Sau khi bữa tiệc chính thức bắt đầu, mọi người đều tìm chỗ ngồi xuống, Hàn Phi Nhứ và Diệp Minh Tâm thì tìm kiếm bóng dáng của nhau trong đám đông, khi gặp nhau, vừa vặn bên cạnh có một cái bàn trống, hai người liền cùng ngồi xuống.
Một bàn có thể ngồi ba người, trợ lý thường đứng bên cạnh, hoặc đi phía sau để tìm một bàn tròn tập thể, vì không muốn ngồi cạnh một người lạ, Diệp Minh Tâm nhìn sang một bên, sau đó cho Lam Trúc một cái nhìn.
Lam Trúc ngầm hiểu ý, chạy đi tìm người quen, cô chạy đến bên cạnh Trì Thu, muốn mời cô ấy qua ngồi cùng nhau, vừa lộ ra khuôn mặt tươi cười ngọt ngào thì quay đầu, chỗ ngồi thứ ba đã bị người khác chiếm rồi.
Khắc Lạc Y – Chloe không coi ai ra gì mà ngồi bên cạnh Diệp Minh Tâm, sau đó còn cười với hai người họ, "Nơi này không có ai chứ?"
Diệp Minh Tâm dừng một chút, vừa định mở miệng, Hàn Phi Nhứ liền thành thật nói với cô ấy: "Không, mời ngồi"
Diệp Minh Tâm: "..."
Lam Trúc đứng cách đó bốn mét, vẻ mặt mơ hồ nhìn các cô, bỗng nhiên vai cô bị người ta đụng vào một chút, cô quay đầu, thấy Trì Thu đang nhìn mình, "Cô không phải trợ lý của Diệp Minh Tâm sao, tìm tôi có việc gì?"
Lam Trúc vừa rồi chạy thẳng về phía cô, rất nhiều người đều thấy, đối mặt với hàng loạt ánh mắt tẩy tội nghi hoặc xung quanh, Lam Trúc dừng lại, lập tức tươi cười lại xuất hiện: "Có chứ có chứ, cô Trì, tạo hình bộ phim mới của cô quá đẹp, có thể cho tôi một tấm áp phích HD có chữ ký hay không?"
Trên mặt Trì Thu xuất hiện vẻ mặt khó hiểu, "Gần đây tôi không có bộ phim mới nào được phát hành, cô nói cái nào?"
Không có sao???
Có vẻ như là không có, bộ phim mới nhất của cô được quay vào ngày 26 tháng 2, còn quá sớm, phía trên vẫn chưa bắt đầu tuyên truyền.
Đi cùng Diệp Minh Tâm thời gian dài, Lam Trúc cũng đã biến thành diễn viên, cô ngượng ngùng cười, "Ai da, còn là bộ phim truyền hình nào chứ? Đương nhiên là bộ phim vừa phát sóng rồi!"
Ánh mắt Trì Thu nhìn cô càng không đúng, "Vừa phát sóng, cô là nói bộ phim tôi đóng vai Long Hà Tinh sao?"
Trì Thu bắt đầu từ tháng 5 đã không nhận được một bộ phim nào mới cả, cô chỉ tham gia diễn xuất trên các chương trình tạp kỹ mà thôi, còn về bộ phim mới nhất vừa quay xong, so với Hàn Phi Nhứ thì tuyên truyền trễ hơn vài ngày.
Bộ phim truyền hình mới nhất được phát hành gần đây là một bộ phim truyền hình huyền diệu, cô đã vào vai một con tôm hùm tinh, váy tôm hồng, mũ bảo hiểm màu đỏ cam, quần áo cay mắt đến mức nào thì không nói, điều càng khiến người hâm mộ không thể chấp nhận được chính là trên đầu cô có hai bộ râu có thể so sánh với Đại Thánh, vậy mà người hâm mộ không mắng nhà tạo mẫu, lại còn rất thích đem Trì Thu biến thành truyện cười, nếu tâm trạng không tốt thì lấy tạo hình của cô ra nói, sau đó tâm trạng sẽ lập tức tốt lên.
...
Trong một thời gian dài như vậy, Lam Trúc là người đầu tiên nói rằng tạo hình của cô trông rất đẹp, Trì Thu nghi ngờ nghiêm trọng về vấn đề thẩm mỹ của Lam Trúc.
