Tất nhiên là Trì Phương giỡn với Bàng Tử Phi rồi, biết nhau lâu như thế, sao cậu còn có thể không hiểu tính tình của Vu Mặc được?
Lạnh lùng, vô tình thậm chí còn có hơi không từ thủ đoạn, nhưng vẫn sẽ luôn ấm áp hơn với người yếu hơn mình.
Với Trì Phương mà nói, có thể là người mà cậu tránh còn không kịp.
Nhưng một người có thể không chút lưu tình xử lý hết những người xung quanh để đạt được mục đích của mình như thế, lại có thể bảo vệ cậu trong lãnh địa của hắn một cách vô cùng cẩn thận, dù cho bản thân cậu từng bước từng bước xoè móng vuốt thăm dò, thì hắn cũng sẽ không bao giờ đánh đuổi cậu.
Cậu dám lạnh nhạt như thế với Vu Mặc, chẳng phải là do biết rằng Vu Mặc sẽ không nổi giận với mình sao?
Lỡ như Vu Mặc không quan tâm tới cậu nữa thì sao...
Trì Phương run lên, vứt suy nghĩ ấy ra sau đầu.
Bàng Tử Phi nghĩ đến mấy phương pháp tán gái cũ rích của mình, chỉ là cậu chưa từng thích cô gái nào, nhưng cậu đã từng thấy người khác tán gái trong game rồi, chắc là dùng cũng được mà nhỉ?
Bàng Tử Phi: Nói này, mày nhất định không được nói gì với Vu Mặc, mày cứ từ từ đối xử tốt với nó, trong lòng nó sẽ dần có cảm giác, đến cuối mày có bẻ cong nó đi chăng nữa thì nó cũng sẽ không giận mày.
Trì Phương: ...
Mày đã cân nhắc tới chuyện bẻ cong cậu ta rồi sao?
Tuy Trì Phương cảm thấy mình không bẻ nổi Vu Mặc, nhưng mà Bàng Tử Phi cũng là lo cho cậu, lập tức trả lời được rồi.
Bàng Tử Phi thở dài, tiện tay nhét tờ giấy vào trong hộc bàn, thật sự là người tính không bằng trời tính, không ngờ cũng có ngày mình phải giúp Trì Phương theo đuổi người khác, mà còn là theo đuổi một chàng trai!
Bàng Tử Khi vẫn khó có thể tin được chuyện này, nhưng cậu lại nhận ra mình cũng không kinh ngạc tới mức đó, dù sao nếu như Trì Phương theo đuổi một cô gái nào đó, thì biết tìm đâu ra được cô nữ sinh nào hoàn hảo hơn cậu ta... Thôi đi, Vu Mặc cũng được.
Nếu Bàng Tử Phi đã ổn thoả với Vu Mặc rồi thì Trì Phương cũng không xoắn xuýt nữa, đợi đến giờ tự học buổi trưa, cậu lập tức chạy tới chỗ trống cạnh Vu Mặc. Trì Phương ho nhẹ một tiếng, ngại ngùng mở miệng: "Vu Mặc..."
Bản thân lạnh nhạt với Vu Mặc lâu như thế, mà giờ lại chạy tới chỗ người ta như không có chuyện gì. Nghĩ thế cũng đủ để Trì Phương cảm thấy mình rất xấu xa rồi.
Không ngờ Vu Mặc thấy cậu tới lại chẳng cáu kỉnh chút nào, mà còn chủ động lật sách giáo khoa ra, hỏi: "Bài nào?"
Trì Phương dừng một chút, đóng sách giáo khoa lại, nghiêm túc nhìn Vu Mặc rồi nói: "Xin lỗi."
Vu Mặc im lặng, đưa mắt nhìn sách giáo khoa, không hề động đậy. Như một dây đàn đang căng, dù cho Trì Phương có gảy nhẹ tới mức nào thì cũng sẽ đứt.
