SAU KHI PHẢN DIỆN MẤT HẾT TU VI

—Hề Tương Lan, ngươi nên cầu may mình có thể trốn cả đời—

Hề Tương Lan: “Nhưng ngươi…”

Thịnh Tiêu trầm giọng nói: “Câm miệng.”

Hề Tương Lan chưa bao giờ nghĩ tới đóa hoa cao lãnh từ nhỏ đến lớn không nói một câu thô tục này lại có một ngày hung dữ quát y câm miệng.

Tiếng sấm hội tụ nơi chân trời, chớp sáng liên tục, thật giống như một giây sau sẽ đánh sét xuống.

Hề Tương Lan cố vùng vẫy thoát khỏi trói buộc của Thịnh Tiêu, gương mặt của y bị lôi quang lóe lên chiếu sáng trắng bệch.

“Thịnh Vô Chước, ngươi điên hả?”

Thịnh Tiêu lạnh lùng nói: “Ngươi đã biết kết quả phán tội của Thiên Diễn Châu.”

Hề Tương Lan nghẹn họng.

Ngay vào lúc này, thiên lôi trừng phạt vần vũ trên trời nãy giờ rốt cuộc ầm ầm đánh xuống.

Tiếng sấm đinh tai nhức óc, lôi điện màu tím bổ mạnh xuống, nhưng là đánh vào tảng đá lớn cách hai người không xa.

Một tiếng nổ lớn vang lên, tảng đá tức khắc biến thành cát bụi, sau khi khói mù tản đi không còn sót lại gì dù là nửa cục đá.

Đây là cảnh cáo dành cho Thịnh Tiêu.

Thiên Đạo sinh ra Thiên Diễn, cuối cùng vẫn là không nỡ tàn sát ‘Kham Thiên Đạo’.

Thiên lôi trừng phạt và ‘Kham Thiên Đạo’ hỗ trợ cho nhau, Thịnh Tiêu mạnh bao nhiêu là đại biểu cho uy lực của thiên lôi trừng phạt lớn bấy nhiêu.

Hề Tương Lan nhìn chỗ bị đánh cháy khét ở đằng kia, sờ nhẹ vành tai, y không trả lời câu hỏi của Thịnh Tiêu, chỉ nói: “Thiên lôi trừng phạt đánh xuống ba đợt sét có ý cảnh cáo ngươi, nếu ngươi không tránh xa nơi này, hai ta thật sự sẽ cùng chết vì tình đấy.” 

Có vẻ như muốn phụ họa cho lời nói của Hề Tương Lan thêm sinh động, phía chân trời lại giáng xuống hai luồng lôi điện đánh vào một trái một phải kế bên chỗ hai người đang đứng, vì chừa ra một khoảng cách vừa phải nên không gây tổn thương gì.

Tỏ ý Thịnh Tiêu mau biến khỏi đây giùm.

Thịnh Tiêu ngó lơ, nhấc tay cầm kiếm Đông Dung, linh lực của Đại thừa kỳ dâng trào như sóng biển, phóng lên đâm thẳng vào lôi vân trên trời.

Oành!

Tiếng nổ rầm trời vang lên trên đỉnh đầu, nếu là bình thường, ba hồn bảy vía của Hề Tương Lan đã xách quần bỏ chạy tứ tán, nhưng lúc này Thần hồn của y lại vững vàng hơn bao giờ hết.

Có lẽ vì Thịnh Tiêu cứng đầu không chịu đi nên thiên lôi trừng phạt tỏ ra nóng nảy, tiếng sấm càng lúc càng kinh thiên, thật giống như không màng tất cả giáng sét xuống, đánh đôi cẩu nam nam bên dưới thành tro.

Thịnh Tiêu không biết sợ là gì, hoặc là nói ngay từ lúc bắt đầu hắn đã sẵn sàng đương đầu với tình huống xấu nhất.

Nếu không ngăn được thiên lôi trừng phạt, vậy dứt khoát chết chùm.

Thịnh Tiêu không nói gì mạnh mẽ kháng cự.

Hề Tương Lan đờ đẫn nhìn hắn, giơ ngón tay sờ lên hoa tai trợ thính, trong tiếng sầm rền rĩ y bỗng cười khẽ một tiếng, bước tới nắm lấy cổ tay của hắn.

“Thịnh Vô Chước.”

