SAU KHI SỐNG LẠI, TÔI BỊ ĐẠI LÃO HỌC BÁ QUẤN LẤY

Trì Phương được nuôi béo tốt ở nhà một ngày, hôm sau lại đến trường học, nhưng mẹ Trì vẫn không yên tâm, luôn dặn dò cậu rất nhiều lần trước khi đi. Trì Phương đành phải đáp ứng là mình sẽ ăn cơm thật ngon, còn có thể rèn luyện thân thể, thật ra cơ thể mấy cậu thiếu niên mười sáu, mười bảy tuổi ít nhiều gì cũng sẽ thiếu dinh dưỡng, dù sao cũng đang lớn.


Bởi vì bỏ ra chút thời gian ăn sáng, nên Trì Phương đến lớp muộn hơn so với mọi khi. Lớp học loạn xì ngầu cả lên, Trì Phương vừa mới bước vào cửa, liền bị Bàng Tử Phi bắt được. Bàng Tử Phi gấp đến mồ hôi chảy đầy đầu, bám Trì Phương không tha: "Đại ca! Anh là đại ca em! Sao anh lại đến trễ thế?!"


Trì Phương còn chưa kịp trả lời, Bàng Tử Phi đã giục cậu: "Nhanh nhanh nhanh, anh toán hóa lý!"


Trì Phương lườm cậu ta một cái, rồi đặt cặp sách lên bàn, tìm vở mấy môn Bàng Tử Phi nói đưa cho cậu ta: "Cậu không thể kiên nhẫn làm một chút à?"


Bàng Tử Phi lấy vở, vùi đầu cực khổ chép bài, nghe Trì Phương nói thế mà cũng chẳng ngẩng đầu lên: "Cũng đâu thể trách tao được, ký hiệu toán học nào tao cũng biết, nhưng mà ghép chung một chỗ với đề bài, thì ai mà biết nó nói cái gì?"


Trì Phương nghe thế, cũng chẳng còn cách nào khác. Kiếp trước lúc chia ban Bàng Tử Phi cũng nói thế, nên hai người họ không chút do dự trực tiếp lựa chọn khoa học xã hội.


"Đúng rồi," Trì Phương ngồi xuống, nghĩ đến một chuyện, lại hơi nghiêng đầu, "Độ chính xác tuần này không đảm bảo đâu đó."


Bởi vì cuối tuần không đi học bổ túc, chủ nhật còn nằm trong nhà cả ngày, nên bài tập tuần này đều do Trì Phương tự làm.


Bàng Tử Phi cũng không thèm để ý: "Không sao, tao chỉ cần có chép là được, không yêu cầu nhiều thế."


Trì Phương nhíu mày, không nói thêm nữa, nhưng Bàng Tử Phi lại ngửi được một mùi bát quái trong câu nói này: "Mà sao lại không đảm bảo độ chính xác? Bộ cuối tuần không theo chân thầy giáo nhỏ của mày đi học bổ túc à?"


Bàng Tử Phi cũng biết Trì Phương không muốn để mọi người trong lớp biết chuyện này, nên âm thanh đã giảm xuống cực nhỏ.


Trì Phương chậc một tiếng, nhìn Bàng Tử Phi vừa múa bút thành văn, vừa không quên nhiều chuyện, Trì Phương thật sự rất kính nể tinh thần lắm mồm tám chuyện của cậu ta, chỉ là - -


"Tao nghe tiếng giày cao gót của giáo viên chủ nhiệm."


Trì Phương vừa dứt lời, giáo viên toán đã đẩy cửa ra, thấy lớp học nháo nhào cả lên, mày nhíu lên cao, "Tất cả về lại chỗ ngồi của mình!"


Không tới năm giây, bạn học cùng lớp đều chạy về chỗ ngồi của mình, chỉ có mấy người vẫn còn say sưa viết viết, rõ ràng chẳng chú ý tới khung cảnh xung quanh đã biến hóa.


Bàng Tử Phi trốn sau chồng sách vở cậu chất đống lên, thừa dịp giáo viên toán không chú ý, viết thêm mấy chữ cuối cùng, rồi nhẹ nhàng đạp lên ghế ngồi của Trì Phương.


Trì Phương bất động thanh sắc đưa tay ra sau lưng, cầm vở bài tập của mình về.


Dẹp vở xong, thời gian tự học buổi sáng không còn nhiều lắm cũng trôi qua, Trì Phương an tâm bắt đầu nghe giảng. Hiện tại cậu đã có thể đuổi kịp chương trình học mới, kiến thức trước đây đã được chậm rãi bổ sung.