"Dạo này tôi gặp một vài chuyện." Trì Phương nói, ánh mắt rơi lên ngòi bút của mình, tất nhiên là bỏ lỡ sự hoảng loạn hiếm thấy trong mắt Vu Mặc, "Nhưng mà giờ tôi đã nghĩ xong rồi."
Nghĩ xong rồi, là đã biết được điều gì rồi sao? Nghĩ nên làm gì để đáp lại hắn, hay là nghĩ nên từ chối hắn thế nào? Hay là... Nghĩ cuối cùng là mình thích ai?
Vu Mặc muốn mở miệng hỏi, nhưng không dám nhiều lời, hắn trầm mặc chốc lát, nhẹ giọng nói: "Vậy thì tốt rồi."
Đợi đến khi Trì Phương hỏi bài xong rồi trở lại chỗ ngồi, Vu Mặc mới chậm rãi buông lỏng bàn tay nắm chặt, lòng bàn tay in hằn vết móng tay thật sâu.
Vu Mặc đã nhìn hết cảnh Trì Phương truyền giấy cho Bàng Tử Phi khi nãy, cũng thấy được sự biến đổi biểu cảm của Trì Phương. Vu Mặc nhắm mắt lại, đè nén sự bất an trong lòng xuống.
Vì tâm trí không yên, nên Vu Mặc thất thần không nghe chuông tan học reo lên, đúng lúc hôm nay Trì Phương muốn chơi bóng, nên đã nói với Vu Mặc một tiếng rồi đi với Bàng Tử Phi. Vu Mặc nhìn bóng lưng của hai người họ, chậm rãi dọn dẹp sách vở, đợi đến khi hắn đứng lên chuẩn bị đi về, thì lại đột nhiên đứng im.
Dưới ghế ngồi của Bàng Tử Phi có một tờ giấy, do cậu ta vội quá, nên trực tiếp lôi ba lô từ trong hộc bàn ra rồi dính phải tờ giấy.
Bình thường, Vu Mặc sẽ không quan tâm tới tờ giấy đó, nhưng cảnh tượng Trì Phương đỏ mặt khi nãy lại hiện lên trong đầu Vu Mặc. Vu Mặc nhanh chóng nhìn thoáng qua xung quanh, trong lớp chỉ còn dư lại một vài học sinh, mấy người ngồi bàn trên lại đang thảo luận về bài tập hôm nay, căn bản không có ai chú ý đến động tĩnh ở hàng sau.
Vu Mặc nhẹ nhàng đến bên chỗ ngồi của Bàng Tử Phi, nhanh chóng cúi người xuống nhặt tờ giấy, sau đó lập tức đứng lên.
Không ai nhìn thấy hành động của hắn.
Vu Mặc nắm chặt tờ giấy, vội vàng ra khỏi lớp học, mãi đến lúc trở lại Vu gia vẫn không buông tay. Hiếm khi mẹ Vu ở nhà, nhìn con trai đi vào từ cửa chính, hoàn toàn không để ý tới bà, mà lập tức đi lên cầu thang.
Chuyện gì thế này?
Mẹ Vu nhíu mày, ánh mắt quét qua người Vu Mặc một lần, rơi lên bàn tay vẫn đang nắm chặt của hắn.
"Tiểu Mặc?"
Vu Mặc nhanh chóng lấy lại tinh thần, nhìn mẹ Vu đang ngồi trên sô pha, phản ứng đầu tiên là giấy tay trái ra sau lưng.
"Mẹ." Vu Mặc cảm nhận được lòng bàn tay của mình đang chảy mồ hôi.
Mẹ Vu nhíu mày, trong lòng hiểu rõ, cười trêu nói: "Con có bí mật gì đúng không."
Nhiệt độ trong lòng bàn tay Vu Mặc nóng lên, hắn không gật đầu cũng không lắc đầu, chỉ trầm mặc đứng ở cầu thang. Mẹ Vu cũng không đào sâu thêm, con trai mình có một chút bí mật cũng là chuyện rất bình thường, bà cười nói: "Được rồi, mẹ tin con, không hỏi nữa đâu, con đi lên đi."
