“Bên Thực Vận Lai có nhận đơn mà.” Phí La nói. Họ đã nhận đơn thì chắc chắn sẽ có nhân viên giao hàng đi giao đồ ăn.
“Dù có mang đến thật thì có Lucy trông chừng rồi, cậu chắc là cậu ăn được chứ?”
Ôi... Phí La cũng thấy bạn mình nói có lý, nhưng nghĩ đến mì gói anh ta lại thấy không vui.
Lúc này, Ngải Nặc Đức đi xuống từ trên lầu. Thu Mạn quay đầu nhìn, anh vừa mới gội đầu xong, tóc còn chưa khô hẳn vẫn còn hơi ẩm, được vuốt ngược ra sau, lộ ra khuôn mặt tuấn tú như nam thần. Anh sở hữu tất cả những phẩm chất mà một quan chỉ huy cần phải có: điềm đạm, tỉnh táo, tâm tư sâu sắc, không bộc lộ cảm xúc ra ngoài. Dù ở trong ký túc xá nhưng anh vẫn luôn ăn mặc chỉnh tề, khí chất trầm tĩnh, lạnh lùng, đôi mắt đen thâm thúy khiến người khác không dám nhìn thẳng.
Anh cũng không cố ý dùng pheromone để trấn áp người khác, nhưng pheromone tự động tràn ra từ trong cơ thể anh có cảm giác tồn tại rất nồng đậm, dần dần bao phủ pheromone của tất cả mọi người trong không gian này, đủ khiến người ta cảm thấy áp lực và cảm nhận được tính xâm lược. Có lẽ O nào gặp anh cũng sẽ bị pheromone của anh kíƈɦ ŧɦíƈɦ đến nhũn chân, muốn được anh đánh dấu.
Thu Mạn cũng cảm thấy hai chân mình muốn nhũn ra. Cô ta đứng dậy nói với Phí La: “Nếu cậu đói quá thì để tôi làm cho cậu ăn.”
Lực chú ý của mọi người liền chuyển sang cô ta, ngay cả Ngải Nặc Đức cũng phải liếc nhìn.
“Thật sao? Cậu biết nấu ăn à?” Phí La ngạc nhiên hỏi.
“À thì tay nghề cũng tạm được. Ở đây không có nhiều nguyên liệu, chỉ có trứng và mì thôi. Để tôi xào mì cho cậu nhé.” Để công lược được nam chính cô ta đã học rất kỹ những kỹ năng cần thiết của một người “vợ hiền mẹ tốt”, tất nhiên kỹ năng nấu nướng khỏi phải nói, tuyệt đối là người vợ trong mơ mà A nào cũng muốn có.
Đám cậu ấm mười ngón tay không dính nước này toàn pha mì tôm ăn, bây giờ mới biết còn có thể xào, lập tức hò reo ầm ỹ.
“Mọi người đều muốn ăn à?” Thu Mạn nhìn Ngải Nặc Đức, trong mắt là vẻ rụt rè quyến rũ. A mạnh mẽ luôn thích O yếu đuối. Đó cũng là việc tất nhiên, đa phần nửa kia của mỗi người đều để bổ sung tính cách cho mình thì mới thu hút được nhau và ở bên nhau lâu dài.
Ngải Nặc Đức không nói gì, những người khác đã trả lời thay anh: “Anh ấy không ăn bữa khuya, cậu làm cho chúng tôi là được rồi.”
“Ừ.” Thu Mạn cầm nguyên liệu nấu ăn đi vào bếp.
...
Vì mạng Internet của Học viện Quân sự được thiết lập đặc biệt nên sinh viên không thể truy cập vào một số nền tảng xã hội phổ biến có quy mô lớn, hoặc các ứng dụng video. Họ chỉ có thể sử dụng các ứng dụng quy mô nhỏ, chẳng hạn như ứng dụng giao đồ ăn trong thành phố, ứng dụng âm nhạc trong thành phố,... Trong đó trang mạng hoạt động trôi chảy không bị lag nhất là diễn đàn của Học viện Quân sự.
