SAU KHI NỮ CHÍNH TỈNH LẠI

Chúng tín đồ thấy cảnh tượng như vậy đều sửng sốt, sau đó cảm động không thôi. Chánh án của họ vì ngăn cản Trùng tộc, không chỉ lao vào nguy hiểm bảo vệ tiểu ác ma mà còn để cô tránh sau đôi cánh mình, sưởi ấm cho cô, thật không hổ là chánh án tượng trưng cho công bằng chính nghĩa nhân ái. Tình yêu vĩ đại của anh không hề vơi đi dù là với ác ma trời sinh mâu thuẫn với tộc Thiên sứ!

Nếu Tang La đã tỉnh, vậy thì không cần tiếp tục ở lại hành tinh này nữa. Ngải Nặc Đức đứng dậy, tiện tay kéo Tang La từ mặt đất lên.

Tang La ngáp một cái. Trải qua một đêm, tuy đã mở mắt nhưng đầu óc vẫn chưa tỉnh táo cho lắm. Ngải Nặc Đức kéo cô lên, cả người cô mềm như bông, rất tự nhiên dán sát vào anh, không chút khách khí giao hơn nửa trọng lượng cơ thể cho anh. Nếu không phải đôi tay còn bị phong ấn thì cô đã vươn ra ôm lấy cánh tay anh rồi.

Quả thật giống như niềm tin của cô con gái nhỏ với cha mình, toàn tâm toàn ý giao phó.

Ngải Nặc Đức: “!”

Chánh án chưa từng được hưởng thụ đãi ngộ của Tang La bao giờ đột nhiên được gần gũi, hơn nữa còn thân thiết như vậy, thật sự là thụ sủng nhược kinh*, đồng, đồng cam cộng khổ? Cách mạng tình nghĩa? Chánh án với tình yêu vĩ đại trong mắt chúng tín đồ đang cứng đờ người, không dám dùng sức, sợ không cẩn thận đánh thức tiểu ác ma hiếm khi mới gần gũi với anh như vậy, sau đó đối phương sẽ không chỉ đẩy anh ra, mà còn lộ ra dáng vẻ tức giận nữa. (*: Ngỡ ngàng, bất ngờ vì được sủng ái, yêu thương.)

Cũng may từ trước tới nay anh đều nói năng thận trọng, thế nên không lộ ra trước mặt người ngoài.

Chúng tín đồ: A! Chánh án đại nhân thật sự quá nhân từ, có thể chịu đựng một ác ma vì sợ hãi mà cả người trở nên mềm nhũn như vậy!

Họ lên một chiếc chiến hạm, Ngải Nặc Đức cảm thấy nửa thân người bị Tang La dán sát vào như không phải của bản thân mình nữa, tê dại tới nỗi không có cảm giác nào khác, cũng may phía còn lại anh có thể miễn cưỡng sử dụng. Anh liên lạc với Eli, báo bình an.

Đợi họ nói xong, đầu óc Tang La dần tỉnh táo lại, lúc này mới phát hiện mình đang ngồi trên sô pha, dựa vào người Ngải Nặc Đức. Nghĩ tới kiếp này mình vẫn đang cãi nhau với anh, vậy là, cô liền dịch xa ra một chút.

Thấy Tang La cuối cùng cũng tỉnh ngủ, sau đấy lại muốn rời đi. Nhưng Ngải Nặc Đức không muốn để cô rời đi, trong lòng anh có chút sốt ruột: “Tang La…”

“Cái gì?”

“Em…” Ngải Nặc Đức cảm thấy trái tim như muốn nhảy ra từ cổ họng, giọng nói khàn khàn, ẩn chứa sự khẩn cầu yếu ớt: “Anh không phải trai đểu nɠɵạı ŧìиɦ đâu, em có thể đừng ghét anh được không?”

Tang La sửng sốt, lập tức vừa mềm lòng vừa đau lòng, còn có chút buồn cười: “Em không ghét anh.” Thật là, yêu anh mấy kiếp sợ còn không đủ nữa đấy, chỉ là cô ghen nên mới tức giận thôi.

Ngải Nặc Đức cảm thấy bản thân giống như một người sắp chết khát trên sa mạc, đột nhiên nhìn thấy ốc đảo, nhưng lại lo lắng là ảo giác, không dám tin. Anh nhíu mày, mơ hồ có chút ấm ức mà chính bản thân anh cũng không nhận ra: “Nhưng lúc nào em cũng không đánh thì lại mắng anh.” Lúc nào cũng là dáng vẻ cứ nhìn thấy anh là lại tức giận, nhìn thế nào cũng thấy là chán ghét anh.

