SAU KHI NỮ CHÍNH TỈNH LẠI

Gia đình La Sâm là một gia đình quân nhân nhiều đời, trong gia đình có hai vị tướng đang đương chức, là một trong những gia tộc hiển hách trong liên minh chính phủ. Vào đêm đầu tiên Tang La quay lại, La Sâm phu nhân đã gọi điện cho Mika phu nhân, ngỏ ý muốn làm thông gia. Trong hai tháng bị từ chối lại liên tục nhắc lại, thái độ ngày càng tốt hơn, khiến Mika phu nhân cũng khó mà cưỡng nổi.

Tuy nhiên, Mika phu nhân lại không nói với Tang La về chuyện này, vì vậy ấn tượng của Tang La về họ của La Sâm là hình như gia đình này có mối quan hệ tốt với gia đình cô.

Vì vậy, khi nhìn thấy bàn tay duỗi ra đầy thân thiện của La Sâm, cô đã nắm lấy: “Vậy thì chúng ta đánh một trận đi.”

Vận động là biện pháp tốt nhất để xả ra nỗi giận trong lòng, chiến đấu tiêu hao năng lượng của não bộ và thể chất chắc chắn là cách có hiệu quả nhất.

La Sâm nhìn thấy trong mắt cô dường như không có tình cảm đặc biệt nào với mình thì hơi thất vọng, nhưng khi nghĩ đến mình can đảm đến gần lại được cô đáp lại thì anh ta lại thấy vui vẻ.

La Sâm là nhân vật đứng đầu đỉnh Kim Tự Tháp ở Học viện Quân sự, dù gia tộc hay chủng tộc lại giống của anh ta cũng đều rất xuất sắc. Vì vậy trong trường hợp Tang La khống chế chỉ phát huy một nửa năng lực thì cũng coi như đã đánh với anh ta một trận rất sảng khoái. Mồ hôi chảy đầy người, cơn giận trong lòng cũng bốc hơi theo.

Ban đầu La Sâm nói đánh một trận với Tang La thì anh đã nghĩ sẽ nhường cô để cô trút giận. Không ngờ đối phương lại có thể đánh ngang tay với anh ta, sau khi qua cơn ngạc nhiên, anh ta cũng không quên hẹn cô đánh tiếp.

Khi La Sâm biết ba mẹ Tang La lại tiếp tục từ chối ý muốn kết hôn của nhà mình thì anh ta rất lo lắng, không biết có phải là Tang La không muốn không. Nhưng hôm nay quan sát cô thì hình như cô hoàn toàn không biết chuyện anh ta muốn lấy cô. Vì vậy trong lòng anh ta liền lên kế hoạch, người này cũng khá thông minh, chỉ nhân tiện mời Tang La đến Học viện Quân sự của họ ăn cơm tối.

Cũng giống như việc khí chất của Chủng viện và Học viện Quân sự rất khác nhau, nhà ăn và đồ ăn giữa hai bên cũng khác nhau như trời với đất. Đồ ăn trong Chủng viện đều chú trọng đến việc ít dầu, ít muối, cân đối dinh dưỡng cho cơ thể khỏe mạnh. Còn ở Học viện Quân sự lại nặng thịt cá, dầu muối, khẩu bị rất nặng. Ác ma là động vật ăn thịt. Sau khi Tang La lại giống thì khẩu vị cũng thay đổi, cô đã sớm chán ghét đồ ăn nhạt nhẽo của Chủng viện rồi, hơn nữa cũng chưa từng đi qua Học viện Quân sự nên vui vẻ đồng ý ngay. Cô muốn đi ăn thịt cá, nhân tiện thăm quan Học viện Quân sự luôn.

Khi Tang La và La Sâm đi dạo cùng nhau thì đã có người lén chụp ảnh đăng lên diễn đàn. Dùa sao Tang La cũng đã đến Đại học Ofara khá lâu, đây mới là lần lần đầu tiên cô đi cùng một người khác phái có cảm giác CP như vậy, mà lại còn La Sâm, một nhân vật nổi tiếng của Ofara.

