Phó Sinh nhớ kỹ dãy số đó nhưng không có ý định đi điều tra, đó hẳn là người chuyên được thuê để làm việc.
Câu "Vẫn quy tắc cũ à" khiến Phó Sinh nhớ tới chuyện đã từ rất lâu, lần mà Tu Từ còn trong đoàn phim của Lục Thành phát sốt, Uông Giác bị người khác đánh bất tỉnh...
Làm không tốt cũng là đứa nhỏ làm.
Thân thể trong lòng vừa mềm mại vừa ấm áp. Phó Sinh như trừng phạt mà nhéo mũi Tu Từ, lập tức lại ôm người sát vào hơn.
Anh cũng chẳng phải mấy lão cán bộ mang tư tưởng phong kiến, thà để Tu Từ mang trên mình thật nhiều gai, lúc anh không biết bị người ta bắt nạt còn có thể phản kích lại, dù sao cũng không ảnh hưởng đến toàn cục.
Cuộc họp qua video vẫn đang tiếp diễn, nội dung thảo luận chủ yếu chính là quy trình dàn dựng quay chụp của tháng sau và vấn đề liệu có nên thêm một cảnh hậu danh đề không.
Biên kịch và Giang Huy trơ mắt nhìn Phó Sinh vốn đang mang biểu tình nghiêm túc dần trở nên dịu dàng dễ thấy sau khi đọc một tin nhắn.
Họ thậm chí còn nhìn thấy góc dưới màn hình vị trí ngực Phó Sinh xuất hiện vài lọn tóc mềm, chủ nhân mấy sợi tóc đấy là ai có thể đoán ra được.
Một giây sau, họ liền nghe thấy Tu Từ rầm rì một tiếng, cánh tay mảnh khảnh bám vào ngực Phó Sinh. Do vừa tỉnh ngủ, âm thanh còn có chút nhẹ nhàng: "Anh vẫn chưa xong à?"
"Đợi một lát là xong ngay." Phó Sinh kéo ống tay áo Tu Từ ở trên cùi chỏ xuống rồi đóng cúc cẩn thận, tiện đường còn hôn lên mu bàn tay cậu một cái.
Giang Huy: "..."
Biên kịch: "..."
Cao xanh ơi tại sao vậy? Lúc họp còn đút cho họ nhiều cơm chó hơn nữa?
Hơn thế cơm chó hai ngày nay cũng có đôi có cặp. Do vụ Lâm Trình An, ảnh đế Ô nhà Bạch Đường Sinh sáng sớm hai ngày trước đã chạy đến đoàn phim.
Giang Huy lúc bắt đầu quay phim không biết, kết quả đẩy cửa phòng nghỉ một cái đã đột nhiên không kịp chuẩn bị mà thấy Ô Bách Chu đang ôm Bạch Đường Sinh ngủ bù trên ghế sopha.
Nếu hỏi tâm trạng lúc đó, chỉ có một meme có thể nói nên nỗi lòng — Tui ổn.jpg
Buồn ngủ thì không thể trở về khách sạn ngủ à? Nhất định phải chen chúc trong phòng nghỉ, yêu đương là không ngủ được một mình hả? Trong lòng dù có gào thét nhiều đến mấy, Giang Huy cũng chỉ có thể yên lặng nuốt xuống.
Dù không muốn phải coi show ân ái nhưng cuộc họp vẫn phải tiếp tục.
Cảnh hậu danh đề gây tranh cãi có liên quan đến nhân vật Tu Từ đang đóng. Kết cục của hắn trong nguyên tác không đẹp nên trong phiên ngoại tác giả có viết cho hắn một phần hậu kết. Giờ thì bọn họ đang phân vân vấn đề có nên cho phần hậu kết này vào trong phim không.
Phần diễn của cảnh hậu danh đề cũng không nhiều, vài ba phân cảnh là xong, ước chừng khoảng 5 phút đồng hồ.
Phó Sinh mang thái độ ủng hộ, đương nhiên một nguyên nhân rất lớn trong đó vì người đóng vai nhân vật ấy là Tu Từ.
Anh hi vọng dù trong phim hay ngoài đời đứa nhỏ đều có một kết cục và tương lai tốt đẹp.
Ngoài đời anh cho trăm hoa nở rộ, trong phim anh cũng có thể cho con đường phía trước rực rỡ ánh sáng.
"Vậy trước tiên cứ quyết như thế."
Phó Sinh cúi đầu liếc nhìn đứa nhỏ trợn tròn mắt nhìn anh chằm chằm không buông, bất đắc dĩ nở nụ cười với hai người trong màn hình: "Cũng không còn sớm, hai người đi ngủ sớm chút."