Tang La nghe thấy câu lên án như vậy, có chút chột dạ, tính tình kiếp này của cô đúng là hơi tệ. Nhưng cô rất nhanh đã lấy lại dũng khí, ra vẻ hợp tình hợp lý: “Đó đều là tự anh gây ra cả thôi, ai bảo anh dây dưa với Tang Bội? Bực cả mình, cô ta còn gọi anh là chồng nữa!”

Nghĩ đến đây cô lại bắt đầu thấy tức giận, trừng mắt nhìn anh. Ngoài cô ra, sao có thể có người phụ nữ khác gọi như vậy!

Chánh án lập tức giải thích: “Anh và cô ta đã không còn quan hệ gì nữa rồi, hôn ước… nếu mọi người kiên quyết cho rằng đó là hôn ước… thì nó đã bị hủy rồi.”

“Hừ, tốt nhất là như vậy!” Sắc mặt Tang La dịu xuống một chút, thấy trên bàn có nước, cô muốn qua lấy nhưng lại thấy hai tay mình bị phong ấn, thế là không khách khí sai bảo người đàn ông của mình: “Em muốn uống nước.”

Ngải Nặc Đức duỗi tay rót cho cô một ly nước, đưa tới miệng cô cẩn thận để cô uống. Tang La khát chết mất, uống hết ly này đến ly khác.

Thấy cánh môi ướŧ áŧ của thiếu nữ cùng đường cong mềm mại phần cổ vươn tới uống nước, anh cảm thấy cổ họng mình khô khan, khó khăn di chuyển tầm nhìn. Đợi Tang La uống xong, cũng tiện tay rót cho mình một ly. Rõ ràng trên bàn còn có ly nước khác, nhưng lại nham hiểm làm như không nhìn thấy.

Lúc này, hạm trưởng dẫn quân y tới, kiểm tra sức khỏe cho hai người, đồng thời có một nhân viên kỹ thuật tới xem khóa trên tay Tang La. Kết quả phát hiện ra là một chất liệu lạ, dùng cưa điện nhỏ cũng không thể cưa được.

“Trùng tộc vì lấy được gen của ác ma, đúng là hao tổn tâm sức.” Hạm trưởng quân hạm nói. Loại vật liệu có độ cứng và tính bền cao thế này, không biết tìm được ở đâu trong vũ trụ, đặc biệt dùng để đối phó với Tang La.

“Trước khi đưa hai người về Ofara, để Elena tới chăm sóc cho cô đi.” Vì hai tay bị phong ấn, sinh hoạt trở nên bất tiện, hạm trưởng chu đáo sắp xếp một cô gái tới giúp.

Tang La đang được quân y kiểm tra định nói một câu “làm phiền rồi” thì chợt nghe thấy Ngải Nặc Đức lạnh giọng nói: “Không cần đâu. Trùng tộc sẽ không dễ dàng từ bỏ. Thời gian tới, cô ấy nhất định phải ở bên cạnh tôi không rời một bước. Những người khác cũng không thể tự ý vào phòng này được.”

Hạm trưởng lập tức hiểu ta, vẻ mặt như viết rõ dòng chữ “Lời chánh án nói đều đúng cả, nếu sai thì cũng là vì bản thân mình nghe sai.”

“Ngài nói đúng, là tôi suy nghĩ không chu toàn.” Còn về chuyện gì bất tiện… làm gì có gì bất tiện? Dù có vấn đề gì, chánh án nhất định sẽ có cách giải quyết hợp lý!

Tang La nói: “Người canh giữ ở bên ngoài có thể vào khi cần đúng không?” Cô như vậy rất bất tiện, có nhiều việc cần nhờ người khác giúp đỡ.

Ngải Nặc Đức nhíu mày nói: “Cần giúp gì có thể nói với anh, hiện giờ an toàn là quan trọng nhất.”

Đôi mắt Tang La hơi nheo lại, nhìn chằm chằm đánh giá Ngải Nặc Đức, xem anh rốt cuộc có mưu đồ cố ý gây rối, hay là đầu óc thẳng nam không nghĩ được nhiều đến vậy. Sau đó xác nhận, anh thật sự không nghĩ nhiều đến vậy. Đại khái là lần này cô bị Trùng tộc bắt dọa anh sợ, bây giờ có chút thần hồn nát thần tính, cảnh giác quá độ.

