SAU KHI TỈNH DẬY TÔI CÓ CON



Từ sân bay chung của Bắc Kinh tới phim trường Đông Dương mất hơn hai giờ, mặc dù trên vé ghi có thể lên máy bay lúc 6 giờ 10 phút, nhưng Hàn Phi Nhứ đã đợi trong phòng VIP đợi thêm nửa tiếng mới có thể được lên máy bay.
Vẫn là khoang hạng nhất như lúc trước, hôm nay nàng cũng không mặc quần áo mà mình thích, Trọng Viên Viên đưa cho nàng mặc cái áo T-shirt màu xám, quần tây đen xám, kính râm đen, khẩu trang đen và mũ lưỡi trai màu đen.
Ngoại trừ đôi tai, toàn bộ khuôn mặt không để lộ ra ngoài.
Diệp Minh Tâm cũng đi cùng trên một chuyến bay với nàng, bình thường theo thói quen, cô sẽ nói với trợ lý đặt trước một phi cơ tư nhân hẹn thời gian cất cánh, nhưng Hàn Phi Nhứ không muốn, cảm thấy bản thân chính là đang rêu rao cho mọi người biết quan hệ của hai người họ không bình thường, vì vậy cô mới hỏi Diệp Minh Tâm muốn đi cùng chuyến bay với cô không, Diệp Minh Tâm cũng không còn lựa chọn nào khác nên đặt vé khoang hạng nhất cùng chuyến bay với người kia.
Khách của khoang hạng nhất có thể đợi ở phòng VIP, nhưng Diệp Minh Tâm đã không vào.

Độ nổi tiếng của cô cao hơn Hàn Phi Nhứ rất nhiều, ngộ nhỡ nếu bị mọi người nhận ra, sẽ gây ra ồn ào không nhỏ, cô vẫn ngồi ở bên trong xe của mình, để Lam Trúc ngồi trong phòng VIP, đến giờ lên máy bay, cô ấy sẽ ra thông báo với Diệp Minh Tâm.
Hơn 6 giờ sáng đã có rất nhiều người tới sân bay, khó khăn lắm mới được lên máy bay, Hàn Phi Nhứ đưa mắt nhìn xung quanh, ngoài năm người bọn họ còn có hai người lạ phía sau, nhưng từ tầm mắt của họ cũng không thể nhìn thấy bên này.
Hàn Phi Nhứ lúc này mới nhẹ nhàng thở ra, cởi mũ cùng khẩu trang xuống.
Bữa ăn ở trên máy bay hết sức bình thường, cũng không thể nói rõ là ăn ngon hay không ngon cũng không thể nói rõ nó có ngon hơn bữa sáng hay không, tiêu hóa một lúc thì máy bay hạ cánh, Hàn Phi Nhứ nghĩ đến khi mình ở sân bay Bắc Kinh không bị người ta nhận ra, cho nên khi sân bay Hoành Đi3m cũng không phải lo lắng.

Dù sao người ở đây so với Bắc Kinh cũng ít hơn.
Sự thật đã chứng minh là do nàng quá khờ khạo.
"A a a a a a a a a a Diệp Minh Tâm!!!"
Hàn Phi Nhứ tưởng chừng màng nhĩ sắp bị thủng tới nơi rồi, nàng vô thức bịt tai lại, Diệp Minh muốn giúp nàng, nhưng suy nghĩ một chút hành động này sẽ khiến Hàn Phi Nhứ cùng mình bị bại lộ, cô phải mỉm cười bước tới, Lam Trúc và Tề Vũ ở phía trước cũng vô cùng thuần thục chống đỡ, Diệp Minh Tâm vừa bước đi vừa vẫy tay với người hâm mộ, mỗi cái giơ tay nhấc chân của cô có tiêu chuẩn của một nữ thần.
Hàn Phi Nhứ cùng Trọng Viên Viên liếc nhìn nhau đều nhìn thấy được sự phức tạp trong ánh mắt của đối phương.
Trọng Viên Viên: "Hiện tại những cô gái nhỏ này cũng không khác so với em năm đó là bao, nếu như tiếng hét này cao hơn một chút nữa, nói không chừng còn có thể phát ra tần số làm nhiễu tháp tín hiệu mất!"
Hàn Phi Nhứ: "Này, chị cũng muốn có người hâm mộ đón ở sân bay."
...
Diệp Minh Tâm bị một đám người hâm mộ vây quanh rồi rời đi, Hàn Phi Nhứ nhìn thấy rõ ràng, cô quay đầu lại ba lần, bởi vì góc nghiêng không lớn, hơn nữa còn đeo kính râm, người khác không nhìn thấy cô đang làm gì, chỉ có Hàn Phi Nhứ cùng Trọng Viên Viên biết Diệp Minh Tâm là đang nhìn xem lão bà của mình ở đâu.
Đi được vài bước, cô quay đầu lại để kiểm tra xem Hàn Phi Nhứ thế nào thì phát hiện một số fan cũng đang nhìn về cùng một hướng với mình, cô vội quay đầu lại, sau đó mỉm cười với nhóm fans hâm mộ.
Trong một giây tiếp theo này, nhóm fans hâm mộ đã bị mê hoặc cũng không ngoái đầu lại nhìn nữa.
Một lượng lớn người đi theo Diệp Minh Tâm ra ngoài, chỗ đó lập tức trống không, Hàn Phi Nhứ tay không bước ra ngoài, Trọng Viên Viên giúp nàng đẩy hành lý, nhỏ giọng an ủi: "Diệp Minh Tâm đã phát triển nhiều năm, fans hâm mộ cũng như hậu viện hội mỗi ngày đều để ý tới hoạt động của chị ấy.

