SAU KHI TỈNH DẬY TÔI CÓ CON



Vừa mới gặp phải một vị hôn thê cũ không xuất chiêu theo như kịch bản, nếu như lại thêm một tình đầu bạch nguyệt quang không xuất chiêu theo như kịch bản nữa, cô thật sự sẽ toi mất.
Thấy Hàn Phi Nhứ cứ nhìn chằm chằm vào vòng tay của mình, Diệp Minh Tâm đột nhiên dán người qua: "Có đẹp không?"
Hàn Phi Nhứ gật đầu: "Đẹp lắm."
"Đã từng thấy vòng ngọc nào tương tự thế chưa?"
Hàn Phi Nhứ nhớ lại: "Chưa từng."
Diệp Minh Tâm có vẻ khá thất vọng, chị cúi đầu, thả mình nằm sấp trên chiếc chăn bông dày, Hàn Phi Nhứ cầm điện thoại, nhìn thấy đã gần 12 giờ đêm rồi: "Nên đi ngủ thôi, em đi lấy cho chị chiếc khăn nóng, chườm xong hãy ngủ."
Nói xong, Hàn Phi Nhứ liền nhảy xuống giường, Diệp Minh Tâm liếc nhìn cô, ánh mắt đuổi theo bóng lưng của cô, cho đến tận khi cô đi vào nhà vệ sinh.
Ánh mắt của chị lại quay về cổ tay của mình, chị giơ tay phải lên, vòng ngọc cũng đong đưa theo chuyển động của chị, ba sợi dây ngọc va vào nhau, tạo nên những âm thanh lanh lảnh vui tai, vuốt v e bề mặt nhẵn bóng và ấm áp của vòng ngọc, Diệp Minh Tâm thu hồi tầm mắt, cũng thu lại tất cả cảm xúc của mình.
Sau một đêm ngủ ngon, ngày hôm sau, Diệp Minh Tâm ngồi chờ trong nhà nửa ngày, buổi chiều liền đến đoàn làm phim, trước khi đi, Hàn Phi Nhứ nói lại cho Lam Trúc những gì mà hôm qua bác sĩ Hà nói với cô, Lam Trúc bối rối nghe cô nói, tận khi lên đến xe RV, cô ấy mới không hiểu được gãi đầu: "Chị Minh Tâm, không phải chị nhắn tin cho em bảo không sao mà ạ?"
Diệp Minh Tâm gần một ngày một đêm không cử động được bao nhiêu, vừa lên đến xe, chị liền lập tức duỗi người, giãn gân cốt một cách linh hoạt, lại xoay cái cổ cứng đờ: "Chính là không sao, đi thôi, quay xong sớm về nhà sớm."
"Vâng, vâng!"
Tề Vũ không đến, cậu ấy định sẽ gặp Diệp Minh Tâm ở trên phim trường, Lan Trúc lái xe, Diệp Minh Tâm ngồi ở phía sau, lấy điện thoại ra, mở Wechat nhắn tin cho Giang Linh Nhạn.
Diệp Minh Tâm đi chưa được bao lâu thì Vi Tầm tìm đến, Hàn Phi Nhứ đang xem phim truyền hình, nhìn thấy cậu ta đến liền tạm dừng: "Sao rồi, cậu xem mắt sao rồi?"
Vi Tầm không cảm xúc trả lời: "Không biết."
Không biết, chắc là không vừa mắt rồi, Hàn Phi Nhứ không quá ngạc nhiên với kết quả này.
"Xem mắt chẳng phải hay chọn ngày cuối tuần sao, tại sao cô gái này lại chọn thứ hai, chẳng nhẽ cô ấy nghỉ thứ hai à?"
"Không phải." Vi Tầm lắc đầu: "Cô ấy là chuyên gia trang điểm của đoàn làm phim, mỗi ngày đều vô cùng bận rộn, chỉ có sáng hôm nay là có thời gian thôi."
Hóa ra là vậy, Hàn Phi Nhứ bị gợi lên hứng thú: "Trông có xinh không? Ai giới thiệu cho cậu thế, tôi nghe nói chuyên gia trang điểm cao cấp đều rất giỏi, cũng được coi là một nhà nghệ thuật đấy."
"Tôi không nhìn kỹ, trông cũng ổn đấy, nhưng không thích hợp với tôi."
Không nhìn kỹ nghĩa là sao, đi xem mắt không phải chủ yếu xem vẻ ngoài với khả năng ăn nói của đối phương sao?
Thế nhưng những chuyện như xem mắt, sao cũng phải đi nhiều lần thì mới có thể gặp được người thích hợp, tuổi của Vi Tầm cũng không lớn, cũng không cần vội, cứ từ từ xem.
Vi Tầm nói gì cũng đều giữ nguyên dáng vẻ không cảm xúc, cậu ta ngồi ở chiếc ghế bên cạnh, Hàn Phi Nhứ cười trêu cậu ta: "Đây là lần đầu tiên đi xem mắt đúng không? Không sao cả, trước lạ sau quen, cứ đi xem mắt thêm mấy lần, chắc chắn có thể gặp được người hợp với mình."
Vi Tầm lại nhắc đầu: "Không phải lần đầu tiên." Cậu ta tính toán một chút: "Đây là lần thứ 11 trong năm nay rồi."
Bây giờ vẫn còn chưa được nửa năm nữa mà, thế có nghĩa là trung bình mỗi tháng hai lần, Hàn Phi Nhứ bối rối: "Cậu cũng không lớn, sao người trong nhà cậu lại thúc giục kết hôn ghê vậy?"