Lam Trúc hiển nhiên cũng nhớ tới lần fan nhổ nước bọt lúc đó, lúc ấy cô lướt weibo cười đến răng rơi đầy đất, còn bấm like cho tất cả bình luận chê bai nữa.
Sắc mặt của cô cứng đờ, nhưng đã nói đến chuyện này rồi, không thể nào rút lại được, "Đúng vậy, chính là tạo hình đó, tôi rất thích, quá đáng yêu, tôi thường thích tôm hùm nhất, kể từ khi cô diễn xuất vai tôm hùm tinh thì tôi đều không còn ăn tôm hùm!"
Trì Thu: "..."
Có vẻ như nó phóng đại quá rồi = =
Lam Trúc vội vàng đem đề tài trở về, "Nhưng không dễ tìm ảnh chụp màn hình, cho nên muốn xin cô cho tôi một tấm."
"Không tìm được ảnh chụp màn hình à?"
Lam Trúc liên tục gật đầu.
Trì Thu mỉm cười, "Làm sao tôi nhớ được tạo hình của tôi bị chụp bao nhiêu hình, còn làm thành emotion gấu trúc nữa, tùy tiện tìm một chút là mấy chục ngàn emo đều lục ra được."
Lam Trúc: "..." Có lẽ ngày hôm đó sau khi cười rụng đầu thì cô quên nhặt đầu của mình trở lại, để hôm nay đi ra ngoài không mang theo não.
Thấy cô ấy không trả lời được, ánh mắt Trì Thu nhìn cô ấy dần dần thay đổi, cô hiểu rõ cười một tiếng, xoay người, tìm trợ lý lấy túi xách của mình, lật nửa ngày, chỉ tìm thấy điện thoại di động và một ít tiền bên trong, cô lại đặt túi xách trở lại, sau đó đi đến gần Lam Trúc.
Vì vậy, khoảng cách giữa hai người họ rất gần, cô hạ thấp giọng nói của mình và thì thầm nói với Lam Trúc, "Chỉ cần một chữ ký là đủ sao?"
Lam Trúc chớp chớp mắt, cảm thấy hướng đi này không đúng, Trì Thu cách cô quá gần, hơn nữa ánh mắt của cô ấy vì sao lại có tính xâm chiếm cao như vậy?
Chịu áp lực, cô trả lời: "Đủ, một cái là đủ."
Đầu ngón tay của Trì Thu khẽ động, nhưng nhớ tới ở đây đều là người, cô không thể tùy ý ra động tác, liền rũ tay xuống, "Tôi cảm thấy không đủ.
Ở đây có quá nhiều người, tôi không thể cho cô cái gì khác nữa, cô về trước đi, tìm bà chủ của cô xin số của tôi, đầu tiên thêm wechat của tôi, nhớ thay thế hình đại diện thành khuôn mặt xinh đẹp này của cô, nếu không tôi sẽ không chấp nhận đâu."
Lam Trúc mờ mịt "A?" một tiếng, Trì Thu lui về phía sau một bước, đánh giá cô từ trên xuống dưới, ý cười bên môi càng sâu hơn một chút, "Thật sự là tiểu nha đầu, vừa nhìn chính là lần đầu tiên đi bắt chuyện."
Bữa tiệc 8 giờ chính thức bắt đầu, ánh đèn bên dưới hội trường dần dần tối xuống, từ từ tắt hết, Lam Trúc lại chạy trở lại chỗ cũ, Trọng Viên Viên kéo cô sang một bên, nhỏ giọng hỏi: "Cô làm gì vậy, sao bây giờ mới về?"
Lam Trúc nhìn Trọng Viên Viên, trên mặt còn mang theo bộ dáng ngốc nghếch chưa phản ứng lại kịp, "Viên Viên, Trì Thu hình như cho rằng tôi coi trọng cô ấy."
Trọng Viên Viên đang muốn lôi kéo Lam Trúc ra phía sau ngồi, đứng ở đây không chỉ ngăn cản tầm mắt của người khác, mà còn mệt mỏi nữa, bữa tiệc này trước đây cô có đến cùng Lâm Y, vì có liên kết với đấu giá từ thiện nên sẽ kéo dài hơn hai tiếng đồng hồ, đến 11h cũng không nhất định có thể kết thúc, cô cũng không muốn cứ luôn đứng ở đây.