Vu Mặc gật đầu, siết chặt bàn tay đi lên phòng ngủ.
Đợi đến khi chỉ còn một mình Vu Mặc trong phòng, hắn lại không biết nên làm cái gì. Vốn Vu Mặc chỉ muốn biết rốt cuộc Trì Phương đã nói gì với Vu Mặc, nhưng đến khi hắn muốn mở tờ giấy đã bị vò nát ra thì lại mãnh liệt dừng lại.
Vu Mặc dựa người ra sau, nhắm mắt lại.
Rốt cuộc là mình đang muốn cái gì?
Vu Mặc không phải là người muốn làm những chuyện thế này, mà sự lạnh nhạt mấy hôm nay và những lời Trì Phương đã nói khi nãy, cuối cùng vẫn ảnh hưởng tới hắn, trong lòng Vu Mặc bất an, mà sự bất an này lại ảnh hưởng đến suy nghĩ của hắn.
Bình tĩnh nghĩ lại, nếu có ai đó lấy giấy tờ của hắn về đọc trộm, thì hắn sẽ thấy thế nào?
Nhất định hắn sẽ rất tức giận. Vu Mặc tự trả lời câu hỏi của mình.
Vậy nếu Trì Phương biết mình làm thế, thì cậu sẽ nghĩ thế nào?
Chắc là sẽ rất thất vọng.
Vu Mặc rất hiểu Trì Phương. Tuy Trì Phương nhìn có vẻ ôn hoà, nhưng cậu vẫn có giới hạn của mình, nếu ai đụng đến nó, thì Trì Phương sẽ không làm khó người đó, nhưng cũng sẽ không đối xử với họ một cách bình thường nữa.
Vu Mặc khép mi nhìn xuống, tuy rằng hắn không để ý tới con mắt người đời, nhưng Trì Phương thì khác. Huống chi, Vu Mặc vo tờ giấy lại rồi vứt vào thùng rác.
Huống chi, nếu hắn dựa vào cách này, thì cho dù hắn có theo đuổi được Trì Phương đi chăng nữa thì lòng hắn cũng không yên.
Hắn sẽ không làm những chuyện khiến bản thân hối hận.
Cuối cùng Vu Mặc cũng không đọc tờ giấy đó, hôm sau, lúc vú Trương dọn sạch thùng rác, Vu Mặc ngay cả nhìn cũng không nhìn, lập tức đi học.
Mấy ngày sau, chuyện của Bàng Tử Phi cuối cùng cũng được giải quyết.
Cũng không biết Bàng Tử Phi đã nói gì với chú Bàng mà chú Bàng lại đồng ý, chỉ là mấy hôm sau khi đi học lúc nào Bàng Tử Phi cũng bị người ta vây xem vết thương trên mặt.
Dù sao Bàng Tử Phi cũng được coi là tai to mặt lớn của khối 10, người dám đụng tới cậu ta rất ít, thế mà còn có người dám đánh cậu? Đợi đến khi họ biết vết thương trên mặt Bàng Tử Phi là do cha cậu đánh, lập tức tưởng tượng ra một người đàn ông ngũ đại tam thô*.
*Ngũ đại tam thô: chỉ những người có vóc dáng cao to.
Vậy mới nói, thế mới là cha của Bàng Tử Phi.
Cũng không phải là ba Bàng đáp ứng Bàng Tử Phi một cách vô điều kiện, chỉ là ông không chống cự lại sự cầu xin của con trai, mẹ Bàng Tử Phi mất sớm, trong nhà chỉ có hai cha con, bình thường Bàng Tử Phi cũng rất ít khi xin ông cái gì, mà lần đầu tiên lại là xin chuyện này.
Lúc ba Bàng nghe Bàng Tử Phi nói thế, thật sự là không thể khống chế được cảm xúc của mình, trực tiếp mắng Bàng Tử Phi một trận, còn đánh mấy lần, rồi nhốt cậu lại.
Với tính cách của Bàng Tử Phi lúc trước, bị cha đánh như vậy, chắc chắn là sẽ bỏ nhà ra đi trong cơn phẫn nộ, nhưng mà... May là lời khuyên của Trì Phương vẫn có tác dụng.
