SAU KHI SỐNG LẠI, TÔI BỊ ĐẠI LÃO HỌC BÁ QUẤN LẤY

Trì Phương tắm nước lạnh, thay một bộ đồ khác, còn thuận tiện gội đầu. Cậu cũng lười sấy tóc, dù gì để một hồi chả khô.


Vu Mặc đã dọn đồ xong, còn đang đọc sách, nghe động tĩnh của Trì Phương thì ngẩng đầu lên, nhíu mày nhìn mái tóc vẫn còn đọng nước của cậu: "Cảm đấy."


Trì Phương đành phải đi lấy khăn, lau qua lau lại trên đầu hai lần. Vu Mặc nhìn cách lau tóc lung ta lung tung của Trì Phương, hơi nhíu mày, cuối cùng cũng không nhịn được, thò tay lấy khăn của Trì Phương. Trì Phương thấy thế thì cong mắt cười, ngoan ngoãn thả tay ra, tùy ý để Vu Mặc lau tóc cho cậu.


Lát sau, tài xế mang đồ đến. Trì Phương mở cửa, chợt thấy hai người đang khuân một chiếc bàn lớn, may là cửa vào không nhỏ, để nghiêng qua thì cũng có thể miễn cưỡng đưa vào trong. Trì Phương nhờ bọn họ chuyển bàn cũ ra ngoài trước, rồi chuyển bàn mới sang chỗ cũ.


"Còn cái này nữa." Tài xế đặt máy rửa bát ở phòng khách, xác nhận Vu Mặc không còn chuyện gì, lập tức rời đi.


Trì Phương nhìn máy rửa bát, nhịn không được bật cười.


Đồ đạc trong căn hộ đã được dọn dẹp xong, sách trên kệ sách chia làm hai phần, chiếc ghế sô pha nhỏ trong góc cũng được Trì Phương mua thêm cái thứ hai từ trước, lúc này Trì Phương mới đột nhiên nhận ra, sau này hai người sẽ chung sống với nhau trong căn hộ này.


Trì Phương chưa bao giờ sống chung với người khác ngoại trừ gia đình, chứ nói chi đến việc ở chung một căn phòng, khuôn mặt của Trì Phương chậm rãi đỏ lên, hai bên tai cũng càng ngày càng nóng.


Vu Mặc đưa tay sờ tóc của Trì Phương từ sau lưng, Trì Phương bị hắn doạ đến chạy ra xa.


Trì Phương giơ tay che đầu: "Cậu làm gì đấy!"


Bàn tay Vu Mặc ngừng giữa không trung, hơi khó hiểu với phản ứng mạnh mẽ của Trì Phương: "Xem tóc của cậu khô chưa?"


Trì Phương ho nhẹ một tiếng, bỏ tay xuống: "Khô rồi, không cần lau nữa đâu."


Vu Mặc khó hiểu buông tay.


Dọn đồ xong cũng tới trưa, sáng hai người chả ăn được bao nhiêu, Trì Phương nghĩ cậu cũng nên tiếp đãi Vu Mặc một chút, thế là bảo Vu Mặc đi chung với mình ra siêu thị gần đó mua thức ăn.


Lần đầu tiên Trì Phương cho Vu Mặc cơ hội nếm thử tài nấu nướng của mình, cũng là lần đầu tiên cậu nấu ăn cho ai đó ngoài người nhà, hơn nữa Trì Phương còn thích Vu Mặc, nên cậu đã đặt rất nhiều tâm huyết lên những món ăn này.


Vu Mặc nhìn đồ ăn đầy bàn: "Có hai người ăn thôi, nhiều quá."


Trì Phương nhìn lướt qua, cũng cảm thấy mình làm hơi quá, nhưng dù gì cũng nấu rồi, Trì Phương cười nói: "Không sao đâu, có tủ lạnh mà."


Không dám uống rượu, Trì Phương lấy chai nước trong tủ ra rót cho Vu Mặc một cốc, mỉm cười giơ chén lên: "Kính mời, sau này mong cậu chiếu cố."


Cơm nước xong, hai người đều hơi mệt một chút. Trì Phương bận rộn đến giữa trưa, còn phải nấu ăn, mà Vu Mặc tối qua không ngủ nên bắt đầu ngáp không ngừng, hơi mơ mơ màng màng.


Trì Phương thấy Vu Mặc lại ngáp, nói, "Hay cậu đi ngủ đi?"


Vu Mặc còn muốn thức tiếp, nhưng tiếc là hắn đã mệt tới mở mắt không nổi, đành phải gật đầu. Trì Phương chỉnh nhiệt độ điều hoà, quay đầu lại thấy Vu Mặc đang nằm trên giường, hình như ngủ rồi.


Cậu đắp chăn cho Vu Mặc, bản thân cũng ngáp một cái, quay đầu sang bên cạnh ngủ.


Hai người ngủ tận bốn tiếng, Vu Mặc mở mắt nhìn căn phòng tối tăm, nháy mắt tưởng rằng trời bên ngoài cũng tối như thế. Hắn lấy lại tinh thần, nghe được tiếng hít thở bên tai, hơi nghiêng đầu qua phải.


Trì Phương đang nằm cạnh hắn, má phải bị đè lún xuống giường hơi hồng hồng, tóc mái trước trán cũng rất loạn xạ.


Vu Mặc chăm chú nhìn cậu nửa ngày, mới nhẹ nhàng xoay người, cẩn thận từng li từng tí ôm cậu vào lòng. Trì Phương nhẹ nhàng cọ cọ lồng ngực Vu Mặc, cũng không bị tỉnh giấc, cứ thế tiếp tục ngủ.