Thịnh Tiêu không rảnh nhìn y, lạnh lùng nói: “Tránh ra.”

Hề Tương Lan làm như không nghe thấy tiếng sấm đinh tai nhức óc, thong thả mở miệng trò chuyện.

“Tương văn của ta là Tương văn thứ mười ba, tên là…”

Thịnh Tiêu nhướng mày, còn chưa kịp hiểu ra lời này có ý gì, Hề Tương Lan đã nhẹ nhàng nói ra ba chữ.

“—Nhàn Thính Thanh.”

Ta ung dung dạo chơi khắp trời đất, rảnh rỗi lắng nghe âm thanh của vạn vật.

Từ sau khi thức tỉnh Tương văn cấp Linh, Hề Tương Lan có thể nghe hiểu âm thanh của vạn vật.

Linh thú, linh thảo, tất cả mọi sinh linh, bao gồm cả lời than thở của một sinh vật phù du.

Hạt giống nảy mầm chui ra khỏi mặt đất, là sinh.

Oanh lôi chớp giật, là tử.

Rung động là nở hoa rực rỡ, tuyệt vọng là cây héo lụi tàn.

Thậm chí Hề Tương Lan có thể nghe hiểu Thiên Diễn, âm thanh của linh mạch, nước chảy róc rách, hoặc là đất nứt vỡ vụn.

Bởi vì ‘Vô Tẫn Kỳ’ ăn mất một nửa Tương văn ‘Nhàn Thính Thanh’ nên dù có khôi phục lại linh lực thì vẫn không thể nghe rõ.

Trừ âm thanh ra, không thể làm được gì khác.

Hề Tương Lan luôn nghĩ trong mười ba Tương văn cấp Linh thì ‘Nhàn Thính Thanh’ là vô dụng nhất, thậm chí còn không bằng cấp Huyền.

Mãi cho một ngày y nghe thấy âm thanh động lòng của Thịnh Tiêu.

Muôn hoa nở rộ rực rỡ, song hành với đèn đuốc sáng ngời.

Khi đó Hề Tương Lan tìm thấy niềm vui trong bể khổ, thầm nghĩ: “Cũng xem như có chút xài được, nếu không thì làm sao biết bên trong cái xác cao lãnh này lại cất giấu một trái tim thầm mến mình?”

Âm thanh nở hoa thuần khiết như vậy làm cho Hề Tương Lan cảm thấy bản thân mình thật không xứng với nó.

Chỉ có trong sạch sáng tỏ, không bị Thiên Diễn hay Thiên Đạo trói buộc, không cần lúc nào cũng phải lo lắng thiên lôi trừng phạt giáng xuống đầu, thì khi đó y mới có thể nghiêm túc lắng nghe tiếng hoa nở.

Cho dù sẽ mất nửa cái mạng.

Thịnh Tiêu nhìn y không rời mắt, trong lòng mơ hồ có dự cảm xấu.

Hề Tương Lan hiếm khi chịu nói thật, bây giờ lại đang trong giây phút sinh tử, tại sao y đột nhiên nói cho hắn biết Tương văn mà y luôn che giấu?

Hề Tương Lan nhanh chóng nói xong, trên khuôn mặt diễm lệ được lôi quang chiếu sáng nở một nụ cười vô cùng chân thành.

“Thiên Đạo đã đánh xuống lôi điện cảnh cáo, nếu ngươi còn bảo vệ ta nữa, sẽ phải chịu lôi kiếp Đại thừa kỳ mất.”

Chín chín tám mốt lôi kiếp Đại thừa kỳ mà giáng xuống, sợ là không chỉ bí cảnh mà chu vi trong vòng mười mấy dặm cũng sẽ bị đánh cháy khét. 

Mặc dù tu vi của Thịnh Tiêu đã thăng lên Đại thừa kỳ, nhưng vì luôn áp chế tu vi nên mới không mở ra lôi kiếp.

Nếu Thiên Đạo cưỡng chế đánh xuống, Thịnh Tiêu không chết thì cũng đi tong nửa cái mạng.

Thịnh Tiêu sừng sững bất động: “Ngươi đang nói dối.”

“Không có— Khi ta thức tỉnh Tương văn, cha mẹ ta ngàn dặn vạn dò ta không được nói cho người khác biết Tương văn của mình là ‘Nhàn Thính Thanh’.” Hề Tương Lan bình thản nói: “Ngươi là người thứ ba được biết đó.”