Cha con nào mà lại giận nhau quá một đêm.
Ngày hôm sau, ba Bàng nhìn vết thương trên mặt Bàng Tử Phi, trong lòng rất xót. Bàng Tử Phi cũng không nói gì thêm, chỉ có ba Bàng nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng tự thuyết phục bản thân.
Chỉ là ông chỉ cho Bàng Tử Phi 3 năm, nếu 3 năm sau Bàng Tử Phi vẫn còn thất bại, thì cậu sẽ phải đi học lại và thi đại học, sau đó nghe theo sắp xếp của ba Bàng rồi vào công ty Bàng gia.
Bàng Tử Phi đồng ý.
Trì Phương nghe thấy quyết định này, trong lòng cũng rất vui, yêu cầu này nhìn như một xiềng xích trói buộc Bàng Tử Phi, nhưng thật ra đây là con đường lui mà ba Bàng để lại cho Bàng Tử Phi.
Trong lòng Bàng Tử Phi vẫn còn hơi giận dữ, nghe Trì Phương giải thích xong thì cũng không nói thêm gì nữa.
Hôm ấy giải quyết chuyện thôi học, cha Bàng Tử Phi đến trường, lại không hề giống với tưởng tượng của các bạn học chút nào. Cha Bàng Tử Phi mặc vest, đeo một đôi mắt kính bằng vàng, hơi hơi gầy, nhìn như những luật sư khôn khéo trong các bộ phim truyền hình.
Ba Bàng không được đi học tử tế nên ông rất kính trọng nghề giáo, ông đến gặp chủ nhiệm của Bàng Tử Phi đầu tiên.
Sau khi chủ nhiệm biết chuyện của Bàng Tử Phi, ban đầu cũng rất hốt hoảng, nhưng sau khi nói chuyện với Bàng Tử Phi một lúc lâu, cuối cùng cũng lựa chọn ủng hộ quyết định của Bàng Tử Phi.
Sau đó ba Bàng dẫn Bàng Tử Phi đi dọn dẹp đồ đạc và hoàn thành thủ tục thôi học.
"Mày thật sự nghĩ kĩ rồi à?" Trì Phương nhìn Bàng Tử Phi, thở dài.
Có lẽ đây là người có sự thay đổi lớn nhất trong tương lai kể từ khi cậu sống lại.
Có thể không lớn sao? Học cũng không được rồi! Hay là học chơi game đi!
Trì Phương cũng không thể nói được chuyện này là tốt hay xấu. Từ phương diện tốt mà nói, Bàng Tử Phi đã bắt đầu lập kế hoạch cho tương lai của bản thân, chỉ là kế hoạch này đối với người khác mà nói, cũng không phải là một con đường an toàn...
Bàng Tử Phi gật đầu, từ lúc nghe Trì Phương giải thích những hành động của ba Bàng, sự kích động tuổi trẻ trên người Bàng Tử Phi đã yếu đi, hiện giờ cậu đã bắt đầu hiểu được lựa chọn của mình thì mình phải tự gánh chịu hậu quả.
"Được rồi." Trì Phương cũng không nói gì thêm.
Bàng Tử Phi cười cười, "Không cần làm vẻ mặt như thế đâu, hai năm nữa là gặp lại mà."
Trì Phương sững sờ.
"Với thành tích của Vu Mặc... Chắc là sẽ chọn mấy trường ở thủ đô." Bàng Tử Phi nhìn Trì Phương, "Mày đã biết là mình muốn đi đâu chưa?"
Trì Phương im lặng, vốn cậu tưởng hai năm cuối cùng chỉ cần cố gắng một chút, đạt được thành tích tốt nhất là được rồi. Nhưng người tính không bằng trời tính, không ngờ mình lại thích một thiếu niên mười bảy tuổi.
"Tao muốn đến thủ đô..." Trì Phương khẽ ngẩng đầu, nhìn những đám mây lơ lửng trên trời.