Tiếng gõ cửa vang lên dồn dập, Diệp Minh Tâm mặc một bộ đồ ngủ ra mở cửa, suýt nữa thì màn hình điện thoại đã đập vào mặt chị.
"Chị là giám khảo sao?"
Diệp Minh Tâm ngã người về phía sau, nhìn thấy rõ dòng chữ trên màn hình, chị gật đầu: "Giang Linh Nhạn hỏi tôi có đi không, tôi nghĩ chương trình này cũng không tệ lắm.
Hơn nữa, em cũng tham gia, vừa đúng lúc chúng ta có thể làm việc cùng nhau nên tôi mới đồng ý."
Hàn Phi Nhứ cảm thấy rất khó hiểu: "Sao chị không nói cho em biết?" Cô đi đâu Diệp Minh Tâm đều biết nhưng lịch trình của Diệp Minh Tâm như thế nào thì cô lại chưa từng rõ.
Diệp Minh Tâm bẻ cổ áo ra giúp cô.
Thỉnh thoảng, chị sẽ hay làm một vài hành động nhỏ như thế này, ví dụ như sửa sang đầu tóc cho cô, lấy ly nước đặt lên tay cô hay chỉnh lại bông tai bị lệch giúp cô...Ban đầu Hàn Phi Nhứ còn cảm thấy không thoải mái nhưng hiện tại cô đã không còn để ý đến những động tác nhỏ này.
"Tôi muốn cho em một bất ngờ."
Diệp Minh Tâm vuốt v e hai lần cho cổ áo ngăn nắp rồi sau đó đứng thẳng người, mỉm cười với cô: "Thế nào, em có vui không?"
Hàn Phi Nhứ im lặng nhìn chị, cô không biết mình nên trả lời như thế nào.
Diệp Minh Tâm làm giám khảo thì cô vui vẻ ở điểm gì chứ? Chẳng lẽ chị sẽ châm chước cho cô sao?
Hàn Phi Nhứ im lặng không lên tiếng, cô ngây người ra một lúc.
Bây giờ cô đã thấy rằng Diệp Minh Tâm hoàn toàn không muốn ly hôn với cô.
Hơn nữa, mọi hành động của chị đều cho thấy rằng chị đang nấu ếch trong nước ấm* đối với cô.
Chờ cho đến khi cô dần quen với cuộc sống như vậy thì sau này bọn họ có thể sống như vậy cả đời.
*Nấu ếch trong nước ấm: con người đã quen với những việc thường ngày đã xảy ra và không hề muốn thay đổi, hay thậm chí sợ sự thay đổi, sợ tiếp nhận cái mới.
Nhưng thực tế thì cuộc sống của chúng ta thay đổi hàng ngày và nếu chúng ta không chú ý đến thì cũng đã quá muộn.
Cô muốn ly hôn nhưng Diệp Minh Tâm không muốn.
Trước kia Diệp Minh Tâm đồng ý ly hôn có lẽ là kết quả mà cô cố gắng rất lâu mới có được.
Tuy nhiên, vì cô bị mất trí nhớ nên mọi sự cố gắng của cô đều thất bại trong gang tấc.
Diệp Minh Tâm cũng chưa từng nhắc lại chuyện lúc trước, cho nên tất nhiên kế hoạch ly hôn sẽ gặp khó khăn.
Hàn Phi Nhứ cất điện thoại di động đi, ngẩng đầu nhìn chị: "Vậy sau này chúng ta sẽ cùng tham gia chương trình tạp kỹ kia sao?"
"Không phải mùa nào cũng có thể hợp tác cùng nhau, mùa thứ nhất tôi không tham gia." Diệp Minh Tâm không để tâm mà lùi về phía sau một bước, nhìn giống như một hành động vô ý.
Hàn Phi Nhứ nhìn vào khoảng trống mà chị vừa lùi ra.
Đây chính là một cái động tác ám chỉ, ra hiệu rằng cô có thể tiến vào.
Động tác của Hàn Phi Nhứ dừng lại khoảng hai giây rồi cô đưa tay để về phía sau lưng, mệt mỏi vặn người: "Hóa ra là chị không làm giám khảo mùa đầu tiên.
Được rồi, vậy em đi trước."
Nói xong, cô xoay người chuẩn bị rời đi.