Ngay cả Xuân Vũ, Ngọc Đồi Sơn, thậm chí là Uyển phu nhân cũng không biết.

Thịnh Tiêu im lặng không nói, quyết giữ chủ ý nửa bước không rời.

Hề Tương Lan bật cười, cất bước đi tới chạm vào vai hắn, nhẹ giọng nói: “Đi đi.”

Vừa dứt lời, bên tai bỗng chốc truyền tới tiếng lưu ly vỡ tan.

Con bướm vỗ cánh bay lên.

Thịnh Tiêu lờ mờ nhận ra gì đó, con ngươi co rụt thành chấm nhỏ, hắn vốn có thể bắt được Hề Tương Lan nhưng vừa vươn tay ra thì bàn tay chợt hóa thành vô số bươm bướm.

Thật giống như ‘Mộng Hoàng Lương’ bị Hề Tương Lan điều khiển, khiến cho cả người Thịnh Tiêu phảng phất như được tạo thành từ đàn bướm, khi bướm bay tản ra, Thần hồn bị dẫn dắt hút ra khỏi khe nứt trong hư không.

Hề Tương Lan đứng một mình dưới thiên lôi trừng phạt, tóc dài bung xõa tung bay theo gió, lặng lẽ nhìn hắn.

Thịnh Tiêu lạnh lùng nói: “—Hề Tương Lan!”

Khoảnh khắc Thịnh Tiêu rời khỏi bí cảnh, thiên lôi trừng phạt vần vũ nãy giờ lập tức ngưng tụ thành một cột lôi điện khổng lồ.

Trời đất nghiêng ngả, giáng mạnh xuống đầu Hề Tương Lan.

Lôi quang trắng xóa chiếu vào ngũ quan của Hề Tương Lan làm hắt ra các vệt đen dài, y mấp máy môi muốn nói gì đó, nhưng đi đôi với tiếng sấm kinh thiên động địa đánh xuống, Thịnh Tiêu hoàn toàn bị văng ra khỏi bí cảnh.

Bươm bướm hóa thành vụn phấn, rơi lả tả xuống như đổ tuyết.

***

Tiếng sấm long trời lở đất.

Trái tim của Thịnh Tiêu đập loạn nhịp, Thần hồn quay về thân xác, hắn mở choàng mắt ra, bụm ngực thở hổn hển.

Hắn giống như vừa mới nằm mơ, đưa mắt nhìn khắp xung quanh, vẫn là biển hoa bướm lượn.

Tần Bàn Bàn ngủ mê man vì Thần hồn xuất ra, chỉ để lại thân xác vô tri vô giác.

Cảnh tượng Hề Tương Lan bị thiên lôi trừng phạt đánh hồn phi phách tán trong mơ thật sự quá chân thực, Thịnh Tiêu vẫn chưa thể hoàn hồn lại, loay hoay chống kiếm Đông Dung đứng dậy.

Hắn còn chưa tĩnh tâm thì bên tai chợt vang lên tiếng xoay tròn quen thuộc.

Thịnh Tiêu kinh ngạc nhìn sang.

Cách đó không xa, một trăm lẻ bảy hạt Thiên Diễn Châu đang xoay tròn với tốc độ chóng mặt, tất cả đều hiện rõ chữ ‘sát’ đỏ tươi.

Đông Dung bỗng hóa thành hình người, tỏ ra hoảng sợ nói: “Chủ nhân, ta không cảm nhận được Xuân Vũ…”

Thịnh Tiêu sửng sốt.

Đông Dung và Xuân Vũ được đúc thành từ một tảng linh thạch, trời sinh Thần hồn tương liên.

Bây giờ đột ngột không cảm nhận được, một là Xuân Vũ gãy kiếm hồn tan, hai là chủ nhân Hề Tương Lan của linh kiếm đã…

Xảy ra chuyện.

Thịnh Tiêu ngừng thở giây lát, lờ mờ cảm thấy không đúng chỗ nào.

Sau khi tiến vào bí cảnh, bươm bướm khởi động trận pháp làm mọi người nhập mộng, nhưng lẽ ra hắn đã phá vỡ mộng cảnh thoát ra thực tại mới đúng, tại sao lại phá mộng thêm lần nữa?