Nghe thấy câu hỏi này, Vi Tầm ngại ngùng vuốt mũi: "Không có ai thúc giục tôi cả, là tự tôi muốn thoát ế thôi."
...
Thật không ngờ, Vi Tầm không chỉ lớn vội, mà tâm lí cũng vội vô cùng, cô còn tưởng rằng cậu ta là kiểu đàn ông chuyên tâm với công việc, hờ hững với chuyện yêu đương cơ.
Lúc cô đang nói chuyện với Vi Tầm thì chuông cửa đột nhiên vang lên, không đợi dì Lý ra mở cửa, Hàn Phi Nhứ đã đi ra trước, ở trên cửa ra vào có một tấm kính mờ chạm trổ hoa văn, có thể nhìn thấy bóng người bên ngoài, nhưng lại không nhìn rõ được là ai, Hàn Phi Nhứ nhìn camera giám sát ở bên cạnh, người đến cúi đầu, cô không thấy được mặt người nọ.
Cô mở cửa, người đến ngẩng đầu, nở một nụ cười đúng mực với cô: "Đã lâu không gặp."
Hôm qua vừa gặp em gái Giang Linh Diên, hôm nay chị gái Giang Linh Nhạn liền tìm đến cửa rồi.
Hình tượng em gái si tình, kiêu ngạo lại mít ướt đã quá đỗi đi vào lòng người, dù cho hành vi, cử chỉ của Giang Linh Nhạn đều rất lịch sự, tao nhã giống như con gái nhà dòng dõi, Hàn Phi Nhứ cũng không dám tin những biểu hiện bên ngoài của chị ấy.
Sau khi Giang Linh Nhạn ngồi xuống, dì Lý liền bưng lên một tách trà, chị ấy nói cảm ơn với dì Lý, sau đó mới nhìn về phía Hàn Phi Nhứ: "Tôi đến đây để xin lỗi, Linh Diên lại gây rắc rối cho hai người rồi, suy cho cùng, vẫn là do tôi dạy dỗ không nghiêm.

Thật xin lỗi, mong rằng cô có thể tha thứ cho nó."
Nghe xem, khiêm tốn biết bao, chân thành biết bao.

Ngoại hình của Giang Linh Nhạn giống hệt ảnh lưu truyền trên mạng, thậm chí người thật còn đẹp hơn trong ảnh.

