SAU KHI VỀ NƯỚC, BẠN TRAI NHỎ CỐ CHẤP ĐIÊN RỒI

Cơ thể Tu Từ đột nhiên lơ lửng trên không, cảm nhận được hơi thở quen thuộc, cậu mơ màng mở mắt ra: "Dạ?"

"Xong việc rồi em."

Cảnh của Tu Từ kết thúc lúc chín giờ, trong lúc đợi Phó Sinh thì bất tri bất giác ngủ mất, nhưng hôm nay đúng là bận rộn hơi lâu, hiện tại đã hơn mười một giờ.

Phó Sinh ôm Tu Từ đi về hướng khách sạn: "Buồn ngủ thì em cứ ngủ đi."

Tu Từ víu cổ Phó Sinh, mới đầu còn mơ màng không ít, nhưng đã nhanh chóng bị gió lạnh buổi tối thổi tỉnh.

Vốn cố kỵ Phó Sinh đã mệt mỏi cả ngày, Tu Từ muốn xuống tự đi, khóe mắt lại thoáng nhìn thấy bóng đen bìa rừng phía bên tay phải.

Ánh mắt lóe lên, cậu ôm lấy cổ Phó Sinh hôn má anh.

Giây phút này sự chú ý của Phó Sinh đã dồn hết vào Tu Từ: "Sao vậy em?"

Sau khi Tu Từ thấy bóng người biến mất mới nhảy ra khỏi lòng Phó Sinh, nắm tay anh đi song song: "Anh đã mệt mỏi rồi."


Phó Sinh dù sao cũng đâu phải thần tiên, khoảng thời gian này thật sự đã xảy ra rất nhiều chuyện, vừa tất bật chuyện đoàn phim, vừa phải xử lý dư luận, còn phải mỗi giây mỗi phút để ý động thái của Tu Từ, thời gian ngủ mỗi ngày ít hơn Tu Từ nhiều, vẻ mệt mỏi trước mắt cũng dần tích tụ lại.

"... Chỉ cần em vui vẻ, tôi sẽ không mệt."

Phó Sinh thấy lòng mình âm ấm, anh giơ tay xoa xoa đầu Tu Từ, hai người cùng đi trên con đường yên tĩnh, giữa cảm giác mát mẻ chỉ có nhiệt độ của hai người là ấm.

Tuy chiều hướng dư luận đã chuyển biến tốt, nhưng vẫn còn vài người tỏ thái độ nghi vấn, cho là nếu Tu Từ từng vào trung tâm ấy, sao có thể dễ dàng tự lo thân mình như vậy?

Cũng có nhiều người cho rằng mặc dù Phó Sinh nói ra ngoài là không hề không tin tưởng Tu Từ, nhưng thật ra đó chỉ là một cái cớ thôi, bọn họ không tin có người đàn ông nào lại không ngại đối tượng của mình bị nhiều người khác chạm vào như vậy, dù chỉ là lời đồn cũng sẽ lưu lại trong lòng một cái mụn nhọt.


Tu Từ không đóng tin nhắn riêng nên ngày nào cậu cũng nhận được rất nhiều tin nhắn khiếm nhã, cậu bình tĩnh chụp từng cái một gửi Phó Sinh hoặc là block thẳng tay.

Nhưng còn có một nhóm người không sỉ nhục cũng không thô tục, chỉ chăm chăm nói cậu và Phó Sinh sẽ không đi được lâu dài.

Vì vậy đêm nay, trên weibo lại có thêm một hot search, một bức ảnh với độ phân giải cao xuất hiện trước mắt mọi người, cơ thể mảnh khảnh của Tu Từ được Phó Sinh bế ôm trong lòng, Tu Từ ôm cổ Phó Sinh hôn má anh, quang cảnh xung quanh nhìn có vẻ như là đường rải sỏi trong cổ trấn, tĩnh mịch lạ thường.

— Mấy đứa bảo Phó Sinh đã chia tay Tu Từ ra ăn vả!

— Trời đựu trông tình quá đi, nhìn ảnh Tu Từ thấy rất bình thường, cơ mà vừa bị đạo diễn Phó ôm lên liền trông nhỏ xinh thế ta...