Con ngươi của Thịnh Tiêu hơi co lại, hắn liếc sang đằng đó không xa, sau khi đàn bướm bay đi hết, một hạt Thiên Diên Châu tỏa ra ánh sáng vàng lặng lẽ nằm trơ trọi trên mặt đất đầy rẫy vết chém cháy khét.

Đó là là hạt Thiên Diễn Châu chữ ‘Chước’ được Thịnh Tiêu đặt trong cơ thể của Tương Lan.

Bỗng chốc, sắc mặt của Thịnh Tiêu trắng hơn cả giấy.

Ngay từ lúc bắt đầu, ‘Mộng Hoàng Lương’ không phải là bí cảnh gì cả, mà là một nơi có thể hút Thần hồn vào trong một giấc mộng hoàng lương. 

Những người lũ lượt ra vào không một ai hay biết bọn họ đang ở trong mộng, sau đó lại bị Ngọc Đồi Sơn dùng bươm bướm kéo vào giấc mộng sâu hơn.

Hai giấc mộng bị phá vỡ, bây giờ mới là thực tại.

Nhưng những gì trải qua trong hai giấc mộng đó, đều là chân thật.

—Hề Tương Lan hồn phi phách tán, đã chết dưới thiên lôi trừng phạt.

Trong đầu vừa hiện lên phỏng đoán này, Thịnh Tiêu đau đầu như búa bổ, dường như tiếng sấm khủng bố vẫn văng vẳng bên tai.

Tiếng sấm không phải là ảo giác của hắn.

Một trăm lẻ bảy hạt Thiên Diễn Châu kéo đến thiên lôi trừng phạt vẫn đang xoay tròn trên trời, thật giống như cảnh tượng Hề Tương Lan tan xác dưới lôi kiếp trong bí cảnh chỉ là ảo cảnh không thật.

Thịnh Tiêu lờ mờ nghĩ thông suốt gì đó, Hề Tương Lan không thể nào ngoan ngoãn bó tay chịu chết như vậy được.

Chắc chắn y lại tính kế gạt hắn.

Thịnh Tiêu cố dằn tâm tư xao động trong lòng lòng xuống, lạnh lùng nhìn khắp xung quanh.

Trên cây đa ở phía xa xa, Ngọc Đồi Sơn cười hì hì ngồi vắt vẻo trên cành cây thô to đung đưa chân dài, hắn thấy Thịnh Tiêu tỉnh lại liền vui vẻ nói: “Tỉnh sớm thế?”

Thịnh Tiêu lạnh lùng nhìn hắn.

Ngọc Đồi Sơn cũng không sợ, giơ ngón tay ngoắc một cái, bươm bướm xung quanh đều bay về phía hắn, liên tục vờn quanh thân cây đa.

Đột nhiên, ‘bộp’ một tiếng.

Ngọc Đồi Sơn giống như đang chơi đùa mà vỗ tay một cái thật giòn giã.

Bốn phía vang lên tiếng rên rỉ, các tu sĩ trúng ‘Mộng Hoàng Lương’ đều hồn về xác, một giây kia liền bị cưỡng chế tỉnh lại.

Trong giấc mơ ‘Mộng Hoàng Lương’, Ôn Cô Bạch lầm tưởng mình đã trở về thực tại, sau khi biết Hề Tương Lan đã bỏ mình dưới thiên lôi trừng phạt thì lập tức trở về động phủ của Chưởng tôn muốn bế quan.

Nhưng khi hắn mở mắt ra, lại thấy mình vẫn là đang ở chỗ lối vào bí cảnh.

Thiên lôi trừng phạt đang giáng sét ầm ầm nơi chân trời.

Thiên lôi trừng phạt xử án Hề gia vẫn chưa kết thúc?!

Ôn Cô Bạch đứng phắt dậy, ngờ ngợ biết được gì đó, hắn mở to mắt nhìn chằm chằm Ngọc Đồi Sơn ở đằng kia.

“Ngươi lại tính kế ta?”

Ngọc Đồi Sơn ngồi xếp bằng trên cành cây, chồng cằm cười hì hì nói: “Sao Ôn chưởng tôn lại nói thế chứ? Rõ ràng ta đã khiến hắn tan xác, Thiên Diễn Châu đánh hắn không còn một mảnh xương vụn, chúng ta đã thống nhất chuyện này rồi mà?”

Ôn Cô Bạch lạnh lùng nói: “‘Mộng Hoàng Lương’ là mộng, ngươi giết hắn trong mộng thì có ích gì?!”