Chị ấy mặc một bộ jumpsuit mỏng màu đỏ gạch, tôn lên nước da trắng ngần, trên sống mũi cao là cặp kính retro màu vàng nhạt, mặt của chị ấy vốn dĩ đã nhỏ, bị mái tóc uốn hoa lê che mất một nửa trông lại càng nhỏ hơn, có cảm giác dường như còn không to bằng lòng bàn tay.
Hàn Phi Nhứ từ trước đến nay chưa bao giờ có sức chống cự với người đẹp, được chiều mà lo sợ ngồi thẳng người: "Không sao, không sao, tôi không để ý đâu."
Giang Linh Nhạn cười nhẹ đẩy kính lên, rút từ trong túi tote ra một tập tài liệu: "Nghe nói cô muốn tham gia dự án tiếp theo của tôi là Tôi là diễn viên chính, tôi đã mang bảng kế hoạch của chương trình đến, cô xem thử xem, nếu như không có vấn đề gì, thì bảo quản lý liên lạc với tôi, chúng ta tìm thời gian thích hợp ký hợp đồng."
Hàn Phi Nhứ nhận lấy bảng kế hoạch của chương trình, nhìn thấy phía trên có dòng chữ dự kiến bấm máy vào cuối tháng sáu, cô hỏi: "Không cần thảo luận một chút với đạo diễn Trình sao ạ?"
Đạo diễn Trình chính là đạo diễn của bộ phim The Barrier Lake, Gianh Linh Nhạn khẽ lắc đầu: "Không cần, ông ấy đã giao quyền casting cho tôi rồi, từ khi dự án Tôi là diễn viên chính bắt đầu, hai mục chương trình tạp kỹ và điện ảnh đã tách riêng ra rồi, tuy rằng ông ấy cũng có quyền tuyển chọn, nhưng quyền tuyển chọn ứng viên cuối cùng vẫn nằm trong tay tôi."
Giang Linh Nhạn có một khuôn mặt tươi tắn trời snh, cho dù chị ấy không có biểu cảm gì thì khóe miệng của chị ấy vẫn khẽ nhếch lên.

Theo lí mà nói, khuôn mặt như vậy đáng ra phải được rất nhiều người yêu thích, thế nhưng khi ngồi nói những chuyện này với chị ấy, Hàn Phi Nhứ hoàn toàn không có cảm giác thân thiết gần gũi mà lại cảm giác như đang ngồi trong phòng làm việc của giáo viên chủ nhiệm vậy.
Giang Linh Nhạn vẫn còn việc khác, chị ấy dù bận trăm công nghìn việc vẫn bớt chút thời gian đích thân đến tận nhà xin lỗi, sau khi xin lỗi cùng đưa bảng kế hoạch cho cô liền chuẩn bị rời đi.

Giang Linh Nhạn đứng khỏi ghế sofa, dừng lại một chút, đột nhiên, chị ấy quay người, nhìn về phía Hàn Phi Nhứ đang muốn tiễn mình: "Mấy ngày hôm nay, cô có gặp Thẩm Tang Lạc không?"
Bíp bíp bíp bíp!
Đèn tín hiệu hóng hớt trong dầu Hàn Phi Nhứ ngay lập tức lóe lên, từ trên mặt cô, Giang Linh Nhạn có thể nhìn thấy rõ cảm xúc gọi là "Drama kìa! Tôi cũng muốn hóng drama!"
...
"Tối ngày hôm kia chúng tôi còn nói chuyện với nhau đó, sao thế, chị muốn tìm cô ấy à?"
Giang Linh Nhạn cầm túi xách lên, nở một nụ cười thanh lịch: "Chỉ muốn hỏi một chút thôi, qua hai tuần nữa, các ứng viên gần như sẽ được xác định hết, tôi định tổ chức một bữa tiệc, mời tất cả các ứng viên và nhân viên công tác tới, để mọi người làm quen trước, cũng có lợi cho việc cùng làm việc sau này.

