SAU KHI PHẢN DIỆN MẤT HẾT TU VI

Hệ Tuyệt bị trúng bùa.

Yến Linh nhìn xuyên qua kẽ tay thấy đám người Khúc gia đã chạy mất, bực bội giẫm chân nói: “Ta còn chưa để bọn họ nói xin lỗi mà.”

“Tin ta đi.” Hề Tuyệt nói có thâm ý: “Bây giờ hắn không nói được gì đâu.”

Muốn mở miệng nói chuyện e là khó lắm.

Mặt bánh bao của Yến Linh nhăn lại, đành phải bỏ qua, buồn thiu đi tới sân trước.

Hề Tuyệt đi bộ theo sau, nhìn thấy lòng bàn tay của cậu còn rỉ máu, tằng hắng một tiếng nói: “Ngươi lùn như vậy còn biết đánh nhau? Học từ ai thế?”

Ở Yến Ôn Sơn ít ra còn có Yến Nguyệt lùn hơn cậu nên chưa bao giờ có ai nói cậu lùn cả, nhưng lúc này gặp ai cũng chế giễu mình lùn, mới đầu cậu còn tức giận, bây giờ có chút nghi ngờ nhân sinh.

“Ta…” Cậu nhíu mày hỏi thử: “Lùn lắm sao?”

Hề Tuyệt nói: “Ngươi chín tuổi?”

“Hai mươi tám tháng này sẽ tròn mười tuổi.” Yến Linh có ý muốn thuyết phục cậu ta, chớp đôi mắt tròn xoe hỏi: “Ta nhỏ hơn ngươi hai tuổi, thấp hơn là bình thường, đúng chứ?”

Hề Tuyệt khoác tay lên vai Yến Linh, thở dài nói: “Bây giờ ngươi còn chưa cao tới cằm ta, nói thật nha Linh Nhi, ngươi có dám chắc trong hai năm tới sẽ cao lên chừng này?”

Cậu ta giơ tay làm ra độ cao.

Yến Linh cũng bối rối: “Không thể sao? Mẹ ta nói có thể mà.”

“Mẹ ngươi lừa ngươi đó, hồi ta mười tuổi cao hơn ngươi nhiều.”

Yến Linh rơi vào trầm tư.

“Xoắn xuýt chuyện này làm gì?” Hề Tuyệt khoác vai cậu cười tủm tỉm: “Thật ra ngươi thế này là rất tốt rồi, ngươi xem đám người Khúc gia kia chỉ được cái cao thôi chứ đầu óc ngu si lắm, chẳng xài được miếng nào.”

Yến Linh không được mấy lời này an ủi phần nào.

Cũng chỉ có mình Hề Tuyệt là tỉnh bơ dạo chơi ở sân sau nhà người ta như chốn không người, hai người từ sân sau đi tới sân trước cũng là nơi đón tiếp khách khứa, Yến Linh vừa nhìn sang liền thấy Thịnh Tiêu một thân áo trắng đang đứng dưới tán cây quế gần đó, bên cạnh có mấy công tử thế gia tụm ba tụm năm nói chuyện rôm rả, không ai để ý đến Thịnh Tiêu..

Yến Linh không nhìn ra những thế gia khác có ý xa lánh, hớn hở chạy tới, ngửa đầu chớp mắt long lanh nhìn Thịnh Tiêu: “Ca tới rồi!”

Hiển nhiên Thịnh Tiêu không ngờ Dược Tông nhận con nuôi lại là cậu, ngạc nhiên giây lát rồi cười nói: “Ừ.”

Hề Tuyệt hết cười nổi nhìn thằng nhóc lùn họ Yến mới nãy còn ỉu xìu buồn bã giờ đã dính chặt vào tên thiên lôi mạt rệp kia nũng nịu gọi ‘ca ơi ca à’, nhác thấy Nhượng Trần và Hoành Ngọc Độ đang nói chuyện trên trời dưới đất cách đó không xa, mũi chân chuyển hướng đi thẳng qua bên kia.

Cậu ta muốn cho Yến Linh biết, mình cũng có em trai ngoan.

Nhượng Trần đang cúi đầu nói chuyện sinh nhật với Hoành Ngọc Độ, liếc thấy Hề Tuyệt liền khẽ ngẩng đầu lên, trong mắt chỉ có xa cách.