Dù sao chị cũng vừa mới xuất đạo không lâu, hậu viện hội cũng vừa mới được thành lập.

Em thấy chị đã lâu không đăng bài lên Weibo, sau khi trở về liên đăng một vài bài viết tương tác với nhóm fans hâm mộ một chút, cũng có thể gia tăng tình cảm của đôi bên."
Hàn Phi Nhứ im lặng: "Chị Lương không cho chị đăng Weibo."
"Chị ấy nói, nếu Weibo nằm trong tay chị, chính là một sát khí lớn, nếu như chị dùng sẽ khiến dân chúng lầm than."
Trọng Viên Viên: "..." Không phải chỉ đăng có hai bài lên Weibo thôi sao?

Weibo của Hàn Phi Nhứ, nàng chỉ có thể xem nhưng không thể dùng, khi cần đăng một bài blog quảng cáo, Lương Trữ cũng sẽ tự mình lên bài, nàng thật sự thấy mình chẳng khác nào học sinh ba tốt chỉ chờ được người ta khen ngợi nữa thôi = =
Hàn Phi Nhứ nhắm mắt lại, Trọng Viên Viên hỏi: "Làm sao vậy?"
"Bị ánh đèn flash làm chói mắt, đám phóng viên này đến đây từ lúc nào lại trà trộn vào cùng với đám người hâm mộ."
"Phóng viên, tất nhiên, bọn họ phải chạy đua với thời gian để có được những thông tin đầu tay.

Nói không chừng khi chúng ta còn chưa lên máy bay bọn họ đã chờ sẵn ở chỗ này rồi." Biết mắt của Hàn Phi Nhứ có chút nhạy cảm, Trọng Viên Viên liền hỏi: "Chị có cần thuốc nhỏ mắt không?"
"Không cần, chỉ chiếu vào mắt một lát thôi, chị cũng không phải bị đau mắt, sẽ ổn ngay thôi."
Lương Trữ đã thuê một chiếc xe đứng ở bên ngoài chờ, thấy hai người đi ra, chị ta liền giơ tay lên ra hiệu với hai người họ.
Sau khi lên xe, Trọng Viên Viên ngồi ở phía trước lái xe, Lương Trữ ngồi ở bên cạnh ghế phó lái, chị ta lên tiếng hỏi: "Khi nào thì Vi Tầm qua đây?"
"Hơn bốn giờ chiều, cậu ấy ngồi tàu cao tốc tới."
Lương Trữ gật đầu: "Đoàn phim chỉ bố trí một phòng trợ lý.