Hoan nghênh mọi người dẫn cả bạn của mình đến, càng đông càng vui mà, đúng không?"
Hàn Phi Nhứ oán thầm trong lòng, đây nào phải là vì công việc, rõ ràng là lấy việc công làm việc tư, vậy mà lại ra vẻ đạo mạo như vậy, ha hả...
Cô chính là thích điều này.
Hàn Phi Nhứ cười đầy nham hiểm, giống như một chú sói xám: "Không thành vấn đề, tôi nhất định sẽ rủ bạn mình đi, tôi cực kì thích cảnh tượng náo nhiệt." Hơn nữa càng thích xem cảnh náo nhiệt.
Thẩm Tang Lạc hoàn toàn không biết bạn thân mình vì muốn xem cảnh náo nhiệt mà đã bán cô ấy đi luôn, việc đầu tiên Giang Linh Nhạn làm sau khi ra khỏi nhà Hàn Phi Nhứ là gọi điện thoại cho Diệp Minh Tâm.
Bên kia vừa nghe điện thoại, Giang Linh Nhạn tâm trạng rất tốt mở miệng nói: "Đã xong, cậu lại nợ mình một lần."
Cái này sao tính là thiếu nợ chứ, Diệp Minh Tâm chỉ tận dụng cơ hội hỏi tội này để hỏi thăm một chút xem ứng viên của chương trình đã xác định hay chưa, lại hỏi xem liệu có thể để chị tham gia làm giám khảo cố định hay không.

Sau khi đội ngũ sản xuất bàn bạc xong, đều cảm thấy để cho Hàn Phi Nhứ gia nhập rất tốt, cô vừa mới trở lại, thù lao không cao, hơn nữa độ phổ biến đang cao, lại thêm thực lực của cô rõ như ban ngày, chỉ mới diễn có hai bộ điện ảnh, nhưng một bộ thì nổi tiếng khắp cả nước, một bộ thì giúp cô được đề cử giải thưởng quốc tế.
Phải biết rằng ứng viên thắng cuộc cuối cùng của chương trình tạp kỹ này sẽ được đóng vai chính trong phim điện ảnh, kĩ năng diễn xuất của mỗi một ứng viên đều không thể quá kém, nếu không lỡ như ứng viên được chọn chỉ là một bình hoa di động, vậy thì coi như lãng phí tiền đầu tư tuyên truyền trước đó rồi.
Nói tóm lại, dù có Giang Linh Nhạn hay không, Hàn Phi Nhứ đều có thể tham gia chương trình này, còn Diệp Minh Tâm lại càng không cần phải nói, chị là Tam Kim* Ảnh hậu Trung Quốc, giành được hai giải Nữ diễn viên chính xuất sắc nhất trong ba Liên hoan phim lớn; có thể mời chị đến làm giám khảo cho chương trình, đội ngũ sản xuất nằm mơ cũng sẽ cười tỉnh, sao có thể từ chối được đây.
*Tam Kim: Kim Mã, Kim Tượng, Kim Kê
Thái độ của Diệp Minh Tâm khi nói chuyện với bạn thân rất tùy ý: "Hình như cái gì cậu cũng chưa làm mà, thế này liền tính mình là thiếu nợ cậu rồi sao?"
"Đương nhiên rồi, Diệp Minh Tâm, đừng có nghĩ cậu có địa vị cao thì có thể muốn làm gì thì làm, nếu mình nhất quyết không đồng ý cho cậu làm giám khảo, người khác cũng không không có cách nào đâu."
Bọn họ đúng thật là không có cách nào, ở trong giới giải trí muốn sản xuất một dự án, hoặc là bên đầu tư dùng tiền chèn ép đạo diễn, hoặc là đạo diễn dùng thực lực chèn ép bên đầu tư, mà Giang Linh Nhạn thì có cả hai, nếu như những nhà đầu tư khác muốn bắt ép chị ấy đồng ý chuyện gì đó, vậy thì kết cục chỉ có một.
Đó chính là tự cầm tiền của mình cút đi.
Cái dáng vẻ tôi là duy nhất của người bạn thân này cũng không phải ngày một ngày hai, Diệp Minh Tâm cười nhẹ: "Chẳng nhẽ cậu không mượn cơ hội này tự kiếm cho mình chút lợi ích gì đó sao?"
Giang Linh Nhạn lên xe, giọng nói của chị ấy vang lên cùng với tiếng đóng cửa xe, truyền vào tai Diệp Minh Tâm: "Cậu đoán xem."
Sau một khoảng lặng ngắn, Diệp Minh Tâm khe khẽ thở dài: "Giang Linh Nhạn, cậu đúng là mặt người dạ thú mười năm như một mà."