Có điều, nếu anh đã muốn như vậy, thì tiếp theo sẽ phải chịu khổ rồi. Tang La tà ác nghĩ.

Lúc này, Tang La nghe thấy quân y nói: “Đuôi của cô bị thương rồi, có cần bôi thuốc không?”

Ngải Nặc Đức lập tức quay đầu qua xem.

Tang La nghe vậy duỗi đuôi phía sau ra xem, phát hiện dưới đuôi không biết bị thương từ khi nào, có một vết thương trông có vẻ rất sâu. Vì đuôi màu đỏ sẫm nên không chú ý tới vết máu. Có điều cũng không quá đau. Tuy ác ma không có năng lực tự chữa lành như thiên sứ, nhưng da thịt thật sự rất dày dặn, dù vậy sờ vào vẫn rất mềm mại.

Tang La cảm thấy chút vết thương nhỏ này không cần tới thuốc, bèn nói: “Không cần đâu.”

Quân y cũng không nói nhiều nữa. Tang La không sao, năng lực tự chữa lành nghịch thiên của Ngải Nặc Đức thì càng không cần tới anh ta, thế nên anh ta không còn việc gì để làm nữa.

Hạm trưởng nhanh chóng dẫn người rời đi, không làm phiền nữa. Không lâu sau, có tiểu binh mang quần áo và những vật dụng cần thiết hàng ngày tới cho hai người. Tang La bị phong ấn hai tay rất phiền phức, vừa hay trên phi thuyền có sĩ binh tộc Nhân thú, vậy là họ chu đáo mang tới một chiếc chốt* trang phục nano sinh học.

(*: Giống cái vòng cổ, đeo vào cổ là có thể điều khiển quần áo xuất hiện hay biến mất)

Trời mưa đúng lúc, cả người Tang La dơ dáy, đã sớm muốn tắm rửa rồi.

Ngải Nặc Đức và Tang La được sắp xếp một căn phòng có hai phòng ngủ một phòng khách. Trong phòng ngủ không có nhà vệ sinh riêng, chỉ có một cái ngoài phòng khách. Tang La tiến vào nhìn thoáng qua, thấy có bồn tắm bèn gọi Ngải Nặc Đức: “Em muốn tắm, xả nước cho em đi.”

Ngải Nặc Đức sửng sốt, đây là lần đầu tiên trên đời này anh bị người khác sai đi mở nước tắm. Ngải Nặc Đức chần chừ một lát, đứng dậy mở nước cho Tang La. Vì là mở nước tắm cho cô nên cũng không có cảm giác gì, thậm chí còn cẩn thận cảm nhận nhiệt độ nước, không được quá nóng, cũng không được quá lạnh.

Xả nước xong, đổ sữa tắm đa năng tự động vào bồn tắm. Tang La chỉ cần nằm vào, cơ thể và đầu tóc đều được tắm gội sạch sẽ.

Tang La ngậm một sợi dây chuyền, trước khi anh ra ngoài, nói: “Đeo chốt vào cổ cho em đi.”

Ngải Nặc Đức nhìn đôi môi hồng phấn của cô, duỗi tay nhận lấy, khi ngón tay suýt chút nữa chạm vào môi cô không khỏi có chút run rẩy khó phát hiện ra. Anh đeo chiếc vòng chốt của trang phục nano sinh học vào cho cô, sau đó lại nghe thấy cô nói: “Giúp em cởϊ qυầи áo ra.”

Ngải Nặc Đức hơi trừng lớn mắt, khϊếp sợ nhìn Tang La, cái gì?

Tang La thầm nghĩ, dáng vẻ thuần khiết không vướng bụi trần này của Ngải Nặc Đức thật sự khiến người ta muốn bắt nạt mà.

Vậy là cô nâng tay lên, khẩu khí vẫn thản nhiên và kiêu ngạo, không có chút kính trọng nào với Chánh án đại nhân: “Anh nhìn em thế này, sao mà tự cởϊ qυầи áo được? Chẳng phải vì anh không cho người tới giúp sao, anh không chịu trách nhiệm à?”