‘Thần hồn mà chết trong ‘Mộng Hoàng Lương’, ngoài thực tại sẽ không thể sống nổi.” Ngọc Đồi Sơn lạnh nhạt nói: “Sao lại vô dụng?”

Ôn Cô Bạch: “Ngươi…”

Ngọc Đồi sơn lại nói: “Ây dô Ôn chưởng tôn đừng tức giận, người khác đều đã chết sạch, chẳng phải là quá hợp ý ngươi sao?”

Ôn Cô Bạch nhìn thiên lôi trừng phạt nổ sấm ầm ầm trên đầu, vẻ mặt u ám dữ tợn.

Nếu Hề Tương Lan đã chết trong mộng, tại sao thiên lôi trừng phạt vẫn còn?

Đột nhiên, Ôn Cô Bạch giống như kịp ngộ ra, sợ hãi nhìn về phía Ngọc Đồi Sơn.

Bây giờ uy lực của thiên lôi trừng phạt…

Nó khác hoàn toàn với thiên lôi trừng phạt trong mộng!

Ôn Cô Bạch không thể tin nổi nói: “Ngươi ở trong ‘Mộng Hoàng Lương’ làm giả ‘Kham Thiên Diễn’ giết chết Hề Tương Lan?!”

Ngọc Đồi Sơn vô tội nói: “Hả? Gì cơ? Ngươi nói gì ta không hiểu.”

Ôn Cô Bạch nghiến răng.

‘Kham Thiên Diễn’ có thể làm giả bất kỳ Tương văn cấp Linh nào, nhưng không đến mức nghịch thiên làm giả toàn bộ sức mạnh của Tương văn đó.

Rõ ràng thiên lôi trừng phạt của ‘Kham Thiên Đạo’ đánh chết Hề Tương Lan trong mộng chỉ mới là Hóa thần cảnh hoặc là Hư cảnh, chứ không giống như bây giờ, là thiên lôi trừng phạt có thể đánh tan xác cả Thần hồn của người có tu vi tới Đại thừa kỳ.

“Ngươi hận Hề Tương Lan cướp cuộc đời của ngươi.” Ôn Cô Bạch nhìn thấu suy nghĩ của hắn, lạnh lùng nói: “…Và cũng muốn ta chết.”

Cuối cùng hắn đã hiểu tại sao Ngọc Đồi Sơn muốn làm giả Tương văn ‘Mộng Hoàng Lương’ vô dụng này.

Bởi vì trong bí cảnh của ‘Mộng Hoàng Lương’, vô số Thần hồn của tu sĩ cũng sẽ ở trong đây, cho dù Thiên Diễn Châu thật sự ẩn trong mộng xoay tròn phán tội, kéo tới thiên lôi trừng phạt thì cũng sẽ không lập tức đánh xuống ngay.

Một khi thiên lôi trừng phạt mà bổ xuống ‘Mộng Hoàng Lương’, tất cả Thần hồn của các tu sĩ trong đó sẽ tức khắc hồn phi phách tán.

Hẳn là Ngọc Đồi Sơn tính xong kế hoạch dụ dỗ đông đảo tu sĩ vào mộng cảnh, khiến cho thiên lôi trừng phạt của Thiên Diễn vì sợ tổn hại người vô tội mà không dám tùy tiện giáng lôi kiếp xuống.

Giết Hề Tương Lan trong mộng trước, sau đó lại giết Ôn Cô Bạch.

Rõ là mỗi bước đi đều được tính toán vô cùng tỉ mỉ.

Ôn Cô Bạch nhìn sau lưng Ngọc Đồi Sơn, chợt nhận ra Ngọc Đồi Sơn còn từng hạ ‘Họa Thủy Dẫn’ lên người Hề Tương Lan.

Ngọc Đồi Sơn cười đểu, không đợi Ôn Cô Bạch phản ứng đã chấp tay bấm pháp quyết.

—Họa thủy đông dẫn.

Một tiếng ầm vang lên, thiên lôi trừng phạt rè rè bắn sét nãy giờ trên trời tựa như cuối cùng đã tìm được đầu sỏ, nó lao nhanh tới che phủ trên đỉnh đầu bạc phơ của Ôn Cô Bạch.

Ôn Cô Bạch lạnh lùng nói: “Ngọc Đồi Sơn!”

