SAU KHI SỐNG LẠI, TÔI BỊ ĐẠI LÃO HỌC BÁ QUẤN LẤY

Những tháng ngày bị thương chẳng dễ chịu chút nào, vết thương trên trán còn đỡ, chỉ không tiện gội đầu cho lắm. Nhưng vết ở chân thì lại rất phiền phức, bình thường Trì Phương có thể không động đậy thì nhất định sẽ không động đậy, ngay cả uống nước cũng ngại, không muốn gây thêm phiền toái cho Vu Mặc.


Nhưng Trì Phương nhịn đến trưa, lập tức bị Vu Mặc phát hiện, Vu Mặc yên lặng mang cốc nước đến, không nói lời nào nhìn Trì Phương.


Trì Phương mỉm cười một cách ngoan ngoãn.


Ánh mắt nặng nề của Vu Mặc chăm chú đặt lên người Trì Phương.


Trì Phương im lặng cầm cốc nước, uống.


Vu Mặc thoả mãn nhận lại cốc nước trống không.


Ngoài ra, chuyện khiến Trì Phương đau đầu hơn là ngày nào cậu cũng phải uống canh bổ và thuốc Đông Y.


Từ sau khi bác sĩ nói rằng sức khoẻ của Trì Phương hơi yếu, Vu Mặc đã cố ý mời bác sĩ Vu gia đến khám sức khoẻ và kê thuốc cho Trì Phương, ngày nào cũng nấu thuốc Đông Y ở Vu gia. Một bát to, đắng muốn chết, lần nào Trì Phương uống xong cũng chả cảm nhận được vị giác của mình nữa.


Mà chuyện uống thuốc chỉ khiến Trì Phương đau đầu chút thôi. Vẫn còn một chuyện nữa...


"Để tôi." Vu Mặc nghiêm túc nói.


Trì Phương hơi co người, "Tôi tự làm được mà."


Vu Mặc không đồng ý nhìn cậu, "Cậu sẽ bị ngã."


Trì Phương kiên trì, "Không đâu."


Hai người không nói lời nào, nhìn nhau suốt năm phút đồng hồ. Thấy Trì Phương kiên trì thế, Vu Mặc đành phải đồng ý, hắn đỡ Trì Phương dậy, dìu cậu vào phòng tắm.


Bồn tắm được xả đầy nước nóng, bên cạnh còn đặt một chiếc ghế nhỏ. Vu Mặc cẩn thận dìu Trì Phương ngồi xuống ghế, hơi không yên tâm hỏi, "Thật sự không cần tôi giúp sao?"


Trì Phương gật đầu, chăm chú dõi theo từng bước đi của Vu Mặc ra khỏi phòng tắm, mới thở phào nhẹ nhõm.


Nước trong bồn tắm còn đang bốc hơi, Trì Phương ngồi trên ghế, cẩn thận cởi đồ, sau đó chống tay lên ghế, chừa chân bị thương bên ngoài. Sau khi thân thể chìm trong nước, Trì Phương cảm thấy cả người chỗ nào cũng thoải mái.


Không tắm một khoảng thời gian dài, Trì Phương cảm thấy toàn thân mình toàn là bùn đất.


Sau khi tắm rửa sạch sẽ, Trì Phương lau khô nước đọng trên người, với tay lấy đồ thay. Nhưng quần áo được đeo trên móc, Trì Phương chỉ có thể giơ chân bị thương lên, tay vịn thành bồn tắm, kết quả trượt tay, ngã từ trong bồn tắm xuống sàn nhà, còn đụng phải chiếc ghế bên cạnh, liên tục phát ra âm thanh rơi rớt.


"Trì Phương?" Giọng nói của Vu Mặc nháy mắt truyền đến từ ngoài cửa.


"Đừng!" Trì Phương không quan tâm đến những thứ khác, mở miệng ngăn Vu Mặc, "Tôi không sao!"


Tay Vu Mặc đã sắp đụng đến nắm cửa phòng tắm, nghe được giọng của Trì Phương, mới nhịn sự kích động muốn vào trong xem xét xuống, thấp giọng hỏi: "Cậu sao vậy?"


Trì Phương lê chân bị thương ngồi dậy, nhưng sàn nhà quá trơn, Trì Phương nỗ lực nửa ngày cũng không thể tự đứng lên được. Cuối cùng cậu chỉ có thể từ bỏ, với khăn tắm bên cạnh, choàng khắp người mình, sau đó nhắm hai mắt, nhỏ giọng nói: "Cậu... Vào đi."


Vu Mặc không chút do dự đẩy cửa tiến vào, chợt thấy Trì Phương đang yên tĩnh ngồi dưới sàn, đôi mắt nhắm chặt không thèm nhìn hắn, trên người chỉ có mỗi chiếc khăn tắm che chắn.


Nghe tiếng Vu Mặc mở cửa, lông mày Trì Phương hơi run, nhưng vẫn kiên trì nhắm mắt giả chết.


Vu Mặc thấy thế, ánh mắt loé lên ý cười, cũng không thắc mắc gì thêm, tiến lên hai bước, bế Trì Phương ra ngoài, đặt cậu lên giường. Hắn cũng không để Trì Phương nằm xuống, mà ngồi sau lưng Trì Phương, ôm Trì Phương trong ngực, tay cầm khăn mặt, nhẹ nhàng lau khô tóc tai cho Trì Phương, sau đó mới để cậu nằm xuống.