Ngải Nặc Đức nhìn thoáng qua hai tay bị trói lại của Tang La, thật sự không có cách nào cởϊ qυầи áo. Ở đây chỉ có một mình anh, đúng là anh nên giúp cô, lý do… cũng không xem là đầy đủ, nhưng mà...

Yết hầu anh khẽ động, nhìn Tang La quay lưng về phía mình. Cô mặc một chiếc váy, khóa kéo dài tới đuôi đang đợi anh kéo. Anh nghĩ, chỉ là phía sau lưng thôi, chắc không có vấn đề gì đâu. Chuyện nhỏ này, không cần thiết phải phiền tới người khác.

Thế là anh vươn tay, ngón tay hơi run rẩy, giữ lấy khóa trên đuôi trước, sau đó dần dần kéo ra. Da thịt trắng nõn phần lưng của thiếu nữ từng chút một lộ ra trước mắt anh. Anh thở nhẹ, duỗi tay vén tóc trên lưng cô, khóa kéo trong suốt lên tới điểm dừng, khẽ khựng một tiếng, khóa hoàn toàn mở ra. Tấm lưng mảnh khảnh trắng nõn của thiếu nữ ác ma lập tức đập vào mắt anh, còn có nội y màu hồng nhạt mỏng manh vắt ngang lưng.

Tang La còn chưa nói gì đã cảm nhận được đầu ngón tay mát lạnh như ngọc thạch của anh lướt qua nội y, trước ngực buông lỏng, bị cởi ra hoàn toàn. Ngay sau đó, một lồng ngực áp sát vào lưng cô, cả người như bị ôm lấy từ phía sau, hô hấp cô như ngừng lại, tim cũng đập nhanh hơn. Nhưng lại thấy anh duỗi tay từ phía sau nhanh chóng kéo ống tay áo và dây đeo vai của cô ra, sau đó rất quân tử lui về phía sau.

“Được rồi, em tắm đi.” Người đàn ông phía sau nói, giọng điệu bình tĩnh không nghe ra chút gì khác thường.

Cửa nhà tắm đóng lại. Tang La lắc lư cho vải vóc trên người rơi xuống đất, quay đầu nhìn về phía ngoài cửa nhà tắm, tim vẫn còn đập thình thịch. Đột nhiên cảm thấy bản thân là một cô gái đáng thương, rõ ràng ông xã ở ngay trước mắt nhưng lại không thể làm gì được.

Mà chánh án vừa ra khỏi phòng vệ sinh đã đi thẳng về phòng của mình, lúc này mới dám thở ra. Anh nằm trên giường, hai tay che mặt, ngực phập phồng kịch liệt. Vừa mới nhìn thấy lưng cô, những cảnh tượng không đứng đắn đã như ong vò vẽ bay trong đầu, máu cũng sôi trào lên vì những hình ảnh cầm thú này. Nếu để Tang La nghe thấy tiếng thở d0"c, chắc chắn sẽ bị cô mắng là cầm thú, sau đó giáng cho một cái bạt tai, giống như lần đầu gặp mặt vậy.

Thật muốn… Thật muốn chạm vào làn da cô, muốn tùy ý cảm nhận mùi hương của cô, muốn thưởng thức đôi môi ướŧ áŧ căng mọng đó… Anh cảm thấy bản thân thực sự đã sa đọa rồi, hơn nữa, cũng không có chút ý nghĩ hối cải nào. Quyết định dâng hiến quãng đời còn lại cho Thần điện đã bị lãng quên.

Anh đắm mình trong trụy lạc.

...

Eli thông báo cho vợ chồng Tang Văn đang nóng lòng đợi ở nhà, biết chánh án đã thành công cứu được Tang La, hai người đều bình an vô sự, chân Mika phu nhân lập tức mềm nhũn, ngồi xuống sô pha.

“Tốt rồi, tốt rồi, không sao không sao rồi.” Tang Văn an ủi vợ, bản thân cũng thở phào một hơi.

Quản gia vội vàng nói: “Tiểu thư đã không sao rồi, lão gia phu nhân, hai người ăn chút gì đi?” Từ khi hai người biết Tang La bị Trùng tộc bắt đi tới giờ, bọn họ chưa uống một giọt nước nào.

Lúc này Bối Bội mang theo hành lý từ trên tầng xuống, lên tiếng nói: “Ba, mẹ, Tang La không sao rồi, ba mẹ ăn chút gì đi, nhất định phải giữ gìn sức khỏe.” Cô ta dứt lời, khóe mắt đỏ lên. Mong hai người mềm lòng, đổi ý.