Biên kịch nói một câu mà không có cảm xúc gì: "Vừa ăn khuya căng cả bụng, không ngủ được."
Phó Sinh nhất thời vẫn chưa hiểu được đồ ăn khuya ở đâu ra, anh còn quan tâm nói: "Ăn nhiều quá thì ra hành lang đi dạo, tiêu hóa hết là ổn."
Biên kịch: "..."
Giang Huy vừa cười vừa tắt video call, Phó Sinh nhìn màn hình trở về giao diện máy tính, đơ một lúc mới ngẫm ra cơm khuya biên kịch bảo là gì.
Phó Sinh nhịn không được cười thành tiếng, đặt máy qua một bên rồi nằm xuống, ôm người trong lòng thật chặt: "Ngủ đi, chúc bé yêu ngủ ngon."
Tu Từ bỗng mở to hai mắt, như thể mình vừa nghe nhầm: "... Anh bảo gì cơ?"
"Bảo em ngủ đi." Phó Sinh được đà lấn tới, "Hay là em cũng muốn ăn bữa khuya?"
Tu Từ cố chấp xoay người: "Anh vừa gọi em là gì?"
"Tôi gọi cái gì?" Phó Sinh cố tình trêu cậu, "Tôi đâu có gọi gì hết."
Anh nhắm mắt lại, ra vẻ chuẩn bị ngủ.
Một phút sau, anh mở mắt ra, Tu Từ vẫn đang trong tư thế và vẻ mặt khi nãy, ở trong đêm tối nhìn anh chằm chằm.
Phó Sinh bật cười: "Bé yêu... Không ngủ thì trời sáng mất đấy."
"..."
Tu Từ không cam lòng chớp mắt, qua một lúc lâu mới phản ứng được, chôn mặt trong ngực Phó Sinh dụi dụi.
Lần đầu Phó Sinh gọi cậu như vậy.
Thời còn đại học, trong khuôn viên trường không bao giờ thiếu những cặp đôi yêu nhau. Tình cảm niên thiếu cũng rất khăng khít và nhiệt tình, tình cờ đi trên đường cũng có thể nghe được một chàng trai gọi bạn gái là bé yêu, vô cùng ngọt ngào.
Sự yêu mến khó có thể che giấu trong giọng điệu khiến người độc thân cũng khó mà tránh được động lòng.
Tu Từ không phải dân FA nhưng cậu và Phó Sinh đều là nam, gọi bé yêu khó tránh khỏi hơi kì quặc. Quả thật Tu Từ cũng khá ao ước đó, nhưng cậu lại cảm thấy quá xấu hổ để có thể nói cùng Phó Sinh.
Sau đấy có một lần cậu uống rượu không nhịn nổi, nếu Phó Sinh không gọi cậu, để cậu gọi Phó Sinh là được. Vì thế cậu như con lười bám dính trên lưng Phó Sinh, gọi anh là bé yêu suốt cả quãng đường.
Về đến nhà, Phó Sinh không chịu nổi nữa mà ném người này lên giường. Tu Từ kêu một tiếng bé yêu thì anh sẽ động một lần. Sau đấy nhóc con này cả người bủn rủn mà có chết cũng không thay lời, tiếp tục gọi bé yêu.
Chờ hôm sau tỉnh lại, Tu Từ nhớ lại chuyện tối qua, mặt đỏ như cua luộc, xấu hổ muốn chết.
Cũng như bây giờ, tai Tu Từ còn hồng hơn mông con khỉ.
Tuy trong đêm tối nhìn không rõ nhưng nhiệt độ không thể làm giả, Phó Sinh hơi kinh ngạc: "Xấu hổ?"
Tu Từ không đáp lời, nắm chặt vạt áo anh.
Phó Sinh buồn cười vỗ vỗ đầu cậu: "Bỏ mặt ra đi, bí bách quá ngủ không tốt đâu em."
"Ngủ ngon." Tu Từ giả chết.
"... Ngủ ngon."
--
Âm thanh trái tim đập rộn ràng vui mừng đêm qua vẫn còn rõ như in trước mắt, Tu Từ đầu vểnh hai chỏm tóc ngây ngốc ngồi trên giường, hồi tưởng lại dư vị của tiếng bé yêu rung động lòng người.
Phó Sinh đang lau đầu tóc ẩm ướt từ trong phòng tắm đi ra: "Đi đánh răng đi em."
"... Ò."
Tu Từ chầm chậm xuống giường, phản ứng hơi chậm chạp, đeo dép lê nửa ngày cũng không xong. Phó Sinh đi tới trước mặt cậu ngồi xổm xuống, cầm mắt cá chân cậu nhét vào chiếc dép chỉ mang size 39.
