Học kỳ hai rất nhanh đã bắt đầu, bầu không khí trong lớp ngày càng căng thẳng, đợi đến khi thi giữa kỳ xong, một vài môn cơ bản đã dạy hết kiến thức trên sách giáo khoa, giờ chỉ còn bắt đầu giao đoạn ôn tập lên lớp mười hai.
Trì Phương cũng không chăm nghe giảng như trước nữa, ngày nào giáo viên cũng cho làm kiểm tra, hơn nữa Trì Phương còn tự mua thêm sách ôn tập, ngày nào cũng làm bài, dưới tình huống đó, cậu chỉ nghe giáo viên giảng những thứ cần thiết, còn lại thì không quan tâm.
Tiếng Anh của cậu không tốn quá nhiều thời gian học tập, điểm ngữ văn và sinh học cũng rất ổn định, chỉ có điểm toán và vật lý hơi bay bổng, toàn dựa vào vận may. Nếu câu hỏi hàm số nhiều thì cậu sẽ được điểm cao, nhưng nếu những câu hỏi khác nhiều thì Trì Phương sẽ rất thê thảm...
Nên hiện tại cậu không thể không kiên trì, ngày nào cũng vật lộn với môn hình học.
Cậu cứ điên cuồng làm bài như thế tất nhiên sẽ thu hút được sự chú ý của giáo viên, chỉ là họ cũng biết tình huống của Trì Phương, không mắng gì cậu, chỉ là khá thích gọi cậu trả lời câu hỏi thôi.
Hiệu quả của việc làm bài tập nhiều rất rõ rệt, bây giờ Trì Phương chỉ cần nhìn đề bài, trong đầu sẽ nháy mắt xuất hiện một, hai, ba, bốn bước, thậm chí ngay cả chỗ nào ăn điểm cũng nghĩ ra được.
Ngày nào cũng học bài rồi lại làm bài tập, Trì Phương cảm thấy thị lực của mình ngày càng đi xuống, Vu Mặc cũng bắt đầu ngăn Trì Phương đọc sách trong thời gian dài, ngay cả lúc nghỉ giải lao buổi trưa cũng dẫn Trì Phương ra khỏi lớp mười phút.
Kết quả đụng phải Vương Bằng Vũ.
Trì Phương nhìn hắn, vẻ mặt hơi kinh ngạc. Vương Bằng Vũ hiện giờ khác hẳn năm lớp mười, không còn bộ dạng hung hăng phá phách trước kia, mà chán nản như tên côn đồ, chỉ là ánh mắt nhìn Trì Phương vẫn hung ác như cũ.
Vu Mặc hơi nhíu mày, che Trì Phương sau lưng. Giờ nghỉ giải lao tổng cộng hai mươi phút, hắn định dẫn Trì Phương ra con đường nhỏ sau trường, thả lỏng một chút, không ngờ Vương Bằng Vũ cũng ở đây.
Dưới đất đầy tàn thuốc, trên người Vương Bằng Vũ cũng ngập mùi thuốc lá, Trì Phương nhịn không được cau mày lui ra sau, nhưng động tác đó đột nhiên chọc giận Vương Bằng Vũ.
Hắn tiến lên một bước, định nắm cổ áo Trì Phương, nhưng lại bị Vu Mặc đạp một cước, trực tiếp té xuống đất. Vu Mặc dùng hết sức, Vương Bằng Vũ nằm dưới mặt đất nửa ngày không dậy nổi.
Vu Mặc hơi nheo mắt, hắn vẫn nhớ chuyện Vương Bằng Vũ bắt cóc Trì Phương, nhưng vì mẹ Vu không cho phép hắn dính líu thêm nữa, nên hắn chỉ giao bằng chứng Vương gia trốn thuế cho bà rồi không tiếp tục quản.
Thế mà tên này còn dám xuất hiện trước mặt Trì Phương.
Vương Bằng Vũ ôm bụng, thở hổn hển dưới đất, hắn nhịn cơn đau quằn quại xuống, khẽ ngẩng đầu, nhìn chòng chọc Trì Phương, ánh mắt như muốn cắn một miếng thịt từ trên người cậu, "Trì Phương, mày ác quá rồi đấy!"
Trì Phương thật sự rất khó hiểu, có sai chỗ nào không? Cậu mới là người bị Vương Bằng Vũ bắt cóc, không phải cậu là người nên nói câu đó sao? Chỉ là nhìn bộ dạng khổ sở của Vương Bằng Vũ, Trì Phương thoáng suy tư một lát, hỏi: "Không lẽ mày thấy nhà mày như bây giờ là do tao à?"
Vương Bằng Vũ híp mắt một cái, rất rõ ràng, hắn thật sự nghĩ thế.
Trì Phương im lặng, ánh mắt nhìn Vương Bằng Vũ như đang nhìn một thằng ngu, rõ ràng tất cả mọi chuyện đều do Vương Lượng gây ra, mắc mớ gì đến cậu?
"Nếu không phải do mày..." Vương Bằng Vũ hung ác nói, "Thì tao đã có thể tiếp tục xem anh Lượng là ân nhân cứu mạng rồi!"
Mà không giống như bây giờ, cắt đứt hoàn toàn.
Từ nhỏ Vương Bằng Vũ đã thân với Vương Lượng nhất, vì Vương Lượng cứu hắn, nên tuy rằng Vương Lượng chỉ là con nuôi, nhưng địa vị trong Vương gia cũng không thấp, hắn còn xin ba cho Vương Lượng vào công ty gia đình.
Giờ hắn mới biết, tất cả mọi chuyện đều là diễn xuất của Vương Lượng.