Mặc dù Nhượng gia và Hề gia qua lại thân thiết, nhưng Nhượng Trần và Hề Tuyệt lại không quen thân gì— Hề Tuyệt không ưa Nhượng Trần nói chuyện không kéo da non, Nhượng Trần cũng không ưa Hề Tuyệt ngang tàng phách lối quần là áo lụa.

Hai người bét lắm cũng chỉ chạm mặt nhau vào dịp lễ tết, từ nhỏ đến lớn chưa nói với nhau nhiều hơn ba câu.

Hề Tuyệt đã quen thói kiêu căng ngạo mạn, không thèm để thái độ xa lánh của Nhượng Trần vào mắt, tỉnh bơ đi tới làm ra vẻ quen thân choàng vai bá cổ với Nhượng Trần, nhưng ánh mắt lại liếc sang chỗ Yến Linh, thuận miệng nói: “Nè, em trai yêu dấu, lâu rồi không gặp, ngươi vẫn chưa bỏ thói nói nhiều nhỉ, ở đằng xa đã nghe thấy cái mồm tía lia của ngươi rồi.”

Nhượng Trần: “…”

Hoành Ngọc Độ lấy làm lạ nhìn hai người họ, trong mắt tràn ngập nghi ngờ ‘hai ngươi quen thân với nhau hồi nào vậy’.

Nhượng Trần cười giả lả gạt tay của Hề Tuyệt ra, thầm nghĩ không chọc nổi thì không thoát được chắc: “Nếu Hề thiếu gia không muốn nghe, ta sẽ cút ra thiệt xa để không làm phiền ngài.”

Hề Tuyệt không nhìn ra Nhượng Trần có ý cự tuyệt, hoặc là nói dù có biết cũng không thèm để ý, lại choàng tay kéo Nhượng Trần về, lười biếng nói: “Sao lại gọi Hề thiếu gia, gọi ca ca.”

Nhượng Trần: “…”

Hoành Ngọc Độ: “…”

Nhượng Trần suýt chút nữa bị Hề Tuyệt làm nổi da gà, cảm thấy đồ chó này chắc chắn mới bị té giếng.

Cậu ta cười gượng từ từ nhích qua một bên, tay chạm vào xe lăn chuẩn bị đẩy Hoành Ngọc Độ rời khỏi đây, nhưng Hề Tuyệt kiên quyết đòi cậu ta gọi mình là ca ca, vươn tay kéo xe lăn của Hoành Ngọc Độ qua chỗ mình để làm ‘con tin’, nhướng mày nói: “Ta lớn hơn ngươi mấy tháng, Hề gia và Nhượng gia lại có thâm giao, gọi ta một tiếng ca ca không thiệt thòi gì cho ngươi đâu.”.

Nhượng Trần nhíu mày: “Ngươi đừng hù Ngọc Độ, thân thể của cậu ấy không khỏe.”

“Ta khỏe lắm, đừng để ý đến sống chết của ta.” Hoành Ngọc Độ không hề có cảm giác mình là ‘con tin’, thậm chí còn lật mặt tại chỗ, thân thiện nói: “Ta cũng muốn nghe ngươi gọi ca ca.”

Nhượng Trần: “…”

Hề Tuyệt ngồi trên tay vịn xe lăn cười nghiêng ngả.

Hề Tuyệt thấy Yến Linh bị tiếng cười của mình hấp dẫn nhìn sang bên đây, lập tức tỏ ra thân thiết khoác tay lên vai Hoành Ngọc Độ, quăng cho Yến Linh ánh mắt ta đây cũng có em trai ngoan nè.

Yến Linh nghiêng đầu chẳng hiểu gì.

Lúc này Thịnh Tiêu bỗng lên tiếng thu hút tầm mắt của Yến Linh: “Đệ dùng hạt châu này làm thành trang sức đeo bên hông?”

Yến Linh cúi đầu nhìn hạt linh châu được xỏ vào dây đeo bên hông mình, ngoan ngoãn gật đầu nói: “Uyển phu nhân làm cho ta đó.”

Thịnh Tiêu mỉm cười: “Rất hợp với đệ.”

Hề Tuyệt suýt chút nữa bóp vỡ tay vịn xe lăn của Hoành Ngọc Độ.

Nhượng Trần thông minh, có lẽ cũng đã nhìn ra Hề Tuyệt có ý đồ khác, thản nhiên nói: “Sao thế, ngươi biết thằng bé lùn đằng kia?”

“Cậu ấy không lùn.” Hề Tuyệt liếc cậu ta, do dự một chút rồi bổ sung thêm: “…Sẽ còn cao lên nữa.”