Nghe vậy, cô nhấc chân phải ra lại rút về, "Cô đã nói gì với cô ấy?"
Lam Trúc nhanh chóng kể lại cuộc trò chuyện của mình với Trì Thu một lần nữa, Trọng Viên Viên bình tĩnh gật đầu, "Ừm, đúng vậy, cô ấy nghĩ cô coi trọng cô ấy.
Nghe giọng điệu của cô ấy, như thể rất hài lòng với cô, cô chờ đi, nếu cô không đi tìm cô ấy, cô ấy cũng sẽ đến tìm cô thôi."
Lam Trúc nóng nảy, "Vậy tôi làm sao bây giờ?"
"Cái gì mà làm sao bây giờ" Trọng Viên Viên vẻ mặt đại lãng tỷ không có cái gì chưa từng thấy qua mà nói: "Nếu cô thích cô ấy thì cô liền tiến tới, đương nhiên, thấy hai người đối lập như vậy, chắc là...mà không cần chắc là, nhất định sẽ là cô ấy đè cô."
Lam Trúc: "..."
"Còn nếu không thích cô ấy thì nói rõ ràng với cô ấy, đi thôi, nếu không ra phía sau thì cũng không còn chỗ ngồi đâu."
Trọng Viên Viên kéo Lam Trúc rời đi, Hàn Phi Nhứ quay đầu qua nhìn hai người bọn họ một đường khom lưng chạy, cô di chuyển một chút về phía Diệp Minh Tâm, sau đó hỏi Diệp Minh Tâm: "Vừa rồi hai người họ nói cái gì vậy?"
Hàn Phi Nhứ chỉ lo nghe người dẫn chương trình nói chuyện, khi nghe thấy phía sau có tiếng thì thầm thì cũng không quá chú ý, Diệp Minh Tâm cách Trọng Viên Viên và Lam Trúc gần hơn, bất quá cũng chỉ nghe bảy tám phần, không nghe hết toàn bộ.
Diệp Minh tâm cau mày, cũng là vẻ mặt khó hiểu, "Lam Trúc nói, cô ấy coi trọng Trì Thu, hỏi Trọng Viên Viên cô ấy nên làm gì, Viên Viên nói với cô ấy thích thì tiến lên."
Hàn Phi Nhứ khiếp sợ, "Cái gì?"
Phản ứng trong lòng của Diệp Minh Tâm cũng vậy, nhưng cô sẽ không biểu hiện rõ ràng ra ngoài, cô chỉ bối rối: "Kỳ quái, Lam Trúc thích Trì Thu, tại sao chị không biết, hơn nữa, tại sao cô ấy không hỏi chị?"
Hàn Phi Nhứ một lúc sau mới tiêu hóa xong chuyện này, sau đó chậm rãi trả lời: "Có thể...hai người bọn họ có ngôn ngữ chung đi, trước đó Viên Viên cũng không phải thích một nam diễn viên sao, về phương diện này, cô ấy có kinh nghiệm."
Nói đến đây, Hàn Phi Nhứ vỗ đùi, không cam tâm nói: "Không đúng! Nói về việc đuổi theo nữ diễn viên, em có nhiều kinh nghiệm hơn, Viên Viên cô ấy không thành công, còn em thì thành công rồi!"
Diệp Minh Tâm: "..."
Cô dùng tay phải vỗ vỗ mu bàn tay Hàn Phi Nhứ dưới gầm bàn, cánh tay kia chống lên bàn, lòng bàn tay che môi mình, cô thấp giọng nói: "Bình tĩnh, người khác không biết còn tưởng em muốn phá hư đồ."
Hàn Phi Nhứ vội vàng ngồi thẳng lên, khôi phục biểu cảm thành vẻ mặt tiêu chuẩn đối diện với ống kính, sau đó lật ngược lòng bàn tay, nhẹ nhàng nắm chặt tay Diệp Minh Tâm, dùng ngôn ngữ cơ thể nói cho cô ấy biết.
Khắc Lạc Y – Chloe ngồi bên cạnh họ, không nghe thấy hai người nói gì, nhưng cô có thể nhìn thấy biểu hiện của họ, cũng từ các chi tiết khác mà nhìn ra được các cô làm gì mờ ám dưới gầm bàn.
Ánh mắt của Khắc Lạc Y – Chloe liên tục lướt trên người cả hai một phen, sau đó quay trở lại nhìn người dẫn chương trình.
