh chóng và trật tự, cực kỳ chuyên nghiệp.

Tang La và Côn đứng chờ bên ngoài phòng phẫu thuật. Cô khom lưng, khó chịu ôm lấy đầu. Cảnh tượng Ôn Ngọc bị trọng thương vẫn lảng vảng trong đầu không thể xóa bỏ, trái tim cô tràn đầy áy náy, khó chịu vô cùng. Thậm chí cô nghi ngờ tại sao hôm nay mình lại ngu xuẩn đến thế, mình tới đây để bảo vệ Ôn Ngọc, kết quả lại biến thành người làm anh tổn thương. Nếu anh có bất trắc gì thì mình nên bù đắp sự thiệt thòi ấy như thế nào đây? Sao mình có thể xứng đáng với Nữ vương, xứng đáng với con dân cả nước?

Dưới cảm xúc áy náy vô tận bao phủ còn có một loại tình cảm nhỏ bé không dễ phát hiện lặng lẽ phát triển, thậm chí ngay cả chính cô cũng không nhận thấy.

Hiển nhiên Côn cũng cảm thấy có gì đó sai sai, nhưng anh ta là một ông chú thành thục, vẫn vỗ vai thiếu nữ an ủi: “Không sao đâu, mặc dù bị thương rất nặng, nhưng tôi có thể cảm nhận được dao động tinh thần của cậu ấy vẫn rất khỏe khoắn.” Dao động tinh thần không yếu có nghĩa là ý thức sinh tồn rất mãnh liệt, hoặc thực tế tình trạng thương tích không nghiêm trọng như bề ngoài, nếu không có gì bất ngờ thì đều có thể sống sót.

Nghe anh ta nói vậy, Tang La mới hơi yên tâm một chút, nhưng vẫn vô cùng lo lắng.

Nghe tin, Ôn Nhu biết ngay là Ngải Nặc Đức đã thất bại. Cô ta vừa hốc mắt đỏ hoe vội vàng chạy tới, vừa âm thầm mắng tên ngựa giống này đúng là không đáng tin cậy, chẳng những kế hoạch không thành công mà còn bị chơi ngược cho một vố! Ôn Ngọc là dị hình, sức sống mãnh liệt hơn con người bình thường rất nhiều, khả năng tự chữa lành cũng rất mạnh, nghe miêu tả thì chút thương tích đó không có khả năng gây sát thương trí mạng cho anh ta. Hiển nhiên Ôn Ngọc đang cố ý diễn khổ nhục kế cho Tang La xem!

Nói đến đây, Ôn Nhu cũng thật sự khϊếp sợ. Cô ta chưa bao giờ biết thì ra Ôn Ngọc cũng có thể sử dụng thủ đoạn hèn hạ vô liêm sỉ như vậy.

“A Ngọc sao rồi?” Cô ta chạy đến trước phòng phẫu thuật, vành mắt đỏ bừng hỏi.

“Không biết, không sao đâu, cô ngồi xuống trước đã.” Côn nói.

Ôn Nhu lại vòng qua Côn, ngồi xuống bên cạnh Tang La rồi che mặt khóc nức nở, thu hút sự chú ý của Tang La và Côn.

“Nếu cậu ấy xảy ra chuyện gì không may thì tôi phải làm sao đây?” Giọng nói nghẹn ngào của cô ta vang lên: “Nếu biết sẽ có ngày này… Nếu sớm biết trước thì tôi sẽ nói với cậu ấy…”

Giọng điệu của cô ta không giống như một người chị gái nhắc tới em trai của mình, ngược lại có vẻ mập mờ như tình yêu nam nữ, khiến người ta theo bản năng nghĩ rằng cô ta đang hối hận vì không nói cho Ôn Ngọc biết tình cảm của mình sớm hơn một chút. Trong viện nghiên cứu ai chẳng biết Ôn Nhu và Ôn Ngọc không cùng máu mủ chứ?

Ôn Nhu thầm nghĩ, để phòng ngừa nữ chính nảy sinh tình cảm đặc thù với Ôn Ngọc vì khổ nhục kế lần này, mình phải ra tay trước mới được, để lộ cho cô ta biết rằng mình thích Ôn Ngọc. Trong tình huống bình thường, chuyện này sẽ là chướng ngại vật nhất định. Ai nói thích trước thì người đó sẽ chiếm lý trước.

