SAU KHI VỀ NƯỚC, BẠN TRAI NHỎ CỐ CHẤP ĐIÊN RỒI

Chưa đầy ba tiếng, video trên hot search của Khương Đản đã bị xóa đi, những mục liên quan đều bị bay màu, thay vào đó chính là câu trả lời của Phó Sinh.

Tin nhắn trả lời fan của anh bị chụp màn hình gửi cho một bên giải trí có tích xanh, vì vậy phòng làm việc bên này mua luôn hot search, đồng thời có cả động thái đáp trả trên weibo Phó Sinh.

— Không biết nên nói gì, càng ngày càng muốn đào góc tường thì phải làm sao (đầu chó).

— Đừng có mà đùa kiểu đấy, Tu Từ bây giờ hẳn đang rất buồn, may là đạo diễn Phó tin tưởng cậu ấy.

— Có mấy người thấy người ta sống tốt thì không chịu được nhỉ, vợ chồng son người ta đang trải qua những tháng ngày vui vẻ, cái tên Khương Đản này lại thò chân vào lôi chuyện riêng tư của người ta ra, thành thật mà nói thì đáng ghê tởm.


— Chính hắn cũng là người bị hại mà sao lại không thương nổi nhỉ?

— Có khi hắn không chịu nổi khi người ta sống tốt hơn mình á, bồ xem, cùng là người bị hại, Tu Từ có đạo diễn Phó cưng chiều, hắn lại chỉ có thể bị cha ruột ghét bỏ, phỉ nhổ, đuổi ra khỏi nhà.

— Ắt hẳn hắn không phải chịu quá nhiều tổn thương đâu, nhìn ý tứ trong video của hắn, chỉ phải ở trong đấy vài ba ngày thôi.

— Tôi không biết nên đánh giá Khương Đản như thế nào, rõ ràng là một nam sinh rất đoan chính mà lại làm việc và nói chuyện thiếu cân nhắc kiểu đấy? May là có đạo diễn Phó góp sức.

— Không phải hắn thiếu cân nhắc, rõ ràng là cố ý thì có?

— Chỉ biết nói đạo diễn Phó khí phách, phải như thế chứ, tốt nhất là làm bọn não to óc quả nho này phải chịu quả táo đi!


— Ủng hộ việc triệu luật sư! Lần nào có chuyện cũng như thế này, không để đám người kia gánh hậu quả thì bọn nó không biết ghi nhớ đâu!

...

Phó Sinh ngồi trong xe đỡ tay lái, bình tĩnh mà nhìn chăm chú phía trước.

Qua một lúc lâu, anh mới nhẹ nhàng cử động vai trái, vết cắn bên cổ đau đến tê tái.

Không chảy máu nữa rồi, không biết có thể để lại sẹo không.

Nghĩ đến Tu Từ, Phó Sinh thấp giọng nói: "Cắn cũng ác thật."

Khóe miệng vô thức cong lên, nhưng lại nhanh chóng trở về lạnh lẽo.

Nhưng chỉ năm phút đồng hồ, điện thoại anh đã vang lên, nhận cuộc gọi chưa đầy năm giây, anh liền cúp điện thoại khởi động xe.

...

"A! Đừng đánh!"

Khương Đản đau đớn nằm bẹp trên đất, bị trúng một đấm lại một đấm, hai má đã sưng vù, dạ dày còn cuồn cuộn từng cơn, đau đến mức quằn quại.


Phó Sinh lạnh mặt liếc nhìn: "Ai sai khiến cậu?"

"Tôi không thể nói..."

"Bốp!" Khương Đản bị xách lên, mặt bị giáng một tát lệch hẳn sang bên.

"Xin anh đấy! Thật sự không thể nói ra! Bọn họ sẽ gϊếŧ chết tôi... a!"

Phó Sinh chuyên chọn chỗ đánh đau nhưng không tạo thành tổn thương quá nặng: "Bọn họ có thể gϊếŧ chết không thì tôi không biết, nhưng nếu cậu không nói, hôm nay không chắc có thể toàn vẹn ra khỏi đây đâu."