“Chắc là bạn bè thôi, gia đình bọn họ cùng trong một giới, lại đều là người lại giống, làm bạn bè cũng không có gì lạ mà.”

“Trông khá hợp đôi đấy.”

“Đừng tùy tiện ghép đôi nha. Tang La của tôi còn phải học tập, lại còn làm việc nghĩa nữa, bận lắm, không rảnh yêu đương!”

“Nói nhỏ với mọi người nha, chuyện La Sâm thích Tang La không phải chuyện bí mật gì ở Học viện Quân sự đâu. Bây giờ bọn họ đều đang cược xem La Sâm có theo đuổi được Tang La không đó.”

“Cái gì? Dưa này đáng kinh ngạc nha!”

Chuyện La Sâm thích Tang La quả thực không có gì mới lạ trong Học viện Quân sự. Nhưng vì Học viện Quân sự là một học viện nửa kín, trong một tuần sinh viên chỉ có một ngày nghỉ ngơi và đi ra ngoài. Tất cả thời gian còn lại họ không thể đụng vào máy tính nên cũng không bắt sóng kịp với chuyện ở bên ngoài. Khi nào muốn tám chuyện thì sinh viên trong học viện cũng không thể đi tám chuyện với người khác, đến khi được dùng máy tính thì tinh thần hóng chuyện đã sớm bốc hơi theo mồ hôi sắp bị chảy khô khi huấn luyện rồi. Vì vậy việc này mãi vẫn chưa lan truyền ra bên ngoài.

Nhưng giờ thì e là cả trường đều đã biết chuyện này.

...

Lão thái thái đang ăn trưa với Bối Bội trong một nhà hàng ở khu thương mại. Lần này bà đến đây ngoài việc muốn kiểm tra vấn đề tình cảm của cháu trai thì còn có một việc khác là giải quyết vấn đề hôn ước của Ngải Nặc Đức và Bối Bội.

Dù lão thái thái nghĩ rằng chuyện của Bối Bội rất dễ giải quyết, nhưng cũng không thể quá tùy tiện. Vì Bối Bội là chị gái trên danh nghĩa của Tang La. Giữa họ có mối quan hệ này nên nếu không xử lý cho thỏa đáng thì sẽ ảnh hưởng đến sự phát triển tình cảm của Ngải Nặc Đức và Tang La. Dù sao thông qua những sự việc gần đây thì có thể thấy Tang La rất có tinh thần trọng nghĩa khí, kiểu người này sẽ không chấp nhận người đàn ông đang có quan hệ không minh bạch, huống chi lại còn là anh rể trên danh nghĩa của cô.

Bối Bội vẫn đối xử với lão thái thái như cháu gái ruột giống trước đây, hết sức cẩn thận chăm sóc bà cụ từ những chi tiết nhỏ nhất, như không uống nước lạnh, không uống trà nóng, đồ ăn phải mềm nếu không sẽ ảnh hưởng đến răng lợi của bà cụ, rồi đến việc ghế phải có đệm mềm, độ cong trên khóe miệng cũng là vẻ dịu dàng ngoan ngoãn đúng kiểu các ông bà già thích.

Lão thái thái vẫn cười híp mắt nhìn hết những điều đó vào mắt, dáng vẻ dường như cũng khá hài lòng.

Sau đó bà nắm chặt tay Bối Bội tỏ vẻ cực kỳ tiếc nuối: “Làm cháu phải ấm ức rồi.”

Bối Bội biết bà đang ám chỉ chuyện gì, cười nói: “Không sao ạ, cháu rất vui.”

“Cháu không phải nói dối bà, bà còn không biết tính Ngải Nặc Đức thế nào à? Đây là lỗi của bà, tại bà già này đầu óc mê muội mới nghĩ ra cách làm như vậy, làm cháu cũng phải làm náo loạn theo bà. Nhưng mà lại khiến nó khinh cháu, thấy cháu không có lòng tự trọng, không biết tự ái.” Giọng điệu lão thái thái ôn hòa từ ái, lực cầm tay cô ta cũng rất dịu dàng.