Nhìn Ôn Nhu, bàn tay cầm ghế dựa của Tang La hơi siết chặt lại.

Tình huống khẩn cấp như vậy không có khả năng giấu diếm với bên trên, họ lập tức phái người siêu năng lực hệ trị liệu đến, Tang La cũng bị quở trách và nghi ngờ vì sự thất trách hôm nay.

“Mặc dù thực lực của tiểu thư Hoa hồng rất xuất chúng, nhưng suy cho cùng vẫn còn nhỏ tuổi, không đủ ổn trọng thành thục, vẫn chưa thể gánh vác trách nhiệm quá lớn. Để cô ấy tiếp tục về trường đi học thì tốt hơn.” Các quý tộc lúc trước khiến Nữ vương không thể từ chối lại nói như vậy.

Nữ vương còn ước gì cho Tang La trở về ấy chứ. Chỉ cần nghĩ đến chuyện đêm nay cháu gái cưng của mình phải đối mặt với hai con dị hình, bà lại sợ hãi vô cùng.

Song họ vừa muốn cho Tang La rời đi thì bên viện nghiên cứu thông báo tiến sĩ đã tỉnh lại, hơn nữa không cho Tang La rời đi.

Khi người siêu năng lực hệ trị liệu đến nơi thì cuộc phẫu thuật của Ôn Ngọc cũng đã kết thúc, tình trạng thương tích không nghiêm trọng cho lắm, thậm chí anh đã tỉnh lại rất nhanh, cho nên không cần dùng tới người siêu năng lực hệ trị liệu.

Năng lực trị liệu đều phải dùng đúng lúc đúng chỗ, họ chữa trị cho người khác sẽ tiêu hao sức sống của mình. Mặc dù không đến mức lấy một mạng đổi một mạng, nhưng đích thực là siêu hao, cho nên người siêu năng lực hệ trị liệu đều không thể sống lâu. Do đó năng lực của họ chỉ có thể sử dụng cho những nhân vật trọng yếu, hơn nữa trừ phi sắp chết tới nơi rồi, nếu không thì chỉ cần tiết kiệm được thì nên tiết kiệm.

Cho nên Ôn Ngọc còn cần nằm trên giường mấy ngày, mãi tới khi bác sĩ nói có thể xuống giường hoạt động mới được.

Ôn Nhu đương nhiên là ân cần muốn ở lại chăm sóc cho anh, nhưng bị anh từ chối.

“Ai thất trách thì người đó chịu trách nhiệm.” Anh nói như vậy.

Đương nhiên là Ôn Nhu biết được tâm tư của anh, nói: “Hoa hồng được nuông chiều từ bé, e rằng được chăm lo từ nhỏ tới lớn, biết gì đâu mà chăm sóc cho em? Để chị làm cho.”

Tiến sĩ Ôn Ngọc từ chối không chút nể nang. Nói thêm gì nữa thì cảnh tượng sẽ trở nên lúng túng, Ôn Nhu chỉ có thể ngậm miệng cười miễn cưỡng nhìn Tang La, hy vọng cô sẽ chủ động từ chối.

Nhưng đối mặt với ánh mắt tràn ngập ám chỉ và mong chờ của Ôn Nhu, không hiểu sao Tang La vốn định từ chối, nhưng khi lên tiếng thì lại thành đồng ý.

Tang La: “Tôi phạm sai lầm, tôi sẽ gánh vác.”

Ôn Nhu chỉ có thể siết chặt nắm tay, nói: “Vậy thì tôi đi lấy một ít đồ dùng cá nhân cho A Ngọc.”

Cô ta vừa đi ra ngoài thì sắc mặt lập tức sa sầm, vừa đi vừa gửi tin nhắn cho Ngải Nặc Đức mắng chửi một trận: “Rốt cuộc anh đang ở đâu hả? Xảy ra chuyện như vậy mà anh không ở bên cạnh nữ chính là sao? Sợ mình công lược thành công sớm quá nên để dành thời gian cho nam chính phát huy hả?”