Chị đã yêu cầu họ đổi thành một phòng tiêu chuẩn và thêm một phòng khác, chị ở cùng phòng với Viên Viên, còn Tiểu Nam và Vi Tầm ở cùng một phòng, phòng của em là phòng 403, thẻ phòng của em."
Sau khi nhận được thẻ phòng, Hàn Phi Nhứ tự nhiên hỏi: "Diệp Minh Tâm sống ở đâu?"
Lương Trữ sững sờ: "Làm sao chị biết cô ấy sống ở đâu, hơn nữa cô ấy ở đâu cũng đâu có cùng liên quan tới chúng ta?"
Hàn Phi Nhứ nhất thời nghẹn lời, Lương Trữ liền quay người lại nhướng mày, nói: "Đừng nói với chị, nửa đêm em muốn đi tìm cô ấy?"
Lương Trữ nhìn Hàn Phi Nhứ, chỉ tiếc hận sắt không thành thép mà nói: "Nhiều kịch bản dạ quang cùng mạt chược dạ quang* như vậy, em sẽ không biến bản thân mình lại thành một cái ấm dạ quang sao?"
*Ý chỉ những diễn viên lén lút gặp nhau vào ban đêm, những từ này được cư dân mạng nghĩ ra khi có nhiều vụ việc xảy ra chính chủ đều nói mình đến phòng bạn diễn để tập kịch bản hoặc chơi mạt chược (mạt chược cũng có nhiều nghĩa, có thể là chơi mạt chược thật, còn không thì là làm chuyện đó).
"...!Bọn họ đều là lén lút...!mới bị nói là dạ quang, em không giống với bọn họ, em là người quang minh chính đại!"
Hì hì, lời thoại của Vô gian đạo đều dùng hết, Lương Trữ buồn cười nhìn nàng: "Bây giờ mới nhớ tới quang minh chính đại thì đã muộn rồi, chuyện kết hôn này là em muốn giấu giếm, em chỉ có thể chấp nhận, trừ khi có paparazzi đào chuyện này ra."
Hàn Phi Nhứ hờ hững nhún vai: "Đào thì đào, em cũng không phải là người thiếu đạo đức..."
Lương Trữ cắt ngang lời nàng: "Xem ra tình cảm giữa hai người đang phát triển.

Trong lòng em vẫn nghĩ mình là bạn học Hàn mới 16 tuổi thôi sao.

Chị phải nhắc nhở em một điều, em có biết fans của Diệp Minh Tâm tàn nhẫn như thế nào không? Trước đây bọn họ cũng đã từng công kích một minh tinh, trực tiếp dồn ép người này phải rời khỏi giới.

Người đó chỉ vừa có một vụ bê bối với Diệp Minh Tâm thôi đó.

Hơn nữa hai người các em lại kết hôn thật, nếu như để chuyện này lộ ra ngoài, em nói xem kết cục sẽ như thế nào?"
Bên tai Hàn Phi Nhứ ngay lập tức vang lên tiếng hét kinh hoàng hồi nãy, nhưng lần này, nội dung của tiếng hét đã thay đổi.
"A a a a a a a a a Hàn Phi Nhứ! Đi chết đi!"
Hàn Phi Nhứ: "..." Fans của cô ấy quá khủng khiếp QAQ
Nhìn thấy vẻ mặt rút lui của đối phương, Lương Trữ khẽ nói: "Bây giờ đã biết sợ rồi?"
Trọng Viên Viên đang lái xe liền chen vào nói: "Nào có đáng sợ như vậy, chuyện Khổng Thi rút lui khỏi giới giải trí là bị người hắc, hình như cô ta đã chọc phải người không nên chọc vào, cho nên mới phải nhanh chóng ai danh ẩn tích như vậy, chỉ là người hâm mộ không thể ngờ được một ngôi sao lưu lượng lại có thể hoàn toàn biến mất nhanh như vậy."
Lương Trữ phản bác: "Em thuộc công ty khác, không thể nhìn thấy được, lúc ấy chị đã ở Cam Thị rồi, lúc đó chị đã tận mắt nhìn thấy đám fans xuồng đó phong sát Khổng Thi như thế nào.

Thông qua thịt người* có được địa chỉ của cô ấy, những chuyện trước đây, gửi tới nhà cô ấy đủ những thứ ghê tởm hay xịt sơn lên cửa nhà trên đó là những lời nhục mạ.

Vì fan gây ra những chuyện này khiến cho công ty được một trận bận tới sứt đầu mẻ trán, còn Diệp Minh Tâm cũng bị chuyện này làm ảnh hưởng.

Cam Tông Minh vì chuyện này mà rụng rất nhiều tóc, nhưng người trong cuộc Diệp Minh Tâm lại xem như không có chuyện gì xảy ra."
*Thịt người: Tìm kiếm thịt người là một loại phương tiện tìm kiếm ẩn danh, vì vậy thông tin được cung cấp bởi một người không rõ danh tính, những người sử dụng dịch vụ này sẽ dựa trên dữ liệu được cung cấp bởi người cung cấp ẩn danh kia để thu thập thông tin về một người cụ thể hoặc sự kiện nào đó.