Nếu Bối Bội thực sự là người vì yêu mà khiến bản thân phải tủi nhục thì chắc hẳn đã rơi nước mắt tại chỗ, trong lòng vô cùng ấm ức. Nhưng dù cô ta không rơi nước mắt thì cũng khiến cho mắt mình hơi đỏ, nhìn vào càng khiến người ta yêu thương hơn. Trên con đường công lược nam chính thì rõ ràng lão thái thái chính là nguồn hỗ trợ lớn nhất của cô ta, tất nhiên cô ta phải dỗ ngọt được bà. Dù sao thì đưa nam chính mới lên cũng là kế sách cuối cùng, là kế sách thừa nhận cô ta không thể đánh bại nữ chính. Bối Bội là một người công lược cao cấp nên tất nhiên cô ta sẽ không muốn chịu thua dễ dàng như vậy.

Lão thái thái đã sớm biết cô ta diễn kịch rất giỏi, nên cũng diễn kịch với cô ta, bà nói tiếp: “Trong khoảng thời gian này bà cũng tỉnh ra rồi, bà phát hiện ra mình ích kỷ biết chừng nào, gần như đã hủy hoại cả đời cháu. Cháu là một đứa trẻ tốt, bà coi cháu như cháu gái ruột, không nỡ để cháu phải chịu khổ. Cho nên bà nghĩ kỹ rồi, hôn lễ lúc trước chúng ta cứ coi như chưa từng xảy ra đi.”

Sắc mặt Bối Bội lập tức thay đổi: “Bà nội, bà đang nói gì vậy? Sao có thể coi là chưa từng xảy ra chứ?”

“Đứa bé ngốc này, sao lại không thể coi như chưa từng xảy ra chứ? Cháu yên tâm, hai đứa chưa từng ký vào tờ giấy thỏa thuận gì, cũng không có người ngoài nào biết đến việc này. Cháu vẫn hoàn toàn trong sạch, sẽ không ảnh hưởng đến việc cháu tìm một người trong sạch khác đâu.”

Bối Bội lập tức kích động. Nói đùa gì vậy? Sao cô ta có thể coi như không có chuyện gì xảy ra? Cô ta muốn dựa vào mối quan hệ đó để ngăn cản Ngải Nặc Đức và Tang La mà. Cô ta còn cho rằng bây giờ Ngải Nặc Đức và Tang La cũng đang bị chuyện đó ảnh hưởng kìa.

Cô ta nói: “Dù không ký vào mấy thứ đồ ngoài thân kia thì trong lòng cháu chúng cháu đã là vợ chồng rồi, cháu không thể coi như không có chuyện gì xảy ra được! Hơn nữa, Ngải Nặc Đức là thiên sứ, anh ấy đã đi vào giáo đường, đi đến trước mặt cháu, nghĩa là đã có lời hứa đồng ý lấy cháu, cháu cũng đã tuyên thệ lấy anh ấy làm chồng, không thể nào coi như chưa từng có chuyện gì xảy ra được. Bà nội, bà đừng nói nữa, cháu yêu anh ấy, cháu không ngại phải chờ anh ấy.”

Tâm trạng lão thái thái không tốt lắm: “Đầu óc cháu sao thế? Cháu quên cảnh tượng lúc đó rồi à? Nó đến như gió đi như gió, cha xứ hỏi nó có đồng ý không, có làm thế nào nó cũng không chịu mở miệng. Do bà bảo cha xứ cứ lướt qua, hỏi sang cháu đấy chứ. Thế thì tính là hứa hẹn gì? Ba mẹ cháu đều xấu hổ chỉ muốn tìm kẽ đất mà chui vào. Với lại nếu tính theo tộc Thiên sứ của nó thì hôn lễ của tộc Thiên sứ cũng không giống thế. Trong tim của một người gần như không còn là con người như nó hoàn toàn không thừa nhận hôn lễ kiểu đó.”

Lão thái thái cho rằng Bối Bội không muốn mất đi lợi ích có được từ quan hệ với nhà họ nên lại nói: “Cháu đừng lo, bà cũng vì tốt cho cháu thôi. Bà đã nghĩ kỹ rồi. Bà sẽ thương lượng với ba mẹ cháu, chuyển hộ khẩu cho cháu sang nhà bà. Sau này cháu sẽ là cháu gái của bà, có được không?”