Nhưng họ lại một lần nữa trải qua nỗi sợ suýt chút nữa mất đi con gái ruột, nghĩ tới ác ý của Bối Bội với Tang La trong video, càng không muốn bỏ qua cho cô ta, họ không thể mạo hiểm được. Họ đã tận tình tận nghĩa với đứa con gái nuôi này rồi.

“Chúng ta sẽ tự chăm sóc tốt cho mình, chuyến bay của con sắp muộn rồi, xuất phát đi.” Tang Văn nói với giọng điệu phức tạp. Họ đưa cô ta tới trường học của hành tinh khác tiếp tục học tập, trợ cấp sinh hoạt phí tới khi tốt nghiệp, sau đó cô ta muốn sống thế nào, tương lai phát triển ra sao, đều không liên quan tới họ nữa. Bao nhiêu năm qua, coi như giúp đỡ một cô nhi.

Bối Bội nhìn ra mọi chuyện đã không thể cứu vãn, không nói thêm gì nữa, kéo hành lý rời đi.

Trong lòng cô ta rất hận, hận Tang La, hận vợ chồng Tang Văn, hận người qua đường đáng chết Trần Vũ Châu kia. Cô ta tuyệt đối sẽ không dễ dàng bỏ qua, một ngày nào đó, cô ta nhất định sẽ trở về, tới lúc đó, tất cả bọn họ sẽ phải quỳ xuống trước mặt cô ta xin tha!

Xe đưa Bối Bội tới trạm hàng không, chuyến bay của cô ta mau chóng cất cánh, đưa cô ta rời khỏi Thủ Đô Tinh Ofara.

...

Ngải Nặc Đức nằm trên giường, đột nhiên cảm thấy có gì đó không ổn.

Anh ngồi dậy, nhíu mày trầm tư.

Hình như anh đã bỏ qua gì đó. Anh nhớ lại mọi việc từ lúc mới gặp Tang La, anh luôn nghi ngờ, lần đầu gặp nhau, Tang La đã gọi anh một tiếng “chồng ơi”, anh tưởng là anh nghe lầm hoặc là Tang La nhận nhầm người. Đương nhiên, anh không muốn chấp nhận đáp án nhận nhầm người này, thế nên anh ngầm thừa nhận là mình nghe lầm. Nhưng gần đây, Tang La từng nói...

…. “Sao lại không có quan hệ gì? Không phải đã tổ chức hôn lễ rồi sao? Người ta đã diễu võ dương oai ngọt ngào gọi anh là “chồng” rồi mà anh lại bảo với tôi là không có quan hệ?”

…. “Đó đều là tự anh gây ra cả thôi, ai bảo anh dây dưa với Tang Bội? Bực cả mình, cô ta còn gọi anh là chồng nữa!”

Bỗng nhiên, trong đầu Ngải Nặc Đức lóe lên một tia sáng, lần đầu tiên Tang La đánh anh, hình như là sau khi Bối Bội xuất hiện. Mà rất nhiều lần sau đó cô tức giận đều có liên quan tới Bối Bội, nếu là vì ghét Bối Bội nên trút giận lên anh, cảm xúc hình như có hơi quá rồi, nếu nói là vì ghét Bối Bội nên không nể mặt anh, thà nói là thật sự giận anh thì hơn.

Nếu lần đầu gặp nhau cô vui vẻ nhào vào lòng anh không phải do nhận nhầm người, mà thật sự là vì anh, vậy thì, những cảm xúc khó chịu, vui buồn thất thường của Tang La với anh hình như đều có thể lý giải. Những lời trước đó cô nói cũng hoàn toàn không kỳ lạ.

Suy đoán này khiến tim Ngải Nặc Đức đập nhanh lên.

Anh mải nghĩ, nghe được tiếng cửa phòng tắm mở ra mới đứng lên, bèn thấy cô gọi mình, vẫn là giọng điệu không chút khách khí, không chút tôn trọng chánh án như trước, giọng điệu kiêu ngạo tùy hứng bị mình chiều hư như thể muốn nói “bổn tiểu thư có việc muốn sai bảo ngươi”.

...

Tác giả có lời muốn nói:

Kiếp này cũng sắp kết thúc rồi, haiz...

Bình luận

Truyện đang đọc