—Mẹ không cần con nữa sao?—
Sau lễ Khất Xảo, Hề Tuyệt không thể đi ra khỏi từ đường Thiên Diễn được nữa.
Cậu ta cảm thấy mình giống như pho tượng Phật, bất cứ người nào tới đều nhìn cậu ta với ánh mắt sùng bái, làm cho đứa trẻ mới mười hai tuổi cảm thấy vô cùng mịt mù.
“Mẹ ta đâu?” Hề Tuyệt túm lấy một trưởng lão có tính tình ôn hòa hỏi: “Hôm qua mẹ ta nói đem bánh ngọt đến cho ta, tại sao vẫn chưa thấy quay về? Ta muốn gặp mẹ ta.”
Trưởng lão cười hiền từ: “Tuyệt Nhi của chúng ta thức tỉnh Tương văn cấp Linh, Túng phu nhân và gia chủ tất nhiên đều đang bận rộn, muốn ăn gì ta sẽ giúp cậu đi lấy.”
Hề Tuyệt bĩu môi, lắc đầu tỏ ý không cần.
Cậu ta chỉ muốn gặp mẹ.
Trưởng lão cười nhẹ một tiếng rồi rời đi.
Rời khỏi từ đường Thiên Diễn đến sảnh phụ sát vách, còn chưa đi vào thì đã nghe tiếng cãi nhau ầm ĩ.
“Ta không cho phép!”
Túng phu nhân lạnh lùng ngồi ngay ngắn trên ghế, vẻ mặt nghiêm túc, nói: “Nó cũng là con trai ruột của ông, rốt cuộc tâm địa của ông độc ác cỡ nào mà có thể thốt ra những lời đó?”
Hề Trạch đỡ trán tỏ ra sầu não: “Đó là linh lực Thiên Diễn, nếu để nó ra ngoài, những thế gia khác biết được Tương văn của nó là gì sẽ có kết cục thế nào bà biết không? Chúng ta bảo vệ nó được chắc?”
Túng phu nhân nói: “Ta sẽ báo cho Tuyệt Nhi biết, sẽ không để nó tiết lộ nửa phần linh lực, không cần phải…”
“Hừ.” Hề Trạch cười khẩy: “Nó bị bà chiều chuộng tận trời, sao có thể nghe lời bà nói? Huống chi cuối thu sang năm phải đến Thiên Diễn học cung nhập học, chuyện này đã được quyết định ở chỗ Ôn chưởng tôn. Nhập học tận bốn năm, trước mắt của nhiều con em thế gia, bộ bà nghĩ với cái tính khoe khoang của nó sẽ giấu giếm được sao?”
“Vậy ông muốn thế nào hả?!”
“Ta đã nói rồi, nó không thể rời khỏi Thiên Diễn. Trưởng lão trong tộc đã báo cho bên ngoài biết, Tuyệt Nhi không thức tỉnh tương văn, hạn chế nhiều rắc rối xảy ra.” Hề Trạch nói: “Chẳng lẽ bà muốn hại chết nó?”
Túng phu nhân im lặng hồi lâu, có lẽ là chịu thỏa hiệp mà chán nản cúi đầu.
“Ta đã kêu người làm linh giới ở chỗ Thiên Diễn, từ hôm nay sẽ để nó vào đó ở.” Hề Trạch mệt mỏi day trán: “Nó ầm ĩ cả ngày đòi gặp bà, mau đi xem nó đi.”
Túng phu nhân lập tức đứng dậy đi.
Ở chỗ Thiên Diễn không thể quá mức càn rỡ, Hề Tuyệt quỳ đến nỗi đùi và mông đau nhức, muốn kêu người bưng tới tháp quý phi nằm tạm mà cũng bị từ chối.
Cậu ta nổi giận: “Ngay cả một cái tháp quý phi cũng không được sao? Vậy các ngươi để ta về phòng ngủ cho rồi! Ngồi không ở đây làm gì chứ?”
Trưởng lão canh cửa cười ruồi.
