SAU KHI PHẢN DIỆN MẤT HẾT TU VI

—Tự do ngắn ngủi—

Thịnh Tiêu đi ra từ phòng ngủ.

Hề Tương Lan hớn hở chào đón, trông y vui sướng nhiệt tình giống như hôm nay là ngày hợp tịch, còn tự tay đưa tới chén canh giải rượu đã được thổi bớt nóng, cười nói: “Thịnh tông chủ buổi sáng tốt lành. Mau tới uống canh giải rượu đi, là tự tay ta nhận lấy nó từ Hoành Ngọc Độ đó.”

Thịnh Tiêu: “…”

Thịnh Tiêu dùng đầu gối cũng nghĩ tên lừa đảo này lại có âm mưu, lạnh lùng nhận lấy chén canh giải rượu, thuận miệng nói: “Lại gây họa?”

“Nói gì thế, ta ngoan thứ hai không ai thứ nhất đâu.” Hề Tương Lan đi tới hôn nhẹ vào khóe môi của Thịnh Tiêu để lấy lòng, tỏ vẻ vô tội nói: “Tối qua ngươi say không biết trời trăng, ta rất ngoan ngoãn không tranh thủ thời cơ thọc ngươi một nhát, đó gọi là tình yêu đích thực nha Thịnh tông chủ.”

Thịnh Tiêu nhếch mép cười khẩy, bưng chén canh giải rượu lên uống sạch một hơi.

Hề Tương Lan cười he he nằm nhoài ra bàn nói Hoành Ngọc Độ có việc tìm hắn cho Thịnh Tiêu biết, còn bổ sung thêm một câu thăm dò: “Ta thật sự không thể đi cùng ư?”

Thịnh Tiêu lau tay, lạnh nhạt nói: “Không muốn trở về Giải Trĩ Tông thì ở lại Chư Hành Trai với Hoành Ngọc Độ.”

Hề Tương Lan ỉu xìu, ủ rũ gục đầu trên bàn chiếm chiếp không ngớt: “Ta cũng muốn tới bí cảnh chơi, bí cảnh mới xuất hiện chắc chắn có nhiều thứ hay ho, nói không chừng có thể tìm được cơ duyên.”

Thịnh Tiêu không quan tâm y, đứng dậy nói: “Ta đi tìm Hoành Ngọc Độ, đừng chạy lung tung.”

Hề Tương Lan ngoan ngoãn nói: “Dạ, ta cam đoan không đi đâu hết, ngoan ngoãn ở đây chờ ngươi về.”

Thịnh Tiêu nhìn y, có vẻ không tin y sẽ biết điều như vậy.

Nhưng cuối cùng hắn vẫn không nói gì, xoay người rời đi.

Nhờ vào Phược tâm lăng biết được Thịnh Tiêu đã đi ra khỏi sân viện, Hề Tương Lan lập tức nhảy cẫng lên, nhai rôm rốp rồi nuốt chửng mất tiêu lời cam đoan mới nãy của mình, hí hửng chạy ra khỏi phòng tìm Phong Duật chơi.

Từ sau khi Phục Man hóa giải trận pháp xong, Phong Duật mất ngủ một đêm, suy nghĩ nát óc mà vẫn không thể nghĩ ra kẻ bàn chuyện tàn sát Hề gia với Ôn Cô Bạch trong đêm đó thật ra là ai.

Hắn thấy Hề Tuyệt tới, ngước mắt nhìn thằng nhãi lừa đảo sặc mùi ngu đần khó ưa với ánh mắt không nói nên lời.

Hề Tương Lan kéo hắn: “Làm gì thế, ra ngoài chơi đi.”

“Chơi cái gì?!” Phong Duật tiếc sắt không rèn thành thép, nói: “Ngươi bị người ta âm mưu hại chết, còn ở đó suốt ngày chỉ biết chơi, chơi cái đầu ngươi, ngày nào đó mạng quèn của ngươi bị người ta chơi không còn một mống!”

Hề Tương Lan chẳng hiểu mô tê gì: “Sao thế, ai chọc ngươi hả?”

Phong Duật nhắm mắt, thử hỏi dò: “Thịnh Tiêu đã nói chuyện tối qua cho ngươi chưa?”

“Chuyện gì?”

Phong Duật muốn nói lại thôi, hắn không thể giấu chuyện trong lòng giống như Hoành Ngọc Độ, cũng sẽ không quyết đoán nhạy bén và phân rõ thị phi trắng đen như Thịnh Tiêu, người bàn chuyện tàn sát Hề gia với Ôn Cô Bạch trong trí nhớ của hắn, tất nhiên không phải là Hề Tuyệt.

Chắc chắn có kẻ mưu toan đoạt xác hoặc nhập vào để vu hãm Hề Tuyệt.