Trì Phương nghe âm thanh Vu Mặc rời đi, mới lặng lẽ hí mắt nhìn. Vu Mặc đi vào phòng tắm, nghe tiếng động chắc là đang dọn dẹp đồ rơi trên đất. Trì Phương yên lặng ôm chăn, rúc vào trong chăn. Nhưng cậu vừa nằm một lát, mới đột nhiên thấy sai sai, trước giờ Vu Mặc luôn ngủ bên trái, Trì Phương ngủ bên phải, hiện giờ cậu đang ôm... Phần chăn của Vu Mặc.


Cảm giác giống như Vu Mặc đang ôm cậu.


Trì Phương yên lặng đỏ mặt, trong lòng cậu biết rõ bản thân nên nhanh chóng sang ôm chăn của mình, không thì một hồi chắc chắn sẽ bị Vu Mặc trêu, nhưng bàn tay lại không nhịn được ôm chặt hơn.


Đợi đến khi Vu Mặc đi ra, chỉ có thể thấy Trì Phương đang nằm một cục trong chăn. Hắn nhẹ nhàng kéo kéo, nhưng cục tròn chỉ yên lặng nhúc nhích trong chăn, dường như đang muốn giả vờ mình không tồn tại.


Vu Mặc quỳ một gối trên giường, hai tay đưa lên phía trước, ôm Trì Phương vào lòng.


Trì Phương trốn trong chăn một hồi, đột nhiên phát hiện mình không thể né sang phải hay sang trái được, đành phải yên lặng chui đầu ra.


Đối diện với ánh mắt của Vu Mặc.


"... Sao thế?" Trì Phương nhỏ giọng hỏi.


Vì nằm trong chăn một thời gian, nên tóc Trì Phương hơi rối, khuôn mặt cũng hồng hồng, thoạt nhìn hơi lười biếng và khá... Mê người.


Đột nhiên trong mắt Vu Mặc tràn đầy ham muốn xâm chiếm, mạnh mẽ đến mức Trì Phương nhịn không được rúc vào trong chăn. Vu Mặc hít sâu một hơi, động viên xoa xoa bé con bị mình doạ sợ, đứng lên.


Quay đầu về phía phòng tắm, tắm nước lạnh một hồi.


Thời gian một tháng trôi qua rất nhanh, Trì Phương ở Vu gia vừa ăn ngon ngủ kỹ vừa chả phải làm gì, nhanh chóng tăng thêm vài cân. Cũng không phải do đồ ăn ở Vu gia không ngon bằng Trì gia, chỉ là Trì Phương hơi kén ăn, mặc dù mẹ Trì và Trì Chính biết Trì Phương thiếu dinh dưỡng nhưng cũng không nỡ ép cậu ăn, nên Trì Phương chỉ toàn ăn những món cậu thích.


Nhưng ở Vu gia, lần nào mẹ Vu bảo vú Trương làm đồ ăn tẩm bổ cho Trì Phương, Trì Phương cũng không tiện từ chối, thường xuyên ăn đồ bổ khiến cậu ngày càng khoẻ mạnh.


Sau một tháng, Trì Phương về nhà, mẹ Trì còn chưa kịp chê con trai "Gầy quá", chợt nhận ra cậu đã béo tốt hơn trước, còn ngạc nhiên hỏi, rốt cuộc là cậu đi đâu chơi mà ăn uống ngon lành thế?


Trì Phương chỉ có thể mỉm cười bất đắc dĩ.


Vì bị thương, Trì Phương đành phải bỏ lỡ cuộc họp hàng năm của Trì gia, cũng chưa kịp gặp Trương Sâm. Nghe Trì Chính nói, bác không thể nhét anh họ vào công ty của ba, nên anh họ nổi trận lôi đình, những công ty nhỏ khác không thể lọt vào mắt xanh của hắn, cứ suốt ngày ngây ngốc trong nhà, suýt chút nữa khiến bác rầu rĩ đến chết.


Trì Phương cười cười, không lên tiếng. Kiếp trước người anh họ này cầm giấy tờ của cậu mình đi bán, con đường thăng tiến rất thuận lợi, tiếc là cuối cùng Trì Phương vẫn tìm được cơ hội, kéo hắn xuống.


Kiếp này, chuyện Trương Sâm được đưa vào công ty đã bị Trì Phương cản trở, cô bạn gái muốn sắp xếp đến bên cạnh ông Trì cũng bị Trì Chính vạch trần, bản thân Trương Sâm lại là một tên côn đồ vô học, mất đi chỗ dựa, căn bản không thể làm được gì ra hồn.


Về phần Vương Lượng...


Hắn bây giờ đã sứt đầu mẻ trán.


Không biết ai điều tra được chuyện năm đó, còn tung tin hắn thật ra là con riêng của Mã gia, Vương Lượng hiện giờ không chỉ phải hứng chịu sự nổi giận của Vương gia mà còn bị Mã gia vứt bỏ, chật vật không ra hình người.


Thừa cơ hội này, Trì gia gây không ít phiền phức cho công ty của Vương Lượng, còn cả Vu gia...


Đã mấy hôm rồi Vương Lượng không thể ngủ ngon.

Bình luận

Truyện đang đọc