Tính tình của Hề Tuyệt vốn không tốt, nếu là ngày thường đã mắng chửi om sòm lên rồi, nhưng chẳng biết tại sao từ sau khi thức tỉnh Tương văn đến nay, cậu ta đều cảm thấy sợ hãi vô cớ, đành phải chửi thầm mấy câu trong miệng, sau đó lúi húi ghép hai cái đệm hương bồ lại rồi nằm co ro trên đó.
Cậu ta lầm bầm: “Không cho thì thôi, dù sao đợi thêm lát nữa mẹ ta sẽ tới dẫn ta về.”
Túng phu nhân vừa đi tới cửa bỗng khựng lại.
Trưởng lão đã mở kết giới ra một khe hở, nhưng thấy nàng đứng ngây như phỗng tại chỗ, trông có vẻ không dám đi vào.
“Phu nhân? Phu nhân không vào sao?”
Túng phu nhân có tính tình mạnh mẽ, làm chuyện gì cũng sấm rền gió cuốn, nhưng lúc này lại tỏ ra sợ hãi, sau đó gần như là chạy trốn quay lưng rời đi.
Nàng bỗng chốc không biết nên đối mặt thế nào với đứa bé này.
Đến khi chạng vạng, Hề Trạch mới đi tới từ đường Thiên Diễn để dẫn Hề Tuyệt ra ngoài.
Hề Tuyệt nằm trên đệm hương bồ khiến cả người đau nhức, thấy vậy còn tưởng cuối cùng cũng được về phòng vùi mình vào chăn ấm nệm êm nghỉ ngơi cho khỏe, nhưng sau khi rời khỏi từ đường Thiên Diễn, cậu ta được dẫn xuống từng bậc thang dài hun hút, tựa như đi xuyên qua lòng đất.
“Cha ơi?” Hề Tuyệt bấu víu vào cánh tay của Hề Trạch: “Chúng ta đi đâu thế, con sợ.”
Hề Trạch cúi đầu nhìn cậu ta, nói nhỏ: “Đừng sợ, có cha ở đây.”
Giọng nói trầm ấm nhưng có chút mệt mỏi vang vọng trên thang đá, không hiểu sao nghe rợn rợn.
Hề Tuyệt ‘dạ’ một tiếng, cũng không phát hiện có gì bất ổn, chỉ là ma xui quỷ khiến ngoái đầu lại nhìn.
Trên thềm đá được luồng sáng ráng vàng của trời chiều chiếu hắt xuống, giống như ánh nến bừng sáng huy hoàng trước khi lụi tàn.
Đó là luồng ánh sáng cuối cùng mà cậu ta được nhìn thấy trong thời niên thiếu của mình.
Hề Tuyệt đi theo Hề Trạch đi xuống thang đá, từng bước rồi lại từng bước, tiếng bước chân của thiếu niên vững vàng không chút hoang mang.
Cộp cộp, đưa bản thân một đường xuống địa ngục.
Đi thêm khoảng mấy trăm bậc thang cuối nữa là đến địa mạch Thiên Diễn của Hề gia.
Từ nhỏ tới giờ Hề Tuyệt chưa từng đặt chân xuống đây lần nào, mỗi lần dùng Thiên Diễn tu luyện đều là ở bên trên hấp thụ một chút xíu linh lực, cậu ta ngước đầu nhìn mấy chục luồng linh lực màu vàng chảy trông như cột đá to lớn, cuối cùng nhìn về phía địa mạch Thiên Diễn đang trôi lơ lửng giữa không trung tựa như dòng sông hiền hòa.
Hề Tuyệt kinh ngạc ‘A’ một tiếng: “Cha, đây là Thiên Diễn?”
Hề Trạch gật đầu.
Hề Tuyệt thấy Hề Trạch không dặn dò hoặc cấm mình chạy lung tung, vì thế vui vẻ chạy tới chỗ linh mạch, mang theo tò mò vươn tay chạm vào.
Thiên Diễn trông có vẻ rất thân thiết với cậu ta, nó biến ảo ra một bàn tay nhẹ nhàng nắm lấy cổ tay của cậu ta.
“Ồ!” Hề Tuyệt vui vẻ quay đầu lại: “Thì ra Thiên Diễn là như thế này.”