Ngay khi cô vừa xoay lưng đi thì ánh mắt của Diệp Minh Tâm trở nên tối hơn rất nhiều.
Có vẻ như chị đang dồn ép cô hơi quá.
Diệp Minh Tâm có chút khó chịu, đột nhiên, Hàn Phi Nhứ quay đầu lại.
Diệp Minh Tâm còn chưa kịp khôi phục cảm xúc, Hàn Phi Nhứ giơ ngón trỏ lên trời, trên mặt mang theo ý cười.
Hình như là mắt của cô không được tốt lắm, sao cô lại có thể nhìn thấy biểu cảm đầy tính toán của Diệp Minh Tâm chứ? Cô ngẩn người ra.
Diệp Minh Tâm giật mình, thay đổi bằng vẻ mặt dịu dàng ngay lập tức: "Còn có chuyện gì không?"
"À...!Ồ, đúng rồi, vừa nãy em quên nói là ngày mai ở trường mầm non sẽ có hoạt động dành cho phụ huynh và học sinh với chủ đề Tết Đoan Ngọ.
Các con và bố mẹ của mình sẽ cùng làm bánh chưng, làm mô hình thuyền rồng, chị có đi không?"
Trạng thái của Diệp Minh Tâm và Hàn Phi Nhứ là bí mật kết hôn, tuy rằng đó là hoạt động gần gũi của trường mầm non nhưng sẽ bị các vị phụ huynh khác nhìn thấy.
Điều kiện là chỉ có một người xuất hiện thì mới hoàn toàn không có lời ra tiếng vào.
Nhưng nếu hai người cùng nhau xuất hiện thì cho dù là người lớn cũng sẽ không nhịn được mà truyền ra ngoài.
"Em không đi được sao?"
Hàn Phi Nhứ cong một chân lại, tùy ý đứng nói: "Tất nhiên là em có thể đi nhưng em không biết làm bánh chưng.
Hơn nữa cũng đã lâu rồi chị không ở chung với Y Y.
Vậy nên ngày mai chị có thể đến vào buổi sáng sau bữa ăn."
Y Y đi ngủ sớm, còn về cơ bản thì Diệp Minh Tâm là sau mười giờ mới nghỉ ngơi.
Đoàn làm phim có rất nhiều việc vất vả nhưng chị vẫn đồng ý ra mặt tham gia hoạt động này.
Một năm có vài ngày nghỉ ngơi đã không phải là chuyện dễ dàng rồi, theo như kinh nghiệm trong quá khứ thì một năm thời gian nghỉ ngơi của chị là không quá ba ngày.
Cho dù có thể nghỉ ngơi trong khoảng thời gian mà chị gãy xương nhưng chị vẫn phải mang theo vết thương đi làm.
Đối với việc muốn đồ chơi và thức ăn ngon, cho đến bây giờ Y Y chưa từng nói rõ ràng.
Nếu để cô bé tự nói rằng mình muốn đi chơi với mẹ thì Y Y sẽ ngại không dám nói ra.
Cô bé cũng biết việc này sẽ rất khó được đồng ý, và cũng chưa chắc các cô đã có thể đồng ý với cô bé.
Không biết cô bé đã tự mình suy nghĩ trong thời gian bao lâu rồi.
Ngày hôm qua cô bé còn liên tục nói bóng gió với Hàn Phi Nhứ vài câu rằng muốn mẹ tham gia hoạt động cho phụ huynh cùng con.
Diệp Minh Tâm hơi mím môi, mỗi lúc như vậy chị mới cảm thấy mình vô cùng có lỗi với con gái, sau đó có chút xúc động muốn hủy bỏ lịch trình.
Tất nhiên là việc này không thể hủy bỏ được.
Đến ngày hôm sau, phải đi quay phim thì chị vẫn đi quay phim, cần đại diện thì chị vẫn đại diện.
Khuôn mặt nhỏ nhắn đáng thương của con gái đã bị chị đẩy ra ngoài vũ trụ rồi.
Chờ đến khi cô về nhà thì quá trình trên lại lặp lại một lần nữa.
"Mấy giờ?"
Hàn Phi Nhứ không nhớ là mấy giờ, cô mở điện thoại lên, đọc được tin nhắn thông báo của nhà trường gửi đến: "Bắt đầu từ chín giờ sáng và kết thúc vào lúc mười một giờ ba mươi phút."