“Quả cầu lưu ly ‘Vọng Lũ Cốt’ đã bị giải trừ thuật pháp.” Phong Duật nghiêm túc nói: “Ngươi biết trong quả cầu là ai không?”

Hề Tương Lan thuận miệng đáp: “Ôn Cô Bạch chứ ai.”

Phong Duật trừng y: “Sau khi thuật pháp bị hóa giải, trong kí ức của Hề Minh Hoài không chỉ có mỗi Ôn Cô Bạch! Còn có…”

Hề Tương Lan ngơ ngác hỏi: “Còn có gì?”

Phong Duật thầm chửi ngu hết phần thiên hạ!

“Tuyệt Nhi, nhớ kỹ.” Phong Duật đau thương vỗ bộp lên vai Hề Tương Lan, che miệng khóc sụt sùi: “Cho dù sau này ngươi bị người vu oan giá họa, ngàn người chỉ trích, cha ngươi sẽ kiên định đứng về phía ngươi, che chở nắng mưa cho ngươi.”

Hề Tương Lan: “…”

Khóe môi của Hề Tương Lan giật giật, y nhìn hắn với ánh mắt bất lực, câm nín một lúc lâu sau mới nói.

“Ờ, nhưng, nhưng mà không cần đâu, thật ra ngươi không cần đứng về phía ta…”

“Nói bậy gì đó?!” Phong Duật ôm cổ y, nghiêm túc nói: “Ôn chưởng viện… À quên, bây giờ nên gọi là Ôn chưởng tôn, nếu hắn thật sự hãm hại ngươi, Phong gia ta sẽ trở, mặt với hắn!”

Vừa nói ra câu ‘trở mặt’, hắn hết nắm chặt rồi thả lỏng bàn tay hai lần, tỏ vẻ cực kỳ nghiêm túc không đùa.

Có lẽ Hề Tuyệt và ‘Hề Tuyệt’ khùng điên trong kí ức ‘Vọng Lũ Cốt’ đã làm Phong Duật bị sang chấn khá nặng, thậm chí cả chuyện Ôn chưởng viện người mà hắn từng kính trọng bàn chuyện tàn sát Hề gia cũng không đến mức làm hắn kinh hãi.

Hề Tương Lan nhịn cười: “Ngươi có thể đại diện cho cả Phong gia?”

Với tính tình của Phong Trọng Dương, không chừng sẽ cùng Hoành Thanh Liêm xem trai cò đánh nhau rồi làm ngư ông đắc lợi, sợ là sẽ không dính vào bí cảnh đợt này.

“Đương nhiên có thể.” Phong Duật vỗ ngực: “Có người tính kế hãm vu oan ngươi, còn hại ngươi tan nhà nát cửa, nếu đổi là người khác cũng sẽ kiên định đứng về phía nạn nhân yếu đuối.”

Hề nạn nhân yếu đuối hùa theo lấy khăn chấm nước mắt không tồn tại, tỏ vẻ thâm tình nói: “Ca, nhìn ta đáng thương như vậy, ngươi có thể giúp ta một chuyện được không?”

Phong Duật lập tức cảnh giác: “Không, ngươi đừng hòng hố ta lần nữa.”

Hề Tương Lan: “…”

Đã nói sẽ kiên định đứng về phía ta mà, ủa ủa?!

***

Thịnh Tiêu làm việc cả một ngày trời, cũng đã bàn xong chuyện vào bí cảnh ngày mai với Hoành Ngọc Độ, mãi đến giữa đêm mới quay về Trai Xá.

Hề Tương Lan đã quay về tiểu viện của mình ngủ, trên búi tóc sơ sài cẩu thả còn cắm một nhành hoa quế, cả người y cuộn tròn nằm trên giường.

Dung nhan khi say ngủ của y thật sự rất ngoan ngoãn, khiến người ta không thể nào liên tưởng đến dáng vẻ ngang ngược lừa đông gạt tây nói phét không chớp mắt của ngày thường.

Thịnh Tiêu vừa đi tới, Hề Tương Lan theo đó mơ màng mở mắt ra, vì chưa thích ứng với ánh nến sáng ngời nên khẽ nheo mắt lại, ngái ngủ nói: “Thịnh Tiêu?”

“Ngủ tiếp đi.”

Hề Tương Lan ngáp một cái, nhắm mắt lại uể oải nói: “Ngày mai lên đường mấy giờ?”

“Giờ thìn.” (7-9h)

“Bí cảnh đã mở được hai ngày, đã biết bên trong có gì chưa?”

“Nhượng Trần nói, có lẽ là bí cảnh được lưu lại bởi Tương văn ‘Mộng Hoàng Lương’ của vị đại năng đã phi thăng từ lâu”

Hề Tương Lan hơi có tinh thần: “Mấy trăm năm trước ‘Mộng Hoàng Lương’ đã đắc đạo phi thăng, tất cả bí cảnh được lưu lại đều sẽ ghi vào trong danh sách Tương văn Thiên Diễn, tại sao lại có một bí cảnh xuất hiện đột ngột như vậy?”

