Hôm thi đại học, cả Vu gia và Trì gia đều rất náo nhiệt.
Sau khi phiếu đăng ký dự thi trung học phổ thông Quốc gia được phát, Trì gia ngay lập tức tìm một căn hộ gần trường thi, vốn muốn trực tiếp mua đứt, nhưng thủ tục mua nhà quá phiền phức, nên cuối cùng Trì gia đành phải chọn cách thuê một năm.
Thời gian thuê một năm, bàn giao tiền đặt cọc.
Dù sao linh hồn của Trì Phương cũng là người trưởng thành, lần thứ hai tham gia thi đại học, tất nhiên sẽ không cảm thấy căng thẳng như trước kia. Còn Vu Mặc, chuyện khiến hắn căng thẳng chỉ có Trì Phương khóc, Trì Phương tức giận, Trì Phương biến mất, Trì Phương… Cũng sẽ không thể nào căng thẳng vì một kỳ thi.
Nhưng trước khi vào phòng thi, Vu Mặc vẫn dành thời gian dặn dò Trì Phương những điều cần lưu ý. Trì Phương buồn cười nhìn hắn, nhất thời không biết có nên nhắc nhở thiết lập tính cách trầm mặc ít nói của hắn đi đâu mất rồi không.
Đợi đến khi đặt mông xuống chỗ ngồi của mình, trong lòng Trì Phương dần dần cảm thấy lo lắng, nhưng rất nhanh đã đổi thành hưng phấn. Kiếp trước lúc ngồi trong phòng thi, đầu óc cậu trống rỗng, ngoại trừ viết tên mình ra thì cái gì cũng không biết làm.
Nhưng hiện tại… Trì Phương tự tin cầm bút, bắt đầu làm bài.
Ngữ văn, toán, tiếng Anh, tổ hợp môn khoa học tự nhiên…
Đợi đến khi hồi chuông báo hiệu kết thúc thời gian làm bài của môn cuối cùng vang lên, Trì Phương nhìn bài thi trước mặt, đột nhiên cảm thấy hơi mơ màng. Học sinh xung quanh bắt đầu thảo luận nên đi đâu chơi, chỉ có Trì Phương ngơ ngác ngồi một mình trong phòng thi, mãi tới khi Vu Mặc tìm đến cậu.
“Đi chưa?” Vu Mặc đi đến cạnh bàn Trì Phương, thấp giọng hỏi.
Trì Phương lấy lại tinh thần, nhìn chằm chằm Vu Mặc nửa ngày, mỉm cười đáp, “Đi.”
Cuộc sống cấp ba của cậu kết thúc.
Không còn ngọn núi khổng lồ là kỳ thi đại học đè nặng trên vai, chuyện ra mắt cũng được giải quyết từ một năm trước, ngày thứ ba sau khi thi xong, Trì Phương lập tức đi du lịch với Vu Mặc. Trì gia đưa cho Trì Phương một chiếc xe địa hình, Trì Phương bắt đầu dẫn Vu Mặc đi du lịch. Dùng hơn nửa tháng làm một chuyến đến Tây Tạng.
Đợi đến khi hai người trở về, dù cho có là Vu Mặc thì cũng đen đi đôi chút.
Chờ đến ngày công bố điểm số, Trì Phương và Vu Mặc đều ngủ quên, Trì Phương tỉnh dậy sau giấc ngủ, xuống lầu, chợt nhìn thấy ba mẹ và anh cả anh hai đều ngồi trên sô pha, nhìn chằm chằm điện thoại trên bàn.
Trì Phương: …
Nếu điện thoại có ý thức, thì nó đã sớm nổ tanh bành vì bị nhìn chòng chọc như thế rồi.
“Mẹ?” Trì Phương mờ mịt xuống lầu, ngồi cạnh mẹ Trì, “Mọi người đang…”
“Suỵt.” Mẹ Trì cắt ngang lời Trì Phương, nghiêm túc nghe âm thanh phát ra từ điện thoại.