Nghĩ giữa giờ, Trì Phương định lấy bài tiết trước ra xem lại một lần, mới vừa nhìn được hai hàng, đã bị Bàng Tử Phi đạp ghế.


Trì Phương không nói nên lời: "Sao?"


Bàng Tử Phi cực kỳ hưng phấn: "Trì Tiểu Phương, mày kết giao với Vu Mặc rồi à!"


Giọng nói rất là vui vẻ, chỉ thiếu mở tiệc chúc mừng mà thôi.


Vẻ mặt Trì Phương hơi cứng đờ, "Nói cái gì đó, không có."


Bàng Tử Phi không tin: "Hai tiết này Vu Mặc không thèm nhìn cục cưng mặt tường của nó, mà liên tục nhìn chằm chằm mày, nói không có chuyện gì ai tin."


Cho nên hai tiết này mày đều nghiêng đầu nhìn Vu Mặc?!


Trì Phương rất là muốn biết rốt cuộc não Bàng Tử Phi cấu tạo từ cái gì.


Cậu lặng lẽ liếc sang Vu Mặc bên kia một cái, Vu Mặc quả nhiên còn đang nhìn cậu, ánh mắt kia nhìn thế nào cũng giống như... Một chú mèo con bị vứt bỏ đang cố ý làm mẹ mình chú ý.


Trì Phương bị kinh sợ bởi chính suy nghĩ của mình, cậu rùng mình một cái.


"Được rồi, gần một tháng nữa là tới cuối kỳ, mày không mau học bài đi, lại thi được số điểm này nữa là chú Bàng nhất định sẽ đánh mày." Trì Phương vỗ gáy Bàng Tử Phi một cái, đứng dậy đi tìm Vu Mặc.


Nhìn thấy Trì Phương đang đi về phía mình, eo lưng Vu Mặc lại căng thẳng theo bản năng. Trì Phương bĩu môi, ngồi xuống chỗ trống bên cạnh Vu Mặc, "Thứ sáu tôi bị ngất."


Vu Mặc cả kinh, "Cậu bị sao?"


Trì Phương hời hợt nói, "Không có gì, chỉ là hơi thiếu máu với vài chất dinh dưỡng, nên cuối tuần tôi mới ở nhà." Nói xong, cậu nhìn về phía Vu Mặc, "Còn cậu thì sao?"


"Sao tuần trước lại trốn tôi?"


Vu Mặc dừng lại, hơi do dự, "Tôi... Hôm đó tôi thấy cậu và cô gái kia."


Trì Phương hơi ngẩn ngơ, rồi mới phản ứng lại được chuyện Vu Mặc nói là chuyện ở tuần trước, thế nên quả nhiên là vì cậu yêu sớm sao? Trì Phương thở dài, "Tôi chỉ trả đồ lại cho cô ấy, không phải tôi đã nói bây giờ tôi chỉ muốn học tập thôi sao, có muốn yêu đương đâu."


"Vậy cậu... Có người mình thích rồi sao?" Vu Mặc hỏi.


Trì Phương bị hỏi sững sờ, hồi lâu sau mới lắc đầu. Kiếp trước cậu vừa mới làm càn, đã bị lần tai nạn kia phá hủy, đợi đến lúc cậu bò ra khỏi bóng tối, Trì gia lại xảy ra đủ loại chuyện, khi đó ngày nào cậu cũng bận đến choáng váng đầu óc, nào có những tâm tư lung ta lung tung này nữa.


Nghĩ đến tài khoản trống không kia, Trì Phương hơi cụp mắt, nở nụ cười tự giễu.


Vu Mặc luôn nhìn chằm chằm Trì Phương, tất nhiên sẽ không bỏ qua vẻ mặt nào của cậu. Ánh mắt hắn lạnh lùng, nhưng lại không mở miệng.


Mọi chuyện đều đã được giải quyết, Trì Phương cũng chẳng giận dỗi gì Vu Mặc nữa, buổi trưa lúc ăn cơm, Bàng Tử Phi liếc Vu Mặc một cái, nhìn Trì Phương mà chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, "Có phải mày lại mềm lòng không!"


Trì Phương cười cười, cũng không phản bác.


Cả lớp đã dần quen nhìn ba người tụ tập lại với nhau, vì dáng dấp của Vu Mặc và Trì Phương đều không tệ, còn Bàng Tử Phi tuy hơi mập, nhưng ngũ quan cũng coi như đoan chính, nên mỗi lần đi chung với nhau, đều có người lén lút nhìn họ.


Trì Phương vốn cũng chẳng thèm để ý, mãi đến tận tối hôm thứ tư, Bàng Tử Phi share link một bài viết cho cậu.


Là bài viết trong diễn đàn trường họ.