Như thế là bà đã hết lòng giúp đỡ rồi. Lợi ích có được khi cô làm một cô em gái của chánh án công khai nhiều hơn hẳn so với việc làm một cô vợ không có danh cũng không có thực. Cô gái này cũng phải biết thỏa mãn rồi chứ?

Nhưng lão thái thái lại hoàn toàn không đoán được mục đích chính xác của nước cờ Bối Bội đi. Vì vậy khi cô ta lại tiếp tục từ chối, đồng thời kiên quyết tự cho mình là vợ của Ngải Nặc Đức thì lão thái thái đã tức đến mức không thể ăn trưa nổi.

Lão thái thái thất bại trở về, đồng thời lại có cảm giác tự mình lấy đá đập vào chân, tâm trạng tệ vô cùng. Còn tâm trạng Bối Bội đương nhiên cũng rất tồi tệ. Dù lão thái thái đã nói muốn cô ta làm cháu gái mình, dáng vẻ cũng vẫn rất yêu thương cô ta như cũ, nhưng những lời bà nói trước đó chẳng phải đã chứng tỏ thật ra trong lòng bà cũng không chấp nhận chuyện cô ta là cháu dâu sao? Nếu như vậy thì giả sử sau khi Chủ Thần thí nghiệm cho ra kết quả, trước khi cô ta gϊếŧ được Tang La mà tình cảm giữa hai người họ tốt hơn thì lão thái thái cũng sẽ không đứng về phía cô ta!

Bối Bội nén giận đưa lão thái thái về lại học viện. Cô ta vốn định thừa cơ đi vào theo để tìm Tang La khóc lóc kể lể một hồi, để khiến Tang La càng nhớ kỹ hơn việc Ngải Nặc Đức là anh rể mình. Nhưng không ngờ lão thái thái lại không có ý định đưa cô ta vào cùng. Vì vậy cô ta vẫn tiếp tục bị ngăn ngoài Chủng viện như thường lệ vì không phải là sinh viên Chủng viện.

Vậy là, cô ta quay về Học viện Nghệ thuật, ngăn Trần Vũ Châu vừa trang điểm định đi ra ngoài lại, đánh cho đối phương một trận để trút giận.

Cái thế giới chết tiệt này không có cái nào là không bớt lo. Chỉ có một kẻ qua đường cứt chó mà cũng liên tục phản kháng cô ta. Hết cái này đến cái kia trượt khỏi lòng bàn tay cô ta. Dường như tất cả mọi thứ đều nghiêng về Tang La vậy. Rõ ràng Tang La hoàn toàn không làm gì còn cô ta thì cố gắng nhiều như vậy! Không công bằng, không công bằng!

Nói cho cùng thì Bối Bội đánh người cũng có kỹ xảo, không giống như Trần Vũ Châu, đánh bừa bãi theo ý mình. Trong tình huống một đấu một cô ta luôn chiếm thế thượng phong. Vì vậy, sau khi Bối Bội đã trút giận xong thì Trần Vũ Châu đã đầu bù tóc rối, gương mặt vừa trang điểm xong cũng bị phá không ra cái gì, mũi chảy máu, toàn thân thâm cả một mảng lớn.

Nhìn cô ta thế này, trong lòng Bối Bội đã dễ chịu hơn rất nhiều: “Muốn trách thì trách Tang La đi.” Cô ta lại nói câu đó như thường lệ. Cô ta biết rõ dù lúc đầu không hận Tang La nhưng sau khi chịu đánh nhiều như vậy thì Trần Vũ Châu cũng khó mà không oán hận Tang La.

Sau khi Bối Bội rời khỏi phòng ký túc của Trần Vũ Châu, Trần Vũ Châu nghe thấy có người chào hỏi cô ta: “Đàn chị, chị lại sang đây tìm bạn học Trần à?”