“Thí sinh, Trì Phương. Số báo danh, xxxxxxx. Ngữ văn 142, toán học 135, tiếng Anh 147, môn tổ hợp 272, tổng điểm 696.”
Trì Phương trợn mắt, nửa ngày mới nhận ra đây là điểm của mình.
Phòng khách Trì gia an tĩnh nửa ngày.
“696…” Mẹ Trì lẩm bẩm, “Năm ngoái Bắc Đại lấy bao nhiêu điểm?”
Trì Chính nhanh chóng cúi đầu kiểm tra, “672!”
“Nói cách khác, chắc là năm nay…”
“Chắc chắn em trai có thể lên!” Trì Chính mở điện thoại, báo tin vui cho Hứa Quang.
Điện thoại mẹ Trì và ba Trì cũng không ngừng rung lên, Trì Phương nhìn bộ dạng mỉm cười vui vẻ của họ, cũng không làm phiền, một mình chạy đến góc nhà, tra điểm của người khác.
Cậu có cả số báo danh và số chứng minh thư của Vu Mặc, Trì Phương bắt đầu gọi cho tổng đài.
“Thí sinh, Vu Mặc. Số báo danh, xxxxxxx. Ngữ văn 147, toán học 150, tiếng Anh 146, môn tổ hợp 297, tổng điểm 740.”
Trì Phương nín thở nghe đến tổng điểm cuối cùng, mới chậm rãi thở phào nhẹ nhõm. Cậu cũng không gọi điện cho Vu Mặc, mà quay đầu ra ngoài.
Chờ đến khi cậu đến Vu gia, quả nhiên nghe bên trong có tiếng gọi điện thoại, người nói chuyện là mẹ Vu. Trì Phương ngoan ngoãn gõ cửa, lát sau Vu Mặc ra mở cửa cho cậu, điện thoại còn đang áp trên tai.
Nhìn thấy Trì Phương, sắc mặt của Vu Mặc mới vui hơn một chút, cũng ngày càng mất kiên nhẫn với đầu dây bên kia. Người nọ nói rất nhiều, Vu Mặc cũng chỉ lạnh nhạt đáp hai tiếng. Sau khi cúp điện thoại, thấy Trì Phương hơi kinh ngạc, Vu Mặc mới mở miệng giải thích, “Thanh Hoa chiêu sinh.”
Trì Phương đột nhiên tỉnh ngộ, hai trường đại học lớn Bắc Kinh và Thanh Hoa so tài với nhau nhiều năm, đoán chừng năm nay Vu Mặc là thủ khoa nên trường bên kia cũng không muốn vuột mất.
Sau khi hiểu được mọi chuyện, Trì Phương cảm thấy rất mừng cho Vu Mặc, tuy ai cũng nói Vu Mặc thông minh bẩm sinh, nhưng chỉ Trì Phương mới biết, ngày nào hắn cũng làm bài đến tối muộn, cũng rất ít khi ngủ sớm, là do người ta vừa thông minh mà còn vừa cố gắng.
“Vậy cậu đoán tôi được bao nhiêu điểm?” Trì Phương cười híp mắt hỏi.
“696.” Vu Mặc không chút do dự.
“Ơ, sao cậu biết…” Nhìn cuộc gọi khi nãy diễn ra lâu như thế, cậu còn tưởng rằng Vu Mặc không có thời gian xem điểm của cậu nữa.
“Vì thằng nhóc này có thèm xem điểm của nó đâu.” Mẹ Vu cúp máy, đúng lúc nghe Trì Phương nói thế, bèn trả lời, “Nó chỉ xem điểm của con thôi, còn điểm mình thì nhờ người ta gọi báo cho mới biết.”
Sau khi có điểm thi, hai nhà tranh thủ thời gian ăn một bữa. Mẹ Trì cảm thấy Vu Mặc thông minh trầm ổn, đối xử với Trì Phương rất tốt. Mẹ Vu lại cảm thấy Trì Phương ngoan ngoãn nghe lời, miệng lưỡi dẻo quẹo, tốt hơn đứa con lạnh lùng của bà không biết bao nhiêu lần. Hai người đều rất hài lòng với con trai của đối phương, bữa ăn diễn ra trong sự vui vẻ hoà thuận.