Giang Linh Nhạn cười đến là dễ nghe: "Như nhau mà thôi."
Hàn Phi Nhứ nói chuyện Giang Linh Nhạn đến tìm mình cho Lương Trữ nghe, Lương Trữ nói hai hôm nữa sẽ giúp cô bàn chuyện kí hợp đồng, sau khi cúp điện thoại, Hàn Phi Nhứ lật xem bảng kế hoạch chương trình mà Giang Linh Nhạn để lại, phát hiện chương trình tạp kỹ này khác với những gì Lương Trữ nói lúc trước.
Những gì Lương Trữ nói lúc trước là để ứng viên ở trong một môi trường khép kín, thế nhưng bảng kế hoạch viết là địa điểm mỗi tập sẽ không giống nhau, có cái là hình thức khép kín, có cái là hình thức mở cửa.

Địa điểm linh hoạt, thời gian quay hình cũng linh hoạt nốt, vốn dĩ Hàn Phi Nhứ cho rằng sau khi mình tham gia, liền phải đi quay tầm một tháng mới có thể trở về, thế nhưng bây giờ mà mỗi tuần quay hai ngày, tổng cộng quay 24 ngày, 12 tập, dùng hình thức vừa quay vừa phát sóng, như vậy có thể tham khảo ý kiến của khán giả.

Về cơ bản thì khán giả mong chờ ai diễn nhất, quán quân cuối cùng chính là người đó.
Người xưa nói rất hay, khán giả đều rất tinh ý, bao nhiêu người cùng khách quan xem xét, người được chọn đương nhiên sẽ là người tốt nhất.
Cuối tháng sáu bắt đầu bấm máy, cuối tháng chín kết thúc, vừa vặn phù hợp với thời điểm mở đầu câu chuyện của phim The Barrier Lake – mùa thu lá vàng rơi bay khắp trời.
The Barrier Lake là một bộ phim nhân văn ly kỳ hồi hộp.

Phim kể về một nơi thường xuyên xảy ra lũ lụt, sáu năm trước có người đã thiết kế một con đập chắn nước, sáu năm sau, khi lũ đến, đập chắn bị sập, có rất nhiều người đã chết trong trận lũ đó.

Một tháng sau đó, người thiết kế nên con đập này được phát hiện đã treo cổ tự tử tại nhà riêng, mọi người đều vỗ tay ăn mừng, chỉ có cậu con trai của người thiết kế cảm thấy rằng bố mình không tự tử, anh ta bắt đầu đi tìm chân tướng về cái chết của bố mình, lại phát hiện ra tất cả những dấu vết để lại mà mình điều tra được đều có liên quan đến một cô gái nông thôn bình thường.
Vai mà Hàn Phi Nhứ muốn diễn chính là cô gái nông thôn đó.
Nếu mới nhìn vào tóm tắt thì dường như đây chỉ là một bộ phim ly kỳ bình thường, thế nhưng không phải vậy, bộ phim này nói về cuộc đời đầy bi kịch của một cô gái bị lừa bán.

Khi cô mười hai tuổi thì bị lừa bán đến một thôn làng lạc hậu và khép kín, tuổi không lớn cũng không nhỏ, không thể làm con gái, cũng không thể làm vợ người ta, cuối cùng, có một người đàn ông trung niên làm việc ở Ủy ban thôn đã mua cô ấy.

Ông ta c**ng hi3p cô gái này, nhốt cô ở trong nhà của mình, coi cô như là một con vật, để cô ấy ngủ ở trong sân nhà mình.

Người khác đến nhà ông ta, điều đầu tiên có thể nhìn thấy chính là cô gái bị buộc dây xích ở cổ và chân.
Thế nhưng cả thôn làng dường như đều mắt điếc tai ngơ, thậm chí khi cô gái này muốn bỏ trốn, họ còn giúp đỡ bắt cô về, hơn nữa ngoại trừ người đàn ông mua cô, còn có Giám đốc Ủy ban thôn và vị Bí thư chi bộ thôn lúc đó xuống nông thôn rèn luyện, cũng chính là người đàn ông sau này trở thành kiến trúc sư thiết kế đập chắn; ba người bọn họ đều c**ng hi3p cô gái này, coi cô như nô lệ tình d*c để trút bỏ d*c vọng.
Cô gái dần dần lớn lên, cô cũng không còn muốn chạy trốn nữa, vì thế người đàn ông kia liền tháo dây xích cho cô, cô thực sự cũng chưa từng trốn, thế nhưng qua hai năm, người đàn ông đó đột nhiên chết đi, lại thêm vài năm nữa, Giám đốc Ủy ban thôn trong một lần quá chén, lao đầu vào hố phân và chết ngạt trong đó, sau nữa chính là trận lũ quét hủy diệt đó.
Kịch bản dùng cách thức đảo loạn tuyến thời gian để kể chuyện, từng chút từng chút hé lộ quan hệ của cô gái với những vụ án này, cuối cùng nam chính cũng biết được rằng bố mình tự sát, thế nhưng không phải bởi vì sự cố vỡ đập, mà bởi vì cảm thấy áy náy với cô gái này.