Vì vậy, mỗi ngày sau khi kết thúc các buổi tập huấn đám học viên thường lên diễn đàn. Diễn đàn được chia thành hai khu vực, một là khu vực trao đổi học thuật để chia sẻ mấy thứ khô khan về chiến đấu, thảo luận việc học. Còn một khu khác là khu tám chuyện hàng ngày thì có thể thoải mái trò chuyện, không cần kiêng kị cái gì. Trong khu tám chuyện về cơ bản sẽ nói tới những nội dung liên quan đến Omega, nữ minh tinh, chia sẻ những thứ không thể miêu tả, hẹn đánh nhau,… đủ loại bài đăng khoe khoang tán phét, phong cách rất đơn giản và thô bạo.
Dù sao thì học viện cũng chỉ tuyển sinh Alpha và nam Beta, có thể tương đương với một trường nam sinh, đám sinh viên có thể cùng đi vệ sinh với nhau, so sánh họa mi của nhau nên tất nhiên khi đăng bài cũng không kiêng dè gì.
Đám sinh viên trong học viện ngày nào cũng bắt đầu tập luyện từ tám giờ sáng, kết thúc giờ học lúc mười giờ. Nếu mười hai giờ chưa đi ngủ thì chắc chắn trạng thái tinh thần ngày hôm sau sẽ không tốt. Họ chỉ có hai tiếng nằm trên giường, cho nên mức độ giải trí như vậy với họ cũng là đủ rồi. Tuy là vậy nhưng ngày nào cũng như thế thì vẫn khó tránh khỏi cảm thấy hơi nhàm chán, cho nên họ mới vô cùng mong đợi một tiết mục đặc thù trong các buổi đêm.
#Luận về trình độ kính nghiệp của nhân viên giao hàng
#Giáo quan hung bạo và nhân viên giao hàng quật cường
#Đơn đặt hàng đến từ địa ngục
# Không chịu được độ khiêu chiến cao không phải là nhân viên giao hàng đặc công, không phải nhân viên giao hàng tốt
Kể từ hai năm trước có một anh chàng sinh viên vì đói đến choáng váng mà quên là người ta không thể giao đồ ăn đến học viện của họ nên đã dùng ứng dụng mua thức ăn trong thành phố, đặt hàng của một quán đồ nướng, lại gặp được đối phương cũng không sợ chết thật sự giao hàng tới. Thế là chuyện này bắt đầu trở thành tiết mục giải trí cố định hàng đêm của Học viện Quân sự.
“Tối hôm qua “kẻ hủy diệt” Lucy đã ra tay. Số 76 chắc là bị đánh gần chết rồi. Tối nay chắc chắn không phải anh ta đưa.” Những người đến giao hàng cho sinh viên Học viện Quân sự đều được gắn số. Số 76 là chỉ người thứ 76 trong năm nay. Năm nay còn chưa trôi qua được một nửa thời gian, còn năm học mới chỉ mới khai giảng chưa được một tháng.
“Số 76 là người kiên trì lâu nhất từ trước đến giờ. Dù sao anh ta cũng là lính đặc công xuất sắc xuất ngũ, có mưu lược, các giác quan cũng tinh tường, có thể tránh thoát giáo quan chuyên đi bắt người, muốn tìm được một người như thế nữa là hơi hiếm đấy. Tôi đoán là một khoảng thời gian nữa các cậu đặt hàng cũng không ăn được đâu.”
“Nói cho cậu biết, tôi thấy Lucy đang đi tuần tra ở chân tường đấy. Dáng vẻ hung tợn cực kỳ, đúng kiểu thằng nào tới là chơi chết thằng đó luôn. Dù có số 77 đến giao hàng thì có khi vừa lật người vào là đã bị ném ra ngoài luôn thôi.”
“Vậy thì đến đây đặt cược đi, đặt cược xem đêm nay số 77 có vượt tường thành công không, cược một lần là năm mươi xu nào.”
Đám “nam sinh trường nam sinh” nhàm chán cá cược hết cái này đến cái khác. Trong thời gian số 76 chịu trách nhiệm chuyên giao hàng đến đây tối nào họ cũng cược hàng có giao được đến tay khách không. Kết quả thật bất ngờ, cứ mười lần thì giao được ba lần, tốt hơn nhiều so với những nhân viên giao hàng khác, mười lần bị bắt cả mười. Không hổ xuất thân từ trong quân ngũ. Còn đối với người mới này thì yêu cầu của họ rất thấp, chỉ cần vượt tường được đã là quá giỏi rồi.