Nhượng Trần không nhịn được bật cười, cuối cùng cũng có cái nhìn khác về thằng nhóc nhà giàu hợm hĩnh khó ưa này.

Hề Tuyệt nhìn Thịnh Tiêu rũ mắt băng bó cái tay bị trầy xước của Yến Linh, mất hứng ngồi lại trên tay vịn xe lăn của Hoành Ngọc Độ, nói: “Vừa nhìn là biết ‘Kham Thiên Đạo’ kia không phải thứ tốt lành gì, sau này chúng ta phải học chung lớp với đồ hư hỏng đó sao?”

Nhượng Trần và Hoành Ngọc Độ kinh ngạc nhìn cậu ta, thầm nghĩ một tên nhà giàu tàn ác vô đối như ngươi mà có tư cách nói người khác là đồ hư hỏng hả?

Hề Tuyệt không có tự giác mình là ‘đồ hư hỏng’, trừng hai người kia: “Sao hả?”

“À.” Nhượng Trần bình thản nói: “Ta là ‘Khuy Cát Hung’ cấp Thiên, Ngọc Độ vẫn chưa thức tỉnh Tương văn, chưa chắc sẽ học chung trường với Hề thiếu gia, ngài đừng quá lo lắng.”

Hề Tuyệt nói: “Ta không chê các ngươi chỉ là Tương văn cấp Thiên, các ngươi đừng áp lực quá.”

Hai người: “…”

Đúng là có mặt nói ha.

Hề Tuyệt làm mình làm mẩy một hồi mà Yến Linh vẫn chưa chủ động tới tìm mình, cười lạnh một tiếng phất tay áo bỏ đi, lười chấp nhặt với ngu dân.

Không có Hề Tuyệt cản đường cản lối ở đây, Nhượng Trần đẩy Hoành Ngọc Độ đi tới bên cạnh Thịnh Tiêu, mỉm cười bắt chuyện.

“Chào hai vị.”

Yến Linh hơi sợ người lạ, lật đật ôm cánh tay Thịnh Tiêu núp sau lưng.

Yến Linh thấy hai người thân thiện có ý tốt, thử chạm nhẹ vào hoa tai thì lập tức bị tiếng vang líu ríu chiếp chiếp làm cho giật mình.

Âm thanh của Nhượng Trần nghe giống như tiếng gõ mõ, còn Hoành Ngọc Độ thoạt nhìn ôn tồn lễ độ nhưng âm thanh lại giống như tiếng chim hót líu lo không ngớt vào sáng tinh mơ ở Yến Ôn Sơn.

Thịnh Tiêu gật đầu, thản nhiên trò chuyện với hai người họ.

Yến Linh không nghe ra ác ý, ngoan ngoãn theo Thịnh Tiêu chào hỏi.

Ngay vào lúc này, một thiếu niên mặc áo đen chạy hồng hộc tới dừng bên cạnh Nhượng Trần, sau đó tự nhiên như ruồi đặt mông ngồi lên tay vịn xe lăn của Hoành Ngọc Độ, mặt mày hớn hở nói.

“Nè, các ngươi biết gì chưa, mới nãy cái thằng nhóc Khúc gia hếch mũi lên trời kia bị người ta đánh một trận te tua, cả cổ họng cũng bị rạch nát, không nói được câu nào ha ha ha, chuyện vui quá trời luôn!”

Hoành Ngọc Độ nhíu mày: “Bị ai làm?”

Người đến là Phong Duật, cậu ta nói: “Ai mà biết, ta chỉ cần hóng được chuyện vui là sướng rồi!”

Cậu ta oang oang nói xong mới nhìn thấy Yến Linh đứng đó, ‘Quào’ một tiếng thật dài rồi nói: “Ngươi chính là Yến Linh?”

Yến Linh nhìn mấy con quỷ bay tới bay lui quanh người Phong Duật, định trốn ra sau lưng Thịnh Tiêu.

Nhưng mới lui nửa bước thì Phong Duật đã vọt tới trước mặt cậu, khom người duỗi móng vuốt nựng má bánh bao của Yến Linh, cười hê hê nói: “Nghe nói Thiên Diễn học cung lần đầu thu nhận một đứa trẻ mới mười tuổi vào học, chuyện này đã truyền khắp Thập Tam Châu. Sau này chúng ta sẽ làm bạn cùng trường với ngươi? Ăn kẹo không, gọi ta một tiếng ca ta sẽ cho ngươi nguyên bịch kẹo lớn.”.