— Cưng xỉu!! Cặp này mlem quá, đạo diễn Phó tuyệt sắc, Tu Từ cũng tuyệt sắc!!

— Này mấy lầu kia, chỉ có tui cảm thấy lực cánh tay đạo diễn Phó rất tốt sao, Tu Từ trông gầy thế kia nhưng ít nhất cũng phải hơn 60 kí nhỉ?

— Với cả mọi người nhìn chân Phó Sinh đang nâng lên kìa, rõ ràng là đang đi thì bị chụp trộm, hai người này cũng bạo quá, không hề sợ gì!

— Chắc là thành phố điện ảnh rồi? Lúc trước tôi từng đi chơi một lần, cái con đường kia giống cái tôi đi.

— Bọn họ vừa kết thúc công việc à, nhìn muộn quá, cực khổ rồi!

— Tu Từ có cảm giác ngoan quá! Hôn chỗ nào không hôn lại hôn má, cảm giác như mấy em bé mềm mềm thơm thơm má mình ấy!

— Lầu trên đừng nói nữa, nói đến mức tôi cũng muốn có một tiểu bảo bối cưng như Tu Từ, bất cứ lúc nào cũng có thể xoa xoa huhu.
...

Đương nhiên, cũng có những lời lẽ bất đồng.

— Cười ói, bức ảnh này cũng giả quá đấy, rõ nét như vậy, thật sự không phải là dàn dựng chụp à?

— Thật ra đạo diễn Phó không cần phải diễn trò đâu, chúng tôi cũng sẽ không mắng anh, đều là đàn ông chúng tôi hiểu, tuy không phải là đối phương sai, nhưng trong lòng chắc chắn sẽ có miễn cưỡng.

— Giống như trên, là tôi thì chắc chắn không thể chấp nhận được chuyện bạn gái của mình bị người khác chạm vào chứ nói gì là cưỡиɠ ɠiαи.

— Tao cũng phục cmnr, bạn gái tao ngồi xe buýt bị người khác sàm sỡ, tao nói cô ấy mà cổ còn nổi đóa với tao, nhưng tao đã bảo cổ là đừng mặc váy từ lâu rồi, mà có lần nào chịu nghe đâu, mấy người nói xem có nên chia tay không?

— Lầu trên là một đám ngu ngục à, có thể nói ra lời như vậy mà còn có người để ý chúng mày á?
— Bình thường mà tự tin gớm, nghe mùi hèn mọn hôi rình, còn dắt mũi người ta đổ tội cho nạn nhân.

— Tên có biệt danh Đẹp trai ơi, phiền mày chia tay lẹ, bạn gái của may xui tám kiếp mới gặp phải mày.

— Ọe, ex tới rồi, thật sự không hiểu nổi một đám ngu ngốc trong cuộc sống căn bản chẳng ai thèm để ý mà lên mạng lại ngỡ mình ưu việt như vậy?

— A, tôi còn bảo với ex, hai người đàn ông trưởng thành còn ôm ấp hôn hít có ghê tởm không cơ chứ?

— Tu Từ không có chân hay gì, không tự đi nổi à? Đã lớn rồi còn vắt vẻo trên người đối phương như đàn bà, cay cả mắt.

— Tôi còn nghi Tu Từ có ổn không đấy, thử nói xem làm đàn ông bình thường không làm, làm cái loại chịu bị cɦịƈɦ cơ, đúng là mù mắt.

— Chồng chồng son nhà người ta tan tầm mệt mỏi ân ái một tí mà chúng mày cũng đánh rắm, bắt chúng mày nhìn à?
— Trải qua bao nhiêu năm giáo dục, không thích hay không chấp nhận cũng được, nhưng ngay cả sự tôn trọng cơ bản nhất mà cũng không làm được, thực tình không tưởng tưởng nổi vài đứa lầu trên trong đời sống hiện thực là cái dạng chó má gì.

— Đừng nhắc, dù sao thì học lực cũng chỉ loại bỏ học tra chứ đâu thể loại bỏ cặn bã.

— Tôi mặc kệ, hôm nay có thiên vương lão tử nào đến thì Phó Sinh vẫn yêu Tu Từ nhất, hai người chính là ngọt!

