Diệp Minh Tâm bóp một ít nước rửa bát vào tay, xoa ra bọt rồi bôi lên nhẫn, sau đó nhẹ nhàng tháo chiếc nhẫn xuống.
Niết niết ngón áp út rốt cuộc cũng được tự do của mình, Hàn Phi Nhứ thấy cứ thế rời đi thì hơi vô tình nên cô cũng ngồi xuống cạnh quầy bar, sau đó hỏi chị: "Đây là rượu gì?"
"Rượu whisky, rượu nguyên chất do The Singleton sản xuất, đây là năm 42, mùi vị kém hơn năm 41."
Rượu năm 42, còn nhiều tuổi hơn cả Hàn Phi Nhứ.
Ánh mắt Hàn Phi Nhứ lấp lánh, cô lấy một chai rượu từ trên kệ rượu xuống, sau đó đẩy sang, có thể nói là rất có tính ám chỉ sâu xa.
Bình thường Hàn Phi Nhứ hay uống rượu cocktail, uống rượu whisky một ít đã choáng váng.
Chị lắc đầu: "Không được, em không uống được rượu này đâu."
Hàn Phi Nhứ trừng mắt: "Sao chị biết em không uống được, trước giờ em chưa từng uống say bao giờ!"
Diệp Minh Tâm buồn cười nhìn cô: "Mười sáu tuổi em vẫn bị cấm uống rượu, đương nhiên là chưa từng uống say, rượu đó với rượu em hay uống lúc đó không giống nhau đâu, về ngủ đi, ngày mai còn phải dậy sớm đấy."
Đúng là Hàn Phi Nhứ hồi mười sáu tuổi bị cấm uống rượu, đồng thời, mười sáu tuổi còn là năm cuối cùng trong thời kỳ phản nghịch của cô.
Mông Hàn Phi Nhứ ngồi chặt trên ghế: "Em không đi đâu, chị rót cho em đi."
Diệp Minh Tâm cũng không để ý cô.
Chị cứ thế đóng nắp lại, Hàn Phi Nhứ đưa tay với lấy, Diệp Minh Tâm bất đắc dĩ: "Em không uống được thật mà, ngoan nào, đừng quậy nữa."
Ba tiếng đừng quậy nữa giống như ống giảm thanh làm giọng nói của Hàn Phi Nhứ tắt ngúm, cô thu tay về, vành tai đo đỏ, miệng còn giấu đầu hở đuôi: "Ai quậy chứ, em chỉ muốn uống rượu thôi mà..."
Diệp Minh Tâm đặt chai rượu lại quầy bar.
Hai người ngồi đối mặt, không ai nhúc nhích hay nói gì.
Trước khi Hàn Phi Nhứ tới, Diệp Minh Tâm đã uống cả nửa chai, tửu lượng của chị không tệ lắm nhưng cũng không chịu nổi kiểu uống như vậy.
Rượu whisky bình thường cùng lắm là 42 độ, nhưng chai này là 49.5 độ, tương đương với việc chị uống nửa chai rượu trắng.
Hai má Diệp Minh Tâm đỏ lên, ánh mắt cũng hơi mơ màng, con ngươi chị long lanh nước, dưới ánh đèn ấm áp lờ mờ càng tỏa ra sức hấp dẫn vô tận.
Vừa nãy Hàn Phi Nhứ chỉ đỏ vành tai, bây giờ thì cả tai đã đỏ rực lên, mắt thấy sắp đỏ lan lên mặt.
Cô ho khan một tiếng, hơi cúi đầu, không nhìn chị nữa: "Em thấy chị nói không đúng lắm."
Diệp Minh Tâm hơi nghiêng đầu, không rõ ý của cô.
"Thứ nhất, em muốn làm sáng tỏ một điều, em không phải là kẻ chơi xong thì trở mặt, ngủ rồi là bỏ.
Nếu như em kết hôn thì chắc chắn sẽ phải kết hôn với người mình yêu thương nhất.
Mặc dù bây giờ ai ai cũng kêu rằng mất niềm tin vào tình yêu, xã hội hiện nay chỉ chú trọng tiền tài, không còn tình cảm thuần túy nữa.
Nhưng em vẫn còn tin vào tình yêu, em cảm thấy hôn nhân là một điều rất thiêng liêng, em sẽ không kết hôn bừa bãi với người khác."
Trong tay Hàn Phi Nhứ vẫn cầm chiếc nhẫn kia, cô cúi đầu, vân vê sờ nắn nó liên tục, ngắm viên kim cương lóe lên sắc đỏ dưới ánh đèn.
