SAU KHI PHẢN DIỆN MẤT HẾT TU VI

—Nói chung ta cũng không phải diễm quỷ—

Yến Tương Lan bị nhảy mũi không hết.

Trên giường đâu đâu cũng là lông của hồ ly, giống như bồ công anh bay tùm lum khắp nơi, chín cái đuôi bông xù trông như sắp ngoẻo đến nơi, chóp đuôi đang run nhẹ.

“Hắt xì!”

Yến Tương Lan ôm cổ Thịnh Tiêu khóc như mưa, muốn mắng chửi nhưng lại bị lông hồ ly bay vào mũi làm hắt xì liên tục, suýt chút nữa muốn hắt xì văng cả não ra ngoài.

Y giãy giụa bụm miệng lại, nức nở nói: “…Biến về, ta muốn biến về!”

Thịnh Tiêu làm thinh.

Yến Tương Lan muốn giằng co với Thịnh Tiêu, còn phải đề phòng lông hồ ly bay vào trong mũi, khổ muốn chết, y dùng hết sực đánh cái bốp lên lưng Thịnh Tiêu, cất giọng nức nở mắng: “Ngươi giết ta đi! Làm liền đi!

Thịnh Tiêu thấy y run rẩy như cái sàng biết là sắp không chịu nổi, thờ ơ giải trừ ảo thuật, tai thú trên đầu Yến Tương Lan và đuôi hồ ly rốt cuộc biến mất, áo khoác rộng thùng thình bao bọc cơ thể gầy yếu của Yến Tương Lan, trông như muốn dụ dỗ người ta có ý đồ xấu. 

Trên giường rơi đầy lông hồ ly trắng tuyết, Yến Tương Lan hắt xì chảy cả nước mắt.

Thịnh Tiêu dứt khoát bế y rời khỏi giường, vòng tay ôm chặt hông đè y dính sát vào tường.

Không còn lông hồ ly, nhưng lại có những thứ khác khiến Yến Tương Lan than trời trách đất.

***

Đêm khuya vắng người, Ngọc Đồi Sơn ăn uống no nê, một mình thong dong tản bộ trên đường lớn vắng người.

Hắn không biết đi đâu, cũng không biết về đâu, cái bóng bị đèn đuốc bên đường kéo dài ra, trời càng về khuya, phân thân hóa thành thân thể hơi tỏa ra ánh sáng vàng nhạt, hấp dẫn vô số thiêu thân lao vào người hắn.

Ngọc Đồi Sơn cũng không cản, giống như thấy rất vui mà xòe tay ra đón từng con thiêu thân đâm vào lòng bàn tay của mình, hắn phì cười như tìm thấy trò chơi thú vị mới.

Hắn vừa đi vừa chơi với thiêu thân, bỗng thấy một đứa bé trai đang đứng một mình dưới ngọn đèn lồng ven đường, nó ngẩng đầu nhìn hắn.

Ngọc Đồi Sơn không đeo mặt nạ, mặt mũi tuấn mỹ lẫn chút tà khí, trong đêm khuya trông như ông ba bị muốn bắt cóc con nít về ăn thịt.

Hắn ‘lượn’ qua đó, cười hì hì đứng trước mặt đứa trẻ, híp mắt nói: “Nhóc ở đây làm gì?”

Thằng bé không ngờ khuya rồi mà vẫn có người đi đường, sợ ngây người ra, một hồi lâu sau mới nói: “Chờ, chờ mẹ.”

Ngọc Đồi Sơn nghiêng đầu, không hiểu sao lại bộc phát trò đùa dai, tỏ ra bặm trợn hung dữ: “Tiêu rồi, mẹ ngươi sẽ không quay lại tìm ngươi đâu, ngươi có chờ cũng vô ích!”

Thằng bé sửng sốt, hai mắt kinh hoàng trợn to.

Nó lùi ra sau mấy bước, lắc đầu nguầy nguậy: “Mẹ ta còn lâu mới bỏ rơi ta!”

Ngọc Đồi Sơn cười phá lên, không biết trêu chọc lừa gạt một đứa bé có thể cho hắn cảm giác thành tựu lớn cỡ nào, hắn cười ná thở làm áo khoác xốc xếch, trực tiếp ngồi bệt xuống đất, trên mặt rơi đầy nước mắt.

“Ha ha ha, mẹ ngươi bỏ rơi ngươi thật đó, nàng còn không thèm ngoái đầu nhìn ngươi một lần.”