Suốt cả đêm, toàn bộ viện nghiên cứu đều vô cùng bận rộn. Không ngờ lại có dị hình loại mô phỏng lẻn vào viện nghiên cứu, hơn nữa còn làm cho tiến sĩ Ôn Ngọc bị trọng thương. Do đó toàn bộ quân nhân canh gác cùng với các nhân viên làm việc khác đều bị kiểm tra để xác nhận họ là người chứ không phải là dị hình.

Mà vì hai con dị hình đó nên Ngải Nặc Đức bị trưởng quan quân đội canh gác cùng nhân viên điều tra của chính phủ dẫn đi tra hỏi, chung quy người đã đưa ra nghi vấn và yêu cầu thí nghiệm Ôn Ngọc là anh ta. Anh ta nói với họ rằng mình bị hai con dị hình kia lừa gạt nên mới làm như vậy, đổ hết lỗi lầm lên đầu hai con dị hình. Bởi vì không có bằng chứng nào khác chứng minh anh ta có tội khác nên chỉ bị tra hỏi một lần, không phát hiện ra sơ hở nào thì lập tức thả anh ta ra.

Lúc này anh ta đang trên đường đi tới tòa nhà y tế. Nhận được tin nhắn của Ôn Nhu, anh ta cảm thấy mình mất hết thể diện, chỉ có thể ráng vãn hồi mặt mũi: “Tôi đã có kế hoạch hết rồi, cô tự lo cho bản thân cô đi.”

“Ha ha, tốt nhất là như thế, chứ nếu anh hại chết tôi thì đừng trách tôi không khách khí với anh.” Ôn Nhu nói. Đã tới nước này rồi, nam chính đã dùng cả thủ đoạn hèn hạ như vậy chỉ vì nữ chính thì cho dù Chủ Thần cho phép cô ta làm nhân vật công lược chủ yếu, cô ta cũng bó tay mất rồi, hoàn toàn không thể làm cho nam chính yêu cô ta. Bây giờ mọi chuyện đã rối tung cả lên, chỉ có thể trông cậy xem Ngải Nặc Đức có thể chiếm được nữ chính hay không, không thì sau này hai người đều phải nhận lấy lửa giận của Chủ Thần.

Ngải Nặc Đức tức giận cất di động đi, trong đầu nhanh chóng xem lại những lời thoại xin lỗi của nam chính trong nguyên tác bộ truyện. Có một vài lời thoại thật sự cảm động, nói xin lỗi hoặc bày tỏ tình yêu, nhưng người công lược lại cảm thấy một người đàn ông mà làm như vậy thì quá hèn mọn, không có chút khí khái nam nhi nào. Nhưng giờ khắc này anh ta lại cần thiết phải dùng những câu thoại đó mới được, ai bảo bọn con gái thích làm chi?

Lúc anh ta đến nơi thì Tang La vừa vào phòng trà nước rót một bình nước ấm, Côn đeo miếng che mắt nằm trong túi ngủ, ngủ bên cạnh cửa phòng bệnh của Ôn Ngọc.

Hai người gặp nhau trên hành lang. Thấy Tang La, Ngải Nặc Đức còn chưa kịp nói thì đột nhiên nghe thấy tiếng cảnh cáo dồn dập của hệ thống: “Cảnh báo! Cảnh báo! Số liệu tiến độ công lược nữ chính đang thay đổi nhanh chóng! 75%... 60%... 49%... 50%... 70%... 30%...”

Biến hóa lúc lên lúc xuống với biên độ rất lớn, khiến trái tim anh ta cũng đập thình thịch như chơi tàu lượn siêu tốc. Người công lược nhận thấy lúc này không phải là thời điểm tốt nhất để tìm Tang La nói chuyện, anh ta thật sự sợ số liệu bị thụt giảm sẽ không tăng lại. Cho nên anh ta đứng yên tại chỗ, há miệng: “… Xin lỗi.”

Tâm trạng của Tang La rất phức tạp, tóm lại là không vui vẻ gì. Chuyện này là do anh ta khơi mào, nhưng cô vẫn tin lời anh ta, cho nên hai người đều phạm sai lầm. Hơn nữa cô cảm thấy trong chuyện khiến Ôn Ngọc bị trọng thương này, mình là người có lỗi nhiều hơn. Mà cô cũng đã nảy sinh sự thất vọng đối với Ngải Nặc Đức, cùng với nhiều cảm xúc phức tạp hơn. Là vì họ đến với nhau quá hiển nhiên nên đã xảy ra nguy cơ về lòng tin.