Bên cạnh bồn rửa tay, Phó Sinh đã bóp kem đánh răng cho cậu, nước trong ly cũng đã có nhiệt độ thích hợp.
Tu Từ nhìn bản thân trong gương có trạng thái không quá tệ, chải một mồm đầy bọt biển.
"Hai phần cháo hải sản."
Đi trên con đường nhỏ, hàng quán đã buôn bán từ sớm. Dưới nắng sớm nhàn nhạt ánh lên từng tia sáng.
"Được, ..., Đây là bốn bánh bao ngọt nhân trứng sữa." Bà chủ không quá thành thục tiếng phổ thông, "Vừa nãy có người muốn mua, tôi bảo bốn cái cuối cùng đã có người đặt trước rồi."
"Cảm ơn." Phó Sinh cười trả tiền, nắm tay Tu Từ đến đoàn phim.
"Hôm nay em tự ăn được không?" Phó Sinh xoa xoa đầu Tu Từ, "Tôi phải đi giúp anh Giang dựng cảnh một lát."
Tu Từ rất biết điều mà gật đầu: "Vậy anh không ăn hả?"
"Ăn chứ, em ăn trước, đợi lát nữa tôi ăn." Phó Sinh nhéo má cậu, "Em phải ăn hết, không được đổ đi."
Tu Từ mím môi: "Vâng..."
Ngày mai sẽ bắt đầu kỳ nghỉ phép, được nghỉ ngơi ba ngày, nhưng không phải tất cả mọi người.
Bọn họ tổng cộng chia làm ba nhóm, mỗi nhóm nghỉ ngơi một ngày. Vì Diệp Thanh Trúc đã xin phép nên nghỉ toàn bộ ba ngày. Vu Mạc và Tu Từ vì phải đi quay chương trình nên cũng nghỉ hết ba hôm. Bạch Đường Sinh nghỉ ngơi một ngày bình thường cùng nhóm của mình, những người khác cũng vậy.
Phó Sinh đương nhiên cũng không ngoại lệ, anh nghỉ ngơi với nhóm cuối cùng. Anh cũng đã nói xong với Tu Từ tối ngày đầu tiên sau khi xong việc sẽ đi tìm cậu.
Cảnh đầu hôm nay do Vu Mạc và Tiêu Duyệt diễn, hai người đã hoàn thành xong xuôi tạo hình. Phó Sinh ngừng một giây rồi đi đến chỗ Vu Mạc: "Tôi muốn nhờ cậu một việc..."
"Tôi sẽ chăm sóc Tu Từ tốt." Vu Mạc không chờ anh nói xong đã giành phần, "Đạo diễn Phó cứ yên tâm, tôi sẽ không để cậu ấy bị bắt nạt."
"..." Phó Sinh im lặng một giây, "Tôi hi vọng cậu có thể tận lực trông chừng em ấy chút, dạo này không được yên ổn lắm."
"Tôi hiểu." Thời điểm Lâm Trình An đến đoàn kịch Vu Mạc có chú ý đến ánh mắt nhìn chằm chằm Tu Từ của hắn, anh hiếm thấy bạo dạn vỗ vai đạo diễn Phó: "Bảo đảm trả lại Tu Từ an toàn."
Phó Sinh cười cảm ơn: "Cảm ơn cậu."
Vu Mạc nhìn tùy tiện vậy chứ thật ra là một người vô cùng cẩn thận: "Đừng khách sáo."
Phó Sinh mãi đến khi kết thúc cảnh quay thứ hai mới bắt đầu ăn bữa sáng. Vẫn là Tu Từ mím môi bưng cháo đến hiện trường quay phim cưỡng ép đút anh một miếng thì anh mới bắt đầu ăn.
"Em đừng giận, tôi không cẩn thận quên mất." Phó Sinh dỗ dành, "Không phải bây giờ đang ăn sao?"
Tu Từ không nhìn anh cũng chẳng nói chẳng rằng, cúi đầu chuyên tâm thổi cháo, tiếp tục đút anh ăn.
Người tới người lui đều giả vờ như không thấy, đối với chuyện ăn cơm chó đã sớm thành thói quen, ăn nhiều lần là không còn thấy nghẹn nữa.
"Nhân sinh cũng chỉ đến như thế..."
Biên kịch dựa vào ghế phe phẩy quạt, phiền muộn nhìn lên bầu trời: "Thầy Bạch đóng phim mệt mỏi quay về khách sạn đã có người làm ấm giường, đạo diễn Phó đói bụng đã có bé cưng tự tay đút cháo, còn tui chỉ có thể cô đơn ngồi đây tự gặm nỗi tiếc nuối..."