Trái ngược với hai người anh trai của Trì Phương, hai người trầm mặc uống một miếng rượu, ăn một miếng thức ăn rồi lại ngẩng đầu nhìn Vu Mặc một chút, nhìn bộ dạng chỉ thiếu chút nữa là mang Vu Mặc đi làm đồ nhắm.
“Con đã nghĩ nên học ngành nào chưa?” Mẹ Vu nhìn Trì Phương, cười híp mắt hỏi.
Trì Phương ngoan ngoãn gật đầu, “Ngành tài chính trường Bắc Kinh ạ.”
Mẹ Vu hơi kinh ngạc, “Hai đứa đã thương lượng từ trước rồi à?”
Trì Phương ngẩn người, đưa mắt nhìn thoáng qua Vu Mặc.
Hiếm khi Vu Mặc chột dạ tránh né ánh mắt của Trì Phương.
Trì Phương cũng không nói gì trước mặt mẹ Vu, đợi đến khi bà có điện thoại, phải đến thư phòng, Trì Phương mới nắm tay Vu Mặc, hung tợn hỏi: “Ngành tài chính trường Bắc Kinh?!”
Vu Mặc dừng một chút, ánh mắt bay tới bay lui, không đặt trên người Trì Phương.
Trì Phương chau mày, ép Vu Mặc nhìn thẳng vào mắt mình, “Vu Mặc, báo danh không phải trò đùa, cậu thật sự muốn học ngành tài chính sao?”
Nếu Vu Mặc thật lòng thích học tài chính, Trì Phương cũng sẽ không ngăn cản hắn, nhưng với tính cách và sở thích của Vu Mặc, rõ ràng hắn thích học IT hơn.
Thấy Vu Mặc không nói lời nào, ngữ khí của Trì Phương dịu lại, “Sao cậu lại muốn thi tài chính?”
Vu Mặc dừng một chút, nhìn Trì Phương, “Sau này cậu sẽ tiếp nhận xí nghiệp của Trì gia.”
Trì Phương gật gật đầu, cũng không phủ nhận.
Vu Mặc hơi cụp mắt, “Học IT thì không thể nào bảo vệ cậu được.”
Trì Phương ngẩn người, tuy Vu Mặc nói hơi ngắn gọn, nhưng Trì Phương vẫn hiểu được ý tứ của hắn. Nếu sau này Trì Phương tiến vào công ty Trì gia, coi như là có sự che chở của hai anh, nhưng thời gian đầu nhất định sẽ rất khó khăn. Nếu Vu Mặc muốn học IT hay nghiên cứu khoa học thì sẽ không dính dáng gì đến giới kinh doanh, đồng nghĩa với không có cách nào bảo vệ Trì Phương.
Nghĩ thế, Trì Phương chợt nhớ đến thời điểm tồi tàn nhất của Trì gia, nhờ những hợp đồng với tập đoàn Vũ Trì mà mới có thể miễn cưỡng duy trì.
“Thật là…” Trì Phương bất đắc dĩ lắc đầu, “Đừng nghĩ tôi yếu đuối như thế chứ.”
Vu Mặc dừng một chút, muốn nói hắn không thấy Trì Phương yếu đuối, chỉ là hắn muốn bảo vệ Trì Phương mà thôi, thế nhưng hắn lại cảm thấy câu này hơi khó thoát ra khỏi miệng, hắn hơi chần chờ, đổi sang chủ đề khác, “Nhưng vẫn có thể học song ngành mà.”
Mặc dù học song ngành ở đại học Bắc Kinh hơi khó, nhưng cũng không phải là không thể làm được.
Trì Phương im lặng nhìn Vu Mặc, học song ngành đồng nghĩa với việc phải tham gia hết tất cả các khoá học của hai ngành cùng một lúc, nhưng qua miệng Vu Mặc lại chỉ như… Làm thêm một bài toán đơn giản.