"Bỏ phiếu! Người trong lòng bạn sẽ là hoa khôi hotboy trường!"


Trì Phương chớp mắt mấy cái, hơi ngạc nhiên nhấn vào, quả nhiên người đứng hạng nhất bên bảng xếp hạng hotboy trường là Vu Mặc, phiếu bình chọn gần gấp đôi người thứ hai. Trì Phương lật qua lật lại lý do bỏ phiếu ở dưới, phần lớn đều nói là do trận bóng rổ lần trước với Bàng Tử Phi.


Ơ, rõ ràng hôm đó cậu cũng ở đấy, sao không ai nhìn thấy cậu.


Trì Phương tiếp tục kéo xuống, muốn xem tên mình hạng thứ mấy, nhưng kéo đến người thứ 22 Bàng Tử Phi, cậu cũng chưa thấy tên mình.


Không phải chứ? Cậu còn không được nhiều người yêu mến bằng Bàng Tử Phi à?


Trì Phương: Tại sao lại không có tao!


Bàng Tử Phi: ... Có.


Trì Phương sững sờ, quay lại xem thêm một lần, xác định đúng là không có tên của mình. Điện thoại run lên một cái, là Bàng Tử Phi gửi tin nhắn.


Bàng Tử Phi: Mày xem bảng xếp hạng hoa khôi chưa?


Trì Phương: Không, tao xem cái đó làm gì? Chẳng lẽ mày bị đưa vào danh sách đề cử, bảo tao bỏ phiếu giúp mày à?


Bàng Tử Phi: ... Tao không có, chỉ là mày...


Trì Phương nhìn tin nhắn cuối cùng của Bàng Tử Phi rồi im lặng, trong lòng đột nhiên có một suy đoán không quá vui vẻ, cậu mở bài viết lướt qua bảng xếp hạng hoa khôi, mặt lập tức đen thui.


Tên cậu sáng loáng chiếm vị trí cao nhất.


Trì Phương: ...


Cậu có thể phá diễn đàn này không?


Bàng Tử Phi như thấy được suy nghĩ của Trì Phương, nỗ lực an ủi cậu: Mày xem, thật ra cái này cũng là một loại khẳng định với mày mà, phải không?


Trì Phương mặt không cảm xúc: Khẳng định cái đầu mày.


Bàng Tử Phi nghẹn lại, xong, Trì Tiểu Phương nổi giận rồi.


Trì Phương: Đồ chơi này ai làm?


Bàng Tử Phi: Không biết, năm nào cũng có, chỉ có năm nay sai, đem mày qua tổ hoa khôi trường...


Trì Phương: Ồ.


Trì Phương còn có thể nói gì đây, cậu ngay cả một người để trút giận cũng không có.


Bởi vì chuyện này, nên hai ngày kế tiếp Trì Phương luôn nổi giận đùng đùng. Bàng Tử Phi không dám trêu chọc đến vũ trụ nhỏ Trì Phương nổi giận, tan học luôn trốn rất xa, ngay cả cơm cũng tự ra ngoài ăn.


Vu Mặc nhìn Bàng Tử Phi lại chuồn êm, "Cậu ta sao vậy?"


Trì Phương liếc mắt nhìn bóng lưng của Bàng Tử Phi một cái, tức giận nói, "Chạy nạn đó."


Cho dù cậu có tức giận, thì cậu cũng sẽ chẳng giận chó đánh mèo với người khác có được không, nhiều lắm cũng chỉ hầm hừ với Bàng Tử Phi một tí thôi, thế mà cái tên này còn không có tinh thần cung kính, tuần sau đừng mong chép bài của cậu nữa!


Đợi đến lúc hai người ăn cơm xong rồi trở về phòng học, Bàng Tử Phi đã nằm nhoài trên bàn ngủ trưa. Trì Phương liếc Bàng Tử Phi một cái, gõ gõ bàn cậu ta, "Giả bộ cái gì mà giả bộ, mày mà ngủ trưa thì hôm đó mặt trời nhất định đi ra từ hướng Tây."


Bàng Tử Phi yên lặng bò lên, "Trì đại gia, tha cho tiểu nhân đi."


"Không phải mà," Trì Phương cũng rất hoang mang, "Mập mạp, tao chỉ không rõ, sao mọi người có thể bỏ phiếu cho một người đàn ông thẳng thắn cương nghị như tao lên hạng nhất chứ?"


Bàng Tử Phi trầm mặc.


Đại ca, ngài nhìn lại mặt mình rồi chúng ta hẳn nói chuyện tiếp nhé?