Giọng nói Bối Bội dịu dàng dễ nghe: “Đúng vậy, cô ấy là ân nhân của nhà chúng tôi, xin mọi người hãy quan tâm chăm sóc cô ấy nhiều hơn nhé.”

Tôi khinh!

Trần Vũ Châu nhổ ra một ngụm nước bọt lẫn cả máu, ánh mắt đầy căm hận và cả sự đắc ý. Cô ta đứng dậy, cầm cái máy quay phim hình cái gương trên bàn. Vốn dĩ cô ta vừa quay một đoạn video trang điểm, định biên tập lại rồi đăng lên mạng. Không ngờ có thể vì cái máy quay trông quá giống cái gương, hoặc vì đang tức giận xông lên não nên lần này Bối Bội không hề phát hiện ra. Vì vậy cảnh cô ta độc ác ra tay đấm đá Trần Vũ Châu đều đã bị quay lại!

Cô ta nhất thời xúc động, mở mạng xã hội ra muốn đăng video đó lên. Nhưng sau khi nghĩ lại thì lại cảm thấy làm như vậy quá rõ ràng. Thiên tính của con người là thương hại kẻ yếu. Nếu cô ta đăng video ngay bây giờ thì dường như bản thân vẫn chưa đủ yếu, chưa đạt được hiệu quả tốt nhất. Vì vậy trong đầu cô ta lập tức nghĩ ra một kế hoạch.

Ngày mai ba mẹ cô ta sẽ đến đây.

Trần Vũ Châu đã lợi dụng Tang La để có được lượng người theo dõi và hâm mộ tương đương minh tinh hạng hai, chỉ cần tùy tiện đăng một cái video cũng sẽ có được rất nhiều lời khen, khiến cô ta được sống những ngày tháng suиɠ sướиɠ như khi ở quê nhà tại vùng đất mà cô ta bị coi như một sinh viên nghèo khó này. Cô ta tha thiết muốn được thưởng thức “trái ngọt” có được do có quan hệ với gia đình Tang La, nên quyết định thật nhanh để cho ba mẹ mình cũng đến đây, cả nhà cùng nhau “hút máu” gia đình Tang La.

Nếu chỉ dựa vào cô ta để được gả vào nhà giàu thì chẳng biết phải đợi bao lâu mới có thể đón họ đến đây. Nhưng bây giờ họ đã có được quan hệ với Tang La nên nếu họ tới đây thì nhất định sẽ được nhà họ Tang giúp đỡ hết mình, tất nhiên có thể nhanh chóng đứng vững ở chốn này, làm ăn cũng sẽ được giúp đỡ. Như vậy thì có lẽ cô ta có thể tiếp tục sống như khi ở quê nhà, làm một cô con gái nhà giàu có quyền lực, không cần phải kiêng dè con người độc ác Bối Bội kia nữa, cũng không cần phải mong chờ đám nhà giàu chọn tới chọn lui.

...

Lão thái thái buồn bực quay về phòng ký túc của Ngải Nặc Đức, trong lòng khó chịu nằm trên giường lướt mạng. Sau đó bà thấy được tin tức về chuyện của Tang La và La Sâm trên diễn đàn trường.

Bà giật mình, đọc kỹ lại một lượt rồi chuyển tiếp vài đăng cho Ngải Nặc Đức, nói thêm một câu: “Cháu xem, bà đã bảo nhà La Sâm năm lần bảy lượt muốn làm thông gia với nhà họ Tang chắc chắn là vì thằng nhóc nhà họ thích Tang La rồi mà.”

Nếu không thì bị từ chối hết lần này đến lần khác, bậc cha mẹ quyền cao chức trọng nào lại muốn mất mặt chứ? Nhưng như vậy cũng có thể thấy được là La Sâm rất thích Tang La.

Cũng không biết thằng bé này có chuyện gì, đúng hôm nay lại đi khỏi hành tinh Little Ofara.

Ngải Nặc Đức bước vào thang máy của tháp Bảo Thạch, thang máy đi lên đến tầng cao nhất. Sau khi thang máy mở ra anh vẫn còn đứng ngẩn người trong đó một lúc mới bước ra.