Diệp Minh Tâm nghĩ về lịch trình ngày mai của mình, suy nghĩ một chút, cảm thấy không có vấn đề gì: "Được, ngày mai tôi sẽ đưa Y Y đi."
Hàn Phi Nhứ cười với chị một cái, lần này cô rời đi thật, không quay trở lại.
Về đến phòng của mình, Hàn Phi Nhứ tiếp tục đọc thông tin trong nhóm phụ huynh.
Ở đây chủ yếu là các bà mẹ, thỉnh thoảng mới xuất hiện vài ông bố, mọi người đang bàn bạc về hoạt động của gia đình vào ngày mai.
Có một bà mẹ rất nhiệt tình, cô ta thu xếp rằng sau khi hoạt động này kết thúc thì sẽ mời tất cả các bạn nhỏ trong lớp Đại Dương và phụ huynh của các bạn đến nhà cô ta chơi.
Hầu như Hàn Phi Nhứ không nói chuyện trong nhóm này, cô chỉ đọc màn hình.
Lớp Đại Dương có tổng cộng có mười chín đứa trẻ, bà mẹ này mời từng người một, rất nhanh sau đó cô ta mời đến Hàn Phi Nhứ, còn mời Hàn Phi Nhứ nhiệt tình hơn những người khác.
Có lẽ cô ta là muốn nhìn xem bố mẹ của đứa con lai duy nhất trong lớp có dáng vẻ như thế nào.
Hàn Phi Nhứ từ chối một cách khéo léo, dù sao thì đợi đến ngày mai gặp khi bọn họ nhìn thấy Diệp Minh Tâm thì bọn họ sẽ hiểu tại sao cô lại từ chối.
Diệp Minh Tâm bí mật kết hôn sinh con, có thể tham gia hoạt động dành cho phụ huynh và con cái là đã quá lắm rồi, làm sao có thể tham gia tụ tập với phụ huynh của các bạn nhỏ khác chứ.
Ngày hôm sau, Diệp Minh Tâm đưa Y Y đến tham gia hoạt động dành cho phụ huynh và con cái.
Sau khi trở về, Hàn Phi Nhứ nằm ngửa người trên sô pha, nghe Y Y miêu tả cảnh tượng lúc đó một cách khoa trương.
"Tất cả các bậc phụ huynh khác đều nhìn chằm chằm vào mommy! Trông bọn họ vô cùng ngạc nhiên, giống như biểu cảm của chúng con khi cô giáo cho bọn con xem bộ phim về con godzilla vào tuần trước vậy!"
Hàn Phi Nhứ cười xấu xa, suýt nữa thì cô đã ngã từ trên ghế sô pha xuống.
Cô là mẹ ruột, Y Y cũng là con gái ruột, nếu không thì cô bé cũng không thể nghiêm túc như Diệp Minh Tâm thế này.
Sau khi đưa Y Y trở về, Diệp Minh Tâm cũng không vào nhà mà đi thẳng đến trường quay.
Hôm nay, YY lấy một túi bánh chưng nhỏ được bọc trong sách ra, đưa cho cô như đưa một vật quý hiếm lắm vậy: "Mẹ, cái này là do con và mommy làm cho mẹ.
mẹ thử nếm một chút đi."
Tiếng cười sảng khoái của Hàn Phi Nhứ chợt dừng lại sau khi nhận được nắm gạo nếp lộn xộn trên lá lau sậy.
...
Y Y: "*QAQ* Mẹ đáng ghét quá."
Bữa tiệc của Giang Linh Nhạn tổ chức vào cuối tuần, vừa đúng một ngày trước buổi tối chương trình tạp kỹ mà Mao Dương Quân tham gia được phát sóng.
Lúc mới phát sóng vẫn còn khá ổn, khoảng thời gian mà Mao Dương Quân xảy ra chuyện thì đã bị cắt bỏ, không ai biết khoảng thời gian đó đã xảy ra chuyện gì.
Sau khi Mao Dương Quân cảm thấy cơ thể tốt hơn một chút thì trở lại phim trường tiếp tục ghi hình, anh ta cố gắng ghi hình xong những phần còn lại rồi mới quay trở lại bệnh viện tiếp tục truyền nước.
Bởi vì việc này mà đạo diễn và nhà sản xuất của chương trình tạp kỹ khen anh ta không dứt lời, nói rằng anh ta rất chuyên nghiệp.