"Mẹ em bảo, em là một người rất hoài cổ, bởi vậy nên bao nhiêu năm số bạn thân vẫn như trước chưa từng thay đổi, giấy tờ đã dùng cũng sống chết giữ lại như của báu, đương nhiên cũng có lúc đây không phải là một thói quen tốt, vô cùng hoài cổ mà hoài không chỉ chuyện tốt mà còn cả chuyện xấu."
Nhớ tới một việc từng xảy ra, Hàn Phi Nhứ dừng một lát rồi gạt chủ đề này đi: "Mẹ em còn bảo, em là một người rất cực đoan, yêu hận quá rõ ràng, tính cách như vậy sau này em sẽ phải chịu nhiều thua thiệt.
Có thua thiệt hay không thì giờ em đã quên rồi, nhưng trong giây phút này, em cảm thấy cực đoan một chút cũng rất tốt."
Diệp Minh Tâm chăm chú nhìn Hàn Phi Nhứ như thể trong mắt chỉ có một mình cô.
Chị thấy Hàn Phi Nhứ nâng chiếc nhẫn lên như hiến vật quý, sau đó cẩn thận quan sát biểu cảm của mình.
"Chị xem này, em giữ gìn chiếc nhẫn này tốt như vậy, còn bỏ vào trong ví tiền nữa.
Chị quen em bao nhiêu năm chắc cũng biết cái tật quên trước quên sau hay mất tập trung của em, chỉ có mỗi ví tiền là vật duy nhất em không bao giờ quên, vậy nên em đều bỏ tất cả những thứ quan trọng của mình vào trong."
"Trước đây là giấy dự thi của em, bây giờ thì là chiếc nhẫn đầu tiên chị tặng em."
Dường như Diệp Minh Tâm hiểu ý của Hàn Phi Nhứ, ánh mắt chị cũng rơi vào lòng bàn tay cô.
Hàn Phi Nhứ im lặng, thấy Diệp Minh Tâm chỉ nhìn chằm chằm chiếc nhẫn mà không nói lời nào, cô đành phải nói thêm một câu tổng kết.
"Thế nên, nếu nói không yêu nữa thì có hơi làm quá nhỉ? Em còn mang theo chiếc nhẫn chị tặng cơ mà, mặc dù giờ không đeo nữa, khụ, nhưng đây là một kiểu tượng trưng, tượng trưng rằng em không hề quên những gì tốt đẹp chị làm cho em."
Cái nhìn của Hàn Phi Nhứ là cái nhìn của trẻ con.
Diệp Minh Tâm nghe lời cô nói, đột nhiên hiểu ra tại sao Hàn Phi Nhứ lại muốn mang chiếc nhẫn này bên người.
Cô đang hoài niệm.
Cô rất hoài niệm quãng thời gian tốt đẹp kia, tựa như cái tên của Y Y vậy.
Con người hoài niệm quá khứ là bởi vì hiện tại sống không tốt.
Hai giọt nước mắt đột nhiên rơi lên đầu gối Hàn Phi Nhứ, cảm giác ẩm ướt truyền đến.
Hàn Phi Nhứ kinh ngạc ngẩng đầu, trong mắt Diệp Minh Tâm còn đọng nước mắt, chị cong cong đôi mắt, mỉm cười, nhưng nụ cười của chị quá đỗi khổ sở.
Hàn Phi Nhứ cảm tưởng như trái tim của mình vỡ vụn bởi nụ cười của chị.
"Chị biết chị làm không tốt."
"Chị biết chị khiến em khổ sở, nhưng chị sẽ sửa mà, em giúp chị sửa đi, được không?"
Chị kéo tay Hàn Phi Nhứ, trong giọng nói mang sự van xin: "Hàn Phi Nhứ, Tiểu Nhứ.
Em không thể cứ thế rời bỏ chị được, em thật tàn nhẫn với chị, dựa vào đâu mà người đến là em mà người đi cũng là em, chị không muốn chạm vào chúng, em bảo chúng cút đi, cút đi!!"
Một tiếng cuối cùng chị hét lên.
Diệp Minh Tâm chợt buông tay, sau đó che đầu mình, nói năng lộn xộn.
Hàn Phi Nhứ sững sờ, chẳng thể hiểu chuyện gì xảy ra.
Ánh mắt cô chuyển từ chai rượu lên người chị.
Cô để nhẫn sang một bên, sau đó thử đẩy Diệp Minh Tâm: "Diệp Minh Tâm? Chị sao thế, có phải chị say rồi không?"
Đây không coi như là uống say, chỉ là tâm trạng vốn lo nghĩ bị phóng đại liên tục, tình cảm dồn nén lâu ngày dưới đáy lòng đột nhiên không bị áp chế nữa nên mới ào ào tuôn ra như giếng phun.