Giấc mơ kia cứ lởn vởn trong tâm trí anh, đáng sợ hơn nữa là khi anh nhớ lại thì cơ thể lại thấy hưng phấn. Anh đã sa đọa đến mức tội lỗi rồi, trong đầu mặc niệm một trăm lần tộc quy của tộc Thiên sứ, nghĩ đến Chúa, nhưng cũng không có bao nhiêu tác dụng.

Anh đã thua trong tay ác ma, anh đã hoàn toàn bị dụ dỗ.

Anh nghĩ có lẽ mình cần đến sự giúp đỡ của Eli. Eli là người lại giống yêu tinh cây. Tộc Thiên sứ và tộc yêu tinh cây là hai chủng tộc có cùng thuộc tính, đều thanh tâm quả dục, có cùng tín ngưỡng thờ Chúa, đồng thời từ trước đến nay đều là các chủng tộc ở bên phe chính nghĩa. Họ không giống tộc Ác ma và tộc Thú nhân lúc đầu ở phe ác, sau thời kỳ vũ trụ đại dung hợp hỗn loạn họ mới thuận theo sự phát triển của thời đại, gia nhập vào phe chính nghĩa.

Hơn nữa, yêu tinh cây còn có khả năng thanh tẩy xua đuổi tà khí, vì vậy Ngải Nặc Đức nghĩ rằng Eli có thể “giác hơi” giúp mình, đẩy đi “sự mê hoặc của ác ma” tà ác và sa đọa đã xâm nhập vào trong cơ thể anh, giống như cách hút khí ẩm từ trong cơ thể ra. Sau đó anh sẽ hồi phục lại như trước, trở về trạng thái thanh tâm quả dục.

Nghĩ đến đây, anh liền đẩy cửa phòng có mười ghế ngồi ra, sau đó nhìn thấy Eli đang đè một nữ cảnh vệ ra hôn ngấu nghiến như muốn ăn tươi nuốt sống người ta, đâu còn dáng vẻ của một vị tổng thống nghiêm túc điềm tĩnh vì nước vì dân của ngày thường.

Ngải Nặc Đức: “...”

!!!

Eli nhìn thấy anh thì giật nảy mình, nữ cảnh vệ cũng vội vàng đẩy anh ta ra, ôm mặt chạy nhanh ra ngoài.

Ngải Nặc Đức: “...”

“Khụ khụ.” Eli lúng túng nhìn đồng nghiệp: “Sao đột nhiên lại quay về thế?”

“Tôi nhớ là hình như cô gái vừa rồi gọi anh là chú thì phải.” Mặt Ngải Nặc Đức không có biểu cảm gì, nhưng trong lòng thì hết sức phức tạp. Anh muốn tìm đồng nghiệp nhờ “giác hơi” giúp, kết quả lại phát hiện ra người ta còn cầm thú hơn cả mình, hình như còn cần “giác hơi” hơn.

Eli không hổ là tổng thống, anh ta nhanh chóng điều chỉnh lại cảm xúc, thản nhiên nhìn đồng nghiệp: “Có sao đâu, chúng tôi cũng đâu có quan hệ máu mủ gì, mọi người đều là người trưởng thành, nam chưa lập thất nữ chưa gả đi, tôi thích cô, cô thích tôi, không có cái gì là không đúng cả. Chỉ có anh mới không hiểu cái gì gọi là tình yêu thôi.”

Tình yêu…

“Tôi không cần hiểu loại chuyện này.” Ngải Nặc Đức lạnh lùng đáp lời. Nhưng không biết vì sao tim anh lại đập nhanh hơn.

Eli không định nói về tình yêu với một thiên sứ thiếu chút nữa thì thành hòa thượng, hoàn toàn không biết cái gì gọi là tình yêu như Ngải Nặc Đức. Anh ta đeo kính vào, hỏi Ngải Nặc Đức: “Sao anh lại về đây?”

“Tô nghĩ trong người tôi có tà khí nên muốn nhờ anh thanh tẩy giúp.”

Eli kinh ngạc: “Thật sao? Nhưng không phải anh có thánh hỏa à? Sao lại có tà khí xâm nhập?”