Nam chính rất tốt bụng, tùy rằng biết được cô gái đã hại chết hơn trăm mạng người, thế nhưng anh ta lại không muốn bắt cô, anh ta cảm thấy để bố mình tiếp tục mang trên lưng tội danh kia là đúng, bởi vì ông đáng đời.
Kịch bản thông thường sẽ đến đây là hết phim, thế nhưng bộ phim này thì không như vậy, cô gái nghe nói nam chính muốn bỏ qua cho mình, nở một nụ cười tỏa nắng vô cùng xinh đẹp, sau đó nói với nam chính: "Anh muốn buông tha tôi, thế nhưng tôi lại không muốn buông tha anh.

Mạng của bố anh đáng ra phải do tôi đến lấy, thế nhưng ông ta tự sát rồi, ông ta nợ tôi một mạng, đều nói nợ cha con trả, một mạng này, liền để anh trả lại cho tôi vậy."
Bộ phim điện ảnh kết thức với cảnh cô gái rút ra một cây kéo từ sau lưng, nhưng lại vẫn nở một nụ cười vô cùng xán lạn ngây thơ như cũ, Hàn Phi Nhứ cảm thấy kịch bản này rất hay, thế nhưng muốn diễn tốt thì hơi khó, vì nó yêu cầu mỗi một nhân vật đều phải biết diễn xuất, mà theo như tình hình giới giải trí trong nước hiện nay, muốn làm được điều này không hề dễ chút nào.
P/S: Nghe ghê quá nhưng có vẻ Nhứ =))) không diễn đâu nhé mọi người
Cũng may đạo diễn Trình thực sự thích kịch bản này, thế nên mới vắt óc suy nghĩ tìm ra cách dùng phương pháp tuyên truyền lựa chọn nhân vật nhờ chương trình tạp kỹ này, chỉ cần giai đoạn trước nhiệt độ tuyên truyền cao, vậy thì giai đoạn sau phòng vé liền được bảo đảm, lại mời thêm vài nhân vật phụ diễn tốt, những nhà nghệ thuật lão thành, vậy thì đơn giản hơn nhiều.
Trước khi quay chương trình tạp kỹ này, Hàn Phi Nhứ không có lịch trình nào khác, thế nhưng thật ra lại có một số thương hiệu tìm Hàn Phi Nhứ đại diện, thế nhưng về cơ bản không phải là những thương hiệu có tiếng tăm cao, hơn nữa đa phần đều là các thương hiệu đồ gia dụng, thương hiệu mỹ phẩm và đồ cao cấp vẫn chưa tìm đến, xem chừng là đang quan sát.
Chỉ lên một chương trình tạp kỹ trên mạng thì không thể coi là chính thức trở lại, huống hồ chương trình đó đã bị mắng như chó vì ba lần liên tục trượt tay xóa like chớp nhoáng.