Cựu tổng biên tập tháng trước đã từ chức, trên thực tế cô ấy muốn tổ chức xong bữa tiệc ngôi sao năm nay thì mới đổi công việc, nhưng đã bị tổng bộ quản lý nhân viên phát hiện, vì vậy tổng bộ yêu cầu cô ấy rời khỏi công ty vào tháng trước, như vậy đúng lúc có thể sắp xếp Chloe vào.
Bữa tiệc ngôi sao này, cũng được coi là lần đầu tiên cô xuất hiện trong ngành công nghiệp thời trang và giải trí Trung Quốc, để cô quen biết với tất cả mọi người nhiều hơn, cũng để cho mọi người biết cô.
Mặc dù bữa tiệc được tổ chức bởi cô, nhưng sau khi bữa tiệc chính thức bắt đầu, Khắc Lạc Y – Chloe ngoại trừ theo lời mời của người dẫn chương trình lên phát biểu một đoạn được viết bởi thư ký thì sau đó không có làm gì nữa.
Toàn bộ quá trình chỉ là yên tĩnh để xem họ đấu giá.
Hàn Phi Nhứ và Diệp Minh Tâm đang suy nghĩ về một vấn đề, đó là lý do tại sao Khắc Lạc Y – Chloe ngồi ở bàn của họ, vị trí của họ là hàng thứ hai, không có tầm nhìn tốt như của hàng đầu tiên, hơn nữa Khắc Lạc Y – Chloe là nhà tài trợ, cô ấy nên ngồi ở trung tâm của vị trí đầu tiên.
Hàn Phi Nhứ suy nghĩ một chút, có lẽ người ta ở nước ngoài không có nhiều quy tắc như vậy, ở Pháp, họ sẽ tùy ý ngồi, bất kể có là khách hàng chính hay không.
Diệp Minh Tâm lại nghĩ nhiều hơn một chút, cô cảm thấy, Khắc Lạc Y – Chloe chính là có dụng ý khác, trong đó có để ý đến vợ của cô.
...
Khắc Lạc Y – Chloe đặt tay lên đùi, hôm nay cô mặc một chiếc váy màu trắng Chanel, chiếc váy này trông gọn gàng và hợp mốt, và đặc biệt cực kỳ kín đáo, cũng sẽ không để cho cô giành ánh đèn khoe sắc với các nữ minh tinh khác.
Hầu hết những thứ được bán trong buổi đấu giá từ thiện đều không phải đồ mới, và đây là một bữa tiệc từ thiện của ngôi sao, nên hầu hết các cuộc đấu giá là trang phục mà các ngôi sao đã mặc, phụ kiện đã qua sử dụng, giá đấu dao động từ vài ngàn đến hơn chục ngàn, đó là số lượng lớn, vì vậy tổng số tiền cuối cùng, cũng là một khoản đóng góp rất lớn.
Đấu giá không chỉ người trong bữa tiệc có thể tham gia, người ngoài cũng có thể, đối với mạng internet thì toàn bộ bữa tiệc đều được phát sóng trực tiếp, tám máy qu@y tay dài không ngừng quay toàn bộ hội trường, mỗi ngôi sao đều cố gắng để gương mặt đẹp nhất của mình được xuất hiện trên màn hình.
Cũng bởi vì phát sóng trực tiếp nên bất kể muốn hay không, tất cả mọi người đều sẽ đấu giá tượng trưng, người sĩ diện thì tăng giá vài món, với hình thức nâng giá lên này thì hầu hết mọi người chỉ nâng vài lần rồi rút lui.
Bữa tiệc này diễn ra hàng năm, năm nào cũng vậy, căn bản không có gì hay ho.
Một số người đã buồn ngủ đến nỗi muốn ngủ gật, chỉ có Hàn Phi Nhứ, vẫn đang nhìn chằm chằm vào gian hàng.
Hết cách rồi, đây là lần đầu tiên cô tham dự cuộc đấu giá, cô thực sự muốn đấu một cái gì đó = =
Trước khi thư mời được gửi đến, Lương Trữ đã lấy một món đồ của Hàn Phi Nhứ đến đấu giá, Hàn Phi Nhứ không biết luật lệ, chỉ đưa chìa khóa két sắt ngân hàng của mình cho Lương Trữ, để cô ấy đi tùy tiện lấy một món để bán đấu giá, sau khi Lương Trữ đến ngân hàng, cô cũng không hiểu những thứ đó là cái gì, cuối cùng chọn một cái thoạt nhìn giá trị cũng không cao, lấy ra bán.