Điều đó sẽ mang lại những tác động tiêu cực, chẳng hạn như các cuộc tấn công cá nhân,...
"Lợi hại, không phải chỉ là một scandal thôi sao, thì ra là chuyện này, giống như bọn họ đối với Khổng Thi chính là có mối thù không đội trời chung."
"...!Em cũng không có tư cách để nói bọn họ, không phải năm đó em cũng là một fans hâm mộ não tàn sao?"
Trọng Viên Viên không đồng ý: "Tuy rằng em có chút não tàn, nhưng cũng là một fans não tàn có đạo đức.

Em chưa bao giờ làm chuyện xấu xa như vậy!"
"Dẹp đi, em có dám đem chuyện này nói lại với lão Kim một lần nữa không?"
"Hì! Chị còn chọc tức em, nếu chị còn chọc tới em!" Giọng nói cao một quãng tám của Trọng Viên Viên lập tức hạ xuống: "Vậy thì em cũng không dám."
Hàn Phi Nhứ: "..."
Bây giờ là chín giờ sáng, đạo diễn Điền căn bản không để cho mọi người có thời gian nghỉ ngơi.

Tới nơi liền bắt đầu đổi sang trang phục diễn, trang điểm, trang phục đầu tiên của Hàn Phi Nhứ chính là quần áo Bát Kỳ.

Nàng vừa mới tới đoàn phim ngay cả một câu cũng chưa kịp nói, đã bị phó đạo diễn kéo tới phòng hóa trang, chỉ có Diệp Minh Tâm và Hồ Chước Tuyên là có phòng hóa trang riêng trong đoàn phim, còn những người khác chia thành hai phòng hóa trang dành cho nam, nữ riêng biệt, dùng chung.
Hồ Chước Tuyên là ảnh đế, và cũng là bạn tốt nhiều năm của Lâm Y, trên mạng đều suy đoán bọn họ là một đôi, nhưng chuyện CP như thế này cũng không hoạt động do phía công ty đưa ra mà là do một đám fans tự ghép.
Quan hệ giữa Hồ Chước Tuyên và Lâm Y thực sự rất tốt, khi còn trẻ cả hai luôn đồng hành cùng màn ảnh, nhưng thỉnh thoảng vẫn có thể nhìn thấy những tin tức hai người họ tham gia hoạt động cũng nhau, vào sinh nhật hàng năm, Hồ Chước Tuyên và Lâm Y đều sẽ đăng bài chúc mừng sinh nhật đối phương, sau đó bọn họ sẽ tiết lộ cho mọi người biết nhận được món quà gì từ đối phương.

Trên Weibo còn có một tài khoản đặc biệt, tên là Hồ Chước Tuyên và Lâm Y có thể thành đôi, mỗi ngày đều suy đoán nhưng vẫn làm cho người khác phải thất vọng.
Sau khi thay trang phục cổ trang màu xanh lam nhạt, Hàn Phi Nhứ nhìn lớp trang điểm mà người khác làm xong.

Diễn viên đóng vai Huệ phi cũng đã chuẩn bị xong.

Phong cách của nàng giống như trong phim cung đấu nhà Thanh.

Bộ tóc giả cực kỳ khoa trương, mặt đối mặt cảm thấy không đẹp, nhưng khi ở trên màn ảnh lại cảm thấy thuận mắt hơn rất nhiều.
Tất cả mọi trong đoàn phim có cùng chuyên viên trang điểm, Hàn Phi Nhứ nhắm mắt lại để chuyên viên trang điểm kẻ eyeliner cho mình.
Trọng Viên Viên đứng bên cạnh nàng nhỏ giọng nói: "Những người trong đoàn phim mà chị biết chỉ có Diệp Minh Tâm và Lâm Y.

Trong nửa tháng nữa, Lý Tĩnh Huyên sẽ gia nhập đoàn làm phim.

Cô ấy sẽ là lứa người chơi nhảy dù tiếp theo trong" Tôi là diễn viên chính ", đến lúc đó nói không chừng hai người sẽ cùng nhau quay một tiết mục."
Hàn Phi Nhứ nhắm mắt lại, hỏi: "Lý Tĩnh Huyên, có phải là người diễn vai Lương phi, đúng không?"
"Đúng vậy, trong kịch bản chị sẽ phải tát cô ấy bốn bạt tai, không có chuyện gì liền ức hiếp cô ấy.