Ngải Nặc Đức im lặng trong hai giây rồi nói: “Mất tác dụng rồi.”

Đây không phải là một việc nhỏ. Thánh hỏa của tộc Thiên sứ lẽ ra còn lợi hại hơn đồ của tộc yêu tinh. Eli lập tức dùng khả năng thanh tẩy của yêu tinh cây giúp Ngải Nặc Đức kiểm tra cơ thể, cau mày nói: “Hình như không có tà khí gì hết.”

“Thôi bỏ đi.” Ngải Nặc Đức thu tay lại, cau mày có vẻ nóng nảy muốn rời đi, nhưng bước ra cửa rồi anh lại quay về ngồi xuống chỗ ngồi của mình.

Eli cảm thấy hình như đồng nghiệp của mình có gì đó không ổn cho lắm, như đang bị vấn đề khó giải quyết nào đó gây phiền lòng. Anh ngẩn ngơ, ngây người, hơi một tí lại nhìn vào máy tình quang học, sau khi mở ra lại rầu rĩ đóng lại. Sao trạng thái này… lại giống như lúc anh ta mới rơi vào bể tình vậy nhỉ?

Chờ đã, không phải chứ? Eli trợn trừng hai mắt

Lúc này, Ngải Nặc Đức nhận được tin nhắn từ lão thái thái, đọc lời nhắn của bà, lông mày anh cau chặt lại, ấn vào bài đăng.

Lúc này bài đăng đã được đắp thêm mấy tầng nữa. Câu chuyện tình yêu bí mật của La Sâm có lẽ được một sinh viên của Học viện Nghệ thuật viết, rất có khả năng là chị gái của La Sâm đang học ở Học viện Nghệ thuật viết. Câu chuyện bắt đầu từ việc La Sâm vừa gặp đã yêu Tang La khi xem được video chiến đấu trong không trung của cô rồi đến chuyện anh ta nhờ ba mẹ gọi cho nhà họ Tang hỏi cưới, định xác định hôn trước từ sớm để tránh những người khác nhanh hơn mình một bước. Kết quả anh ta lại lại bị từ chối, đuôi cụp tai cụp vô cùng đáng thương. Hôm nay anh ta quyết lấy dũng khí đi tấn công Tang La. Đây là một câu chuyện vừa ngọt ngào vừa đáng yêu, chính xác là một câu chuyện cổ tích phiên bản đời thực, rất có tính kíƈɦ ŧɦíƈɦ, thậm chí phía dưới đó có một đống bình luận của các cô gái, tất cả đều là:

“A a a a! Ngọt quá, ngọt quá đi! Tôi đồng ý cuộc hôn nhân này!”

“Được được, nữ thần có thể thu nhận chú chó sói nhỏ này!”

“Chó sói nhỏ vẫy đuôi với Tang La đáng yêu quá đi mất! Chó sói nhỏ si mê X tiểu ác ma ngoài ác trong hiền, tôi chốt CP này!”

“Hóa ra nguyên hình của La Sâm lại là một con sói à. Tôi thích sói nhất, trung thành lại chung thủy. Mong là La Sâm có thể theo đuổi được nữ thần. Vậy thì sau này tôi cũng không cần lo hoa nhài cắm phải bãi ấy trâu rồi. Nhất định sẽ hạnh phúc!”

Nhờ có chị gái tác giả này mà La Sâm đã có được một số lượng lớn người ủng hộ, tất cả đều hận không thể chuyển cả cục dân chính đến cho hai người kết hôn tại chỗ luôn.

Ngải Nặc Đức: “...” Tà khí hình như chất lên đến ngực rồi, làm anh khó thở quá, cực kỳ khó chịu, chỉ muốn nổi giận.

Anh khó chịu xem bức ảnh chụp Tang La và La Sâm, hai người họ chỉ đi cạnh nhau, rõ ràng trông chẳng khác gì người lạ, là hai người mới quen mà sao vào trong miệng đám sinh viên này thì cứ như là hai người đã yêu nhau rồi, chắc chắn sẽ ở bên nhau vậy? Có phải đám sinh viên này ít việc quá, nhàn rỗi không có việc làm nên mới đi ghép đôi lung tung không? Còn cả trào lưu xấu động một tí là chụp ảnh người ta đăng lên diễn đàn cũng phải chấn chỉnh.