Món cô ấy lấy là một cuốn sách, trước khi mẹ Hàn Phi Nhứ qua đời vẫn còn viết một tác phẩm mới, nhưng tác phẩm mới chưa hoàn thành, chỉ mới viết hơn một nửa, Hàn Phi Nhứ sau khi thấy mẹ qua đời đã in một trăm bản thảo điện tử của tác phẩm mới, phần thì gửi cho bạn bè cũ của Chung Nhã lúc bà còn sống, còn có một số thì gửi đến các trường đại học để làm tài liệu văn học, còn lại ba cuốn sách, lúc cô thu dọn di vật của mẹ thì đều để trong két sắt ngân hàng.
Tất cả các tác phẩm văn bản của Chung Nhã cũng đã giành được danh hiệu, giải thưởng, thậm chí là một mẩu giấy viết lời lưu ý thì Hàn Phi Nhứ cũng không vứt đi, tất cả đều được giữ lại, theo lý thì tác phẩm cuối cùng mặc dù chưa viết xong nhưng nếu lại lấy ra thì chắc chắn sẽ có vô số nhà xuất bản bằng lòng in thành sách, nhưng Hàn Phi Nhứ không muốn.
Cô cảm thấy rằng các tác phẩm chưa hoàn thành thì không phải là một tác phẩm, vì thế với một số bản thảo còn sót lại dù có in ra cũng không có ích gì, mọi người vĩnh viễn cũng sẽ không biết được cái kết, cũng sẽ không biết rốt cuộc mẹ cô muốn nói gì với mọi người, vậy nên tốt hơn là không in.
Lương Trữ lấy cuốn sách ra, hỏi ý kiến của Hàn Phi Nhứ, cô suy nghĩ một chút, trả lời: "Lấy cái này đi, sử dụng để làm từ thiện cũng rất tốt."
Lúc đó Lương Trữ không chỉ lấy nhiêu đây mà cô cũng lấy một đống thứ khác, nhưng Hàn Phi Nhứ chỉ định bán cái này.
Lương Trữ không hiểu, còn Hàn Phi Nhứ thì cười ha hả, "Ngôi sao tham gia bữa tiệc, mọi người đều chú ý đến đồ cổ nè, trang sức nè, có ai sẽ mua một quyển sách đâu, đến lúc đó em để Diệp Minh Tâm mua lại, không tốn bao nhiêu tiền, vừa tham gia từ thiện, quyển sách này còn có thể trở về tay em."
Lương Trữ lúc này mới hiểu được, em ấy căn bản không muốn bán đồ của mình, em ấy chính là muốn làm ra vẻ = =
Ngồi ở đây gần một giờ, Hàn Phi Nhứ đã hiểu ra hôm nay cô không tìm được món gì tốt hết.
Thứ tốt nhất hiện đang xuất hiện là một sợi dây chuyền kim cương, cũng không phải là dây chuyền kim cương nổi tiếng gì, chỉ là hãng Catier muốn đóng góp mừng kỷ niệm thiên niên kỷ thôi, họ bán 20.000 bộ một năm, thậm chí đây còn không phải là một phiên bản giới hạn.
Hiện nay, doanh thu đấu giá cao nhất thuộc về sợi dây chuyền kim cương này, bán được ba triệu, Hàn Phi Nhứ nhàm chán nhìn gian hàng, chờ đồ đạc của mình lên.
Diệp Minh Tâm tặng một bộ sườn xám cũ của Trung Hoa Dân Quốc mà cô đã từng mặc trong 《Phồn hoa kinh mộng》, trước khi bà ngoại của cô bị bệnh, chiếc váy này là món quà của bà ngoại, cũng là người duy nhất trong gia đình công khai ủng hộ cô lang thang trong ngành công nghiệp diễn xuất, bà ngoại rất tốt với cô.
Người dẫn chương trình kể câu chuyện về quá khứ của sườn xám này, nó là quần áo của một nhà thơ nữ ở Trung Hoa Dân Quốc, bởi vì có biến cố trong nhà nên đã được cầm ở cửa hàng cầm đồ, cuối cùng đến tay bà của Diệp Minh Tâm.