Học thần ghê gớm thật.
Trì Phương hầm hừ đáp lại hai tiếng, thấy Vu Mặc đã suy nghĩ cẩn thận mới quyết định, cũng không nói gì thêm.
Ngày thứ ba sau khi có điểm, hệ thống đăng ký xét tuyển đại học được mở. Người nhà Trì gia chăm chú kiểm tra mấy lần, xác định không có vấn đề gì mới nộp đơn báo danh. Nộp đơn xong, Trì Phương cũng không còn chuyện gì để làm nữa, đúng lúc mấy nay trời hơi nóng, Trì Phương bèn lôi Vu Mặc đến căn biệt thự trên núi của Vu gia.
Ở biệt thự có hồ bơi, còn nằm trên núi, không khí mát mẻ hơn nhiều so với thành phố. Lúc đi Trì Phương chỉ có ý định muốn nghỉ ngơi, nhưng đi chưa được hai ngày, Trì Phương đột nhiên phát hiện Vu Mặc bắt đầu trốn tránh mình.
Lúc bơi thì cách mười tám ngàn cây số, ăn cơm không thèm nhìn mặt, đến cả lúc ngủ, Vu Mặc cũng phải lề mề gì đó trong phòng tắm một hai tiếng.
Khi Trì Phương đang chìm trong giấc ngủ, mơ mơ màng màng nhận ra Vu Mặc đã nằm xuống giường, cậu nhích sang phía Vu Mặc theo thói quen, nằm trong lồng ngực của Vu Mặc. Kết quả chả nằm được bao lâu, cậu chợt cảm nhận được Vu Mặc đang nhẹ nhàng đẩy mình ra, sau đó…
Đèn phòng tắm sáng lên.
Trì Phương:???
Tình trạng này diễn ra suốt một tuần, Trì Phương bắt đầu nổi giận.
Vu Mặc lại ngồi trong phòng tắm suốt hai tiếng, nghĩ chắc là Trì Phương đã ngủ rồi, hắn mới vừa đẩy cửa ra khỏi phòng tắm, đột nhiên phải đối mặt với ánh mắt giận dữ của Trì Phương.
Trì Phương ngồi khoanh chân trên giường, ôm chặt gối ôm trong lòng, vẻ mặt mang theo sự tủi thân không dễ phát hiện: “Cậu muốn chia tay với tôi à?”
“Cậu nói gì thế?!” Vu Mặc bị câu nói đột nhiên xuất hiện của Trì Phương làm cho chấn động đến trống rỗng đầu óc, hắn lấy lại tinh thần, bước hai bước đến giường ngủ, không để ý đến nước đọng trên người mình, duỗi tay nắm chặt tay Trì Phương.
Trì Phương bị cảm giác mát lạnh trên tay Vu Mặc làm cho khẽ run một cái, cậu rút tay ra theo bản năng. Tuy cậu làm thế là do lạnh, nhưng trong mắt Vu Mặc, là Trì Phương không muốn bị hắn chạm vào.
Vu Mặc hơi dùng sức, để Trì Phương không thể thoát ra. Hắn đè Trì Phương dưới thân mình, đôi con ngươi chăm chú nhìn chằm chằm cậu, “Tại sao?”
Trì Phương bị Vu Mặc đè, đỏ mặt theo bản năng, nghe Vu Mặc nói thế thì mới tỉnh táo trở lại. Cậu mang theo sự oan ức, nhìn về phía Vu Mặc, “Lúc ăn cơm cậu không nhìn tôi.”
Sự tức giận và ghen tuông trong lòng Vu Mặc mãnh liệt dừng lại, ánh mắt mờ mịt: “Hả?”
Trì Phương tiếp tục lôi chuyện cũ ra: “Cũng không thân mật với tôi.” Lần gần nhất hai người hôn nhau là vào ngày có điểm thi đại học!
Vu Mặc giật giật khóe miệng, nhìn Trì Phương.