Ở bên kia Tang La đang chạy con xe máy điện nhỏ, biểu cảm kỳ quái. Cô đang rất khó chịu vì hai cái “trứng giả” kia nên thỉnh thoảng lại phải dịch mông, nhưng vẫn thấy khó chịu vô cùng. Cô nghĩ mình phải xin thay đổi phương tiện đi lại thôi, đi bằng ván trượt còn thoải mái hơn đi con xe điện be bé này, ít nhất là sẽ không ngồi lên hai cái “trứng”.
Khi điều chỉnh vị trí của hai cái “trứng” cô không khỏi nghĩ đến mấy bình luận lúc trước thấy trên mạng nói là đi nhanh quá có thể bị kẹt “trứng”, thế là trong lòng cũng lo mình bước đi mạnh quá sẽ làm kẹt “trứng” thật. Nhưng nghĩ lại thì của cô là đồ giả, không có dây thần kinh, dù có bị kẹt cũng chẳng có cảm giác gì, nên cũng không quan trọng.
Cô nhanh chóng đi vào khu vực trống trải quanh Học viện Quân sự trong bán kính năm trăm mét. Tang La nhìn xung quanh, thấy thiết bị giám sát ánh sáng xanh yếu ớt ở khắp mọi nơi. Đây là loại thiết bị giám sát nhìn xuyên thấu, Tang La vừa vào trong phạm vi theo dõi của nó thì tất cả những loại hàng lậu giấu trong người sẽ bị phát hiện ngay, kể cả giấu trong ruột. Chuyện này là chuyện đương nhiên, dù sao thì đây cũng là Học viện Quân sự tốt nhất cả nước, có rất nhiều nhân tài đang học ở trong đó, sở dĩ để cho sinh viên duy trì loại hình giải trí kiểu này cũng là vì có vốn liếng là những thứ thiết bị kia.
Tang La đỗ xe ở dưới chân tường, tháo mũ bảo hiểm ra, ngước lên nhìn bức tường bao cao chừng năm mét. Đối với Alpha, người có thể chất tự nhiên đứng ở đỉnh kim tự tháp xã hội chỉ cần là người có thể chất không thua kém tiêu chuẩn của Alpha thì ai cũng có thể nhảy cao ba bốn mét. Nhưng năm mét thì vẫn quá cao, thêm vào việc Tang La không phải là Alpha thực thụ, không có được thể lực khỏe mạnh như vậy.
Vì vậy, cô liền nhìn quanh hai bên, thấy có một cây đa cao lớn. Cây đa đó là một trong những “tử địa” nhất định phải né trong sổ tay hướng dẫn dành cho các nhân viên giao hàng đến Học viện Quân sự. Trước kia có rất nhiều nhân viên giao hàng không có kinh nghiệm đã chọn leo qua tường bằng cách trèo cây, vì thế ở phía bên kia trường thường xuyên có người ngồi dưới gốc cây chờ bắt tại trận.
Nhưng chỗ cái cây đa này hướng tới lại có khoảng cách ngắn nhất dẫn đến khu ký túc xá sinh viên.
Tang La nhìn đồng hồ, đã gần quá giờ giao hàng quy định. Cô là người có trách nhiệm hành nghề, bây giờ đang là một người giao đồ ăn cho khách thì tất nhiên phải cố gắng không vượt quá thời gian quy định. Vì vậy, cô liền đi về phía cây đa, đeo thùng đựng thức ăn sau lưng, trèo lên cây đa rồi đứng trên bức tường bao.
Dưới bức tường có một giáo quan to lớn như con gấu đang đứng khoanh tay nhìn cô, anh ta hơi sửng sốt, trông có vẻ không ngờ được Alpha này lại giống O đến thế. Nhưng ngay sau đó anh ta lại nở một nụ cười tàn nhẫn với cô.
Ký túc xá sinh viên quay mặt về hướng này, nhưng ban công lại hướng thẳng sang đây, cách một thao trường, tính theo đường thẳng thì chưa đến ba trăm mét. Đám sinh viên cũng thường xuyên đứng ở ban công rình xem trò vui. Hôm nay cũng có người ngồi ở ban công chờ xem tiết mục đi giao hàng. Khi bóng dáng Tang La xuất hiện trên bức tường đã có người hưng phấn kêu to: “Ôi shit, đến rồi, đến rồi kìa!”