Nhưng đây chỉ là sự bình yên trước cơn bão...
Nửa đêm, đột nhiên một blogger có hàng chục nghìn người hâm mộ trong giới giải trí với bất ngờ tung tin rằng Mao Dương Quân bị đuối nước tại địa điểm quay chương trình tạp kỹ và nghi ngờ là bị sát hại.
Có hình ảnh có chân tướng bao gồm ảnh Mao Dương Quân được cứu lên và ảnh được đưa đi bệnh viện.
Tất cả đều rất rõ ràng, vừa thấy vào đã biết là do nhân viên ở đó chụp lại, paparazzi cũng chưa kịp nắm bắt được tin tức này.
Ngay sau khi tin tức vừa được tung ra, trong vòng chưa đầy một tiếng, nó đã lên bảng hot search nhưng là ở mấy vị trí đếm ngược từ dưới lên.
Khi cư dân mạng nhìn thấy hot search này, từ trước đến nay vẫn luôn đổ thêm dầu vào lửa, những âm mưu bàn luận gián tiếp về hot search bắt đầu xuất hiện.
Từ tổ tiết mục đến khách quý của chương trình tạp kỹ, không một ai không bị trúng đạn.
Người xui xẻo nhất chính là một người tên Trương Hạo, lúc ấy anh ta ở gần Mao Dương Quân nhất, ở phía trước bên trái của anh ta.
Tuy rằng không có hình ảnh nhưng cư dân mạng vẫn luôn tin vào điều này, vào lúc Mao Dương Quân bị rơi xuống nước thì Trương Hạo có hơi né tránh một chút.
Bởi vì theo bản năng, Mao Dương Quân giơ tay ra, muốn túm lấy anh ta để giữ thăng bằng, nhưng anh ta lại hơi né tránh ra, Mao Dương Quân không có bất kỳ thứ gì đỡ nên mới ngã xuống nước, suýt nữa thì mất mạng.
Hàn Phi Nhứ ngồi ở trong xe, cô mở từng hot search ra để xem qua một lần, Trọng Viên Viên ngồi ở bên cạnh cô nói: "Cô phải tin tưởng tôi, nhất định là tên Mao Dương Quân đó tự mình gây ra."
Hàn Phi Nhứ cũng cảm thấy rằng suy đoán của Lương Trữ không hề sai, nhưng cô vẫn chưa dám đưa ra kết luận bởi vì trước mắt thì mọi người đều giẫm đạp lên các vị khách quý và tổ tiết mục, lại cũng không ngừng khen ngợi Mao Dương Quân.
"Không khen ngợi thì không thể nổi tiếng sao? Cô nhìn xem, có phải từng hot search một đều có người nói thay Mao Dương Quân là làm vậy không đáng giá.
Bọn họ thường dùng từ ngữ như là "Tiểu thịt tươi không có danh tiếng không có bối cảnh", rất rõ ràng, đây chính là mọi người thông cảm đó!"
Hàn Phi Nhứ nhìn qua một chút, nói thêm: "Làm như vậy cũng có thể nổi tiếng sao? Không biết sao tôi lại có cảm giác sau khi anh ta nổi tiếng rồi thì sẽ bị toàn bộ giới giải trí kéo vào danh sách đen."
Không có đạo đức nghề nghiệp, lợi dụng mạng người để giẫm đạp lên tiền bối, bất kỳ người nào bị anh ta dùng cách này để giẫm đạp lên đều sẽ không bỏ qua cho anh ta.
Đúng như một bình luận trên hot search nói rằng, chẳng qua anh ta chỉ là một tiểu thịt tươi không có danh tiếng không có bối cảnh.
Nếu người ta muốn báo thù thì chắc chắn anh ta sẽ không chống đỡ được.
Giới giải trí là nói nào chứ, phần lớn tư bản đều tập trung ở đây, có ai là không có mối quan hệ rắc rối phức tạp chứ.
Anh ta làm như vậy thì tất nhiên trong tương lai sẽ có rất nhiều tài nguyên nhưng tuyệt đối sẽ không phải là những tài nguyên tốt.
Những công việc như đại ngôn là chắc chắn không thể nhận được, các thương hiệu lớn đều để ý đến danh dự của mình, sẽ không để cho một nghệ sĩ bôi nhọ giá trị thương hiệu của mình.