Những câu chuyện trong quá khứ rõ ràng có giá trị hơn câu chuyện ngày nay, nhưng đối với Diệp Minh Tâm, ngay cả khi sườn xám này khoác trên người Hoàng Hậu thì nó cũng không có giá trị cao bằng giá trị mà bà đã tặng cho cô.
Trước khi bị bệnh, bà thích nhất là tham gia các hoạt động từ thiện, Tú Hoa Nhật Chi được đặt tên theo bà ngoại, mọi người đều biết, trên thực tế, có một quỹ từ thiện mang tên Tú Chi, đặc biệt thành lập để giúp đỡ trẻ em ngoài thất học và trẻ em bị bệnh.
Diệp Minh Tâm ngay từ đầu không muốn lấy chiếc váy này ra, nhưng nghe nói Hàn Phi Nhứ muốn đem bản thảo chưa hoàn thành của mẹ cô ra bán đấu giá thì Diệp Minh Tâm liền đổi ý.
Giá trị của sườn xám chỉ là nhất thời, ngay cả khi cô giữ sườn xám rất tốt, nhưng chờ đến khi cô không còn nữa, sườn xám lưu truyền vào tay của con cháu thì cũng chỉ là một miếng giẻ rách, tốt hơn là bây giờ bán đấu giá nó, thêm một viên gạch cho tổ chức từ thiện yêu thích của bà ngoại.
Nhìn sườn xám được trưng bày, với mức giá khởi điểm ban đầu là 20.000, mọi người bắt đầu đấu giá, Hàn Phi Nhứ quay đầu hỏi cô, "Thực sự không cần em lấy lại cho chị sao?"
Diệp Minh Tâm khẽ lắc đầu: "Không cần đâu."
Nếu sườn xám này vẫn còn trong tay cô, số phận tương lai cũng sẽ chỉ bỏ xó, giống như chiếc váy cưới vậy, cô không mặc nữa thì sẽ đem nó đấu giá ra ngoài, nói không chừng sườn xám này còn có thể làm mở ra số phận của một ngôi sao khác chẳng hạn.
Hiếm khi có cảm xúc như vậy, Diệp Minh Tâm cười cười, Hàn Phi Nhứ tò mò nhìn cô ấy, mặc dù không hiểu tại sao cô ấy cười, bất quá, chỉ cần cô ấy cười là cô thích.
Diệp Minh Tâm thay đổi tư thế, lấy tay phải trước đó vẫn đặt trên đùi, để lên trên bàn, cô dùng tay trái nắm ngón tay phải, rất hứng thú nhìn mọi người đấu giá, đột nhiên, cô cảm thấy không đúng, quay đầu, chỉ thấy Chloe đang nhìn chằm chằm vào mình.
Ánh mắt của cô ấy hơi phức tạp, nghi ngờ, ngạc nhiên, xúc động, và một cái gì đó cô không thể hiểu được, Diệp Minh Tâm không rõ mà nhìn cô ấy, bắt đầu nghi ngờ liệu tinh thần của người phụ nữ này có phải là không bình thường hay không.
Nhận thấy rằng mình thể hiện cảm xúc quá nhiều, Chloe rũ mắt xuống, cũng không nhìn những người khác.
Buổi đấu giá vẫn tiếp tục, bên phải hội trường, Ân Gia Hà thản nhiên nhìn về phía người bên cạnh, "Không phải chị nói cái sườn xám này đối với Diệp Minh Tâm rất quan trọng sao?"
Dư Thính Tuyết ngoan ngoãn gật đầu, "Đúng vậy, đây là của bà cậu ấy đưa cho cậu ấy, lúc đó tôi đi thăm đoàn làm phim của cậu ấy, cậu ấy rất quý, không cho tôi chạm vào, chỉ để Hàn Phi Nhứ chạm vào."
Cánh môi Ân Gia Hà giật giật, thoạt nhìn là muốn nói cái gì, bất quá còn chưa đợi phát ra âm thanh, cô lại quay đầu trở lại, không muốn nghĩ nữa.
Ánh mắt Dư Thính Tuyết ảm đạm vài phần, cô có thể nhìn ra, Ân Gia Hà đang dần phân định ranh giới với cô, năm đó định ra ước hẹn năm năm, vì thế đến đầu năm sau thì Ân Gia Hà sẽ không cần phải ở bên cạnh cô nữa.