Thịnh Tiêu lắc đầu.

Hắn duỗi tay lấy phần tóc bị đè dưới gối ra cho Hề Tương Lan, nói nhỏ: “Có người đang đánh lừa dư luận.”

Hề Tương Lan bất mãn mở mắt ra: “Cái gì?”

Thịnh Tiêu vốn nghĩ tất cả mọi chuyện đều có người cố ý dẫn dắt, muốn để Thịnh Tiêu tra ra chuyện Hề gia bị tàn sát có dính líu đến Hề Tuyệt, nhưng hôm nay hắn chợt ngộ ra không hẳn là vậy.

Chắc chắn năm đó không chỉ có hai nhóm người cấu kết ra tay với Hề gia, hôm nay có người không muốn sự tình bị bại lộ, vì thế muốn đẩy Hề Tuyệt ra chịu tội thay.

Thiên Diễn Châu chưa từng phán tội sai.

Cho dù chuyện này không phải do Hề Tuyệt gây ra, thì y vẫn không thể thoát khỏi liên can— Chính vì nguyên nhân này nên những kẻ đó mới trắng trợn đổ hết tội lỗi lên đầu Hề Tuyệt.

Thịnh Tiêu có muôn vàn suy nghĩ trong lòng nhưng không thể nói ra nửa chữ cho Hề Tương Lan, chỉ nói: “Ngày mai đợi ở Chư Hành Trai.” 

“Dạ, ta sẽ ngoan.”

Hề Tương Lan đáp ứng dứt khoát như vậy quả thật khiến Thịnh Tiêu không yên lòng chút nào, hắn định dùng linh lực che lại thính lực của Hề Tương Lan, nhưng nghĩ lại thì vẫn không muốn tiết lộ chuyện mình đã khôi phục linh lực.

Nếu không Hề Tương Lan sẽ tức đến mất ngủ.

Thịnh Tiêu vừa ngả người nắm xuống thì Hề Tương Lan đã quen thuộc lăn vào trong lòng hắn, nỉ non: “Sét đánh?”

“Ừ.” Thịnh Tiêu giơ tay che tai y lại, nói: “Ngủ đi.”

Hề Tương Lan ngẩng đầu, mơ màng ngước mắt nhìn hắn.

Thịnh Tiêu: “Sao thế?”

Hề Tương Lan nghiêng đầu nhìn hắn hồi lâu, đột nhiên ôm cổ hắn chồm tới, vì buồn ngủ mà giọng điệu hơi khàn.

“Thịnh Vô Chước, song tu đi.”

Đôi mắt đen như mực của Thịnh Tiêu nhìn thẳng vào y, không nói gì.

Hề Tương Lan bật cười, gạt tay hắt ra rồi tháo hoa tai xuống, cười đến nỗi cả người run rẩy lăn vào trong lòng Thịnh Tiêu.

Sấm đánh ầm ầm, mưa rơi rào rào.

Mưa tạt vào cửa sổ gỗ chạm khắc hoa văn nghe giống như tiếng gõ cửa nhẹ.

Ban ngày, Hề Tương Lan hái vài cành quế đem về trồng trong vườn hoa ở sân viện của mình, có vẻ muốn trồng một nhóm cây quế trong sân, nước mưa rơi xuống đánh cành quế nhỏ ngã nghiêng, khóm hoa vàng cũng rơi lả tả xuống đất.

Chân trời hửng sáng, giông bão qua đi.

Bên trong màn giường tầng tầng lớp lớp, Hề Tương Lan cẩn thận quỳ bên mép giường, thử gọi khẽ: “Thịnh Vô Chước?”

Thịnh Tiêu nhắm mắt nằm trên giường nệm xốc xếch, không đáp lại.

Hề Tương Lan ngẩng đầu nhìn thời gian, rốt cuộc lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm, y nơm nớp đặt chân xuống giường, quần áo xộc xệch không chỉnh tề, y cầm lấy áo bào tùy ý khoác lên người.

Bên ngoài phòng, Xuân Vũ đã hóa thành hình người, nhíu mày nhìn y giống như kẻ gian đi chân nhện ra khỏi phòng ngủ.

Hề Tương Lan thấy Xuân Vũ, cuống quýt quơ quào tay ra hiệu: “Đi mau đi mau.”

Bị bắt được là chết chắc.

Hề Tương Lan còn đang bị Phược tâm lăng buộc trên ngón út, lúc này toàn thân bị luồng linh lực màu vàng quấn quanh, y tạm thời ẩn giấu Phược tâm lăng trong thời gian ngắn.