Còn về việc anh ta chọc vào những người đó, nếu như bọn họ hiền lành hoặc là không bối cảnh thì còn tốt một chút.
Nhưng lỡ như bên trong người đó có tính khí nóng nảy, không dễ chọc thì anh ta xong rồi.
Trọng Viên Viên tấm tắc thấy kỳ lạ: "Tôi đã thấy qua nhiều người tìm đường chết nhưng chưa thấy ai vội tìm đường chết như vậy, có phải là anh ta bị thiểu năng trí tuệ hay không chứ người bình thường sao có thể làm ra chuyện như vậy.."
Hàn Phi Nhứ chỉ từng gặp Mao Dương Quân một lần, hai người chưa nỏi được câu nào với nhau, về việc có phải Mao Dương Quân tự tìm đường chết hay không có không quan tâm, cô chỉ quan tâm là Lương Trữ sắp rụng tóc rồi.
...
Bữa tiệc trên danh nghĩa của Giang Linh Nhạn ở trong một căn phòng có cảnh hồ, nhìn dòng xe bên ngoài cửa sổ ngày càng vắng lặng, biết là sắp đến rồi nên Hàn Phi Nhứ ra khỏi Weibo, mở ra WeChat.
[Hàn Phi Nhứ: Cậu đến đâu rồi?]
[Thẩm Tang Lạc: Lập tức đến đây.]
Ý này chính là còn chưa bước ra khỏi cửa.
= =
[Hàn Phi Nhứ: Mình cũng sắp đến rồi! Nhanh ra khỏi cửa đi nếu không mình sẽ đưa cho cậu ăn cái bánh chưng kỳ lạ mà con gái mình làm.]
Thẩm Tang Lạc: "..." Cái gì mà gọi là bánh chưng kỳ lạ chứ?
Hàn Phi Nhứ nói với cô ấy là có một buổi tụ tập với quy mô nhỏ, chủ nhân của bữa tụ tập này nói với mọi người hãy dẫn bạn của mình theo, làm cho càng náo nhiệt càng tốt.
Bạn bè của Hàn Phi Nhứ chỉ có một mình cô ấy nên cũng chỉ có thể gọi cô ấy.
Những lời Hàn Phi Nhứ nói thực sự rất đáng thương, những người khác đều có bạn đi cùng, chỉ có cô là người cô đơn.
Thẩm Tang Lạc cứ luôn tự hỏi mãi rồi mới quyết định sẽ đi một chuyến, vừa có thể giữ thể diện giúp bạn mình, vừa bớt một chút tiền ăn cơm tối.
Thay giày xong, Thẩm Tang Lạc chuẩn bị ra khỏi cửa thì đột nhiên có một tiếng động từ trong phòng ngủ truyền đến.
Cô ấy quay lại phòng ngủ nhìn xem thì thấy đó là do cái ống luyện chữ bị đổ, những tờ giấy Tuyên Thành bên trong rơi đầy trên mặt đất nhưng bắt mắt nhất vẫn là cuộn chữ đã được trang trí bên trong kia.
Ngồi xổm trên mặt đất, Thẩm Tang Lạc mở cuộn chữ kia ra, nhìn thấy phía trên là "Một lần lỡ bước để lại hối hận nghìn đời", cô ấy thở dài thật sâu.
Sau đó, cô ấy cất lại cuộn chữ về chỗ cũ.
Nhưng cô ấy tuyệt đối không nghĩ đến rằng đây chính là một điềm báo trước.
...
Vào lúc Thẩm Tang Lạc đang lái xe lên đường thì Hàn Phi Nhứ đã đến nơi rồi.
Cô vừa mới bước vào thì thấy trong phòng khách có một người đàn ông đang ngồi kể khổ.
"Tôi bị oan! Chắc chắn là góc độ của bức ảnh đó có vấn đề, trên thực tế tôi đứng cách anh ta rất xa, giữa chúng tôi còn có thể chứa đủ ba Nhiếp Khai Nguyên liền, làm sao anh ta có thể bắt lấy tôi theo bản năng chứ!"
Không cần hỏi cũng biết vị này chính là người đã nghĩa hiệp ôm nồi, Trương Hạo.