Đám người trong ký túc xá, kẻ thì đang ngồi nhàm chán, kẻ đang giặt quần áo, kẻ đánh răng, tất cả đều như sợ bỏ lỡ chuyện hay, vội vàng chạy ra ban công hóng chuyện.
“Số 76 về vườn thật rồi này, trông người này chắc là mới đến.”
“F*ck, sao lại nhảy ngay vào “tử địa” vậy? Người tiền nhiệm không bảo với cô ấy là tuyệt đối không được dẫm vào bãi mìn đấy à?”
“Số 77 có vẻ cũng không cao to lắm, có khi nào Lucy tát cho một phát là bay luôn không?”
“Tôi đoán là nhìn thấy mặt Lucy thì anh ta đã sợ nhũn chân luôn rồi, quay người bỏ chạy luôn ấy chứ.”
Trên ban công các phòng ký túc xá đã nhanh chóng chật ních sinh viên mò đến hóng chuyện, kể cả ở các ký túc xá cấp trưởng độc lập cũng có người ra xem trò vui.
Chỉ có ký túc xá cấp trưởng độc lập của sinh viên năm ba là vì đang bị mùi mì tôm thu hút, cả đám thiếu niên kéo vào trong phòng bếp xem Thu Mạn xào mì nên hoàn toàn không để ý đến tiếng động bên ngoài. Ngải Nặc Đức thì có để ý thấy, nhưng trước giờ anh đều không có hứng thú với loại chuyện kiểu này, lông mày cũng không thèm nhíu lấy một cái, chỉ ngồi trên ghế sô pha, máy tính đặt trên đùi, đầu óc tập trung viết một kế hoạch triển khai chiến lược.
Đám sinh viên chờ hóng chuyện nghĩ rằng chắc chắn số 77 sẽ chạy, pheromone của Lucy rất mạnh, nếu không thì đã không thể làm giáo quan cho bọn họ được, rất nhiều sinh viên chán ghét anh ta những cũng không làm gì anh ta được. Họ và anh ta chênh lệch quá nhiều, khi đối mặt với anh ta chân cũng run lẩy bẩy. Nhưng họ không ngờ số 77 lại không chạy, mà lại nhảy xuống từ trên tường bao.
“Nhân viên giao đồ ăn chưa bao giờ làm tôi thất vọng, họ liều mạng đi giao đồ ăn, nhưng thế này thì cũng quá ngu. Trong trường hợp không có khả năng chiến đấu thì nên bảo tồn thực lực trước sau đó lại tìm cách khác mới phải chứ!”
Ban đầu họ vốn nghĩ rằng số phận của người giao hàng mới này tất nhiên là bị Lucy tát cho bay người. Nhưng cuối cùng không hiểu bên kia xảy ra chuyện gì, tại vì ánh sáng không đủ, tại vì họ cứ nghĩ đêm nay không có trò gì hay nên không quá tập trung theo dõi, vì vậy chỉ thấy bên kia xảy ra một trận giao chiến mạnh mẽ nhanh chóng, chỉ trong vòng năm chiêu mà Lucy đã gục!
Bọn họ còn chưa kịp nhìn rõ, thậm chí còn chưa kịp phản ứng thì Lucy đã gục rồi.
Hả? A?
Mọi đôi mắt đều mở to, nghiêng người rướn cổ ra xem, suýt chút nữa té khỏi ban công: “Cái gì?”
Tang La không có thời gian để rèn luyện sức mạnh cho cơ thể này nên cô đã dùng một loạt các chiêu dùng để ám sát, có đặc điểm là nhanh, chính xác, xảo quyệt, mỗi chiêu đều không có chỗ dư thừa nào, mỗi bước đánh tới là một lần đánh vào điểm yếu nhất trên cơ thể người. Hơn nữa Lucy lại coi thường cô, phạm vào sai lầm khinh địch tối kỵ nên đã nhanh chóng thua cuộc là chuyện đương nhiên.
Cô cũng không làm Lucy bị thương nặng, anh ta chỉ bị đánh vào những chỗ yếu nhất trên cơ thể nên mới nhất thời mất đi mất đi sức chiến đấu trong một khoảng thời gian ngắn, không đứng dậy được thôi.