— Bọn họ hài hòa thiệt á, tư thế này cảm giác ấm ghê, nếu bạn trai tui ôm tui như vậy là tim tôi nhũn cả ra rồi.

— Đầu tiên, bồ phải có một người bạn trai có lực cánh tay rất tốt.

— Tiếp theo, Tu Từ ngoan mềm như vậy mới làm lòng tui vui đó được không!! Rất muốn nuôi một bé để sờ! (không mang ý xấu, chẳng qua là cảm thấy rất đáng yêu thui)
Phó Sinh mới ra khỏi buồng tắm đã thấy cuộc tranh cãi hỗn loạn này.

Anh tùy ý liếc nhìn, mắt dán vào bức ảnh anh ôm Tu Từ trong hai giây, chợt mỉm cười.

Anh chuyển tiếp bức ảnh từ truyền thông, cũng viết thêm vài lời:

— Tuy hành vi chụp lén rất đáng thẹn, nhưng vẫn muốn cảm ơn mọi người đã chụp bé con nhà tôi đẹp như vậy.

Mời vừa đăng xong, Phó Sinh đã nhận được bình luận đầu tiên: A a a a bắt sống đạo diễn Phó, Tu Từ thực sự rất mềm á, đạo diễn Phó anh nhất định phải thương cậu ấy thật nhiều, chúc trăm năm hòa hợp!

Phó Sinh trả lời: Đương nhiên.

Để điện thoại xuống, anh quay đầu lại nhìn buồng tắm mờ sương, ngồi trên giường chờ Tu Từ đi ra.

Vừa mới tắm xong, Tu Từ lần đầu tiên đẩy anh ra khỏi buồng tắm, nói mình muốn tắm một mình, sẽ nhanh chóng đi ra.
Phó Sinh cảm thấy hơi khó hiểu, nhưng nhìn thái độ của Tu Từ rất bình thường, đành phải một thân một mình đi về giường, không yên lòng mà mở họp qua video cùng bọn Giang Huy.

Lề mề mười phút sau, Tu Từ đi ra.

Lúc này Phó Sinh đang trao đổi với biên kịch về những thay đổi cho một cảnh phim ngày mai, vừa lơ đãng nâng mắt một cái đã nhìn thấy Tu Từ trần như nhộng.

Vì vậy Giang Huy và biên kịch không hiểu sao lại trông thấy Phó Sinh hoàn toàn ngây ngẩn, nhìn về hướng ngoài video, ánh mắt cũng ngày càng sâu thẳm...

Ngay sau đó bộp một tiếng, Giang Huy và biên kịch chỉ thấy một mảnh đen kịt, cùng với âm thanh không còn vẻ bình tĩnh thường ngày của Phó Sinh: "Kịch bản để mai lại nói."

Tu Từ vô tội đi tới bên giường, hai chân mất tự nhiên quấn vào nhau, mím môi nói: "Anh ơi, em đeo không vào."
Thật ra Tu Từ cũng không được tính là hoàn toàn tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ, trên mái tóc mềm mại đeo một đôi tai mèo, trên tay còn cầm một cái đuôi mèo phía trước ẩm ướt không thể mang vào.

"......"

Phó Sinh ôm lấy Tu Từ, người phía sau thuận thế ngồi xuống giường. Phó Sinh nhận lấy đồ vật trong tay cậu ngắm nghía: "Mua từ khi nào?"

"Cái ngày công khai..."

Phó Sinh: "..."

Vậy đã gần hai tuần rồi.

Phó Sinh tùy ý dựa vào đầu giường, nhìn vẫn bình tĩnh như thường: "Sao lại đột nhiên nhớ tới mua cái này?"

Tu Từ: "Hôm đấy thấy một cư dân mạng viết một câu chuyện về chúng ta..."

Phó Sinh hiểu ngay lập tức, nhớ tới bộ dáng lâng lâng của Tu Từ hôm ấy, bật cười bảo: "Nên là ngày hôm đó em đọc H văn là tự xem mình?"

"Không có." Tu Từ ngồi trên đùi Phó Sinh, nghiêm túc nhìn anh, "Muốn thử với anh xem sao."
"Giờ muộn quá rồi..." Trên tay Phó Sinh còn đang cầm cái đuôi mèo kia.