Cuối cùng, chị bị Doanh Tụ của em lật đổ, cô ấy là người có công giúp đỡ lớn nhất."
Mỗi khi nói đến nhân vật, không cần vẫn luôn là của em, được không.
Khi nàng hóa trang xong thì cảnh đầu tiên cũng đang quay, là cảnh Hoàng hậu nằm trên giường bệnh, nghe người hầu nói về chuyện tuyển tú năm nay.
Hàn Phi Nhứ hóa trang xong liền tới xem, Lâm Y mặc trên người trang phục của hoàng hậu, vẻ mặt thản nhiên nghe cung nữ nói chuyện, chờ tới khi cung nữ nói xong thì hơi ngẩng đầu lên, nở một nụ mỉm: "Như vậy cũng rất tốt."
Trọng Viên Viên và Lương Trữ đều đang đứng bên cạnh nàng, Trọng Viên Viên nói: "Hôm nay trạng thái của Lâm Y rất tốt, có thể một lần là qua."
Khi lời vừa nói xong, đạo diễn Điền đã hài lòng hô lên một tiếng: "Cắt! Tiểu Lâm, không tệ, không tệ, khởi đầu rất tốt! Một lần đã qua!"
Hàn Phi Nhứ kinh ngạc nhìn về phía Trọng Viên Viên, người đằng sau đắc ý cười: "Nhìn xem, khi Lâm Y quay phim ở Trung Quốc, em vẫn luôn đi theo cô ấy, trạng thái của cô ấy như thế nào, bọn em đều nắm rõ."
"Còn chị, trạng thái của chị như thế nào, em có biết không?"
Trọng Viên Viên trầm mặc: "Cái này..."
Hàn Phi Nhứ: "Được rồi, chị hiểu rồi, em không cần phải nói nữa =="
Lâm Y và Hồ Chước Tuyên có một cảnh diễn trong cung điện với nhau.

Cảnh đầu tiên của Hàn Phi Nhứ và Diệp Minh Tâm là trên một con phố kế bên vào triều đại Minh Thanh, một cô nương đang may vá, sau khi diễn viên quần chúng vào vị trí: "Hai ngày nữa ngươi sẽ tiến cung tham gia tuyển tú, hiện tại trong nhà ngay cả thứ giống với trang sức cũng không có, ta đã thương lượng với a mã, muốn đem một nửa tiền vốn riêng của ta lấy ra, đặt may cho ngươi một bộ, nhưng a mã ngươi không đồng ý, cuối năm nội vụ phủ mới giao phân lệ, hắn muốn dùng phần tiền này đem đi chuẩn bị."
Từ khi mẫu thân lên tiếng nói chuyện, động tác may của nàng cũng chậm đi rất nhiều, giống như bị cản lại, nàng nhíu mày, dùng thêm lực mới có thể hạ mũi kim xuống, sau khi đi qua, nàng đặt nửa miếng vải đã khâu xuống, ngẩng đầu lên, để lộ ra một gương mặt thanh tú, giọng nói nhỏ nhẹ dịu dàng: "Ngạch nương, người không cần phải tốn nhiều tâm tư như vậy, không có trang sức vẫn có thể tham gia tuyển túy, ngân lượng trong nhà để a mã cùng vào việc quan trọng hơn."
Trọng Viên Viên di chuyển một chiếc ghế tới, huých vào cánh tay của Hàn Phi Nhứ ra hiệu cho nàng ngồi xuống, Hàn Phi Nhứ thậm chí không thèm nhìn, mà xoay người trực tiếp ngồi xuống.
Ánh mắt nàng sáng như sao: "Oa, em nhìn xem, cô ấy diễn quả thật rất tốt!"
Trọng Viên Viên: "..."
Cô ấy không nói gì mà nhìn về phía Lương Trữ, người phía sau nhận thấy ánh mắt, vỗ nhẹ bả vai của nàng: "Đã quen thì tốt rồi, chỉ là một vai diễn nhỏ mà thôi, chúng ta chưa từng thấy mặt, chúng ta phải thông cảm."
Hàn Phi Nhứ: "..." Tôi có thể nghe thấy hai người nói chuyện, cảm ơn.
Diệp Minh Tâm vô thức ngẩng đầu lên, cô đứng dậy đi về phía bàn thờ, tình cờ nhìn thấy ánh mắt sáng như sao của Hàn Phi Nhứ, Diệp Minh Tâm dừng lại một chút, hành động này quá rõ ràng, đạo diễn Điền lớn tiếng hô cắt, Diệp Minh Tâm nhỏ giọng nói xin lỗi, đạo diễn Điền xua tay không để ý, phải quay lại là chuyện rất bình thường, hơn nữa, vừa rồi Diệp Minh Tâm diễn rất tốt.
Ánh mắt nhìn về phía đầu sỏ gây nên chuyện, Điền Thành Hiền gọi người qua: "Đi, đưa Hàn lão sư đi trang điểm lại, tôi nghĩ lớp trang điểm trên mặt cô ấy có chút lem rồi."
Hàn Phi Nhứ:??? Không có nha?
Chuyên viên trang điểm: Ông có thể nghi ngờ nhân phẩm cùng kỹ thuật của tôi, nhưng không thể nghi ngờ chất lượng đồ trang điểm mà tôi mua được!
...
Diệp Minh Tâm cũng không phải người dễ bị ảnh hưởng như vậy, nhưng biểu hiện của Hàn Phi Nhứ vừa rồi cũng gần giống như tám năm trước.