Anh gần như muốn đi chỉnh đốn ngay lập tức, nhưng đứng lên rồi mới nhớ ra mình đã rời khỏi hành tinh Little Ofara, bây giờ đang ở Thủ Đô Tinh.

Anh hít một hơi thật sâu, tự nhủ là từ trước đến nay cư dân mạng luôn như thế này, nói gió thành mưa, chẳng có bằng chứng xác thực gì hết. Chắc chắn Tang La sẽ không thích loại người miệng còn hôi sữa thích con nhà người ta mà còn cần cả nhà hỗ trợ theo đuổi như La Sâm.

Anh đóng máy tính quang học lại, không muốn nhìn những bình luận gây khó chịu đó nữa. Nhưng không được một lúc anh lại mở diễn đàn lên xem rồi tự ngược mình.

Eli ngồi ở vị trí của tộc yêu tinh, nhìn Chánh án đại nhân đã lâm vào bể tình mà không biết, cảm thấy rất thú vị, lông mày nhướng cao.

...

Trời dần tối, đã sắp đến giờ ăn cơm rồi. Khi Tang La ra khỏi Chủng viện thì La Sâm đã chờ cô ở cửa, nhìn thấy cô anh ta lập tức nở một nụ cười tỏa nắng đầy bẽn lẽn.

Tang La đã bình tĩnh lại, cũng biết rằng kinh phí dự án đã được tăng lên. Nghiên cứu thì vẫn phải làm, khi người ta giận máu nóng xông lên đầu nói không lựa lời cũng là chuyện bình thường. Hơn nữa không phải cô muốn chết thì cùng chết. Cô không gây sự với người công lược nhưng người ta vẫn sẽ gϊếŧ cô vì cô là nữ chính. Vận mệnh của bọn họ là anh chết tôi sống, vì vậy không thể không nghiên cứu.

Vào lúc này, khi Tang La đã bình tĩnh lại rồi nhìn thấy La Sâm thì trong lòng lại đột nhiên trỗi dậy tình cảm hòa ái của một bà mẹ già. Dù sao thì cô cũng có rất nhiều ký ức, con trai con gái cũng có đủ, khi đối mặt với chồng mình thì có thể ngây thơ nũng nịu, gây sự với anh, nhưng lúc đối diện với mấy cậu thiếu niên ngây thơ tốt bụng này thì cô không thể đối xử với họ như người cùng thế hệ được.

Vì tâm trạng giống bà mẹ già này mà ánh mắt Tang La nhìn La Sâm đã dịu dàng hơn buổi trưa rất nhiều, cả người tràn ngập cảm giác bao dung của người lớn với con cháu.

Tuy nhiên, tâm trạng bà mẹ già của Tang La không ai có thể hiểu được, trong mắt người khác thì chỉ cảm thấy quan hệ giữa hai người này nóng lên nhanh quá! Ánh mắt dịu dàng của Tang La và vẻ bẽn lẽn của chó sói nhỏ như thế này chứng tỏ là chắc chắn đã tỏ tình thành công, bây giờ bắt đầu yêu đương rồi!

Ồ! Mọi người mau nhìn đi! Hai người cùng đi đến Học viện Quân sự kìa! Có phải La Sâm muốn giới thiệu Tang La cho bạn bè không? Có phải là sẽ cùng ăn cơm, ăn xong sẽ cùng đi dạo, ngắm sao ngắm trăng bàn luận lý trưởng nhân sinh không?

Chánh án đại nhân nhìn ánh mắt hoàn toàn khác với khung cảnh lúc sáng của Tang La thì lập tức bóp vỡ cái cốc trong tay, nước và mảnh thủy tinh vỡ đầy trong lòng bàn tay, những mảnh vỡ như đang cứa vào tim anh, khiến anh đau đớn mặt mày trắng bệch.

Bình luận

Truyện đang đọc