Tu Từ mất hứng ngả về phía trước, chạm thẳng vào yết hầu Phó Sinh, còn liếm lên hai lần: "Nhưng ngày nào anh cũng bận lâu lắm, em không muốn chờ."

"..." Phó Sinh nâng cằm ôm vòng eo gầy của Tu Từ, ý chí vốn chẳng kiên định nhanh chóng tiêu tan.

Những ngày qua đúng là ngày nào cũng kết thúc công việc rất muộn, những việc này về cơ bản đều bị trì hoãn vì chuyện của Tu Từ.

Tu Từ nhìn anh không nói lời nào, bắt đầu thành thạo cởi cúc áo ngủ Phó Sinh ra, vừa làm vừa nghiêm túc nói: "Nếu anh mệt em có thể tự làm."

Phó Sinh: "..."

Tu Từ bổ sung: "Nhưng anh phải đeo đuôi cho em, em đeo không vào."

Phó Sinh: "..."

Lý trí cái gì, ngày mai còn phải dậy sớm cái gì, giờ đã quá muộn cái gì, toàn bộ đều bị Phó Sinh quẳng ra sau đầu. Tu Từ đột nhiên bị anh hôn, cậu còn đẩy một cái rồi lí nhí đạo lý của bản thân: "Em hỏi Merlin rồi, cô ấy bảo làm thêm sẽ có lợi cho cả thân cả tâm đấy..."
Phó Sinh hôn lên cái cổ thon gầy của Tu Từ, trên tay còn đùa nghịch cái đuôi kia: "Có ngốc không, em cứ cứng nhắc thế này sao mang vào được."

Cuối cùng cũng vất vả thành công, Phó Sinh vuốt từ chóp đuôi đến xương cụt, xúc cảm của cái đuôi này không tệ, giống như nó thật sự mọc ra từ người Tu Từ vậy.

Nhưng mà đôi tai không được ổn lắm, rất dễ rơi ra, Phó Sinh đối với phương diện này cũng không có sở thích đặc biệt gì, chỉ cần là Tu Từ thì đều được.

Nói thì nói như vậy, nhưng tay anh sẽ không rời khỏi cái đuôi kia.

Phó Sinh vẫn giữ tư thế lúc đầu, nửa dựa vào đầu giường, áo ngủ mở lớn, hai tay Tu Từ đang chống trên ngực anh.

Trong một khoảnh khắc nào đó, Phó Sinh bỗng cảm nhận được một thoáng đau lòng sâu dưới đáy con tim.

Thật ra Tu Từ rất không thích mấy món đồ này, trước đây lúc bọn họ yêu nhau về cơ bản có bao giờ cần đạo cụ đâu, Tu Từ thích tiếp xúc trực tiếp với Phó Sinh hơn.
Tại sao bây giờ lại chủ động mua những thứ này chứ? Thật ra đây chưa chắc đã không phải là một kiểu lấy lòng.

Trước đây Tu Từ cảm thấy không cần dùng mấy thứ này để lấy lòng hoặc giữ Phó Sinh lại, nhưng bây giờ Tu Từ lại thấy cần.

Hơn nữa hiện tại Tu Từ vì uống thuốc mà lần nào làm cũng không có phản ứng.

Muốn thường xuyên như vậy, chẳng qua chỉ để tạo cho mình cảm giác an toàn thôi.

Phó Sinh thấy lòng mình mềm như bông, song trên mặt vẫn bình tĩnh, miệng nhếch lên một nụ cười yếu ớt.

Anh nương theo những sợi lông mềm trên đuôi: "Phải làm sao bây giờ, có nó là không cần tôi nữa rồi."

Tu Từ: "..."

Phó Sinh rất có hứng thú: "Muốn nó hay là muốn tôi?"

"... Muốn anh."

Sau khi nhận được đáp án thỏa mãn, Phó Sinh lấy đồ vật vướng víu ra tiện tay ném xuống thảm trải sàn, áp trán Tu Từ cười nói: "Hôm nay quả thật là hơi mệt, bé con tự động nhiều vào nhé."
---------------------------

Sau 11 chương cta đã có tai mèo play hàng thật giá thật =))))))))))))

Bình luận

Truyện đang đọc