Hề Trạch nhìn cậu ta với ánh mắt tối đen.
Thiên Diễn đối xử với người khác, kể cả gia chủ là Hề Trạch thì cũng chưa bao giờ tỏ ra dịu dàng và thân thiện đến vậy.
Hề Tuyệt và Thiên Diễn chơi đùa rất vui vẻ, còn Hề Trạch chỉ im lặng đứng nhìn.
Không lâu sau, Hề Tuyệt dần cảm thấy không được tự nhiên, dù sao Túng phu nhân rất thương yêu cậu ta, nhưng Hề Trạch thì lại vô cùng nghiêm khắc, chỉ cần làm nũng chút thôi là bị ăn mắng ngay.
“E hèm.” Hề Tuyệt rút tay về, lật đật chạy về bên cạnh Hề Trạch, mỉm cười lấy lòng hắn: “Cha, chúng ta đi thôi.”
Cậu ta cứ tưởng đây là nghi lễ cuối cùng sau khi thức tỉnh Tương văn, ôm cánh tay Hề Trạch nói muốn về ngủ.
Hề Trạch đứng im tại chỗ không nói gì.
Hề Tuyệt ngơ ngác ngẩng đầu nhìn hắn: “Cha?”
“Tuyệt Nhi.” Hề Trạch rũ mắt nhìn cậu ta, nói: “Con biết Tương văn của mình tên gì không?”
Hề Tuyệt gật đầu: “Trưởng lão đã nói với con, tên là ‘Kham Thiên Diễn’.”
Hề Trạch thấy cậu ta ngu ngơ, bèn giơ tay xoa đầu cậu ta rồi giải thích: “Tương văn của con có thể sinh ra linh lực Thiên Diễn.”
“Ồ.” Hề Tuyệt cái hiểu cái không: “Thế chẳng phải rất lợi hại à, tại sao…”
Hề Trạch: “Cái gì?”
Hề Tuyệt chớp mắt nhìn Hề Trạch, có vẻ đang do dự có nên nói hay không, nhưng cậu ta do dự hồi lâu vẫn là nói ra: “Tại sao nhìn cha lại đau lòng?”
Hề Trạch ngẩn ra, không ngờ cậu ta lại bén nhạy như thế.
“Người người trên khắp Thập Tam Châu đều thèm muốn linh lực Thiên Diễn, nếu bị người phát hiện ra Tương văn của con là gì, e là sẽ gây ra đại loạn.”
“Vậy con sẽ không để người khác biết.” Hề Tuyệt gật đầu: “Từ nay về sau con sẽ không hé nửa lời với bất kỳ ai.”
Nhưng chỉ cần cậu ta sử dụng linh lực, người thông minh ắt sẽ nhìn ra đầu mối.
Hề Trạch hít sâu một hơi, chỉ về phía tòa linh giới bên cạnh cây cột: “Bây giờ con tạm ở đây vài ngày, chờ cha bàn bạc ổn thỏa chuyện này với các trưởng lão trong tộc xong sẽ đến đây đưa con ra.”
Hề Tuyệt sợ hết hồn: “Hả? Một mình con ở đây?”
“Ừ.”
Hề Tuyệt không dám quấy khóc trước mặt cha mình, chỉ dám rụt rè nói: “Nhưng con sợ.”
“Đừng sợ, Thiên Diễn sẽ không tổn thương con.”
Hề Tuyệt nhìn dòng linh mạch Thiên Diễn chảy róc rách cách đó không xa, khi còn đang ngẩn người thì Hề Trạch đã cất bước đi lên thang đá.
Hề Tuyệt chưa kịp chuẩn bị tinh thần, hối hả đuổi theo, nhưng còn chưa bước chân lên bậc thang thì đã bị bức tường kết giới mạnh mẽ đẩy ngược trở về.
“Cha ơi!”
Hề Trạch không quay đầu lại, bước lên từng bậc thang một.
“Cha…” Hề Tuyệt kêu khoảng mấy tiếng đều không được đáp lại, đành nghẹn họng trân trối, cuối cùng nói nhỏ: “Con, con sẽ ngoan.”