Tang La lại xách thùng thức ăn ở trên đất lên, vì mũ che đằng sau không quá thoải mái nên cô đã giật nó xuống, đội lên đầu, không thèm nhìn bại tướng của mình, đi thẳng tới chỗ khu ký túc xá.
Khu ký túc xá vốn đang có tiếng bàn luận ầm ỹ giờ đây hoàn toàn im bặt.
Đám người trẻ tuổi trước đó còn đang trong trạng thái xem kịch, mồm miệng líu ríu giờ thì trợn mắt há mồm nhìn cô gái gầy yếu mảnh mai kia. Cô mặc đồ đen, đội mũ trùm đầu, dưới ánh đèn mờ ảo không ai có thể nhìn thấy dáng vẻ của cô. Cô đeo thùng thức ăn sau lưng, thong thả đi tới, không hề nhìn về phía mấy cái cửa ải huấn luyện trên thao trường mà đám người giao hàng khi trước thường hay ẩn núp, như hoàn toàn xem thường việc trốn tránh lén lút. Sau cảnh tượng cô đánh ngã Lucy chỉ trong chớp mắt thì trong mắt mọi người như tự động có thêm bộ lọc, cảm thấy trên người cô có khí chất của một cao nhân thần bí.
Tối nay có hai đơn hàng, khách hàng đầu tiên ở phòng 101 tầng 1 tòa nhà số 2.
Tang La nhanh chóng tìm thấy, khách hàng kia đã không kịp chờ đứng sẵn ở cửa, trên hành lang vẫn còn rất nhiều người, nhưng có lẽ vì vừa rồi quá sốc nên bọn họ không biết phải nói gì, chỉ nhìn cô chằm chằm.
Dưới sự quan sát của một đống người Tang La giao đồ cho khách hàng số một, sau đó mang thùng thức ăn đi, đi đến chỗ của khách hàng thứ hai.
Địa chỉ của khách hàng số hai là tòa nhà cấp trưởng của sinh viên năm ba.
Tang La bấm chuông cửa.
Trong bếp, món mì xào của Thu Mạn vừa mới ra khỏi chảo, một đám cậu ấm đã đói đến mức như một đám nhà quê không hiểu việc đời, liên tục kêu thơm quá, Mãn Thu giỏi quá, không nghe thấy tiếng chuông cửa.
Ngải Nặc Đức liếc nhìn nhà bếp, đặt máy tính sang một bên rồi đứng dậy và đi ra ngoài.
Bàn tay như bạch ngọc với những khớp xương rõ ràng vặn tay nắm cửa hờ hững mở cửa ra, lập tức có một luồng pheromone xa lạ như trận gió xuân ào vào mặt anh, anh bất ngờ không kịp tránh đi, mắt đối mắt với Tang La.
Thế giới đột nhiên như khác đi.
Tang La không ngờ sẽ gặp lại chồng mình sớm như vậy, nhưng cô vẫn rất bình tĩnh: “Đồ ăn giao tận nơi của anh đây.”
“Đồ giao tận nơi?” Sau lưng Ngải Nặc Đức thò ra một cái đầu. Phí La giật mình: “Thật sự mang đến rồi à?”
Những người khác đang bưng bát định ăn mì cũng chạy tới. Thu Mạn không kịp đề phòng mà nhìn thấy Tang La, sắc mặt hơi thay đổi, trong lòng không thể tin được. Sao cô ta… lại có thể?
Tang La mang theo thùng đồ ăn đi vào trong, ngồi xuống lấy từng món một ra để lên bàn ăn của họ, rồi nói: “Xin mời dùng món.”
Dứt lời liền đeo thùng thức ăn lên bước ra ngoài. Mọi người đều đổ dồn ánh mắt về phía cô, nhưng hai ánh mắt mãnh liệt nhất trong đó một là Ngải Nặc Đức và hiển nhiên người còn lại là người công lược.
Sau khi Tang La rời đi, đám người Phí La nhanh chóng mở hộp thịt nướng thơm ngon ra, vừa mở ra mùi thơm đã tràn ngập căn phòng còn có thể nhìn thấy nước sốt phía trên, tươi ngon vô cùng. Không so sánh với loại mỹ vị này thì dù kỹ năng nấu ăn của Thu Mạn cũng coi như là tốt nhưng hương vị món mì tôm vẫn có vẻ quá dầu mỡ.