Hiện tại Vương Lượng cắt đứt quan hệ với Vương gia, hắn căn bản không dám nhìn mặt người nhà, không phải ba chưa từng nhắc hắn phải để ý Vương Lượng, nhưng hắn lại không tin, một lòng muốn báo đáp ân huệ, thậm chí còn giúp Vương Lượng trộm giấy tờ của ba ruột mình!
Trì Phương thật sự nghi ngờ hắn có não hay không: "... Mày bị ngu à?"
Tình nguyện để người khác lừa gạt, cũng không muốn biết được chân tướng.
Trì Phương nhìn Vương Bằng Vũ chậm rãi đứng lên, bất đắc dĩ lắc đầu, "Vương Lượng cứu mày là do có âm mưu từ trước, đâu phải tại tao, không lẽ mày chấp nhận sống trong những lời nói dối à?"
Vương Bằng Vũ không muốn nghe, hắn cắt ngang lời Trì Phương, nhanh chóng phản bác: "Không, anh Lượng thật lòng với tao..."
"Anh ta có thật lòng với mày không," Trì Phương cao giọng, "Trong lòng mày biết rõ. Nếu chuyện năm đó là do anh ta còn nhỏ bị người khác sai khiến thì cũng sẽ không lừa nhà tụi mày lâu như thế, thậm chí sau khi bị phát hiện còn cướp được vài hợp đồng của Vương gia kia kìa."
Vương Bằng Vũ nói không nên lời.
"Những hợp đồng anh ta đem lại cho nhà mày, chắc là đều có vấn đề nhỉ?" Trì Phương nhẹ nhàng hỏi một câu.
Nguyên nhân chính là như thế, một khi Vương gia bắt đầu điều tra, Vương Lượng sẽ không tài nào giấu được.
Sắc mặt Vương Bằng Vũ u ám, ánh mắt ngơ ngác nhìn mặt đất. Trong lòng hắn biết rõ, dù cho có là hắn, nhưng khi đứng trước những sự kiện chất đống qua năm tháng, hắn cũng không có cách nào biện minh cho Vương Lượng được. Hắn chỉ không cam lòng, người hắn từng tin tưởng hết mực lại chỉ lừa hắn, nên mới đổ hết tất cả mọi chuyện lên đầu Trì Phương.
Nhìn Vu Mặc lạnh lùng che trước Trì Phương, tuy vẻ mặt không có cảm xúc gì, nhưng ý muốn che chở rất rõ ràng, hắn đố kị nhìn Trì Phương, "Dựa vào cái gì?"
Trì Phương đang kiểm tra khi nãy Vu Mặc đá Vương Bằng Vũ có bị thương hay không, nghe thế thì khó hiểu, "Hả?"
"Dựa vào cái gì mà tất cả những chuyện tốt đẹp đều đến với mày?! Dựa vào cái gì mà mày có thể đạt điểm cao nhờ Vu Mặc, dựa vào cái gì mà mày có thể ôm được cái đùi lớn như Vu gia?!" Thoạt nhìn vẻ mặt của Vương Bằng Vũ đã có hơi không tỉnh táo.
Trì Phương nhíu mày, lạnh lùng phun ra bốn chữ, "Liên quan gì mày."
Nói xong, cậu cũng không quan tâm đến Vương Bằng Vũ nữa, nắm tay Vu Mặc sang chỗ khác. Vu Mặc đi sau lưng Trì Phương, hơi quay đầu, ánh mắt lạnh nhạt nhìn Vương Bằng Vũ.
Vương Bằng Vũ hứng chịu ánh mắt của hắn, trong lòng hơi hoảng sợ, lúc này mới nhận ra e là mình đã đắc tội với Vu Mặc.
Trì Phương cũng không biết Vu Mặc còn đe doạ Vương Bằng Vũ một chút trước khi đi, sau khi ra khỏi vườn cây, cậu lập tức buông tay. Dù sao hai người vẫn còn là học sinh, bình thường ở trường Trì Phương sẽ khá chú ý đến hành động của bản thân.
Vu Mặc nhìn bàn tay đột nhiên trống rỗng, ánh mắt chợt loé lên sự bất mãn, nhưng vẫn yên lặng rút tay về.
Trì Phương thấy hắn không vui, bất đắc dĩ quan sát bốn phía, xung quanh không có ai, trong lòng nghĩ chắc là Vương Bằng Vũ sẽ đi đường khác, cậu dẫn Vu Mặc đến sau một thân cây, sau đó nhẹ nhàng hôn má Vu Mặc.
Đôi mắt Vu Mặc lập tức phát sáng, vẻ mặt nhìn Trì Phương tràn ngập mong chờ.
Trì Phương yên lặng đẩy đầu Vu Mặc về, bất đắc dĩ nói: "Không được, đang ở trường."
Vu Mặc nghe thế thì hồn bay phách lạc, hai lỗ tai và đuôi nhỏ vừa mới dựng thẳng yên lặng xìu xuống. Sức công kích của mỹ nhân cau mày quá mạnh, huống chi mỹ nhân này còn nằm trong tim Trì Phương, Trì Phương suýt chút nữa thuận theo Vu Mặc, may là chuông vào học phá vỡ sự chú ý của cậu, Trì Phương nháy mắt hoàn hồn.
Thấy mỹ nhân kế thất bại, Vu Mặc bĩu môi, bất đắc dĩ bị Trì Phương lôi về lớp.
Mà trên con đường nhỏ phía sau hai người, Vương Bằng Vũ che miệng, sợ hãi núp trong bóng tối.
Trì Phương và Vu Mặc là... Là loại quan hệ đó sao?!