Đứng trước tương lai không thể nào biết trước, tên nhóc nhà giàu không sợ trời không sợ đất lần đầu tiên biết ‘ngoan ngoãn’ là gì, nhưng cuối cùng vẫn là không chờ được Hề Trạch quay đầu lại.
Hề Tuyệt hồi nào đến giờ được tiền hô hậu ủng, bước một bước là có một đống người ùa ra phục vụ cho mình, chứ chưa từng chịu cái cảnh yên tĩnh và cô độc thế này, cậu ta ngẩn ngơ đứng tại chỗ nhìn dòng sông địa mạch Thiên Diễn tỏa ra ánh sàng vàng rực rỡ.
Mấy ngày tiếp theo, mỗi ngày trưởng lão đều đúng giờ đưa ba bữa đến, thức ăn nóng hổi thơm ngon.
Cuối cùng Hề Tuyệt dần yên tâm, ôm lòng tràn ngập hy vọng chỉ cần đợi thêm mấy ngày nữa là mình có thể quay về cuộc sống bình thường.
Mãi cho đến một ngày cậu ta nằm ngủ quên bên cạnh dòng địa mạch Thiên Diễn, trong cơn mơ màng bỗng cảm thấy cổ tay đau nhức dữ dội, đau đến nỗi khiến cậu ta choàng tỉnh lại từ trong cơn mơ, hốt hoảng hất tay ra.
Đến khi cậu ta hoàn hồn nhìn lại thì phát hiện một luồng linh lực từ trong linh mạch Thiên Diễn giống như sợi dây chui vào cổ tay của cậu ta để thăm dò kinh mạch, càng giống như đang hút lấy hút để linh lực dồi dào của Tương văn ‘Kham Thiên Diễn’.
Hề Tuyệt đần mặt.
Sợi dây kia vẫn còn đang hút, có điều qua mười nhịp thở, Hề Tuyệt bắt đầu cảm thấy toàn bộ kinh mạch đều mệt lả đi, khiến cậu ta bỗng chốc tê liệt ngã nằm xuống, con ngươi dần trở nên mông lung mất tiêu cự.
Cuối cùng sợi dây kia mới chịu rút ra khỏi cổ tay của Hề Tuyệt.
Khoảnh khắc đó, dòng sông Thiên Diễn phát ra ánh sáng chói lòa, tựa như mảnh đất khô cằn được trận mưa lớn đổ xuống, dòng linh mạch cuồn cuộn dậy sóng, linh lực cũng đang sôi trào.
Trưởng lão canh gác ở trên bậc thang phát hiện ra động tĩnh liền xông vào, thoáng sững sờ khi nhìn thấy linh lực Thiên Diễn tỏa sáng rực rỡ tràn ngập sức sống.
‘Kham Thiên Diễn’ của Hề Tuyệt không chỉ sinh ra linh lực Thiên Diễn, mà linh lực của nó còn có thể nuôi dưỡng lại địa mạch Thiên Diễn sao?!
Hề Tuyệt không còn biết trời trăng gì nữa, hoàn toàn mất đi ý thức.
Khi mở mắt tỉnh lại, xung quanh vẫn không có một bóng người, Hề Tuyệt nhìn dòng sông màu vàng đang từ từ chuyển động, cả người giật thót, bỗng chốc nhận ra mình đã bị cái gì hút trước khi ngất xỉu, bèn hối hả chạy trốn vào trong linh giới.
Cậu ta thật sự sợ cơn đau đớn bị rút linh lực Thiên Diễn từ trong Tương văn, dù chỉ trong mấy nhịp thở thôi nhưng rất khủng khiếp như sống không bằng chết.
Thế nhưng tới khuya, linh mạch khô kiệt giống như theo bản năng đi tìm đầu nguồn, nó lặng lẽ chui vào linh giới hút linh lực Thiên Diễn trong Tương văn của Hề Tuyệt, khiến cậu ta bị đau mà tỉnh lại.