Diệp Minh Tâm nhất thời hoảng hốt, mới dừng lại lâu như vậy.

Tiếp theo cho dù Hàn Phi Nhứ có quay lại, cô cũng sẽ không để bản thân xảy ra lỗi một lẫn nữa.
Có ba cảnh quay ở giữa được quay lại một vài lần, còn những cảnh khác đều quay một lần đã qua.

Sau khi hoàn thành tất cả các cảnh quay cũng đã hơn mười một giờ.

Trước khi lên sân khấu, Hàn Phi Nhứ đã chào hỏi nam diễn viên đóng vai phụ thân của nhân vật Văn San vài câu.
"Xin chào tiền bối, mong được tiền bối chỉ giáo nhiều hơn!"
Phụ thân của Văn San là một võ tướng, là người nghiêm khắc, nói năng thận trọng, diễn viên mà Điền Thành Hiền chọn cũng có tính cách giống như vậy.

Đối phương cũng đã ở trong giới hơn hai mươi năm, tham gia nhiều bộ phim cũng đã gặp nhiều diễn viên khác nhau, nhưng khi nhìn thấy Hàn Phi Nhứ vẫn có chút sửng sốt.
Nếu không có mặt ông ấy ở đấy, Hàn Phí Nhứ cũng cười rất vui vẻ, có thêm một chút chân thành, cho dù là giả vờ hay thật lòng thì nụ cười ấy luôn khiến người ta cảm thấy thích, người xưa cũng đã nói, cho dù đối phương có ăn nói khéo léo, cũng muốn đối với loại người như Hàn Phi Nhứ qua lại một ít.
"Xin chào, cô có thích ăn xương sườn không? Hôm nay vợ tôi có đem tới một ít, một lát nữa tôi sẽ cho trợ lý đưa qua?"
Chủ đề đã nhảy quá xa.
Hàn Phi Nhứ không khách sáo gật đầu: "Ăn ạ." Không ăn cũng uổng.
...

Để giữ dáng, các nữ diễn viên khác hầu như không ăn gì, lúc nào cũng giống như thỏ vào chuột đồng, ăn rau xanh và các loại rau củ.

Hàn Phi Nhứ cũng không để ý đến mấy chuyện này, bọn họ có một phương thuốc giảm béo cổ truyền, ăn vào còn phải sợ béo sao, chờ đến khi có nhu cầu đặc biệt thì sẽ dùng sau.
Nhân vật Doanh Tụ hiền lành, ít nói và không bao giờ xung đột với mọi người, nếu dùng thực vật để so sánh, cũng không phải là hoa mận cao quý, mà nàng giống như một cây cỏ đuôi chó, sinh trưởng ở ven đường, không nở hoa, chỉ hy vọng mình có thể bình an, sống một cuộc đời suôn sẻ mà thôi.
Còn Văn San thì hoàn toàn trái ngược với nàng ấy, trái tim của Văn San chia làm hai nửa, một nửa tính toán cho bản thân, nửa còn lại để tính toán cho gia tộc của mình, nàng là người trong hoàng tộc, gia tộc nắm thực quyền điều động binh lính, nàng tiến cung, một là vì tiền đồ của bản thân mình, hai là muốn làm rạng danh tổ tông.
Người có ảnh hưởng lớn nhất đến tính cách của Văn San chính là phụ thân cũng là một võ tướng của nàng, Văn San cũng muốn được oai phong hiển hách giống như phụ thân, vinh quang cho gia đình, nhưng nàng chỉ là một nữ nhân, không thể làm quan, nếu muốn trở thành người tầng lớp trên, cũng chỉ có một con đường duy nhất là tiến cung.
Vì vậy, tình tiết của cảnh đầu tiên không chỉ cho thấy Quách Lạc La gia giàu có sung túc như thế nào, còn có phân cảnh Văn San trò chuyện với mẫu thân của mình, mẫu thân hỏi nàng có nguyện ý muốn tiến cung hay không, nếu không muốn, bà ấy có thể tác động ngay từ vòng đầu, như vậy Văn san sẽ bị gạch tên.