Em ấy muốn tận dụng thời gian này, từ từ rời khỏi cô.
Tâm trạng sa sút vài giây, Dư Thính Tuyết lại lấy lại tinh thần, cô nhìn về phía gian hàng, khi sườn xám đã nâng lên đến 80.000 thì không ai đấu giá nữa, chỉ còn một giây nữa là người dẫn chương trình sắp kêu lên thỏa thuận, Dư Thính Tuyết nhấn nút đấu giá của mình một cái.
Trên màn hình đột nhiên có tin tức mới, người dẫn chương trình nhìn vào con số đó, suýt chút nữa bị một ngụm nước bọt sặc chết chính mình.
"680.000! Wow, thật sự là chi mạnh tay! Xem ra bà của Diệp Minh Tâm tặng sườn xám cổ này rất được một số khách hàng yêu thích, mặc dù tôi cảm thấy vấn đề này không cần hỏi gì nữa, nhưng, sáu trăm tám mươi vạn, còn có người nào khác nguyện ý đấu giá sao?"
Toàn hội trường ầm ĩ lên, trên màn hình lớn đều sẽ viết tên của các nhà thầu, nếu không muốn lộ ra sự giàu có cũng có thể nhấp vào chữ ẩn danh trên nút đấu giá, nhưng Dư Tính Tuyết lại không, cô hào phóng công khai tên mình ra.
Dư Thính Tuyết đã leo lên top bảng xếp hạng từ thiện tối nay, bên cạnh có người nhìn qua, Dư Thính Tuyết lại theo thói quen cúi đầu xuống.
Thực ra cô là một người rất nhút nhát, không thích người khác chú ý quá nhiều đến mình, ở công ty cô cũng không phải là người thích phát cáu, chỉ là do Hàn Phi Nhứ xui xẻo, gặp phải Dư Thính Tuyết mất bình tĩnh một lần, kể từ đó, ấn tượng của cô ấy về Dư Thính Tuyết đã được hình thành.
Hàn Phi Nhứ và Diệp Minh Tâm đều khiếp sợ mà nhìn màn hình lớn, sau đó hai người nhìn nhau một phen, trong mắt đối phương đều nhìn thấy sự mờ mịt như nhau.
Mà bên kia, Ân Gia Hà cũng bị cô ấy đột nhiên dọa sợ, "Chị điên rồi à, tăng giá 20.000 là có thể mua lại cái sườn xám kia, tiêu nhiều tiền như vậy làm gì?"
Dư Thính Tuyết mỉm cười một chút, "Không sao đâu, chính là làm từ thiện mà, quyên góp thêm chút tiền cũng không sao, lần trước tôi chọc phải Hàn Phi Nhứ, mặc dù đã xin lỗi cô ấy rồi nhưng tôi biết, cô ấy vẫn không thích tôi, hy vọng lần này có thể cứu vãn một chút ấn tượng của cô ấy về tôi."
Ân Gia Hà nhíu mày, "Chỉ vì cái này thôi sao? Vậy chị còn không bằng mua lại đồ đạc của Hàn Phi Nhứ, mua của Diệp Minh Tâm có ích lợi gì."
"Chính là mua của Diệp Minh Tâm mới có tác dụng, nếu tôi làm cho Hàn Phi Nhứ cảm thấy vui vẻ thì cô ấy chỉ là chính mình vui vẻ mà thôi, nhưng nếu tôi làm cho Diệp Minh Tâm vui vẻ thì tâm trạng của Hàn Phi Nhứ sẽ vui gấp ba lần."
Ân Gia Hà nhìn cô nói một đằng làm một nèo, cười nhạo một tiếng, "Làm sao chị biết Hàn Phi Nhứ nghĩ như thế nào, nói không chừng là vui vẻ chia ba đó."
"Tôi biết chứ" Du Thính Tuyết cười và để lộ răng hổ nhỏ của mình, "Bởi vì cô ấy giống tôi."
Biểu tình trên mặt Ân Gia Hà dần dần phai nhạt, cô bình tĩnh nhìn Dư Thính Tuyết hai giây, sau đó liền đem tầm mắt chuyển đến gian hàng, Dư Thính Tuyết vẻ mặt không thay đổi, mỉm cười một chút, cô cũng đem tầm mắt chuyển về gian hàng.