Cậu thiếu niên không biết lòng người quỷ quyệt, còn vọng tưởng có một ngày sẽ thoát ra khỏi nơi tối tăm không ánh mặt trời này.
Bị nhốt ở trong nơi không có ánh sáng, Hề Tuyệt không biết đã qua bao lâu, có thể là ba ngày, hoặc là ba tháng, ba năm, có lúc ngay cả trưởng lão đưa thức ăn tới cũng không nghe thấy tiếng động.
Ngày nào Hề Tuyệt cũng kêu cha gọi mẹ, nhưng vẫn không có ai đáp lại.
“Con đã làm sai điều gì?” Hề Tuyệt ngây thơ hỏi: “Là vì con không đủ ngoan sao?”
Khi thần trí được tỉnh táo trong giây lát, Hề Tuyệt đột nhiên nhận ra bản thân mình có lẽ không đủ ngoan thật.
Từ nhỏ cậu ta đã thích gì làm nấy, hễ không vừa lòng là nằm ra đất khóc lóc ăn vạ để Túng phu nhân giúp mình giải quyết trút giận cho, dù là huynh trưởng của dòng thứ cũng đều bị cậu ta bắt chẹt, Hề Minh Hoài hay Hề Thanh Phong đều có phần.
Hề Trạch luôn nói không nên nuông chiều cậu ta, nhưng Túng phu nhân chỉ có mỗi đứa con trai này nên thương yêu còn không hết, sủng Hề Tuyệt lên tận trời, chỉ cảm thấy dù cậu ta có gây ra đại họa thì đều có người giải quyết êm xuôi trót lọt.
Nhưng hôm nay…
Hề Tuyệt sợ hãi nghĩ: “Chẳng lẽ mẹ không cần mình nữa?”
Nếu Túng phu nhân không đến đón cậu ta, vậy những gì mà cậu ta phải chịu đựng bây giờ chính là sự trừng phạt cho những năm tháng kiêu căng ngạo mạn đó sao?
Trong nháy mắt, nỗi sợ hãi tựa như lũ lụt ùn ùn kéo đến, đứa trẻ mới mười hai tuổi sợ run cả người, ngửa khuôn mặt ướt đẫm nước mắt gào thét gọi mẹ.
Cậu ta hô la đến khàn giọng mà vẫn không có ai trả lời, chỉ có sợi dây của linh mạch Thiên Diễn ‘sẽ không làm tổn thương cậu ta’ đâm vào thăm dò kinh mạch.
Thật giống như ở lâu trong hoàn cảnh đau đớn tuyệt vọng, Hề Tuyệt dần dần không còn thấy sợ nữa, thay vào đó là nỗi oán hận ngày một chồng chất.
Nếu như thuở nhỏ cậu ta có được tất cả sự yêu thương chiều chuộng là một cái giá đã được niêm yết, sớm muộn có ngày phải thanh toán, vậy tại sao còn cho cậu ta làm gì?
Sống sung sướng mười hai năm, đổi lấy đau khổ vô biên vô tận.
“Mẹ ơi…”
Hề Tuyệt ngồi co ro trong một góc, nhìn mấy sợi dây Thiên Diễn tùy ý đâm xuyên chui vào trong người mình, mang theo cơn đau khiến cậu ta phát run dữ dội.
Bất thình lình, không biết Hề Tuyệt lấy đâu ra sức mạnh mà rít lên một tiếng, trong con ngươi đen nhánh thoáng hiện lên tia sáng vàng.
Các sợi dây đang đâm hút trên người cậu ta bị đứt gãy, đồng thời cắn trả lại khiến thiếu niên nhỏ bé nằm sóng soài ra đất, há miệng hộc ra từng miếng máu.
Trên mặt cậu ta ướt đẫm nước mắt, loạng choạng bò dậy ngã nhào tới chỗ tầng kết giới trước bậc thang, vô số linh lực Thiên Diễn cho cậu ta sử dụng trong thời gian ngắn, lòng bàn tay thoáng hiện ra đốm linh lực màu vàng trong suốt, ầm một tiếng phá nát tầng kết giới cứng rắn bảo vệ nơi sâu nhất trong linh mạch.