Một tay Diệp Minh Tâm che đầu thật chặt, tay kia ngăn Hàn Phi Nhứ lại.
Hàn Phi Nhứ bị chị đẩy sang một bên, đây là lần đầu tiên Diệp Minh Tâm chống cự lại sự gần gũi của cô.
Chị hít thở sâu nhiều lần, sau đó mới yếu ớt nói: "Chị không sao, nghỉ ngơi một lát là được, em...!Em về ngủ trước đi."
Tình huống như này sao Hàn Phi Nhứ có thể rời đi.
Cô không biết an ủi người khác, đời này cũng chưa từng an ủi ai bao giờ, càng không biết xoa dịu người bị cồn k1ch thích.
Hàn Phi Nhứ đứng trên đất đợi một hồi thì yên lặng kéo ghế quầy bar sát lại gần chỗ Diệp Minh Tâm, sau đó ngồi xuống.
Hàn Phi Nhứ an tĩnh ngồi đó, cô ngồi sát vào Diệp Minh Tâm nhưng không thật sự chạm vào chị.
Quần áo mùa hè mỏng manh, nhiệt độ từ trên người cô cuồn cuộn truyền sang một thân thể khác, cảm giác ấm áp dần dần làm dịu mồ hôi lạnh sau lưng chị.
Đôi mắt đóng chặt mở ra, hoàn cảnh xung quanh vẫn quen thuộc, người bên cạnh cũng là người yêu của chị, không còn là cơn ác mộng kinh khủng nữa.
Diệp Minh Tâm thả tay xuống, chị quay đầu sang, Hàn Phi Nhứ cảm giác được hành động của chị cũng vô tội chuyển tầm mắt nhìn lại.
Trong cảm nhận của Diệp Minh Tâm, chị cảm thấy thời gian chỉ trôi qua thoáng chốc nên có lẽ là hơn một hai phút mà thôi.
Nhưng trên thực tế thì chị phải mất đến nửa giờ mới tỉnh táo lại.
Hàn Phi Nhứ không dám chạm vào chị nữa, chỉ đành ngồi bên cạnh chị, giờ khắc nào cũng đều chuẩn bị kéo chị đã thiếp đi lên ghế sô pha.
Thấy chị vẫn lẳng lặng nhìn mình, Hàn Phi Nhứ không rõ chị đã bình thường trở lại hay chưa nên mở miệng hỏi: "Chị thấy tốt hơn...Ưm!"
Diệp Minh Tâm nghiêng người dùng môi che kín môi cô.
Động tác mạnh mẽ lại dịu dàng, Hàn Phi Nhứ kinh ngạc quên cả chống cự.
Đến khi phản xạ hình cung của cô chạy đến thần kinh trung ương thì cô cũng chẳng muốn chống cự.
Có...!Có phần dễ chịu.
Kỹ năng của Diệp Minh Tâm tốt vì chị đã luyện nhiều năm, nhưng Hàn Phi Nhứ hoàn toàn là một kẻ gà mờ.
Ngay cả đáp lại thế nào cô cũng không biết, vậy nên Diệp Minh Tâm ôm lấy cô kiên nhẫn chỉ dạy.
Đến khi đã vất vả dạy cho Hàn Phi Nhứ nên đáp lại thế nào thì não cô cũng sắp hết không khí.
Chị buông môi lưỡi Hàn Phi Nhứ ra, Hàn Phi Nhứ thở hổn hển nằm nhoài trong ngực chị.
Bình tĩnh trong chốc lát, cô mới ngước mắt lên, ánh mắt Diệp Minh Tâm nhìn cô vừa dịu dàng vừa nồng nàn như thể hóa thành vật chất, giọng nói của chị hơi khàn khàn: "Tiểu Nhứ, chị nhớ em."
Hàn Phi Nhứ khó hiểu nhìn chị: "Nhớ em gì cơ, chẳng phải ngày nào em cũng ở cùng chị à?"
Diệp Minh Tâm hơi cong môi, bí mật nói bên tai cô ba tiếng.
Hàn Phi Nhứ khá là lơ ngơ, cô vẫn bày ra vẻ mặt chính trực như cũ, hơn nữa giọng nói vẫn lưu loát bình thường: "Muốn làm, làm cái gì?"
Diệp Minh Tâm: "..."
Chị cam chịu tới gần, lại nói thêm lần nữa.
Sắc mặt Hàn Phi Nhứ nháy mắt đỏ như son Dior 999, sau một giây thì lắp bắp: "Nhưng, nhưng nhưng nhưng nhưng em vẫn chưa rửa móng tay mà!"
Diệp Minh Tâm cười càng quyến rũ: "Không sao, không cần đâu."
Hàn Phi Nhứ:...!Gì cơ?.