Ngọc Đồi Sơn nhìn đầu ngón tay của mình với vẻ rất hứng thú, thuận miệng nói: “Đừng kêu, ta không ngăn nó được.”

Thiên lôi trừng phạt được gọi đến bởi tu vi Đại thừa kỳ của Thịnh Tiêu nên không thể nào hạ xuống so sánh với trong mộng được, thoáng cái lôi vân đen ngòm cuộn tròn bành trướng ra che rợp cả một vùng trời, giáng sét đuổi hết những người ở gần ra khỏi phạm vi.

Chỉ còn lại ba người Ngọc Đồi Sơn, Thịnh Tiêu và Ôn Cô Bạch.

Vẻ mặt dịu dàng hiền lành của Ôn Cô Bạch đã bị xé nát, thân hình của hắn như gió táp thoáng chốc xuất hiện đến trước mặt Ngọc Đồi Sơn, giơ bàn tay như kiềm sắt bấu chặt lấy cổ Ngọc Đồi Sơn rồi đè chặt người lên thân cây đa.

“Ầm—”

Cây đa chọc trời bị đụng cho rơi lá lả tả, rễ cây thô to bò ngoằn ngoèo trên mặt đất gần như bị nứt ra một khe hở lớn.

Ôn Cô Bạch đã khôi phục lý trí, vừa tỉnh táo vừa điên cuồng, hắn dốc toàn lực bóp chặt cái cổ mảnh khảnh của Ngọc Đồi Sơn, hòng muốn bẻ gãy cổ hắn.

“Nếu Hề Tương Lan thật sự đã chết, sao ngươi có thể phát động Họa Thủy Dẫn?” Ôn Cô Bạch lạnh lùng nói: “Chắc chắn ngươi và hắn hợp mưu tính kế ta, muốn đổ hết mọi chuyện lên đầu ta để phủi sạch liên can.”

Dù Ngọc Đồi Sơn sắp bị bóp chết nhưng vẫn cười đùa tí tửng, hắn nhấc hai ngón tay đang kẹp một sợi tóc mảnh dài trông như Thần hồn.

“Ta giữ lại một sợi Thần hồn của hắn.”

Ôn Cô Bạch khẽ sửng sốt.

“Bụp.” Hai ngón tay của Ngọc Đồi Sơn hơi dùng lực, thẳng tay bóp nát sợi Thần hồn mỏng manh kia, cười hì hì: “Bây giờ, hắn đã chết triệt để.”

Ôn Cô Bạch vô cảm nhìn hắn.

Tên điên này…

“Ngươi bắt ta cũng vô ích thôi.” Ngọc Đồi Sơn thong thả nói: “Hôm nay Thiên Diễn trên khắp Thập Tam Châu lại càng ít, ta còn là ‘Kham Thiên Diễn’, Thiên Diễn không nỡ để ta chết đâu.”

Hắn vừa nói vừa giang rộng hai tay, cực kỳ bệnh hoạn cười phá lên.

“Nếu không thì hãy thử đi, xem có thể giết ta hay không?”

Ôn Cô Bạch hoàn toàn bị chọc giận, lạnh lùng quát: “Hề Tuyệt—!”

Ngọc Đồi Sơn cười dữ hơn.

Mặt nạ đầu lâu bị Thịnh Tiêu đánh nứt mấy đường trước đó cuối cùng không chịu nổi dưới sát ý áp bức của Ôn Cô Bạch, đột nhiên ‘rắc’ một tiếng giòn giã, chia năm xẻ bảy rơi xuống đất.

Thịnh Tiêu lạnh lùng đứng xem nãy giờ thấy vậy liền kinh ngạc.

Gương mặt đó giống y đúc Hề Tương Lan, chỉ có điều ngũ quan đã nảy nở từ lâu, vừa thành thục vừa yêu tà, hoàn toàn khác biệt với dung mạo mang đậm vẻ thiếu niên của Hề Tương Lan, khi hắn càn rỡ cười phá lên dường như khiến người ta không rét mà run.

“Hề Tuyệt… Ha ha ha ha!”

Đôi mắt màu vàng của Ngọc Đồi Sơn chảy xuống từng dòng lệ nóng hổi ướt đẫm cả khuôn mặt, dưới lôi quang chớp nhoáng trắng xóa, hắn gần như điên cuồng cười lớn: “Thì ra các ngươi còn nhớ rõ, ta cứ tưởng ‘Tương văn thứ mười hai’ mới là tên của ta chứ.”