Khi họ định bỏ hộp ra thì Ngải Nặc Đức lại cầm máy tính định lên lầu.
“Đại ca, anh không ăn thật à? Khó lắm mới đưa vào được một lần đấy.”
Ngải Nặc Đức vẫn tiếp tục bước đi, giọng nói lạnh lùng: “Mau ăn rồi đi đi.”
Đám thiếu niên mồm to miệng rộng ăn ngấu nghiến đống thịt nướng thơm ngon và uống bia, ăn uống sảng khoái vô cùng, vừa ăn vừa gọi Thu Mạn cùng ăn. Sắc mặt cô ta khó coi, món mì xào của cô ta bị thờ ơ đang dần nguội đi, chỉ có Phí La nể tình ăn một bát, còn lại thì không có ai động vào.
Như vậy không có nghĩa là đám thiếu niên này không biết thông cảm cho người khác, cũng không phải đã quên là còn một món nữa, mà vì họ hoàn toàn không coi cô ta ra gì nên tất nhiên sẽ không để ý đến cảm nhận của cô ta, không muốn ăn thì sẽ không ăn, mặc dù vừa rồi ở trong bếp trong họ có vẻ như hết sức mong chờ và nhiệt tình.
Trong lòng Thu Mạn cực kỳ không thoải mái, chỉ ăn tượng trưng hai miếng thịt lợn sữa nhai như nhai sáp, nhưng ngoài mặt không biểu lộ gì: “Tôi không đói lắm, tôi không ăn nữa đâu. Các cậu ăn đi, tôi về tắm rửa đi ngủ trước đây.”
...
Tang La không quay về đường cũ nhưng Lucy cũng đang chậm rãi đi tới, khí thế dạt dào chờ cô. Nhưng cô đã giao hàng đúng thời gian rồi, không cần tốn sức đi đánh nhau với người ta làm gì, bên đó cũng không có cây cho cô trèo, vì vậy Tang La lại chọn một chỗ khác ở xa hơn để đi ra ngoài.
Cô nhanh nhẹn tránh được các nhân viên an ninh và cảnh sát đang đi tuần tra, biểu cảm lạnh nhạt trèo lên một cái cây để leo tường ra ngoài, trở về chỗ để cái xe điện, lái xe rời đi.
Những sinh viên muốn xem Tang La và Lucy đánh thêm một trận nữa đã đợi một hồi lâu mà không thấy cô xuất hiện, đến khi họ kịp hiểu ra thì cô đã đi ra ngoài từ một chỗ khác rồi.
Vì vậy họ chỉ có thể trút sự phấn khích của mình lên diễn đàn, vô số đều người hối hận vì lúc đó không chú ý, không biết Tang La đã đánh Lucy ngã xuống đất như thế nào, quá trâu bò.
Thu Mạn nhìn cuộc thảo luận sôi nổi trên diễn đàn, vô cùng tức giận nhắn tin cho Thư Mẫn, hỏi bà ta có chuyện gì xảy ra, tại sao không quản lý được nữ chính, để cô chạy đến trước mặt nam chính gây ồn ào!
Thư Mẫn đã chịu đựng trong căn phòng thuê tồi tàn này suốt một ngày, cách âm ở đây không tốt, mạng Internet không tốt, tín hiệu rất tệ, xung quanh không đều là những người không đâu, tầng trên còn có người sửa nhà cả ngày làm đầu bà ta muốn nổ tung.
Khi còn ở “quê nhà”, tuy cuộc sống vất vả nhưng chỉ có Tang La khổ thôi, bà ta chỉ cần rơi vài giọt nước mắt nói ngọt mấy câu là được, nếu không được thì có thể nhờ bà con lối xóm. Họ thấy bà ta là O nên bình thường cũng không từ chối, vì vậy thật ra bà vẫn sống rất thoải mái, ít nhất là tốt hơn chỗ này.
Nhưng bây giờ bà ta không một xu dính túi, lại đang “ốm”, chỉ có thể ở đây chờ Tang La trở về.