Thằng bé bị dọa sợ, cắm đầu chạy tới đầu hẻm, khóc bù lu bù loa: “Mẹ ơi! Mẹ ơi có ông điên!”

Ngọc Đồi Sơn quay đầu nhìn theo, bỗng nụ cười trên môi cứng lại.

Chỉ thấy một nữ nhân mặc áo trắng từ trong nhà chạy ra, kéo thằng bé tới cốc đầu nó một cái, mắng: “Ai cho con khuya rồi còn chạy ra ngoài chơi! Mau về ngủ cho mẹ!”

Thằng bé khóc sụt sịt bị mẹ mình xách cổ về nhà, nó còn quay đầu khiếp sợ nhìn Ngọc Đồi Sơn.

Đèn lồng bên đường chợt vụt tắt.

Ngọc Đồi Sơn ôm đầu gối ngồi tại chỗ, ngơ ngác nhìn đèn lồng tắt tối om, một hồi lâu sau ‘phụt’ một tiếng bật cười.

Hắn cười nhưng trong mắt lại ngập nước, không biết rù rì với người nào.

“Mẹ ngươi bỏ rơi ngươi thật rồi, nàng còn không…”

Hề Tuyệt cười run cả người, nước mắt rơi lã chã không ngừng.

“…Nàng còn không thèm nhìn ngươi lấy một lần.”

Canh ba nửa đêm, Ngọc Đồi Sơn giống như kẻ điên hết khóc rồi lại cười, mãi một lúc lâu sau mới chống tay ngồi dậy.

Hắn nâng tay áo qua loa lau nước mắt trên mặt, đến khi hạ tay áo xuống lại lộ ra khuôn mặt bất cần đời như mọi ngày.

Ngọc Đồi Sơn lang thang cả đêm, khi tờ mờ sáng mới quay về Ác Kỳ Đạo, nhưng còn chưa vào cổng thì nhác thấy một bóng người đứng dưới tán cây bồ đề, có vẻ đã đợi rất lâu.

Ngọc Đồi Sơn thấy thú vị bèn đi tới, cười hì hì nói: “Dô, đây không phải là… Ủa ai đây ta? Người là ai thế?”

Nhượng Trần: “…”

Nhượng Trần không đôi co với hắn, lạnh nhạt nói: “Nhượng Vô Hạ.”

“À à à.” Ngọc Đồi Sơn gật đầu: “Là vị đại sư miệng hến đánh ba gậy không bủm một tiếng luôn làm bầu không khí tẻ nhạt không thích nói tiếng người mà Linh Nhi thường hay nhắc tới đó hả? Ngưỡng mộ đã lâu ngưỡng mộ đã lâu, A di đà phật thiện tai thiện tai.”

Nhượng Trần: “…”

Mặc dù khuôn mặt của Ngọc Đồi Sơn rất giống với khuôn mặt hồi còn ở Thiên Diễn học cung của Yến Tương Lan, nhưng bất kỳ ai quen biết với Yến Tương Lan đều sẽ không nhận lầm Ngọc Đồi Sơn là bạn cùng trường năm đó của mình.

Rất dễ hiểu, bởi vì khí chất của Ngọc Đồi Sơn rất đặc biệt, tưởng tà nhưng lại không tà.

Tà là chỉ toàn thân hắn, từ khí thế, nét mặt, hành vi cử chỉ thậm chí đến cả khí chất tỏa ra trên người, khiến người ta vừa nhìn là rợn tóc gáy.

Còn không tà…

Chính là chỉ ánh mắt của Ngọc Đồi Sơn.

Rõ ràng là cùng trang lứa với Nhượng Trần, năm nay đã hai mươi sáu tuổi, nhưng ánh mắt của Ngọc Đồi Sơn vĩnh viễn dừng lại ở tuổi mười hai năm ấy, thiên chân vô tà, thật giống như không rành sự đời, dù có làm ra chuyện tàn nhẫn cũng là vì tuổi nhỏ vô tri.

Thị phi trắng đen trên đời này hoàn toàn không tồn tại trong mắt hắn, trong lòng hắn cũng không hề có giới hạn.

Có lẽ khắp cả Thập Tam Châu chia làm hai loại người, một loại là ‘Yến Tương Lan’, một loại là ‘những người khác’, cho dù là Yến Ngọc Hồ chung sống sáu năm cũng không nhấc lên một gợn sóng nhỏ trong lòng hắn.