Trì Phương không quan tâm đến hắn, tiếp tục thở phì phò nói: “Ngủ cũng không ôm tôi!”
Sáng nào cậu dậy, Vu Mặc cũng đã rời giường, nếu không phải phần đệm bên cạnh hơi lún xuống, cậu còn cho rằng Vu Mặc đi đâu cả đêm không về!
Vu Mặc nhìn bộ dạng thở hổn hển của Trì Phương, chỉ có thể thở dài: “Tôi không có.”
Trì Phương mới không tin, cứ ôm chăn như cũ, không thèm nhìn Vu Mặc.
Thấy thế, Vu Mặc cũng biết là một lời không thông, hắn chỉ có thể vui mừng vì mình đã chuẩn bị từ trước.
Trì Phương vẫn ngồi trên giường, quay mặt sang chỗ khác không nhìn Vu Mặc. Kết quả Vu Mặc lại thả cậu ra, lục lọi gì đó trong tủ đầu giường. Trong lòng Trì Phương hiếu kỳ, lặng lẽ ló đầu qua nhìn, chỉ thấy Vu Mặc đặt cái gì đó xuống kế bên gối nằm.??? Gì thế nhỉ?
Trì Phương im lặng nhích sang bên cạnh, nhân lúc Vu Mặc không để ý, thò tay lấy thứ đó ra, cậu cúi đầu nhìn, hình như là thuốc mỡ? Trì Phương xoay xoay tuýp thuốc nửa vòng, chợt thấy được tên hãng sản xuất.
Trì Phương: …
Bắt đầu từ cần cổ trắng nõn, từng chút từng chút lan lên mặt, cuối cùng cả khuôn mặt đỏ ửng. Trì Phương cảm thấy tay mình bắt đầu run lên, ngẩng đầu phát hiện Vu Mặc sắp về, Trì Phương giấu món đồ dưới chăn theo bản năng.
Trì Phương: …
A a a, rốt cuộc mình đang làm cái gì thế này!
Vì giấu quá kỹ nên tìm món còn lại hơi tốn thời gian, Vu Mặc đặt chiếc hộp trong tay cạnh gối đầu, chợt phát hiện tuýp thuốc mỡ hắn vừa để đây không thấy đâu. Lại nhìn qua Trì Phương, ngượng đỏ cả mặt như vừa tự luộc chính bản thân mình.
Trong mắt Vu Mặc toàn là ý cười, hắn cũng không nói gì, thừa dịp Trì Phương không chú ý, đẩy cậu xuống giường.
“Cậu cậu cậu cậu…” Trì Phương lập tức bùng nổ, còn chưa kịp nói gì thì Vu Mặc chợt cúi đầu, đặt một nụ hôn dịu dàng lên môi cậu.
Mặc dù đã yêu nhau hơn một năm, nhưng vì luôn bận rộn học tập, tính ra đây chỉ mới là lần thứ ba hai người hôn nhau. Trì Phương không hề có chút kinh nghiệm nào, bị hôn đến choáng váng đầu óc, nếu không phải Vu Mặc dừng lại, nhắc cậu thở thì Trì Phương đã trở thành người đầu tiên trên thế giới chết vì nghẹt thở lúc hôn môi.
Trì Phương bị hôn đến hồn lìa khỏi xác, không hề để ý đến ánh mắt xấu xa của Vu Mặc. Vu Mặc đợi một hồi cho Trì Phương bình tĩnh lại, ghé vào lỗ tai cậu, thấp giọng hỏi, “Cậu có yêu tôi không?”
Trì Phương gật đầu theo bản năng.
Khoé miệng Vu Mặc chậm rãi nâng lên, “Tôi biết rồi.”
Trì Phương mờ mịt nhìn Vu Mặc, chẳng hiểu hắn đang nói cái gì.
Rất nhanh sau đó, cậu đã biết.
Ngày hôm sau, Vu Mặc bị đuổi ra ngoài phòng khách úp mặt vô tường hối lỗi.