Văn San không mấy vui vẻ mà từ chối, nàng cảm thấy mẫu thân là một người một chút mưu tính cũng không có, không giống với tính cách của một nữ nhân Mãn Châu.
Vừa lúc, phụ thân của Văn San bước vào, nghe thấy vậy liền vỗ tay cười to, khen Văn San không hổ là trưởng nữ của ông.
Này, nếu Văn San biết cuộc đời sau này của mình vô cùng thăng trầm, cuộc đời chỉ vẻn vẹn có hơn hai mươi năm cũng không ai muốn chào đón nàng, còn tận mắt chứng kiến những đứa con chết trước mặt mình, lúc này nhất định nàng sẽ không nói như vậy.
Cuộc đời vô thường, không ai biết trước số phận của mình sẽ đi về đâu.
Hàn Phi Nhứ ngẩng cao đầu bước ra ngoài, vẻ mặt tự tin, cởi mở, không có vẻ gì là tầm thường, thoạt nhìn cũng biết nàng là nhi nữ danh môn, tự nhiên hào phóng quỳ trên mặt đất, mẫu thân đã giúp nàng tết lại tóc, phía trước có người đang khấn, sau khi kết thúc nàng mới đứng dậy, cùng mẫu thân trở về khuê phòng.
Diệp Minh Tâm khoanh tay nhìn nàng không chớp mắt.

Kỹ năng diễn xuất của Hàn Phi Nhứ rất tốt, không phải nói, nhưng vị trí của nàng không được tốt cho lắm, máy quay cũng không thể lấy được góc độ tốt nhất.
Diệp Minh Tâm thầm nghĩ lát nữa sẽ nhắc nhở nàng một chút, đến khi địa điểm quay thay đổi, sẽ để quay phim đi theo, Hàn Phi Nhứ ngồi trên chiếc ghế đẩu tròn, trên tay cầm một tách trà.
Hàn Phi Nhứ nhìn qua một lượt bên trong chén trà không có gì, sau đó cầm lấy nắp của tách trà, đặt nó lên trên tách trà, giống như đang uống trà, như thể nàng đang xua đi hơi nóng của trà.
Sau khi mẫu thân nói xong ý định gạt nàng xuống, động tác tay của Hàn Phi Nhứ hơi dừng lại, nàng nhướng mi, khẽ liếc nhìn mẫu thân một cái rồi đặt chén trà xuống, sắc mặt trở nên nghiêm túc: " Những lời này của ngạch nương, chớ để cho người khác biết, lại để cho người bên ngoài nghĩ, Quách Lạc La chúng ta chỉ bằng lòng với một góc trời, tự nguyện trở thành hạng người bình thường."
Lời thoại chính là viết như vậy, tính cách của Văn San ương ngạnh như thế, lại dám nói với mẫu thân mình như vậy
Hàn Phi Nhứ đang trong trạng thái diễn tốt mà nữ diễn viên đóng vai mẫu thân cũng nhập vai rất tốt, nàng vừa xấu hổ vừa tức giận: "Đứa nhỏ này, không phải ngạch nương vì nghĩ cho ngươi sao, trong cung là một nơi như thế nào, ngươi có thể ứng phó được, ở bên ngoài, ngươi có thể làm chủ mẫu của một nhà, nhưng ở trong cung lại chỉ có thể tiến từng bước, hồng nhan chưa già, ân vua đã tuyệt, dựa vào lò hương ngồi chờ đến rạng đông*, gần vua như gần cọp, ngươi có thể hiểu?"
*Trích từ bài "hậu cung từ" của Bạch Cư Dị
Hàn Phi Nhứ cười nhạo một tiếng: "Ngạch nương, người đang lo sợ chuyện không đâu, nếu như nữ nhân được tuyển vào, cũng rất tin tưởng bản thân được hưởng ân sủng lâu dài."
"Ha ha ha ha, không tồi! Không hổ là trưởng nữ của A Kỳ Lặc ta, a mã sẽ chuẩn bị mọi chi phí sau khi vào cung, ngươi cũng không cần phải lo lắng chuyện trong nhà nữa.