Sau lần này, cô đã rất khó tin lời anh ta được nữa. Điều này cũng là nguyên nhân khiến tâm trạng cô càng khó chịu hơn.

Cho nên cô không thèm để ý tới anh ta mà bưng bình nước ấm trở về phòng bệnh.

Người công lược đang hoảng sợ vì trị số tình yêu thay đổi như tàu lượn siêu tốc của Tang La, chỉ biết đứng yên tại chỗ nhìn theo bóng lưng của cô chứ không dám dây dưa, sợ mình nhất thời bất cẩn khiến số liệu dừng lại ở con số nhỏ xíu đáng sợ.



Trong phòng bệnh, anh chàng “hoa sen trắng” lén lút dùng điện thoại xâm nhập vào hệ thống camera theo dõi của tòa nhà y tế đã thấy cảnh tượng này, khóe miệng cong lên để lộ nụ cười vừa ác độc vừa đắc ý.

Khi Tang La đẩy cửa vào phòng, nụ cười của anh đã biến mất, di động bị cất đi, nhắm mắt lại nằm trên giường trông có vẻ vô cùng suy yếu.

Tang La rót ly nước cho anh rồi lắc lư giảm nhiệt độ cho nước, nhìn gương mặt trắng bệch càng làm tôn lên mái tóc đen nhánh, lông mi đẹp như lông vũ quạ đen của anh.

“Ngủ rồi sao Không phải anh muốn uống nước à?” Tang La nhẹ giọng hỏi.

Ôn Ngọc lập tức mở mắt, nhìn Tang La tới gần mình, khom lưng xuống, bàn tay ấm áp đặt sau đầu mình nâng lên một chút, cẩn thận đặt miệng ly thủy tinh lên môi mình, chậm rãi cho mình uống nước.

Trong xoang mũi là mùi thơm thoang thoảng của Tang La, nhưng anh không thể hít thở thật mạnh để thỏa sức hấp thụ mùi thơm này. Lúc này anh lại cảm thấy chán ghét hình thái dị hình của mình, tại sao chỉ toàn là thần kinh xúc giác chứ không có nhiều thần kinh khứu giác? Nếu vậy thì anh sẽ có thể há miệng ngấu nghiến mùi thơm của cô mọi lúc mọi nơi mà không bị bất cứ kẻ nào phát hiện.

Nước trong ly thủy tinh không nhiều, chẳng mấy chốc đã uống hết. Anh không muốn cô rời xa mình quá nhanh, thế là giả vờ như rất khát nước: “Còn muốn uống nữa.”

Tang La khẽ cau mày: “Mặc dù bác sĩ nói anh đã có thể uống nước, nhưng vẫn đừng nên uống quá nhiều thì tốt hơn.”

“Thêm một chút nữa thôi.”

Tang La đành phải đi rót thêm ít nước cho anh.

Sau khi uống nước xong, dù Ôn Ngọc không muốn bàn tay ấm áp của cô rời khỏi mình đến mấy thì cũng đành chịu.

Anh không giày vò cô mà nhanh chóng giả vờ như đi ngủ. Tang La ngồi trên sofa ngẩn người nhìn anh một hồi, cảm giác mệt mỏi cũng dần dần khiến cô nhắm mắt lại, quấn chăn mỏng co người nằm ngủ trên sofa.

Sau đó, một chiếc xúc tu trườn ra từ người Ôn Ngọc như một con rắn, quấn lên mắt cá chân của cô tràn đầy sự chiếm hữu. Ôn Ngọc đâu còn dáng vẻ gì là bị thương, anh xoay người lẳng lặng nhìn chằm chằm gương mặt của Tang La.

Mãi tới khi mặt trời đã sáng, nhận thấy Tang La sắp tỉnh dậy, xúc tu mới vèo một phát rụt lại, anh cũng xoay người nằm thẳng trên giường.