Chiều dài của Phược tâm lăng có thể cho hai người cảm nhận lẫn nhau dù ở cách xa trăm dặm, chỉ cần đến biên giới của Trung Châu, không cắt đứt vẫn có thể chạy trốn. 

Đến khi Thịnh Tiêu phát hiện ra thì y đã thong dong du ngoạn trong bí cảnh từ đời nào.

Hề Tương Lan nghĩ tới đây liền vui vẻ quá trời, đến nỗi hai đầu gối mềm nhũn suýt té lộn cổ xuống bậc thang.

Xuân Vũ đỡ y, nhíu mày nói: “Muốn đi bí cảnh thật sao?”

“Đi chứ, mắc gì không đi?”

Hề Tương Lan không rảnh ở đây nói chuyện không đâu với Xuân Vũ, dẫn theo hắn rón rén chuồn ra khỏi Trai Xá, dường như Thịnh Tiêu còn ngủ rất say, không có ý định đuổi theo.

Cuộc chạy trốn lần này quá thuận lợi, thuận lợi đến mức Hề Tương Lan vui quá hóa sợ.

Đáng lý ra hồi nào tới giờ y không nên may mắn như vậy mới đúng.

Nhưng Hề Tương Lan vô tâm vô phế, không rảnh nghĩ ngợi sâu xa, hí hửng dắt theo Xuân Vũ rời khỏi Chư Hành Trai.

Đến khi đặt chân lên ngưỡng cửa ra vào Thiên Diễn học cung, Hề Tương Lan không thể tin quay ra sau nhìn hồi lâu, chắc chắn Thịnh Tiêu không đuổi tới, suýt chút nữa vui vẻ nhảy cẫng lên.

‘Hoán Minh Nguyệt’ của Hoành Ngọc Độ xài tốt thật, lần sau phải đi tìm Hoành mẹ hiền xin thêm nhiều nhiều vào mới được.

Hề Tương Lan giơ tay chải vuốt lại tóc dài, sau đó dẫn theo Xuân Vũ chạy lên đường chính đi tới thành Trung Châu.

Xuân Vũ nói: “Đi gặp hắn?”

“Ừ, chắc chắn ảo cảnh của Tương văn ‘Mộng Hoàng Lương’ là do hắn làm ra, ta phải đến đó hỏi.”

Hề Tương Lan hoàn toàn đạt được tự do, không bị Thịnh Tiêu quản đông quản tây, hớn hở đổi về dung mạo của hoa khôi Lan Kiều Kiều, tung tăng dạo chơi trên phố với bộ áo đỏ rực diễm lệ.

Hề Tương Lan vui vẻ đi dạo nửa đường, nghiêng đầu chú ý đến một quầy hàng bán hoành thánh.

Ở đó có một người đeo mặt nạ đầu lâu đang cúi đầu húp xì xụp đến tô thứ bảy, trên bàn đặt một chồng tô cao ngất, chủ quầy nhìn mà mồm chữ A mắt chữ O.

Hề Tương Lan: “…”

Hề Tương Lan nhếch môi, đang định cất bước đi tới.

Y thấy Ngọc Đồi Sơn không ngẩng đầu lên, chỉ truyền tới một luồng linh lực Thiên Diễn.

“Ngươi muốn chịu chết thì đi một mình đi, đừng kéo ta chết chùm, cảm ơn.”

Hề Tương Lan:?

Hề Tương Lan sửng sốt, trong lúc còn chưa hiểu gì thì bỗng phía sau bay đến mùi hương quế thoang thoảng.

Xuân Vũ đã biến thành linh kiếm treo bên hông y.

Hề Tương Lan hóa đá.

Đường phố vào sáng tinh mơ đã nhộn nhịp tấp nập, cơn nóng bức của mùa hè không dịu bớt chút nào dù tối qua đã đổ trận mưa lớn, trái lại càng nóng như lửa đốt. 

Trong cái nóng bốc khói, Hề Tương Lan lại thấy sau lưng ớn lạnh từ gót chân xộc thẳng lên đầu, cóng đến mức y run lẩy bẩy.

Mùi hương quen thuộc bao trùm cả người y, trống ngực của Hề Tương Lan đập bùm bùm, y cứng ngắc quay đầu lại nhìn.

Không biết Thịnh Tiêu đã đi theo y từ lúc nào, đang đứng phía sau nhìn y với vẻ mặt lạnh lùng như ngày thường.

Hề Tương Lan: “…”

Thịnh Tiêu thấy cái mặt Hề Tương Lan xanh như tàu lá chuối, cười như không cười nói: “Ngươi lén chuồn ra ngoài, là muốn ăn hoành thánh?”

Hề Tương Lan: “…………..”

===Hết chương 67===

Bình luận

Truyện đang đọc