Ôn Cô Bạch: “Ngươi…!”

“Ôn chưởng tôn.”

Ngọc Đồi nghiêng khuôn mặt đẫm nước mắt nhìn hắn, vẻ mặt ngoan lệ tà khí, trong tiếng đùng đùng kinh thiên của lôi kiếp, hắn nói nhỏ nhẹ: “Thay ta gửi lời hỏi thăm sức khỏe đến cha mẹ ta nhé.”

Con ngươi của Ôn Cô Bạch co rụt thành chấm nhỏ.

Lôi kiếp khủng lồ đen ngòm ngoằn ngoèo như rắn thoáng lóe lên, từ trên trời cao vạn trượng chớp mắt bổ mạnh xuống mặt đất, đi đôi với tiếng sấm chấn điếc san bằng cả một vùng đất lớn.

Trong khoảnh khắc đó, chu vi mấy trăm dặm xung quanh đều bị chiếu sáng trắng xóa, nơi nơi rơi vào cơn tĩnh lặng đáng sợ.

Ánh sáng trắng xóa kéo dài khoảng mười nhịp thở rồi mới vụt tắt và rút về trời.

Các tu sĩ khác không rõ tình hình, còn tưởng là vị Đại thừa kỳ kia chuẩn bị phi thăng.

Ở lối vào bí cảnh.

Ngay cả Thịnh Tiêu cũng bị lôi quang làm díu cả mắt, đến khi xung quanh yên tĩnh lại, còn loáng thoáng nghe thấy tiếng cười của Ngọc Đồi Sơn.

Thịnh Tiêu hoàn hồn nhìn sang.

Ngọc Đồi Sơn vẫn một mình đứng tại chỗ, lấy hắn làm trung tâm, mặt đất xung quanh đều là vết cháy khét chằng chịt do bị sét đánh, ngoằn ngoèo kéo dài đến tận mấy dặm, còn có nơi phát tiếng nổ lách tách.

Thậm chí Ôn Cô Bạch còn chưa kịp dùng toàn lực chống đỡ thì đã hồn phi phách tán dưới thiên lôi trừng phạt.

Nếu thiên lôi trừng phạt khủng bố này mà đánh vào Hề tương Lan…

Ngọc Đồi Sơn không bị tổn hại chút nào, thậm chí một góc áo nhỏ cũng không bị rách, hắn cười đến nỗi bị sặc ho khù khụ, lười nhác phủi nhẹ bụi bặm dính trên ống tay áo, nghiêng người nhìn sang tiếp tục cười hì hì.

Rõ ràng khuôn mặt của Ngọc Đồi Sơn và Hề Tương Lan giống hệt nhau, nhưng Thịnh Tiêu không hề cảm thấy thân quen chút nào, chỉ thấy chướng mắt và khó ưa.

Ánh mắt của Thịnh Tiêu lạnh như băng, hắn thờ ơ nói: “Hề Tương Lan đâu?”

Ngọc Đồi Sơn dùng khuôn mặt giống hệt Hề Tương Lan lởn vởn trước mặt hắn, tò mò hỏi: “Ngươi không thấy cái mặt này rất thân quen hả?”

Thịnh Tiêu lạnh lùng vô cảm, Ngọc Đồi Sơn còn âm mưu muốn dùng khuôn mặt này khiến bản mặt quan tài kia tỏ ra khiếp sợ hoặc kinh hãi hốt hoảng vân vân mây mây.

“Keng—”

Thịnh Tiêu lạnh lùng cầm kiếm Đông Dung dí sát vào cổ hắn, gằn từng chữ một: “Ta hỏi, Hề Tương Lan đâu?”

Ngọc Đồi Sơn: “…”

Ngọc Đồi Sơn buông thỏng hai tay, thâm ý nói: “Kẻ từng dí kiếm vào cổ ta, đến giờ còn đang làm mèo chiêu tài ở sòng bạc…”

Hắn còn chưa nói xong lời độc ác thì Thịnh Tiêu dường như mất hết kiên nhẫn, sát khí bốc cao hơn đỉnh núi, không muốn chờ hắn trả lời nữa, tức tốc bổ mạnh kiếm xuống.

Ngọc Đồi Sơn kinh hồn táng đảm, vội vàng lùi nhanh ra sau.