Oành—
Hề Tuyệt bỏ chạy.
Chưa tới nửa khắc, toàn bộ Hề gia rơi vào khủng hoảng, tất cả những người biết Tương văn của Hề Tuyệt đều ráo riết truy tìm cậu ta.
Nếu Hề Tuyệt thoát khỏi Hề gia, không biết rơi vào trong tay của thế gia nào, thật sự không dám nghĩ đến hậu quả.
Túng phu nhân lạnh lùng đứng trước cửa sân, như người qua đường nhìn toàn bộ người của Hề gia đốt đuốc xới tung từng tấc đất lên tìm Hề Tuyệt.
Trời đã vào cuối thu, hoa quế nở rộ, sương khuya giá lạnh làm ngưng kết một tầng băng mỏng trên từng phiến lá, bị ánh đuốc chiếu hắt vào ửng lên ánh vàng nhạt.
Túng phu nhân không đi tìm, lạnh nhạt xoay người vào phòng.
Nhưng nàng còn chưa thắp đèn thì lờ mờ cảm thấy cửa sổ vốn đóng chặt bỗng bị mở tung ra, gió lạnh lùa vào, một bóng đen bất ngờ nhào vào lòng Túng phu nhân, đôi tay gầy yếu run rẩy ôm chặt hông nàng.
Túng phu nhân khẽ sửng sốt.
Toàn thân Hề Tuyệt ướt đẫm máu, đang run rẩy một cách mất kiểm soát, cậu ta nức nở ôm chặt Túng phu nhân, giống như con thuyền bị gió bão biển động vùi dập cuối cùng cũng cập bến an toàn, nhưng lại sợ bị người bên ngoài phát hiện nên cố đè nén tiếng khóc, thút thít gọi: “Mẹ ơi, mẹ ơi!”
Túng phu nhân bị tiếng gọi ‘Mẹ ơi’ này làm rơi nước mắt lã chã.
Trong bóng tối, Túng phu nhân vươn bàn tay run rẩy vuốt ve gò má lõm sâu của Hề Tuyệt, khốn khổ nói nhỏ: “Con của mẹ, con tới đây làm gì? Tại sao không chạy luôn khỏi đây?”
Hề Tuyệt tham lam cảm nhận sự dịu dàng đã lâu không có, nghe vậy nhếch môi cười: “Con, con đến tìm mẹ, con nhớ mẹ.”
Túng phu nhân khẽ sửng sốt, ngơ ngác nhìn con trai.
“Mẹ… Con sẽ ngoan.” Hề Tuyệt giống như sợ bị bắt trở về, cố gắng nở nụ cười lấy lòng, muốn bày tỏ mình rất ngoan, vội vàng nói: “Con sai ở đâu con sẽ sửa đổi, sau này con không dám… Kiêu căng phách lối nữa, có được không mẹ? Mẹ ơi con sai rồi!”
Nhưng cậu ta vốn không biết rốt cuộc mình sai tới cỡ nào, mà phải chịu trừng phạt đau khổ như thế.
Túng phu nhân khóc thầm, nàng xoa mặt Hề Tuyệt, run rẩy nói: “Tuyệt Nhi, đi đi, vĩnh viễn đừng quay lại.”
Hề Tuyệt ngẩn ngơ, cuống quýt cười nói: “Con… Tuyệt Nhi sau này sẽ ngoan mà.”
Hơn một tháng qua cậu ta chưa nói chuyện với ai, bây giờ chỉ đần độn nói được mỗi câu ‘Con sẽ ngoan’.
Túng phu nhân lại nói: “Đi mau, đến một nơi không có người.”
Hề Tuyệt mờ mịt: “Con… Con phải đi đâu?”
Thập Tam Châu mênh mông bao la, có nơi để cậu ta đi sao?
Túng phu nhân còn muốn nói nữa thì cửa phòng bất ngờ bị mở tung ra, vô số người vọt vào căn phòng mờ tối, cưỡng ép kéo Hề Tuyệt đi.
Hề Tuyệt liều mạng vùng vẫy, nhưng chỉ đành bất lực bị nắm tay kéo đi.