Nhiếp Khai Nguyên bị anh ta nhắc đến thì đen mặt lại: "Anh nói tới nói lui nhưng có thể đừng lấy tôi ra làm đơn vị đo lường không."
So với những nghệ sĩ nam khác thì Nhiếp Khai Nguyên thuộc loại người có dáng vẻ tương đối cường tráng, trên người toàn là cơ bắp, dáng dấp cũng khá cao, nhìn như vậy thì thấy có điểm giống như Dashi Johnson thứ hai.
Trì Thu ngồi bên hướng tay vịn sô pha, trên khuôn mặt mang theo ý cười khi nghe thấy Trương Hạo kể khổ.
Nghe thấy tiếng mở cửa, cô ấy quay đầu lại nhìn một cái rồi đứng lên ngay lập tức, đi về phía Hàn Phi Nhứ: "Đến sớm quá đấy! Nếu cô đến muộn một chút nữa là chúng tôi đã tan cuộc rồi."
Cô ấy nói những lời này có chút phóng đại, thời gian mà Giang Linh Nhạn đặt ra bốn giờ chiều, bây giờ mới là bốn giờ mười phút.
Hàn Phi Nhứ cũng không muốn đến muộn nhưng trước đó cô phải đón Y Y từ trường mầm non về, sau khi tạm biệt cô bé thì cô mới đi đến đây, đi qua đi lại một chút thì đã muộn giờ.
Nếu không nói gì hết thì trong lòng Hàn Phi Nhứ sẽ cảm thấy có chút băn khoăn nhưng Trì Thu lại nói trắng ra như vậy, trong lòng cô sẽ không quá để ý nữa, cô cười nói: "Trong nhà có việc làm chậm trễ, mọi người đang nói gì vậy?"
Trương Hạo cũng là một tiểu thịt tươi nhưng tính cách của anh ta lại giống một lão thịt khô.
Anh ta là người Đông Bắc, đối xử với ai cũng như người quen, tuy rằng anh ta chưa từng gặp Hàn Phi Nhứ nhưng điều đó cũng không khiến anh ta chậm trễ trong việc trút bầu tâm sự: "Còn không phải tôi nằm yên cũng trúng đạn sao.
Đúng rồi, Hàn Phi Nhứ, nghe nói Mao Dương Quân là đàn em của cô, cuối cùng thì khi nào anh ta mới chịu làm sáng tỏ chuyện này cho tôi?"
Hàn Phi Nhứ liên tục xua tay: "Đừng, anh ta cũng không phải là đàn em của tôi, tôi đã vắng bóng sáu năm rồi, tính ra thì thời gian tôi ra mắt còn muộn hơn cả anh ta.
Tôi với anh ta còn không quen thuộc bằng các anh."
Trương Hạo nằm yên cũng trúng đạn cũng cười nói: "Hiểu rồi, mọi người cũng đều không thân với anh ta lắm, anh ta chỉ tự mình tạo nhiệt thôi."
Tất cả mọi người trong căn phòng này, ngoại trừ Lư Nhĩ Tư thì hoàn toàn không có người mới, ngay cả Lư Nhĩ Tư cũng là một tiểu hoa đán đã ra mắt được một năm.
Mọi người đều biết kịch bản này, cẩn thận cân nhắc một chút thì cũng hiểu ra tại sao chuyện ngoài ý muốn hôm đó lại được dựng lên.
Nhóm nghệ sĩ đều ngồi ở phòng khách còn nhân viên công tác, hóa trang đều ngồi ở quầy bar.
Giang Linh Nhạn và đạo diễn, nhà sản xuất chỉnh thì ngồi trên ghế mây sát cửa sổ để nói chuyện phiếm.
Nhìn thấy mọi người đã đến gần đông đủ rồi, Giang Linh Nhạn trở về phòng, dọc đường đi gặp ai cũng hỏi thăm một chút.
Hàn Phi Nhứ cũng ngồi bên phía nghệ sĩ, cô là người cuối cùng được hỏi thăm, Giang Linh Nhạn nhấp một ngụm rượu vang đỏ rồi hỏi: "Lúc nào Diệp Minh Tâm đ ến đây?"
Âm thanh chị ấy phát ra rất nhỏ, bên cạnh không có những người khác, không sợ bị người ta nghe thấy, Hàn Phi Nhứ cũng nhỏ giọng trả lời: "Quay phim xong rồi chị ấy sẽ đến đây, chắc khoảng tám đến chín giờ tối."