Thịnh Tiêu vô cảm, nâng kiếm thoáng cái đuổi tới sát phía sau, lưỡi kiếm mang theo tiếng gió chém toạc không khí, chèn ép suýt chấn vỡ Thần hồn của Ngọc Đồi Sơn.

“Chờ đã! Ta nói ta nói!” Ngọc Đồi Sơn co được giãn được, lập tức há miệng xin tha.

Kiếm của Thịnh Tiêu lại kề sát vào cổ hắn, thậm chí lần này còn cắt vào da, thân thể của Ngọc Đồi Sơn là phân thần được ngưng tụ thành nên không có máu chảy ra, chỉ có dòng linh lực Thiên Diễn màu vàng phun ra xịt xịt.

Tí tách.

Trong mắt Ngọc Đồi Sơn thoáng hiện lên vẻ ghét bỏ, nhưng ngoài mặt vẫn tỏ ra ngoan ngoãn.

Con ngươi của Thịnh Tiêu động nhẹ.

Phảng phất như Ngọc Đồi Sơn và tên lừa đảo Hề Tương Lan kia là cùng một mẹ sinh ra, Thịnh Tiêu chỉ cần nhìn qua một cái là biết chắc hắn muốn làm chuyện xấu, lập tức định cầm kiếm chém bay đầu Ngọc Đồi Sơn.

Ngọc Đồi Sơn lại nói: “Ngươi và bạn cùng trường của ngươi vẫn chưa ra khỏi ‘Mộng Hoàng Lương’ đâu.”

Thịnh Tiêu ngạc nhiên.

“Ta chưa rút Thần hồn của bọn hắn ra.” Ngọc Đồi Sơn vô tội nói: “Ngươi giết phân thần này của ta chẳng hề gì, dù sao ta sẽ không chết thật. Nhưng tính ta thù dai, nếu ngươi thật sự ra tay, chuyện đầu tiên ta làm sau khi trở về là phá hủy ‘Mộng Hoàng Lương’, liên đới Thần hồn của đám bạn ngươi tan vỡ luôn trong đó.”

Thịnh Tiêu nhíu chặt mày.

Ngọc Đồi Sơn tranh thủ hắn do dự giây lát, cả người giống như con lươn lủi nhanh ra xa, phân thần được ngưng tụ bởi linh lực Thiên Diễn thoáng cái lao nhanh về phía cây đa.

Đi đôi với tiếng vỡ ngọc lưu ly, bí cảnh ‘Mộng Hoàng Lương’ và cây đa ‘Hành Nhân Quả’ đồng loạt hóa thành đàn bướm bay vào không trung.

Vốn là bí cảnh tràn ngập sắc hoa giờ đang dần dần tiêu tán, không để lại bất kỳ dấu vết gì.

Ngọc Đồi Sơn tránh né vấn đề liên quan đến Hề Tương Lan.

Co giò chạy mất.

Hai người này chắc chắn có dính líu với nhau, hơn nữa Ôn Cô Bạch còn kêu Ngọc Đồi Sơn là…

Hề Tuyệt.

Thịnh Tiêu nhớ lại mấy lời xằng bậy của Hề Tương Lan, dường như nghĩ thông suốt gì đó mà vẻ mặt nhăn nhó khó coi, tay nắm chặt kiếm Đông Dung, trong đôi mắt rét lạnh thoáng hiện lên tia máu dữ tợn.

Hạt Thiên Diễn Châu chữ ‘Chước’ ở trong cơ thể của Hề Tương Lan quá lâu, nó ngơ ngác run rẩy hồi lâu mới từ từ bay tà tà trở về bên cạnh Thịnh Tiêu.

Một trăm lẻ bảy hạt Thiên Diễn Châu đã xử xong án Hề gia cũng lặng lẽ nối thành chuỗi vòng tay rồi lật đật bay về, có lẽ chúng nó nhận ra tâm tình của Thịnh Tiêu vô cùng tệ chưa từng có trước đây, cả đám rón rén đeo lên cổ tay của hắn rồi nằm im thin thít.

“Hề Tương Lan.”

Vẻ mặt của Thịnh Tiêu lạnh băng, ngón tay dùng sức vân vê Thiên Diễn Châu như muốn bóp nát, giọng nói khàn khàn rít ra từ khe môi.

“…Ngươi nên cầu may mình có thể trốn cả đời.”

===Hết chương 72===

Bình luận

Truyện đang đọc