“Mẹ!”
Hề Tuyệt cố gắng túm chặt cạnh cửa, mang theo toàn bộ hy vọng vươn tay về phía Túng phu nhân: “Mẹ ơi! Cứu con với! Con biết sai rồi! Mẹ ơi sau này con sẽ ngoan!”
Túng phu nhân đứng trong bóng tối nên không thấy rõ vẻ mặt, chỉ loáng thoáng nghe thấy tiếng giọt nước rơi trên sàn nhà.
Tí tách.
Cuối cùng, Túng phu nhân vẫn không nhúc nhích.
Năm ngón tay của Hề Tuyệt bị ép gỡ ra từng ngón một, trông giống như người sắp sửa rơi xuống vực thẳm.
Nhưng người mà cậu ta tin tưởng và ỷ lại từ đầu đến cuối đều không đưa tay cho cậu.
Hy vọng của Hề Tuyệt giống như ánh nến sắp cháy hết, le lói dần rồi tắt ngúm, chỉ còn lại nắm tro tàn tuyệt vọng.
“Mẹ ơi…” Hề Tuyệt lầm bầm: “Mẹ… Không cần con nữa ư?”
Ngón tay cuối cùng bị gỡ ra, rốt cuộc là ai kéo mình đi thì Hề Tuyệt đã không còn ấn tượng, chỉ nhớ mỗi cơn gió đêm cuối thu thổi qua làm cả người cậu ta lạnh run.
Khi bị bắt trở lại địa mạch Thiên Diễn, trên mặt Hề Tuyệt đã không còn cảm xúc gì, mái tóc dài của cậu ta rối bời, ngồi bệt ở đó cúi đầu rù rì: “Mẹ không cần ta nữa.”
Người trước mặt không nói gì.
“À.” Hề Tuyệt nói nhỏ: “Mẹ bỏ rơi ta rồi.”
Cậu ta trời sinh thông minh, sớm biết tại sao Hề gia nhốt mình ở đây, nhưng lại không dám tin tưởng, tiếp tục tự lừa mình dối người, tự vẽ ra ảo tưởng cho mình— Chỉ cần cậu ta ngoan ngoãn nghe lời là có thể trở lại cuộc sống như trước.
Nhưng thái độ thờ ơ lạnh lùng hôm nay của Túng phu nhân khiến cậu ta hoàn toàn sáng mắt.
Thay vì chọn một đứa con kiêu căng ngang tàng, toàn bộ Hề gia đương nhiên sẽ chọn Thiên Diễn.
Chẳng hiểu tại sao Hề Tuyệt đột nhiên cười khẽ, trưởng lão canh chừng cậu ta nghi ngờ nhìn sang, liền thấy trong cơ thể gầy yếu của thiếu niên đang tràn ra linh lực Thiên Diễn chẳng khác gì sóng thần lũ lụt, thoáng cái toàn bộ địa mạch Thiên Diễn của Hề gia đều bị cậu ta sử dụng.
Oành!
Tiếng nổ kinh thiên động địa đánh thức toàn bộ Thập Tam Châu.
Bụi băm nổi lên tứ phía, gần như làm rung sập địa mạch.
Trong trận hỗn loạn, có người sợ hãi la lên.
“Nó muốn phá hủy Thiên Diễn!”
“Mau ngăn nó lại!”
“Gia chủ! Địa mạch Thiên Diễn bị rò rỉ ra ngoài!”
Đêm hôm đó, Trung Châu bị động đất kịch liệt.
Vô số đỉnh núi lẫn địa mạch bị chấn động nứt ra khe hở trông như rãnh trời, lan tràn đến biên giới Trung Châu, vạ lây luôn cả dãy núi kéo dài vô tận tiếp giáp với Bắc Cảnh từ từ nứt ra một khe hở sâu hoắm.
Yến Ôn Sơn rung chấn dữ dội, Yến Linh đang ngủ say bị một luồng nhiệt chui vào trong cơ thể làm tỉnh lại, còn chưa kịp nhìn rõ chuyện gì đã xảy ra thì đã bị Yến Hàn Thước bế lên đạp gió bay đi.