"Điên rồi..." Cổ áo của Khương Đản bị Phó Sinh xốc lên, hắn bị sặc ho khan một trận, mắt thấy sắc mặt Phó Sinh ngày càng lạnh, hắn mới hoảng sợ thỏa hiệp, "Tôi nói, tôi nói! Nhưng anh phải thực hiện điều kiện lúc trước các anh đến tìm tôi..."

"Cậu còn muốn điều kiện trước kia cơ à?" Phó Sinh quăng hắn sang một bên, đánh cái uỳnh một tiếng, "Muộn rồi."
Khương Đản đau đến mức nhe răng trợn mắt, hắn cũng hiểu rõ mình hại Tu Từ đến mức độ này, Phó Sinh không làm thịt hắn là đã tốt lắm rồi.

"Hai mươi vạn, tôi muốn hai mươi vạn, tôi phải rời khỏi đây..."

Bước chân Phó Sinh khẽ động, Khương Đản phản xạ có điều kiện lùi lại mấy bước, thấy Phó Sinh không lên tiếng, hắn dấy lên hi vọng, lấy dũng khí nói: "Đại thiếu Lạc gia đúng là một kẻ điên, hắn sẽ gϊếŧ chết tôi..."

"Đại thiếu?" Phó Sinh nhíu mày.

"Đúng, là minh tinh tên Lạc Kỳ Phong ấy!" Không biết nghĩ tới điều gì, toàn thân Khương Đản thoáng run lên.

"..." Phó Sinh tiến đến kéo lấy cổ áo Khương Đản, "Xem ra cậu vẫn không chịu thành thật..."

"Đừng đừng! Tôi thực sự nói thật mà!" Khương Đản sợ đau là thật, Phó Sinh lên cơn giận dữ đánh người so với ba hắn không chỉ đau gấp mười lần thôi đâu, "Tôi thật sự không lừa anh..."
"Đồ đần." Phó Sinh lạnh lùng liếc hắn, "Lạc Kỳ Phong là tiểu thiếu gia Lạc gia."

"Không thể!" Khương Đản nghẹn đến mức mặt đỏ rần, "Trong tai nghe tôi thấy trợ lý gọi hắn là đại thiếu mà."

Phó Sinh nhìn chằm chằm hắn một chốc, lực tay đột nhiên buông ra, Khương Đản không kịp phản ứng mà lảo đảo ngã xuống đất.

Phó Sinh như có điều suy nghĩ nhìn mặt đất dưới chân, thật ra trong diện tình nghi cũng chỉ có vài người, hai năm qua anh còn không ở trong nước, không đắc tội người nào, đối phương chỉ có khả năng ở phía Tu Từ thôi.

Nhưng Tu Từ cũng chỉ là một diễn viên nhỏ không tên không tuổi, người có xung đột với cậu chỉ có mỗi Lạc Kỳ Phong và Tô Sướng Liệt, Khương Đản không lý nào còn có thể mạnh miệng lừa anh vào lúc này.

Đại thiếu... Phó Sinh không rõ mấy vòng hào môn quanh quẩn lắm.
Khương Đản thấy anh nhấc chân định đi, vội vàng nói: "Tiền!"

Phó Sinh quay đầu lại: "Nếu muốn đòi tiền đến vậy, tại sao trước đây không chấp nhận điều kiện của chúng tôi, thậm chí còn bằng mặt không bằng lòng."

"... Tôi không dám, lúc đấy Lạc Kỳ Phong đang ở cạnh tôi."

Khương Đản lặng lẽ liếc nhìn gương mặt anh tuấn của Phó Sinh: "Cũng là vì ghen tỵ nữa..."

"..."

Mặc dù những chuyện quá khứ của Tu Từ không tốt đẹp lắm, nhưng cậu so với đại đa số người đã là may mắn hơn nhiều.

Có một Phó Sinh yêu chiều cậu khôn nguôi, có người ở bên ngoài bước lên con đường ánh sáng vạn trượng thênh thang, người khác thì trốn trong bóng tối tự liếʍ ɭáρ vết thương, chỉ có Tu Từ là khác.