Phó Sinh nghe mà đau đầu, anh bất đắc dĩ nói: "Chấp thuận để bạn trai cô vào đoàn đã được chưa? Không vượt quá một tuần, công việc vẫn là chính."
Biên kịch trong nháy mắt đứng lên, giọng điệu phấn chấn: "Okela, cảm ơn đạo diễn Phó."
Biên kịch thật ra đã ngoài ba mươi, trình độ chuyên nghiệp rất cao nhưng tính cách vẫn y như trẻ con, cũng mới có bạn trai không lâu, còn đang trong giai đoạn yêu đương cuồng nhiệt.
Vì vậy mỗi ngày nhìn người khác ân ái trước mặt mình như thế, trong lòng lại ngứa ngáy như bị mèo cào.
Sáng sớm, đông đảo cư dân mạng theo dõi Weibo Phó Sinh nhận được thông báo đăng trạng thái mới, là một câu nói và một tấm hình.
【 Cháo cũng rất ngọt. 】
— Đạo diễn Phó có muốn nhìn kỹ lại rùi hẵng nói hơm, cháo của anh là cháo hải sản, vị mặn, rất ngọt ở đâu ra vậy?
— Làm tui cười chết, đạo diễn Phó chỉ muốn show ân ái cũng có người phá =)))))))))))
— Phái phái chảy nước miếng, tui cũng muốn có bạn trai đút tui... Ực ực, tui cũng muốn ăn cháo hải sản.
Bình luận này còn được Phó Sinh trả lời: Bạn đã lớn rồi, phải học cách tự mua cháo ăn thôi.
— Đm đm đm tui được rep rùi!!!!
— Người chiến thắng trong cuộc sống, hix
— Ghen tỵ không biết để đâu cho hết...
— Tui cũng muốn được trả lời a a a a a a!
Nhưng bọn họ không hay biết rằng tưởng được trả lời nhưng thật ra Tu Từ đang cầm điện thoại Phó Sinh, nghiêm túc ngồi trên băng ghế nhỏ gõ từng âm tiết một.
Phó Sinh đương nhiên nhìn thấy cậu đang đánh chữ, nhưng cũng không rõ cậu đang làm gì, dung túng cho hành vi của cậu.
— Tay bạn trai đẹp quá trời, khoái khoái!
Tu Từ dùng giọng điệu của Phó Sinh trả lời: Của tôi.
— Vâng vâng vâng của anh hết, tui chỉ bộc lộ tình cảm một xíu thôi, không cướp của anh, Châm thuốc.jpg
— Cái bàn tay đúng là dễ nhìn thiệt, nhưng hóa ra bạn trai đạo diễn Phó thật sự ở trong đoàn phim a ha ha ha ha!
— Khẳng định luôn, bên tài khoản phụ của Tiêu Duyệt cũng đăng Weibo kêu sáng nay NG mất ba lần vì cháo quá ngọt nên bả không vào cảm xúc bi thương để diễn được...
— Tuyệt tuyệt, tui muốn xuyên vào Duyệt Duyệt quá, tui cũng muốn nhìn cháo ở khoảng cách gần xem ngọt như nào!
— Huyết thư vạn người (1/10000) Hồn xuyên Tiêu Duyệt, tui muốn ăn cơm chóa! Tui không sợ sặc nhá!
— Đạo diễn Phó thật hạnh phúc, vừa làm việc vừa có bạn trai chăm, không giống chóa làm lụng như tui mỗi ngày chỉ có thể đi bốc gạch ở công trường...
Cho dù cư dân mạng có rêu rao ngọt đến mấy, thời khắc ly biệt của hai vị đã sắp tới.
Tu Từ ôm eo Phó Sinh, buồn buồn nói: "Anh phải nhanh chóng đến nhé."
Bởi vì sáng mai đã phải quay chụp nên đêm nay Tu Từ cùng La Thường và Vu Mạc phải đi máy bay qua.
Phó Sinh xoa xoa gáy cậu, kể từ lúc đoàn phim bắt đầu quay là họ chưa từng chia cách, lúc này cũng hơi không nỡ: "Ngoan, ngày kia tôi đến tìm em ngay."
"Cơm phải ăn đầy đủ, thuốc cũng không được ngưng, biết không?"
"Dạ..."
Tu Từ ôm eo Phó Sinh căn bản không nỡ buông tay, anh xoa lỗ tai Tu Từ cười nói: "Đừng quá mệt mỏi, tối ngày mốt nhớ chuẩn bị tốt..."
Phó Sinh cúi người ghé sát tai Tu Từ: "Còn nhớ lần trước em bảo gì không, tuyệt đối không kêu dừng?"
Tu Từ run lên một cái: "... Không kêu."
_______
Tui cũng ổn lắm... Tui cũng muốn ăn cháoooo