Nàng cũng không thể mặt ủ mày ê như vậy suốt được, Văn San cũng không phải là cá ở trong ao, nào có thể gả cho bọn đạo chích vô năng được."
Hàn Phi Nhứ đứng lên, đối với người vừa mới bước vào thản nhiên hành lễ: "Đa tạ phụ thân."
Trọng Viên Viên bám vào tay Lương Trữ: "Diễn xuất cũng không tệ lắm, em cảm thấy rất tốt."
Lương Trữ cũng nhìn về phía đó, lúc đầu chị ta có chút lo lắng, đây là lần đầu tiên Hàn Phi Nhứ tham gia diễn xuất sau khi xuất đạo, chị ta sợ nàng tay chân luống cuống bị người khác cướp mất vai diễn, nhưng bây giờ dường như chị ta đã lo lắng nhiều rồi.
"Cũng được, nhưng trạng thái không tốt như khi cô ấy tham gia phim điện ảnh."
"Ai nha, có thể đã không phạm sai lầm như vậy là đã tốt rồi, hiện tại đây không phải là phim truyền hình thôi sao, cũng không khắt khe như phim điện ảnh, vừa lúc đang luyện tập, sau khi quay xong một phân cảnh nữa sẽ ăn cơm đúng không, để em đi xem Tiểu Nam đã chuẩn bị xong chưa."
Lương Trữ quay đầu lại: "Đi vào tủ lạnh lấy thêm một ly đồ uống ướp lạnh, lát nữa chị sẽ đưa cho Hàn Phi Nhứ."
"Hiểu rồi."
Số lần NG của Hàn Phi Nhứ nhiều hơn Diệp Minh Tâm, nhưng đánh giá chung là không tệ, Điền Thành Hiền đã rất hài lòng rồi.

Cảnh đầu tiên buổi chiều sẽ quay trong hậu cung, tạm thời cũng không có chuyện của Diệp Minh Tâm và Hàn Phi Nhứ nữa, Diệp Minh Tâm vẫn đứng ở đó xem nàng quay, đợi cho tới khi nàng quay xong, mọi người có một chút thời gian nghỉ ngơi, cô mới đi tới.
Hàn Phi Nhứ nhận lấy đồ uống từ tay Lương Trữ, nhấp vài ngụm, sau đó lấy tay quạt cho chính mình: "Sao chị không về nghỉ ngơi đi, ở bên ngoài phơi nắng cũng không tốt."
Không có ánh nắng mặt trời chiếu vào bởi vì đã có lưới hấp thụ nhiệt cản lại, nhưng vẫn khá nóng, Diệp Minh Tâm thuận miệng trả lời: "Lát nữa sẽ lên xe, buổi chiều hơn hai giờ chị có một phân cảnh diễn, giữa trưa phải nghỉ ngơi một chút."
Giai đoạn đầu hai người có cảnh quay giống nhau, khi Hàn Phi Nhứ nghĩ đến việc quay phim từ hai giờ chiều đến tám giờ tối, liền cảm thấy có chút đau đầu: "Hôm nay nóng thật."
Nhắc tới RV, Hàn Phi Nhứ lại hỏi một câu: "Không phải chị nói sẽ có người lời ong tiếng ve sao, em ở đây đợi từ sáng đến trưa, cũng không có nghe thấy người ta nói gì."
Lam Trúc cầm một chiếc ô lớn chống xuống, vừa vặn che được cho cả ba người: "Phán đoán sai lầm rồi, chị Minh Tâm có thể đã quên so sánh với những vật khác."
Hàn Phi Nhứ khó hiểu: "So sánh với những vật khác là gì?"
Lam Trúc vừa mới tới liền chỉ tay về phí xa: "Chính là cái kia."
Hàn Phi Nhứ nhìn theo hướng ngón tay của cô ấy, nhất thời kinh ngạc.
Nàng nghĩ chiếc RV di động của mình đã đủ phong cách rồi, cái gì thế này, RV kiểu xe lửa???
Ba chiếc xe hạng sang nối dài cùng màu và kiểu xe được nối với nhau, đằng sau có một chiếc RV màu trắng tinh trông rất trừu tượng, hơi giống một khoang vũ trụ ở phía sau, mấy nhân viên công tác không ngừng đi ra đi vào mấy chiếc xe bên cạnh, hai trong số đó chính là một đội đầu bếp.
Hàn Phi Nhứ không dám tin hỏi lại: "Đây là xe ăn do đoàn phim thuê?" Không đúng, ai sẽ là người hào phóng thuê những chiếc xe này?
"Tất nhiên là không phải" Lam Trúc đang ăn một ly kem: "Đó là đoàn đội của Ân Gia Hà, chuyên phục vụ một mình cô ấy, có thấy người đàn ông đeo tai nghe ở cửa không? Đó là tổ trưởng tổ bảo an của Ân Gia Hà."
Đội bảo vệ...!Là tổ trưởng?.


Bình luận

Truyện đang đọc