Sau đó anh mới phát hiện có chất lỏng trong bàng quang của mình cần giải quyết, vẻ mặt không khỏi thay đổi. Tang La đã tỉnh dậy, không có cách nào lén lút rời giường để đi vệ sinh, vậy thì một người đàn ông nằm liệt giường nên làm như thế nào để giải quyết nhu cầu s!nh lý của mình đây? Ánh mắt Ôn Ngọc dần dần chuyển về phía nhà vệ sinh, bên trong hẳn là có một cái bô nhỏ, cho nên cần người chăm bệnh giúp đỡ dùng cái bô nhỏ đó…

Ôn Ngọc tưởng tượng ra cảnh đó, nói cách khác… có lẽ Tang La sẽ phải kéo quần xuống cho mình, sau đó sẽ nhìn thấy cái của mình…

Sắc mặt dần đỏ bừng, tiến sĩ cảm thấy hơi e thẹn, nhưng lại vừa phấn khởi. Như thế thì hơi biếи ŧɦái quá, mình cũng không phải là kẻ thích khoe hàng, tại sao chỉ cần nghĩ tới chuyện sẽ bị Tang La nhìn thấy thì sẽ cảm thấy vô cùng phấn khởi vậy nhỉ?

Tang La mở mắt ra đã đối diện với đôi mắt không hiểu sao lại lấp lánh của tiến sĩ Ôn Ngọc, cô sửng sốt: “… Gì đấy?”

Tiến sĩ Ôn Ngọc cố gắng giữ bình tĩnh, nói với vẻ rất tự nhiên: “Tôi cần bài tiết nướƈ ŧıểυ.”

Tang La không phải chưa từng chăm sóc cho người bệnh, nghe vậy thì phản xạ đứng dậy vào nhà vệ sinh lấy bô đi tiểu, sau khi cầm lên thì mới nhớ tới chuyện gì đó, chợt khựng lại.

Hai phút sau, Côn còn ngái ngủ cầm bô đi tiểu đứng trong phòng bệnh, tiến sĩ Ôn Ngọc mặt lạnh như băng giải quyết nhu cầu s!nh lý của mình.

Tang La ngồi trên ghế ngoài cửa phòng bệnh, sau khi đã ngủ một giấc, dường như đầu óc lộn xộn của cô đã trở nên tỉnh táo hơn. Cô buồn bực ôm gò má đỏ bừng nóng ran không biết là vì mới ngủ dậy hay là vì chuyện bô đi tiểu. Chuyện gì đã xảy ra vậy? Tại sao mình lại đồng ý chăm sóc cho Ôn Ngọc? Cho dù mình muốn bù đắp vì sự thất trách của mình thì chắc hẳn cũng có chuyện khác để làm, ví dụ như canh gác ở bên ngoài với Côn để người khác chăm bệnh. Anh ta đã từng tỏ tình với mình cơ mà, tại sao lại thế chứ?

Ở một bên khác.

Ngải Nặc Đức ở trong ký túc xá, sau khi số liệu chơi tàu lượn siêu tốc kinh hồn giữa đêm khuya thì cuối cùng dừng lại trên 70%. Trải qua lần trước số liệu giảm xuống tận đáy, số liệu này cũng không quá tệ, khiến Ngải Nặc Đức thở phào nhẹ nhõm một hơi. Xem ra tác dụng của cái vỏ bề ngoài này là vô cùng vô cùng lớn, không hổ là hàng xịn do Chủ Thần chế tạo.

Anh ta suy nghĩ tới khi trời sáng, cảm thấy cách duy nhất để đánh vỡ cục diện bế tắc lúc này vẫn là vạch trần thân phận dị hình của nam chính. Chỉ cần vạch trần thì khi đó Tang La sẽ biết cô ấy đã trách lầm mình, có lẽ trị số tình yêu cũng sẽ xông lên trăm phần trăm vì lòng áy náy!

Nghĩ vậy, anh ta lập tức rời giường đi soi gương tự thôi miên mình, lại dâng lên tình yêu vô hạn đối với Tang La.

Cùng lúc đó, Ôn Nhu cũng suốt một đêm không ngủ, lăn qua lăn lại suy nghĩ về các chi tiết, sắc mặt chợt thay đổi, lập tức ngồi dậy từ trên giường, lấy di động gửi tin nhắn cho Ngải Nặc Đức.

“Không còn thời gian nữa, anh phải mau chóng công lược được nữ chính! Tôi sợ cô ta đã yêu phải nam chính mất rồi!” Từ tối qua Tang La làm lơ sự ám chỉ của cô ta mà đồng ý chăm sóc cho Ôn Ngọc, cô ta đã cảm thấy có gì đó là lạ. Sau một đêm chải chuốt lại các chi tiết, cô ta đã rút ra kết luận nguy hiểm như vậy.