Sợ là Trì Tiểu Phương không biết, từ nhỏ đến lớn cậu không có cô bạn nào là con gái, chỉ vì gương mặt của cậu xinh đẹp hơn những nữ sinh khác, nam sinh trên đường đều nhìn cậu trước, rồi mới nhận ra đây là một cậu con trai.


Cô bé nào chịu được?!


"Bỏ phiếu?" Hiếm khi Vu Mặc hóng chuyện.


Bàng Tử Phi tiện tay mở diễn đàn, đưa Vu Mặc nhìn, "Đây này, cũng không biết sao mà Trì Tiểu Phương bị thả lộn chỗ."


Trì Phương vẫn tức không chịu nổi, "Để cuối tuần này tao tìm một cao thủ hacker, phá tan cái bài này luôn!"


Vu Mặc lướt lên lướt xuống, bất động thanh sắc trả điện thoại lại cho Bàng Tử Phi.


Buổi tối, bài viết kia đã không thấy tăm hơi.


Bàng Tử Phi kinh ngạc, cậu mở link bài ra, nhưng hệ thống chỉ nhắc nhở bài viết không tồn tại, mà tìm tài khoản của ngưởi mở topic, cũng chẳng thấy lịch sử ghi chép đâu. Bàng Tử Phi vội vàng nhắn tin cho Trì Phương.


Bàng Tử Phi: Tốc độ của mày nhanh vậy sao Trì Tiểu Phương?!


Trì Phương còn đang sứt đầu mẻ trán với vật lý, nhìn thấy tin nhắn của Bàng Tử Phi cũng chẳng biết chuyện gì đang xảy ra: Sao?


Bàng Tử Phi: Bài viết đó!


Nháy mắt Trì Phương nhớ tới chuyện này, cậu lại giận không chỗ phát tiết: Sao nữa!


Nói xong, cậu liền đi tìm link bài trong lịch sử trò chuyện, song lần này lại không vào được.


Bàng Tử Phi: Bị xóa rồi, mà hình như còn không có cách nào khôi phục, họ mới đăng lại bài khác, lần này mày được đặt bên hotboy trường.


Vừa nói, cậu ta lại gửi link mới qua.


Trì Phương mở ra nhìn, hạng nhất vẫn là Vu Mặc, còn hạng hai thì biến thành cậu, tất cả phía dưới đều khóc chút chít hi vọng Trì Phương tiếp tục tham gia tranh cử hoa khôi.


Ha! Ha! Ha!


Trì Phương hài lòng, tắt bài viết đi, rồi nhắn tin cho Bàng Tử Phi.


Trì Phương: Không phải tao, chắc là có chi sĩ chính nghĩa nào đó nhìn không nổi.


Bạn học chi sĩ chính nghĩa Vu Mặc dừng bàn tay vẫn luôn gõ phím, đóng diễn đàn.


Tối thứ sáu, Trì Phương trực tiếp đi cùng với Vu Mặc, đỡ cho tài xế trong nhà phải đến đón. Huống chi gần đây cậu phát hiện, mỗi lần có Vu Mặc ngồi cạnh, bệnh say xe của cậu liền sẽ tốt hơn rất nhiều, còn ổn hơn cả uống thuốc.


Vu Mặc ngồi trong xe, hơi nghiêng đầu, Trì Phương đã mơ mơ màng màng đi vào giấc ngủ, đầu nhẹ nhàng đặt lên vai hắn. Nhịp tim hắn lại bắt đầu nhảy lên một cách kỳ lạ, như là vừa uống thuốc kích thích, thậm chí Vu Mặc còn lo Trì Phương sẽ nghe thấy tiếng tim đập của mình.


"Lúc tới gần cậu ấy, tim bạn sẽ không tự chủ được đập nhanh hơn, nhưng bạn vốn không muốn rời xa cậu ấy. - - 1432L"


Tóc mái trên trán Trì Phương đã hơi dài, nhẹ nhàng quét lên da hắn theo nhịp lay động của xe, Trì Phương nhịn không được nhíu mày, cọ cọ lên bả vai Vu Mặc. Nửa ngày sau Vu Mặc cũng chẳng nhúc nhích, đợi đến lúc Trì Phương nặng nề ngủ thiếp, mới thò tay nhẹ nhàng vén tóc mái trên trán cậu đi.


"Bạn phát hiện đôi mắt của mình, lỗ tai của mình đều đang đuổi theo cậu ấy, dù cho xung quanh có bao nhiêu người, thì bạn cũng có thể nhìn thấy cậu ấy bằng một cái liếc mắt - - 1487L"


Vu Mặc dựa vào ghế tựa sau lưng, hơi nhắm mắt lại.

Bình luận

Truyện đang đọc