Một giây sau, ngọn núi lớn sau lưng Yến Linh ầm ầm sụp đổ.
Bốn người ngồi trên phi thuyền bay lơ lửng trên trời cao, Yến Hàn Thước nghiêm túc nhìn khe nứt to lớn bên cạnh Yến Ôn Sơn.
Chỉ cần nhích qua một chút nữa thôi là Yến Ôn Sơn liền bị nứt ra làm đôi.
Căn phòng của Yến Linh nằm ngay rìa vết nứt, cũng may Yến Hàn Thước phản ứng cực nhanh, kịp thời bế cậu rời đi.
Yến Linh ngơ ngác nói: “Thập Tam Châu chưa bao giờ xảy ra địa chấn kinh khủng như vậy.”
Yến Hàn Thước nói: “Bây giờ tạm thời ở trên phi thuyền một đêm, ngày mai tính sau.”
Yến Linh vô tư hồn nhiên, và còn là lần đầu tiên được ngủ qua đêm trên phi thuyền, lúc này cậu hết buồn ngủ, hưng phấn kéo Yến Nguyệt chạy đi chơi.
Yến Hàn Thước cốc đầu cậu, cúi đầu nhìn khe nứt bên dưới, vẻ mặt còn lạnh hơn ngày thường, nói: “Đi ngủ.”
Yến Linh đành phải tiu nghỉu đi ngủ.
Phòng ốc trên phi thuyền chật hẹp, Yến Linh nằm trên giường nhỏ thiu thiu muốn ngủ, đột nhiên bên tai truyền tới tiếng nói thều thào…
“Mẹ ơi.”
Yến Linh giật mình ngồi bật dậy, nghi ngờ xoa lỗ tai của mình.
Bên dưới lại loáng thoáng truyền đến tiếng đỉnh núi nứt ra, Yến Linh đi đến bên cạnh cửa sổ, thò đầu ra nhìn xuống.
Bởi vì động đất nên không biết núi lửa bên dưới đã phun trào từ khi nào, thấp thoáng nhìn thấy bên dưới khe nứt có bóng hình.
Là ánh nến sao?
Yến Linh tò mò rướn cổ tới để dòm kỹ hơn.
Đột nhiên, hình như từ phía xa có tiếng nói vọng tới, nghe như tiếng thì thầm bên tai.
“Mẹ ơi… Mẹ đừng bỏ con.”
Yến Linh kinh ngạc.
Một giây sau, từ chỗ khe nứt kia đột nhiên lao ra một luồng sáng rực rỡ khiến Yến Linh theo phản xạ nhắm mắt lại, cậu lờ mờ cảm thấy dường như có dòng nước ấm phả vào người.
Yến Linh mơ màng dụi hai mắt hơi đau, khi mở mắt ra nhìn thì luồng sáng đó đã biến mất.
Thiếu niên mới lớn ngờ ngợ cảm thấy không đúng, ớn lạnh không dám nhìn nữa, cậu có một mình nên hơi sợ, suy nghĩ hồi lâu bỗng lật đật chạy đến giành giường với Yến Nguyệt.
Yến Nguyệt bị cậu làm tỉnh lại.
Yến Linh ôm Yến Nguyệt nhỏ bé vào lòng, nói như kiểu trả đũa: “Bị dọa sợ chứ gì? Nào, để sư huynh ôm đệ ngủ.”
Yến Nguyệt: “…”
Thôi kệ.
Yến Linh cà chớn một hồi, khi đang thiu thiu buồn ngủ thì loáng thoáng nghe thấy tiếng suối chảy róc rách.
“Hở?”
Yến Linh ngoáy tai, mơ màng nhìn xung quanh một vòng.
Không có gì cả, chỉ có tiếng hít thở đều đặn của Yến Nguyệt.
Yến Linh không nghĩ nhiều nữa, nhắm mắt ngủ khò khò.
Khe nứt to lớn sâu hoắm giữa màn đêm, trông giống hệt cái miệng dữ tợn đang nhe nanh múa vuốt.
===Hết chương 76===