Thời gian đó bữa tiệc cũng chưa giải tán, ít nhất phải đến nửa đêm thì mọi người mới lục đục trở về.
Giang Linh Nhạn lại nhấp một ngụm rượu vang đỏ, cuối cùng chị ấy cũng hỏi vào trọng tâm của vấn đề: "Khi nào thì Thẩm Tang Lạc đến?"
Hàn Phi Nhứ vẫn thản nhiên nhìn chị ấy, đối mặt với chị ấy một lát rồi Hàn Phi Nhứ mới trả lời: "Chị nói cho tôi biết một việc trước, không phải nói là tất cả mọi người đều có thể mời bạn bè đến đây sao? Tại sao tôi lại không thấy những người khác?"
Đa số bạn bè của nghệ sĩ cũng là nghệ sĩ, nhưng ở đây có tám người là nghệ sĩ, tính luôn cả hai vị giám khảo, cũng chỉ có mười người, nào có thừa ra "bạn bè"?
Vẻ mặt Giang Linh Nhạn không thay đổi: "Nhiều người tạp nham quá sẽ khiến bữa tiệc này mất đi ý nghĩa ban đầu.
Hơn nữa tôi cũng không thích có quá nhiều người không phù hợp."
Không phải là càng nhiều người, càng náo nhiệt sao?
Lời nói vẫn còn văng vẳng bên tai, Hàn Phi Nhứ rất muốn đáp lại một câu nhưng mà cô không dám.
TAT
"Xin đấy, tất cả mọi người có liên quan đến "Tôi là diễn viên chính".
Một lát nữa Thẩm Tang Lạc đến đây và phát hiện nơi này hoàn toàn không giống như tôi nhắc đến thì chẳng phải cô ấy sẽ giận tôi sao, tính cả chị cũng lừa gạt cô ấy, cũng cùng một kiểu như vậy rồi!"
"Ít nhất là không thể vạch trần tôi được, nếu như tôi làm mất đi sự tin tưởng của cô ấy thì sau này chị không thể lừa cô ấy đi ra ngoài nữa."
Thẩm Tang Lạc có thể thi đậu Bắc Đại không phải chỉ dựa vào nỗ lực, người ta cũng là một thiên tài thật sự, chỉ số thông minh cao hơn người bình thường một chút.
Tuy rằng, chỉ số thông minh của cô ấy thường hay biến mất.
= =
Giang Linh Nhạn nghe lời cô nói xong thì suy nghĩ một chút rồi nói: "Cô nói cũng có lý."
Giang Linh Nhạn gật đầu: "Được, một lát nữa tôi sẽ gọi người đến đây để làm đầy căn phòng này.
Lần này cảm ơn cô, sau này có gì cần tôi giúp thì cô cứ việc mở miệng."
"Yên tâm, nhất định tôi sẽ không khách sáo với chị đâu."
Giang Linh Nhạn: "..."
Hàn Phi Nhứ cũng cảm thấy trên người Giang Linh Nhạn có một loại khí chất rất kh ủng bố, đặc biệt phù hợp biệt danh Giang cay nghiệt của chị ấy.
Ban đầu thì cô có hơi sợ chị ấy nhưng sau khi cô và chị ấy nói chuyện về Thẩm Tang Lạc thì tâm trạng của Hàn Phi Nhứ đã cân bằng hơn.
Suy cho cùng thì đây chẳng phải là một người đang muốn theo đuổi bạn tốt của mình thôi sao.
Theo đuổi một tháng mà ngay đến gặp mặt cũng không quá hai lần thì đừng nhắc đến cái tiến triển thật sự gì.
Quá ngu ngốc, theo đuổi một người tốt như Thẩm Tang Lạc mà trong một khoảng thời gian lâu như vậy còn chưa bắt được.
Trong lòng Hàn Phi Nhứ, Giang Linh Nhạn đã không còn là thần nữa nên tất nhiên cũng không hề đáng sợ.
= =
Giang Linh Nhạn rời đi, Hàn Phi Nhứ trở về giữa đám nghệ sĩ, cô vừa ngồi xuống một lát thì Trì Thu đã đi đến.