"Trước khi ghen tỵ, cậu cũng phải nhìn xem mình có xứng hay không." Phó Sinh lạnh lùng liếc mắt nhìn hắn, rút trong túi ra một cây bút ghi âm, quay người rời đi.
Khương Đản lập tức nhận ra thứ đó, kinh hoàng mà ngăn cản Phó Sinh: "Anh không thể làm vậy..."

Nếu như bị đại thiếu Lạc gia biết hắn không chỉ chạy tót mà còn bán đứng người ta thì xong đời rồi.

"Cậu có thể trao đổi bằng một vật khác có ý nghĩa." Phó Sinh dễ dàng tránh được bàn tay giật lấy của Khương Đản

"Tôi..." Khương Đản nói tôi đến nửa ngày mới chán chường dựa vào tường, nằm nhoài trên mặt đất.

"Lúc đấy tôi cũng mang bút ghi âm đi, định để lại cho mình một đường lui, nhưng mà vừa bước vào đã bị phụ tá của hắn lục soát toàn thân..."

Phó Sinh đã hoàn toàn mất kiên nhẫn với hắn, cầm bút ghi âm quay người rời đi: "Yên tâm, tiền sẽ nhanh chóng vào tài khoản, nhưng trước đấy, tôi sẽ chào hỏi ông cụ nhà cậu trước."

Sắc mặt Khương Đản trắng bệch: "..."
Đây là một công trường đã ngừng thi công, Quản Thiệu đang ngồi xổm bên ngoài hút thuốc, trên đất rải rác sáu, bảy điếu thuốc.

Sau khi thấy Phó Sinh ra anh ta phủi phủi chân đứng lên: "Hỏi xong rồi à?"

"Ừm."

Quản Thiệu bất đắc dĩ nói: "Hồi trước lúc cậu nhờ tôi ký hợp đồng với Tu Từ, đâu có nói sau này sẽ gặp nhiều phiền phức như vậy?"

Phó Sinh đi về phía trước: "Lúc đấy tôi cũng không biết."

Quản Thiệu lườm một cái: "Nếu biết thì cậu có thể mặc kệ không?"

Phó Sinh: "..."

Đương nhiên là không mặc kệ được rồi, nhưng nếu như lúc đấy biết được trạng thái tâm lý của Tu Từ cùng với những chuyện cậu từng trải qua, Phó Sinh chắc chắn sẽ không để cậu tiếp tục đóng phim.

...

Phó Sinh ở trên đường nhận được điện thoại từ La Thường: "Em ấy tỉnh rồi à."

"Vẫn chưa."
"Nhưng hot search bị xóa rồi, Ô Bách Chu giúp một tay."

Phó Sinh: "Tôi cũng thấy."

Quản Thiệu ở ghế trước đánh lái: "Nhưng cần có vụ nào đó mới để dời sự chú ý của cư dân mạng, nếu không việc này khó mà yên được."

"Tôi hiểu rõ ý hai người." La Thường hít sâu một hơi, "Vốn không định nhanh như vậy, nhưng thời cơ này cũng không tệ. Lúc trước hắn đạp tôi leo lên, bây giờ tôi kéo hắn xuống chặn sóng gió thay người của tôi chắc cũng không sao nhỉ?"

"Đừng nhẹ dạ."

"Yên tâm, đã không còn tình cảm từ lâu rồi."

"Ừm, cô sửa sang lại vài chứng cứ đi." Phó Sinh dặn dò, "Đừng để nhiệt độ điều hòa thấp quá, thể chất em ấy không tốt, dễ sinh bệnh."

"... Được rồi." La Thường hơi hơi bất đắc dĩ, "Cậu mau trở về đi, nhỡ đâu lát nữa cậu ấy tỉnh lại tôi cũng không biết nên nói kiểu gì."
"Nhanh thôi, lập tức quay lại."

Phó Sinh đã tính qua thời gian, sau khi Tu Từ uống thuốc, trừ khi có người gọi cậu, bằng không bình thường cậu có thể ngủ cả tối, chỉ cần xung quanh không có âm thanh.