Yến Linh: “…”

Yến Linh chê đẩy cậu ta ra, ôm cánh tay của Thịnh Tiêu không muốn nói chuyện.

Phong Duật vẫn cứ sáp lại: “Sao thế, Nhạc Chính Trấm thỏ đế kia hễ thấy người là chui trong góc trốn, ngươi cũng sợ gặp người giống ca ca ngươi hả?”

Yến Linh liếc cậu ta: “Ta không sợ gặp người, chỉ là không thích nói chuyện với ngươi.”

Phong Duật vui vẻ nói: “Hai ta mới gặp nhau lần đầu mà, ta đã làm gì mà ngươi chê ta ghê thế?”

Yến Linh sờ nhẹ vào hoa tai, định nghe thử xem âm thanh của cậu ta có ác ý không, nếu không thì tại sao nói ra câu nào là câu đó đều chọc chửi hết vậy.

Nhưng cậu vừa chạm vào, bên tai lập tức vang lên âm thanh pháo nổ đùng đùng.

Yến Linh tròn xoe mắt đầy kinh ngạc, theo âm thanh nhìn sang thì thấy một người mặc áo gấm vàng rực lóa mắt đang đứng bên cạnh xe lăn của Hoành Ngọc Độ, hình như đến đã được một lúc lâu, nhưng không có ai ở đây phát hiện ra cả.

Yến Linh tò mò nhìn cậu ta.

Phục Man đối diện với Yến Linh giây lát cũng thoáng sửng sốt, bỗng chạy tới nắm lấy tay cậu, kích động nói: “Ngươi có thể thấy ta? Ta đứng đây đã hơn nửa tiếng rồi đó!”

Yến Linh:?

Lúc này mọi người mới phát hiện còn một người nữa ở đây, ai nấy đều lặng lẽ hít sâu một hơi.

Phục Man xuất quỷ nhập thần nước mắt lưng tròng, nhiệt tình đến độ muốn ôm Yến Linh xoay vài vòng.

Mấy thiếu niên túm tụm lại nói chuyện ríu rít, Hề Tuyệt lại quay về, còn hung hăng kéo theo một thiếu niên ôm chặt linh kiếm của mình, định bụng chiếm lại thượng phong.

Chẳng qua vừa tìm thấy Yến Linh, cậu ta liền nhìn thấy xung quanh cậu bu đầy một đống người, nhíu mày nói: “Linh Nhi, mấy đứa đó là ai?”

Yến Linh chưa biết hết tên của những người ở đây nhưng cậu không biết phải giải thích thế nào, đành phải giơ tay chỉ một vòng rồi nói: “Đều là ca ca.”

Hề Tuyệt:???

Ở đâu ra nhiều ca ca thế?

Hề Tuyệt còn chưa lên tiếng, Liễu Trường Hành bị cậu ta lôi xồng xộc tới đã bước ra, Liễu Trường Hành sinh vào tháng giêng nên trông chững chạc hơn những người ở đây, thân hình vì chăm chỉ luyện kiếm hàng năm nên cao rất nhanh, thậm chí còn cao hơn Hề Tuyệt nửa cái đầu..

Cậu ta đứng nghiêm trang trước mặt Hề Tuyệt, trên người tỏa ra nét cương nghị của kiếm tu, nhấc tay vỗ cái bốp vang dội vào vai Hề Tuyệt, chất giọng như chuông đồng cất lên: “Ca!”

Hề Tuyệt: “…”

Mọi người: “…”

Hề Tuyệt xanh lè cả mặt.

Liễu Trường Hành hô xong liền cúi người ‘nói nhỏ’ bên tai Hề Tuyệt, nhưng với chất giọng đó thì ai cũng nghe được hết: “Ngươi nói nếu gọi ngươi một tiếng ca, ngươi sẽ đấu kiếm với ta, vậy thì lúc nào bắt đầu?”

Hề Tuyệt: “…”

Hề Tuyệt cắn răng duy trì nụ cười trên môi đẩy Liễu Trường Hành sang một bên, rít từng chữ qua kẽ răng: “Ngu ngốc, nghe rồi, bé cái mồm dùm.”

Liễu Trường Hành ‘Ồ’ một tiếng, lại nói nhỏ hơn: “Lúc nào mới đấu kiếm?”

Hề Tuyệt: “…”

Đi chết đây.

===Hết phiên ngoại 12===

Bình luận

Truyện đang đọc