Hơn nữa duy trì nhiệt độ là việc bắt buộc, Hàn Phi Nhứ bắt buộc phải khiến bản thân mình bận rộn hơn, dù cho không có việc gì, Lương Trữ cùng sẽ phải tìm cho cô chút việc để làm.
Ví dụ như, đăng ảnh tự sướng, học tập biểu diễn, luyện tập, chăm sóc con, đặt hàng.
Cái cuối cùng là nhiệm vụ Lương Trữ giao cho cô, nghe nói dạo gần đây việc kinh doanh của cửa hàng Taobao không được tốt lắm, bởi vì bị những người cùng ngành ác ý đánh giá tiêu cực, Lương Trữ để Hàn Phi Nhứ đặt vài đơn hàng, sau đó sẽ dùng những đánh giá tốt mới nhất của cô đẩy những đánh giá tiêu cực xuống.
...
Mẹ của Diệp Minh Tâm là một người phụ nữ có tính cách nói sao làm vậy, Hàn Phi Nhứ cho rằng bà ấy nói muốn ở lại đây lâu dài chỉ là nói chơi thôi, dù sao nhà của bà ấy vẫn ở Thượng Hải, chồng với công ty cũng đều ở Thượng Hải, bà ấy tự mình về đây, thấy thế nào cũng không được thuận tiện.

Kết quả, mới mấy ngày không gặp, Nghiêm Nguyệt Dung đã gửi hết đồ đạc trong nhà mình qua đây.
Nghe nói chồng của bà ấy cũng đang thu dọn đồ đạc, ông ấy cần một chút thời gian để sắp xếp lại công việc trong công ty, đoán chừng cuối tháng này cũng có thể gửi đồ về Bắc Kinh rồi.
Diệp Tuấn Viễn, cũng là Chủ tịch Diệp đương nhiệm, bây giờ ông ấy đã rút lui về phía sau rồi, mọi công việc của tập đoàn đều giao cho CEO, bản thân ông ngoại trừ việc kí tên, thỉnh thoảng quan tâm đ ến cổ phiếu của tập đoàn thì cũng không có gì để làm.

Ông ấy bồi dưỡng ra hai người thừa kế, một người đã chạy đi làm diễn viên từ khi còn trẻ, trước mắt có thể thấy sẽ phát triển lâu dài trong giới giải trí, không quay về kế thừa gia sản nữa rồi.

Một người khác thì chướng mắt những ngành công nghiệp cũ mà ông ấy kinh doanh, nên chạy đi kinh doanh ngành công nghiệp năng lượng mới đang rất phát triển, đừng nói là về nhà, ngay cả về nước cũng rất khó.
Nghe nói vợ mình muốn ở lại Bắc Kinh dài ngày để chăm cháu cho con gái, Chủ tịch Diệp cân nhắc một lúc rồi cũng quyết định thu dọn đồ đạc trở về Bắc Kinh.

Ông ấy muốn về xem thử xem, liệu có thể kéo Hàn Phi Nhứ qua đây để cô kế thừa gia nghiệp hay không, nếu như cô cũng không chịu, vậy thì chỉ có thể ra tay từ bé con nhỏ tuổi nhất nhà rồi...
Y Y: Ông ngoại ơi, ông muốn làm gì vậy ạ?
Ông ngoại đang ngấm ngầm bày mưu tính kế cái gì, Y Y đương nhiên là không biết, cô bé vừa được bà ngoại đưa về nhà.
Hai ngày chưa được gặp mẹ, Y Y vô cùng phấn khích, bám dính ở trong lòng cô không chịu xuống, thế nhưng một cô bé bốn tuổi, vẫn có hơi nặng.
Hàn Phi Nhứ: "Cục cưng, con xuống trước một lúc có được không, cánh tay của mẹ sắp gãy rồi."
Y Y: "Đầu tiên thì chê con lùn, giờ lai chê con béo.

Mẹ thay đổi rồi, mẹ không còn là người dù sẽ làm trái lương tâm vẫn khen con đáng yêu nữa rồi."
...
Bây giờ Hàn Phi Nhứ vẫn chưa bắt đầu bận rộn, Nghiêm Nguyệt Dung liền đưa Y Y về nhà, đợi đến khi cô bắt đầu quay chương trình, những hợp đồng quay phim khác cũng sẽ ào ào tìm đến, đến lúc đó thì cô sẽ không có nhiều thời gian ở bên Y Y nữa.

Vậy nên hãy để hai mẹ con tận hưởng chút thời gian nhàn rỗi cuối cùng đi thôi.
Ban ngày điên cuồng bổ sung kiến thức diễn xuất, buổi tối chăm con, nửa đêm còn phải thực hiện các liệu trình chăm sóc da.