Khi người công lược đang đi tìm Tang La đọc được tin nhắn này, anh ta vừa kinh hãi vừa ghen tị: “Ý cô là sao?! Không thể nào! Cô ấy đã yêu tôi ngay từ cái nhìn đầu tiên, bây giờ cũng vẫn còn 70% trị số tình yêu đây!”

Nhưng trên thế giới này có cái gọi là “yêu mà không tự biết”, chính vì Tang La không tự hiểu lòng mình cho nên họ mới luôn nghĩ rằng trước mắt chỉ có mình Ôn Ngọc yêu đơn phương cô ấy. Bởi vì chính cô ấy cũng rất bình tĩnh. Nếu lời nói dối của một người có thể lừa chính bản thân mình thì người đó sẽ có thể lừa tất cả mọi người trên thế giới.

Nhưng hồi tưởng lại tất cả chi tiết, ngay từ lần đầu tiên cô ấy gặp mặt Ôn Ngọc, trong bữa tiệc có vô số người tham dự, nhưng chỉ cần liếc mắt cô ấy đã nhận ra anh, rõ ràng khi đó Ngải Nặc Đức cũng có mặt trong bữa tiệc, nhưng ánh nhìn đầu tiên của cô vẫn nhìn thấy Ôn Ngọc. Đóa hồng xứ Aram ngạo mạn và cao quý sao tự dưng lại nổi hưng trí đi trêu ghẹo một vị khách xa lạ một cách vô lễ như thế?

Hơn nữa mấy ngày kế tiếp, ánh mắt thăm dò của cô ấy vẫn luôn đặt trên người Ôn Ngọc, chỉ cần anh có một chút động tĩnh gì là cô ấy cũng sẽ lập tức nhìn về phía anh. Khi đó họ luôn cho rằng Ôn Ngọc cố ý nghĩ mọi cách để thu hút sự chú ý của cô ấy, nhưng bây giờ ngẫm lại, mấy động tác đó không thể coi là cao minh, nếu không phải chính bản thân cô ấy cũng để bụng tới Ôn Ngọc thì khi biết rõ anh đang cố ý, sao cô ấy lại liên tục mắc bẫy? Giải thích là vì cô ấy cảm thấy anh có gì đó khác thường nên nghi ngờ anh, nhưng có lẽ đó cũng là nguyên nhân khiến cô ấy cũng tự lừa gạt bản thân mình.

Hoàn toàn không phải là nghi ngờ gì hết, chẳng qua cô ấy không biết tại sao mình luôn dõi theo anh, sau đó vì cách suy nghĩ đặc biệt nên mới nghĩ theo một chiều hướng khác.

Cho nên sau khi tối qua Ôn Nhu ám chỉ tình cảm của mình dành cho Ôn Ngọc, cô ấy mới có phản ứng như vậy.

Sau khi nghĩ thông suốt mọi chuyện, Ôn Nhu không khỏi đổ mồ hôi lạnh. Cũng may là có cơ thể do Chủ Thần sáng tạo kia, có lẽ chính vì sự tồn tại của thân xác đó nên đã phát huy tác dụng che mắt nữ chính. Mặc dù linh hồn của cô ấy đã bị nam chính thu hút, nhưng trong tiềm thức của cô ấy vẫn cho rằng mình thích Ngải Nặc Đức, vô hình trung đã cho họ kẽ hở để nhúng tay vào.

Nhưng kẽ hở này cũng chẳng lớn lắm đâu, nếu Ngải Nặc Đức không làm ra hai hành động gần đây nhất thì có lẽ vẫn có thể che mắt Tang La một khoảng thời gian nữa, nhưng bây giờ đã khác rồi. Nam chính giả nam chính thật đã nảy sinh sự xung đột và va chạm dữ dội, chắc chắn cán cân trong lòng cô ấy sẽ nghiêng về một phía, dần dà cô ấy sẽ bắt đầu nhận ra người mình thực sự thích là ai.