Dư Thính Tuyết ra giá cao đã chốt được chiếc sườn xám này, quả thật là có ý nghĩ lấy lòng Hàn Phi Nhứ, bất quá chủ yếu là Ân Gia Hà muốn cô chốt cái sườn xám đó, vừa rồi mặc dù cô ấy không nói, nhưng Dư Thính Tuyết quá hiểu cô ấy, biết cô ấy chính là ý này.
Nói cách khác, dỗ dành Ân Gia Hà là mục tiêu chính, dỗ dành Hàn Phi Nhứ là mục tiêu phụ.
Mục tiêu chính có hoàn thành hay không, Du Thính Tuyết không biết, nhưng mục tiêu dỗ dành Hàn Phi Nhứ chắc chắn đã thất bại.
Sự thật chứng minh cô và Hàn Phi Nhứ không giống nhau.
Hàn Phi Nhứ rất tức giận: "Tại sao cô ấy đối xử tốt với chị như vậy, chi 680.000 đó mua một cái sườn xám, cái này là vung tiền như rác sao? Bây giờ giá vàng 275 tệ một gram, cô ấy...!đây là vung rất nhiều tiền rồi!"
Bên cạnh có rất nhiều người, đây còn là phát sóng trực tiếp, Hàn Phi Nhứ đương nhiên không nói ra những lời này, cô chọn dùng WeChat để thể hiện sự phẫn nộ của mình, phía sau mỗi câu đều có bảy tám dấu chấm than, để cho thấy cô thực sự rất tức giận.
Diệp Minh Tâm yên lặng nhìn từng chuỗi spam dấu chấm than, cô gõ một dòng chữ đáp lại, "Cô ấy là vì tiền nhiều không có chỗ để tiêu."
Hàn Phi Nhứ thiếu chút nữa cười lạnh tại chỗ, cô ngồi ngay ngắn trên ghế, vẻ mặt lạnh lùng đánh chữ, các chữ trên bàn phím cũng không theo kịp tốc độ đánh máy của cô.
"Vô nghĩa! Ai có thể chê tiền của mình quá nhiều chứ, cả đời này em chưa từng thấy qua loại người này!"
Diệp Minh Tâm: "..."
Đúng lúc này, cuốn sách Hàn Phi Nhứ quyên tặng đã lên gian hàng, người dẫn chương trình rõ ràng là một chuyên gia hiểu biết về hàng hóa, thành tựu văn học cũng cao hơn so với người bình thường, ông hào phóng nói về cuộc sống của Chung Nhã, và sau đó nhấn mạnh rằng đây là di sản chưa được xuất bản, giá trị văn học và giá trị bộ sưu tập rất cao.
Trong gần một giờ qua, hầu hết trong số họ là đấu giá thời trang, sách vẫn là lần đầu tiên xuất hiện, và sau khi nghe giới thiệu của người dẫn chương trình, ngay cả khi các ngôi sao ở đây khi thi chỉ được hai trăm điểm* thì họ cũng có thể nghe ra cuốn sách này là rất thích hợp để khoe khoang.
*Thang điểm tối đa là 750
...
Một cuốn sách dù có đắt đến mức nào thì có rất nhiều người xoa tay, sẵn sàng đấu thầu, người dẫn chương trình công khai giá khởi điểm, 12.000 nhân dân tệ, 2.000 cho một lượt đấu, rất nhiều người cầm máy lên đấu giá, bắt đầu nhấp chuột.
Trên máy đấu giá là mười hai ô vuông, cùng với máy ATM tự động của ngân hàng, bỏ đi số 0 ở cuối cùng, thì còn có 00, ngoài ra có rất nhiều 0000, đó là để tiện cho mọi người đấu giá nhanh chóng, khi những người khác vẫn còn đang nhấp chuột 1, 4, 0, 00 thì Diệp Minh Tâm lấy máy đấu giá của riêng mình, trực tiếp nhấn hai lần 0000.
Số mặc định của nhà thầu là 1, phía sau có cộng thêm bao nhiêu thì phía trước vẫn là số 1, nhìn vào con số rất lớn vừa xuất hiện, lúc này toàn bộ hội trường đều không có ồ lên, tất cả họ đều trầm mặc hết.
Buông máy đấu giá xuống, Diệp Minh Tâm cầm điện thoại di động lên, lại đánh một dòng chữ gửi qua.
"Bây giờ em thấy rồi đó."
Hàn Phi Nhứ: "...".