Nhượng Trần nhìn chằm chằm vào đôi mắt của Ngọc Đồi Sơn, không muốn nói nhiều với hắn, đi thẳng vào vấn đề: “Ngươi muốn hủy diệt Thiên Diễn?”

Ngọc Đồi Sơn hoàn toàn không che giấu, thoải mái nói: “Đúng vậy, thì sao?”

Dù là Thịnh Tiêu tự mình hỏi thì sợ là hắn cũng sẽ trả lời như vậy.

Nhượng Trần há miệng: “Ngươi…”

“Dừng.” Ngọc Đồi Sơn phất tay với hắn, chặn lại những gì hắn muốn nói ra, mất hứng nói: “Ngươi không cần nói cho ta biết ‘Khuy Thiên Ky’ đã dự đoán ra tương lai gì, sẽ chơi không vui.”

Nhượng Trần lạnh lùng nói: “Ngươi thà chết cũng muốn hủy diệt Thiên Diễn?”

Ngọc Đồi Sơn lười biếng ngáp một cái, nói: “Ta muốn thoát khỏi Thiên Diễn.”

Nhượng Trần nhíu mày.

Thoát khỏi Thiên Diễn?

“Từ sau khi ta rời khỏi địa mạch của Hề gia, vẫn luôn nung nấu ý định hủy diệt ‘Kham Thiên Diễn’.” Ngọc Đồi Sơn là kẻ lắm miệng, cho dù là người xa lạ lần đầu gặp mặt thì hắn vẫn có thể thoải mái nói toẹt ra, cười hì hì: “Địa mạch Thiên Diễn sợ ta tự sát, nó trói cơ thể của ta vào dòng sông linh mạch, dùng linh lực chăm sóc chu đáo. Mặc dù Thần hồn của ta có thể tự do ra vào, còn có thể tùy ý điều khiển tất cả Thiên Diễn trên thế gian này, nhưng đó không phải là điều ta mong muốn.”

Nhượng Trần ngẩn ra.

Ngọc Đồi Sơn đi tới mấy bước, chóp mũi gần như đụng sát vào mặt Nhượng Trần, trên mặt là vẻ tà ác cực điểm, nhưng trong mắt lại ngây thơ vô tội.

“Ta mong muốn hủy diệt Thiên Diễn, hủy diệt cơ thể kia, xóa sạch sự tồn tại của ‘Hề Tuyệt’.”

Nhượng Trần lùi ra sau nửa bước: “Ngươi…”

Ngọc Đồi Sơn cười tủm tỉm nói: “Cho nên đại sư à, ngươi cảm thấy ta sợ chết sao?”

Hắn giống như đang chơi một trò chơi đuổi giết vô cùng phấn khởi, sao có thể biết sợ?

Ánh mắt của Nhượng Trần vừa u ám vừa nặng nề, hồi lâu sau bỗng nói: “Ta có thể giúp ngươi.”

Ngọc Đồi Sơn nghiêng đầu, chớp mắt tỏ vẻ ngoài ý muốn.

“‘Khuy Thiên Ky’ giúp ta?”

Nhượng Trần gật đầu: “Ừ.”

Ngọc Đồi Sơn nhìn hắn hồi lâu, đột nhiên vỗ tay cười phá lên: “Ngươi đúng là…”

Nhượng Trần cứ tưởng Ngọc Đồi Sơn sẽ nói ‘Ngươi đúng là có dị tâm với Thiên Diễn’, nhưng ai ngờ kẻ tàn ác trước mặt lại cười ngu nói: “Ngươi đúng là y chang những gì Linh Nhi đã nói, quanh co vòng vèo lắt léo, mới nãy nói nhiều như vậy cốt là muốn giúp ta chứ gì, ngươi cứ nói thẳng ra là được rồi.”

Nhượng Trần: “……”

Những năm qua Nhượng Trần đã tu luyện đạt đến cảnh giới tâm tịnh như nước nhìn thấu hồng trần, nhưng lúc này không hiểu sao có xúc động muốn trói hắn và Yến Tương Lan thành đòn bánh tét rồi đấm mỗi đứa một đấm cho hả dạ.

Ngay tại lúc này, bất thình lình trên bầu trời của Vô Ngân Thành phát ra tiếng sấm kinh thiên động địa, không hề báo trước bổ thẳng xuống.

Lôi kiếp Hư cảnh?

Là ai?