Ôn Nhu không biết Ngải Nặc Đức đã tự thôi miên bản thân, thế nên cô ta không biết khi thấy tin nhắn mà mình gửi tới, anh ta giống hệt người bạn trai chính thức đáng thương nhận được ảnh chụp bạn gái mình đang ôm cánh tay một người đàn ông khác đi dạo phố do bạn bè gửi tới, tròng mắt anh ta đã tràn đầy sự ghen tỵ và phẫn nộ, tơ máu đỏ ngầu lấp kín đôi mắt.

Anh ta chỉ hận không thể gϊếŧ chết Ôn Ngọc, sau đó lại đánh Tang La một trận, gϊếŧ chết đôi cẩu nam nữ vô liêm sỉ kia.



Tang La ngồi bên ngoài phòng bệnh của Ôn Ngọc ăn sáng, vừa ăn vừa nghĩ quả nhiên mình vẫn phải giữ khoảng cách với Ôn Ngọc thì tốt hơn. Chăm nom người bệnh gì đó thật sự quá thân mật, vẫn nên giao cho… điều dưỡng đi cho rồi. Bác gái điều dưỡng giỏi nhất bệnh viện quân khu suốt đêm qua được đưa đến đây vẫn còn chờ ở đây kia kìa.

Vừa nghĩ tới chuyện này, cô lập tức nhìn thấy Ngải Nặc Đức bước ra từ thang máy. Mái tóc vàng của anh ta được vuốt ngược ra sau để lộ toàn bộ gương mặt tuấn mỹ vô song, môi mỏng mím chặt, đôi mắt màu xanh lam như mặt biển sôi trào trước khi cơn bão ập đến.

Rất hiếm khi thấy Ngải Nặc Đức giận dữ đến mức này, khiến Tang La hơi kinh ngạc. Sau đó cô lại nhíu mày, không vui nghĩ lúc này người nên giận dữ là cô mới đúng chứ? Anh ấy giận cái gì?

Anh ta đi đến trước mặt Tang La, kìm nén lửa giận hỏi cô: “Em có yêu anh không?”

Tang La sửng sốt, trả lời vừa nhanh chóng vừa đương nhiên: “Dĩ nhiên là yêu rồi.”

“Được, vậy thì chúng ta kết hôn ngay bây giờ đi.” Anh ta cầm lấy cổ tay của Tang La.

“Bất ngờ quá, anh bị sao vậy?” Nhìn cổ tay bị nắm chặt, Tang La nhíu mày.

“Có phải em không muốn kết hôn với anh không?” Anh ta đã bị mụ đầu vì ghen ghét, buông lời chất vấn Tang La. Chỉ cần là đàn ông thì không thể chịu được việc bị cắm sừng!

Tang La cũng nổi giận, dùng sức rụt tay lại: “Ngải Nặc Đức, anh bình tĩnh một chút rồi hẵng nói chuyện với em.”

Trong phòng bệnh, khi Ngải Nặc Đức xuất hiện, còn muốn kéo Tang La đi kết hôn, Ôn Ngọc đã yêu cầu Côn đỡ mình dậy, đi ra ngoài phòng bệnh.

“Ôn Nhu nói không sai chút nào, em đã yêu Ôn Ngọc rồi đúng không?”

Tang La nhất thời kinh ngạc… Nói gì vậy?

Ôn Ngọc vừa đi tới cửa phòng bệnh cũng giật mình.

Ôn Nhu vừa bước ra cửa thang máy thì nghe thấy câu này, sắc mặt cô ta lập tức thay đổi, gần như suy sụp. Thằng ngu này, không tiếp tục lừa gạt Tang La mà lại đi trực tiếp vạch trần chuyện này!!!

Song người công lược đã yêu Tang La say đắm, trong lúc tự thôi miên bị đồng nghiệp quấy nhiễu, bị thông báo rằng người con gái mình yêu đã yêu người khác, bị mụ đầu vì cơn thịnh nộ và lòng ghen ghét nên anh ta không chỉ nói như vậy mà còn tuôn ra hết tất cả những gì mà Ôn Nhu đã phân tích với mình để chứng minh Tang La đã nɠɵạı ŧìиɦ trong tư tưởng.

Lại thêm sự phẫn nộ một cách chân thực nhất của anh ta, càng khiến chuyện Tang La thay đổi tình cảm yêu phải người khác là tội danh vô cùng xác thực.

Bình luận

Truyện đang đọc