Hàn Phi Nhứ vốn tưởng rằng trên người cô không có dấu vết của việc mang thai, thế nhưng thật ra cô không biết, tuy rằng vết rạn đã mờ bớt, thế nhưng có rất nhiều nơi vẫn chưa hồi phục hoàn toàn.
Ví dụ như ở trên cổ cô có một vài nốt ruồi nhỏ mọc ra do sự gia tăng sắc tố melanin khi mang thai.

Trước đây Hàn Phi Nhứ cảm thấy không nhiều, mà bản thân cũng sẽ không đứng trước ống kính máy quay nữa, nên cũng chưa từng điều trị.

Bây giờ nhìn lại, liền cảm thấy chúng khá là rõ ràng.
Nốt ruồi thì có thể phẫu thuật xóa đi, thế nhưng các vấn đề nhỏ khác ở trên da thì cần thời gian dài để hồi phục, thực ra so với những người phụ nữ bình thường khác đã từng trải qua việc sinh đẻ, Hàn Phi Nhứ có thể được coi là hồi phục khá tốt rồi, thế nhưng làm diễn viên mà, bao giờ cũng phải khắt khe hơn những người bình thường, ai mà biết được liệu một ngày nào đó có bị người nào đấy cắn chặt không tha một khuyết điểm nào đó về ngoại hình hay không.
Tối hôm đó, Hàn Phi Nhứ đang đắp mặt nạ thì Lương Trữ gửi danh sách các ứng viên và khách mời xác nhận tham gia đến, điểm đầu tiên đã được xác định, ngày khai máy cũng đã được chọn rồi, là ngày 26 tháng 6, khá may mắn.
Hàn Phi Nhứ mở mắt, giơ điện thoại lên trước mặt, đọc thầm trong lòng tên của những người này.
Ứng viên nữ: Lư Nhĩ Tư, Hàn Y Nhân, Hàn Phi Nhứ, Trì Thu.

Ứng viên nam: Trương Hạo, Thích Thanh, Trương Đồng Huy, Nhiếp Khai Nguyên.
Ngoại trừ Trì Thu, những người khác cô đều không quen biết, mà trước đó Trì Thu cũng đã báo cho cô.

Từ lúc quay chương trình tạp kỹ trên mạng kia, quan hệ của cô và Trì Thu đã có một bước tiến mới, từ hai người xa lạ trở thành bạn bè xã giao.
Trì Thu là một ngôi sao phim truyền hình, đã đóng sáu, bảy bộ phim truyền hình lớn nhỏ, bây giờ cô ta muốn chuyển hướng con đường đóng phim sang màn ảnh rộng.

Tuy rằng độ nổi tiếng quốc dân không thấp, thế nhưng nếu muốn diễn phim điện ảnh của những đạo diễn có tiếng tăm, hơn nữa muốn đảm nhận vai nữ chính thì vẫn còn thiếu một chút.

Vì vậy, cô ta tham gia chương trình này, có thể tham gia diễn xuất được không thì cứ tạm bỏ qua, ít nhất có thể tận dụng cơ hội này để khán giả thấy được khát vọng đóng phim điện ảnh của cô ta, thuận tiện để cho các bên casting phim điện ảnh đánh giá diễn xuất của mình.
Chẳng phải người ta luôn nói diễn xuất của diễn viên phim truyền hình không bằng diễn xuất của diễn viên phim điện ảnh sao? Cô ta vẫn không tin vào điều kỳ lạ này.
Có một người mình quen biết cùng tham gia tiết mục vẫn tốt hơn nhiều so với không quen biết ai, thấy Trì Thu xác nhận tham gia chương trình, trong lòng Hàn Phi Nhứ cũng rất vui, cô dời tầm mắt, nhìn xuống cột giám khảo.
Giám khảo đặc biệt: Nguyên Kế Trạch, Đoàn Vị Ương, Diệp Minh Tâm.
...?
Hàn Phi Nhứ vốn dĩ chỉ mở hé mắt, nhìn thấy cái tên quen thuộc liền lập tức mở to mắt, đưa điện thoại lên gần mặt, kết quả tay cầm không chắc, bộp, điện thoại rơi thẳng xuống mặt cô.
Hàn Phi Nhứ: Ôi đau quá đi..


Bình luận

Truyện đang đọc