Cô ấy và Hàn Phi Nhứ nói chuyện về sự việc của chương trình tạp kỹ kia, nói rằng danh tiếng của chương trình tạp kỹ này ngày càng đi xuống, trên mặt Trì Thu hiện ra vẻ hả hê.
Tầm mắt của Hàn Phi Nhứ lướt qua mọi người, vô tình cô bắt gặp ánh mắt của một nghệ sĩ nữ đang ngẩng đầu lên.
Thấy Hàn Phi Nhứ nhìn về phía mình, cô ta lập tức lộ ra một nụ cười lễ phép.
Trước khi đến đây, Hàn Phi Nhứ đã xem qua toàn bộ tư liệu về các thí sinh một lượt, nghệ sĩ mà vừa mới cười với cô tên là Hàn Y Nhân, cái tên rất êm tai, đồng thời cũng là người nhỏ tuổi nhất ở đây.
Cô ta mới hai mươi tuổi thôi.
Hàn Phi Nhứ cũng mỉm cười lại với cô ta, Trì Thu theo tầm mắt của cô nhìn qua rồi sau đó mới quay đầu lại hỏi: "Quen biết sao?"
Hàn Phi Nhứ lắc đầu: "Không quen biết."
"Tôi cũng nghĩ vậy, cô mới về nước, còn cô ta mới ra mắt được hai năm, hai ngươi cũng không có cơ hội quen biết.
Vừa rồi tôi còn tưởng hai người là họ hàng với nhau chứ, cùng là họ Hàn."
Hàn Phi Nhứ bất lực nói: "Có nhiều người họ Hàn như vậy, không thể mỗi người đều có họ hàng với nhau được."
Vào lúc năm giờ, không biết một nhóm nam nữ trẻ tuổi từ đâu đi đến, bọn họ nối đuôi nhau tiến vào và khiến ngôi nhà trở nên chật chội ngay lập tức.
Trì Thu nhìn thấy mọi người tiến vào thì vô cùng khó chịu: "Nhóm DG đến đây làm gì chứ?"
DG viết tắt là Doppelganger, có ý nghĩa là "người lạ song sinh", trong nhóm này có ba cặp thành viên, mỗi một cặp có dáng người giống hệt nhau, hiện tại nhân khí của bọn họ rất cao, cũng được xem như là một trong những nhóm nhạc nam hot nhất trong nước.
Trì Thu: "Mỗi lần nhìn thấy bọn họ tôi đều cảm thấy khuôn mặt của bọn họ là do bệnh viện phẫu thuật mà có."
Hàn Phi Nhứ: "..." Đúng là có chút giống.
Trong một thời gian ngắn như vậy mà có thể gọi nhóm DG đến, xem ra địa vị của Giang Linh Nhạn trong giới giải trí cao như vậy.
Hàn Phi Nhứ giơ ly rượu vang đỏ lên, trong lòng cảm thán một tiếng, địa vị cao thì có lợi ích gì chứ, còn không phải là bị người ta nói vứt bỏ là vứt bỏ luôn sao.
...
Cuối cùng Thẩm Tang Lạc cũng đến nơi, khi đang đỗ xe ở bên ngoài, cô ấy nghe thấy âm thanh nói chuyện ở bên trong, có thể thấy được là bên trong vô cùng náo nhiệt.
Cô ấy cắm đầu đi về phía trước, vừa đi vừa gửi tin nhắn cho Hàn Phi Nhứ.
Về phía Hàn Phi Nhứ khi vừa nhận được tin nhắn đã lập tức truyền đạt lại cho Giang Linh Nhạn.
Nhân viên tạp vụ đang đứng ở cửa không thể hiểu tại sao chủ nhân của bữa tiệc lại chạy đến đây.
Thẩm Tang Lạc ấn chuông cửa xong, hai giây sau, cánh cửa mở ra.
Tay của Giang Linh Nhạn vẫn còn đặt ở trên cửa, nhìn thấy Thẩm Tang Lạc, chị ấy nghiêng đầu cười: "Đã lâu không gặp."
Thẩm Tang Lạc vẫn giữ nguyên tư thế đang bấm điện thoại, yên lặng một hơi thở rồi cô ấy đưa tay ra, đè lên then chốt cửa, nhanh chóng đi vào trong rồi đẩy một cái.
"Ầm!"
Cô ấy đóng cửa lại từ bên ngoài.
Tạm biệt!.