Lúc này lại nhận được tin nhắn của đồng bọn thì bà ta vô cùng sửng sốt, nhanh chóng gọi điện cho Tang La. Bà ta chưa bao giờ nghĩ tới việc Tang La ra ngoài tìm việc làm, dù cô có làm việc giao đồ ăn thì cũng tạm chấp nhận, nhưng không ngờ lại có thể giao đồ ăn đến cho nam chính. Quả nhiên không nên ôm tâm lý may mắn, duyên phận của nam nữ chính quá mạnh, hơi không cẩn thận là hai người sẽ gặp được nhau ngay, đáng lẽ ra ngay từ đầu bà ta nên ép Tang La ở lại dưới quê mới phải!
Thư Mẫn nghĩ trong đầu cách để khiến Tang La bỏ việc này về quê với mình, nhưng không ngờ Tang La đã sớm đoán được sau khi mình gặp Ngải Nặc Đức thì người công lược bên cạnh anh chắc chắn sẽ gọi cho Thư Mẫn, vì vậy cô đã tắt máy. Thư Mẫn không thể gọi được, chỉ có thể ngồi trong căn nhà thuê chờ cô về.
Tang La đi cả đêm không về.
Cô đã giao xong đồ ăn tối nay, cửa hàng trưởng vừa ngạc nhiên vừa vui mừng, không ngờ cô lại là một đại ca mạnh mẽ như vậy, vì thế Tang La lập tức được chuyển thành nhân viên chính thức, anh ta bảo cô ngày mai đến ký hợp đồng, còn trả trước cho cô hai ngày tiền lương.
Tang La lấy tiền rồi đi tìm một khách sạn không tệ, thuê một căn phòng để ngủ.
Đêm nay Tang La ngủ rất ngon, nhưng cô không biết mình đi giao đồ ăn một lần mà khiến hai người công lược khó ngủ thức trắng đêm, chồng cô cũng mất ngủ.
Đèn đầu giường màu sắc ấm áp trong phòng ngủ vẫn chưa tắt, Ngải Nặc Đức đang dựa vào đầu giường, đầu ngón tay liên tục x0a nắn, có một loại cảm giác nguy hiểm, pheromone trong không khí cũng trở nên mãnh liệt, đầy tính xâm lược.
Trừ phi khứu giác của anh có vấn đề, nếu không thì cô ấy đúng là Alpha…
...
Sáng hôm sau, lúc hơn chín giờ Tang La mới đi trả phòng, tinh thần sảng khoái, vừa mở điện thoại lên đã thấy một tá cuộc gọi nhỡ của Thư Mẫn, trong đó có bốn năm cuộc gọi từ cửa hàng trưởng.
Hả?
Đầu tiên Tang La gọi điện cho cửa hàng trưởng trước, đối phương nhanh chóng nghe máy, vội vàng giải thích lý do cho cô. Vốn dĩ giờ làm việc của Tang La là sau mười giờ tối, vì đến giờ đó mới có đơn đặt hàng của Học viện Quân sự. Nhưng không biết hôm nay làm sao mà có người lại đặt hàng vào ban ngày, muốn họ phải mang đến vào giờ nghỉ buổi trưa.
Mười giờ tối sinh viên đã tan học, giáo quan cũng hết giờ làm, chỉ có một số ít người trực ban mới bắt nhân viên giao hàng lại. Nhưng ban ngày thì không giống vậy, có nhiều người như vậy thì muốn núp cũng không núp nổi, vậy thì làm sao mang đồ ăn đến được.
Vốn dĩ lúc đầu anh ta muốn trực tiếp từ chối đơn hàng, nhưng ông chủ của họ nghe nói Tang La vừa mới tới ngày hôm qua mà lần đầu tiên đã giao hàng thành công, cảm thấy cô không phải người đơn giản, vì vậy bảo anh ta gọi điện hỏi cô trước xem có làm được không rồi tính tiếp. Bởi vậy nên cửa hàng trưởng mới gọi điện cho cô.
Tang La cong môi: “Được, để tôi thử.”
“Cô chắc không? Vậy thì tôi nhận đơn nhé?”
“Anh nhận đi.”
Cửa hàng trưởng vừa nhận đơn thì người đặt hàng ở Học viện Quân sự cũng nhận được thông báo cửa hàng đã nhận đơn, cả đám người lập tức xôn xao, bàn tán ồn ào không sợ chuyện phiền phức.
“Số 77 này trâu bò đấy, đơn hàng ban ngày mà cũng dám đến à?”
“Hôm qua không nhìn rõ mặt, cuối cùng hôm nay cũng có cơ hội nhìn được rồi.”