Anh lái xe đến thẳng sân bay, sau đó ngồi máy bay trở về, như vậy có thể giải quyết vấn đề trong thời gian ngắn nhất.

"Thật ra cậu cũng không cần đến mà, mình tôi đi thôi không được à?" Quản Thiệu liếc mắt nhìn anh.

"Muốn đánh hắn." Phó Sinh lời ít ý nhiều.

"..." Quản Thiệu ra vẻ thừa hiểu gật gật đầu, "Nếu mà là tôi, hắn đã nhập viện rồi."

Thủ đoạn Phó Sinh đối phó với người khác trước giờ vẫn nhã nhặn hơn người ta vài phần, anh xưa nay không thích hành vi động tay động chân thô bạo này, Tu Từ lúc trước cũng vì đánh nhau với người khác mà bị Phó Sinh dạy dỗ không biết bao lần.
Nhưng hôm nay thật sự nhịn không nổi nữa, Phó Sinh đã tự kiềm chế bản thân lắm rồi, Khương Đản trừ mặt mũi sưng vù thì xương sườn trên người vẫn lành lặn, đây xem như đã là sự khoan dung cuối cùng của Phó Sinh rồi.

Đau đớn về thể xác kết thúc, nhưng việc này đối với Phó Sinh còn chưa xong đâu.

Ai khiến Tu Từ cảm thấy không dễ chịu, anh cũng sẽ không để người ta được thoải mái.

...

Quản Thiệu tắt lửa, ngồi trên ghế tài xế châm một điếu thuốc: "Tôi ở dưới chờ cậu?"

"Ừm, tôi lên là được rồi."

Nếu như Tu Từ ở đây, cậu sẽ phát hiện tòa nhà này là tòa cậu từng đến lúc quay show.

Phó Sinh đi thang máy lên tầng năm, gõ vang cửa phòng 503.

Nhưng mới vài giây, bên trong đã có người mở cửa, nhìn thấy Phó Sinh thì cứng nhắc nói một câu mời vào.

Phó Sinh nhìn người đàn ông trung niên dẫn anh vào phòng khách, mặt đầy tiều tụy, bước đi hơi khập khiễng, râu ria quanh miệng xồm xoàm, trước mắt là hai vệt đen sì, trong mắt cũng toàn tơ máu. Ông chính là cha Khương Đan – Khương Chính Nam.
"Cậu nói thật chứ? Có thể giải quyết những chuyện này giúp con trai tôi?"

"Đương nhiên." Phó Sinh lấy ra một cái camera, mở chế độ quay video đặt lên bàn trà, "Xin lỗi, tôi cần phải giữ lại chứng cứ."

"Không sao..." Khương Chính Nam chán chường ngồi trên sopha, chống đầu nói, "Khoảng thời gian trước nó đột nhiên làm ầm làm ĩ nói muốn tôi sang tên nhà ở cho nó, mãi đến mấy ngày trước tôi mới biết nó ở ngoài nợ nhiều tiền như vậy."

Giá phòng ở đây không tính là thấp, dù là tiểu khu đã cũ nhưng lại nằm ở khu trường học, hơi nhỏ nhưng cũng thừa sức bán với giá 1, 2 triệu.

"Lãi suất cao quá, tôi có bán nhà đi cũng không trả được bao nhiêu."

Người đàn ông trung niên gần năm mươi này cười khổ vỗ vỗ đùi phải của mình: "Hai năm trước tôi bị tai nạn giao thông, bây giờ không thể làm việc nặng, không kiếm được tiền, ở nhà ăn chơi mấy năm, chẳng còn khoản tích cóp nào cả."
Phó Sinh bình tĩnh nói: "Những khoản tiền cho vay đó vốn là trái pháp luật, có thể thương lượng về lãi suất."

"Tôi không hiểu những chuyện đó, hôm đấy đuổi nó ra ngoài cũng do rất tức thôi..."

Khương Chính Nam lẩm bẩm nói: "Mà làm sao bây giờ đây, dù sao nó cũng là con trai của tôi, tôi chỉ có mỗi mình thằng con này thôi."

Bình luận

Truyện đang đọc