Cuối cùng hai người ngủ đến tận bảy giờ, bên ngoài đã tối đen. Trì Phương gọi điện thoại cho mẹ Trì, nói bà hôm nay mình không về.


Cúp điện thoại, Trì Phương đi hâm bữa trưa còn thừa, hai người cơm nước xong, dọn dẹp bàn học một chút, bắt đầu làm bài tập.


Làm xong một bài, Trì Phương ngẩng đầu, nhìn về phía Vu Mặc: "Mốt cậu định đi chơi không?" Thứ ba tuần sau khối mười một bắt đầu được nghỉ, tổng cộng bảy ngày.


Vu Mặc dừng một chút, vẻ mặt hơi do dự.


Trì Phương: "Sao thế?"


Vu Mặc: "Có thể tôi phải về nhà."


Trì Phương gật đầu, nhưng lại hơi nghi hoặc một chút: "Cậu... Tại sao lại đột nhiên bắt đầu tiếp xúc với những thứ đó?" Rõ ràng trước kia Vu Mặc không hề có hứng thú với xí nghiệp của Vu gia.


Vu Mặc hơi ngước mắt, vội vàng lén nhìn Trì Phương, sau đó lại cúi đầu đọc đề: "Không có gì."


Qua vài hôm, khối mười một bắt đầu được nghỉ, Vu Mặc cũng về nhà đúng hôm đó, ngay cả tin nhắn cũng không trả lời. Chỉ là trước khi đi, Vu Mặc đã đưa chìa khoá của biệt thự trên núi cho Trì Phương, để khi nào Trì Phương muốn đi thì có thể nói trước với tài xế một tiếng.


Trì Phương lên đó ở hai ngày, tiếc là không có Vu Mặc, cậu cũng không có hứng thú, còn không bằng về nhà học bài.


Mẹ Trì nhìn Trì Phương làm tổ trong nhà suốt ba ngày, thật sự không nhìn được nữa, dẫn Trì Phương ra ngoài dạo phố. Trì Phương cũng không từ chối, ngoan ngoãn ra ngoài với bà.


Khi cậu đang đứng trước một cửa hàng ở trung tâm thương mại chờ mẹ Trì thì đột nhiên nhìn thấy Chu Linh đứng đối diện, bên cạnh còn có Vương Bằng Vũ. Hai người họ không thấy Trì Phương, Vương Bằng Vũ đang cãi nhau gì đó với Chu Linh, cuối cùng ép cô ta đi. Nhân viên bên cạnh đều biết hắn là cậu chủ của Vương gia, không một ai dám lên ngăn cản.


Trì Phương nhìn quần áo đắt đỏ trên người Chu Linh, nhíu mày.


"Tiểu Phương, con thấy cái này thế nào? Tiểu Phương?" Mẹ Trì thay một chiếc quần dài, quay đầu lại nhìn thấy con trai mình đang ngẩn ngơ nhìn hai người nào đó phía đối diện.


Trì Phương lấy lại tinh thần, quay đầu nhìn về phía mẹ Trì, mỉm cười: "Đẹp lắm ạ."


Mẹ Trì lườm cậu một cái, biết cậu không tập trung, đưa mắt nhìn sang phía đối diện, nghi ngờ nói: "Đó không phải người của Vương gia sao, bên cạnh cậu ta là ai?"


"Chắc là... Bạn gái ạ?" Trì Phương cười cười.


Mẹ Trì nhìn hai người họ rời đi, khẽ nhíu mày, nửa ngày sau đột nhiên thở dài, "Nhìn xong mới thấy, Vu Mặc vẫn còn rất tốt."


"Dạ." Trì Phương thuận miệng đáp một tiếng, sau đó chợt nhận ra mẹ Trì đang nói cái gì, mãnh liệt quay đầu nhìn bà, "Sao ạ?"


Mẹ Trì: "Làm sao? Không phải một người bạn như Vu Mặc tốt hơn nhiều so với Vương Bằng Vũ sao?"


Trì Phương nuốt một ngụm nước bọt, vội vàng gật đầu: "Dạ dạ."


Mẹ Trì nhìn lướt qua Trì Phương, giả vờ như không nhận ra sự hoảng hốt chợt loé lên trong mắt cậu, tiếp tục dẫn con trai sang cửa hàng tiếp theo. Trì Phương hơi khó hiểu với câu nói của mẹ Trì, nhưng cũng không dám nói gì thêm.


Về đến nhà, Trì Phương bật điện thoại lên xem, Vu Mặc vẫn không nhắn tin như dự đoán của cậu. Cậu mở ứng dụng, cho con mèo tên Cá Nhỏ ăn, dọn dẹp đồ đạc bị nó phá hỏng. Nhìn màn hình điện thoại một hồi, Trì Phương đột nhiên muốn nuôi mèo ở căn hộ.


Nhưng nghĩ lại, giờ cậu đang đi học, lên lớp mười hai còn bận hơn, muốn nuôi cũng phải đợi đại học đã. Mà học đại học thì có thể thi chung trường với Vu Mặc, sau đó hai người mua một căn hộ gần đấy, nuôi một bé mèo...


Trì Phương mạnh mẽ bật dậy từ trên giường, bắt tay vào làm bài tập toán.


Mẹ Trì vốn định rủ Trì Phương nói chuyện, nào ngờ vừa mở cửa đã thấy Trì Phương đang chuyên tâm làm bài, ngay cả tiếng mở cửa của bà cũng không nghe. Mẹ Trì nhìn chằm chằm bóng lưng của cậu một hồi lâu, nhẹ nhàng khép cửa lại.

Bình luận

Truyện đang đọc