Lôi kiếp không hề gọi mây kéo gió tới mà là trực tiếp bổ thẳng xuống, lẽ ra phải đánh vào tu sĩ vừa thăng lên Hư cảnh, nhưng khi tất cả mọi người theo tiếng nhìn sang, chỉ thấy lôi kiếp mới đánh vào mái nhà thì đã bị kết giới tỏa lôi văn rè rè cản lại. 

Nhượng Trần nhìn sang, hơi nhíu mày.

Thiên Diễn Châu của Thịnh Tiêu… Đang ngăn cản lôi kiếp?

Vậy thì chắc chắn người độ lôi kiếp là Yến Tương Lan.

Thế nhưng Yến Tương Lan giờ đang vô cùng khổ tâm, chỉ trong mấy ngày thu nạp linh lực ngắn ngủi, mà đã từ Hóa thần cảnh nhảy cóc một phát lên Hư cảnh.

Còn Nhượng Trần lại sinh ra cảm giác vui vẻ của cha già khi thấy con cái đã lớn khôn.

Xem ra sau khi Yến Tương Lan báo xong thù lớn, tâm cảnh trở nên rộng rãi không ít.

Yến tâm cảnh bao la Tương Lan đang nhíu mày nằm co ro trên tháp quý phi, hoa tai trợ thính đã bị tháo xuống trước khi song tu, xung quanh tháp quý phi còn dựng lên một tầng kết giới dày cộm, mặc kệ bên ngoài nổ sấm đùng đoàng thế nào y đều không nghe thấy, nhắm mắt ngủ say không biết trời trăng.

Thịnh Tiêu ngồi xếp bằng bên cạnh hộ pháp, mỗi lần nhận ra Yến Tương Lan ngủ không yên ổn sẽ truyền linh lực êm dịu vào mi tâm của y, trấn an y ngủ ngon hơn.

Lôi kiếp liên tiếp đánh xuống hơn hai canh giờ, Yến Tương Lan vẫn ngủ ngáy khò khò.

Cho đến khi lôi kiếp cuối cùng đánh xuống, Yến Tương Lan thành công thăng lên Hư cảnh đột nhiên rên khẽ một tiếng, cảm giác nội phủ nóng bỏng phỏng tay, lập tức phản xạ có điều kiện che bụng lại, hai chân giãy giụa, run rẩy nói: “Đừng, đừng làm nữa, đầy quá rồi.”

Linh lực thăng lên Hư cảnh tuôn trào trong kinh mạch của Yến Tương Lan, vì thế làm cho nội phủ nhất thời không thích ứng nổi linh lực dồi dào như thế, trở nên nóng bừng khiến y tưởng Thịnh Tiêu còn đang ‘độ linh lực’ cho mình, không khỏi khóc lóc hất tay đá chân.

Thịnh Tiêu rót linh lực vào trong cơ thể của Yến Tương Lan, hướng dẫn y chậm rãi hấp thụ linh lực của Hư cảnh.

Không biết qua bao lâu, Yến Tương Lan rốt cuộc hấp thụ xong linh lực, thút thít dụi mặt vào lòng bàn tay của Thịnh Tiêu, cảm thấy mình còn đang nằm mơ.

Tối qua song tu nhiều quá trời, sao y còn sức bò dậy hay thế?

Không thể tin nổi, không lẽ đây là ‘thích nghi trong mọi hoàn cảnh’ sao?

Chỉ là sau khi y mặc áo xong xuôi, mới bất giác nhận ra linh lực của mình không đúng lắm.

Sao lại…

Tự dưng khác xa với hôm qua vậy?

Từ sáng sớm, Thịnh Tiêu đã đến Trừng Xá Viện yêu cầu một phi thuyền đơn độc để trở về Giải Trĩ Tông, sau khi xử lý công việc xong xuôi quay về Thập Nhị Cư, liền thấy Yến Tương Lan ngồi đần mặt trên ghế, ánh mắt nhìn xa xăm, giống như một rối gỗ tinh xảo đẹp đẽ.

Thịnh Tiêu nhíu mày: “Sao thế?”

Yến Tương Lan đờ đẫn quay sang nhìn Thịnh Tiêu, cất giọng không cảm xúc như giếng cổ: “Đầu tiên ta không phải diễm quỷ, không cần hút tinh lực của người khác để tu luyện, tự thân tu luyện cũng có thể nhanh chóng đột phá, thế nhưng tại sao chỉ mới song tu hai lần với Thiên Đạo đại nhân mà đã thăng lên Hư cảnh? Nói chung ta không phải diễm quỷ.”

Thịnh Tiêu: “…”

===Hết chương 90===

Bình luận

Truyện đang đọc